Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh rất có nhãn lực, xiên mà hắn chọn đều rất ngon, liền ngay cả nước canh trong lá sen cũng bị Nghiêm Kha húp hết.
Ăn xong rồi, Nhan Tích Ninh đem ánh mắt nhắm ngay sạp làm đồ chơi bằng đường ven đường.
Bên cạnh sạp nhỏ chật ních đám con nít nhiệt tình, bọn chúng đang cãi nhau: "Phải là tiểu lão hổ!" "Không, ta muốn con chuột, ta muốn một con chuột nhỏ."
Chủ quán vui vẻ nhận lấy ba đồng từ đứa nhỏ cao nhất: "Không cần cãi, từng người đến, trước làm một con chuột, sau làm lão hổ." Lúc này bọn nhỏ mới an phận xuống, hai mắt bọn chúng bừng sáng nhìn theo động tác của chủ quán.
Chỉ thấy chủ quán từ trong bình bên cạnh sạp múc ra một muỗng nước đường màu hoàng kim, hắn thuần thục vừa nắn vừa thổi khí, trong chốc lát một con chuột đường rất sống động liền hiện ra trong tay chủ quán.
Cả người con chuột đường trong suốt, nước đường hơi mỏng nhìn đặc biệt yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn ra.
Chủ quán đưa con chuột cho đứa trẻ mới trả thù lao ban nãy, sau đó lại múc một muỗng nước đường làm tiểu lão hổ.
Bọn nhỏ hoan hô lên: "Lão hổ lão hổ!"
Phải làm sao để từ nước đường thổi thành hình động vật sống động linh hoạt cũng là một kỹ thuật sống, người bình thường không làm được.
Nhan Tích Ninh dừng chân, nhìn chằm chằm chủ quán không dời mắt.
Hắn giống như một đứa trẻ tò mò, trong mắt có ánh sáng đang chớp động.
Cơ Tùng thấy Nhan Tích Ninh nhìn đến nhập thần, y nhẹ giọng nói: "Muốn liền mua một cái đi."
Nghiêm Kha đã chuẩn bị đi trả tiền, nhưng Nhan Tích Ninh lại cự tuyệt: "Không cần, ta xem xem là được."
Nếu là những năm đầu tuổi hai mươi, có lẽ sau khi chơi chán xong sẽ không hề có khúc mắc mà ăn sạch đồ chơi làm bằng đường.
Nhưng mà hiện tại hắn ăn không vô, đồ chơi làm bằng đường ăn không hết đặt ở trong nhà chỉ có thể tích bụi hoặc gọi kiến, hắn nhìn xem là được.
Bất quá trở về có thể thử làm một bình kẹo mạch nha, một bình kẹo mạch nha ánh vàng rực rỡ của chủ quán gợi lên con sâu tham ăn trong hắn, hắn đã thật lâu không được ăn kẹo mạch nha chính tông.
Nhìn một hồi Nhan Tích Ninh lại một lần nữa dời mục tiêu, lúc này hắn chạy về phía sạp nhỏ bán mứt hoa quả.
Cơ Tùng liền cứ như vậy bị Vương phi nhà mình đẩy đi, ăn từ đầu cầu tới cuối cầu, trên cái đinh đằng sau xe lăn treo đầy bao giấy dầu, trong ngực Cơ Tùng cũng ôm mấy bao giấy dầu to to nhỏ nhỏ.
Chờ bọn hắn từ trong đám người tách ra, Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn: "Thực vui vẻ, đã lâu không dạo chợ đêm.
Tùng Tùng ngươi cảm thấy thế nào?"
Cơ Tùng ợ một cái no nê: "Ân, vui vẻ."
Đừng nhìn Nhan Tích Ninh mua nhiều đồ như vậy, sau khi trở về mấy thứ này sẽ bị bọn thị vệ chia ra không còn chút nào.
Từ sau lúc tạo quan hệ tốt cùng với các thị vệ, Nhan Tích Ninh chưa từng lo lắng về vấn đề cơm thừa.
Chờ hai người trở lại Văn Chương Uyển, trăng đã treo giữa trời.
Nhan Tích Ninh thu thập một chút chuẩn bị rửa mặt, đang lúc hắn chuẩn bị tới bồn tắm, hắn nghe được thanh âm của Cơ Tùng: "A Ninh, ngày mai ngươi muốn đi đâu?"
Bình Viễn Đế cho Cơ Tùng nghỉ năm ngày, nếu là y của trước đây, căn bản không cần ngày nghỉ.
Mà hiện tại, y thầm nghĩ mang theo A Ninh đi nhiều một chút.
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát nói: "Chúng ta đi mã tràng được không?"
Lần trước tới mã tràng bởi vì Diệp Lâm Phong, khúc sau bọn họ liền vội vàng trở lại.
Hắn còn chưa có cùng Chân ngắn nhỏ thành lập quan hệ hữu hảo, còn chưa chân chính học được cưỡi ngựa, lần này vừa lúc có thể ở mã tràng nhiều hơn một ít.
Thuận tiện bọn họ còn có thể đi mấy thôn trang phụ cận một chút, nhìn xem tình huống các thôn trang.
Cơ Tùng lên tiếng: "Được, sẽ đi mã tràng."
Dừng một chút Cơ Tùng nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi ra ngoài một chuyến."
Nhan Tích Ninh từ sau bình phong nhô đầu ra: "Đã trễ thế này còn......"
Hắn đột nhiên dừng lại, hắn nghĩ tới hắn biết Cơ Tùng đi làm cái gì.
Trong yến hội hôm nay, Mạc Lặc đã bị kết luận tự động rời đi sứ đoàn, từ giờ trở đi sinh tử của Mạc Lặc đã không có người để ý.
Nếu hắn là Cơ Tùng, hắn cũng sẽ không giữ Mạc Lặc.
Ý thức được Cơ Tùng đi giết người, Nhan Tích Ninh lại không có nhiều tình tự dao động lắm, hắn ôn thanh nói: "Đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
Nhìn thấy xe lăn qua cánh cửa, Nhan Tích Ninh hạ mi mắt, hắn sờ sờ lồng ngực.
Bắt đầu từ khi nào, hắn lại thờ ơ đối việc mạng người trôi đi? Giống như bất tri bất giác, hắn đã dung nhập vào Sở Liêu, tiếp nhận thân phận Dung Vương phi này rồi.
Xe lăn chậm rãi biến mất ở trong viện, Nhan Tích Ninh nhìn sân trống rỗng, cảm thấy trong lòng mình cũng vắng vẻ.
Xe lăn chuyển qua đình giữa hồ rồi một đường hướng về phía Đông, Cơ Tùng cũng không có giống Nhan Tích Ninh nghĩ rời khỏi Vương phủ, mà là lập tức tới Thính Tùng Lâu.
Bọn thị vệ biến Thính Tùng Lâu thành tường đồng vách sắt, bọn họ hoàn toàn nhấc cao cảnh giác, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Xuyên qua hành lang trong viện, Cơ Tùng đứng ở chỗ thưòng lui tới luyện bắn cung.
Nghiêm Kha ở từ trên núi giả bên cạnh nhẹ nhàng di chuyển một tảng đá, chỉ nghe một tiếng "Răng rắc" thật nhỏ truyền đến, phiến đá trước mặt Cơ Tùng đột nhiên mở ra hai bên, lộ ra một thông đạo sâu.
Người biết thông đạo này cũng không nhiều, Cơ Tùng cũng là khi còn trẻ trong lúc vô ý phát hiện ra nơi này.
Nghe nói thông đạo này là khi ông nội y còn trẻ xây nên dùng để hẹn hò tình nhân, một đầu khác của thông đạo chính là toà nhà bên cạnh Nghênh Tân Lâu.
Lúc Bình Viễn Đế ban tòa phủ này cho Cơ Tùng, Cơ Tùng cũng không nghĩ tới có một ngày y sẽ dùng mật đạo này đi thẩm vấn địch.
Nghiêm Kha xoay người ngồi xổm xuống trước Cơ Tùng: "Chủ tử." Thông đạo chật hẹp, không có cách khiến cho hai nâng xe lăn đi xuống như bình thường, chỉ có thể ủy khuất Cơ Tùng ghé vào trên lưng hắn.
Thông đạo xuyên qua đáy hồ Lãm Nguyệt, một đường hướng về phía Bắc, Nghiêm Kha bước nhanh sau một chén trà nhỏ, cuối thông đạo xuất hiện một bức tường.
Sớm có thị vệ ở bên cạnh tường chờ hai người, nhìn thấy hai người đến đây, thị vệ ở bên góc tường ấn xuống một chút, vách tường rụt qua một bên.
Bên kia tường có một gian phòng tối hẹp, tuy là phòng tối, không khí cũng không bị đè nén.
Trong phòng tối đặt một chiếc xe lăn, kiểu dáng giống y đúc cái Cơ Tùng thường ngày ngồi.
Cơ Tùng ngồi vào chỗ của mình xong, trên vách tường một bên phòng tối xuất hiện một cái cửa ngầm hoạt động, cửa ngầm mở ra, một mùi hôi thối cùng với mùi máu tươi nghênh diện mà đến.
Mấy ngày trước Mạc Lặc kiêu ngạo không ai bì nổi lúc này nửa chết nửa sống dựa vào lồng sắt, hắn gục đầu xuống, mái tóc hỗn loạn che khuất khuôn mặt hắn.
Nghe được động tĩnh của xe lăn, Mạc Lặc gian nan ngẩng đầu: "Nên nói ta đều đã nói, ngươi giết ta đi, giết ta đi......"
Bản thân Mạc Lặc chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ vô cùng khát cầu tử vong.
Chí khí hào hùng lúc trước ở trong ba thước lồng sắt này bị mài đến không còn, tới nơi này rồi, Mạc Lặc phát hiện tất cả mưu kế của mình đều không dùng được.
Hiện giờ hắn chỉ muốn chết một cách thống khoái, không muốn bị tra tấn nữa.
Trong khoảng thời gian này Mạc Lặc đã khai không ít chuyện, nhưng tin tức liên quan tới hai chân Cơ Tùng cũng không nhiều.
Cơ Tùng vốn định nói chuyện yến hội hôm nay cho Mạc Lặc trước khi hắn chết, nhưng nhìn đến hai mắt khô cằn của Mạc Lặc, trong lòng y chỉ còn lại sự thê lương.
Mạc Lặc là đại tướng Liêu Hạ, nếu không phải bị y phục kích, hắn có thể sở hữu tương lai càng rộng lớn hơn.
Tựa như y, nếu không phải bị người phục kích, y vẫn như cũ là Nguyên soái Sí linh quân, giờ phút này vẫn đang ở biên cương giục ngựa.
Người thật sự rất bi ai, ngay cả có nhiều kế sách đến mấy, luôn luôn có lúc không tính đến.
Luôn luôn có người và việc không dự đoán được xuất hiện trong sinh mệnh của mình thay đổi quỹ tích nhân sinh của mình.
Cơ Tùng than nhẹ một tiếng: "Tiễn hắn đi đi.
Cho hắn tôn trọng mà hắn nên có."
Nghe nói như thế, trên gương mặt trắng bệt của Mạc Lặc lại xuất hiện nụ cười giải thoát: "Rốt cuộc đã xong......"
Tiếng nói vừa dứt, một đôi tay của thị vệ từ bên ngoài lồng sắt ôm lấy cổ Mạc Lặc."Ca" một tiếng giòn vang, đầy Mạc Lặc nghiêng qua một bên, thân hình hắn chậm rãi trượt dọc theo lồng sắt.
Đang lúc Cơ Tùng nhìn thân hình Mạc Lặc đến xuất thần, bên tai truyền đến thanh âm của Diệp Lâm Phong: "Loại chuyện nhỏ như tiễn hắn lên đường này, ngươi nói thị vệ một tiếng là được, làm gì phải đi một chuyến?"
Cơ Tùng một lời cũng chưa nói, Diệp Lâm Phong tiến lên kiểm tra mạch đập của Mạc Lặc một chút: "Chết một cách triệt để."
Ông đứng lên an ủi Cơ Tùng: "Đừng nản chí, tuy tren tiểu tử này lsi không tự mình bày ra chuyện phục kích ngươi, nhưng hắn chết cũng không oan.
Chờ lão phu có rảnh, sẽ thay ngươi tới Liêu Hạ một chuyến, bắt tên thân tín bên người hắn, đến lúc đó ngươi hỏi một câu là được rồi."
Cơ Tùng cúi đầu nhu nhu mi tâm: "Thần y, có thể nói một câu thật lòng với bổn vương không.
Ngươi vì sao lại giúp ta."
Diệp Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó ông nghiêm mặt nói: "Này còn phải nói? Đi theo ngươi có thịt ăn."
Cơ Tùng khẽ cười một tiếng, y lắc đầu: "Ngươi không muốn nói liền thôi, ta không miễn cưỡng."
Y đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt, tuyến Mạc Lặc này vẫn là chặt đứt.
Từ sau khi y hồi kinh, y một mực điều tra độc thủ phía sau màn.
Nhưng càng điều tra, bí ẩn càng ngày càng nhiều, bóng dáng độc thủ lại thủy chung không thấy.
Giờ khắc này y có chút uể oải, vì cái gì người khác muốn điều tra một việc lại có thể dễ dàng, mà y chỉ muốn bắt được người hại mình lại khó khăn như thế?
Diệp Lâm Phong vỗ nhẹ lên bả vai Cơ Tùng: "Hắc, chỉ vậy đã khó chịu rồi? Không thể nào? Đường đường Cơ Dung Xuyên mà chút đả kích ấy cũng khiêng không được? Không phải là bắt lầm người sao? Này rất bình thường đi, quan hệ giữa người và người vốn phức tạp, ngươi nhìn thấy không nhất định là sự thật.
Tỉnh lại rồi đứng lên đi!"
Tâm tình Cơ Tùng rất phức tạp: "Ân."
Diệp Lâm Phong cười nói: "Còn nhỏ đã mang khổ đại thâm cừu dễ dàng đoản mệnh nga, mau trở về ôm Vương phi nhà ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, trước tiên đặt chuyện nóng vội xuống một chút.
Đợi mưa tạnh, lão phu liền trị chân cho ngươi.
Đến lúc đó toàn bộ cơ thể lẫn tinh thần ngươi đứng lên, hù chết người ám hại ngươi."
Cơ Tùng giương mắt nhìn Diệp Lâm Phong phía đối diện: "Cám ơn ngươi, Diệp thần y." Vô luận Diệp Lâm Phong xuất phát từ mục đích gì đi tới bên người y, ít nhất giờ phút này, y cảm kích ông.
Chờ Cơ Tùng lần thứ hai trở lại Văn Chương Uyển, đã qua giờ Tý.
Trong nhà chính để lại một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu đang lay động, nhìn đến ngọn đèn này, lạnh lẽo trong lòng Cơ Tùng dần dần ấm lại, có lẽ Diệp Lâm Phong nói đúng, y quả thật nên buông chuyện tìm độc thủ sau màn này ra một lát.
Đêm hôm qua tham gia yến hội đi dạo chợ đêm còn giết một người, Cơ Tùng vẫn mở mắt vào sáng sớm ngày hôm sau.
Y giật giật thân thể muốn xoay người xuống giường, nhưng mà Nhan Tích Ninh đang bám vào trong ngực y ngủ đến an ổn.
Trong khoảng thời gian này Cơ Tùng phát hiện ra trên người Nhan Tích Ninh có một cái chốt mở thần kỳ, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve sườn thắt lưng của hắn, A Ninh sợ ngứa sẽ buông y ra lăn qua một bên.
Cơ Tùng nhẹ nhàng vuốt lên sườn thắt lưng của Nhan Tích Ninh, nhưng mà vuốt ve vuốt ve, y đột nhiên cảm giác được một chút khác thường.
Y không thể đánh thức A Ninh, lại đánh thức Tiểu Tiểu Ninh.
Làm sao bây giờ? Tiểu Tiểu Tùng bây giờ còn chưa nghe sai sử a.
Nhan Tích Ninh đang ngủ say sưa, đột nhiên cảm giác được Cơ Tùng đang lay hắn.
Hắn mơ mơ màng màng mở hai mắt: "Ân? Tùng Tùng, ngươi đã về rồi......"
Cơ Tùng mím môi, đáy mắt có ảo não cũng có xấu hổ.
Nhan Tích Ninh ban đầu còn có chút mơ hồ, nhưng khi hắn theo tầm mắt Cơ Tùng cúi đầu xuống, sắc mặt hắn mạnh mẽ đỏ lên, sau đó chui vào trong chăn..