Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioNgu Thanh Liên mặt lạnh tanh, bình tĩnh nói: “Quả nhiên, mục tiêu của Quý Vô Ưu chưa từng chỉ là Vân Tiêu, nhưng ta không ngờ lại gặp được bà ở chốn này.”

Người áo đen loé lên chút dữ tợn nơi khoé mắt: “Ngươi nói là Tử Dương chân nhân ư? — Từ bỏ giãy giụa đi, ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ngài ấy, ngươi cũng không có tư cách quản lý Doanh Châu.”

Ngu Thanh Liên cười một tiếng đầy mỉa mai: “Ta không có tư cách, chẳng nhẽ bà thì có?”

Người áo đen quẳng đầu người trong tay xuống, bàn tay dính đầy máu tươi bụm mặt, cười lên: “Ngươi không có tư cách, ta cũng không có tư cách, chỉ nàng ấy có tư cách! Tiên tổ Doanh Châu của ta vốn không chết, là cả nhà các ngươi — đám phàm nhân ti tiện không có chút thần cách nào giả mạo làm hậu duệ của nàng, chẳng biết xấu hổ chiếm lấy Doanh Châu. Nhưng thôi, chẳng mấy chốc nữa nàng sẽ sống lại, ha ha ha, chẳng mấy chốc nữa nàng sẽ sống lại.”

“Tam Tiên Sơn hải ngoại, Doanh Châu Bồng Lai Phương Trượng, núi tiên xưa nay không nên là chỗ ở của một đám phàm nhân đê tiện! Đều là các ngươi! Đều là các ngươi! Đều là các ngươi phủ chướng khí mù mịt khắp Doanh Châu!”

Người áo đen nhếch miệng cười, máu trên tay dính lên mặt, càng thêm điên cuồng.

“Ngu Thanh Liên — sao ngươi không biết thẹn lấy tên Thanh Liên chứ? Ta chỉ hận trước kia không thể giết chết ngươi, bằng không sao có thể khiến ta rơi xuống tình trạng người không ra người ngợm không ra ngợm như bây giờ! Rõ ràng các ngươi mới là tội nhân, vì sao người bị trục xuất khỏi Doanh Châu — lại là ta!”

Khuôn mặt bà ta méo mó, hét ầm một tiếng, lửa hận trong mắt cháy hừng hực, bước lên vài bước, vừa đi vừa nói: “May mà ta gặp được Tử Dương đạo nhân, hắn biết được suy nghĩ của ta, ủng hộ ý kiến của ta, hắn giúp ta thức tỉnh nữ thần Doanh Châu, hắn giúp ta một phần sức lực.”

Bà ta cười to dữ tợn: “Cũng giúp ta, hôm nay — giết chết ngươi!”

Bà ta đứng trước mặt Ngu Thanh Liên, bàn tay nhuốm máu vươn thẳng đến cổ của Ngu Thanh Liên, móng tay dài ra trong nháy mắt, sắc bén như ác quỷ, thế tới xen lẫn sát khí khắc cốt ghi xương.

Ngu Thanh Liên trở tay nắm chặt cổ tay của bà ta, đồng thời vung roi xuống đất. Răng rắc, bậc thang nơi hai người đứng chia năm xẻ bảy.

Hai người đồng thời rút tay về, sau đó mỗi người lùi về một phương.

Người áo đen bỗng trừng lớn mắt, khó tin thì thào: “Nguyên Anh hậu kỳ… Thế mà ngươi đã Nguyên Anh hậu kỳ.”

Đôi mắt Ngu Thanh Liên lạnh lẽo: “Lúc ấy ta nhớ tình cũ, chỉ phế tu vi của bà trục xuất khỏi Doanh Châu, bây giờ xem ra, lúc đó nên giết chết à.”

Người phụ nữ váy đen im ắng cười lạnh, “Gì mà nhớ tình cũ, chẳng qua là ta may mắn thoát được mà thôi.”

Nói đến đây, đôi mắt bà ta đã đỏ thêm một vòng: “Ngươi phế sạch tu vi của ta, những khốn khổ đêm hôm đó suốt đời ta cũng khó mà quên nổi. Ngươi biết ta chạy trốn từ Doanh Châu đến thành Thiên Yển thế nào không?”

Bà ta khàn cả giọng: “Ta trở thành lô đỉnh của một đám tu sĩ Trúc Cơ! Ta đã từng là trưởng lão Nguyên Anh đứng ngưỡng trên cao trong các trưởng lão của Doanh Châu, kết cục chỉ có thể bị bọn họ coi khinh lăng nhục như chó — Ngu Thanh Liên! Ngươi có biết được lúc đó ta oán hận cỡ nào không?! Ta hận ta không thể chém ngươi thành muôn mảnh. Ta thề với lòng, khuất nhục lúc đầu, bây giờ nhất định bắt ngươi trả lại từng cái.”

Bà ta nghiến chặt răng, “Hôm nay, cuối cùng ta cũng sắp toại nguyện.”

“Phù Tang tiên tử cao quý xa xôi trong miệng người đời, Cung chủ Doanh Châu không thể đùa bỡn? Ha ha ha, ta cũng muốn như ngươi phế sạch tu vi của ta lúc trước, rút hết gân cốt của ngươi, để ngươi hoá thành tàn phế! Xé sạch quần áo của ngươi bán đến phòng đấu giá đê tiện nhất! Ha ha ha ha!”

Đôi mắt Ngu Thanh Liên thậm chí không có lấy một phần chán ghét, tựa như nghe thấy chuyện hài hước, dửng dưng nói: “Ta phế bỏ tu vi cũng không huỷ mất linh căn của bà, càng không cướp mất pháp bảo trên người bà — ngay cả một đám rác rưởi Trúc Cơ kỳ mà bà cũng đánh không lại?”

Người váy đen sửng sốt, sau đó oán hận không thôi: “Chính là ngươi! Chính là ngươi! Chính là ngươi hại ta sa đoạ đến trình trạng ấy!”

“A a a a! Ta muốn giết ngươi!”

Vị trưởng lão váy đen này có tu luyện lại từ đầu, lại thêm Quý Vô Ưu tương trợ cũng chỉ ở tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Hoàn toàn không phải đối thủ hiện giờ của Ngu Thanh Liên.

Nhưng Ngu Thanh Liên vẫn hơi cau mày, cảm thấy có điểm kỳ quặc.

Quả nhiên, lập tức trông thấy người kia cười đến méo mặt sau khi phát điên, trong mắt đầy vẻ khinh miệt: “Ngươi cho rằng ngươi thật sự là đối thủ của ta? Ta kế thừa được sức mạnh của tổ tiên Thanh Liên ở thành Thiên Yển, nàng ấy thức tỉnh trên người ta.” Bà ta chậm rãi há miệng, chậm rãi thè lưỡi ra, một đoá sen trắng muốt nằm trên đầu lưỡi.

Không khí quanh người trưởng lão váy đen dồn dập, tóc váy bà ta bay lên phần phật, như nữ quỷ đến đòi mạng.

“Hôm nay, tất là ngày chết của ngươi!”

Ngu Thanh Liên nhắm mắt, sau đó mỉm cười, khẽ nói: “Ta đã bảo sao mục đích của bà có thể đơn giản như vậy, thức tỉnh Thanh Liên Phù Thế. Ban đầu ta quá ngu ngốc, cho rằng tội của bà chỉ là thả ma tu vào Doanh Châu. Ha, thức tỉnh nữ thần trên người bà,” Nàng ngước mắt, đôi mắt như băng vụn: “Không bằng nói, là bà muốn nuốt trọn sức mạnh của ngài ấy!”

Người váy đen cũng không định vờ vịt nữa, cười sằng sặc: “Thì sao chứ?! Ha ha ha, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết! Không, ta sẽ không cho ngươi chết, ta phải nhét ngươi, ném cái thứ không hề có sức phản kháng xuống nhân gian, bị những kẻ dơ bẩn xấu xí kia làm nhục!”

Ánh mắt bà ta oán độc, một luồng sức mạnh xanh biếc dung hợp vào da thịt bà ta, lực lượng hỗn độn cường đại chấn động vang dội cây cỏ tứ phương.

Sức mạnh thời viễn cổ, suy cho cùng Ngu Thanh Liên cũng không phải là đối thủ. Qua một hồi giao chiến, cuối cùng sơ ý bị người kia đánh trọng thương, lăn xuống từng bậc thềm đá đến trên đất bằng phủ kín tuyết trắng ở đỉnh núi.

Tuyết trắng, váy áo đỏ, năm ngón tay Ngu Thanh Liên chống đất, mắt nhìn về phía trước.

Người kia ra tay với nàng, mỗi một chưởng đều muốn phá nát kinh mạch của nàng.

Lúc này, hầu kết của nàng lạnh lẽo trào ngập máu.

Nhìn người phụ nữ kia đi về phía trước.

Trưởng lão đã điên dại: “Ngươi có ngờ mình sẽ có ngày hôm nay không? Ha ha ha ha ha ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Năm ngón tay bà ta cong như móc câu, muốn xuyên thủng ấn đường Ngu Thanh Liên, đập nát biển ý thức của nàng, nghiền nát linh căn của nàng.

Hô hấp của Ngu Thanh Liên hết nông lại sâu, ngũ tạng lục phủ đau đớn vì nát vụn, đan điền không còn dư lại chút linh khí nào, ngón tay co quắp trên đất tuyết.

Cách màn tuyết bay, nhìn bàn tay của bà ta dần tới gần.

Oán khí cùng với khoái cảm trả thù càng ngày càng nặng, thậm chí nụ cười đắc ý lồ lộ trên mặt, như thể nỗi hận tích tụ trong lòng nhiều năm rốt cuộc phun ra được khi nhìn thấy Ngu Thanh Liên bị giày xéo —

Nhưng ngay thời khắc sống còn, ngàn cân treo sợi tóc.

Bà ta bỗng dưng trừng lớn mắt!

Ngón tay bị một lực lượng quái lạ ngăn cản, dừng ngay ở chỗ cách Ngu Thanh Liên một phân.

“Đây là thứ gì…” Bà ta hoảng sợ, thì thào.

Ánh sáng xanh biếc càng ngày càng mãnh liệt trên người bà ta, vị trưởng lão tiền nhiệm Doanh Châu này đột nhiên ôm đầu, ré lên một tiếng rít gào nổ phổi.

Sau đó nổ tung, làn da bà ta cũng rách vụn theo đó, máu thịt be bét, thống khổ tru lên giữa màn tuyết tĩnh lặng xa xôi, vang vọng khắp Vân Tiêu.

Ngu Thanh Liên cười yếu ớt, hé miệng, đỏ rực một mảng.

Nàng ôm ngực, chậm chạp đứng dậy. Giọng nói rất khẽ: “Thanh Liên Phù Thế, bà cho rằng mình thật sự có thể nuốt chửng ư? Sao bà nghĩ rằng ta không phải hậu duệ của ngài ấy, sao bà nghĩ rằng ta không phải Thần tộc… Ha…”

Nàng nói đứt quãng: “Mắt Phật của ta làm tim sen, ta không phải hậu duệ của ngài?… Ha ha… Thật sự là chuyện cười hài hước nhất ta nghe từ bé đến giờ… Ta có cảm ứng với tiên tổ… Hoa sen trên người bà đã khô rồi…” Đáy mắt của nàng đắm cả khoảng hoang vu, khẽ nói: “Năm đó ngài ấy chỉ chìm vào giấc ngủ say, bây giờ lại chết hẳn rồi, là bà làm hay Quý Vô Ưu làm?… Nhưng thôi, không quan trọng.”

Ngón tay nàng cứng rắn tách miệng người phụ nữ váy đen ra.

Trưởng lão biến thành người máu, con mắt đỏ ngầu, oán hận đầy trời cuốn vào vực sâu.

Ngón trỏ và ngón giữa của Ngu Thanh Liên tạo hình cái kéo, mặt lạnh như chì, xoẹt, cắt đứt hoa sen trên đầu lưỡi trưởng lão.

Một cục máu lăn xuống mặt tuyết, những giọt máu nâu xanh bẩn thỉu cũng bắn lên mặt nàng.

Cả người trưởng lão chấn động, yết hầu không còn phát được âm thanh ngửa mặt lên trời im ắng hô to, thân thể co quắp khuất phục trên mặt tuyết, chật vật không chịu nổi.

Ngu Thanh Liên khẽ nói: “Ta tự huỷ tim sen đổi lấy cắn nuốt của Thanh Liên, tuy rằng bỏ mạng, cũng sẽ không, khiến tiên tổ chịu nhục trong tay bà, cũng sẽ không cho phép bà tiếp tục sống sót… đồ sát ngàn vạn đệ tử vô tội của Vân Tiêu.”

Trưởng lão váy đen còn đang giãy giụa, kéo lấy nàng nhếch nhác đồng quy vô tận. Mà bàn tay Ngu Thanh Liên bây giờ cũng trói già không chặt, lảo đảo lăn xuống vũng máu dơ dáy với bà ta, lăn vào đống tuyết bẩn thỉu.

Trưởng lão váy đen giờ chỉ còn lại một đống máu thịt dữ tợn, dùng một sợi sức mạnh cuối cùng rướn người lên, bóp lấy cổ Ngu Thanh Liên.

“Á á á á á á á á á! Quân khốn nạn! A á á á áá á! Chết đi!!”

Sắc mặt Ngu Thanh Liên trắng bệch, sự khổ sở bởi hít thở không thông tước đoạt ngũ giác, ánh mắt nàng càng thêm hoảng hốt, bên tai là tiếng thét suy sụp gắng níu hơi tàn của người phụ nữ trên nền tuyết, ầm ĩ chói tai.

Một chớp mắt, như thấm thoắt mấy trăm năm.

Roi dài nứt Doanh Châu, hồ máu nở hoa xanh… Vui cười, tuỳ ý, kiêu ngạo, phẫn nộ nhiều năm như vậy, cuối cùng hoá thành tuyết rơi lả tả giữa ấn đường nàng phút giây này. Lạnh buốt.

Nàng từng lướt ngang ngàn núi, khiến người đời khom lưng.

Nàng từng tạt qua nhân gian, giết vạn ma trăm quỷ.

Chuông bạc yếu ớt rung động.

Như âm thanh gõ lên đầu ngón tay nàng vào buổi chiều lười biếng trong viện Kinh Thiên ấy.

Lá phong vàng lướt qua cửa sổ, rơi xuống bàn tay nàng, trở thành trang sức trên tóc mai. Bùi Ngự Chi bên cạnh có lẽ đang đấu võ mồm với Phượng Căng, Trần Hư và Tịch Vô Đoan ngồi châm chọc, sau đó Ngộ Sinh bất đắc dĩ mở miệng khuyên can.

Gà bay chó sủa, tốt đẹp tịch mịch.

Thời thiếu nữ vô tư nhất của nàng.

Ngu Thanh Liên trào phúng run khoé môi, cuối cùng vẫn không cười.

Nàng nhắm mắt lại, đáy lòng rỗng toác, yếu ớt cầu nguyện.

Nguyện Doanh Châu an toàn, nguyện mẹ không buồn, nguyện tri kỉ bình an.

Giữa hồi ngẩn ngơ, nàng nghe thấy cuộc chuyện trò thời niên thiếu. Sau khi tranh đấu Vấn Thiên, căn nhà nhỏ giữa chốn đồng quê, đủ loại hoài bão đời người.

Giọng lười biếng của thiếu niên: “Đệ nhất thiên hạ đã tới tay ta, vậy thì tranh thủ trở thành tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trong giới Tu Chân từ trước đến nay thôi, muốn có một ngày, ai ai cũng biết đến Bùi Ngự Chi, phong lưu phóng khoáng, cao thủ đương thời.”

Thiếu nữ say khướt trừng mắt: “Ta thấy là ai ai cũng biết Bùi Ngự Chi kiêu căng tự mãn như thằng điên.”

Thiếu niên áo lam dừng lại: “Hai người chớ quấy rầy! Trước hết để Ngộ Sinh nói. Ta tò mò lắm đó. Ngộ Sinh, nguyện vọng của huynh là gì?”

Hoà thượng lặng lẽ mỉm cười: “Nguyện vọng của ta, có lẽ là cố gắng siêu độ hết người trên thế gian lúc còn bình sinh đi.”

“Ồ.”

Như trong dự liệu của tất cả mọi người, nhưng vẫn tỏ vẻ ủng hộ giả như bất ngờ.

Quanh đi quẩn lại đến lượt nàng.

Thiếu nữ vỗ bàn.

“Ta muốn thiên hạ này, kẻ đẹp hơn thì không so được với mình, kẻ mạnh hơn thì nhan sắc lại chẳng sánh bằng ta.”

Thiếu niên áo tuyết cười ngã ngửa: “Chu choa mạ ơi hoá ra giấc mộng của muội là trở thành kẻ mạnh đứng đầu thiên hạ.”

Thiếu niên áo lam không nhìn nổi nữa, “Đại sư, huynh độ huynh ấy trước đi đã, ta chịu huynh ấy đủ lắm rồi.”

Khoé mắt Ngu Thanh Liên rớm chất lỏng, nàng nhếch miệng cười, khẽ nói: “Bùi Ngự Chi, ta rõ là đẹp từ nhỏ đến lớn, chỉ là đồ khốn nạn nhà huynh mắt mù.” 

Hơi thở mong manh, tan biến giữa thiên địa.

Trời xanh tuyết mịn, đắp lên hai thi thể lạnh ngắn.

Cả đời nàng ưa lộng lẫy, thích xinh đẹp, chuộng châu ngọc nhân gian, yêu danh hoa trong núi. Không ngờ, vận mệnh vô thường, như lưỡi dao lạnh lẽo. Cuối cùng chết trong vũng bùn, vong giữa bụi bặm.

“Không…”

Đôi mắt Bùi Cảnh đỏ ngầu, điên cuồng hò hét trong lòng, đến lúc thốt ra lại chỉ có tiếng lẩm bẩm vừa bất lực vừa tuyệt vọng.

Khổ sở bi thương kìm nén khi sư tôn mất, rốt cuộc bởi vì cái chết của Ngu Thanh Liên, đồng loạt sụp đổ vỡ oà.

Y ở trạng thái linh hồn, vô thức đi qua, ngón tay xuyên qua làn tuyết mịt mờ, xuyên qua thi thể của Ngu Thanh Liên. 

Tuyệt vọng bi thương ùn ùn xông lên đầu, thanh niên nửa quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa, lại nghẹn ngào lên tiếng: “Đúng… Lúc nào muội cũng đẹp… Lúc nào cũng rất đẹp…”

Trọn đời đẹp đẽ.

Bùi Cảnh cảm thấy ngực mình bị thọc thành hai lỗ máu, đau đến độ đứng không vững.

Hoang mang và sợ hãi bây giờ đều bị hận thù và khổ sở bọc lấy.

Nhưng hồi ức tàn khốc vẫn không dừng lại.

Như trận tuyết này rơi xuống không ngơi.

Hình ảnh xoay chuyển, trong hang núi đen kịt ở nhp.

Lạnh lẽo ẩm ướt, côn trùng không tên bò lổm ngổm trên rêu xanh.

Một ngọn Quỷ hoả xanh um bốc lên, hồ điệp màu lam xám bên cạnh vỗ cánh yếu ớt soi sáng khuôn mặt u ám của thanh niên, áo khoác đen lại càng khiến khuôn mặt hắn ta trông có vẻ càng thêm suy yếu.

Hang núi có bậc thang nhỏ.

Tịch Vô Đoan nhờ ánh lửa đi lên phía trước.

Vết máu uốn lượn dưới chân, bậc thang rẽ ngoặt, rốt cuộc trên một cái bàn trống rỗng, hắn ta thấy được người đã biết ắt sẽ gặp phải.

“Đế Phong trưởng lão, đã lâu không gặp.”

Tịch Vô Đoan cười lạnh một tiếng, môi mỏng mở ra.

Đế Phong trưởng lão núp trong áo choàng đen, thân thể chỉ còn da bọc xương, ánh mắt âm u như rắn độc. Lão ta khàn khàn, trầm giọng: “Ngươi cũng đến Vân Tiêu.”

Tịch Vô Đoan nói: “Ta nhìn thấy cái chết của những đệ tử Vân Tiêu ngoài kia đã đoán được sẽ là ông.”

Đế Phong trưởng lão cười khặc khặc: “Ha ha ha ngươi đoán được là ta thì sao chứ? Ngươi đến Vân Tiêu cũng tốt, ta khỏi phải giết về Quỷ vực tìm người.”

Tịch Vô Đoan cao ráo gầy gò, luôn có luồng hơi thở ốm yếu của thư sinh chốn trần gian, khuôn mặt âm u lúc này lại tuôn ra sát khí dày đặc: “Ông giết người rút hồn, đặt hết hồn phách của bọn họ ở đâu!”

Đế Phong trưởng lão cười vang, tràn đầy càn rỡ: “Để ở đâu à? Đương nhiên là để luyện trận Huyền Âm Bách Quỷ của ta rồi. Không ngờ tới đúng không, kẻ bị các ngươi xem hạ lệnh truy sát như đồ tàn ác cùng cực thế mà lại lấy được bí tịch cùng với thế cờ của Quỷ vương thượng cổ ở thành Thiên Yển ha ha ha! Đợi đến khi trận pháp của ta hoàn thành, người chết trên thế gian này đều để ta sử dụng, ta chắc chắn san bằng Quỷ vực, ta phải luyện tất cả người sống sờ sờ thành con rối!”

Con ngươi xanh đen của Tịch Vô Đoan bỗng co lại.

Thế cờ trận Huyền Âm Bách Quỷ?

Đế Phong trưởng lão tiếp tục nhe răng cười: “Hồn phách của đệ tử Vân Tiêu đúng là vật liệu tốt nhất để nuôi trận. Nếu lấy được hồn phách của Bùi Ngự Chi, có khi ta sẽ thành công trăm phần trăm. Tịch Vô Đoan, còn cả ông già mãi không chết kia của ngươi, các ngươi biết gì về Quỷ tu — Tu La Quỷ Đạo, chưa từng có lòng thương hại nực cười. Các ngươi đều đáng chết!!”

Tịch Vô Đoan híp mắt, cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình, ăn nói ngông cuồng.”

Đế Phong trưởng lão nổi giận: “Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có tư cách nói chuyện trước mặt ta?”

Lão ta phất tay áo, lập tức gió lốc đen kịt ập tới cuốn lấy dơi lên vách đá đập cánh nhào đến cắn xé Tịch Vô Đoan.

Dơi đen nhe răng nanh xanh xám.

Mắt gió quét qua Tịch Vô Đoan, Quỷ hoả bên cạnh lập tức nóng nảy, phun trào lên phía trước đốt cháy cắn nuốt những con dơi kia, bột phấn xám rì rào rơi xuống như hồ điệp trong tiếng rên rỉ thống khổ của động vật —

Xương khô hoá lam điệp.

Đế Phong trưởng lão trừng mắt, gian nan cất lời: “… Ngươi — Ngươi không phải Nguyên Anh trung kỳ?”

Sắc mặt Tịch Vô Đoan tái nhợt, cười trào phúng: “Ông nghĩ sao.”

Hắn ta đi về phía trước, Quỷ khí hơi thây quanh người hoá không khí ngột ngạt méo mó thành một màu lạnh lẽo. Quỷ hoả bên cạnh hoá thành một sợi dây, muốn trói chặt thần hồn của Đế Phong trưởng lão.

Đế Phong trưởng lão biến sắc.

“Dây thừng trói hồn?! Ngươi lại có được dây thừng trói hồn?”

Lão ta hoảng sợ lùi về sau một bước, ngón tay bối rối rờ rẫm trên vách đá, sờ loạn một hồi rốt cuộc mò được một cơ quan. Tạch tạch tạch, cửa hang đá mở rộng, lộ ra vách núi sâu thăm thẳm.

Đế Phong trưởng lão quay đi muốn chạy trốn.

Ấn đường Tịch Vô Đoan lạnh lẽo, “Ông cho rằng hôm nay ông có thể trốn ra ngoài sao?” Thân hình hắn ta như khói quỷ, lần theo sát, nhưng bước chân đầu tiên tiến lên đã nhận thấy không ổn!

Đế Phong đột nhiên quay đầu, khoé miệng nhếch lên nụ cười cực kỳ dữ tợn. Lão ta đâm vào giữa ấn đường Tịch Vô Đoan bằng tốc độ ánh sáng, máu tươi văng giữa hai người. Trận Huyền Âm Bách Quỷ đột nhiên loé lên ánh sáng đỏ rực loá mắt. Đủ loại kêu gào của ác quỷ vọng đến, như thế có gì đó đang thức tỉnh dưới vực sâu.

Ánh mắt của Đế Phong trưởng lão độc địa: “Ta vẫn luôn tìm mắt trận, kế hoạch ban đầu là Bùi Ngự Chi, bởi vì nơi này chỉ có hắn mới có tư cách này. Chẳng qua ngươi đã đưa đến cửa cũng đừng trách ta không khách khí.”

“Bây giờ ta là người lâm trận, ngươi là mắt trận, vận mệnh sống chết đều do ta nắm giữ — Tịch Vô Đoan! Ta xem ngươi còn dám ngông cuồng với ta không! Cút xuống làm bạn với đám ác quỷ kia đi!”

Lão ta túm lấy cánh tay Tịch Vô Đoan, muốn đẩy hắn ta vào vực sâu.

Ai ngờ Tịch Vô Đoan lại không bị lay động.

Tiếng nói của Đế Phong trưởng lão im bặt, sững sờ nhìn chằm chằm vào Tịch Vô Đoan.

Thiếu chủ Quỷ vực u ám trẻ tuổi rịn ra một giọt máu giữa ấn đường, đỏ như chu sa, tầm mắt lại chế nhạo trào phúng.

“Ông cho rằng thân là Thiếu chủ Quỷ vực mà sự hiểu biết của ta về trận Huyền Âm Bách Quỷ lại ít hơn ông?”

Đế Phong trưởng lão mở to mắt — đồng thời có thể cảm nhận rõ ràng pháp lực của mình đang lụi dần. Nguyên Anh tỉ tê, tán ra khắp phía. Lão ta há hốc mồm, lần này, đôi mắt rốt cuộc đầy ắp sợ hãi: “Ngươi…”

Tịch Vô Đoan nói: “Sống chết thay đổi, càn khôn luân phiên, mắt trận giết trận — ông cho rằng mắt trận không thể giết chết người tạo trận sao?”

Đế Phong trưởng lão oán hận cực độ, muốn giãy giụa, nhưng tay chân không có sức lực. Hơn nữa cổ chân bị nắm chặt bởi thứ bò lên từ dưới vực sâu, lạnh lẽo thấu xương, là ác quỷ — mắt lão ta muốn nứt ra.

Đế Phong trưởng lão nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt oán hận cũng cực kỳ ác độc: “Mắt trận giết trận, người khiển trận đã chết, vậy thì trận Huyền Âm Bách Quỷ sẽ điên cuồng nóng nảy. Ngươi giết ta thì sao chứ, Tử Dương đạo nhân trung thành của ta sẽ kế thừa nơi đây, hắn sẽ luyện xong trận pháp này thay ta, để Tu La Quỷ vực chân chính từ vạn năm trước trở lại nhân gian! Để Quỷ vực được ác quỷ chân chính nắm giữ chứ không phải một đám vô dụng các ngươi!”

Tịch Vô Đoan duỗi ngón tay tái nhợt lau máu trên ấn đường, chỉ là vệt đỏ đến cùng vẫn không tan đi.

Hồi lâu sau, hắn nở nụ cười yếu ớt tái nhợt, khẽ nói: “Hay thật, ông còn luyện ta thành mắt trận à.”

“Mắt trận giết trận, cũng không chỉ giết người tạo trận.”

Tròng mắt của Đế Phong trưởng lão sắp trừng rớt ra ngoài. Sau lúc khó mà tin nổi, lão ta giận khôn nguôi: “Tịch Vô Đoan — Ngươi muốn ——!”

Chỉ là lão ta không thể nói hoàn chỉnh, bị nữ quỷ bò lên từ dưới vực sâu cắn rơi mất đầu.

Tiếng vang răng rắc thanh thuý, máu làm nhoè đi lời nói của Tịch Vô Đoan, hắn ta nhấc tay áo lau đi. Ngước mắt, đối diện với nữ quỷ đỏ lòm tóc tai bù xù mặt mũi phù thũng. Từ phía sau nàng, càng ngày càng có nhiều quỷ trèo lên trên, bàn tay rợp thi ban trèo lên vách núi.

Cửa đá đang dần đóng lại.

Tịch Vô Đoan nhìn nữ quỷ, nhìn vực sâu, nhếch môi.

Ánh sáng trắng dần tan đi theo cánh cửa đóng lại.

Ngón tay run rẩy, chỉ là… Không ra được… Cũng không thể ra…

Lấy thân nuôi quỷ, mắt trận giết trận.

“Tịch Vô Đoan! Đừng! Về đi!”

Bùi Cảnh cũng không nhịn được nữa, nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt.

Cũng không thể nào tiếp tục coi mình như người bên ngoài thế giới! Cũng không thể nào bình tĩnh nhìn tất cả quá khứ trôi qua!

Y xông lên, muốn ôm lấy thiếu niên ốm yếu trầm mặc đứng thẳng như trúc xanh lôi ra ngoài. Nhưng ngón tay bị ngăn ở ngoài cửa đá, ánh sáng chói loà.

“Tịch Vô Đoan! Đệ về đây! Đệ sợ quỷ đó!!! Đệ về đây! Đệ có biết mình sợ quỷ không!!”

“Đệ có biết đệ sợ quỷ không!”

Y gào thét đỏ cả mắt, nhưng thế giới này không ai nghe được!

Một khắc cuối cùng, cửa đá xanh đen nhánh đóng kín, thanh niên ốm yếu tựa như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua — hắn ta thích cầm kỳ thi hoạ, bầu bạn bên người chết lâu ngày, trong mắt lại là trong veo không hợp với tuổi. Hắn ta ngược sáng, phía sau là ác quỷ chậm rãi leo lên từ dưới vực sâu.

Áo bào tung bay, nhìn vào một điểm nào đó, hô hấp của Tịch Vô Đoan rất nhẹ, cười nhạt, bình tĩnh nói: “Bùi Ngự Chi, nhờ cả vào huynh.”

Ầm! Cửa đá đóng lại!

Bùi Cảnh như thể thấy được cảnh tượng cuối cùng, một nữ quỷ leo lên bả vai Tịch Vô Đoan, há mồm cắn xuống. Mà vị Thành chủ âm u yếu ớt này, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

“A ——!!”

Tiếng gào rống của thanh niên vang lên từ chủ điện Thiên Tiệm Phong! Phát ra từ đáy lòng, từ linh hồn, tuyệt vọng, phẫn nộ, bi thương, xuyên thủng lưới trời xanh thẳm, gợi lên những tịch liêu lạnh lẽo trong nhân thế.

Bùi Cảnh đã đau đến chết lặng. Đưa tay sờ lên mặt mình, chỉ thấy lạnh buốt. Y chỉ là một người ngoài thế giới, nhìn tất cả trôi qua đã gần suy sụp. Vậy Bùi Ngự Chi thì sao, vậy Sở Quân Dự thì sao… Y cảm thấy linh hồn cũng bị bóp nghẹt.

Y có thể tuỳ ý xuyên qua ở nơi này, lảo đảo về đến bên cạnh Bùi Ngự Chi.

Chủ điện Thiên Tiệm, trước đài gương, Chưởng môn trẻ tuổi ba ngàn tóc bạc thống khổ ngã khuỵu xuống đất. Một quyền đấm vào thành ao, xương cốt vỡ vụn, máu tươi chảy đầm đìa.

Hình ảnh trên đài gương, là Ngu Thanh Liên nhắm chặt đôi mắt khoé môi rỉ máu chết trên đất tuyết, là Tịch Vô Đoan bình tĩnh quay người chìm vào vực thẳm ác linh ngoài cửa động.

Còn có Ngộ Sinh, còn có Phượng Căng.

Trong cung điện trống trải, Thiên Diện Phật hoá Ma, móc lấy trái tim xá lợi của chàng, lụa dài che mắt của hoà thượng áo trắng rơi xuống, đôi mắt vàng nhạt ngập tràn từ bi mà đau thương. Chàng từng lập chí siêu độ người đời, không ngờ cuối cùng là Phật giết chết Phật. Tim xá lợi huỷ, đài sen cũng nát. Vị Phật tử tuệ căn lớn nhất này, cuối cùng, thứ lưu lại trần thế cũng chỉ còn một tiếng thở dài nhẹ nhàng xa xôi.

Trên đường núi quanh co, Tây Vương Mẫu váy áo lộng lẫy, ngược dòng tìm hiểu ân oán năm đó của tộc Thanh Điểu. Rốt cuộc nàng ta toại nguyện, móc được đôi mắt hiện ba ngàn Nghiệp hoả, nụ cười dữ tợn: “Mắt Phượng Hoàng… Ha ha ha!” Mắt Đỏ đỏ bừng mắt, líu ríu bên người chủ nhân thoi thóp cạnh vách núi, nhưng làm thế nào cũng không thể gọi người tỉnh dậy.

Hồ máu nở hoa xanh, xương trắng hoá bướm xanh, tim xá lợi Phật, mắt Phượng Hoàng, một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong…

Không trở về được nữa rồi…

Nước mắt Bùi Cảnh cứ mãi lăn dài.

Dẫu biết rằng bi thương của mình chỉ bằng một phần vạn cái người quỳ rạp trên đất kia.

“A ———!”

Thanh niên tóc bạc gào lên như dã thú sắp chết, nhưng lại là tiếng nghẹn ngào khản đặc.

Bùi Cảnh tiến lên, ảo ảnh ôm đầu hắn vào lòng, đôi mắt đỏ sậm, giọng cũng run rẩy: “Đừng khóc, xin người, đừng khóc… Đừng khóc… Đừng khóc được không? Bọn họ không chết, bọn họ sẽ không chết… Đừng khóc…”

Nhưng y chẳng làm được gì.

Nhìn hắn cứng ngắc chậm chạp ngẩng đầu.

Tóc bạc như tuyết, ánh mắt trống rỗng, chỉ toàn mùi máu. Chàng thiếu niên xán lạn vô tư trước kia, bị một năm tuyết rơi này giết chết.

Bùi Cảnh muốn hôn hết nước mắt cho hắn, nhưng chỉ có ảo ảnh vượt qua thời không.

Y chỉ có thể nhìn hắn cứng đờ đứng dậy. 

Đi đến giữa đài gương một lần nữa.

Bước cuối cùng, dẫn thần thức đến viện Kinh Thiên.

Bùi Cảnh rất muốn bước đến che mắt hắn lại, nói cho hắn nghe, chúng mình đừng xem nữa.

Nhưng y chẳng thể làm gì.

Loại bất lực này khiến người ta suy sụp, nhưng y biết, người trước mắt càng bất lực, càng khổ sở hơn mình.

Viện Kinh Thiên.

Viện Kinh Thiên.

Thật sự là kỳ vọng sau cùng chăng?

Hình ảnh rốt cuộc hiện lên trong Thuỷ kính.

Thanh niên tóc bạc chết lặng, lạnh lẽo nhìn về phía trước.

Viện Kinh Thiên trống rỗng — Dưới thang trời, không ai sống sót.

Thật lâu sau, Thuỷ kính gợn sóng mãnh liệt —

Như thể đại năng Hoá Thần kỳ dùng hết sức lực giãy giụa trước khi chết, một đám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết bằng máu hiện lên trên mặt kính.

— Ngự Chi, trốn.

Ngự Chi, trốn.

Hai mắt Bùi Cảnh đã nhắm nghiền.

Không khí tĩnh mịch khiến người ta ngạt thở, tuyết năm nay rơi xuống lạnh vô cùng. Thật lâu sau, y nghe được tiếng cười của thanh niên. Tiếng cười trống rỗng lạnh lẽo, sau đó dừng lại một lát, chuyển thành tiếng nức nở ngột ngạt.

Đã từng một kiếm phơi sương, nổi danh một thời.

Chỉ một trăm năm.

Lòng nợ ơn sâu, cố nhân mất hết. 
Nhấn Mở Bình Luận