Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNgự Chi, trốn.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, trốn tới đâu bây giờ?
Trái tim lẫn lồng ngực Bùi Cảnh lạnh buốt, nén bi thương chua xót trong mắt lại, vừa lo lắng vừa đau lòng nhìn Bùi Ngự Chi.
Thanh niên tóc trắng áo tuyết quỳ một chân trên đất, cười của hắn ngắn ngủi, khóc của hắn cũng chẳng dài bao lâu.
Ngoài điện Thiên Tiệm là khoảng không mênh mông tuyết, là non nước thẫm ưu tư.
Tiên môn đứng đầu, vùng đất thánh của kiếm tu, giờ đây trầm mặc lặng lẽ. Vân Tiêu sừng sững như kiếm khách thương tích đầy mình, đang gìn giữ một phần danh dự cuối cùng.
Bùi Cảnh cũng ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Trời xám núi xanh, lụn bại tịch liêu — đây là Vân Tiêu y chưa hề ngờ tới.
Điện Thiên Tiệm mình bái nhập ngay từ lúc mới ra đời, nơi đây là nhà của y từ đầu đến cuối.
Vân Tiêu trong trí nhớ của y là chốn dù giữa mùa đông vẫn đẹp vô cùng. Một màu trắng xoá, thinh không tuyết mịn, giữa các phong sẽ có các đệ tử ngự kiếm phi hành, vui cười giận mắng, tiếng đùa giỡn rôm rả vẳng đến trời cao.
Chỉ là hiện giờ…
Không còn gì nữa…
Đệ tử Vân Tiêu của y, ai cũng là thiên chi kiêu tử, những thiếu niên thiếu nữ non nớt ấy như mặt trời mới rạng, luôn luôn xán lạn phấn chấn tinh thần. Bọn họ tấu hài bỡn cợt khoác lác vớ vẩn trong Thiên Các, bày chuyện gió trăng hóng hớt đủ điều trong quán rượu. Kể về mộng tưởng, trong mắt người nào cũng rực rỡ mừng vui.
Nhưng giấc mộng cầm kiếm Thiên Nhai đăng đỉnh đại đạo đã định phải chết yểu trong mùa đông này. Kiếm gãy vực sâu, máu nóng lạnh ngắt.
Bùi Cảnh đi lên phía trước cùng với hắn.
Ra khỏi Thiên Tiệm Phong, thế giới tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Một tia sáng đỏ ở phía xa, ấy là mặt trời ra khỏi dãy núi.
Ánh sáng màu quýt sà xuống mặt thanh niên, hắn hơi ngẩng đầu, tóc bạc phất phơ, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy được gân xanh. Sau khi đạt Nguyên Anh Đại viên mãn, nếu hắn cố ý lắng nghe, vậy có thể nghe rõ mồn một từng tiếng động giữa đất trời này.
“Bên Nghênh Huy Phong xảy ra chuyện gì à? Hình như muội vừa nghe được tiếng kêu của Phượng Hoàng, cực kỳ thê lương, nghe thấy mà xót lòng. Còn nữa, hình như bên kia đổ mưa rồi kìa. Sư tỷ, muội lo quá, chúng ta có cần đi ngó chút xem sao không?”
Người con gái nhíu mày hét vang.
“Đi xem cái gì?! — Cục diện trước mắt, không cho phép đi lung tung. Rơi vào trong tay Quý Vô Ưu chỉ khiến ngươi chết không chỗ chôn!”
“Hừ! Quý Vô Ưu đồ vong ân bội nghĩa! Lòng lang dạ sói cắn ngược, muội nghe thấy những lời kia cũng sắp tức chết, Bùi sư huynh mà nghe thấy thì đau lòng cỡ nào chứ.”
“… Nhưng mà, sư tỷ, lúc nào Bùi sư huynh mới xuất quan vậy. Muội… Muội hơi sợ.”
Người kia im lặng thật lâu, rồi nói.
“Đừng sợ. Đây là kiếp nạn lớn nhất của Vân Tiêu từ khi lập tông đến nay, thân là đệ tử của Vân Tiêu, muội càng không thể lùi bước. Tin tưởng Bùi sư huynh, tin tưởng viện Kinh Thiên.”
“Vâng! Được ạ!”
Giọng nói của các thiếu nữ lanh lảnh, khí phách mạnh mẽ, hơi dừng lại một lát, sau đó tò mò hỏi tới những chuyện khác.
“Sư tỷ sư tỷ, muội nghe bọn họ nói tỷ thích Bùi sư huynh, đây là thật ạ?”
“Muội còn nghe nói khi đó Thượng Dương Phong lưu truyền một câu thế này, đối với Bùi Ngự Chi, lần đầu gặp đã cảm mến, lần hai gặp ắt chung tình, lần ba gặp sẽ không có chàng lòng chẳng thể yên. Ha ha ha, ai cũng nói nội phong có kẻ trộm tim.”
Ánh nắng chiếu rọi, tuyết đọng mái hiên hoà tan, tí tách rơi xuống mép váy trắng tinh của người con gái, hoá thành hình một đoá hoa.
Bầu không khí nặng nề tựa như cũng bởi vậy mà dễ thở hơn chút.
Vô Ngân tiên tử cụp mắt nở nụ cười.
Hiện giờ sát khí trùng trùng ngoại phong, sinh tử của đồng môn không rõ. Thế nhưng sự ngây thơ của các sư muội vẫn khiến suy nghĩ của nàng trôi dạt về miền xưa cũ trước đó thật lâu. Vừa thảng thốt vừa hoài niệm.
“Những cô gái ái mộ huynh ấy trên thiên hạ này đếm không xuể, ta chỉ là một trong số đó. Nói đúng ra cũng chẳng gọi là ái mộ, có lẽ là một loại vui thích ngóng trông bắt nguồn từ sâu trong lòng. Bùi sư huynh, giữa ngàn vạn người, muội có thể mới chỉ liếc nhìn thôi là có thể thấy được huynh ấy ngay rồi. Như thể trên người huynh ấy có hào quang.”
“Oa — ”
Các nàng càng thêm tò mò với vị Chưởng môn luôn sống trong những cuộc hàn huyên của người khác.
Vô Ngân mỉm cười, tuyết đọng tan càng nhanh hơn, tí tách, thiếu nữ trẻ tuổi vươn tay, nhìn những giọt nước óng ánh rơi vào lòng bàn tay, khẽ nói: “Trên người huynh ấy có hào quang, đại diện cho kỳ tích, huynh ấy kiêu ngạo như vậy, sẽ không thất bại. Coi như có thua, đó cũng là…” Giọng nói của thiếu nữ nhẹ như tuyết bay: “Tử kiếp trời định của Vân Tiêu, cũng không trách huynh ấy.”
Bùi Cảnh theo sát bên cạnh Bùi Ngự Chi bằng trạng thái linh hồn, nghe nói như thế, hốc mắt cay xè, đau lòng lại trào ra chằng chịt nhức nhối.
“Đúng vậy, không trách người, thật sự không trách người…”
Nhưng giọng nói của y chẳng thể nào lọt vào trong tai người thanh niên tóc bạc.
Đối thoại truyền đến khắp bốn phương tám hướng trên không.
Lác tiếng thở dài vừa lo lắng vừa chẳng biết làm sao của các trưởng lão.
“Uy lực cùng với phạm vi của trận pháp Tử Tiêu đang nhỏ dần, tình huống không hề lạc quan.”
“Chúng ta lúc trước đúng là dẫn sói vào nhà.”
“Hầy… Cũng không biết Ngự Chi có thể gắng gượng nổi không.”
Lão già nóng nảy vỗ bàn một cái.
“— Hừ! Không gắng gượng nổi cũng phải lắm! Thằng bé là Chưởng môn của Vân Tiêu, là nam cao bảy thước đội rơi đạp đất còn có thể rút lui hay sao. Lúc thằng nhóc này còn cởi truồng bò khắp một trăm lẻ tám phong, gây sự nhốn nháo đủ loại, quậy thành như thế, bây giờ càng không thể nuông chiều! Tự mình nuôi ra đồ đệ gây hoạ thì tự mình thu thập đi.”
“… Nói hay lắm, nhưng ông cứ liên tục nhìn sang Thiên Tiệm Phong làm gì.”
“…”
“Ai nhìn Thiên Tiệm Phong! Ai lo cho thằng nhóc thối kia! Rõ ràng tôi đang nhìn thời tiết! Mặt trời mọc tuyết ngừng thấy chưa.”
Các trưởng lão ở chung trăm năm đã sớm hiểu rõ tính tình lẫn nhau, cũng lười vạch trần, “Được được được. Mặt trời mọc, trời phù hộ Vân Tiêu.”
… Trời phù hộ Vân Tiêu. Bùi Cảnh mím môi, nghiêm nghị nhìn vẻ mặt Bùi Ngự Chi.
Thanh niên vẫn bình tĩnh đi lên phía trước, đôi mắt phẳng lặng như vực sâu.
Ánh sáng chân thành thời niên thiếu lụi tàn, ấn đường hoàn toàn lạnh lẽo, hắn chết lặng như chú chim cô độc bay trong gió tuyết.
Bùi Cảnh há hốc miệng, vẫn không nói gì.
Lúc sắp đến Nghênh Huy Phong đã ra khỏi kiếm trận, điều nghe thấy càng nhiều là tiếng cười gian lời ác của người ngoài.
“— Ta đã bảo sao mà các gái của Vân Tiêu người này còn mọng nước hơn người kia, vừa thấy đã ngứa ngáy cả lòng mề, chúng ta tóm lấy một người. Sung sướng trước hẵng giết cũng không muộn.”
“Khà khà, ta cũng có ý đó, nữ tu của Vân Tiêu người này còn kiêu căng tự mãn hơn người kia, chơi đùa chắc chắn khác hẳn người thường ha ha ha — chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi, kiếm trận Tử Tiêu không bảo vệ được bao lâu nữa.”
“Sớm muộn này là bao sớm bao muộn chứ. Người trong núi này chết sạch, đừng nói nữ tu, đến con chim cho ta no mây mẩy bụng cũng là đồ tốt. Nhắc mới nhớ, hương vị của con chim mập màu vàng ngươi mang về lần trước kia đúng là không tệ đâu. Linh lực dư thừa đến mức ta cũng kinh ngạc — con chim này ăn linh thảo linh quả mà lớn chắc.”
“Ha ha ha, ngươi muốn ăn chim à, không phải trong núi này còn một con đấy sao.”
“… Ngươi muốn ta chết à. Vị Thần thú đại nhân kia của Phượng tộc, ta mà ăn rồi, có khi không sống nổi hai ngày.”
“Sợ cái gì! Đánh chó phải ngó mặt chủ, có Tử Dương đạo nhân ở đây, ai dám giết chết ngươi.”
Người kia kinh ngạc, hơi động lòng, lại hỏi: “Giờ nó ở đâu?”
“Bùi Ngự Chi trước kia giả vờ giả vịt, đúng là lừa không ít người, tứ kiệt cũng đến tương trợ, chỉ là có ích gì đâu, đến chịu chết thôi. Hẳn là vị nữ thần dưới trướng chân nhân có khúc mắc với Phượng tộc đặc biệt chờ hắn tính sổ ở nơi nào đó trên đường núi ấy.”
“Chỗ nào?! — Hình như ta vừa mới thấy Phong chủ Vấn Tình Phong của Vân Tiêu cũng đi sang bên đó.”
“Đoán chừng là Phượng Hoàng gọi đến… Trần Hư? Hắn đúng là con chó trung thành của Bùi Ngự Chi. Hừ.”
Từng câu chữ của bọn họ đều như dao đâm vào lòng Bùi Cảnh. Rạch ngang rạch ngửa, máu me đầm đìa.
Y lại nhìn Bùi Ngự Chi trong vô thức.
Thanh niên tóc bạc bỗng dừng bước, gió tuyết đình chỉ trong nháy mắt, ánh mắt loé lên phẫn nộ cùng với nỗi hận khắc tận trong xương, xé rách đất trời.
Tay cầm kiếm run rẩy, chỉ là cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt, thở một hơi thật dài.
Bước chân một sâu một cạn giẫm lên tuyết, đi đến cửa núi.
Xuyên qua Nghênh Huy Phong là cầu treo vang tiếng thiên hạ của Vân Tiêu. Treo ngang giữa vách núi cheo leo, phía dưới là mây sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy. Cầu treo đứng từ khi mới bắt đầu lập phái, tạo thành bởi một kiếm phân núi làm hai của Vân Tiêu Kiếm Tôn, bày ở lối vào tông môn, xưa nay vẫn là một ải thí luyện.
Vân Tiêu một vạn môn quy, có mấy trăm điều liên quan đến cầu treo, điều quan trọng nhất là đệ tử nhất định phải đi bộ qua nơi này lúc muốn xuất hành. Mặc dù môn quy một tháng có ba mươi ngày bị đệ tử lôi ra mắng, nhưng không ai dám không tuân thủ.
Nhìn cầu treo trải dài đầy tuyết.
Bùi Cảnh hơi mịt mờ, nhớ tới lần thứ hai gặp Vân Tiêu Kiếm Tôn.
Lần thứ hai ở ngay trên cầu treo này.
Y gây hoạ, bị sư tôn tức thành ông già cáu kỉnh quẳng đến vách đá này hối lỗi.
Chỉ là khi ấy sao y có thể thật sự bình tĩnh lại, còn lấy kiếm chơi đùa đủ loại lung tung trên tảng đá đón khách. Tảng đá ấy có khắc có vẽ thế nào cũng không để lại một vết tích nào. Đương lúc Bùi Cảnh nhởn nhơ quên cả trời đất, y ăn phải một cái tát cách khoảng không, đập vào trên trán, đau đến nghiến răng.
Sau đó, rạng rỡ ánh tím bùng lên, Vân Tiêu Kiếm Tôn thở phì phò, gào thét tên y.
Sau đó nữa, kéo y vào một không gian đốn ngộ.
Hồn phách của Kiếm Tôn trong đá xanh là hình bóng thiếu niên, cho nên tính cách cũng có phần nóng nảy.
Bùi Cảnh hơi ngượng ngùng.
Trong khu đốn ngộ.
Y đối đáp với Kiếm Tôn.
Kiếm Tôn hỏi y: “Sư tôn của con thả con đến đây là muốn con đến chà đạp tảng đá ta lưu lại?”
Thiếu niên hậm hực: “Còn không phải chưa chà đạp xong đó ạ.”
Kiếm Tôn: “Ha ha.”
Thiếu niên lảng sang chủ đề khác: “Tảng đá kia kỳ quái lắm ấy, phải nói cây cầu kia rất kỳ quái. Tiên tổ, người dựng nó ở đây làm gì thế, đi qua cầu là coi như tâm chí kiên định? — Lừa quỷ chắc.”
Kiếm Tôn nói: “Con không hiểu cũng đừng bảo kỳ quái. Ta coi như hiểu rõ tính tình của con, lúc này ta khuyên con trước, sau này con trở thành Chưởng môn rồi, quy củ ở cầu treo chắc chắn không thể thay đổi, nhớ kỹ!”
Bùi Cảnh thiếu niên: “… Ha.”
Kiếm Tôn nói: “Nó đương nhiên không phải một cây cầu bình thường lúc tuyển chọn của tông môn. Nhưng mà dẫu là lúc này thì nó cũng không tầm thường. Dây thừng ván gỗ trên cây cầu ấy vạn năm cũng không tổn hại, con cho rằng là đồ phàm tục? Còn tảng đá xanh này nữa, ta lấy từ dòng U Minh, đá Bổ Thạch, quý giá ngang với Tức Nhưỡng! Thế mà con còn lấy kiếm vẽ linh tinh trên đó!”
Bùi Cảnh thiếu niên: “… Hoá ra nó giá trị thế cơ ạ.”
Kiếm Tôn hừ một tiếng: “Con nghĩ sao?! Đồ vật thượng cổ, đã sớm thông linh, trước kia nó ở với ta lâu như vậy cũng coi như bạn tốt của ta. Sau khi thần hồn của ta tan đi, đá xanh thay ta trông nom Vân Tiêu, đang nhìn con đó, con cẩn thận một chút cho ta.”
Bùi Cảnh thiếu niên ho một tiếng: “Sư tổ yên tâm, Vân Tiêu sẽ hưng thịnh muôn đời, con cũng sẽ lưu danh thiên cổ.”
Kiếm Tôn cười lạnh: “Ha ha.”
Bùi Cảnh thiếu niên chợt nhớ đến việc tranh công, thế là cười toe: “Sư tổ, đệ nhất Thiên Bảng trong vòng trăm năm con làm được rồi, có phải người nên thực hiện lời hứa kia không?”
Kiếm Tôn: “…”
Tử Tiêu Kiếm Tôn thiếu niên liếc y một cái sâu xa: “Còn sớm, nhưng ta có thể thực hiện một nguyện vọng của con trước khi đưa thứ đó cho con.”
Bùi Cảnh sáng mắt: “Thật ạ?! Con muốn…”
Tử Tiêu Kiếm Tôn: “Ta thấy con muốn khắc chữ trên đá thật, vậy ta thành toàn cho con nhé. Con khắc mấy chữ trên đá đón khách cho ta, nhất cử nhất động, không thẹn với lòng, lấy kiếm chứng đạo, nếu chữ xấu hoặc viết sai thì con tự khắc vào mặt mình đi.”
Bùi Cảnh: “…” Nhịn không được: “Sư tổ, phải chăng người có hiểu lầm gì đó với hai chữ nguyện vọng?”
Nhưng Kiếm Tôn không để ý đến y.
Ánh tím tan dần, lưu lại một câu: “Đá xanh còn coi như ta vẫn ở. Ta giao Vân Tiêu vào trong tay con, con đừng làm ta thất vọng.”
Bùi Cảnh: “… Nè.” Không lấy được gì hết. Còn phải lao động miễn phí.
Thế là đêm mùa hè hôm ấy, y ngồi xổm ở cầu đá, cầm kiếm cẩn thận từng li từng tí khắc chữ cả đêm.
Nhất cử nhất động, không thẹn với lòng.
Cảnh tượng ở phù đồ gợi cho y cảm xúc quá sâu.
Bùi Cảnh đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên những hồi ức này cũng khiến thần kinh đau nhói.
Tuyết hoà với cát ập vào cổ họng, mùi ngai ngái cát mài ra máu.
Bùi Ngự Chi bị một luồng sức mạnh ngăn cản.
Thiêng của đá xanh, hồn của tiên tổ.
Sau một hồi căng thẳng bế tắc.
Khoé môi hắn nhếch lên nét cười tái nhợt, cúi người xuống, ngón tay lướt qua tảng đá lạnh buốt cùng với những chữ kia.
Khẽ giọng: “Sư tổ, con vẫn làm người thất vọng rồi.”
Tuyết lớn trắng bợt mênh mông.
Gió bấc lạnh thấu xương.
Bùi Cảnh nhìn nước mắt của hắn rơi xuống.
Hắn nói.
“Con chẳng tài nào gánh nổi Vân Tiêu.”
Bùi Cảnh cũng khàn giọng.
“Sai không bởi người, Bùi Ngự Chi.”
Mặt trời dường như ló rạng chỉ trong nháy mắt, mây mù bao phủ, gió tuyết càng mạnh hơn.
Mạnh đến mức Bùi Cảnh có ảo giác không gian vặn vẹo.
Sương mù mênh mông, đất trời u ám, đá lớn lặng thinh, thanh niên khuỵu xuống như thể cũng mơ hồ.
Y ngơ ngác, cảm giác hơi thở quen thuộc đang áp sát.
Sau đó, Bùi Cảnh cảm thấy cằm mình bị nâng lên.
Cổ tay ngọc ngà của người kia lộ ra ngoài ống tay áo đen.
Giọng của người ấy trong trẻo lạnh lùng, hững hờ cất lên: “Em thích khóc như vậy từ lúc nào thế.”
Hơi ngừng một chút, hắn lại cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Sai chẳng bởi ta?”