Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh ngớ người mất một lúc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nói: “Ta cảm thấy không cần thử nữa, chắc chắn là hắn không hợp với Vân Tiêu.”
Trần Hư: “Đúng là không thể hiểu nổi huynh mà.”
Bùi Cảnh lại nói: “Đệ yên tâm, ta hiểu rõ hắn hơn đệ.”
Trần Hư cả giận: “Huynh thì hiểu cái quái gì.”
Bùi Cảnh tiến lên một bước, ánh mắt không tập trung, lại như trộn lẫn vài phần chăm chú: “Tin ta đi, ta nhìn người chuẩn lắm.”
Trần Hư nghiêm túc hỏi: “Chỉ một câu nói của huynh đã phủ định tư cách nhập môn của hắn, như vậy không công bằng với hắn!”
Nụ cười của Bùi Cảnh vơi đi: “Có gì mà không công bằng, không thích hợp là không thích hợp. Đệ tử Vân Tiêu xưa nay không tu Vô Tình Đạo. Thiên phú của hắn kinh người, thực chất bên trong là lạnh lùng tàn nhẫn đáng sợ.” Nói đến đây, Bùi Cảnh thấp giọng: “Hoặc nói cách khác, Vân Tiêu không thích hợp với hắn. Hắn ở Vân Tiêu, có khi kiếm ý truyền thừa còn làm phai mờ thiên phú của hắn nữa kìa.”
Trần Hư lại hỏi: “Sao huynh biết hắn không thích hợp?”
Bùi Cảnh nói: “Đệ nhìn đi.”
Y thả ra một sợi linh lực trên đầu ngón tay, rót vào kính Huyền Thuỷ, đất trời xoay chuyển trong giây lát, ảo cảnh mới xuất hiện trên cầu treo.
…
Không trung biến đổi, không khí loáng cái trở nên dồn dập.
Sau đó mưa máu biến mất, cầu treo phủ đầy tuyết, vạn vật khôi phục trong chốc lát, trở lại thành một ngày tuyết rơi như bình thường.
Gió rét thét gào, tạt vào mặt người như những lưỡi dao.
Tầm nhìn chỉ toàn màu trắng xoá.
Sở Quân Dự không nhúc nhích.
Lát sau, hắn chờ được giọng nói sau lưng mình.
Nghe như là âm thanh của thiếu niên, vừa sợ vừa hoảng, lạnh đến mức nói chuyện cũng run rẩy: “Mẹ ơi, chuyện gì vậy. Tuyển chọn của Vân Tiêu biến thái quá đi mất, vừa rồi suýt nữa ta bị quỷ hù phát khóc, bây giờ đến lượt muốn cóng chết ta à?”
Sở Quân Dự xoay người, xuyên qua màn tuyết mênh mông nhìn về phía cậu trai ấy.
Thiếu niên mặc quần áo phong phanh màu nâu, cái mũi đỏ ửng giữa trời băng đất tuyết, tóc buộc hờ hững bằng thân cỏ, dung nhan tuấn tú, da trắng, mắt to.
Lúc này, cả người run lẩy bẩy vì lạnh.
Y nhìn ngang ngó dọc, đến lúc phát hiện ra Sở Quân Dự thì như nhìn thấy người thân, mắt sáng rực, chạy lên trước: “Oa! Lại là ngươi! Trùng hợp quá nhỉ, chúng ta vừa mới cùng ngồi trên một con hạc trắng đó, ngươi còn nhớ ta không?” Thiếu niên toét miệng cười, vui mừng nói: “Không ngờ chúng ta sẽ cùng đến đây.”
Con ngươi Sở Quân Dự không động đậy, nhìn y chăm chú thật lâu.
Gió tuyết thét gào, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới, thậm chí cả trái tim đều tĩnh lặng.
Thật lâu sau, hắn cũng cười.
“Đúng là khéo thật.”
Giọng nói trầm thấp, nhưng rõ ràng từng chữ.
Thiếu niên sững sờ, sau đó, mắt lại lấp lánh ánh sáng: “Ồ, ngươi còn mở miệng nói chuyện cơ đấy! Ta thấy có mỗi mình ngươi không nói lời nào trên Vân hạc, còn tưởng ngươi không thèm để ý đến ta.”
Sở Quân Dự vẫn nhìn y, hỏi: “Ngươi lạnh không?”
Thiếu niên đáp: “Đất trời giá băng, ta còn mặc ít như này, dĩ nhiên là lạnh rồi. Hầy, thôi đừng nói nữa, chi bằng tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp thoát khỏi đây thôi, ta sợ ở thêm lát nữa thì đông cứng luôn mất.”
Y vừa nói vừa giơ tay túm lấy tay Sở Quân Dự, mới chạm phải đã bị doạ cho rụt về, khiếp sợ nhìn hắn: “Trời ạ, sao tay ngươi còn lạnh hơn cả ta nữa.”
Sở Quân Dự xoè tay, hoa tuyết xếp đống trong lòng bàn tay không hề tan chảy, một sợi máu xoay tròn trên bàn tay hắn, ngưng tụ thành một chiếc ô. Hắn bung ô, gạt đi gió tuyết, gõ vào đỉnh đầu thiếu niên: “Tìm lối ra trước đã.”
Đôi mắt cậu trai tràn ngập kinh hãi: “Chiếc ô này… Ngươi ngươi ngươi…” Y lắp ba lắp bắp, mãi sau cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ thầm thì: “Ngươi giỏi thật.”
Sở Quân Dự từ chối cho ý kiến với lời ngợi khen của y. Đất trời trắng xoá, nhưng hắn giống như biết rõ phương hướng, bước chân thẳng tắp đi về phía trước chưa từng ngừng lại.
Hai người đi trong tuyết, chỉ nghe thấy tiếng bước chân loạt soạt dưới tán ô. Tròng mắt đen nhánh của cậu trai vẫn một mực trắng trợn dò xét Sở Quân Dự, có điều ngoại trừ kính nể và kinh ngạc thì không có cảm xúc dư thừa.
Y xoắn xuýt hồi lâu mới can đảm mở miệng: “Ta là Trương Nhất Minh, người Ký Châu, lần này một thân một mình rời nhà trốn tới Thương Hoa vì muốn bái vào Vân Tiêu, còn ngươi thì sao?”
“Sở Quân Dự.”
Thiếu niên áo đen giương cao ô, giọng nói bình thản.
Trừ câu đó ra thì không còn thêm gì khác.
Trương Nhất Minh lẩm bẩm tên hắn mấy lần, thầm nhủ: “Nghe lợi hại thật đó.”
Trước mặt người có sức mạnh tuyệt đối, y cũng không có ý ghen ghét, ngược lại còn cảm thấy vẻ vang phấn khích: “Vậy đợi ngươi ra khỏi vực tuyết này, có lẽ sẽ được nhận thẳng vào làm đệ tử nội phong rồi.”
“Hửm?”
“Đây là tin ngầm ta lén nghe được, nói rằng Vân Tiêu đặt ra mười chỉ tiêu vào nội phong cho chúng ta, lựa chọn người ưu tú nhất. Ngươi giỏi thế này, nhất định chiếm được một chỗ cho coi.”
Sở Quân Dự cúi đầu liếc y: “Thật à?”
Trương Nhất Minh trịnh trọng gật đầu: “Chắc chắn là vậy mà. Nhấc tay một cái cũng có thể biến ra được một chiếc ô, ta đã gặp nhiều người mà chưa thấy ai có năng lực đến thế. Ta cảm thấy bây giờ ngươi bắt đầu nghĩ xem nên bái vào môn hạ trưởng lão nào đi là vừa.”
Sở Quân Dự cụp mắt, cười một tiếng.
Trương Nhất Minh lạnh run bần bật, vẫn cố toét miệng cười nham nhở: “Người anh em, huynh tự tin lên đi. Đệ cá là huynh kiểu gì cũng vào nội phong, nói không chừng, nếu may mắn còn có thể bái vào môn hạ Chưởng môn Vân Tiêu nữa kìa — nghĩ xem mặt mũi lớn bao nhiêu.”
Lúc này, đến huynh đệ y cũng xưng lên rồi.
Sở Quân Dự mở miệng: “Không phải Vân Tiêu có quy củ Chưởng môn cả đời chỉ thu một đồ à?”
Trương Nhất Minh nói: “Vậy huynh có thể bái vào môn hạ của đồ đệ Chưởng môn, cũng coi như bái vào dưới trướng Chưởng môn rồi. Huynh biết đồ đệ của Chưởng môn Vân Tiêu bây giờ là ai không, nói tên ra chỉ sợ hù chết huynh.”
Sở Quân Dự như bị y gợi lên hứng thú: “Nói thử xem.”
Trương Nhất Minh nói: “Là Bùi sư huynh xứng danh ‘kỳ tài ngút trời’, Bùi Ngự Chi.”
“Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong là nói về huynh ấy, còn là đệ nhất Vấn Thiên, có thể nói là nhân vật số một trong thế hệ mới của giới Tu Chân, ta nghe nói bây giờ y đã sắp đột phá Nguyên Anh rồi đấy.”
Sở Quân Dự mỉm cười, ý tứ mơ hồ nổi lên trong gió tuyết lạnh lẽo: “Tiếp tục đi.”
Trương Nhất Minh sững người: “Tiếp tục gì cơ?”
Sở Quân Dự: “Tiếp tục làm ta sợ.”
“…”
Trương Nhất Minh nghẹn họng, nụ cười cứng ngắc trên mặt. Suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của hắn, y trừng lớn mắt: “Không phải, huynh đài, huynh đến Vân Tiêu mà ngay cả Bùi Ngự Chi cũng không biết hả? Người đó là đại đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu bây giờ, là Chưởng môn tương lai đó!”
Sở Quân Dự đáp lại rất qua loa: “Ừm.”
Trương Nhất Minh: “… Được, ta hiểu rồi.”
Tán gẫu một lúc thì cảnh vật trước mắt thay đổi, một cây cầu xuất hiện giữa tuyết trắng mênh mông, dựng thẳng phía trước, nơi cuối cầu ẩn sâu trong mây, cũng không biết dẫn tới nơi nào. Sở Quân Dự gập ô, tuyết trắng chụp lên những sợi tóc đen của hắn, mái đầu bạc trắng trong phút chốc.
Hắn nhìn về phía trước, nói: “Qua cầu thì xem như qua ải, ngươi đi trước đi.”
Trương Nhất Minh đầy dấu chấm hỏi trong đầu, ngờ vực: “Hả? Vì sao thế? Không thể cùng đi à?”
Sở Quân Dự nói: “Tuyết trượt đường trơn, không tiện.”
Trương Nhất Minh gật đầu: “Ờ ha.”
Y luôn cảm thấy đoạn đường cuối cùng là Sở Quân Dự chê phiền phức không muốn đi cùng, cảm thấy hơi hụt hẫng xấu hổ, nhưng đã làm phiền người ta lâu như vậy, y cũng không tiện lắm lời. Trương Nhất Minh ôm cánh tay, phăm phăm xông vào trong gió tuyết, đi một lúc lâu đã muốn cứng hết chân, tay cũng không còn cảm giác. Y lại không yên lòng, dậm chân trước cầu.
Mấy tấm ván gỗ trên cầu đã không ổn định từ lâu, bởi vì tuyết đọng mà không thể nhìn rõ, chỉ cần giẫm một bước lên ván thôi là cây cầu đã rung chuyển, nháy mắt mất đi tải trọng. Trương Nhất Minh hét ầm lên, may mà y phản ứng kịp, tay níu lấy mép đất, chỉ là cánh tay cứng ngắc, không giữ vững được, cả người trượt về sau, sắp sửa trượt xuống vách núi đến nơi.
Y hoảng loạn cầu xin người duy nhất đứng trong cánh đồng tuyết: “Cứu ta —!”
Sở Quân Dự đứng trong gió tuyết, con ngươi nhạt màu bị sắc trắng phản chiếu, gần như trong suốt. Nghe thấy lời cầu cứu của Trương Nhất Minh, hắn đứng tại chỗ một hồi mới chậm rãi bước đến.
Lưng Trương Nhất Minh ướt đẫm mồ hôi, lạnh lẽo đến mức thần trí mơ hồ của y cũng tỉnh táo lại sau nỗi sợ hãi, thấy Sở Quân Dự đến gần, y suýt nước mắt lưng tròng, đánh cược gào lớn: “Cứu ta với — ”
Sở Quân Dự ngồi xổm, bắt lấy cổ tay, cứu y lên từ rìa vách núi.
Sau khi tai qua nạn khỏi, hồn vía Trương Nhất Minh bị doạ bay hết lên mây, ngồi trên tuyết nửa ngày cũng không thấy lạnh, chỉ nhe răng: “Đúng là xui xẻo quá mà! Vân Tiêu nghèo đến mức này rồi? Có mỗi cây cầu thôi cũng mục nát?”
Sở Quân Dự không đứng lên, cứ nhìn y chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt phản chiếu dưới tuyết lại hiện lên ánh sáng thần bí nhàn nhạt. Mái tóc y đen óng, suôn dài như thác nước, quần là áo lượt. Trong mắt hắn giờ phút này dường như có ý cười, chỉ là nội tâm vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đã nói tuyết trượt đường trơn, sao ngươi vẫn không cẩn thận như thế.”
Trương Nhất Minh bĩu môi: “Đâu phải do đường trơn, rõ ràng là cạm bẫy của Vân Tiêu mà.”
Sở Quân Dự vươn tay ra với y: “Còn đi được không?”
Trương Nhất Minh động đậy tay, phát hiện tay đè trên mặt tuyết quá lâu đã dính vào băng. Y khóc không ra nước mắt, xé toạc một lớp da, bàn tay máu thịt be bét, phải vịn lấy Sở Quân Dự mới đứng lên được, mà đứng cũng chẳng vững — chân vừa mới đập vào vách núi, muốn đi cũng không nổi.
Trương Nhất Minh thở dài: “… Có lẽ là đệ không có duyên với Vân Tiêu rồi, huynh đi nhanh đi, không cần để ý đến đệ đâu, tranh thủ làm người đầu tiên thoát khỏi ảo cảnh.”
Sở Quân Dự cụp mắt, dửng dưng nói: “Từ bỏ sớm vậy, không giống ngươi.”
Trương Nhất Minh trợn tròn mắt, dở khóc dở cười: “Nói như thể huynh hiểu rõ đệ lắm ấy.”
Sở Quân Dự lại nói: “Ta cõng ngươi qua cầu.”
Trương Nhất Minh ngẩn ra: “Hở?”
Sở Quân Dự mỉm cười, khí chất cao quý ưu nhã, hắn đưa tay ra, hết sức tự nhiên nâng cánh tay Trương Nhất Minh, sau đó đỡ y lên lưng mình.
Trương Nhất Minh chỉ cảm thấy hơi thở của hắn cũng lạnh lẽo như băng, kêu vài tiếng, giãy giụa: “Thôi khỏi, làm phiền huynh quá.”
Sở Quân Dự nói: “Không sao.”
Thấy hắn như thế, Trương Nhất Minh chỉ biết thở dài trong lòng.
Đầu y hơi nhức, chỉ có thể khàn giọng cảm thán: “Người anh em, huynh đúng là người tốt.”
Sở Quân Dự thoáng khựng lại: “Ngươi cảm rồi.”
Trương Nhất Minh cũng cảm thấy đầu mình choáng váng, hắt hơi vài cái, đáp: “Có lẽ vậy đi.”
Sở Quân Dự tựa như nở nụ cười, nói: “Đúng là khó khăn cho ngươi.”
Trương Nhất Minh cười nhạo: “Quái gì thế, phải là khó khăn cho huynh mới đúng chứ.”
Gió tuyết đánh gãy cầu, hai ngọn núi đối diện nhau, chỉ có hai người bọn họ giữa cánh đồng tuyết yên tĩnh vắng lặng.
Thật lâu sau, ý thức Trương Nhất Minh như đã hỗn loạn, bậy bạ hỏi vớ vẩn: “Huynh cảm thấy Vân Tiêu thế nào?”
Sở Quân Dự nói: “Tiên môn đứng đầu, thắng địa của kiếm tu.”
Trương Nhất Minh thì thào: “Nhưng quy củ rõ nhiều, giới luật lại nghiêm, phiền chết mất.”
Dứt lời, y lại hỏi: “Huynh cảm thấy Bùi Ngự Chi thế nào?”
Sở Quân Dự cụp mắt, con ngươi không gợn cảm xúc.
“Không thế nào cả.”
Trương Nhất Minh khịt mũi cười một tiếng, ngủ thật say: “Hay lắm, ta xem trọng huynh.”