Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioCho dù không tình nguyện thì các thôn dân vẫn giao miếu Trạng Nguyên cho bọn họ theo quy củ. Truyền thừa không thể để cho người ngoài vào, nếu nhìn thấy thứ không nên nhìn sẽ bị trừng phạt, A Như và anh trai cô bé là ví dụ điển hình.
Vào ban ngày, Bùi Cảnh căn bản là không để tâm đến điều này.
Đại khái là bị chuyện của Sở Quân Dự làm cho hoang mang, bây giờ hồn vía y vẫn còn vất vưởng trên mây.
Ngu Thanh Liên phát hiện ra, hiếm thấy lần nào có lương tâm vẽ đường cho hươu chạy: “Huynh đó, không muốn thì nói rõ ra, còn thực sự không chịu được nữa thì dùng hành động từ chối là được.”
Bùi Cảnh đúng là phục nàng sát đất: “Muội lại hiểu rồi?”
Ngu Thanh Liên cười mỉm: “Sao ta không hiểu được, chỉ bằng cái bộ dáng chỉ ngủ một đêm mà giống như mất luôn trinh tiết này của huynh, ta khuyên huynh vẫn nên thuận theo đi.”
Y lựa chọn phớt lờ nàng.
Màn đêm buông xuống, dây thép treo lơ lửng được gắn đầy đèn lồng đỏ, những ngọn nến trải dài từ miệng khe núi đến trước ngôi đền, ánh nến đỏ chiếu soi rọi khiến đường núi như nhuộm thêm một phần máu. Trước khi đi, trưởng thôn nhìn y thật kỹ, Bùi Cảnh đáp lại bằng một nụ cười. Đêm nay đã định trước là không yên ổn, thú hoang trên núi nôn nóng, côn trùng dưới mặt đất bắt đầu cắn xé. Gió quét qua, từng gốc cây ngọn cỏ đều khom lưng cúi đầu.
Các thôn dân lục tục kéo nhau trở về ngủ. Trước miếu Trạng Nguyên chỉ còn lại bọn họ cùng với hai cái đèn lồng đỏ chót, nhìn từ xa giống như đầu người đổ máu.
Ngu Thanh Liên nói: “May mà Tịch Vô Đoan không ở đây, bằng không có thể bị hù chết luôn.”
Ngộ Sinh lắc đầu: “Cũng chưa chắc.”
Ngu Thanh Liên còn nói: “Thật hiếu kỳ truyền thừa sẽ như thế nào, ta đã từng ngao du qua không ít bí cảnh nhưng vẫn chưa từng gặp được loại chuyện hiếm thấy như này đâu.”
Bùi Cảnh lên tiếng: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, đi vào trước đã, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.”
Ngu Thanh Liên: “Huynh hấp tấp thật đó.”
Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn hưng phấn bừng bừng đi vào.
Trong miếu không khác gì với lúc ban ngày, tượng thần có vẻ ốm yếu đứng ở trung tâm, năm cái đệm hương bồ giặt sạch được bày trước tượng thần.
“Đây là muốn chúng ta quỳ xuống à?”
Ngu Thanh Liên nhíu mày.
Bùi Cảnh cúi đầu xuống nhìn đệm hương bồ, quyết định dựa theo quy củ của nơi này, quỳ xuống trước tiên. Quý Vô Ưu là người thứ hai quỳ xuống theo y. Có lẽ nhóc nhân vật chính mập mạp chưa từng trải việc đời, cả ngày còn không bất an hơn cả y, bây giờ lại càng buồn vui thất thường.
Ngu Thanh Liên: “Không phải chứ, còn phải quỳ nữa à? Chúng ta lật đổ tượng thần, bắt lấy con quỷ kia được không?”
Ngộ Sinh kéo tay áo Ngu Thanh Liên lại, lắc đầu với nàng. Ngu Thanh Liên đỡ trán, chỉ có thể quỳ xuống theo bọn họ.
Sau khi năm cái đệm hương bồ đã có đủ người quỳ, đèn lồng ở cửa miếu tắt ngóm, cả ngôi miếu thần cũng đen kịt trong nháy mắt, chỉ sót lại vài đốm nhang còn le lói. Thị lực của tu sĩ vô cùng tốt, nhìn trong bóng tối cũng không thành vấn đề, nhưng mà kỳ quái là sau khi miếu thần tối om thì bọn họ không nhìn thấy được gì cả. Bùi Cảnh còn đang buồn bực thì nghe được giọng nói của Sở Quân Dự: “Nhắm mắt lại.”
Thế là y ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt.
Hương đất xộc vào trong miếu, trộn lẫn với mùi hôi thối. Cuồng phong vù vù, y nghe thấy tiếng cửa miếu thần bị thổi bật ra, sau đó là tiếng bước chân, có một đám người từ ngoài miếu đi vào, bước chân ngay ngắn đều đặn.
Đêm truyền thừa không có khả năng là đám thôn dân đi vào, mà tư thế bước đi của đám người đó cũng rất kỳ quái, nhảy từng bước một, giống như hai chân chụm vào với nhau. Xác sống à? Bùi Cảnh đang nghĩ ngợi thì hai xác sống bỗng nhiên bước đến phía sau y, một đứa đè đầu một đứa đè lưng, ép người y xuống thành tư thế tội phạm.
Bùi Cảnh ngây người, lại nghe Sở Quân Dự nói: “Đừng nhúc nhích.”
Trong bóng tối, giọng nói của hắn lạnh lùng, ấy thế mà lại cho người ta một loại cảm giác ổn định tâm thần.
Bên phía tượng thần xuất hiện động tĩnh, vỏ ngoài bong ra từng mảng, âm khí dày đặc nổi lên từ dưới đất, có thứ gì bò ra khỏi đất từng chút một.
Ánh sáng trắng như tuyết chậm rãi sà xuống từ đỉnh đầu tượng thần Văn Khúc Tinh.
Một sợi thần thức như ẩn như hiện sâu xa huyền bí bao phủ khắp cả toà miếu thần.
Bùi Cảnh ngân ngẩn cả người.
Sợi thần thức ấy đi qua nơi nào là y không nhịn được muốn đến gần gũi kính sợ với nơi ấy, như em bé đối với người mẹ thân yêu của mình. Cả khoảng trắng xoá của trời đất vạn vật, tâm tình của trẻ con không vương chút tạp niệm. Chỉ là, nếu thật sự không vương chút tạp niệm nào, vậy tại sao không phải là một loại trạng thái ngơ ngơ ngác ngác khác chứ?
Bùi Cảnh cảm thấy mình đã đứng lên, đi lên phía trước cùng với hai xác sống. Lần nữa quỳ xuống ở nơi gần hơn với tượng thần, một bàn tay lạnh buốt mục nát chậm rãi bóp cổ y, trong thân thể như có thứ gì đó bị hút mất, linh hồn từng li từng tí trở nên mỏng manh.
Âm thanh nhấm nuốt chết lặng vang lên khắp bốn phương tám hướng.
Bàn tay giấu trong tay áo của Bùi Cảnh chậm rãi siết chặt lại.
Y biết có gì đó bất thường, nhưng không không dám đánh rắn động cỏ.
Từ lúc sợi thần thức kia bắt đầu xuất hiện, y đã cảm thấy việc này trở nên rất khó giải quyết.
Ngay sau đó, y lại nghe được rõ ràng giọng nói của Sở Quân Dự.
Vọng đến từ nơi xa xôi hơn, nói từng chữ với y: “Mở mắt ra.”
Thế là y mở mắt. Ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đối đầu với quỷ quái đang nuốt lấy linh hồn y. Là một bộ xương khô leo lên từ dưới đất, trốn trong áo bào rộng thùng thình. Bộ xương khô cứng ngắc chuyển động đầu lâu, cúi đầu đối mắt với Bùi Cảnh, trì trệ không có chút phản ứng nào.
Bùi Cảnh nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của bộ xương khô, y lùi về phía sau, rút kiếm chém về phía trước.
Kiếm Lăng Trần vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí ngân vang như phượng hót, ánh bạc toả ra, nửa bộ xương khô bị y chém đứt đoạn.
Đầu lâu không có biểu hiện gì, hai nửa thân thể rơi xuống đất ở cùng một chỗ, hai hốc mắt trống rỗng thấm đẫm khí lạnh.
Mà ngay trong khoảnh khắc áo bào đen bị xé nát, Bùi Cảnh nghe được ngàn vạn tiếng gầm rú tan nát cõi lòng.
Áo bào nát vụn, cảnh tượng dưới áo bào đen hiện ra — vô số bàn tay vươn ra khỏi đất, phủ đầy thi ban xanh tím, lít nha lít nhít dày đặc cạnh nhau.
Bùi Cảnh phát hiện mình ở trên không trung, bên trên đệm xương bồ vẫn còn thứ gì đó đang quỳ, cái bóng tối đen như mực đang từ từ chuyển hoá, mà đầu của cái bóng ở đệm hương bồ y quỳ đã lộ ra ngũ quan, rõ là hình dạng của y.
Bùi Cảnh: “Sau khi ăn thịt người thì dùng tà thuật tạo ra thân xác mới à? — Vậy bọn Ngu Thanh Liên ở đâu? Còn cả Sở Quân Dự nữa, hắn đang ở đâu mà chỉ điểm cho mình được?”
Chỉ là y không kịp phân tâm suy nghĩ những việc này thì đám tay kia đã bắt đầu xông đến tấn công y.
Duỗi dài không giới hạn, lòng bàn tay xuất hiện cái miệng to như chậu máu, nước miếng thấm đẫm nọc độc thối nát, cắn xé về phía y.
“Là những người bị chôn sống dưới mặt đất kia sao?”
Bùi Cảnh vẫn chưa đến mức sợ hãi một đám quỷ như thế, lập tức nâng kiếm chém sạch, máu vẩy giữa trời, không ít bàn tay ngón tay ào ạt rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Bùi Cảnh nghe được một tiếng cười lạnh truyền đến từ bên trên tượng thần của Văn Khúc Tinh. Từng mảnh vụn bong ra, nương theo ánh nến đỏ như máu, Bùi Cảnh thấy được bộ dáng của người đàn ông mà y đã nghĩ tới vô số lần thông qua câu chữ.
Khăn vuông cột đầu, giao lĩnh thường, một tay chấp bút một tay nắm quyển, mặt mày nghiêm nghị lại chán đời.
Bùi Cảnh mặt không cảm xúc, gằn từng chữ: “Trương Thanh Thư.”
Trương Thanh Thư nhìn y như nhìn người chết: “Truy tìm lâu như vậy, vội vã đến tìm chết. Cuối cùng cũng thấy ta rồi, vui vẻ không?”
Bùi Cảnh mỉm cười, y lớn đến vậy vẫn chưa từng bị người nào uy hiếp đâu: “Vui lắm, giết chết mi ta lại càng vui hơn.”
Trương Thanh Thư: “Hạng sâu kiến giãy giụa trước khi chết.”
Bùi Cảnh lạnh mặt: “Mi đưa bọn họ đi đâu rồi?”
Trương Thanh Thư nói: “Yên tâm đi, còn chưa chết, vẫn đang chờ ngươi cùng xuống địa ngục.”
Bùi Cảnh không nói gì.
Ánh mắt Trương Thanh Thư dò xét y thật lâu, bỗng nhiên nói: “Thật ra ta cũng không muốn giết ngươi, thậm chí cũng không chán ghét ngươi.”
Bùi Cảnh như cười như không: “Khéo thật, ta lại rất muốn giết mi đó.”
Trương Thanh Thư không chút cảm xúc khẽ gật đầu: “Trên người ngươi có hơi thở của đại năng Hoá Thần kỳ, đã dám ra đây đối đầu với ta hẳn là có một hai pháp bảo giữ mạng, mấy đứa bạn kia của ngươi cũng không khác mấy, nhưng mà các ngươi có thể lôi ra dùng mới có tác dụng chứ.”
Trương Thanh Thư không cười, trong đôi mắt rũ xuống ngoài chán ghét ra thì không còn ý tứ nào khác.
“Ngươi không bị thần thức kéo xuống đất ha, có lẽ là được Sở Quân Dự âm thầm hỗ trợ.”
“Chỉ là bây giờ mạng hắn còn giữ chưa xong, để ta xem còn có ai đến cứu ngươi.”
Trương Thanh Thư vung tay lên, lập tức những xác sống vừa bị y chém cụt tay cụt chân đều động đậy, lại gắn vào nhau. Bàn tay duỗi ra khỏi đất túm lấy cổ chân y, lôi y xuống dưới bằng một loại sức mạnh khổng lồ.
Mà mặt đất cũng bắt đầu trở nên kỳ quái, biến thành một bãi đầm lầy, chậm chạp lún xuống.
Bùi Cảnh đang định phản kháng lại bỗng nghe được giọng nói của Sở Quân Dự, khác với tỉnh táo thờ ơ lúc trước, lần này càng thêm vài phần kìm nén đau đớn, nhưng trước sau như một vẫn chỉ rõ hướng đi cho y.
“Xuống dưới lòng đất.”
Xuống dưới lòng đất.
Bùi Cảnh hỏi hắn: “Ngươi có sao không?”
Sở Quân Dự bảo: “Không có việc gì.”
Bùi Cảnh: “Ừm.”
Sao có thể không có việc gì, từ trước đến nay đã bao giờ y nghe thấy giọng nói Sở Quân Dự yếu ớt vậy đâu.
Trương Thanh Thư cho rằng hắn đã từ bỏ, cam chịu số phận rồi, khoé môi cong lên: “Xuống dưới đi, người quyết định vận mệnh của ngươi là người mà ngươi không bao giờ ngờ đến.”
Bùi Cảnh thầm mắng: Đồ ngu.
Y cảm giác cằm của mình, rồi đến mũi, đến mắt, cuối cùng là đỉnh đầu, bị bùn đất chôn vùi từng chút một, sau đó cả người chới với, rơi thẳng xuống dưới, rơi xuống theo mấy trăm cánh tay kia. Nơi mà lần đầu tiên y vào miếu Trạng Nguyên đã cảm thấy sẽ rất náo nhiệt — ngôi làng đã bị chôn sống cả mấy trăm năm.
Mà năm bóng đen trên năm cái đệm hương bồ y nhìn thấy lần cuối cùng kia chậm rãi hoá thành năm người giống bọn họ như đúc, sắc mặt tái xanh, mắt nhắm chặt, quỳ ở nơi đó, hoàn toàn thay thế bọn họ.
Bùi Cảnh nghĩ thầm: Nếu đêm nay không ra khỏi lòng đất, vậy có lẽ cả đời này cũng không ra được.
Từ trên không rơi xuống, y ngã xuống đầm lầy.
Nước và bùn ở đây đều màu đen, may mà quần áo y mặc là màu nâu, cùng lắm là màu sắc có vẻ tối hơn.
Quả nhiên, không giả ngầu sẽ không phải mặc đồ trắng.
Bị mùi hôi thối xông cho sặc hai tiếng, Bùi Cảnh bò đến bờ ruộng rồi đứng lên. Bầu trời ở đây màu xanh đen, không có sao sáng, không có trăng soi, chỉ có chút ánh sáng nhạt chiếu rõ ràng cảnh vật xung quanh.
Y đứng trước thôn, hai chữ “Trung Thôn” màu đỏ đề trên tấm bảng gỗ.
Một cái thôn ma đầy người chết.
“Bọn họ cũng bị kéo hết xuống đây à?”
Nhưng mà Bùi Cảnh có cảm giác rằng việc mình rơi vào ruộng hẳn là do Sở Quân Dự ra tay, đáng nhẽ Ngu Thanh Liên và bọn họ nên rơi xuống cùng nhau mới phải.
Y bước lên phía trước, ngôi làng bị bùn đất vùi lấp vẫn còn giữ nguyên như lúc còn sống. Trong ngôi làng không còn sự sống này, đỏ trắng lẫn lộn, bây giờ mọi thứ trong làng đều là màu đỏ, mà chỗ náo nhiệt nhất là ở chính giữa thôn.