Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNgu Thanh Liên bôn ba cả đường dìu Ngộ Sinh ra khỏi thôn, cuối cùng dừng lại trước một con sông.
Ngu Thanh Liên nhíu mày, hỏi: “Huynh thấy sao rồi?”
Sắc mặt của Ngộ Sinh rất nhợt nhạt, không trả lời nàng, ven sông có một cánh rừng, chàng vịn lấy một thân cây, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt ngồi xếp bằng rồi vòng khí vận hành một tiểu chu thiên trong cơ thể. Hơi thở của Ngộ Sinh rất yếu, thế này thì Ngu Thanh Liên cũng không rời đi được, lặng lẽ đứng sau lưng đề phòng quỷ quái khó lòng phòng bị ở nơi này cho anh.
Chẳng bao lâu sau, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, đen thui như vẩy mực, tà khí và oán hận nổi lên khắp phía.
Cả khoảng đất trời đen kịt mịt mờ.
Ngu Thanh Liên nhíu mày chặt hơn, đầu ngón tay biến ra một chiếc ô đỏ, nàng giương lên, giữ một thế giới hoàn toàn yên tĩnh cho Ngộ Sinh. Lục lạc khẽ rung, lông mi của hoà thượng run rẩy theo gió.
Ngay sau đó, Ngộ Sinh che ngực, phun ra một búng máu.
“Sao rồi?” Ngu Thanh Liên ngồi xổm xuống.
Ngộ Sinh chậm chạp mở mắt ra, trước vẻ mặt lo lắng của Ngu Thanh Liên, chàng lắc đầu: “Thư Diêm không ở gần đây, ảnh hưởng rất yếu. Ta hoá xá lợi thành tim, có thể xua tan được một phần khí âm độc, hẳn là đã không còn đáng ngại.”
Ngu Thanh Liên thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tốt rồi.”
Ngộ Sinh nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt vàng kim nhạt là lo âu, là thương xót, bảo rằng: “Mau về đi thôi, hẳn là cậu ấy đã chờ muội lâu lắm.”
Ngu Thanh Liên cười gượng: “Nếu gỡ lụa che mắt ra rồi thì mắt huynh thật sự là hoả nhãn kim tinh à?”
Ngộ Sinh cũng mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn đong đầy thương xót, đáp: “Tiếng chuông, ta nhớ ra rồi, lúc muội dìu ta ra thì tiếng chuông vang lên ngoài sân — có lẽ lúc ấy muội không nên quan tâm đến ta mà nên vòng về cứu cậu ấy ra trước.”
Ngu Thanh Liên hơi chững lại, rồi nhấc tay đặt chiếc ô lên cành cây trên đỉnh đầu Ngộ Sinh, ánh sáng rọi vào mặt thiếu nữ, phức tạp mà lạnh lùng: “Đâu có dễ lựa chọn như vậy. Ta chỉ cảm thấy, may mà lúc ấy ta không phải chọn giữa huynh với Bùi Ngự Chi.”
Ngộ Sinh không nói lời nào.
Ngu Thanh Liên lại bảo: “Trước tiên huynh cứ ở lại đây nhé, ở lại chờ ta.”
Thiếu nữ vội vàng rời đi, mắt cá chân trắng nõn lội qua vũng bùn đen, mưa đen nước biếc, giữa một màu lạnh lẽo ủ dột chỉ mỗi nàng váy đỏ như lửa, chuông bạc lấp lánh.
Đâu có dễ lựa chọn vậy đâu? Nhưng mà bỏ rơi chính là bỏ rơi, không hề viện cớ.
Nhóc mập à…
Ngu Thanh Liên đội mưa đi về phía trước. Mưa rơi vào tóc, vào áo, giá lạnh thấu xương.
Nàng lẩm bẩm trong mưa: “Thật lòng xin lỗi.”
Nàng đi ngược mưa dọc theo bờ sông, không biết đã đi được bao lâu, vừa mới trở lại chỗ cũ thì tiếng nổ rung trời lở đất vang lên. Một đám quỷ quái tuôn ra như thuỷ triều, hình thù kỳ quái, bò, bật nhảy, nhưng không có mắt con nào là không đỏ ngầu, điên cuồng đuổi theo một phương hướng, xem Ngu Thanh Liên như không khí mà chạy đến phía nàng.
Ngu Thanh Liên sững sờ, ngón tay cầm roi, nín thở không dám làm động tác dư thừa.
Biển xác triều ma, lòng nàng dần dần dậy sóng.
— Đã xảy ra chuyện gì?
Cũng không biết bao lâu.
Cuối cùng nàng cũng về tới gian phòng ấy, quỷ quái nơi này đều chạy hết sạch, thẳng đường không vướng mắc chạy đến căn nhà kia.
Ba cái vạc đều bị lật úp, chất lỏng vàng đục xen lẫn tia máu chảy trên đất, nàng cũng thấy rõ ràng cảnh tượng trong vạc, là da, là tóc người, quấn chung một chỗ, ở giữa còn có tròng mắt xám trắng, thân thể tà ma ngâm quá lâu rữa nát như bùn.
Bây giờ phỏng chừng quái vật trong vạc đã chạy ra, nhưng âm u lạnh lẽo và hơi máu nặng nề còn sót lại vẫn khiến nàng sợ run tại chỗ rất lâu.
— Cho nên, lúc ấy Quý Vô Ưu đã ở cùng với một con quỷ trong vạc ư?
Đi lên phía trước vài bước, mũi chân của Ngu Thanh Liên đụng phải thứ gì lạnh như băng. Nàng cúi đầu, một chiếc chuông nhỏ khéo léo đẹp đẽ bị vùi lấp ló trên đất giữa cơn mưa.
Giờ khắc này, thân thể nàng cứng ngắc, vẻ mặt đờ ra.
Lúc ấy nhóc mập đã lắc chuông với tâm trạng gì.
Rồi lại nghĩ thế nào mà ném nó đi.
Chắc là khóc ha.
Ngu Thanh Liên chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt lên, chuông bạc rơi vào lòng bàn tay, lạnh buốt thấu xương.
Nắm tay nàng dần dần siết chặt, che môi, nhắm mắt, lệ tuôn rơi.
Ngay sau đó, trời đất bỗng nhiên đảo lộn, một luồng ánh sáng chói loà rọi đến từ phương xa, vạn vật ở thế giới này đều cứng ngắc trong luồng sáng, rồi tan thành tro bụi.
Thời gian ngừng trôi, chỉ còn bụi bay lả tả.
Ngu Thanh Liên bỗng mở mắt, đứng dậy.
Nàng chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đang kéo nàng ra khỏi không gian này.
… Chuyện gì xảy ra?
…
Trong vòng một đêm, miếu Trạng Nguyên hoá thành phế tích. Trong vòng một đêm, mấy vị quan viên chết bất đắc kỳ tử trong nhà.
Sáng sớm, các thôn dân nhìn thấy thần miếu mình thờ phụng một trăm năm chỉ còn lại đống ngói vỡ thì tức giận suýt ngất ngay tại chỗ. Bọn họ xắn tay áo, quơ đòn gánh, cầm gậy gỗ, ngăn ở cổng nhà trưởng thôn, ầm ĩ vang trời, kêu la đòi giải thích, đàn bà con gái trong thôn chửi ầm lên, giọng địa phương có thể vang khắp đỉnh núi.
Nhà trưởng thôn ở sâu trong rừng, đây là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy. Mọi người luôn thích thần hồn nát thần tính.
“Đã nói không thể cho người ngoài vào rồi! Giờ thì hay chưa!”
“Miếu Trạng Nguyên mất rồi, Văn Khúc Tinh cũng tức giận rồi, trời muốn diệt chúng ta mà!”
“Sống sao những ngày này đây, còn sống thêm được mấy ngày nữa cũng chẳng biết được, tôi nghe nói, thằng cháu ra ngoài làm quan của tôi chết vào hôm qua! Trời muốn diệt tôi mà!”
Bùi Cảnh không muốn nghe bọn họ ầm ĩ lắm, mà hiển nhiên là trưởng thôn cũng không có ý thả người, giữ cửa rất gắt, đóng cửa không ra, ngồi trong phòng đốt từng tờ tiền giấy, cũng không biết đang thờ cúng ai.
“Ông ơi, ông.”
Một cô bé chạy từ trên cầu thang xuống, như mặc áo mỏng, như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Lúc này, đôi mắt trong veo viết đầy sợ hãi, tay túm chặt lấy tay áo trưởng thôn, mếu máo tủi thân: “Ông ơi, con vừa mới, vừa mới mơ một giấc thật dài.”
Trưởng thôn cúi đầu, liếc cô bé một cái, bình tĩnh trả lời: “Nằm mơ mà thôi, sợ cái gì. Đừng ở đây vướng víu ông, ra ngoài đi, ông còn có chuyện muốn nói với người ta nữa.”
A Như gãi đầu, giấc mơ ấy lung tung lộn xộn, nhưng giờ đây nhớ không khí âm u nặng nề kinh khủng ấy vẫn khiến cô bé run rẩy cả người. Nhưng mà mở mắt ra nhìn thấy người thân nhất, trong lòng cũng thêm phần nào yên tâm. A Như ngoan ngoãn ra ngoài.
Bùi Cảnh trông bóng lưng rời đi của cô bé, nói: “Em ấy không có ký ức cũng là chuyện tốt.”
Hồi lâu sau, trưởng thôn mói nói: “Lần này, đa tạ cậu. Chữa khỏi bệnh của cháu gái tôi, cũng cứu được cả cái thôn này.”
Bùi Cảnh đứng đây có thể nghe thấy hết tiếng mắng chửi bên ngoài, cảm thấy hơi buồn cười, y nghiêng đầu, nói: “Tàm tạm thôi, trảm yêu trừ ma vốn là chức trách của chúng cháu.”
Cách ăn mặc của thiếu niên rất mộc mạc, vải thô nâu, dây cỏ buộc tóc.
Nhưng dáng vẻ ấy mỉm cười bình thản, rực rỡ ngoài khung cửa sổ đều rót vào khoé mắt đường môi của y, tựa như một thanh kiếm sừng sững giữa đất trời, sắc bén nhưng không kém phần mềm mại.
Trưởng thôn nhìn y chằm chằm một lúc lâu, mới mở miệng: “Mấy người bạn kia của cậu sao rồi?”
Bùi Cảnh nghe ông hỏi chuyện này, ý cười bên khoé môi cứng ngắc lại. Quý Vô Ưu hôn mê thì thôi đi, đến cả Sở Quân Dự sau khi thoát khỏi nơi đó thì thân thể cũng không ổn, vừa bước ra khỏi miếu Trạng Nguyên là mặt trắng bệch, ngã xuống người y. Cũng may lúc ấy Sở Quân Dự vẫn còn là bộ dáng thiếu niên, Bùi Cảnh cũng có thể dìu hắn ra ngoài.
“Bị thương nhẹ thôi, sẽ không sao đâu.”
Trưởng thôn gật đầu: “Lần này cực khổ cho các cậu rồi.”
Bùi Cảnh hỏi: “Sau này ông tính thế nào?”
Trưởng thôn trầm giọng đáp: “Bọn họ chọn tôi làm thôn trưởng, tôi nên chỉ đường dẫn lối cho bọn họ, có Văn Khúc Tinh hay không thì có sá gì. Tà khí ở đây quá nặng, chuyển sang nơi khác tiếp tục thôi.”
Bùi Cảnh nghiêng đầu, mỉm cười: “Cũng ổn đấy.”
Y ra ngoài tìm A Như một chuyến.
A Như tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn có hảo cảm khó hiểu với Bùi Cảnh.
Y ngồi xổm xuống: “Mơ một giấc rồi, vậy em còn nhớ rõ lúc bắt đầu đã xảy ra chuyện gì không?”
A Như trông thấy anh trai đặc biệt đẹp trai này, trong tay còn xách nước, nghe vậy thì thử nhớ lại, bên trong đôi mắt tinh khiết trong veo của trẻ em là hoảng hốt, còn xẹt qua chút mê mang.
“Nửa đêm em thấy khó chịu, đi tìm anh trai thì thấy… thấy vài người kỳ quái, bọn họ khiêng anh trai em vào quan tài, trong quan tài, hình như có bàn tay vươn ra khỏi mặt đất. Em sợ lắm, lui về phía sau thì phát ra tiếng động, người ở trong miếu đều ngoảnh lại.” Ngón tay cô bé túm chặt quần áo: “Mắt bọn họ bị móc ra, đi đến chỗ em.”
“Em cho là em phải chết rồi, nhưng mà Văn Khúc Tinh hiển linh đã cứu em.”
Văn Khúc Tinh hiển linh đã cứu em.
Kẻ đó đâu có cứu em, chỉ vì lợi dụng em thôi.
…
Sau khi ra ngoài, Ngu Thanh Liên thế mà tự mình chăm sóc Quý Vô Ưu, việc này khiến Bùi Cảnh kinh ngạc quá đỗi, nàng đóng cửa lại, lui ra khỏi phòng, vẻ mặt có mấy phần phức tạp xen lẫn khó chịu — nàng thẳng thắn trình bày hết những chuyện xảy ra ở thôn Trung Liêm với Bùi Cảnh, cuối cùng, nàng khăng khăng: “Ta cảm thấy, ta để lại bóng ma tâm lý trong lòng nhóc mập rồi. Huynh đối xử đặc biệt như vậy với hắn có lẽ là nổi lên tâm tư thu hắn làm đồ đệ, sau khi về Vân Tiêu có thể chuẩn bị một chút.”
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng: “Chính muội gây hoạ mà trách nhiệm cứ đổ lên ta thế à? Thật đúng không phải người mà.”
Y cũng coi như hiểu được vì sao lại nhìn thấy Quý Vô Ưu ở trước vạc, và nhân vật chính lại hốt hoảng như vậy, đoán chừng là do sợ đến choáng váng, hoặc là sau khi bị vứt bỏ trở nên hoài nghi cuộc đời.
Sau khi thoát khỏi thế giới dưới lòng đất, nhìn thấy Quý Vô Ưu bình yên vô sự thì cục đá đè nặng trong lòng Ngu Thanh Liên cũng được gỡ xuống. Nghe Bùi Cảnh nói vậy, nàng trừng mắt: “Nói cứ như huynh giống người ấy. Chẳng phải lúc trước mỗi lần làm trò gì xấu xa bên ngoài, huynh cũng xưng tên tuổi của chúng ta hết à?”
Hình như có chuyện như vậy thật. Bùi Cảnh hỏi: “… Muộn muốn ta nói với hắn kiểu gì?”
Vẻ mặt của Ngu Thanh Liên nghiêm túc hẳn lên: “Tính cách của Quý Vô Ưu đã thay đổi rất nhiều trong chuyến đi này, ta nhắc nhở huynh một câu trước.”
Nàng sợ Bùi Cảnh quá sơ ý, không nhìn ra, lại chân thành nói: “Có thể huynh cảm thấy không phải chuyện gì lớn lao, nhưng lại không giống với hắn — Quý Vô Ưu vừa mẫn cảm vừa tự ti, có lẽ là bị bắt nạt từ nhỏ, ta cứu hắn một lần đã khiến hắn có thể cảm động đến mức khóc ầm lên, như vậy thì cái kiểu trực tiếp vứt bỏ từ đầu đến cuối này có thể sẽ khiến hắn lâm vào loại cử chỉ điên rồ khác.”
Nói đến đây, Ngu Thanh Liên nhíu mày: “Đến bây giờ ta vẫn không rõ được vì sao nhóc mập này lọt vào mắt xanh của huynh. Huynh tán thưởng lòng dạ thuần khiết của hắn?”
Bùi Cảnh cũng lười che giấu trước mặt bạn tốt, rằng: “Ta nhìn trúng xương cốt thanh kỳ của hắn, sau này hắn sẽ là một người lợi hại, muội tin ta.”
Ngu Thanh Liên: “Xương cốt có thanh kỳ hay không thì ta không biết. Nhưng ta cũng không tin tưởng vào năng lực làm thầy làm sư của huynh được.”
Bùi Cảnh: “Vì sao?”
Ngu Thanh Liên: “Bùi Ngự Chi, bây giờ ta thật sự nghiêm túc. Huynh với Quý Vô Ưu hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, tính cách khác nhau một trời một vực. Có rất nhiều chuyện nhỏ bé huynh chưa từng để ý, thế nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của hắn. Ta sợ huynh tự mình hại mình.”
Bùi Cảnh im lặng một lát: “Muội nói hệt như là ta đang nuôi con ấy.”
Ngu Thanh Liên: “Bây giờ Quý Vô Ưu chưa hình thành được bất cứ quan niệm nào, huynh có khác nào đang nuôi con đâu — có phải cảm thấy rất phiền phức không?”
Bùi Cảnh: “… Ừ.”
Ngu Thanh Liên: “Cảm thấy phiền phức, vậy được, đổi đồ đệ khác đi, hoặc đừng nhận nữa.”
Bùi Cảnh: “…”
Trong năm người, tâm tư của Ngu Thanh Liên là tinh tế tỉ mỉ nhất. Giải quyết xong chuyện của Quý Vô Ưu thì lại vòng về chủ đề chính là Thư Diêm. Ngu Thanh Liên thân là đảo chủ tương lai của Doanh Châu, lần này đích thân hành động, vốn đã chứng minh tính nghiêm trọng của những việc Thư Diêm gây ra ở Doanh Châu.
“Huynh còn nhớ lần náo loạn kia ở Doanh Châu không, mẹ ta bế quan, mấy vị trưởng lão một tay che trời giam giữ ta ấy.”
Bùi Cảnh: “Sao tự dưng nhắc lại chuyện này?”
“Nhưng ma tu đó trà trộn vào Doanh Châu, thậm chí lẫn vào trong đám trưởng lão bằng cách nào, mấy năm nay ta vẫn luôn điều tra. Mấy tháng trước mới mò ra chút manh mối, chính là trưởng lão bị Thư Diêm giết chết kia. Nữ quan của ta tìm ra được vài đầu mối từ hành tung của bà ta.”
Ngu Thanh Liên nói: “Trưởng lão ấy…” Con ngươi của nàng nhiễm vài phần lạnh lẽo: “Vẫn luôn qua lại với người của thành Thiên Yển.”
Bùi Cảnh sững sờ.
Thành Thiên Yển.
Ngu Thanh Liên nói: “Chỉ là ta vừa nhen nhóm ý định đối phó với bà ta, đến lúc đi tìm, thứ nhìn thấy khi đẩy cửa ra lại là thi thể của ả, bên cạnh là chữ của Thư Diêm.”