Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Bun Beta: FioNgay bước đầu tiên Bùi Cảnh đặt chân vào trong núi khi đi tới Thượng Dương Phong, Phong chủ Thượng Dương Phong đã phát hiện ra, ông sửa sang lại vạt áo rồi đích thân ra gặp y. Kỳ Đan trưởng lão, Phong chủ Thượng Dương Phong, cũng coi như lớn tuổi trong bảy mươi hai vị Phong chủ ở ngoại phong.
Kim Đan trung kỳ, kiếm pháp cùng với đan thuật song tu, một thân áo bào màu vàng, trên người luôn đượm hương thảo dược.
Bùi Cảnh sắp xếp cho Quý Vô Ưu ở đây, một là nó vốn thuộc về Thượng Dương Phong, hai là để Kỳ Đan trưởng lão chữa trị cho nó.
“Đệ tử kia sao rồi?”
Bay xuống khỏi thân kiếm, Bùi Cảnh trực tiếp hỏi.
“Bùi sư huynh.” Mặc dù Kỳ Đan trưởng lão lớn hơn y mấy trăm tuổi nhưng theo bối phận thì vẫn phải gọi y là “sư huynh”, nghe Bùi Cảnh hỏi vậy, ông nhíu mày, đáp: “Không ổn lắm, ta đã tẩy kinh phạt tuỷ cho hắn một lần rồi, giờ đang đốt chút hương, tạm thời cho hắn thiếp đi.”
Bùi Cảnh cũng nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy?”
Y cho rằng theo lời của Ngu Thanh Liên, nhiều lắm thì Quý Vô Ưu chỉ có chút vấn đề về mặt tâm lý, không ngờ đến thân thể cũng xảy ra chuyện.
Kỳ Đan trưởng lão thở dài, ánh mắt nghiêm trọng: “Chân khí trong thân thể của hắn rối loạn, gần đến rìa nổ tung, rất nguy hiểm. Ta đã kiểm tra rất lâu những vẫn không tìm thấy nguyên do.”
Bùi Cảnh nhíu mày chặt hơn, Quý Vô Ưu có máu Thiên Ma, chân nguyên trong cơ thể vốn khác hẳn người thường — chỉ là bây giờ đã xuất hiện manh mối liệu có sớm quá không? Y còn nhớ thời điểm Quý Vô Ưu thức tỉnh trong nguyên tác là chín chín tám mươi mốt ngày sau khi bị Bùi Ngự Chi hành hạ.
Bùi Cảnh thầm cảm thấy không ổn: “Ngươi mang ta đi xem hắn trước đã.”
“Vâng.” Kỳ Đan trưởng lão dẫn đi về phía chủ điện, vừa đi vừa nói: “Lúc đệ tử ấy hôn mê thì có một hiện tượng lạ, đó chính là thân thể sẽ nóng lên, như bị lửa thiêu đốt, nóng hầm hập.”
“Nóng đến cỡ nào?”
“Nhiệt độ như dìm vào lửa luyện đan. Rất nhiều lần ta đã tưởng hắn sẽ bỏ mạng.”
Bùi Cảnh gật đầu: “Ta biết rồi.”
Sâu trong chủ điện của Thượng Dương Phong, rốt cuộc Bùi Cảnh cũng gặp lại Quý Vô Ưu. Sau nhiều lần tra tấn, khuôn mặt của thằng nhóc mập đã bắt đầu gầy hóp đi, nằm co ro trên giường, cả người túa mồ hôi. Dù ở trong mơ mà vẫn giống như đang trải qua một chuyện gì khổ sở tuyệt vọng. Hàm răng nghiến chặt, hô hấp run rẩy, bàn tay nắm lại một cách yếu ớt.
“Hắn lại tỉnh à?”
Kỳ Đan trưởng lão nhíu mày, ông xoay người, lại châm thêm vài nén hương an hồn trong phòng. Mùi hương rất nồng, còn hơi đắng.
Bùi Cảnh đi đến bên giường, ngón tay chạm vào giữa hai đầu lông mày nóng rực của thiếu niên. Thân thể của nó đã trở thành một bãi chiến trường, các loại linh lực trong cơ thể đang cắn xé nuốt chửng, phá hủy ý thức của nó. Sau nửa Nguyên Anh cũng đã có giác ngộ nhất định về Ngũ Hành của Thiên Đạo, Bùi Cảnh có thể cảm nhận được ba luồng sức mạnh, một là linh khí của người thường, hai là một loại khí cuồng bạo ẩn trong máu, có lẽ chính là lực Thiên Ma. Loại thứ ba, nóng bỏng như dung nham. Đoán chừng cũng là nguyên nhân khiến cho Quý Vô Ưu trở thành như vậy.
Sức mạnh nóng bỏng như dung nham này tuyệt đối không đến từ thôn Trung Liêm cũng không đến từ Thư Diêm. Tựa như nó đã ngủ đông trong thân thể của nó một khoảng thời gian, bây giờ cuối cùng tìm thấy cơ hội thoát xác náo loạn.
Bùi Cảnh không dám điều trị cho nó, y sợ tình hình càng hỏng bét hơn. Thuốc lá nhanh chóng phát huy tác dụng, hơi thở của Quý Vô Ưu dần dần ổn định trở lại, ngón tay thả lỏng, cau mày thiếp đi trong đau đớn.
Bùi Cảnh chỉ liếc nhìn nó một cái, sau đó cùng Kỳ Đan trưởng lão bước ra khỏi cung điện.
Kỳ Đan trưởng lão hỏi điều mà ông đã giữ trong lòng bấy lâu nay: “Bùi sư huynh, lúc trước huynh hạ lệnh cho ta chứa chấp hắn, bây giờ lại chăm sóc cho hắn như vậy là do huynh vừa ý với tư chất của tên nhóc này, muốn nhận hắn làm đồ đệ sao?”
Nếu không thì ông không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khiến Bùi Ngự Chi săn sóc sóc một tiểu đệ tử ngoại lai như vậy.
Thượng Dương Phong trong lành như được gột rửa, ánh vàng rải rác nửa phần núi, so với Thiên Tiệm Phong quanh năm lạnh lẽo mịt mù sương khói thì nơi này rực rỡ và ấm áp hơn nhiều. Bùi Cảnh cầm kiếm trong tay, cúi đầu nở nụ cười: “Có suy nghĩ này thật, nhưng không chắc lắm.”
Kỳ Đan trưởng lão cau mày, ông cũng không yên tâm lắm đối với tiểu sư huynh thành danh từ khi còn trẻ này: “Việc huynh thu đồ còn liên quan đến người thừa kế tương lai của cả Vân Tiêu. Bùi sư huynh, huynh hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Bùi Cảnh: “Ngươi cảm thấy hắn không thích hợp?”
Kỳ Đan trưởng lão do dự một lát mới nói thật: “Bàn thiên phú, hắn không gánh được vị trí thứ nhất, luận nỗ lực, hắn cũng không tính là hơn người. Vân Tiêu ngàn vạn đệ tử, hắn ở Thượng Dương Phong đã không có gì nổi bật, nói gì đến bảy mươi hai ngoại phong, lại càng khỏi phải nhắc đến đệ tử của ba mươi sáu tòa nội phong nữa. Theo ta thấy, bây giờ hắn không kham nổi vị trí này.”
Bùi Cảnh suy nghĩ một chút, lại mỉm cười, nói: “Có lý, ta cũng cảm thấy nếu ta mạo muội thu hắn làm đồ đệ thì chắc chắn cả đống người sẽ phản đối phản đối, sư tôn cũng không vượt qua nổi. Thế nhưng, Quý Vô Ưu luôn có một vài chỗ rất đặc biệt.”
Như thế nào mới coi như một nam chính tu chân đạt tiêu chuẩn?
Y có thể đọc “Tru kiếm”, vậy rõ là không thể ghét nhân vật chính được.
Thuở nhỏ là một nhóc mập ăn uống no đủ là có thể được chăng hay chớ, bị bắt nạt thì ngẩn ra, có hơi ngây thơ khờ khạo nhưng vẫn lương thiện. Sau khi thức tỉnh là một đại ma đầu, tính cách khác biệt hoàn toàn, đọc truyện tu chân luôn thấy sảng khoái — sát phạt quyết đoán, phế vật lội ngược dòng, vả mặt bia đỡ đạn, ai không muốn đọc chứ.
Với tính cách của Quý Vô Ưu, những người nó tiếp xúc bây giờ chỉ có nhu nhược nhát gan, có điều Bùi Cảnh nhớ rõ là trong quá trình tu hành sau khi thức tỉnh, tính cách rõ ràng nhất của Quý Vô Ưu chính là tàn nhẫn và cố chấp. Tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với bản thân. Cố chấp báo thù, cố chấp đến điên dại.
Bùi Cảnh nói với Kỳ Đan trưởng lão, ý tứ sâu xa: “Nếu hắn cố chấp tu hành thì hắn sẽ là vượt qua cả sự tồn tại của ta.”
Kỳ Đan trưởng lão há hốc mồm, trợn trừng mắt. Ông không quen thuộc với Bùi Ngự Chi lắm, nhưng ông đã nghe nói về vị đệ tử thủ tịch vang danh thiên hạ này — Bùi Ngự Chi, một người ngạo mạn từ trong xương tủy, chính miẹng nói mình sẽ bị vượt qua.
Y thật sự tin tưởng tên đệ tử đó như vậy sao?
Quý Vô Ưu thật sự có tiềm năng vô hạn như vậy?
Bùi Cảnh rời đi, cũng không quan tâm đến biểu cảm của Kỳ Đan trưởng lão. Y còn rất nhiều chuyện phải xử lý, ra khỏi chủ điện, Trần Hư đã đợi y ở bên ngoài từ rất lâu. Vào ban đêm, trăng sáng sao thưa, ánh sáng dịu êm trườn trên những ngọn núi dựng đứng.
Trần Hư hỏi: “Huynh muốn đích thân đến Chung Nam Phong hỏi hay để ta trực tiếp dẫn người đến.”
Bùi Cảnh nói: “Đến Chung Nam Phong xem xét đi. Có thể sẽ thu hoạch được chút gì đó.”
Tầng mây mỏng xuyên qua màn đêm.
Trần Hư nghiêng đầu, hỏi y: “Sao hả, sau bao lâu thì chuyến nhập thế của huynh thế nào rồi — thất tình lục dục, trải nghiệm được mấy thứ?”
Bùi Cảnh đáp: “Chẳng bao nhiêu.”
Trần Hư nói: “Vậy đổi cách hỏi khác, cảm giác khi tu hành ở Vân Tiêu dưới thân phận là một đệ tử bình thường ra sao?”
Bùi Cảnh lườm cậu: “Đệ muốn nghe thật?”
Trần Hư cười khinh bỉ: “Cực kỳ không quen phải không, huynh quen được nâng niu từ bé, chắc chắn đã chọc giận một đống người.”
Bùi Cảnh nói: “Chọc hay không thì không biết, nhưng lúc nào đi trên đường cũng nghe thấy có người khen ta, quả thật có hơi ngượng.”
Trần Hư: “… Đáng đời huynh nhập thế không thu hoạch được gì.”
Bùi Cảnh nghiêng đầu cười, lúc này đây, ánh trăng và sương mù quẩn quanh bên người, dung mạo trong veo tinh xảo: “Sao lại bảo không thu hoạch được gì, vẫn có mà — Ta lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ta được người khác cứu, được người khác bảo vệ, lại còn được người khác hứa hẹn nữa.”
Trần Hư: “???”
Bùi Cảnh: “Loại cảm giác này có tính là trong trần thế không.”
Trần Hư bị dọa đến mức cứng đờ: “Ai?”
Bùi Cảnh hơi đăm chiêu nhìn về Chung Nam Phong càng lúc càng gần ở phía trước.
Khóe môi của thanh niên áo trắng cong lên một nụ cười lười biếng.
“Tạm thời không nói.”
Trần Hư hoảng hốt đuổi theo, mới rồi Bùi Ngự Chi vừa bày ra vẻ mặt gì thế?
…
Vừa gặp Phong chủ của Thượng Dương Phong, giờ lại đến gặp Phong chủ của Chung Nam Phong, Bùi Cảnh cảm thấy hôm nay mình cực kỳ làm tròn bổn phận.
Chung Nam Phong ở biên giới Vân Tiêu, ban đêm có vẻ hơi u ám.
Trần Hư kể: “Tên đệ tử kia là người duy nhất còn sống sau khi tiếp xúc với ma đầu. Linh căn của hắn bị phế sạch, người cũng trở nên đần độn, muốn lấy thông tin từ hắn thì chỉ có thể dùng thuật Khuy Linh.”
Thuật Khuy Linh chính là tọa trận dò xét hồi ức trong đầu con người. Khuy Linh không phải hút hồn, sẽ không làm tổn thương cơ thể. Vì lẽ đó, thông tin lấy được sẽ không được nhiều, thậm chí còn không chính xác.
Bùi Cảnh nói: “Cho nên bây giờ hắn đang ở trong trận pháp à?”
Phong chủ Chung Nam Phong là một người phụ nữ, mặc đạo bào, đội mũ, giống như một nhà sư khổ hạnh, không thể nhận ra giới tính nếu không lên tiếng. Bà nghe vậy, thấp giọng đáp: “Đúng vậy, ta đã chuẩn bị trận pháp từ mấy hôm trước, chờ Bùi sư huynh trở về.”
Đi xuống cung điện dưới lòng đất. Ánh nến mờ ảo, một đài cao lơ lửng trên không, phía dưới là dòng sông màu đen đang lưu động. Nhìn khắp mọi phía, một người đàn ông ngồi xếp bằng trên đài cao. Ngoại hình bình thường, mặc quần áo ngoại phong.
Hai tay bị xích vào nhau, trói lại cùng một chỗ. Kẻ nọ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nét mặt thanh thản, như ngủ thiếp đi.
Phong chủ Chung Nam Phong nói: “Lúc hắn tỉnh sẽ nổi điên, có thể tự cắn mình bị thương. Ta để hắn ngủ say trước.”
Bùi Cảnh hỏi: “Hắn gặp nạn từ khi nào.”
Phong chủ Chung Nam Phong cau mày: “Hôm đó ta đang giảng đạo cho môn hạ đệ tử, hắn đột nhiên lao vào, đôi mắt đỏ sậm, quần áo toàn thân be bét máu. Giống như phát điên, thấy người là cắn, cắn bị thương không ít đệ tử thân truyền của ta. Trong số đó, nhị đệ tử của ta ở dưới chỗ ngồi suýt bị hắn cắn đứt tay.”
Bùi Cảnh: “Những đệ tử kia bị cắn bị thương xong thì thế nào?”
Phong chủ Chung Nam Phong đáp: “Phần lớn đều không hề gì, chỉ có vết thương của Trường Ngô là khá nghiêm trọng.”