Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioĐi lên phía trước vài bước, Bùi Cảnh nhìn thấy miệng giếng kia.
Giếng cạn cạnh bãi cỏ dại, trông đượm vài phần kinh dị, bóng cây chồng chéo lên nhau, phía dưới đen sì một màu, không thấy rõ gì cả.
Bùi Cảnh chống lên miệng giếng, nửa người nhô lên phía trước thăm dò, gọi: “Sở Quân Dự, ngươi có trong đấy không.”
Không ai trả lời.
Bùi Cảnh nhặt nhánh cây dưới chân, ngón tay búng một cái, đốt lửa lên.
Y giơ cây đuốc, cúi người xuống dưới, tiếp tục gọi: “Sở Quân Dự!”
Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vọng lên từ trong giếng.
“Câm miệng.”
Bùi Cảnh thấy rõ khung cảnh phía dưới.
Sở Quân Dự đứng trong giếng, đang ngước lên nhìn, ánh lửa hừng hực phản chiếu con ngươi của hắn như lây nhiễm vài vệt đỏ tươi, yêu dị cực kỳ, đôi mắt màu nhạt tựa lưu ly.
Bùi Cảnh nghĩ thầm, nhóc con này có triển vọng đấy nhỉ, đã rơi xuống tình cảnh này rồi mà giọng điệu còn ngông cuồng thế nữa, hắn mới đến Trúc Cơ, kiểu gì cũng không thể bay ra ngoài được — ấy vậy mà còn không hiểu rõ bây giờ ai mới có thể giúp mình.
Bùi Cảnh đào miệng giếng, giọng nói kèm chút tranh công: “Ta vừa mới gặp bốn người kia lén lén lút lút nên vụng trộm đi theo, quả nhiên bọn họ không định làm trò gì tốt đẹp, chỉ là ta không nghĩ người mà bọn họ muốn hãm hại là ngươi — thế nào, ta giả quỷ giúp ngươi đuổi bọn họ đi, có được tính là cứu ngươi một lần không.”
Sở Quân Dự không nói chuyện, ánh mắt lặng lẽ nhìn y, không rõ buồn vui.
Bùi Cảnh vừa cười vừa nói: “Ngươi còn nhớ ta không? Ta là Trương Nhất Minh.”
Bùi Cảnh: “Lần trước ngươi cõng ta qua cầu, lần này ta cứu ngươi khỏi giếng, hai ta coi như thanh toán xong. Ngươi chờ một lát, ta đi tìm dây thừng.”
Rốt cuộc Quân Dự mở miệng: “Ngươi cứ thích xen vào việc của người khác vậy à?”
Bùi Cảnh: “… Gì cơ?”
Sở Quân Dự mím môi, sau đó cụp mắt, thanh âm lạnh nhạt: “Được rồi.”
Bùi Cảnh: “???”
Y đi lòng vòng khắp nơi, giật vài sợi dây leo thô bằng hai ngón tay từ trên cây xuống, làm thành một cái “dây thừng” rất dài rồi trở lại miệng giếng, sau đó ném dây thừng xuống, hô: “Ngươi bắt lấy, chờ ta buộc đầu kia lên cây xong thì ngươi bám vào nó trèo lên, hiểu chưa.”
Dây leo rơi xuống giếng, Sở Quân Dự vươn tay, chậm rãi bắt lấy. Khuôn mặt của hắn ẩn trong nửa phần bóng tối, hư hư thực thực, mờ mờ ảo ảo.
Chờ Bùi Cảnh buộc chặt dây thừng quanh cây, hắn kéo một cái, cảm giác được lực cản.
Âm thanh trong trẻo của thiếu niên truyền xuống: “Ta buộc chặt rồi. Ngươi lên đây đi.”
Sở Quân Dự ngước mắt nhìn.
Thiếu niên trên miệng giếng trắng trắng mềm mềm, có hai má lúm đồng tiền, đôi mắt đen nhánh trong veo, lúc mỉm cười như toả ra ánh sáng.
Ngoài giếng là trăng thanh gió mát, thế giới trong giếng hoàn toàn là địa ngục Tu La.
Quỷ quái sinh sôi nơi tăm tối, rắn độc thời khắc lởn vởn vờn quanh, vì giết người mà chuẩn bị sẵn mộ phần, giờ phút này đã chẳng còn ý nghĩa.
Luôn phải lấy máu lắng đọng sát khí trong lòng, chỉ vì một ánh mắt như vậy mà tản đi không còn dấu vết.
Bùi Cảnh thấy hắn chậm chạp không nhúc nhích mới thúc giục: “Ngươi nghe thấy lời ta nói không đó.”
Sở Quân Dự cúi đầu, đáp: “Nghe thấy.”
“Vậy ngươi lên đây nhanh nào.”
Chân Sở Quân Dự dẫm lên thành giếng, leo dần lên trên, ngón tay lại mò mẫm sờ soạng, một, hai, ba, đôi mắt hắn lạnh lẽo, ngón tay chợt kéo một cái.
Một luồng hơi lạnh lan dọc theo sợi dây.
Bùi Cảnh ở bên ngoài chờ hắn ra, mắt thấy hắn sắp leo ra được rồi lại đột ngột xuất hiện biến cố.
Tiếng động rất nhỏ, là tiếng dây thừng đứt đoạn, liên luỵ đến tận chỗ cái cây, nút thắt không cẩn thận bị nới lỏng.
Sở Quân Dự ở lưng chừng, hoàn toàn không tìm thấy vật chống đỡ, ngã thẳng xuống dưới mí mắt Bùi Cảnh — rơi từ độ cao này xuống, không chết cũng nửa tàn phế.
Bùi Cảnh giật mình, nhanh tay lẹ mắt túm chặt tay Sở Quân Dự. Nhưng y còn chưa kịp phản ứng đã có một sức mạnh không cho phép chống lại kéo cả người y xuống.
Thành giếng trên mặt đất không cao lắm, y cứ thế ngã theo.
Bùi Cảnh không biết ra sao, thế nào cũng không hiểu được vì sao dây leo sẽ đứt, vì sao đến một đứa bé mà y cũng không bắt nổi.
Đương lúc rơi xuống, Bùi Cảnh ôm lấy Sở Quân Dự, dùng tay che chắn phía sau gáy của hắn, chỉ là cơ thể y hiện giờ cũng là thiếu niên, thậm chí còn mỏng manh hơn cả Sở Quân Dự, hoàn toàn không bảo vệ được hắn.
“Ngươi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.”
Bùi Cảnh gian nan mở miệng.
Dường như Sở Quân Dự mỉm cười, vươn tay ôm lấy Bùi Cảnh: “Được đấy.”
Trước khi rơi xuống đất, Bùi Cảnh nói: “Nhắm mắt lại.”
Sở Quân Dự không cảm xúc, đôi mắt chậm chạp nhắm lại như có điều suy tư. Hơi thở bên người như cỏ tươi, như tuyết đầu mùa, đúng như hắn nghĩ.
Bùi Cảnh không thể bại lộ tu vi, chỉ có thể làm đệm thịt lót cho Sở Quân Dự.
Cho dù thân thể của tu sĩ Kim Đan khác hẳn với người phàm, nhưng khi lưng đập phải đáy giếng cứng rắn lạnh lẽo, y vẫn cảm thấy đau nhói, va đập đến mức mắt nổ đom đóm.
Đã bao lâu chưa trải qua loại đau đớn đơn thuần trên thân thể như vậy rồi? — Lần này đúng là thiệt thòi.
Sở Quân Dự đứng dậy khỏi người y, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Bùi Cảnh dùng một tay chống đất, nhỏm nửa người dậy rồi trả lời: “Vẫn ổn, ta da dày thịt béo, từ từ đã — ” Con ngươi của y dán chặt một chỗ, ánh trăng yếu ớt rọi phía sau lưng Sở Quân Dự.
Trên vách giếng, một bàn tay trắng bệch chậm rãi thò ra, run rẩy lẩy bẩy, mà đáy giếng có một con rắn độc lượn vòng —
Da đầu Bùi Cảnh tê rần, có nhầm không đó.
Y sợ rắn mà!
Loại sinh vật như rắn này quả thực là bóng ma tâm lý của Bùi Cảnh, y bị rắn cắn lúc còn rất nhỏ khi còn ở hiện đại, từ đó cứ thấy rắn là muốn suy sụp.
Đây là thứ giếng đổ nát gì vậy, hết quỷ hồn lại đến rắn độc.
Sở Quân Dự nương theo tầm mắt của y, xoay đầu.
Bùi Cảnh nhanh nhẹn túm hắn quay lại, hít một hơi khí lạnh, rên: “A, đau quá, hình như có sao thật rồi.”