Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh nhíu mày: “Cô không cần phải nói xin lỗi, Phượng Hoàng cũng không trách cô.”
Thiếu nữ trầm mặc thật lâu, mãi sau vẫn chưa trả lời lại.
Giọt máu xanh trong ngọc châu đã chậm rãi chảy quanh, như một giọt nước mắt, ngưng kết cả trăm năm.
Bùi Cảnh hỏi nàng: “Ngươi còn nhớ về chuyện xảy ra ở Tây Côn Luân ngày trước không?” Giọng Thanh Nghênh yếu ớt, muốn nói chuyện, nhưng vết thương quá sâu, nàng há hốc mồm, hơi thở mong manh bởi vì đau đớn, cũng không ghép lại được thành câu.
Bùi Cảnh âm thầm thở dài, nhẹ nhàng nói: “Không cần gấp. Cô cứ cố gắng nghỉ ngơi trong hạt châu trước đi, chờ vết thương lành ta lại hỏi cô. Nếu giờ cô đã không muốn gặp Phượng Căng như vậy, thế khỏi gặp đi.”
Ánh sáng xanh hơi lóe lên, tựa như gửi lời cảm ơn. Nàng nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Bùi Cảnh cất hạt châu vào trong vạt áo, đi đến Huyền Vân Phong. Hôm nay là ngày rút thăm cho thi đấu ngoại phong. Lúc y chạy tới, võ đài rộng lớn sừng sững giữa biển mây đã chật kín người. Đầu tiên là thi đấu nội bộ mỗi phong.
Đệ tử của Thượng Dương Phong tập trung một chỗ dưới võ đài, sư tỷ tay áo tung bay phân phát thẻ cho bọn họ. Bùi Cảnh đi tới, tất cả mọi người lặng yên nhường cho y một con đường — có Trần Hư trưởng lão của Vấn Tình Phong làm hậu thuẫn, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Mà bình thường Bùi Cảnh cũng được đối xử như vậy riết thành quen, còn đi lại rất tự nhiên.
Bộ dáng đương nhiên phải thế của y ở nơi này càng trở thành khoe mẽ ngang ngược trong mắt người có ý chí.
Bước đến bên cạnh Hứa Kính, Bùi Cảnh phát hiện Hứa Kính cũng nhìn y với vẻ phức tạp, mới sờ mặt, hỏi cậu ta: “Ta đẹp hơn à?”
Hứa Kính thở dài, lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thán một năm ở Nghênh Huy Phong đúng thật là tủi cho huynh.”
Bùi Cảnh chấm hỏi đầy đầu: “Hả?”
Hứa Kính không nhịn nổi: “Huynh thế mà quen với Phong chủ Vấn Tình Phong, vì sao không vào thẳng nội phong ấy? Ta nhớ là lúc chúng ta mới nhập môn, có mười chỉ tiêu vào nội phong, huynh hoàn toàn có thể tranh thủ một chút mà.”
Bùi Cảnh coi như đã biết — Trần Hư và Phượng Căng đến từ rừng Tử Trúc để cho đám người ở Thượng Dương Phong xác nhận hậu thuẫn của y.
Bùi Cảnh quay đầu nhìn về phía những đệ tử lén nhìn mình đăm đăm, nở một nụ cười tươi rói, môi hồng răng trắng, cực kỳ thân thiện.
Một đám đệ tử: “…” Hừ! Rác rưởi ké ô dù.
Bùi Cảnh không cười nữa, thấp giọng nói với Hứa Kính: “Có phải đầu óc của đám người đó bị thủng không, dù ta đi cửa sau vào thì thực lực cũng bỏ xa treo bọn họ lên đánh cho phát khóc cũng là chuyện muỗi. Không muốn sống nữa hay sao mà lại còn dám nguýt ta?”
Hứa Kính nghe thấy đúng là thật, quay đầu lại nhìn một chút. Không ít người dỏng tai thật cao, tập trung tinh thần muốn nghe trộm xem bọn họ đang nói gì mà bề ngoài còn làm bộ không thèm để ý, chỉ là tròng mắt nãy giờ vẫn luôn đảo loạn.
Hứa Kính quay đầu, giải thích cho y: “Không giống nhau, trước kia huynh có hậu thuẫn, mấy kẻ tức giận là đệ tử của Nghênh Huy Phong, nhưng một năm nay, huynh đã thu phục bọn họ gần hết rồi, cũng chẳng mấy ai còn ôm thành kiến với huynh. Hiện giờ, những người này đều là sư huynh sư tỷ của Thượng Dương Phong đó.”
Bùi Cảnh nhếch miệng cười: “Ồ, là thế à.”
Hứa Kính là bách khoa toàn thư của Thượng Dương Phong, chuyện gì cũng nói được đôi điều, mới bảo: “Đánh giá về huynh bây giờ vẫn còn chia làm hai phía. Chúng ta ở cùng huynh một năm, đều hiểu rõ thực lực của huynh, giờ lại càng bội phục phẩm giá của huynh — có tài nguyên tốt nhường ấy mà không lợi dụng, nhất định phải vào nội phong bằng thực lực của bản thân, đáng khâm phục.”
Bùi Cảnh vờ vịt thẹn thùng: “Đâu có đâu có.”
Hứa Kính chau mày, rồi ra hiệu: “Tiếp đó là một nhóm khác, là những sư huynh sư tỷ từng trải ở Thượng Dương Phong. Bọn họ cảm thấy huynh là đồ bỏ đi, có Trần Hư trưởng lão làm hậu thuẫn mà còn không thể vào được nội phong, thực lực yếu kém đến mức nào — chỉ sợ là tỷ thí với Tiêu Thần ở thi đấu Nghênh Huy Phong cũng do Trần Hư trưởng lão sắp xếp cho huynh chơi trò khoe khoang.”
Bùi Cảnh như kiểu chắc nó chừa mình ra: “Vậy ta còn chơi nhiều lắm.”
Hứa Kính cũng không biết sao y còn cười được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chúng ta là đệ tử cùng vào Thượng Dương Phong, dốc hết công sức tuyên truyền khắc nơi, kiên quyết nhét huynh vào tứ kiệt ngoại phong, huynh cũng đừng làm chúng ta thất vọng.”
Bùi Cảnh cười không ngừng, Hứa Kính đúng là suối nguồn vui vẻ của y — thân là ngũ kiệt đứng đầu thiên hạ mà phải dựa vào tuyên truyền giả dối mới vào được tứ kiệt ngoại phong của Vân Tiêu. Đúng là sa đoạ quá thôi.
Hứa Kính tức giận: “Nghiêm túc một chút!”
Bùi Cảnh lập tức đứng đắn lại, gật đầu: “Được, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Nếu ta giành được hạng nhất sẽ bày hai bàn ở cửa núi, mời các ngươi đến uống rượu.”
Hứa Kính: “…” Uống cái đầu huynh.
Sư tỷ phát thẻ theo thứ tự, phát đến chỗ bọn họ, trông thấy bọn họ nói chuyện quên cả trời đất, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bùi Cảnh và Hứa Kính ngay ngắn đứng thẳng ngay tức khắc.
Đứng phía trước bọn họ là một vị sư tỷ Trúc Cơ trung kỳ, ngoại hình cũng coi như vượt trội trong số người đẹp như mây của giới Tu Chân. Lông mày như hoạ, váy áo ngoại phong gọn gàng chỉnh tề, trâm ngọc bích, tóc đen mềm mại. Chỉ là vẻ mặt rất khó coi, giọng điệu cũng rất khó nghe: “Các ngươi có lắng nghe quy tắc ta vừa nói không.”
Thấy chuyện chẳng lành, Hứa Kính giành trước Bùi Cảnh, thận trọng nói: “Có nghe, có nghe, đa tạ Vô Ngân sư tỷ.”
Vô Ngân sư tỷ trông khá hơn, nhưng vẫn lạnh lùng: “Lấy thẻ rồi thì đi xếp hàng, gọi đến tên thì bước lên.”
Hứa Kính: “Vâng vâng vâng.”
Chờ vị sư tỷ đó đi khá xa rồi, Bùi Cảnh mới hỏi: “Ai đó vậy.”
Hứa Kính trợn trừng mắt, cảm thấy y đúng là ếch ngồi đáy giếng: “Vô Ngân sư tỷ đó, đệ nhất mỹ nhân của Thượng Dương Phong chúng ta mà huynh cũng không biết? Trước kia ta còn kể cho huynh nghe rồi mà — là vị sư tỷ khăng khăng một mực không chịu vào nội phong vì sợ mình yêu phải Bùi Ngự Chi đó.”
Bùi Cảnh: “… À.”
Đúng vậy, trong lời đồn, y là kẻ trộm tim của ngoại phong, đồng tính phong lưu không có tình cảm.
Hứa Kính nhìn theo bóng lưng xinh đẹp rời đi của sư tỷ, thầm thì: “Có điều, mỹ nhân đệ nhất Thượng Dương Phong này đúng là danh bất hư truyền.
Bùi Cảnh khá là phong độ, dù sao đây cũng từng là người ái mộ y, cứ khen là xong việc rồi: “Ừ, không tệ.” Ánh mắt không tệ.
Đương nhiên, nếu Ngu Thanh Liên ở đây, đoán chừng phải tức chết.
Hứa Kính cúi đầu nhìn thẻ của mình: “Bốn mươi ba, có khi đến lượt ta phải lâu lắm.”
Bùi Cảnh cũng liếc nhìn, bảy mươi hai, nói: “Ta còn ở sau ngươi, bây giờ chúng ta có thể đi ăn chút gì đó.”
Mặt trời trên đỉnh đầu, bên cạnh võ đài của Huyền Vân Phong có một đống lán được dựng lên. Một đám người chen chúc trong đó, uống trà hoặc xem kịch. Trong mái lán náo nhiệt gần võ đài nhất, lúc Bùi Cảnh và Hứa Kính đi vào, ở đó đã có một đám người chen nhau, đang đặt cược.
Xa xa đã nghe thấy có người cao giọng nói: “Đoán thắng thua ván này không có ý nghĩa, không bằng cược lớn, đoán xem hạng nhất lần này là ai, thấy sao?”
Người trên ngựa tiếp lời: “Ngươi nói cược lớn, vậy giá khởi điểm là mười viên linh thạch trung phẩm.”
Mọi người tươi cười: “Được đấy! Thua cũng không được đổi ý!”
Một đám thiếu niên bừng bừng hứng khởi, xắn tay áo lên, chia vài miếng đất ngay trên bàn.
“Vậy được! Ta đặt Trường Ngô của Chung Nam Phong!”
“Trường Ngô của Chung Nam Phong à, đây đúng là hắc mã, hình như thứ hạng ở thi đầu ngoại phong lần trước không thấp đâu.”
“Vậy sao có thể bỏ qua Lâm Phong sư huynh đệ nhất thi đấu ngoại phong lần trước?”
“Lâm Phong sư huynh chẳng qua may mắn đánh bại Bộ Hoành sư tỷ trong gang tấc mà thôi — ta đặt Bộ Hoành sư tỷ của Tử Dương Phong, Tử Dương Phong cùng với Thượng Dương Phong của ta đồng hạng đứng đầu ngoại phong, thực lực không thể kém cạnh.”
“Các ngươi đều đặt xong hết rồi, vậy ta chọn người ít được chú ý đến đi. Sở Quân Dự của Thượng Dương Phong, biết không? — Chắc cũng không được coi như ít được chú ý đâu, ta nghe người ta nói, tu vi của thằng nhóc ấy lúc vào Vân Tiêu cũng đã Trúc Cơ rồi.”
Mới vào Vân Tiêu đã tu vi Trúc Cơ, ở đây cũng chẳng được mấy kẻ tin tưởng, cười nhạo: “Không phải ngươi bị những người theo đuổi hắn tẩy não đó chứ — lừa ai đó, đẹp trai là được rồi, đến cả thực lực hư ảo cũng sắp đồn thành thật. Vả lại, hình như hắn không đăng ký đâu. Xuất quỷ nhập thần, đến giờ cũng chưa từng gặp hắn lần nào.”
Nhắc đến thực lực hư ảo, đám người cười cợt, nghĩ đến một người, nụ cười này không kìm được nữa.
Xin khinh bỉ trước.
“Ta nghe nói có người phong cho Trường Ngô sư huynh, Lâm Phong sư huynh, Bộ Hoành sư tỷ cùng với thằng nhóc Trương Nhất Minh kia thành tứ kiệt ngoại phong. Không có mắt à?”
“Trương Nhất Minh, nghe thấy tên đã biết không cùng đẳng cấp với những người đằng trước. Nghe đồn hắn có quan hệ với Trần trưởng lão của Vấn Tình Phong, quan hệ chó má gì, kiểu quan hệ ngược dòng tìm hiểu mấy kiếp mới ra bắn đại bác cũng không tới chứ gì.”
“Coi như hắn bắt nạt bọn trẻ ở Nghênh Huy Phong kia, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lần này để hắn nhận rõ thực lực của mình.”
Từng câu từng chữ lọt vào lỗ tai Bùi Cảnh.
Hứa Kính nghĩ: “Bọn họ vẫn quá ngây thơ.”
Bùi Cảnh lại cười mỉm: “Tốt lắm, biết ta có hậu thuẫn mà vẫn hiên ngang bất khuất. Đây mới là đệ tử của Vân Tiêu ta.”
Hứa Kính đang suy nghĩ, sao mà lời này của y lại quái thế.
Bùi Cảnh ở ngoài đám đông, vỗ vỗ bả vai một người: “Người anh em, nhường chút.”
Người phía trước nói chuyện đang vui, thế là quay đầu lườm y một cái: “Làm gì đấy!”
Thiếu niên cười xán lạn: “Đến phát tài.”
Người phía trước không biết y, dẫu hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn nhường cho y một con đường.
Trên bàn loạn thành một đống, từng viên linh thạch thay nhau đập xuống, đám người xắn tay áo lên, khẩu chiến đầy mùi thuốc súng, nước miếng văng tung toé.
“Trường Ngô sư huynh của Chung Nam Phong — tin ta, chắc chắn không sai, Chung Nam Phong đều dựa vào huynh ấy!”
“Bộ Hoành sư tỷ của ta đã Trúc Cơ sơ kỳ viên mãn! Sắp đột phá trung kỳ!”
“Lâm Phong…”
“Tử Kỳ…”
Trong lúc loạn xị ầm ĩ, một giọng nói của thiếu niên đột ngột vang lên: “Ta cược Trương Nhất Minh, còn cửa không.”
“???”
Cả bọn yên tĩnh lại, nhìn thấy một thiếu niên không biết xuất hiện tự lúc nào, khuôn mặt thanh tú, nụ cười sạch sẽ trong veo, chỉ là những lời nói ra lại hơi mất não.
Chàng trai nhà cái chỉ cho rằng là kẻ coi tiền như rác, cười hềnh hệch: “Còn cửa còn cửa, ngươi muốn đặt bao nhiêu.”
Hứa Kính chui vào sau, cứ sợ Trương Nhất Minh đi vào gây sự, thở hồng hộc đứng bên cạnh y: “Này…” Lời còn chưa nói hết, chợt cảm thấy bên hông trống không. Bùi Cảnh, hoàn toàn không mang theo tiền, mắt cũng không thèm liếc, vơ lấy túi tiền treo trên eo Hứa Kính xuống, sau đó đặt tiền ở một góc bàn rồi gom về phía trước bằng khí thế bạt non sông, ánh mắt như tia sét: “Ta đặt tất!”
Đám người: “… Ui trời.”
Hứa Kính: “…”
Mẹ nhà huynh, sao lại làm thế.
…
Hứa Kính tức đến nghiến răng: “Trương Nhất Minh!!!”
Bùi Cảnh cười hì hì: “Đừng giận đừng giận, chờ ta bày hai bàn tiệc ở cửa thôn.”
Y bước nhanh hơn, sợ Hứa Kính, thanh niên vừa Phật hệ(1) vừa tốt tính, cũng nổi điên lên đánh mình.
(1) không biết mình giải thích chưa nhưng thôi kệ đi, “Phật hệ” là chỉ những người theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có
Vùng đất Huyền Vân Phong này rất rộng, một phay đứt gãy trên đỉnh núi, lều dựng rất cao, có sườn núi nhỏ. Hoa vàng tím nở đầy, giữa những cây bồ công anh đung đưa, Bùi Cảnh nhảy xuống từ trên sườn núi, tay áo cuốn lấy bồ công anh, những bông trên mão trắng bay tán loạn mất hết, có một bông rơi đến trước mặt Bùi Cảnh, y mỉm cười thổi bay, sau đó ngẩng đầu, trông thấy Quý Vô Ưu gầy yếu xanh xao đứng dưới gốc cây.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau khi về Vân Tiêu.
Bùi Cảnh hơi ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là đệ tử sau này của mình, y tiến lên một bước, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Quý Vô Ưu sững người, nếu như nói cảm xúc trước kia với Trương Nhất Minh là ngưỡng mộ, là thân cận, là đội ơn, vậy thì sau khi biết được thân phận của y, cảm xúc hiện giờ lại biến đổi không ngừng — biến thành kính sợ, thành lạ lẫm, thành luống cuống tay chân. Thậm chí tâm tư nực cười muốn sóng vai cùng y trước kia cũng chẳng còn tồn tại.
Gã ấp úng mở miệng: “Trương… Bùi sư, Bùi Chưởng môn.”
Bùi Cảnh có thể nhận ra tình cảm của Quý Vô Ưu đối với mình đã biến hoá, quả nhiên Thư Diêm đã nói cho gã biết, chẳng qua thế này cũng tốt.
Y tắt nụ cười đi: “Ngươi cũng muốn tham gia cuộc thi đấu ngoại phong lần này?”
Quý Vô Ưu mím môi, khẽ gật đầu.
Nhóc mập lúc trước phát triển thành thiếu niên gầy gò hiện giờ, có một đôi mắt đen nhánh kiên định, giống với tất cả nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền huyễn.
Bùi Cảnh nói: “Cũng được, ngươi biểu hiện tốt một chút, ta coi trọng ngươi.”
Sự khích lệ của Bùi Ngự Chi khiến Quý Vô Ưu mơ hồ sinh lòng khiếp đảm, sau đó lại bị khuất phục bởi mong muốn trở nên mạnh mẽ. Nỗi sợ hãi điên cuồng trong ngôi làng kỳ quái ấy tản đi, gã cũng dần dần tỉnh táo lại, do dự thật lâu mới mở miệng: “Bùi sư huynh, ngày hôm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi không nhớ rõ?”
Quý Vô Ưu cúi đầu: “Vâng.”
Chỉ là bây giờ nhân vật chính vẫn quá nhỏ, nói dối còn quá nhiều lỗ hổng sai lầm. Bùi Cảnh biết gã còn nhớ rõ, nhưng cũng không vạch trần: “Cũng không có gì xảy ra cả, ngươi bị yêu quái kia khống chế thần thức mà thôi. Giờ đã thoát rồi, cũng khỏi phải suy nghĩ những thứ này.”
Quý Vô Ưu thấp giọng hơn: “Vâng.”
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi số mấy?”
Quý Vô Ưu đáp: “Số bảy.”
Bùi Cảnh lại nói: “Vậy mau lên võ đài đi.”
Quý Vô Ưu lại đáp: “Vâng.”
Thiếu niên gầy yếu áo quần mỏng manh, đi chưa được vài bước, chợt quay đầu lại.
Bùi Cảnh thầm nghĩ, Quý Vô Ưu đã trưởng thành rất nhiều, từ đứa trẻ ngốc nghếch khờ khạo lúc trước biến thành chàng trai biết giấu giếm biết dò xét biết trông chờ. Bùi Cảnh lay cành hoa trong tay, ánh mắt đối diện với gã, cười hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Quý Vô Ưu nói: “Xin lỗi.”
Giọng nói của thiếu niên bay đi trong gió, Bùi Cảnh hiểu rõ, thế là vọng lại: “Có lẽ, ta hẳn nên thay Ngu Thanh Liên nói lời xin lỗi với ngươi.”
Quý Vô Ưu tái nhợt mỉm cười một cách ngại ngùng, không nói gì cả.
Xoay người, nụ cười chậm rãi phai dần đi. Trên đường tiến về võ đài, ngược gió mà đi, sương mỏng lạnh lẽo, gã nghe thấy tiếng cười thú vị lại tản mạn của người con gái trong đầu.
“Ngươi hà tất phải như vậy?”
Quý Vô Ưu lờ nàng ta đi.
Nữ thần nói: “Ngày đó ngươi thật sự muốn bất chấp xông ra, bao gồm cả việc hy sinh tính mạng của bọn chúng. Chậc, đám Thiên Ma chưa tức tỉnh đều là thứ ích kỷ.”
Quý Vô Ưu tự bào chữa: “Ta chỉ muốn sống sót mà thôi.”
Nữ thần mỉm cười sâu xa.
Quý Vô Ưu chậm rãi siết chặt nắm đấm, nói: “Ở thế giới đó, sẽ chẳng ai giúp ta, ta chỉ muốn sống sót mà thôi.”
Nữ thần cười nhạo: “Đúng rồi đó, ngươi không sai, người không vì mình trời tru đất diệt, ai cũng có nỗi khổ riêng mình.”
Quý Vô Ưu nhìn đôi bàn tay gầy guộc như chỉ còn lại lớp da bọc bên ngoài, dòng máu ngủ say chảy trong huyết quản, liên tục thấp giọng lặp lại: “Lúc ấy, ta không còn cách nào khác. Ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi.”
Nữ thần tựa như nhìn thấy tương lai của gã, hời hợt mỉm cười: “Ngươi không sai — con đường Tu Chân tàn khốc như vậy, vận mệnh vô thường, thật sự phải đối mặt với tình trạng không phải ngươi chết thì là ta sống. Sư đồ bất hoà, vợ chồng tương tàn, có quá nhiều thứ. Sống sót rồi trở nên mạnh mẽ mới là điều quan trọng.”
Quý Vô Ưu mím môi
Gã không trách Ngu Thanh Liên —
Chỉ là, từ nay về sau, sẽ không còn tín nhiệm người nào nữa.
Đến lúc này, nữ thần lại nghĩ đến những chuyện khác. Hiện giờ nàng ta là ảo ảnh, đoan trang thanh nhã ngồi trên mây, áo sa xanh lam phất phơ theo gió, dập dờn như sóng biển sâu. Ngón tay thon dài cuốn lọn tóc dài, ánh mắt lại nhìn về phía Bùi Cảnh với vẻ sâu xa. Khoé môi đỏ mọng cong lên, nụ cười cũng mang theo phần dữ tợn.
Hình như nàng ta… ngửi thấy mùi quen thuộc.
…
Đối thủ của Bùi Cảnh bị y giải quyết trong ba giây đồng hồ. Đón lấy ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của tất cả mọi người, y nhảy xuống khỏi võ đài. Hiện trường đều là sư huynh sư tỷ, lại không có lấy một kẻ mừng vui cho y. Chỉ có Hứa Kính, trong đầu toàn nhớ thương đến tiền của mình, Bùi Cảnh thắng một trận, cậu ta thở phào một hơi.
“Đối thủ tiếp theo của huynh là ai?”
Bùi Cảnh nói: “Làm sao ta biết.” Cứ đánh là xong việc.
Các sư huynh sư tỷ nhìn y bằng đủ loại ánh mắt khó chịu ngồi bên cạnh nhả ra những lời châm chọc quái gở.
Cố ý cất cao giọng: “Các ngươi có nghe nói về trận so tài bên Chung Nam Phong không. Như Trường Ngô sư huynh, vừa vào trận, chưa đầy một hơi, đối thủ của huynh ấy đã tè ra quần đầu hàng nhảy xuống.”
“Đúng vậy. Còn lợi hại hơn nữa, bên Bộ Hoành sư tỷ…”
Bởi vì tranh tài nội phong, cho nên các trưởng lão và Phong chủ đều không đến, là do các vị sư huynh sư tỷ lớn tuổi tổ chức. Bọn họ đã quá tuổi, hết hy vọng với Trúc Cơ, thế là sinh lòng ghen ghét, dĩ nhiên quy củ cũng siết chặt. Làm thế này quả thực là bảo đảm tính công bằng về mọi mặt.
Có điều cũng bởi Phong chủ không ở đây nên các đệ tử coi trời bằng vung, gì cũng dám nói. Mà quái đản nhất là phỏng đoán quan hệ giữa y và Trần Hư, có người cho là thân thích bần cùng bắn đại bác cũng không tới, có người cho là chút ít ơn huệ có thể may mắn gặp được một lần, đương nhiên lạ lùng nhất là cho rằng y là lô đỉnh(2) của Trần Hư.
(2) là dùng để bumbalabum để hấp thụ nguyên khí tăng tu vi abcxyz đó
Tất nhiên ý kiến này đen tối thật sự, người kia nói xong bị đánh rồi cũng không nhắc lại nữa.
Bùi Cảnh nghe bọn họ nói huyên thuyên, mặc kệ.
Bây giờ mới chỉ là giết gà bằng dao mổ trâu(3) mà thôi, y đang chờ đợi đệ tử kia của Chung Nam Phong kìa.
(3) nghĩa là làm việc nhỏ chẳng cần phải dùng sức lực hay dùng trí lớn
Trở lại gian phòng được chuẩn bị cho bọn họ ở Huyền Vân Phong.
Bùi Cảnh chợt cảm thấy có hơi lạnh ở cổ, bèn lấy dây chuyền ra, ánh sáng xanh chói mắt loé lên — thiếu nữ mới ngủ say ngày ấy tỉnh lại — mà đây cũng là lần đầu tiên Bùi Cảnh tận mắt trông thấy rõ ràng bộ dáng của Thiếu Tộc chủ tộc Thanh Điểu này.
Vẫn còn trẻ, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn, trên cánh tay trắng mịn nhỏ gầy đầy rẫy vết thương, không hề có chút hung ác ngang ngược nào của tộc Thanh Điểu. Trái lại, con ngươi màu xanh trong veo, bờ môi tái nhợt, tóc đen vướng bên má, lộ vẻ suy yếu cực kỳ.
“Sao cô tỉnh dậy?”
Thanh Nghênh bị đánh thức bởi loại hơi thở khiến nàng khiếp đảm, như ác mộng trong bùn lầy dưới vực thẳm, cả người run bần bật, nhưng bây giờ nàng đã có thể bình tĩnh. Vết thương nơi yết hầu càng đau đớn hơn khi nó khép lại, nàng không phát ra được âm thanh, thế là dùng ngón tay vạch giữa không trung, truyền tải cho Bùi Cảnh những lời mình muốn nói. Móng tay của nàng rơi rụng, tay cũng vài chỗ gãy xương, cực kỳ ghê rợn, vết máu chậm rãi lơ lửng giữa không trung.
Chữ viết rất nhạt.
“Tây Vương Mẫu, Trường Ngô, Chung Nam Phong.”
“Giết nàng ấy, bất tử, mặt nạ.”
Bùi Cảnh lại có thể đoán được ý của Thanh Nghênh: “Tây Vương Mẫu đứng sau lưng Trường Ngô của Chung Nam Phong ta?”
Thanh Nghênh lắc đầu: “Bên trong.”
Bùi Cảnh: “Nàng ta ở trong cơ thể của Trường Ngô. Nàng ta bất tử, muốn tiêu diệt phải cần có mặt nạ?”
Nàng gật đầu.
Không khác những gì Bùi Cảnh phỏng đoán, y không muốn để Thanh Nghênh hao phí quá nhiều sức lực, bèn hỏi: “Sau khi Thanh Điểu diệt tộc ở Tây Côn Luân, cô trốn đi cùng với nàng ta phải chăng là do nàng ta khống chế cô, bắt cô giết người cho nàng ta?”
Thanh Nghênh nhắm mắt, lắc đầu.
Bùi Cảnh lại hỏi: “Nàng ta khống chế Trường Ngô? Để Trường Ngô giết người cho mình?”
Gật đầu.
Bùi Cảnh: “Nàng ta giết người làm gì, còn moi hết nội tạng của những người đó ra.”
Khuôn mặt Thanh Nghênh hiện lên nỗi đau âm ỉ, sâu trong đôi mắt xẹt qua vẻ bi ai: “Ăn, bí thuật.”
“Nàng ta ăn những thứ nội tạng đó, tu luyện công pháp theo bí thuật. Đồng thời còn nuôi dưỡng thuốc hình người, để củng cố thần hồn cho cô?”
Thanh Nghênh im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu.
Tới lượt Bùi Cảnh cảm thấy thú vị: “Nàng ta còn củng cố thần hồn giúp cô? Ta nghe Phượng Căng nói, quan hệ trước kia của các cô tốt lắm.”
Thanh Nghênh không nói gì.
Bùi Cảnh chậm rãi lên tiếng: “Nhưng nàng ta là kẻ đã diệt tộc ngươi, đúng không? Tộc Thanh Điểu của Tây Côn Luân đều chết dưới tay nàng ta. Nàng ta muốn củng cố thần hồn cho ngươi, khống chế Trường Ngô nuôi thuốc hình người cho ngươi dùng — nhưng ngươi thoát khỏi khống chế, để nhân đan kia tỉnh lại, ngươi điều khiển tên đó ra ngoài cắn Trường Ngô bị thương ở chủ điện Chung Nam Phong, lại dựa vào đó nói cho hắn biết biện pháp đối phó Tây Vương Mẫu.”
“Vậy… chiếc mặt nạ, cô đã nhìn thấy trước đó.”
Chỉ là sau đó, Trường Ngô đối phó với Tây Vương Mẫu xong cũng không buông ta cho nàng. Hoặc là Thanh Nghênh đã biết từ lâu, chỉ mong đồng quy vu tận.
Bùi Cảnh dừng lại thật lâu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Núi Bồng Lai của Côn Luân, Tây Vương Mẫu từng có ơn với tộc Thanh Điểu, đời đời giao hảo, truyền thành giai thoại. Nữ thần Bồng Lai trong trí nhớ của ta cũng không phải thế này. Phượng Căng nói, có một đời, Tây Vương Mẫu hoàn toàn không có linh căn, sớm chết yểu, có liên quan đến tộc Thanh Điểu các ngươi không?”
“Vì sao nàng ta lại xuống tay với tộc Thanh Điểu.”
Lời nói của y thốt ra.
Thanh Nghênh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nước mắt trào ra, chảy dài trên mặt, hoà lẫn với vết máu.
Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn tràn tới.
Núi Bồng Lai huyền bí ẩn hiện trong sương trắng, đường núi buổi bình minh trải đẫm sương. Vương Mẫu khoan thai đài trong bức bích họa, lần đầu tiên ngoái đầu, từng nở nụ cười trong trẻo hoàn mỹ như thiếu nữ. Kéo hoa từ rừng đến, váy xanh lam lướt ngang thời xuân của núi Côn Luân. Bát sứ mơ trắng, rượu mai trong tuyết, mấy đời ràng buộc, cứu giúp tương tri, tri kỷ đời này.
Cuối cùng vẫn không ngăn nổi sự khó lường của lòng người, chẳng cản được sự thay đổi của số kiếp.
Ban đêm bóng tối vô tận ở Côn Luân. Gió thổi rất lớn, lòng nàng chẳng yên, khoác áo đến cung điện tìm người ấy. Còn chưa tới nơi, trước tiên đã ngửi thấy mùi của máu. Kiễng chân lên, Thiếu Tộc chủ nhỏ tuổi ngó qua cửa sổ.
Hình ảnh ấy, đến tận bây giờ vẫn khiến tay chân nàng lạnh lẽo, kinh hoảng tuyệt vọng, đầu đau đớn chẳng khác gì nổ tung!
Nàng nhìn thấy máu chảy thành sông.
Nàng nhìn thấy pháp trận lạnh lẽo.
Nhìn thấy thiếu nữ cao cao tại thượng bị trói hết tay chân.
Thấy được cảm xúc trên khuôn mặt người ấy, là dữ tợn, là phẫn nộ, là hận thù vô tận hoà cùng đau đớn.
Tây Côn Luân mưa to gió lớn, ánh đèn le lói, chiếu lên vài bóng chim lớn trên vách tường, điên cuồng mà tham lam.
Nàng nhìn thấy trưởng lão trong tộc hoá thành con chim khổng lồ — đang chia Thần ra ăn.
Run rẩy vươn tay.
Thanh Nghênh viết từng nét lên không trung.
“Ăn, bí thuật.”
“Thần, linh.”