Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioMười năm, cũng chỉ là thoáng qua đối với tu sĩ, bế quan tu hành không biết tháng ngày. Mấy bận hoa nở hoa tàn, Vân Tiêu lại nghênh đón cuộc thi đấu ngoại phong lần thứ hai. Hạc trắng bay giữa hào quang mây trời, truyền lại chỉ thị cho đệ tử của bảy mươi hai toà ngoại phong.
Hạc trắng đậu xuống đầu ngón tay trắng muốt của thiếu nữ, Vô Ngân tiên tử ngẩng đầu nhìn trời màu ngói lam, chuông gió nhẹ nhàng đung đưa, gió thổi tới, nói cho cô nàng rằng đây đã là mùa xuân thứ mười sau khi người ấy bế quan.
Phong chủ Thượng Dương Phong bế quan đột phá Kim Đan trung kỳ, tất cả việc vặt giao hết cho Phong chủ đời tiếp theo – Vô Ngân tiên tử phụ trách.
Bây giờ cô nàng muốn đến võ đài ở rừng Tử Trúc, xem các đệ tử nội phong cạnh tranh, tuyển chọn ra năm mươi đệ tử vào hồi hai.
Nữ đệ tử đi theo hai bên cô nàng đang thảo luận những kiến thức thường ngày.
“Ngươi đoán xem lần này người nào trong phong của chúng ta có tư cách vào nội phong?”
“Ta đoán là Vương Hồng Bân, thiếu niên kia cũng coi như nhân tài mới nổi, ban đầu giấu giếm thực lực của mình, bây giờ mới lộ tài năng. Nhiệm vụ khó khăn ở toà nhận việc mà hắn lĩnh không ít, vả lại còn làm được tất cả.”
“Ta cảm thấy Hồ Tĩnh cũng có khả năng đó. Nghe nói đã Trúc Cơ kỳ.”
“Nhưng Thượng Dương Phong chúng ta rất nhiều Trúc Cơ kỳ lắm. Chẳng phải Hứa Kính sư huynh đó sao, nhưng hình như huynh ấy không tham gia tuyển chọn.”
“Hả?” Nữ tu mặt tròn hơi kinh hãi, mắt nhìn về phía trước, thấp giọng: “Vậy không phải là giống với Vô Ngân sư tỷ à, sao lại thế?”
Một nữ tu khác nhíu mày: “Chuyện này có sao trăng gì chứ, chí hướng không ở đây thôi. Hứa Kính sư huynh hiền hoà thoải mái, giống như không đặt việc tu đạo tranh danh trục lợi trong lòng.”
Nữ tu mặt tròn gật nhẹ, sau đó ngẩng lên, đột nhiên nói: “Có phải chúng ta quên mất một người rồi không.”
Một nữ tu khác cũng ngậm miệng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lộ ra cảm xúc phức tạp trong mắt.
“… Tiêu Thần.”
Vị này cũng là đệ tử ngoại phong số một số hai, quả thực là nổi khắp cả Thượng Dương Phong.
Nữ tu mặt tròn nói: “Nếu biết cái nết hắn như này, ta đoán là mười năm trước Bùi sư huynh sẽ không nhận trận quyết đấu phân cha con chỉ vì để dạy dỗ hắn.”
Một nữ tu khác tiếp lời: “Đúng đó, làm hắn đắc ý chết luôn, quái gì chứ, hở mồm ra là cha cha, ta cũng muốn đập chết hắn.”
Nữ tu không nhịn được mà cười: “Không phải Vô Ngân sư tỷ ra đòn trước rồi sao, tuỳ tiện gán tội, lại đuổi hắn đến linh phố làm ruộng, ha ha ha ha.”
Một người khác cũng không nhịn được: “Hắn đáng đời. Làm ruộng kiềm chế tâm tính đi.”
“Nhưng hắn lại đột phá được Trúc Cơ kỳ ở linh phố, thật là, vận may gì vậy không biết.”
Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng dù sao tu vi của Vô Ngân tiên tử cao hơn bọn họ rất nhiều, nghe rõ ràng mồn một, quay đầu trừng mắt: “Lại nói huyên thuyên nữa, từng người chép môn quy một lần cho ta.”
Môn quy của Vân Tiêu, quả thực là ác mộng.
Hai nữ tu lập tức đứng thẳng người, vờ ngoan ngoãn tỏ về đáng thương. Các cô khóc lóc giao lưu một chút, lắc đầu.
Vô Ngân sư tỷ đúng là quá kinh khủng.
Phải nói là con gái có vết thương lòng đúng là quá kinh khủng.
Khí thế hừng hực tổ chức thi đấu ngoại phong, nhưng ai cũng biết, lần này tuyệt đối sẽ không còn đặc sắc như lần trước.
Ba người ra khỏi chủ điện, cưỡi hạc về rừng Tử Trúc. Bỗng nhiên trông thấy một người từ xa, Vô Ngân hơi nhíu mày, dừng lại. Một nhóm đệ tử sững sờ, ngay sau đó đồng thời quy củ kêu lên: “Quý sư huynh.”
Người đứng trước rừng Tử Trúc là Quý Vô Ưu, nhóc mập trước kia xông vào Vân Tiêu giữa chiều mưa bụi, bất cứ kẻ nào cũng không ngờ đến, mười năm ngắn ngủi sẽ có biến hoá như vậy. Lá trúc tím khói tung bay, rơi xuống áo bào tím sẫm của gã, áo khoác màu trắng giao tiêu, cao quý vô cùng. Mái tóc đen dưới mão trúc như nước, thiếu niên gầy gò trưởng thành, lộ ra khuôn mặt anh tuấn lại kiên nghị. Tính tình của gã tựa như cũng thay đổi rất nhiều, nghe thấy tiếng chào của các cô, bình tĩnh gật đầu từ xa.
Đây là đệ tử thân truyền của Bùi sư huynh, cho dù bọn họ âm thầm khiếp sợ lại không phục hay khó mà tin nổi thế nào chăng nữa thì cũng không thiếu đi lễ nghĩa cấp bậc cùng với vẻ cung kính bề ngoài.
Vô Ngân tiên tử hỏi: “Quý sư huynh đến Thượng Dương Phong là có chuyện gì?”
Quý Vô Ưu hơi đảo mắt, nói: “Ta trở về sau chuyến du lịch, nhớ tới hôm nay là thi đấu ngoại phong mười năm một lần nên đến chỗ cũ nhìn xem thôi, các ngươi không cần phải để ý đến ta.”
Trong lòng các đệ tử không chỉ ghen tị tí tẹo. Chứ sao, vị Quý sư huynh này cũng từng là người của Thượng Dương Phong bọn họ, khi đó không hề bắt mắt, thậm chí là túi trút giận ngậm bồ hòn làm ngọt, có trời mới biết là vận may trước chưa từng có ai sau cũng sẽ không có người kiểu gì, thế mà được Bùi sư huynh nhận làm đồ đệ!
Ba mươi sáu phong bên trong đã là đối tượng trong mộng của bọn họ, huống chi là Thiên Tiệm Phong.
Nỗi ghen tị của các đệ tử sắp hoá thành hình.
Vô Ngân tiên tử nhẹ nhàng quay lại, cảnh cáo các cô một chút, sau đó nói với Quý Vô Ưu: “Vậy không quấy rầy đến nhã hứng của Quý sư huynh. Chúng ta mạn phép cáo lưu trước.”
Quý Vô Ưu gật đầu.
Chờ đến khi đi xa, trên Vân hạc, hai nữ tu cũng không nhịn được nữa.
“Sao ta không may mắn như hắn nhỉ.”
“Rốt cuộc Bùi sư huynh nhìn trúng thứ gì ở hắn? Bởi vì tận mắt chứng kiến hắn bị sỉ nhục ở Thượng Dương Phong nên sinh lòng thương hại? — Hu hu hu sớm biết được có chuyện tốt như vậy, lúc đầu ta đã bỏ linh thạch ra mua mấy người, chuyên tát ta trước mặt Bùi sư huynh.”
Vô Ngân muốn dạy dỗ các cô, nhưng nghe đến lời này, bỗng cười thành tiếng. Uy nghiêm mất đi khó tìm về, nhưng trong lòng cô nàng vẫn nghiêng về Bùi Ngự Chi, nghiêm mặt nói: “Các ngươi nói đủ chưa, Bùi sư huynh nhận đồ đệ ắt hẳn có suy tính của mình.”
Nữ tu mặt tròn vẫn khóc hu hu: “Nhưng hắn tu luyện ở Thiên Tiệm Phong mười năm mà vẫn chưa phá Trúc Cơ.”
Vô Ngân: “Vậy cũng không phải là điều mà ngươi có thể nói này nói kia sau lưng hắn.”
Gió nhẹ thổi tan lời của các cô, lá tím lả tả xuyên qua đầu ngón tay, Quý Vô Ưu cúi đầu, không nói chuyện.
Một cô nhóc xuất hiện trên bả vai gã, mặc áo bào đỏ chót, một đốm lửa đỏ rực trên ấn đường, con mắt đen kịt không có con ngươi.
Cô nhóc lè lưỡi liếm môi dưới, trong mắt chứa vẻ quyến rũ không hợp tuổi tác, nhìn qua bóng lưng không còn dấu vết, nói: “Ta thích mặt của cô gái kia quá.”
Quý Vô Ưu chất đầy chán ghét trong mắt, nhìn ả: “Ta nói rồi, ngươi không được phép tổn thương bất cứ người nào trong Vân Tiêu.”
Cô nhóc chỉ cười với gã, trong đôi mắt đen tuyền không có cảm xúc.
“Bọn họ đang mắng ngươi là đồ vô dụng.”
Quý Vô Ưu nói: “Bọn họ không hề.”
Cô nhóc lại nói: “Nhưng bọn họ đang thầm mắng ngươi là đồ vô dụng trong lòng. Đường đường hậu duệ của chủ nhân Thiên Ma mà luân lạc tới mức độ này, ngươi không phẫn nộ, không muốn giết người?”
Quý Vô Ưu bảo: “Không muốn.”
Cô nhóc nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt như có như không nhìn về đỉnh cao nhất của Vân Tiêu: “Bùi Ngự Chi hẳn là xuất quan rồi ha.”
Quý Vô Ưu thì thào: “Sư tôn…”
Cô nhóc ngoác miệng đến tận mang tai, cười nói: “Nhưng mà hắn cũng không ở Vân Tiêu.” Đôi mắt của ả loé lên vẻ gian tà tàn nhẫn: “Trận pháp bên ngoài Trường Cực Phong cũng đỉnh thật đấy, ta không thể tới gần một bước, thậm chí cả thiên kiếp cũng không thể xuyên thủng. Hiếm thấy lần nào đột phá Nguyên Anh mà không có dị tượng. Quý Vô Ưu à Quý Vô Ưu, người giết ngươi lớn mạnh như vậy, ngươi còn không muốn nhanh chóng mạnh lên?”
Quý Vô Ưu trầm mặc rất lâu trước rừng Tử Trúc.
Ba tiếng trống đánh nơi xa, là tranh tài bắt đầu, ngắm nhìn một trăm lẻ tám phong nguy nga trong Vân Tiêu lúc ẩn lúc hiện, nghĩ tới nguyện vọng ban đầu đần độn nhất — ăn uống no đủ, tiếp tục sống sót. Phải chăng tội ác chảy xuôi trong máu, cho nên trời không dung đất không tha cho sự tồn tại của gã.
Có lẽ… không phải do trời đất không tha thứ, chỉ là một kẻ chẳng khoan dung, thế là đất trời không phản kháng.
…
Thời điểm giữa xuân, hoa liễu trổ nhánh, dấu vết xanh lục tràn qua tuyết trắng ngần, nhìn từ nơi xa lại như núi xanh bạc đầu bởi tuyết phủ.
Gió tháng hai mang theo chút se lạnh, thổi vào tiên lãng tử du ngoạn trong quán trà, nhã khách giang hồ đều say khướt.
Nơi đây là thành Đoạn Mạch, ở giữa dãy núi Càn Thiên và nước Hoàn của trần gian.
Bên phải là dãy núi Càn Thiên cấm địa của Tiên gia, nghe nói nguy hiểm chất chồng trong dãy núi, Nguyên Anh trở xuống đi vào khắc chết. Nhưng cho dù như thế, người trong thiên hạ vẫn đổ xô từ vạn dặm đến đây, chỉ để ngắm nhìn ngọn núi giữa dãy Càn Thiên ẩn trong biển mây.
Dù sao, đó là đỉnh núi còn cao hơn cả đỉnh Vấn Thiên của Thương Hoa.
“Cao hơn cả đỉnh Vấn Thiên của Thương Hoa thật á?”
Uống rượu xong, một tán tu lưng hùm vai gấu lau miệng, say mê ngắm nhìn phía trước.
Bên cạnh người nọ là vị nữ tu thuỳ mị như nước, đôi mắt quyến rũ như tơ, cười duyên: “Này sao mà nhìn ra được cao thấp, đỉnh Vấn Thiên không nhìn thấy chóp, ngọn núi này cũng không trông thấy đỉnh, theo nô gia thấy, cũng chẳng khác mấy.”
Quán trà này, tụ tập đủ các loại người trong thiên hạ.
Một đệ tử chính đạo khí chất nho nhã trời sinh không tầm thường gập quạt xếp lại, cười nói: “Cũng không thể nói như vậy được, hai ngọn núi này vẫn được phân chia cao thấp. Trèo lên đỉnh hai ngọn núi, ngắm nhìn non sông, có lẽ sẽ có phán đoán trong lòng.”
Tán tu quay đầu nhìn vào mắt cậu ta, hừ một tiếng, khinh thường: “Lời đạo hữu nói nghe đơn giản dễ dàng thật.”
Đệ tử chính đạo cũng tốt tính, khẽ cười: “Bốn mươi năm nữa, chẳng phải tranh đấu Vấn Thiên sắp bắt đầu sao, người trong vòng ngàn tuổi ai cũng có thể tham gia, ngươi không ngại, cứ đi thử một lần. Nói không chừng còn may mắn vào được một trăm vị trí đầu tiên, leo lên đỉnh Vấn Thiên.”
Tán tu không nói lời nào, nhưng con ngươi đang chuyển động.
Nữ tu bên cạnh che miệng cười: “Một trăm vị trí đầu? Công tử cứ đùa, hải ngoại có Doanh Châu, lục địa có Thương Hoa. Chùa Thích Già, núi Phượng Tê, Quỷ vực, đứng thế chân vạc. Nói nghe thì dễ.”
Tán tu bất mãn liếc nhìn cô nàng, nhưng không nói lời nào. Dù sao lời cũng là sự thật.
Đệ tử chính đạo cười tủm tỉm: “Sao cô không đi thử một lần, Phù Tang tiên tử đệ ngũ Thiên Bảng chẳng phải cũng là nữ đó sao?”
Nhắc đến tranh đấu Vấn Thiên, tất cả mọi người trong quán trà đều nổi lên hứng thú.
Bà chủ quán trà là người thoải mái, dùng khăn lau bình hoa, cao giọng cười nói: “Thiếu hiệp nói chí phải, ta cũng có chút hứng thú.”
Người đang tính sổ bên cạnh là em trai của nàng, trợn trừng mắt: “Chị á? Tu vi Luyện Khí tầng ba, đi làm gì? Đi để bẽ mặt xấu hổ?”
Bà chủ lau bình hoa sạch bong ken két, lườm nguýt em mình, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ai bảo tham gia tranh tài Vấn Thiên là nhất định phải ghi danh, không cho phép ta đây vào dò vận may tìm thiên chi kiêu tử làm tình lang à?”
“Phụt — ”
Không ít người trong quán trà phun ra cả miệng nước.
Người em trai bị hù đến nỗi đánh sai bàn tính, vẻ mặt run rẩy, thật sự không muốn nhận người chị này.
Nữ tu trong giới Tu Chân phần lớn là người thoải mái, một vị thiếu nữ nhìn cách ăn mặc có vẻ đến từ Doanh Châu cười thành tiếng, nói: “Ý nghĩ này của tỷ hay lắm, ta cũng muốn đi xem xem, tranh đấu Vấn Thiên nhiều đàn ông con trai như vậy, chắc chắn sẽ có người tuấn tú, tu vi xuất chúng, lại còn ánh mắt tinh tường.”
Bà chủ lau bình hoa sạch sẽ, gật đầu: “Chính là như vậy.”
Em trai của bà chủ ở bên cạnh châm chọc: “Nếu nhìn chị hợp mắt, vậy đó không gọi là ánh mắt tinh tường, phải là mắt mù mới đúng.”
Bà chủ muốn nhét giẻ trong tay vào miệng cậu ta, bị em trai mình ghét bỏ tránh thoát.
Nàng rất bình tĩnh mà rằng: “Vậy cũng luôn có những kẻ đẹp trai lại mắt mù.”
Các nam tu trong quán trà hào hứng.
Hỏi bà chủ: “Cô nương đã có ai vừa lòng chăng?”
Bà chủ ra vẻ thẹn thùng, lời nói ra lại kinh động chết người: “Như Bùi Ngự Chi ấy.”
Sau một hồi yên tĩnh, cả quán trà cười ầm lên.
“Đệ nhất Thiên Bảng.”
“Cô nương đúng là tham vọng không nhỏ.”
Vị nữ tu kia của Doanh Châu chống cằm cười mỉm: “Cô nương biết đến Thiên Các không?”
Bà chủ lắc đầu.
Nữ tu Doanh Châu nói: “Vậy hèn chi. Trái tim này của cô nương, sợ là trao lầm người rồi.”
Bà chủ mới hỏi: “Sao lại thế?”
Nữ tu Doanh Châu nói: “Ta từng có ấn tượng cực kỳ sâu với hai tờ câu hỏi trong Thiên Các, một tờ hỏi rằng, đầu bảng tranh đấu Vấn Thiên lần kế là ai, tờ kia bùng lên từ mười năm trước, chuyện cũ liên quan đến tình trường của Bùi Ngự Chi. Hàng ngàn hàng vạn đệ tử của Vân Tiêu có thể làm chứng, trước kia tà thần xuất thế, một trận chiến ác liệt qua đi. Bùi Ngự Chi… hôn một người đàn ông ngay trước mặt mọi người.”
Bà chủ suýt nữa cầm bình hoa không vững, nuốt nước bọt: “Thật chứ?”
Không ít người trong quán trà đều biết chuyện.
Mười năm trước, hàng tỉ nữ tu than trời trách đất, hàng tỉ nam tu lại thả pháo hoa ngay cửa ra vào.
Nữ tu Doanh Châu nói: “Lừa tỷ làm gì. Người mà Bùi Ngự Chi thích hình như cũng không phải loại lương thiện, tu vi thâm sâu, cũng không biết vì cớ gì mà mai danh ẩn tích trong Vân Tiêu. Đệ tử Vân Tiêu nói, thiếu niên tên Sở Quân Dự ấy, lúc vào phong là bộ dáng cao ngạo hờ hững, một thân một mình, không ai dám tiếp cận. Mà lúc ở ngoại phong, Bùi Ngự Chi dường như rất được hoan nghênh, được rất nhiều người yêu thích — đệ tử Vân Tiêu trong Thiên Các nói, lúc đầu hai người chẳng chút liên quan, trời xui đất khiến hết lần này đến lần khác, Phong chủ sắp xếp cho bọn họ ở chung một căn phòng.”
“Đoán chừng lâu ngày sinh tình vậy đi. Chưa kể, Sở Quân Dự trông rất ưa nhìn.”
Nữ tu Doanh Châu tiếp tục nói: “Bọn họ yêu nhau thế nào ta cũng không biết, nhưng giữa hai người con trai tuấn tú có mối tình như vậy, hình như cũng có thể hiểu được.”
Bà chủ mãi mười năm sau mới thất tình, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.
Các nam tu không nghe lọt tai những lời tán dương về Bùi Ngự Chi, nhất là từ miệng một người đẹp, hai tán tu Luyện Khí kỳ không môn phái nói ngay.
“Gì mà yêu nhau chứ, nghe nói Bùi Ngự Chi tương tư một phía đó! Hừ, cũng không ngại mất mặt!”
“Đúng, đệ nhất Thiên Bảng thì làm sao, lại còn Chưởng môn của Vân Tiêu, thổ lộ với một thằng trai lạ trước mặt tất cả mọi người, hờ!”
Nữ tu của Doanh Châu lạnh lùng quét mắt qua: “May mà nơi này không có đệ tử của Vân Tiêu, bằng không các ngươi đừng nghĩ đến việc chân tay lành lặn mà rời khỏi — Bùi Ngự Chi thích đàn ông thì làm sao, người ta ưu tú hơn các ngươi gấp một ngàn lần, đàn ông mà người ta thích cũng xuất sắc hơn các ngươi gấp mười ngàn lần.”
Tất cả mọi người trong quán trà đều có thể phát hiện, nữ tu này khoảng chừng ở Kim Đan sơ kỳ, mạnh hơn chín phần mười trong số những người đang ngồi ở đây, thế là bọn họ bĩu môi, không dám lên tiếng.
Nữ tu Doanh Châu nói: “Ta cũng rất muốn gặp Sở Quân Dự. Suy cho cùng cũng là người mà Bùi Ngự Chi yêu mến.”
Cả đám lặng yên, người mà Bùi Ngự Chi yêu mến, Chưởng môn phu nhân của Vân Tiêu, chỉ hai cái danh hiệu này cũng đã khiến cho mọi người sợ đến rớt cằm.
Nữ tu Doanh Châu lại nói: “Ta còn nhìn thấy ở Thiên Các, rằng câu nói sau cùng của Bùi Ngự Chi như có liên quan đến thành Thiên Yển. Thành Thiên Yển, là thành Thiên Yển mà ta nghĩ đến à.”
Có một tu sĩ trung niên áo bào đen cách cô nàng hai bàn, khí chất quanh thân cũng sâu không lường được, nhấp một ngụm trà, “Thế gian này cũng chỉ có cái thành Thiên Yển đó thôi, nhưng mà bây giờ, thành Thiên Yển cũng không dễ vào như vậy.”
Mười năm nay, thành Thiên Yển luôn luôn quỷ quyệt thần bí lại càng tăng thêm lạnh lẽo và máu tanh.
Nữ tu Doanh Châu gật đầu, cuốn lấy lọn tóc: “Đúng thế, hình như phải có lệnh bài vào thành. Nhưng mà nếu Bùi Ngự Chi muốn, giết vào cũng có khả năng.”
Tu sĩ áo đen nói: “Không hẳn, Bùi Ngự Chi giết vào, vậy nghĩa là trở thành kẻ địch của kẻ ác trong toàn thành.”
Nữ tu Doanh Châu mỉm cười: “Sao lại nói đến thành Thiên Yển rồi, cái nơi tụ tập tội nghiệt kẻ ác đó, ta ước gì đời này gặp là đi đường vòng. Nói ra thì, trước kia ta còn cho rằng Bùi Ngự Chi với Phượng Căng bệ hạ là một đôi, bây giờ còn lại Phượng Căng bệ hạ cô đơn lẻ bóng, ta cảm thấy không công bằng, ông trời hẳn nên sắp xếp cho hắn một cô gái dịu dàng lương thiện.” Cô nàng toét miệng cười: “Chẳng hạn như ta này.”
Đám người: “…”
Bảo sao cô nàng có chung chủ đề với bà chủ.
Một vị nam tu ở núi Phượng Tê run rẩy khoé miệng: “Thôi đi cô nương, Phượng đế của ta giờ vẫn còn trẻ, chưa có ý định lấy vợ lập phi đâu.”
Nữ tu Doanh Châu lè lưỡi.
Chuyện về Bùi Ngự Chi mà các nam tu muốn nghe cũng không phải về những tình yêu này đó của y.
Dẫu có là tình yêu, cũng hầu như đến moi móc những khía cạnh không tốt.
“Bùi Ngự Chi vừa tỏ tình vừa dâng hôn, kết quả người vẫn chạy mất. Ta đoán, dù hắn có tìm đến thành Thiên Yển cũng vô dụng ha ha ha ha.”
“Đúng! Mười năm trước, nữ tu trong phái chúng ta khóc nhiều đến độ làm ta nở gan nở ruột! Bùi Ngự Chi mong mà không được, vậy mới vui.”
“Ông trời ban cho hắn nhiều thứ như vậy cũng phải lấy lại chút gì đó, khà khà.”
Một vị nam tu trang điểm đẹp đẽ lên tiếng.
“… Chỉ có ta chú ý đến việc hắn là đồng tính à? Nếu có thể lên làm Chưởng môn phu nhân của Vân Tiêu, có được tài nguyên khắp thiên hạ, ta cũng sẵn lòng!”
Chúng nam tu: “…” Muốn mắng cậu ta cút, nhưng tưởng tượng đến địa vị tiên môn đứng đầu của Vân Tiêu cùng với phong thái của Bùi Ngự Chi, cả bọn im lặng.
Hình như có lý, hầy.
…
Lầu hai của quán trà.
Bùi Cảnh, bởi vì Hư Hàm sư tổ quy định nhất định phải đi bộ lên viện Kinh Thiên, ngón tay thon dài tái nhợt cầm một chén trà, nhìn chòng chọc nước trà rất lâu.
Trần Hư không nhịn cười nổi: “Ta cảm thấy các cô ấy nói đúng lắm, huynh đến thành Thiên Yển, có mấy phần tự tin tìm được Sở Quân Dự?”
Uống một hơi cạn sạch.
Khí chất của thanh niên áo trắng như tuyết núi xa, nói: “Trăm phần trăm, hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, đệ thì biết gì.”
Trần Hư: “Huynh thôi đi, ca ca cũng gọi rồi. Huynh có cái dạng gì trước mặt Sở Quân Dự mà còn không tự mình hiểu lấy?”
Bùi Cảnh khẽ cười, sau khi đột phá Nguyên Anh, khí chất trên người thanh niên càng thêm phần thần bí lạnh lùng.
Y bỏ chén xuống, thay đổi cách nhìn của Trần Hư một chút.
Lẩm nhẩm trong lòng.
Ta không tức giận.
Ta không tức giận.
Ta phải không có oán hận.
Trần Hư tiếp tục thiếu đòn: “Không được, ca ca của huynh mạnh như thế, huynh có thể làm ư?”
Bùi Cảnh: “…”
Đệch.
Trần Hư dính nước trà đầy đầu, yên lặng lau đi, nghiến răng nghiến lợi: “Huynh đã nói sau khi bế quan sẽ tốt tính hơn, ta điên rồi mới tin huynh!”