Ôm xong, Bùi Yến nhớ tới việc muốn nhìn cái trán của Trịnh Lam.
"Hai lần trong một đêm." Bùi Yến đau lòng vuốt tóc đang rủ trên trán cậu lên.
Căn phòng rất sáng, trên trán Trịnh Lam có một chỗ đặc biệt đỏ, lúc âý Bùi Yến mới nhận thức được rằng có lẽ hai lần đều đập vào cùng một chỗ.
"Tôi không tin là em không đau." Bùi Yến vuốt vuốt nơi đó, quả nhiên Trịnh Lam híp mắt lại.
"Vẫn nên đi lấy đá đi." Bùi Yến tự ý quyết định, không đợi Trịnh Lam mở miệng ngăn cản thì anh đã đứng dậy đi quanh giường, gọi báo cho tiếp tân một tiếng.
Trong lúc chờ đá viên được mang lên, hai người đi thay áo ngủ, sau đó đi rửa mặt.
Cơn say rượu vẫn chưa hết, Trịnh Lam tựa vào đầu giường, bởi vì trong phòng ấm lên nên cậu không đắp chăn lên ngay mà cúi đầu ngồi ở trên giường.
Mắt cá chân nhỏ gầy trắng nõn giấu một nửa trong mép chăn.
Túi đá viên khách sạn đem lên đúng lúc lại là loại y tế, Bùi Yến cầm lấy túi đá viên từ trong tay phục vụ, nói cảm ơn sau đó đóng cửa lại.
Anh ngồi xuống bên cạnh hai chân của Trịnh Lam, một tay chống xuống giường, một tay đưa túi đá chườm lên chỗ trán ửng đỏ của cậu.
Trịnh Lam đưa tay đỡ lấy túi chườm đá nhưng Bùi Yến chậm chạp không chịu buông tay ra.
"Em không nhìn thấy, cứ để cho tôi." Anh dứt khoát cầm bằng cả hai tay.
Túi chườm đá rất lạnh, muốn cầm cũng không dễ dàng gì.
Ngón tay Bùi Yến bị lạnh đến cứng đỏ, thỉnh thoảng nghỉ một tí.
Anh ngồi xuống, cơ thể nghiêng về phía Trịnh Lam, Trịnh Lam tựa đầu vào ngực anh để anh thuận tiện hơn, nhấc mắt lên vừa hay nhìn thấy ngực của anh.
Cổ áo ngủ của Bùi Yến là cổ chữ V, cổ áo xẻ xuống rất sâu, đường giữa dưới xương quai xanh lồi lên cơ ngực.
Không đề cập đến những vấn đề khác, dáng người của Bùi Yến đúng là quá đẹp.
Cho dù là khi Trịnh Lam ôm anh lúc ngồi trên xe gắn máy hay là mấy lần nhìn thấy anh thay đồ.
Nói tóm lại, chỗ nên có thịt thì có, chỗ nào không có thịt thì là hormone và giới tính... Một cơ thể có sức hút.
Trịnh Lam càng nghĩ càng đỏ mặt, rụt người về sau, nói: "Đã ổn rồi ạ."
Bùi Yến lấy túi chườm đá xuống, ngón tay hơi lạnh nâng cằm cậu lên, nhìn cậu dưới ánh đèn.
"Chắc là sẽ không sưng lại đâu."
Anh buông ngón tay, vứt túi chườm đá đi.
Giường không tính là rộng nhưng một người một giường cũng gọi là đủ.
Chờ Bùi Yến nằm lên giường đắp chăn xong hết thì Trịnh Lam mới duỗi tay ra, đưa lưng về phía anh nói: "Em tắt đèn đây."
Ở trong phòng phát ra tiếng Trịnh Lam rụt người vào chăn, sau đó thì yên tĩnh lại.
Trịnh Lam thở rất nhẹ, dường như không nghe thấy gì cả.
Một lúc sau, Bùi Yến chậm rãi nói: "Ngủ ngon."
Tối hôm đó Trịnh Lam ngủ không ngon lắm, trong mơ cậu mơ thấy rất nhiều người, lúc thì mơ thấy Bùi Yến, lúc thì mơ thấy Hướng Tùng Dương, cuối cùng còn mơ thấy cả Giản Ký.
Lúc đó Trịnh Lam không nhìn kỹ Giản Ký nên cậu thật sự không rõ dáng vẻ của hắn, chỉ biết người này chính là hắn.
Cậu nhìn thấy Giản Ký và Bùi Yến đang đi trên lề đường, trong tay Bùi Yến còn cầm ly cà phê, hình như rất nóng, Bùi Yến không thể cầm chắc được, động tác giống hệt lúc Bùi Yến cầm túi chườm đá cho cậu.
Trịnh Lam đột nhiên thấy chút khó chịu, cứ mơ mơ hồ hồ trong giấc mơ này mãi cho đến khi mở mắt tỉnh lại.
Màn cửa chưa được kéo ra hết, cậu nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, Trịnh Lam nhìn điện thoại, mới ba giờ sáng.
Cậu ngủ chưa được bao lâu mà cảm giác như đã trôi qua mấy thế kỷ.
Bùi Yến mặt đối mặt với cậu, hình như anh ngủ rất ngon nhưng lông mày nhíu lại rất chặt. Trịnh Lam nằm xuống, lúc cậu muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp, Bùi Yến lại động đậy người.
Lúc này mới cảm giác phía sau hơi lạnh, vừa mới đứng dậy tìm điện thoại mà nhiệt độ trong chăn đã giảm xuống, Trịnh Lam đi đến chỗ lò sưởi, đưa chân tới thử một chút, không nóng nữa.
Bên cạnh cậu thì lại hơi lạnh.
Đột nhiên Bùi Yến cũng tỉnh lại, dường như anh mơ thấy ác mộng nên không thể kiểm soát được vẻ mặt dữ tợn của mình.
Nhìn thấy Trịnh Lam mở to mắt, anh sững người một lát, ánh mắt mới táo lại.
"Sao lại tỉnh rồi?" Bùi Yến mở miệng, giọng nói rất khàn.
"Có thể là do không quen..." Trịnh Lam nói dối: "Em vừa mới tỉnh, chuẩn bị ngủ lại đây."
Bùi Yến "Ừm" sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, khi quay lại dừng ở bên giường của Trịnh Lam một lá rồi vòng ra sau giường của cậu.
"Làm sao vậy?" Trịnh Lam hỏi.
Lúc cậu nhìn sang, Bùi Yến đang dùng tay để thử hơi ấm.
"Nửa đêm máy sưởi ngừng rồi à? Chỗ của em lạnh quá."
"Có thể là vậy," Trịnh Lam nói: "Em đắp chăn một tí là ấm lên thôi."
Không ngờ rằng Bùi Yến nói xin lỗi rồi đưa tay thò vào trong chăn của cậu.
Trịnh Lam không dám cử động, tay của Bùi Yến sờ sờ bên trong chăn sau đó dừng lại, một lát sau mới hỏi: "Sao lại lạnh như thế này?"
Trịnh Lam còn chưa biết nên nói thế nào đã nghe Bùi Yến nói tiếp: "Em ngủ như thế thì không được đâu."
Bùi Yến biết Trịnh Lam vốn sợ lạnh, mà thân nhiệt của cậu cũng không cao.
"Vậy bây giờ để em đi gọi phục vụ phòng?" Trịnh Lam ngồi dậy hỏi.
"Quá trễ rồi." Bùi Yến hắng giọng một cái, nhìn đồng hồ: "Có thể là do máy sưởi hư rồi, có thể sẽ bảo chúng ta đổi sang phòng khác."
"Có vẻ đúng." Bùi Yến đoán nghe rất có lý, Trịnh Lam muốn đứng lên lại nghe anh nói như thế này: "Vậy ngủ chung với tôi được không?"
Trịnh Lam sững người đứng ngây ra tại chỗ.
"Em đem chăn của em qua đây, chỗ anh rất ấm." Dường như anh biết Trịnh Lam đang kiêng kỵ cái gì, Bùi Yến nói: "Em đắp chăn em, tôi đắp chăn tôi."
Bên trong phòng chỉ một ánh đèn, là do trước đó Bùi Yến đi nhà vệ sinh ra không tắt.
Bùi Yến che gần hết ánh sáng, giọng nói anh lúc rõ lúc khàn do chưa tỉnh ngủ, mí mắt anh cụp xuống, nhìn rất mệt mỏi.
Trịnh Lam có chút đau lòng, mỗi người một chăn thì có thể làm gì, trước nay Bùi Yến vẫn luôn tôn trọng cậu.
"Được thôi." Trịnh Lam vừa dứt lời, Bùi Yến đã đi tới ôm cả cậu và chăn lên.
Trịnh Lam hốt hoảng la lên một tiếng, cánh tay vô thức ôm lấy cổ anh.
Vậy mà Bùi Yến không đáp lại, giống như đang mộng du mà ném Trịnh Lam lên giường mình, sau đó nằm xuống vươn tay ra tắt đèn.
Trong phòng tối om, Bùi Yến cách một tấm chăn vỗ vỗ bả vai Trịnh Lam, nói với cậu: "Mau ngủ đi."
Ở bên người Bùi Yến đúng là rất ấm áp, mấy tiếng còn lại Trịnh Lam ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại bên cạnh không có người, Bùi Yến đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt.
Cậu thay quần áo rời giường, thấy dưới chân mình của một cái chăn, còn trên giường chỉ có một cái là cái mà cậu đã đắp.
Trịnh Lam nghĩ nghĩ, hẳn là lúc Bùi Yến ngủ không cẩn thận đá chăn đi nên cậu cũng không để ý nhiều.
Chờ rửa mặt xong xuôi, hai người cùng nhau đi xuống lầu ăn sáng, không ngờ lại gặp Giản Ký đi từ trên lầu xuống trong thang máy.
Vẻ mặt của Giản Ký không tốt lắm nhưng vẫn chào hỏi hai người, Trịnh Lam cũng nói với hắn: "Chào buổi sáng."
Bùi Yến đụng đụng mu bàn tay của Trịnh Lam, nhỏ giọng hỏi cậu: "Đêm qua em ngủ có ngon không?"
Trịnh Lam gật gật đầu: "Rất ấm ạ."
Thậm chí còn hơi nóng.
Bùi Yến cười thấp giọng, mà dường như Giản Ký nghe thấy, tay hắn nắm lại.
Tối hôm qua Bùi Yến tỉnh lại thêm một lần nữa, thì ra có một người đang quấn lấy anh.
Anh không đụng tới Trịnh Lam, anh thề với trời mình thật sự không nghĩ tới việc làm gì cả, nhưng người động thủ trước là Trịnh Lam.
Cậu ngủ rất quậy, chân đạp bay chăn, Bùi Yến đành phải kéo cậu vào chăn của mình.
Một tấm chăn không đủ lớn cho nên không thể tránh né việc làn da hai người dính vào nhau.
Thân nhiệt của Trịnh Lam vẫn không cao, Bùi Yến nắm chặt tay cậu, cảm thấy quá lạnh. Một giây sau Trịnh Lam chui vào ngực anh, một tay ôm lấy vai anh, một tay xuyên qua tay anh ôm lấy eo, bờ môi còn chạm vào trên xương quai xanh.
Bùi Yến bị cậu dày vò, chỉ có thể niệm kinh trong lòng mới miễn cưỡng cảm thấy buồn ngủ.
Sáng sớm Bùi Yến tỉnh lại lúc Trịnh Lam còn ngủ.
Mấy nút áo bị cậu cọ bung ra hết mấy cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Yến: một người một chăn không gọi là thừa, gọi là nhiều hơn một.