--Dịch : Autumnnolove--
🎲🎲🎲
CHƯƠNG 176
Lạc Ninh nhìn thấy vẻ mặt khinh người kia của Phùng Ngọc Tiêu thì không khỏi cảm thấy buồn cười, cô dứt khoát cự tuyệt: "Không bán!"
Khối mao liêu này chính là khối chứa năng lượng cao nhất trong khu giao dịch, có nghĩa là chín mươi phần trăm bên trong nó có chứa phỉ thúy cực phẩm. Một khi thật sự giải thạch ra phỉ thúy, đừng nói là giá gấp đôi, cho dù có gấp mươi lần cũng mua không được. Phùng Ngọc Tiêu thật sự cũng không biết xấu hổ như mẹ cô ta.
Sắc mặt Phùng Ngọc Tiêu chìm xuống: "Cô không nể mặt chút nào sao?"
Sau đó cô còn thấp giọng uy hiếp Lạc Ninh.
"Tôi là người thừa kế của tập đoàn Cẩu thị, ông ngoại tôi có giao thiệp với ông nội của tổng giám đốc Phó của các cô."
"Có tin là tôi chỉ cần nói một câu cũng đủ khiến cho Giải trí Tinh Hoàng đóng băng cô hay không?"
Cô không hề để Lạc Ninh vào mắt là vì chỉ xem Lạc Ninh như một diễn viên nhỏ tầm thường. Cho nên thấy Lạc Ninh không biết điều như vậy, cô rất không vui. Nếu đổi thành mấy ngôi sao nhỏ khác thức thời thời một chút, đừng nói là cô phải ra giá gấp đôi, cho dù là chuyển nhượng bằng giá cho cô còn phải cười lấy lòng xem cô có muốn nhận không.
Lạc Ninh cười lạnh: "Vậy cô cứ kêu Giải trí Tinh Hoàng đóng băng hoạt động của tôi đi, tôi chờ xem cô có bản lĩnh đó không."
Cô gái này thật sự cho rằng cô sẽ sợ hãi sao?
Quả nhiên không phải người thân thì không ở cùng một nhà, Phùng gia và Cẩu gia đều là loại người độc đoán và làm cho người ta chán ghét như nhau.
"Cô dám!". Phùng Ngọc Tiêu không nghĩ tới Lạc Ninh dám nói thẳng thừng như vậy, nói chuyện với Lạc Ninh này chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
Cô ta hừ lạnh: "Vậy chúng ta cứ từ từ chờ xem."
Nhưng cô vẫn không cam lòng từ bỏ khối nguyên thạch này: "Nói đi, khối nguyên thạch này cô muốn bán bao nhiêu?"
Lạc Ninh nhàn nhạt nói: "Cô ra giá bao nhiêu tôi cũng không bán."
"Có tiền cũng khó mua được thứ mình thích, khối mao liêu này hôm nay tôi nhất định phải mua rồi". Sau đó ném cho cô ta thái độ "cô có làm gì tôi cũng không quan tâm".
Phùng Ngọc Tiêu bị chọc cho tức giận: "Cô cũng thật càn quấy."
"Đúng vậy! Tôi chính là người càn quấy như vậy đấy, cô làm gì được tôi?". Lạc Ninh bĩu môi.
Thấy nhiều người bắt đầu chú ý đến động tĩnh bên này, Lạc Ninh đáp lại bằng giọng mỉa mai: "Phùng thị và Cẩu thị các người đúng là không có giới hạn cuối, mao liêu mình nhìn trúng bị người ta mua trước lại muốn dùng đủ loại thủ đoạn từ đe dọa đến dụ dỗ để ép người khác phải bán lại cho các người."
"Làm ăn như các người sớm muộn gì cũng xong đời!"
Lời này của Lạc Ninh khiến cho Phùng Nham Bách đứng một bên cũng phải nhíu mày: "Cô Lạc này, cô nói quá nghiêm trọng rồi."
Lạc Ninh liếc mắt nhìn ông ta: "Sao, ông cũng muốn uy hiếp tôi sao?"
Phùng Nham Bách không nghĩ tới đứa trẻ xinh đẹp này lại có tính tình nóng nảy như vậy. Ông có chút không vui nói: "Một cô gái như cô, vậy mà giáo dục gia đình lại có chút kém."
Lạc Ninh cười nhạo: "Cách giáo dục của gia đình ông tôi cũng không dám khen tặng."
"Con mất dạy là lỗi tại cha, con gái của ông nhân phẩm kém như vậy cũng có thể nhìn ra được cha mẹ là dạng gì."
Đối với người một nhà Phùng cặn bã, cô thật sự không thể giả vờ ôn hòa được.
"Con nhỏ này!"
Phùng Nham Bách nghẹn họng, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Mồm mép chua ngoa."
Ông vừa mới chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ liền cảm giác được một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình. Sau đó nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
"Tổng giám đốc Phùng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì trong lòng ông tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ, nói không chừng họa từ miệng mà ra."
Phùng Nham Bách ngẩng đầu nhìn qua, thấy một người đàn ông trẻ tuổi nhưng dung mạo đẹp trai khí chất cao quý đang lạnh lùng nhìn mình. Trong lòng ông ta thẩm than khổ, sao vị này lại ở đây?
Sở dĩ ông vẫn còn ấn tượng với Lục Tuân là vì một năm trước ông đã tham gia một tiệc rượu cấp cao, có nhìn thấy Lục Tuân tháp tùng bên người tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, rất nhiều người đều ra sức nịnh nọt. Sau khi nghe ngóng ông mới biết được người này chính là em trai ruột của tổng giám đốc Lục.
--Wattpad: autumnnolove--
Lục thị là một trong mười tập đoàn đa quốc gia hàng đầu, là một trong những doanh nghiệp hàng đầu trong nước. Lục thị không chỉ đơn giản là tập đoàn có thực lực hùng hậu mà còn có Lục gia chống lưng ở phía sau.
Ông cụ Lục chính là nhân vật có máu mặt ở cao tầng, mấy anh em khác nhà họ Lục cũng đều là người quyền cao chức trọng. Nghe nói vị này chính là đứa con được sinh lúc tuổi già mà ông cụ Lục thương yêu nhất, mấy nhân vật phong vân của Lục gia cũng hết sức thương yêu vị này.
Vì vậy sắc mặt ông lập tức thay đổi, trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh hót: "Cậu Lục, không ngờ tới lại gặp được cậu ở chỗ này."
Lục Tuân lãnh đạm nói: "Sao, tôi không thể tới đây sao?"
Phùng Nham Bách cười ngượng ngùng: "Sao có thể như thế, cậu Lục có mặt ở đây chính là rồng đến nhà tôm đó."
Nhìn thấy bộ dáng chân chó của Phùng Nham Bách, Lạc Ninh trợn trắng mắt, thật sự là muốn mù mắt. Nhưng đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện, bối cánh của thằng nhóc Lục Tuân này chắc chắn rất hùng hậu, nếu không với tính tình của Phùng Nham Bách, tuyệt đối sẽ không hạ thấp ba bậc mà khen anh ta như vậy. Xét cho cùng thì Phùng thị cũng là một công ty niêm yết, được xem như là một trong 100 công ty hàng đầu tại Trung Quốc.
Kỷ Tinh Hành nghe được lời của ông ta cùng trợn mắt lên, anh lập tức mở miệng châm chọc, "Tổng giám đốc phùng, nịnh hót như vầy thật sự là không biết xấu hổ."
Lại còn rồng đến nhà tôm cơ, sao anh lại không cảm giác được vậy.
Phùng Nham Bách thấy Kỷ Tinh Hành cũng vừa đi đến, lại sửng sốt. Ông ngượng ngùng cười: "Cậu Kỷ nói đùa!"
Hôm nay lúc ra cửa chắc là ông đã quên xem lịch rồi, sao có thể đụng phải hai người này. Nhưng mà thái độ của ông đối với Kỷ Tinh Hành rất rõ ràng là không cung kính bằng đối với Lục Tuân.
Anh lạnh mặt nói: "Mao liêu này của Ninh Ninh sẽ không bán, các người đừng si tâm vọng tưởng nữa."
Lục Tuân xoay tròn cây bút trong tay, "Ý của tôi cũng như vậy đó, tổng giám đốc Phùng thấy sao?"
Không thể không nói, khi đối mặt với thù ngoài thì hai vị tình địch này thật sự có thể đứng chung một chiến tuyến. Phùng gia là cái thứ đồ chơi gì, cũng dám đến khi dễ Lạc Ninh.
"Con bé chẳng qua là rất thích khối mao liêu này nên mới hỏi thăm cô Lạc một chút, hai vị hiểu lầm rồi."
Phùng Nham Bách nghẹn một họng nhưng vẫn phải cười lấy lòng, nói: "Nếu cô Lạc cũng thích thì tất nhiên chúng tôi cũng không thể đoạt đi vật yêu thích của người khác."
Lạc Ninh còn ngại ông ta chưa đủ nghẹn, nên bồi thêm: "Thì các người cũng phải có năng lực đoạt đi mới được."
Quả nhiên Phùng Nham Bách càng thêm nghẹn khuất, nhưng lúc này ông đã nhìn ra hai vị thiếu gia này đối xử với Lạc Ninh rất không bình thường. Nhìn có vẻ như là người theo đuổi, đàn ông ấy mà, gặp phụ nữ xinh đẹp thì theo đuổi và săn sóc là chuyện rất bình thường. Nhưng mà chuyện hôm nay ông sẽ nhớ kỹ, chờ Lạc Ninh bị hai người này chơi xong vứt bỏ ông sẽ tính sổ một lần với cô ta.
Không dám đắc tội với cậu Lục và người thừa kế Kỷ gia, chẳng lẽ một con hát thôi ông còn không làm cho cô ta khóc kêu cha gọi mẹ được?
"Cậu Lục, cậu Kỷ, chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị vui vẻ nữa."
Phùng Nham Bách có thể đi đến thời điểm này cũng nhờ vào tính tình co được dãn được, vì thế dùng vẻ mặt không biến sắc cười nói với hai người rồi mới mang theo đám người và con gái mình rời đi.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Đi được một đoạn, sắc mặt Phùng Ngọc Tiêu vẫn còn khó coi, hỏi: "Ba, cậu Lục kia là ai vậy?"
Cô có thể khiến cho ông cụ Cẩu chọn mình và an bài cô đến công ty, rất có khả năng trong tương lai sẽ là người thừa kế của Cậu thị thì tất nhiên bụng dạ cũng không phải dạng vừa. Thấy thái độ của ba cô đối với cậu Lục kia vừa tán thưởng lại vừa lấy lòng, cô liền biết lai lịch và thân phận của anh ta nhất định không tầm thường. Cho nên cô mới có thể nhịn xuống mà không tiếp tục gây áp lực với Lạc Ninh để cướp đoạt khối mao liêu kia về tay.
Sắc mặt của Phùng Nham Bách lúc này vô cùng âm trầm, nhưng vẫn nói cho Phùng Ngọc Tiêu biết thân phận của Lục Tuân.
"Cậu ta không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc đâu. Nếu bây giờ cậu ta đã nhìn trúng cô Lạc Ninh kia thì con cứ nhẫn nhịn trước". Ông nhắc nhở.
Con ngươi Phùng Ngọc Tiêu lóe lên, thật không nghĩ đến vị ảnh đế đẹp trai kia lại có thân phận cao như vậy, trái tim cô ta chợt rung động.
CHƯƠNG 177
Phùng Ngọc Tiêu không ngừng tính toán trong lòng, còn Phùng Ngọc Hạo thì sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.
Chờ Phùng Nham Bách đi lên trước, hắn nói nhỏ với Phùng Ngọc Tiêu: "Em gái, anh phải làm sao bây giờ?"
Phùng Ngọc Tiêu nhướng mày hỏi: "Thật sự coi trọng cô ta sao?"
"Tất nhiên, anh muốn cô ta". Phùng Ngọc Hạo nói với vẻ kiên định.
Người con gái hắn thích đã bị tống vào tù, hắn làm mọi cách cũng không thể cứu cô ấy ra được. Thậm chí người lớn trong nhà còn cảnh cáo hắn, không cho phép hắn tiếp tục tiếp xúc với cô ấy, nếu làm liên lụy cả nhà sẽ lập tức hủy bỏ tư cách người thừa kế của hắn.
Hắn vẫn còn hai người em họ vẫn luôn như hổ rình mồi với vị trí người thừa kế Phùng thị, hơn nữa đã cố hết sức mà không cứu được người ra thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận số phận. Thứ hắn thích nhất ở người đó chính là khuôn mặt, mà Lạc Ninh lại rất giống cô ấy, cũng chính là gu của hắn.
Không có được người mình yêu nhất, tìm một thế thân chẳng lẽ còn không được?
Phùng Ngọc Tiêu thấp giọng nói: "Chờ sau khi trở về thủ đô, anh tìm cơ hội mang cô ta ra ngoài chơi chết cô ta, lại chụp mấy tấm ảnh rồi quay video lại, còn sợ cô ta không bám chặt anh sao?"
"Chuyện này chẳng phải trước kia anh cũng từng làm qua rồi sao, mấy đứa con gái kia lập tức ngoan ngoãn nghe lời còn gì."
Đối với những người không có chút thân phận hay bối cảnh gì đặc biệt trong mặt cô, cô chưa bao giờ ngại sử dụng chút thủ đoạn dơ bẩn.
Phùng Ngọc Hạo vừa nghe cũng cảm thấy có đạo lý, hắn đã dùng cách mà em gái hắn nói để bao dưỡng mấy cô gái rồi. Có ảnh chụp và video trong tay, mặc kệ trong lòng các cô ấy nghĩ gì cuối cùng vẫn phải quỵ lụy cầu xin hắn. Chờ đến khi hắn chơi chán rồi vứt bỏ thì thôi.
"Nếu Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành kia muốn nhúng tay vào thì làm sao bây giờ?"
Hắn cũng không lo lắng phía Lạc Ninh, hắn chỉ e ngại hai người này.
Phùng Ngọc Tiêu phát hiện anh trai nhà mình không có chút bản lĩnh nào, lá gan còn nhỏ như vậy. Trong lòng cô âm thầm khinh thường hắn, người trong nhà lại giao công ty cho một tên ngu xuẩn như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, tương lai tên ngu ngốc này cái gì cũng sẽ nghe theo cô. Chờ sau khi cô hoàn toàn nắm vững Cẩu thị trong tay, lại chậm rãi thâu tóm cả Phùng thị là được.
"Sợ cái gì, đàn ông gặp phụ nữ xinh đẹp chả phải đều ôm thái độ vui chơi qua đường thôi sao. Chờ bọn họ chơi chán rồi tự nhiên sẽ không để ý đến cô ta nữa."
Cô lại nói: "Bây giờ anh cũng không nên quá vội vàng."
Thật ra cũng không phải cô lo sợ Phùng Ngọc Hạo sẽ gây chuyện, mà là sợ hắn thật sự khiến cho hai người kia tức giận rồi trả thù lên đầu Phùng gia thì không tốt. Bây giờ cô vẫn còn phải dựa vào Phùng gia để nắm được Cẩu thị. Hơn nữa, cô luôn xem Phùng gia chính là vật trong tay mình trong tương lai, sao có thể để cho anh trai phá hủy nó được.
"Nhưng mà trước khi anh muốn làm gì, nhớ bàn bạc với em một tiếng."
Mấy năm nay Phùng Ngọc Hạo đã có thói quen ỷ lại vào em gái, gật đầu cười: "Chắc chắn rồi!"
Phùng Ngọc Tiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi! Người tên Hoắc Dã kia nói không chừng cũng rất có bối cảnh, sau khi trở về thủ đô anh đừng kiếm chuyện với anh ta nữa."
Cô gái mà anh trai cô thích bị tống thẳng vào tù, mà bối cảnh của cô gái kia nghe nói cũng không phải đơn giản. Cuối cùng rơi vào kết cục này, chứng tỏ Hoắc Dã kia cũng không phải dễ trêu chọc.
Phùng Ngọc Hạo nhíu mày, kiên quyết không muốn thừa nhận Hoắc Dã mạnh hơn mình, "Chắc là trùng hợp thôi, anh và Hoắc Dã chẳng những là bạn học cao trung mà lúc đi du học cũng học cùng nhau, tới tận bây giờ chưa hề nghe nói cậu ta có bối cảnh hùng hậu gì."
"Chỉ nghe nói cậu ta có một người anh trai hiện đang điều hành một công ty chuyên tổ chức đấu giá."
Hắn vẫn còn ghi hận chuyện Hoắc Dã làm hắn bị tạm giam mấy ngày.
Ngữ khí của Phùng Ngọc Tiêu không chút kiên nhẫn: "Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, dù sao khoảng thời gian này anh cũng đừng đi trêu chọc anh ta, để em tìm người tra xét anh ta rồi tính tiếp."
Anh trai của cô là người luôn thích gây chuyện, mặc kệ anh ta cũng không được. Chơi những người không có gia thế bối cảnh thì không sao cả, nhỡ đâu trêu chọc chúng người có bối cảnh lớn thì cả Phùng gia và cô đều sẽ gặp bất lợi theo.
Từ nhỏ Phùng Ngọc Hạo đã rất nể người em gái này, thấy cô không vui đành phải đồng ý, "Được, anh nghe em hết."
–Dịch: Autumnnolove–
Bên kia, Ngu Tử Hàng đứng cách đó không xa cũng đã đi tới.
"Lúc nãy mấy người Phùng gia đến gây phiền phức sao?". Vừa rồi anh ở bên kia nghe điện thoại nên chưa kịp qua. Nghe điện thoại xong quay đầu lại liền thấy đám người Phùng Nham Bách sắc mặt khó coi rời đi, cho nên mới hỏi như vậy.
Lục Tuân đáp: "Đến đây kiếm chuyện, định uy hiếp để chúng tôi bán mao liêu cho bọn họ, bị chúng tôi đuổi đi rồi."
Trên mặt Ngu Tử Hàng lộ ra vài phần không vui: "Phùng gia này thật là phiền phức, cứ thích dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi."
Ngu Tử Hàng nhìn anh một cái rồi nói: "Nếu không phải lúc trước đã nói rõ là để Phùng gia lại cho các người tự xử lý, Hoắc Dã đã nhịn không được mà động thủ với bọn họ rồi."
Lục Tuân sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hôm đó Lạc Ninh và anh đã nói là không cần Hoắc Dã nhúng tay vào. Anh khẽ cười: "Tất nhiên, Phùng gia cứ giao cho chúng tôi là được."
Anh biết thân thế của mẹ Lạc Ninh, cho nên cũng biết chắc là cô ấy muốn tự tay báo thù.
"Nhưng mà cậu cũng nên chèn ép và cạnh tranh với bọn họ một chút, tuyệt đối không được nương tay". Anh bổ sung một câu.
Đối với Phùng gia và Cẩu gia, phải khiến cho gia tộc suy sụp, rớt từ trên mây xuống vũng bùn thì bọn họ mới cảm thấy hối hận, cũng xem như là hình thức trả thù tàn độc nhất dành cho bọn họ. Trực tiếp đưa bọn họ vào lao tù ngồi thì quá đơn giản, phải dùng một con dao cùn từ từ tra tấn mới có tác dụng.
Ngu Tử Hàng vừa thấy thần sắc của bạn tốt làm sao còn không hiểu ý tưởng của đối phương. Anh không khỏi thay Phùng gia thấp một nén hương, chọc tới sát tinh thì bọn họ chỉ có khóc.
Anh chỉ muốn nói hai chữ, xứng đáng!
Nhưng mà từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, bạn tốt rất để tâm đến Lạc Ninh, nếu không sẽ không làm đến mức này.
Anh đẩy mắt kính lên, cười nói: "Đây là chuyện nên làm."
--Wattpad: autumnnolove--
Lạc Ninh lại tiếp tục xem mao liêu, đám người Ngụy Diệu vẫn còn đang chọn đá.
Hơn một giờ sau, Lạc Ninh bị Tô Thanh Làm và Nghê Hân Toàn kéo đi.
"Ninh Ninh, em xem mấy số mà bọn chị chọn đi, giúp bọn chị chọn lại một lần."
Hai người lấy những con số đã chọn ra cho Lạc Ninh xem. Lạc Ninh hỏi các cô ấy muốn tiêu chừng bao nhiêu tiền vào việc mua mao liêu, sau đó mới dựa trên số đã ghi mà đi nhìn nguyên thạch.
Vận khí hai người này cũng được lắm, chọn hơn ba mươi khối nguyên thạch mà cũng có đến hai ba khối giải ra phỉ thúy. Nếu chỉ mua mấy khối, cuối cùng cắt ra tuy rằng sẽ không thu được nhiều phỉ thúy thượng hạn nhưng cũng không tính là lỗ. Còn vận khí kém thì hơn ba mươi khối nguyên thạch kia lúc giải ra sẽ không thu được kết quả gì.
Lạc Ninh thay hai người chọn năm khối nguyên thạch, trong đó vừa có phỉ thúy vừa có rỗng. Sau đó lại lần lượt đưa ra đề nghị, để hai cô ấy mỗi người chọn thêm một khối nguyên thạch nữa.
Hai khối này bên trong đều có ngọc, phẩm chất không tệ lắm, cũng có thể khiến cho bọn họ vui vẻ.
Lạc Ninh giúp bọn họ chọn thêm mấy khối nguyên thạch, bọn họ tất nhiên sẽ không từ chối. Nghê Hân Toàn kéo tay Lạc Ninh cười nói: "Ninh Ninh, nếu như trong số đá chị chọn có thể giải ra phỉ thúy, chị sẽ làm một bộ vòng tay, tặng cho em và Lam Lam mỗi người một cái, ba người chúng ta đeo vòng tay chị em."
Cô cũng chỉ muốn đổ thạch cho vui, cơ bản là không quan tâm chút tiền mua nguyên thạch này.
Tô Thanh Lam cũng kéo tay bên kia, nói: "Tôi cũng vậy, đến lúc đó tôi làm ba bộ hoa tai, tôi đã suy nghĩ xong kiểu dáng rồi nè."
Cô cũng đổ thạch chủ yếu vì niềm vui.
Lạc Ninh khẽ cười: "Được đó!"
"Tôi giải ra phỉ thúy sẽ tự mình làm thành hai món phụ kiện trang sức đưa cho hai người, còn có thể xem như bùa bình an."
Đối với bạn tốt trước giờ cô vẫn luôn rất hào phóng.
"Vậy thì tốt quá, chị yêu em muốn chết luôn đó Tiểu Ninh Ninh". Nghê Hân Toàn nhịn không được mà ôm Lạc Ninh rồi hôn lên má cô một cái.
Cô đã nghe nói bùa bình an mà Lạc Ninh vẽ rất có hiệu quả, chị em tốt nguyện ý tặng cho cô một cái, tất nhiên là cô rất cảm động và vui vẻ. Cô không để ý đến tiền, nhưng sẽ để ý phần tâm ý này. Sau này, nếu Lạc Ninh có yêu cầu gì, chỉ cần cô có thể thì nhất định sẽ không bủn xỉn mà giấu lại.