--Dịch : Autumnnolove--
🌱🌱🌱
CHƯƠNG 180
Lạc Ninh giải ra được phỉ thúy chất lượng như vậy khiến cho rất nhiều người buôn đá quý nhịn không được mà tiến lên làm quen, muốn mua lại một vài viên từ tay cô. Mớ phỉ thúy này rất có ích với Lạc Ninh nên cô đành phải uyển chuyển từ chối.
Lúc nhìn thấy viên phỉ thúy lão khanh chủng* được giải ra, Ngu Tử Hàng cũng muốn tiến lên hỏi Lạc Ninh xem có muốn bán hay không. Viên phỉ thúy này nếu như mang đến công ty chế tác thành hai bộ trang sức phỉ thủy cực phẩm rồi đem đi các buổi triển lãm chắc chắn danh tiếng của công ty sẽ càng vang dội.
(*) - 老玻璃 : thương giới thường gọi là "lão khanh thủy tinh chủng". Thường lấp lánh trong suốt, tính chất của nó nhẵn nhụi tinh thuần không tỳ vết, nhan sắc thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, lục sắc đều đặn; Phỉ Thúy Lão Khanh Chủng tinh thể jadeite (ngọc cứng) rất nhỏ, bởi vậy, bằng mắt thường rất khó nhìn thấy "tính thúy (tính chất màu xanh)"; Phỉ Thúy Lão Khanh Chủng khi ánh sáng chiếu vào hiện lên tình trạng bán trong suốt hoặc hoàn toàn trong suốt, là phỉ thúy trung thượng phẩm hoặc cực phẩm.
Lục Tuân chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấu tâm tư của anh ta, "Đừng đi hỏi, số phỉ thúy đó cô ấy sẽ không bán đâu."
'Cô ấy giữ lại nhiều phỉ thúy như vậy làm gì?". Ngu Tử Hàng có chút khó hiểu nên hỏi.
Lạc Ninh không chỉ mua hơn hai mươi khối mao liêu dưới danh nghĩa chính mình mà còn nhờ anh hỗ trợ mua hơn trăm khối mao liêu nguyên thạch. Trực giác nói cho anh biết hơn một trăm khối nguyên thạch đó có thể thu được ít nhất là phân nửa phỉ thúy. Tổng cộng là mấy chục khối phỉ thúy, cô ấy không bán lại giữ trong tay thì có ích lợi gì nhỉ?
Lục Tuân cười nói: "Cậu quên rồi à, cô ấy là đại sư phong thủy mà."
Anh lại bổ sung một câu: "Mớ ngọc này có thể dùng để chế tác thành những món trang sức cát tường tương tự như bùa bình an vậy, sợ là hiệu quả còn cao hơn một bậc."
Lúc này Ngu Tử Hàng mới nhớ tới chức nghiệp khác của Lạc Ninh. Tuy rằng anh chưa từng có cơ hội dùng qua bùa do Lạc Ninh vẽ, nhưng đã nghe Hoắc Dã nói rất nhiều về sự thần kỳ của nó.
Anh bất giác nở một nụ cười nói: "Lão Lục, lúc nào Lạc Ninh dùng ngọc này chế tác trang sức cát tường xong cậu có thể giúp tôi nói với cô ấy vài câu không, tôi cũng muốn mua vài món."
Nhà bọn họ rất tin tưởng mấy chuyện phong thủy, trong nhà của người dượng nhỏ đang buôn bán ở Hương Đảo của anh còn mời đại sư phong thủy đến để cúng biếu.
Lục Tuân gật đầu: "Được, đến lúc đó tôi nói giúp cậu mấy lời trước mặt cô ấy, nhưng mà cô ấy có bán hay không thì tôi không dám chắc."
Anh chưa bao giờ có ý định ép Lạc Ninh làm chuyện gì cả, sẽ luôn luôn tôn trọng cô.
Ngu Tử Hàng thấy bọn họ đang đứng cách Lạc Ninh một khoảng, vì thế nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: "Lão Lục, cậu còn chưa theo đuổi được người ta sao?"
Vẻ mặt Lục Tuân rất thản nhiên, nói: "Vẫn còn chưa đến lúc."
Sau đó lại ẩn ý sâu xa: "Yên tâm, nhất định sẽ có ngày mời các cậu uống rượu mừng."
Ngu Tử Hàng: "...". Thật không ngờ, lão Lục là người thu hút phái nữ nhất trong đám bọn họ, muốn xác định quan hệ yêu đương lại khó như vậy.
"Được, chúng tôi đều chờ uống rượu mừng của cậu."
Anh lại đề nghị: "Sau này chúng ta có tụ tập cậu cũng có thể dẫn Lạc Ninh tới đó dần cho quen thuộc."
Lục Tuân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, lần sau gặp mặt tôi hỏi ý kiến của cô ấy thử xem."
--Wattpad: autumnnolove--
Tất cả phỉ thúy Lạc Ninh giải ra đều được Ngu Tử Hàng đưa vệ sĩ qua hỗ trợ cất vào trong két sắt chuyên dụng. Cả phỉ thúy của Lục Tuân cũng nhờ Ngu Tử Hàng bảo quản giúp, chờ sau khi trở về sẽ nhận lại. Như vậy sẽ càn tiện lợi và an toàn hơn.
Xem giải thạch khá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nó khiến cho các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng khẩn trương theo. Vì vậy sau khi các khách mời và thực tập sinh giải thạch xong, phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục chiếu màn giải thạch của những người chơi khác.
Phùng Nham Bách rất thèm thuồng phỉ thúy cực phẩm trong tay Lạc Ninh và Lục Tuân, nhưng lần này ông ta rất khắc chế để không tiến lên hỏi đến chuyện mua lại. Ông ta dẫn Phùng Ngọc Tiêu và các nguyên thạch được chuyên gia đổ thạch của công ty chọn đến cho giải thạch sư giải thạch tại chỗ.
Những khối nguyên thạch mà chuyên gia đổ thạch chọn tuy rằng đổ trướng, nhưng biên độ tăng* lại không lớn. Chuyện này khiến cho Phùng Nham Bách không vui chút nào. Cũng may tất cả nguyên thạch mà con gái ông chọn đều giải ra phỉ thúy, tuy rằng mặt bằng chung đều là phẩm chất hạ/trung đẳng, nhưng cũng đủ để duy trì công ty một đoạn thời gian.
(*) : giá trị của phỉ thúy tăng lên sau khi mài hoặc cắt.
Trên mặt ông toàn là ý cười, nói với Phùng Ngọc Tiêu: "Tiêu Tiêu, phải nói là con quả thật có năng lực đổ thạch trời phú. Sau này những chuyện liên quan đến giao dịch nguyên thạch, con cứ đi cùng ba đến đây."
Ông biết đứa con gái này là một người rất có tham vọng, cũng có năng lực để thực hiện tham vọng đó. Ông rất vui lòng bồi dưỡng nó, dù sao thì ông cũng có ý định đoạt đi tài sản Cẩu gia.
Mục tiêu của Phùng Ngọc Tiêu khi dấn thân vào con đường này chính là vì tạo dựng danh hiệu nữ hoàng đổ thạch trong giới giao dịch phỉ thủy. Còn chuyện có bị người khác ganh ghét hay không cô cũng không lo lắng, dù sao thì Cẩu gia và Phùng gia vẫn đủ sức bảo vệ cô.
"Dạ, có thể góp sức cho công ty và ba con cũng rất vui vẻ."
Những viên ngọc này cô muốn mang về Cẩu gia trước, sau khi chứng thực công lao mới bán trao tay lại cho Phùng thị, như vậy thì có thể thu xếp ổn thỏa ở cả hai đầu.
Cẩu gia lập nghiệp từ đá quý, tuy hiện tại đã phát triển rất nhiều công ty con mà chủ yếu hoạt động ở nhiều lĩnh vực khác nhau nhưng ông cụ Cẩu vẫn giành nhiều cảm tình cho khối sản nghiệp về đá quý. Cô có thể dễ dàng đến Cẩu thị làm việc là vì có hiểu biết và biết giám định đá quý. Không uổng công cô đã dụng tâm cực khổ trong lĩnh vực này.
Sau đó đôi mắt cô đột nhiên đục ngầu: "Đáng tiếc khối nguyên thạch con nhìn trúng đã bị người khác cướp đi."
Chỉ chậm một bước mà phỉ thúy cực phẩm đã thuộc về Lạc Ninh, cô không thể nào chấp nhận được chuyện này. Phùng Nham Bách cũng rất tức giận, nhưng vẫn còn Lục Tuân ở đây, bọn họ không thể dùng những thủ đoạn trước đây thường làm để cướp phỉ thúy vào tay.
Ông nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì! Chiều nay bán đấu giá, con lại chọn kỹ mấy khối nữa là được. Lúc đó ai ra giá cao thì mua được thôi, ba không tin một con hát như cô ta còn có thể mua được nhiều như vậy."
Phùng Ngọc Tiêu gật đầu, trong mắt tràn trề quyết tâm: "Con cũng định như vậy!"
--Dịch: Autumnnolove--
Phùng thị giải thạch xong thì Ngu Tử Hàng cũng kêu trợ lý đem tất cả nguyên thạch bọn họ mua đến giải thạch. Trước hết là giải những nguyên thạch do chuyên gia đổ thạch của công ty chọn, vận khí lại không tốt lắm, mua hơn một trăm khối mao liêu mà chỉ giải ra được mười mấy khối phỉ thúy, phẩm chất còn là trung hạ đẳng.
Phùng Nham Bách thấy thế, cười nói với Ngu Tử Hàng: "Tổng giám đốc Ngu, hôm nay vận khí của các người sao lại không tốt chút nào vậy!"
Nghe ra ngữ khí vui sướng của ông ta khi thấy người khác gặp họa, Ngu Tử Hàng mặt không biến sắc, vẫn duy trì nụ cười ôn hòa lễ độ trên môi.
"Không sao cả, lần này công ty chúng tôi mua rất nhiều, trước đổ thua sau đó hên lại là được". Anh rất tin tưởng vào những khối mao liêu do Lục Tuân và Lạc Ninh chọn.
Tuy rằng những khối mà Lạc Ninh chọn là cho bản thân cô ấy, nhưng hiện tại vẫn đang nằm dưới danh nghĩa của Đá quý Cao Phỉ, cũng xem như có thể giúp anh lấy lại thể diện và tạo tiếng vang lớn trong giới đổ thạch.
Phùng Nham Bách lại không tin: "Vậy cầu chúc cho mấy khối mao liêu phía sau của tổng giám đốc Ngu không bị thua trắng nha."
Giải thạch sư nhanh chóng giải đến những khối mao liêu mà Lục Tuân chọn. Có hơn bảy mươi khối mao liêu, sau đó giải ra hơn bốn mươi khối phỉ thúy hết thảy. Còn làm cho Phùng Nham Bách đang định tiếp tục châm biếm sững người.
Sao lần này lại giải ra nhiều phỉ thúy như vậy? Thằng nhóc họ Ngu này đột nhiên gặp vận cứt chó gì vậy?
Còn không đợi ông kịp thắc mắc xong, Ngu Tử Hàng bên này đã giải đến các khối nguyên thạch do Lạc Ninh chọn. Cô chọn tám mươi khối, giải ra năm mươi khối phỉ thúy. Lần này không chỉ có Phùng Nham Bạch kinh ngạc đến rớt mắt kính, người xem chung quanh cũng đầy vẻ khiếp sợ.
Lần này Đá quý Cao Phỉ gặp thời vận gì thế này? Sao có thể giải ra nhiều phỉ thúy như vậy chứ?
Đặc biệt là giai đoạn giữa và sau của quá trình giải thạch, không có viên nào không phải là trung thượng phẩm, thậm chí còn có hai khối phỉ thúy cực phẩm.
Nhóm thương nhân của các công ty đá quý khác lúc này không chỉ thầm than trách mà còn rất đố kỵ và hâm mộ. Đá quý Cao Phỉ giải ra nhiều phỉ thúy như vậy, thị trường phỉ thúy trong nước một năm tới đây sợ là phải chia nửa miếng bánh cho bọn họ. Người ta vốn được xem là một con ngựa chiến còn non trong giới rồi, lần này lại càng nổi bật hơn.
Sau đó, bọn họ vội vàng đi tới bắt chuyện với Ngu Tử Hàng, ý đồ rất rõ ràng là không biết có thể chia lại một chén canh hay không. Ngu Tử Hàng có chỗ dựa tài chính, sao có thể bán lại phỉ thúy, anh nhanh chóng nói qua loa để cho bọn họ đi.
Anh không khỏi kích động mà kéo tay Lục Tuân: "Lão Lục, cậu và Lạc Ninh đổ thạch cũng quá siêu, ngay cả tôi cũng bị hai người làm cho hú hồn chim én."
Ban đầu anh cũng rất tin tưởng hai người này rồi, nhưng thật sự không nghĩ tới thu hoạch lại lớn như vậy, có thể giải ra thật nhiều phỉ thúy phẩm chất cao.
CHƯƠNG 181
🍒🍒🍒
Trên mặt Lục Tuân tràn đầy ý cười và có vẻ như đang rất tự hào: "Tất nhiên rồi, không phải người ta vẫn hay nói 'bất thị nhất gia nhân, bất tiến nhất gia môn'* sao."
(*) - 不是一家人不进一家门嘛 : những người sống cùng nhau thường sẽ có những điểm giống nhau.
Ngu Tử Hàng: "...". Đột nhiên cảm thấy bạn thân xong đời rồi, giọng điệu đầy kiêu ngạo và tự hào này là lần đầu tiên anh nghe được từ trong miệng của đối phương.
Anh bật cười: "Đúng là như vậy."
Anh phát hiện ra tầm ảnh hưởng của Lạc Ninh đối với người anh em của mình không nhỏ chút nào, "Lão Lục, về sau nếu lại có chợ phiên nguyên thạch, cậu cũng dành chút thời gian cùng tôi đến đây chọn mao liêu đi."
Anh lại vui vẻ nói tiếp: "Chúng ta giải thêm nhiều phỉ thúy để cho Phùng thị không có mao liêu mà giải."
Muốn chặt đứt đường sống của người khác thì cẩn phải đi trước đối phương, để cho họ không có đường nào để đi.
Lục Tuân vốn không mấy hứng thú với chuyện giải thạch, nhưng nghe được câu sau của Ngu Tử Hàng thì gật đầu: "Được, nếu tôi có thời gian nhất định sẽ đi cùng cậu."
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Bên kia, đạo diễn đang nói chuyện với người của ban tổ chức. Qua một lúc mới quay lại nói với các khách mời: "Chiều nay còn có một buổi đấu giá, các người có muốn tham gia luôn không?"
Ngụy Diệu hỏi: "Bán đấu giá nguyên thạch mao liêu đó hả?"
Đạo diễn gật đầu: "Ừa, nhân vật chính của buổi đấu giá này chính là mao liêu, cũng có một số phỉ thúy đã được giải ra sẵn."
Lạc Ninh rất hứng thú, nói: "Tới cũng đã tới rồi, vậy ở lại chơi cho trọn vẹn đi."
Nguyên thạch trong buổi đấu giá thông thường sẽ có phẩm chất cao hơn so với nguyên thạch bên khu giao dịch rất nhiều. Tuy rằng cô đã sở hữu hai khối phỉ thúy cực phẩm nhưng vẫn chưa đủ.
Đạo diễn cười hỏi: "Cô Lạc và các vị khác đã giải ra được phỉ thúy, nếu muốn bán cũng có thể đưa cho người của ban tổ chức bên này để tiến hành đấu giá."
Lạc Ninh uyển chuyển từ chối: "Tôi cũng không thiếu chút tiền mua nguyên thạch đó, muốn giữ lại cho bản thân."
Ngụy Diệu cười nói: "Vẫn là Tiểu Ninh Ninh hào phóng, đổi lại là chú chắc chắn nhịn không được mà mang đi bán rồi."
"Cháu còn muốn dùng nó vào chuyện khác!". Lạc Ninh nháy mắt với Ngụy Diệu.
Ngụy Diệu nhìn thấy hành động của cô thì cũng đoán ra được phần nào, hai mắt ông sáng rực lên: "Nghe có vẻ được đó."
Những người khác không biết bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì, đều có chút tò mò. Nhưng mọi người đang trên phát sóng trực tiếp nên cũng thức thời không hỏi.
Đạo diễn cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm trưa trước, sau đó đi đến khu nghỉ ngơi thư giãn một chút, buổi chiều ba giờ mới đến tham gia buổi đấu giá."
"Được!"
–Wattpad: autumnnolove–
Đoàn người đi đến nhà hàng gần đó để dùng bữa trưa, sau đó trở về khu nghỉ ngơi để nghỉ trưa. Đột nhiên Lạc Ninh nhìn về phía Lạc Trạch Vũ...
Lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi cho nên không có phát sóng trực tiếp. Lạc Ninh cũng không ngần ngại mà ngoắc Lạc Trạch Vũ đến gần: "Tiểu Lạc, cậu qua đây!"
Lạc Trạch Vũ đang cười đùa cùng những thực tập sinh trong đội lập tức sững người, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ nghỉ ngơi của các huấn luyện viên.
"Lạc lão sư, cô gọi em có chuyện gì sao?". Cậu cười hỏi.
Lạc Ninh hỏi lại: "Tiểu Lạc, có phải cậu có một người anh cùng cha cùng mẹ hay không?"
Lạc Trạch Vũ sửng sốt, không biết vì sao Lạc Ninh lại hỏi như vậy, nhưng cậu cũng thành thật gật đầu: "Dạ có, có chuyện gì sao?"
Cậu không chỉ có một người anh trai ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra, mà còn có một người anh và một người chị cùng cha khác mẹ.
"Bây giờ cậu nhanh chóng gọi điện cho anh trai cậu đi, nói anh ta lập tức rời khỏi chỗ đang đứng, nếu không tai họa chết người đó."
"Sao!". Lạc Trạch Vũ tiếp tục ngơ ngác, nhưng bây giờ cậu ta chính là một em trai fan cuồng của Lạc Ninh. Vì vậy không hỏi nhiều, chỉ lập tức móc điện thoại ra gọi cho anh trai.
Đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp điện thoại: "Em trai, sao lại gọi cho anh vào giờ này? Không phải em đang tham gia ghi hình sao?"
Lạc Trạch Vũ không kịp giải thích nhiều, sốt ruột hỏi: "Anh, anh đang ở bên ngoài sao?"
Bên kia trả lời: "Ừa, anh đang ở công trường."
Lạc Trạch Vũ vội vàng nói: "Anh, anh mau chạy ra khỏi chỗ đang đứng đi!"
"Sao vậy?". Đầu dây bên kia càng thêm nghi hoặc.
"Sắp không kịp rồi, anh nhanh lùi về phía sau hoặc tránh sang bên cạnh đi!". Lạc Trạch Vũ ra sức thúc giục.
Bên kia tuy rằng không hiểu tại sao lại như vậy nhưng vẫn nghe theo cậu ta mà lùi về sau vài bước. Đúng lúc này, bỗng một thanh thép từ trên cao rơi xuống, chính là loại thẳng tắp mà rớt xuống. May mắn thay, đó chính là chỗ mà Lạc Trạch Hi vừa đứng.
Lạc Trạch Hi và người đứng bên cạnh anh ta nhìn thấy thanh thép nện một cú thật mạnh xuống mặt đất rồi tạo thành một vết lõm nhỏ thì không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh. Nếu vừa rồi Lạc Trạch Hi không lùi về phía sau thì chắc chắn thanh thép đó sẽ rơi xuống và trực tiếp xiên vào đầu anh. Với độ cao như vậy, nói không chừng có thể đâm thủng hoàn toàn, tỷ lệ sống sót quá thấp. Lạc Trạch Hi hoảng sợ mà đổ một tầng mồ hôi lạnh, nếu như không nhờ có em trai sốt sắng thúc giục mình lùi về phía sau, e rằng cái mạng này của anh phải vùi chôn ở chỗ này.
"Anh, anh sao rồi? Đừng làm em sợ mà!". Lạc Trạch Vũ thấy đầu dây bên kia nửa ngày không phát ra bất kỳ giọng nói nào, vội vàng hét lên.
Lúc này Lạc Trạch Hi mới hoàn hồn, nói lại chuyện vừa phát sinh cho cậu nghe.
"Em trai, sao đột nhiên lại gọi cho anh bảo anh lùi về phía sao?". Anh ta nhịn không được mà dò hỏi.
Lạc Trạch Vũ nghe anh trai nói xong thì lưng cũng thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh, chỉ kém một chút là anh trai đã xảy ra chuyện rồi. Cậu trả lời: "Cô Lạc nói em gọi điện thoại cho anh!"
"Cô Lạc? Là vị nữ khách mời trong chương trình thực tế phát sóng trực tiếp của em sao?"
Lạc Trạch Hi không xem phát sóng trực tiếp, nhưng khoảng thời gian trước em trai trở về liền không ngớt lời khen nghệ Lạc Ninh với anh.
Lạc Trạch Vũ nói: "Đúng vậy, cô Lạc của em chính là một đại sư phong thủy tiếng tăm vang dội đó. Hồi nãy chắc chắn là cô ấy nhìn ra rồi nên mới kêu em gọi cho anh."
Sau đó cậu lại nhìn về phía Lạc Ninh, thấy cô đang gật đầu với cậu.
"Cô Lạc của em xem tướng mạo rất hay đó, lần này cô ấy đã cứu anh một mạng rồi". Cậu lại tiếp tục nói chuyện với người bên kia.
Trước giờ Lạc Trạch Hi cũng không tin mấy chuyện này, nhưng trải qua một hồi trở về từ cửa tử thì anh lại khó mà không tin. Nếu không thì sao từ ngàn dặm xa xôi, Lạc Ninh có thể biết được sẽ có thanh thép rơi xuống đỉnh đầu anh, thời gian còn vừa khéo như vậy.
Cũng không thể nghi ngờ là do cô ấy an bài được, chuyện này không có khả năng. Lộ trình của anh vốn là trở về nhà bên kia, nhưng đột nhiên nhớ ra có chuyện phải đến công trường xem xét nên mới quay đầu xe chạy đến bên này. Hiển nhiên chuyện này cuối cùng là có phải ngoài ý muốn hay không thì thật khó nói, nhưng cô Lạc trong miệng em trai thực sự có chút bí ẩn.
Anh hít sâu một hơi, nói: "Chờ khi nào các em trở lại, anh sẽ cảm tạ cô ấy đàng hoàng, em thay anh cảm ơn cô ấy trước."
Dù sao đi nữa thì hôm nay cái mạng này của anh cũng là do người ta cứu về.
Lạc Trạch Vũ ân cần hỏi: "Dạ, vậy anh phải chú ý an toàn đó, đừng ở công trường nữa, về nhà trước đi!"
"Anh biết rồi!". Lạc Trạch Hi nghe thấy em trai quan tâm mình thì cảm thấy rất ấm áp.
Lạc Trạch Vũ cúp máy, cảm kích nhìn Lạc Ninh: "Cô Lạc, cô chính là ân nhân của em và anh trai em."
Cậu không dám tưởng tượng nếu như anh trai mình thật sự bị thanh thép đập trúng người rồi chết bất đắc kỳ tử thì cậu sẽ như thế nào. Cậu sẽ không chịu đựng được cú sốc này.
Lạc Ninh mỉm cười: "Tôi chỉ tình cơ nhìn thấy ấn đường của cậu biến đen, cung huynh đệ dần dần ảm đạm, cho nên mới nhắc nhở cậu kịp thời."
"Tính ra thì cũng là nhờ vận khí của cậu và anh trai cậu còn tốt, vừa lúc bị tôi nhìn thấy rồi bấm đốt ngón tay tính ra nên mới có thể ngăn cản kịp thời, tránh thoát được một kiếp nạn."
Quan hệ giữa cô và Lạc Trạch Vũ cũng như vài thực tập sinh khác rất hài hòa, nếu đã thấy thì tất nhiên không thể nào nhắm mắt làm lơ. Còn chuyện có thể tính toán được thời gian chính xác, không chỉ vì tình cờ nhìn thấy tướng mạo của Lạc Trạch Vũ có biến hóa mà còn do cô bấm đốt ngón tay mà ra.