Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Công tử Liễm trở lại.

Người Sở vội vã bẩm báo rồi bàn tán sôi nổi, đoán già đoán non xem vì sao công tử Liễm bỗng trở về vào thời điểm mấu chốt này.

Phải biết năm ngoái công tử Liễm bị đưa đến nước Tần làm con tin, căn bản không ai nghĩ sẽ có ngày y trở về. Đôi bên giao chiến, chẳng thể nghi ngờ con tin là kẻ bi thảm nhất. Nước Sở lại nhân cơ hội lúc nhà Tần gặp khó khăn mà khai chiến, nghĩa là chẳng đếm xỉa tới chuyện sống chết của Vệ Liễm.

Vệ Diễn đang ở trong cung điện vỗ tay vui sướng: "Vệ Liễm ỷ được Tần vương sủng ái, cực kì đắc ý. Bây giờ chiến tranh xảy ra, để con xem Tần vương còn tiếp tục cưng chiều y nữa không? Có khi y chính là kẻ đầu tiên bị giết để lấy máu tế cờ!"

Một nữ nhân trang phục lộng lẫy xinh đẹp an ủi con mình: "Mẫu phi đã nói rồi, sớm muộn gì nó cũng bị Tần vương giết. Diễn à, con chớ tức giận, thế này không phải là quả báo đến rồi sao?"

Ban đầu Nhan phi nhận nuôi dưỡng Vệ Liễm vì mưu đồ riêng, đương nhiên làm gì có tình cảm chân thành. Sau này Vệ Diễn – đứa con trai ruột lúc nào cũng gây xích mích ly gián thì bà ta càng không ưa Vệ Liễm.

Vệ Liễm tới Tần làm con tin, bà ta hơi áy náy, tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng lâu như vậy, đến nuôi con chó cũng phải có cảm tình nữa là. Rõ ràng Vệ Liễm đến Tần chịu chết, Nhan phi không hề keo kiệt mà ban phát cho người sắp chết chút lòng thương hại.

Không ngờ Vệ Diễn đi sứ sang Tần một chuyến, sau khi trở lại thì kể chuyện Vệ Liễm ở Tần quậy phá vui vẻ sung sướng, nhỏ mọn ghi nhớ vài mối hận vặt vãnh trước đây, ỷ thế ăn hi//ếp người tố cáo với Tần vương, làm hắn phải chịu ba mươi gậy.

Ở Tần chẳng ai nuông chiều Vệ Diễn, oan ức không có chỗ xả, vừa trở về với Nhan phi liền thêm mắm dặm muối, kể lể không ít tội. Nhan phi vốn cưng chiều Vệ Diễn, nghe vậy thì tức giận mắng chửi: "Đúng là dưỡng một kẻ vô ơn bạc nghĩa, nếu bổn cung không nhận nuôi đứa con hoang như nó, thì sao nó có thể sống yên ổn bao nhiêu năm vậy chứ?"

Nhưng mà Vệ Liễm ở tận nước Tần, bà ta không có cách báo thù cho con trai, đành dỗ dành Vệ Diễn: "Gần vua như gần cọp, nó dùng nhan sắc hầu hạ người, không thể mang thai duy trì dòng dõi, sao mà lâu dài được? Cứ đợi xem, chẳng mấy chốc sẽ bị chán ghét, kết cục chẳng tốt đẹp nổi."

Vệ Diễn ngày nhớ đêm mong, cuối cùng hai nước lại giao chiến. Từ xưa tới nay nếu xảy ra chiến tranh thì con tin chính là kẻ phải hi sinh đầu tiên, Tần vương từng sủng ái Vệ Liễm, thời điểm như thế này dĩ nhiên nhìn y càng thấy chướng mắt.

Vừa nghĩ tới chuyện bây giờ Vệ Liễm sống khổ sở, thậm chí có khả năng đã bỏ mạng, Vệ Diễn liền cảm thấy sảng khoái, lập tức chạy đến báo tin vui cho Nhan phi.

Không ngờ hai mẹ con vừa dứt lời thì một âm thanh trong trẻo lạnh lẽo đã xuyên thủng đại điện vắng vẻ: "Ồ? Ta không hề biết, mẫu phi và vương đệ lại mong ta chết như vậy."

Vệ Diễn cứng đờ.

Hắn chậm rãi xoay người, khi trông thấy thanh niên áo trắng tuấn mỹ thì vẻ mặt khác nào gặp quỷ.

"Ngươi ngươi ngươi… sao ngươi lại ở đây?" Hắn kinh hãi lùi về phía sau một bước dài.

"Nhớ nhà nên ghé về thăm, vốn định tới bái kiến phụ vương, chỉ là nhi thần mong nhớ mẫu phi và vương đệ hơn nên mới tới đây trước." Vệ Liễm ngước mắt: "Nhưng hình như mẫu phi và vương đệ không hoan nghênh ta."

Mắt Nhan phi lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ: "Hồ đồ! Tại sao ngươi lại trở về? Tần vương đồng ý ư? Hay ngươi lén lút trốn đi?"

Vệ Liễm nhìn bà ta chăm chú: "Sao mẫu phi phải sợ hãi như thế?"

Nhan phi phản ứng lại, kích động chỉ tay ra ngoài: "Đi ra mau! Nuôi ngươi nhiều năm như thế đã là quan tâm giúp đỡ hết lòng, ngươi trở về vào lúc này nhằm mục đích gì? Đừng liên lụy tới hai mẹ con chúng ta!"

Đầu óc bà ta nhanh chóng xoay chuyển. Hiện nay Tần - Sở giao chiến lần hai, tất nhiên chất tử Vệ Liễm không được chào đón ở Tần. Bây giờ y lại tự dưng về Sở là có ý đồ gì, thực sự khiến người ta phải nghĩ nhiều.

Lúc này địa vị của Vệ Liễm tại nước Sở rất khó nói – ai mà biết có phải y bị người Tần xúi giục trở về làm nội gián hay không? Giờ này còn đóng vai mẹ hiền con thảo mà Vệ Liễm thực sự là nội gián của người Tần thì Sở vương sẽ xé xác bà ta trước tiên. Còn nếu y thừa dịp hỗn loạn mà lén chạy về, vậy thì phiền toái lớn, bà ta không dám đối diện với cơn lửa giận của Tần vương trong truyền thuyết kia.

Tóm lại dính líu vào sẽ một thân tanh tưởi, thế nên tốt nhất cứ phủi sạch mối quan hệ với y là xong.

Cuộc sống đang bị đe dọa, Nhan phi lười diễn tình mẹ con sâu sắc lâu ngày mới gặp lại, không chút khách khí ra lệnh đuổi khách, chẳng có ý định nhận đứa con trai Vệ Liễm này.

Cũng chẳng sai, xưa nay con trai bà ta chỉ có Vệ Diễn mà thôi.

Sao bà ta không hỏi thăm Vệ Liễm sống ở nước Tần có tốt không, có chịu khổ hay không, làm thế nào trở về từ chốn đầy rẫy nguy hiểm kia. Một câu bà ta cũng chưa thăm hỏi đã vội vàng đuổi y đi, chỉ để ý làm sao để y không liên lụy tới mình.

"Liên lụy ư?" Đôi đồng tử Vệ Liễm tựa như hiện lên vẻ châm biếm, nhưng chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Ta biết rồi, sau này Vệ Liễm chẳng liên quan gì tới ngài nữa." Y cười khẽ: "Nhan phi nương nương."

Dứt lời y xoay người, rời đi, không chút lưu luyến.



Y thực nhẹ dạ cả tin, người ta đối xử tốt với y một chút, y lại khắc ghi rất nhiều năm. Vừa rồi ở trong điện, chỉ cần Nhan phi lo lắng hỏi thăm một câu về tình hình của y gần đây thôi thì y sẽ che chở cho hai mẹ con.

Nhưng không có.

Lúc bước ra khỏi cung điện y ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chói chang. Y giơ tay lên che, mắt hơi nheo lại để cảm nhận luồng ánh sáng len qua kẽ tay nhưng lại chẳng thấy một chút độ ấm nào.

Người ta nói quê hương cố quốc vĩnh viễn là nơi đẹp nhất, thế mà vì sao y lại cảm thấy còn không bằng nước Tần.

Hình ảnh hồi bé Nhan phi đặt y ngồi trên đầu gối kể chuyện xưa dần mờ nhạt, biến thành hình ảnh trên giường, Cơ Việt ôm y cười nói: "Vệ Tiểu Liễm là báu vật, họ chẳng biết quý trọng cô lại không nỡ buông tay."

Vệ Liễm im lặng nở nụ cười.

Trái tim y không ở nước Sở.

Ẩn mình trong hồ sâu lạnh lẽo mười chín năm không bằng tình cảm nồng nhiệt vô tận của Cơ Việt trong một năm đầy ánh sáng.

-

Điện Hoa Quyên.

Sở vương đã nhận được tin tức từ lâu, ông ta biết công tử Liễm mới xuất hiện ở cửa thành, tuy nhiên phút chốc chưa nắm rõ tình hình nên đang ngồi trong điện chờ yết kiến.

Ngồi bên là Lý phu nhân và Ngô cơ, còn có Vệ Tiêu nghe được tin mà đến.

Lý phu nhân là mẹ ruột của Thái tử Tiêu, dựa vào hơi con trai mà được cất nhắc thành phu nhân nhưng lớn tuổi thì dần thất sủng, đến giờ này giãy giụa mãi cũng chẳng với được tới vị trí phi tần.

Tuy nhiên bà ta có Thái tử bên người nên chẳng ai dám chế giễu, trước mắt không làm được Vương hậu thì chờ Thái tử đăng cơ, lúc ấy bà ta sẽ là Vương thái hậu.

Vệ Tiêu đứng hàng thứ ba trong số mười bảy đứa con kế thừa của Sở vương, hắn có thể leo lên vị trí Thái tử không phải bởi thông minh và giỏi giang, mà vì những vị công tử khác làm việc quá hoang đường.

Nước Sở tới thế hệ Sở vương này, hạt giống tốt không còn nhiều, nếu có cũng bị hại chết chỉ còn lại đám dưa vẹo táo nứt. Trên không chính trực dưới tất đổ đốn, có một người cha ham ăn biếng làm, các con tầm thường chẳng có gì lạ, đầy thói hư tật xấu. Trách nhiệm nghĩa vụ vì dân vì nước chẳng gánh vác được chút nào, nhưng lại học thói công tử bột kiêu ngạo ngông cuồng cực kỳ thành thạo.

Vệ Tiêu xem như là kẻ duy nhất được sinh ra với một bộ óc.

Thế nhưng chỉ số thông minh cũng không cao lắm.

Kẻ kém Vệ Liễm một quãng xa và kém Vệ Liễm vô số quãng, trong mắt Vệ Liễm thực ra không có gì khác biệt.

-

Sở vương đã hơn năm mươi, Lý phu nhân cũng trên dưới bốn mươi, dù tỉ mỉ bảo dưỡng vẫn khó giấu được đường vân mịn nơi khóe mắt. Trái lại Ngô cơ năm nay mới tròn mười sáu, nhỏ tuổi hơn Vệ Liễm, xanh tươi mơn mởn, kiều diễm ướt át, cũng khó trách Sở vương nguyện ý bỏ ra đống tiền để dựng đài Kim Liên cho nàng.

Thời điểm Vệ Liễm đến Tần, Ngô cơ chưa tiến cung, nàng vốn chẳng có hứng thú đối với vị chất tử từ Tần trở về này - con trai Sở vương nàng đều gặp rồi, ai cũng hèn nhát ngu dốt, kẻ đã được tặng đi thì có chút triển vọng gì?

Chẳng qua bây giờ Sở vương thích nàng, đi đâu cũng mang theo, thế nên nàng mới nhân tiện tới xem dáng dấp vị Thất công tử này.

Ngô cơ buồn bực ngán ngẩm liếc nhìn xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng ngọc bội reo vang, nàng ngước mắt nhìn người đi vào trong điện, thoáng chốc ngẩn ngơ.

... Thần tiên dung mạo choáng ngợp, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, vô cùng tuấn mỹ này là ai?

Công tử Liễm ư?

Ngô cơ nhìn Sở vương mập mạp phát tướng bên cạnh, không thể tin được đây là cha ruột.

Nàng lại quay sang nhìn Thái tử bộ dạng bình thường bên cạnh, không thể tin được đây là anh trai.

"Phụ vương." Vệ Liễm bước vào đại điện, hơi cúi mình hành lễ, không chờ Sở vương lên tiếng đã đứng thẳng người.

Ngô cơ cảm thấy lỗ tai mình muốn mang thai.



Một vị công tử có giọng nói êm tai, bề ngoài đẹp mắt, khí chất không nhiễm bụi trần, Sở vương là con lợn mỡ không có não à mà sao lại tặng y cho người?

Ngẫm nghĩ, hay là vì chỉ có vị này mới tặng người được...

Sở vương còn chưa thốt chữ "Miễn" ra khỏi miệng thì đã thấy Vệ Liễm tự đứng lên, sắc mặt phút chốc tối tăm.

Quay đầu sang lại thấy cơ thiếp mình sủng ái chăm chú nhìn Vệ Liễm tới ngẩn người, sắc mặt càng u ám.

Ông ta không thích đứa con trai này. Dòng dõi Sở vương đông đảo, căn bản độ tồn tại của Vệ Liễm gần như không có, chưa kể trước khi đến Tần y từng hỗn xược mà gọi thẳng tục danh và công kích ông ta ngu ngốc vô năng, chuyện đó khiến Sở vương khắc sâu ấn tượng.

Từ xưa tới nay chưa một ai dám làm càn trước mặt ông ta như vậy.

Nhưng khi đó Vệ Liễm là lễ vật dành tặng cho Tần vương, Sở vương không làm gì được y. Mà bây giờ đứa con hỗn xược đáng ghét này lại trở về...

Vệ Tiêu nhận ra Sở vương khó chịu, hắn có thói quen lấy lòng phụ thân, lập tức quát: "Làm càn! Phụ vương chưa cho phép, sao ngươi dám tự ý đứng dậy? Thất vương đệ đi một chuyến đến Tần, ngay cả lễ nghi cũng quên rồi à?"

Vệ Liễm cụp mắt lạnh nhạt: "Chưa bao giờ nhớ kỹ."

"Ngươi…" Vệ Tiêu khiếp sợ.

Sao y dám nói trước mặt phụ vương như vậy?

Vệ Tiêu có thể lên làm Thái tử, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn nịnh nọt khiến Sở vương vui vẻ. Chẳng như những anh em khác ngày nào cũng gây rắc rối làm phụ vương buồn rầu, hắn chỉ cần yên lặng không gây phiền phức, không làm gì cả, có để trống cả bài thi cũng hơn bọn họ.

Hắn lên được vị trí này là nhờ cả vào huynh đệ.

Vệ Tiêu coi nịnh nọt Sở vương là thủ đoạn duy nhất để nắm quyền lực, thế cho nên hắn không thể nào tưởng tượng được trên đời lại có người dám ngông cuồng trước mặt phụ vương như thế.

Vệ Tiêu vốn muốn giúp Sở vương hả giận, tuy nhiên Vệ Liễm đáp trả khiến Sở vương càng tức giận – đứa con hỗn xược này chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ coi trời bằng vung!

Sở vương cố nén giận: "Ai cho phép ngươi trở về?"

Lý phu nhân ghé sát tai ông ta thì thầm: "Bệ hạ, theo ngu kiến của thiếp, hẳn là Thất công tử bị Tần vương đuổi đi." Lúc trước tặng Thất công tử là để giữ hòa bình giữa hai nước, bây giờ xảy ra chiến tranh nên y bị tống cổ về chăng?

Vệ Liễm cười mà như không cười: "Đúng là ngu thật."

Thân thể Lý phu nhân run lên.

Khoảng cách xa như vậy, bà ta nói rất nhỏ, sao công tử Liễm nghe được?

Tại nước Sở, Vệ Liễm luôn sống thu mình. Thuở nhỏ y đã biết cần phải giấu tài, sau khi sư phụ tiên đoán thì càng khiêm tốn. Cả nước Sở rất ít người biết y tài giỏi.

Bây giờ lời tiên đoán kia đã được giải quyết, y hoàn toàn tự tin, thế cho nên lười lá mặt lá trái.

Lý phu nhân sống trong thâm cung ngót hơn hai mươi năm, cả đời chỉ quanh quẩn trong một khoảng trời, tưởng thế gian đơn giản. Thế nên hồn nhiên không biết hai nước khai chiến thì căn bản sao có thể trao trả con tin lành lặn trở về, gửi mỗi cái đầu thì nghe còn có lý.

Vệ Tiêu thấy mẹ bị giễu cợt, giọng nặng nề: "Thất vương đệ, thực sự không nói nổi ngươi. Phụ vương, nhi thần thấy Thất vương đệ không biết lễ nghĩa, e rằng lòng hướng về Tần nên chẳng đặt chúng ta vào mắt. Lần này trở về có lẽ muốn làm nội gián, cần bắt lấy giải vào đại lao, thẩm vấn kĩ lưỡng!"

Sở vương gật đầu: "Tiêu nói rất có lý..." bất kể nguyên nhân nào, chỉ bằng việc ba lần bốn lượt Vệ Liễm phạm thượng, ông ta đã không thể tha cho đứa con trai này rồi.

Vệ Liễm xì khẽ, cúi đầu thốt ra hai chữ.

"Càng ngu."

Kẻ nào làm nội gián mà dám phách lối như y chứ.

Y trở về là để soán ngôi đó biết không?
Nhấn Mở Bình Luận