Cơ Việt ôm Vệ Liễm trở về tẩm cung, đặt xuống giường, sau đó ngồi bên cạnh tự cởi giày.
Trong phòng hun Long tiên hương nhàn nhạt, mùi thơm quanh quẩn nơi chóp mũi khiến người an tâm. Giường dành cho vua rất lớn, thừa sức chứa được năm, sáu người. Vệ Liễm lẳng lặng dịch vào trong, tiện tay kéo tấm chăn quấn quanh mình.
Khi Cơ Việt quay đầu lại, thì thấy giữa hắn và thanh niên trống ra một khoảng lớn: "..."
Tốt lắm. Đối phương rất tự giác.
Đối với kẻ ý thức mãnh liệt về lãnh thổ như Tần vương mà nói, hắn không thích gần người khác một chút nào. Đêm qua thanh niên sinh bệnh, theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt mà dán sát vào hắn nên đành phải mặc kệ. Còn hôm nay Vệ Liễm tỉnh táo, dĩ nhiên tự biết phải phân chia ranh giới thật rõ ràng.
...Hình như hơi khó chịu.
Cơ Việt chẳng rõ vì sao mình lại như thế, chắc tại trước giờ chỉ có chuyện hắn ghét bỏ người khác, nên không cho phép kẻ khác dám ghét bỏ hắn.
Cơ Việt kéo màn che, nhìn xuống Vệ Liễm: "Ngươi quấn hết sạch chăn, vậy cô đắp gì?"
Vệ Liễm ngẩn ra, chậm rãi buông chăn, lưu luyến mà quẳng cho hắn một góc.
Cơ Việt không chút khách khí kéo hết tấm chăn về phía mình.
Hắn là Tần vương, có lý nào phải cùng người khác chia sẻ.
Tối qua là vì hắn không thèm tính toán với người bệnh thôi.
Vệ Liễm ngồi chồm hỗm, năn nỉ: "Bệ hạ, có thể chia cho thần một ít không?"
Cơ Việt chẳng rõ mình có tức giận hay không, hắn cố ý làm khó: "Không cho."
Vệ Liễm ngẫm nghĩ: "Vậy lấy thêm một tấm chăn được chứ?"
Cơ Việt nhấn mạnh: "Không - cho."
Vệ Liễm: "?"
Đây đâu phải Tần vương, quỷ nhỏ ngây thơ đang hờn dỗi này là ai?
Cơ Việt liếc nhìn y, rồi đắp kín chăn, trở mình xoay lưng lại, chẳng thèm để ý tới y.
Vệ Liễm một thân quần áo mỏng manh, đêm xuống lạnh đến run lẩy bẩy.
... Không cho thật à? Trong phòng đốt địa long, cực kì ấm áp, nhưng rốt cuộc vẫn là đêm đông giá rét, không đắp chăn ngủ một đêm nhất định sẽ bị cảm lạnh lần nữa.
Vệ Liễm suy tư chốc lát, không nói hai lời, nhào tới cướp chăn của Tần vương.
Khoảnh khắc Vệ Liễm nhào tới Cơ Việt nhận ra ngay lập tức, tính hắn vốn cẩn thận như vậy sao dễ dàng để sơ hở phía sau lưng cho đối phương muốn làm gì thì làm được. Thời thời khắc khắc phòng bị đã thành thói quen, hầu như trong chớp mắt, hắn trở tay bóp lấy yết hầu Vệ Liễm.
Giọng Vệ Liễm gấp gáp: "Bệ hạ không cho, thứ tội cho thần phải tự mình đoạt lấy."
Cơ Việt khựng lại, Vệ Liễm thuận thế giật được một nửa tấm chăn.
Tròng mắt phượng của Cơ Việt nheo lại: "Vệ Liễm, ngươi không muốn sống nữa phải không?"
Nào có ai dám càn rỡ với hắn như vậy.
Vệ Liễm ôm chăn, lời lẽ khẩn khoản: "Đêm qua thần nhiễm lạnh chưa khỏi, tối nay nếu lại bị đông cứng, sợ rằng sẽ lây bệnh cho bệ hạ, vậy chết nghìn lần thần cũng không đền được tội, cho nên thần phải giữ gìn sức khỏe bản thân để chăm sóc bệ hạ chu đáo."
Y mở to mắt, chân thành: "Thần luôn nghĩ cho ngài mà."
Cơ Việt: "..."
Quỷ mới tin.
Cơ Việt: "Buông tay."
Vệ Liễm: "Bệ hạ..."
Cơ Việt: "Cô không cho."
Vệ Liễm sống chết không chịu buông tay, Cơ Việt mất kiên nhẫn, bèn dùng sức giật lại.
Một người ôm thật chặt, một kẻ nhất định đoạt lấy. Hai thanh niên đôi mươi hệt như hai đứa bé tóc trái đào, quấn chặt lấy nhau, ngươi tranh ta đoạt, không ai chịu nhường ai.
Cơ Việt sắp bị Vệ Liễm gan to bằng trời chọc cho bật cười.
… Thật ra nếu hắn tức giận, thì đã trực tiếp sai người lôi Vệ Liễm ra ngoài đập chết rồi.
Tần vương không thực sự nổi giận.
Vệ Liễm đã bắt đúng điểm mấu chốt, từ trước đến giờ y vẫn luôn bảo vệ mạng sống của mình rất tốt.
- --
Cuối cùng Vệ Liễm – “nam tử tay trói gà không chặt” đuối sức hơn, bị Cơ Việt cướp mất, trận chiến đoạt chăn giành đệm kết thúc.
Cơ Việt còn chưa dừng lại, nhưng hắn không ngờ Vệ Liễm bất thình lình buông tay, theo quán tính, Vệ Liễm bị hắn kéo qua.
Cả người cả chăn cùng lăn vào lồng ngực hắn.
Hai người đờ ra.
Vệ Liễm bám vào vai Cơ Việt định đứng dậy, ngoài tấm màn che đột nhiên vang lên giọng nữ nhân: "Hạ quan bái kiến bệ hạ."
Vệ Liễm bất động, ngồi xuống, lẳng lặng vùi mình trong lòng Cơ Việt.
Cơ Việt lạnh giọng: "Kẻ nào? Không gọi sao dám tự tiện vào tẩm cung?"
Nữ nhân vội thưa: "Bẩm bệ hạ, hạ quan là nữ quan Đồng sử."
Quan Đồng sử, phụ trách ghi chép việc mây mưa của đế vương.
Chức trách của các nàng là ghi nhớ toàn bộ ngày sinh, sở thích, thời kỳ của phi tần. Khi đế vương gọi phi tần sủng hạnh thì họ sẽ ngồi ngoài tấm màn che dùng bút son ghi chép lại, bao gồm cả việc ban thuốc hay chấp thuận cho mang thai, để bảo đảm dòng dõi hoàng tộc được thuần khiết.
Nếu phi tần nào mang thai, chỉ cần tra lại ngày tháng do quan Đồng sử ghi chép sẽ biết có đúng hay không.
Tiên vương háo sắc, hậu cung vô số thê thiếp, một đêm sủng hạnh mấy người, làm mười nữ quan Đồng sử bận rộn trong ngoài. Thậm chí còn có chuyện một vị nữ quan đang ngồi ghi chép thì bị tiên vương kéo lên giường...
Tới thời Tần Sưởng vương lại chẳng có chút ham muốn nào, hậu cung một người cũng không thấy, làm tập thể nữ quan Đồng sử thất nghiệp.
Đúng là chết khô bởi hạn hán, chết úng vì ngập lụt.
Thật vất vả mới có một người, lại là nam tử.
Nam tử không thể mang thai, chính quan Đồng sử cũng không biết nàng tới đây làm gì, cơ mà dựa theo thông lệ vẫn phải tới một chuyến.
Bản thân nàng cũng rất hoang mang.
- -
Vệ Liễm bám chặt vai Cơ Việt, dường như xấu hổ khi gặp người.
Quan Đồng sử có thể thấy lờ mờ hai bóng người chồng lên nhau qua lớp rèm mỏng, thanh niên đang nằm trong lòng bệ hạ, có lẽ đang nhận sủng ái...
Người ta đang làm được một nửa lại bị nàng quấy rầy, nữ quan Đồng sử thật ngượng ngùng.
Vệ Liễm thấy người còn đứng bên ngoài, bèn nghẹn ngào kêu lên: "Bệ hạ..."
Tiếng kêu yếu ớt lại êm ái quyến rũ, đừng nói tới Tần vương, ngay cả quan Đồng sử cách một tấm màn cũng nhũn cả người.
Vệ thị quân đúng là báu vật. Nàng nghĩ.
Cơ Việt thấp giọng trách cứ: "Không có mắt, còn chưa cút mau!"
Nữ quan Đồng sử kiên trì nói: "Đây là chức trách của hạ quan..."
Giọng điệu Vệ Liễm trầm thấp hơn, có phần run rẩy: "Ngài đi ra ngoài trước đã..."
Không biết nói với nàng hay với bệ hạ.
Quan Đồng sử suy tư, nếu nói với nàng thì Vệ thị quân không cần phải dùng xưng hô tôn kính là "ngài".
Nếu nói với bệ hạ...
Đi ra ngoài? Ra đâu?
Nữ quan Đồng sử giật mình, không dám nghĩ nữa.
Cơ Việt cũng không ngờ Vệ Liễm ngẫu hứng diễn kịch, bèn phối hợp theo.
"Trách nhiệm của quan Đồng sử là bảo đảm dõng dõi vua thuần túy, nếu ngươi có thể làm cho Vệ Lang mang thai rồng, thì tiếp tục ở lại thực hiện chức trách của mình đi." Cơ Việt lạnh nhạt.
Nữ quan Đồng sử: "..."
Nàng lau vệt mồ hôi: "Hạ quan xin cáo lui." Rồi lập tức bỏ của chạy lấy người.
Lúc cửa sắp khép lại, nàng mơ hồ nghe thấy một hai tiếng thở dốc bị kìm nén của thanh niên.
Nữ quan Đồng sử không biến sắc mặt, chẳng qua bước chân càng nhanh hơn.
- -
Trong tấm rèm che.
Vẻ mặt Cơ Việt vô cảm: "Được rồi."
Vệ Liễm lập tức buông hắn ra, lùi về phía sau, cung kính nói: "Thần thất lễ."
Cơ Việt cười lạnh: "Ngươi còn biết thất lễ à? Trong mắt cô ngươi nào có chút lễ nghĩa gì."
Vệ Liễm ngoan ngoãn quỳ gối nghe trào phúng, dáng vẻ mặc quân vương xử trí.
"Cho là ra sức diễn, thì cô sẽ không hỏi tội ngươi ban nãy dám to gan lớn mật làm càn hả?" Cơ Việt quở trách: "Ngươi biết ngươi khó tránh... Ngươi định làm gì?"
Vệ Liễm bước chân trần xuống giường: "Thần không có chăn, ban đêm sẽ bị cảm lạnh, không thể lây bệnh cho bệ hạ, nên thần ra ngoài ngủ trên giường nhỏ thôi."
Giường nhỏ đâu thể so với giường rồng, chật chội, lại đặt ở phòng ngoài, ban đêm không có than lửa, mười phần lạnh lẽo.
Giọng Cơ Việt trầm xuống: "Quay lại!"
"Ở trong phòng, không được đi đâu."
Vệ Liễm dừng bước lại, xoay người, giọng uất ức: "Nhưng... ngủ trên nền cứng lắm."
Cơ Việt: "..."
Cơ Việt lạnh lùng: "Ngủ trên giường."
Vệ Liễm lo lắng: "Nhỡ đâu bệnh…"
Cơ Việt đập cả đống chăn tới: "Cô chia cho ngươi!"
Vệ Liễm ôm đầy một bụng chăn, nghe giọng Tần vương tức đến hổn hển nhưng bên trong còn giấu vẻ không được tự nhiên, khóe môi khẽ cong lên, ý cười khó mà nhận ra được.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ Việt, sỉ nhục giới bạo quân, bị phúc hắc mỹ nhân Liễm công tử kiềm chế gắt gao.
…(Tần Sưởng vương liệt truyện)