Hôm ấy y say rượu, thật sự chẳng làm gì sao?
Vệ Liễm suy tư mấy ngày vấn đề này, cuối cùng ném nó vào một góc bí ẩn phủ bụi chưa có lời giải đáp.
Y nhận thấy, bắt đầu từ hôm ấy, thái độ của Tần vương có sự thay đổi.
Trở nên... dịu dàng hơn.
Chỉ một chút thôi.
Không có chuyện hơi một tí là trách phạt đe dọa y nữa, cũng không để y phải chịu đau đớn về thể xác. Thế nhưng riêng cái miệng Tần vương vẫn chẳng chịu buông tha người, nên chế giễu sẽ chế giễu, tuy lần nào cũng bị Vệ Liễm bốn lạng đẩy ngàn cân đánh trả tới á khẩu.
Cũng chẳng nhắc gì tới chuyện giải độc, y vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Việc duy nhất đáng ăn mừng chính là, sau một thời gian không biết Tần vương bị điều gì kích thích mà trở nên suy sụp, không giữ y lại Dưỡng Tâm điện nữa.
Tần vương ban Chung Linh cung cho Vệ Liễm, cơ hội gặp mặt ít hẳn, nhờ đó y được tự do hơn trước nhiều.
Không cần ngày đêm góp vui lấy lệ trước mặt Tần vương nữa, rốt cuộc ngày tháng sống ung dung tự tại cũng tới.
Hai người ngầm hiểu ý trong việc chuyển cung. Bởi trước đây Vệ Liễm ở Dưỡng Tâm điện để hợp tác với Tần vương diễn màn kịch sủng ái, bây giờ việc tuyển tú tạm hoãn, y không cần phải ngủ cùng giường với Tần vương hàng đêm nữa.
Một nam tử được giữ lại Dưỡng Tâm điện một thời gian tức là y được sủng ái, còn nếu ở đó luôn thì lại chẳng ra thể thống gì. Hơn nữa y và Tần vương vốn không yêu nhau, việc đã giải quyết, tự nhiên có thể rút lui.
Rời khỏi Dưỡng Tâm điện thì người khác cũng không nghĩ y thất sủng, bởi ở triều đại trước, Chung Linh cung là chỗ của tứ phi, lễ nghi trong hậu cung chỉ đứng sau Tiêu Phòng điện của Vương hậu, được trang hoàng lộng lẫy, lại gần Dưỡng Tâm điện nhất.
Ban thưởng Chung Linh cung tức là Vệ Liễm càng được sủng ái.
Vệ Liễm rất hài lòng với sắp xếp này.
Trường Sinh và Trường Thọ cũng rất hài lòng với sắp xếp này.
Trời mới biết hai người ở Dưỡng Tâm điện gò bó tới mức nào, từ khi Vệ Liễm được sủng ái đến nay, họ đều ôm tâm tư công tử nhà mình chịu mang tiếng nhục. Vệ Liễm và Tần vương đã ước định không nói với ai khác, thế nên hai người vẫn tưởng y trao thân cho người, mỗi lần nhìn y thì ánh mắt đều chứa vẻ cam chịu xen lẫn đồng cảm thương xót... khiến Vệ Liễm nổi da gà, y có ảo giác hệt như bản thân là một kẻ nghĩa hiệp nằm gai nếm mật, thấy chết không sờn vậy.
Vệ Liễm chuyển khỏi Dưỡng Tâm điện, hai người vui như mở cờ.
"Quá tốt rồi! Công tử, cuối cùng ngài cũng không cần phải gặp Tần vương cả ngày nữa!" Trường Thọ không giấu được tâm sự, ý cười đầy mặt, chỉ hận không thể chạy ra ngoài đốt một tràng pháo ăn mừng.
"Nhiều chuyện." Vệ Liễm dùng quạt gõ gõ đầu Trường Thọ: "Cẩn thận tai vách mạch rừng."
Trường Thọ vội che miệng, gật gật đầu tỏ ý đã biết.
Nhưng miệng vẫn ngoác tới mang tai, vui sướng trong đôi mắt quả thực muốn tràn ra ngoài.
Vệ Liễm trêu ghẹo: "Mừng tân gia mà nghe chừng còn vui hơn cả năm mới ấy nhỉ?"
"Nô không vui vì ngài có chỗ ở mới, mà vì ngài đã thoát khỏi bể khổ!" Trường Thọ đảo mắt đã quên mất lời Vệ Liễm dặn dò, mặt mày hớn hở: "Mỗi ngày ngài đều phải ứng phó với Tần vương tính khí thất thường, tốn nhiều tinh lực lắm nha! Nô còn chẳng dám thở mạnh, chẳng dám nói nhiều trước mặt Tần vương, vẫn là công tử ngài dám..."
"Trường Thọ!" Trường Sinh nhắc nhở: "Nơi này tuy chỉ có ba người chúng ta nhưng cũng đừng nên kiêu ngạo đắc ý. Công tử phải làm việc thận trọng mới đổi được ngày tháng an ổn, nhỡ ngươi lỡ miệng hỏng hết thì sao."
Trường Thọ tự biết nên buồn bực im lặng.
"Tính khí thất thường ư?" Lần thứ hai nghe người khác đánh giá về Tần vương như vậy, Vệ Liễm cảm thấy vài phần mới mẻ.
Y nhớ hằng ngày vị quân vương tuổi trẻ kia trở mặt, quá nửa vì bị mình chọc tức.
Vệ Liễm khẽ cười: "Rất đáng yêu."
Trường Thọ há hốc mồm, suýt nữa cằm không khép lại được.
Rất… rất đáng yêu???
Công tử à, ngài tuyệt đối đừng được sủng ái mà kiêu căng nha! Là Tần vương đó!!!
Dùng từ đáng yêu để hình dung Tần vương, thì so với cái tên A Manh của con chó ngao kia còn kinh khủng hơn.
Trường Sinh mới nhắc nhở Trường Thọ đừng nên đắc ý: "..."
Hắn bị vả mặt thật đau.
Công tử nhà hắn mới thật sự trắng trợn không biết kiêng dè.
- -
Vệ Liễm đẩy cửa sổ ra, tuyết vẫn bay lả tả, đọng trắng xóa chưa tan, đất trời mênh mông vô tận, cung điện chín tầng phủ kín băng tuyết, lung linh như khói, huyền ảo tựa tranh.
Y thấy ở phía xa xa cung nhân đang bắc thang, treo đèn lồng đỏ dưới mái hiên.
Trường Sinh khẽ nói: "Công tử, sắp hết năm rồi."
Đã cuối tháng mười hai, chuẩn bị bước sang năm mới, những ngày qua vương cung bắt đầu bận rộn, giăng đèn kết hoa, rực rỡ cả một góc trời.
Rất có không khí náo nhiệt của ngày Tết.
Họ đến nước Tần đã hơn một tháng, qua đêm giao thừa sẽ bước sang năm mới, đón Tết Nguyên tiêu, hoa triêu rồi thượng tị*, mùa xuân đến rất gần.
(Hoa triêu: ngày trăm hoa đua nở, khoảng mười hai hoặc mười lăm tháng hai. Thượng tị: ngày cầu thời tiết mát mẻ, mùng một tháng ba)
Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi đổi thay, thời gian trôi qua thật nhanh.
Nhưng người sống trong đó lại cảm thấy ngày dài bằng cả năm, vô cùng chậm chạp, cứ đếm từng ngày từng ngày một.
Ở nước Sở mấy năm qua, cũng chỉ có ba người ăn Tết, còn Nhan phi thì vẫn luôn đón năm mới cùng Vệ Diễn. Cửu đệ kia không thích thất vương huynh y lắm, bởi hắn cảm thấy y giống tu hú chiếm tổ chim khách cướp đi tình mẹ, thế nên Vệ Liễm chẳng tự rước nhục mà chạy đến quấy rối tình mẹ con ruột thịt làm gì.
Không phải Vệ Liễm xa lánh tất cả anh chị em, y khá thân thiết với Tương công chúa, cũng từng đón Tết cùng nàng. Vệ Tương là con gái thứ hai của Sở vương, mẹ ruột thất sủng, địa vị trong cung thấp kém. Có lẽ nàng cảm thấy mình đồng cảnh ngộ với Vệ Liễm nên quan tâm chăm sóc y từ nhỏ. Sau khi Vệ Liễm được Nhan phi nhận nuôi, Vệ Tương mới tự động tránh xa, không dám tới gần.
Vệ Liễm đối với nàng vẫn như trước, nhưng chẳng biết vì sao càng ngày càng xa. Y chẳng có cách nào, đành âm thầm bảo vệ mẹ con nàng khỏi rắc rối chốn hậu cung, còn ngoài mặt hai người vẫn chỉ là mối quan hệ hời hợt.
Sau đó Vệ Tương lớn lên, khi gặp lại thất vương đệ phong hoa tuyệt đại, nàng chỉ cúi đầu thi lễ, cuộc gặp gỡ thoáng qua, đâu còn thân mật như lúc trước.
Vệ Liễm đã hiểu, nếu y muốn tranh giành, thì phải chấp nhận mất đi thứ gì đó.
Với kẻ chẳng có gia đình, thì ngày Tết, ngoại trừ chuyện y lớn thêm một tuổi, chẳng còn ý nghĩa nào khác.
"Lúc chúng ta vừa đến vào đầu tháng, trong Thanh Trúc các ngay cả chậu than lửa cũng không có, nô còn tự nhủ chờ tới mùa xuân sẽ ấm áp hơn." Trường Thọ thở dài: "Ai ngờ đến cuối tháng, hoàn cảnh lại thay đổi hẳn, vẫn là công tử có bản lĩnh."
Vệ Liễm cười, cũng không ngại tự giễu: "Dùng sắc đẹp hầu hạ người là bản lĩnh ấy hả?"
Trường Thọ hoảng hốt: "Nô lỡ lời!"
"Được rồi, ta và Tần vương..." Vệ Liễm bật cười, đang định giải thích cho rõ để hai người khỏi tự bổ não mà xót xa cho y, nhưng mới được nửa câu, Trường Sinh đột nhiên nhắc: "Lý công công đến."
Vệ Liễm liền ngừng lại.
Y xoay người thì thấy Lý Phúc Toàn dẫn hai tiểu thái giám đi vào.
"Sao công công lại đến đây?" Vệ Liễm hỏi.
Thái độ của Lý Phúc Toàn cung kính hơn trước rất nhiều, dù sao chuyện Tần vương sủng ái Vệ Liễm rõ như ban ngày.
Sao hắn dám làm bộ làm tịch trước mặt Vệ Liễm chứ, hắn cười nói: "Ra mắt Vệ công tử! Sắp tới giao thừa, bệ hạ có lệnh, truyền ngài tới Dưỡng Tâm điện để cùng ăn bữa cơm sum vầy."
Vệ Liễm gật đầu: "Ta biết rồi."
Lý Phúc Toàn cười cười, tiến lên một bước, khẽ nói: "Những năm qua bệ hạ đều dùng bữa một mình, thực sự quá hiu quạnh. Bệ hạ đối với công tử khác biệt, lần này là nô đề nghị bệ hạ để công tử ngồi ăn cùng, mong có ngài thì bệ hạ sẽ vui vẻ hơn."
Vẻ mặt Vệ Liễm không đổi: "Cảm tạ công công, tấm lòng này Vệ Liễm xin ghi nhớ."
Lý Phúc Toàn đang bán cho y một ý tốt.
Người có mặt mũi trong cung đều là kẻ thành tinh, nhìn ra được ai đáng giá kết thân, ai không đáng nhọc lòng. Nửa tháng trước y quăng cành ô-liu cho Lý Phúc Toàn, nửa tháng sau hắn lại chủ động lấy lòng y, tiêu tan hiềm khích trước đó.
Thêm một người bạn là thêm một con đường, cớ sao từ chối?
- -
Đêm ấy, Cơ Việt nằm một mình một giường, bên người trống rỗng, có chút không quen.
Hắn nhìn chằm chằm nóc giường, suy nghĩ bay xa.
Chỉ có hắn mới biết, hắn chuyển Vệ Liễm sang cung khác, không chỉ vì đợt tuyển tú đã qua.
Mà còn hai nguyên nhân khác.
Nguyên nhân đầu tiên… do sau khi Vệ Liễm say rượu làm càn, Cơ Việt thường xuyên mơ thấy cảnh tượng đêm ấy - thanh niên xằng bậy trên người hắn, sau đó ngậm ngón tay thon dài vào miệng...
Mộng cảnh quá mức ướt át tươi đẹp, khiến thân thể không ức chế được mà nổi lên phản ứng khó nói.
Mỗi hồi nín nhịn đến tỉnh giấc, nhìn sang thanh niên bình yên ngủ say bên cạnh, thơm mềm ngon ngọt, Cơ Việt hầu như muốn bất chấp tất cả đè nghiến y xuống, trừng phạt kẻ đầu sỏ hại hắn hằng đêm không thể chợp mắt cho tới khi y phải khóc lóc cầu xin mới thôi.
Nhưng lại bị lý trí gắt gao kiềm chế.
Hỏng bét hơn, Vệ Liễm ngủ ngay bên cạnh, nên đến thủ dâ.m hắn cũng chẳng dám, rất sợ tạo ra động tĩnh, khiến y thức giấc.
Thời điểm xấu hổ ấy mà bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, ngẫm lại cũng có thể ghi vào sử sách một phen.
Cơ Việt chẳng dám nghĩ.
Hắn chọn nhẫn nhịn.
Nhịn mất mấy ngày, ngủ không đủ giấc, vành mắt xanh đen, gương mặt lúc nào cũng ủ rũ mệt mỏi.
Lý Phúc Toàn uyển chuyển nhắc nhở hắn: "...Bệ hạ vẫn nên tiết chế một chút, phóng túng hại thân, đối với thân thể Vệ công tử cũng không tốt."
Cơ Việt: "... Cô biết rồi."
Cô đâu có phóng túng! Cô cấm dục đó!!!
Còn nữa, thân thể Vệ Liễm tốt lắm, y ngủ thơm ngọt như vậy cơ mà!
Cơ Việt cuối cùng cũng hiểu, ngày ấy hắn ép Vệ Liễm bắn ba lần trong bể nước nóng, đâu phải là trừng phạt.
Nhẽ ra hắn phải trêu chọc cho cả người y bốc lửa, rồi không cho phóng thích, đó mới là hình phạt tàn khốc nhất.
Đáng tiếc khi hắn hiểu ra thì đã quá muộn.
Chưa bắt Vệ Liễm cảm nhận, hắn đã phải cảm nhận rồi.
Rốt cuộc Cơ Việt nhịn không nổi, đuổi Vệ Liễm tới Chung Linh cung.
Cuối cùng cũng được sảng khoái một hồi.
Về nguyên nhân thứ hai.
Cơ Việt lấy lại tinh thần, buông tầm mắt.
Vệ Liễm đi rồi, hắn thường xuyên ngẩn người.
Cơ Việt cảm thấy Vệ Liễm rất đặc biệt, con người y có quá nhiều thứ hấp dẫn, chỉ cần y muốn, hẳn có thể khiến người người trong thiên hạ đều yêu mình.
Riêng hắn thì không thể.
Hắn là quân vương, hắn phải yêu giang sơn, yêu muôn dân, chứ không thể yêu một người.
Tình yêu của quân vương tựa như cơn mưa vậy, phải trải khắp nhân gian, không thể có uy hiếp, không thể có thứ duy nhất.
Từ xưa tới nay phàm là đế vương mà hiểu được ái tình, nhìn chung kết cục có bao giờ tốt đẹp.
Cơ Việt là vị vua cực kỳ ưu tú, đương nhiên hắn hiểu được đạo lý như vậy, và biết nên làm thế nào.
Tình cảm vừa nhen nhúm phải dập tắt ngay lập tức, đó là lựa chọn chính xác nhất.
Hắn sớm chiều ở chung với Vệ Liễm, lại có cùng sở thích, nên nảy sinh tình cảm là chuyện quá mức bình thường.
Kịp thời cắt đứt là được.
Rời xa Vệ Liễm, giảm bớt cơ hội gặp mặt Vệ Liễm, thì một bầu nhiệt huyết chẳng mấy chốc sẽ nguội lạnh thôi.
...Nhưng mấy ngày nay hắn cứ ngẩn người.
Nhìn giường ngủ, ghế tựa, cuốn sách, chén trà Vệ Liễm đã từng dùng qua, đều khiến hắn ngẩn người.
Buổi tối Lý Phúc Toàn nói gì đó với hắn, Cơ Việt không nghe rõ, tùy ý đáp một tiếng “ừ”.
Thậm chí lúc phê duyệt tấu chương trong Ngự thư phòng hắn cũng mất tập trung, bởi vì nghiên mực kia Vệ Liễm đã mài qua.
Phiền muộn sai người đổi sang cái khác, kết quả vẫn không tài nào tập trung được.
... Hắn ghét bỏ nghiên mực không được Vệ Liễm chạm qua, mài ra thứ mực viết thật vô cảm.
Vệ Liễm không ở trước mắt, bóng hình Vệ Liễm lại hiện hữu khắp mọi nơi.
Đầu óc toàn là Vệ Tiểu Liễm, thật phiền.
Cơ Việt buông bút tức giận nghĩ, Vệ Liễm đúng là kẻ lam nhan họa thủy*.
(Lam nhan họa thủy: nam tử có nhan sắc kinh diễm, có thể mang đến tai họa mất nước)
Cô chưa yêu y, y đã mê hoặc được tâm tư quân vương rồi.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian được sử dụng tính theo âm lịch.