Thẩm Du Khanh dừng một chút, sau đó nhìn bóng đen trên mặt đất, "Ta có thể không trách chàng, nhưng Ngụy Nghiên này," đôi môi nhẹ nhàng đóng mở, "Chàng có thể cho ta một chút thời gian không."
Nàng đẩy tay hắn ra và bước vào trạm dịch.
Thẩm Tuế Hàn quan sát từ xa một lúc lâu, sau đó phất tay áo đi tới, "Ngươi và Oản Oản sao vậy?"
Ngụy Nghiên đứng tại chỗ, đôi mắt đen thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.
"Chuyện năm đó nàng đã biết hết rồi."
Thẩm Tuế Hàn kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cảm xúc lẫn lộn, ông liếc nhìn vào trong trạm dịch, "Oản Oản chỉ tức giận thôi, nếu nàng vô tình với ngươi, sợ là đã sớm hòa ly."
Ngụy Nghiên nhìn tờ giấy nhàu nát trong tay, hắn đối với nàng không có phòng vệ, đêm qua nàng hạ mê dược với hắn, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
"Cù Châu đường xa, ta mang theo người ngựa, vừa lúc muốn đưa tiễn một đoạn đường."
Đầu tiên Thẩm Tuế Hàn mỉm cười, sau cố ý nói: "Vương gia bôn ba cả đoạn đường rồi, không bằng vào nghỉ ngơi một chút."
...
Hai canh giờ sau, Thẩm Du Khanh đỡ Vương thị từ phòng đi ra, vừa ra đã nhìn thấy Ngụy Nghiên cùng cha nàng đứng chung một chỗ.
Thẩm Du Khanh liếc mắt một cái liền thấy hắn, nàng cố ý đưa mắt đi chỗ khác trong giây lát.
"Là ta muốn giữ Vương gia ở lại đưa tiễn, Cù Châu đường xa xa xôi, dù sao cũng phải có sự đảm bảo." Thẩm Tuế Hàn cười nói.
Vương thị nắm lấy tay Thẩm Du Khanh, "Là như vậy, làm phiền Vương gia rồi."
Ngụy Nghiên khom người nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu không cần khách khí."
"Mẹ, chúng ta đi trước." Thẩm Du Khanh đang định đi xuống lầu, Vương thị đột nhiên nắm lấy tay áo nàng, nàng cụp mắt xuống, Vương thị đẩy nàng qua, "Phu thê hai người các ngươi nói chuyện đi, không cần chăm sóc ta."
"Mẹ, con..."
"Du Khanh cũng lo lắng cho nhạc mẫu, ta không ngại, không bằng cứ để nàng ấy chăm sóc ngài." Ngụy Nghiên liếc mắt nhìn người đối diện, trầm giọng nói.
Nụ cười trên mặt Vương thị càng thêm chân thành, "Oản Oản, không phải con nói bởi vì Thượng Quận có việc, Vương gia đi vội nên con mới muốn đi Cù Châu sao? Trong lòng nghĩ gì sao ngoài miệng không nói, hiện giờ Vương gia đến tiễn con, còn khó xử cái gì, các ngươi vợ chồng trẻ cố gắng sống chung vui hòa thuận đi."
Cuối cùng, Thẩm Du Khanh bị cưỡng bách phải đi phía sau với Ngụy Nghiên.
Hắn ngập ngừng đặt tay lên eo nàng, nửa ôm lấy, ánh mắt không khỏi rơi xuống sườn mặt của nàng, đập vào mắt là đôi môi đỏ như Đan Hà, chiếc mũi cao thẳng và làn da trắng như tuyết của nàng.
"Nàng không cần suy nghĩ nhiều, Cù Châu rất xa, ta chỉ sợ trên đường có thể xảy ra chuyện." Hắn hạ thấp thanh âm, chậm rãi nói.
Thẩm Du Khanh không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta đâu nghĩ gì đâu, chàng muốn làm gì ta đâu ngăn được."
Đúng là dám nói mấy lời này.
Ngụy Nghiên cười nhạt.
Lúc hai người đi xuống cầu thang, thời tiết bên ngoài rất tốt và có nắng, đoàn người đang đi về phía Nam, mùa đông ở bên ngoài còn ấm áp hơn trong xe ngựa. Vương thị vì không biết cưỡi ngựa mới ngồi trong xe ngựa, lúc này Ngụy Nghiên tới, bà liền đẩy Thẩm Du Khanh lên ngựa, con ngựa này là ngựa mà Ngụy Nghiên đã cưỡi khi đuổi theo.
Thẩm Du Khanh không chối được, đành ngồi trên lưng ngựa, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, "Chàng đi tìm một con ngựa khác đi."
Ngụy Nghiên ôm vỏ đao trong ngực, nhếch miệng cười nói: "Không phải nói không thể ngăn được ta sao?"
"Chàng có ý gì?" Nàng vừa dứt lời, hắn đem trường đao đặt ngang trước ngựa, một bóng đen giẫm lên kiềng nhảy lên, hai tay ôm chặt eo nàng, sườn mặt ép sát vào nhau, "Nhạc mẫu đang ở đây, ít nhiều cho ta chút mặt mũi."
Thẩm Du Khanh suýt chút nữa bị hắn chọc cười: "Ta đối với chàng thái độ còn chưa đủ sao?"
Hắn dùng tay nhéo mặt nàng, thấp giọng nói: "Lạnh lùng đến mức mức muốn rơi cả băng."
"Lưu manh." Thẩm Du Khanh trừng hắn một cái, hất bàn tay đó ra.
Một đường đi về phía Bắc, đến đêm, đoàn người đến trạm dịch nghỉ ngơi.
Ngụy Nghiên xuống ngựa trước, giang hai tay ôm người kia vào lòng rơi xuống đất. Thẩm Du Khanh không nói gì, hai người nắm tay nhau đi qua.
Vương thị xuống xe thấy hai người thân mật như vậy, trong lòng càng vui vẻ, bảo tỳ nữ mau chóng rời đi, đừng quấy rầy hai người.
Thẩm Du Khanh đi lên vài bước, đến trước cửa phòng, vẫn thấy Ngụy Nghiên đi theo.
"Chàng đang làm gì vậy?" Thẩm Du Khanh không kiên nhẫn cau mày.
Ngụy Nghiên đột nhiên nắm lấy vai nàng, ấn nàng vào song cửa, hơi thở nặng nề phả ra dưới mũi, mặt mày thâm thúy, phản chiếu bóng của nàng.
"Nhạc mẫu đang nhìn chúng ta." Hắn thì thào.
Thẩm Du Khanh nghi ngờ liếc hắn một cái, sau đó quét mắt về phía xa, quả nhiên thấy một người đang trốn sau lan can.
Nàng ngoảnh mặt đi, đẩy nhẹ hắn nhưng hắn lại nắm lấy tay mình, dắt vào trong phòng.
"Chàng làm gì vậy?" Thẩm Du Khanh không nhìn hắn, trong lòng có cảm xúc khó hiểu, cắn môi rồi lại nhả ra.
Ngụy Nghiên ôm eo nàng, lười biếng cười, ra vẻ im lặng không nói mà nhìn chằm chằm nàng.
Hồi lâu không nghe hắn trả lời, Thẩm Du Khanh có chút buồn chán, sốt ruột nói: "Chẳng lẽ chàng còn muốn ở lại chung phòng với ta sao?"
Ngụy Nghiên tiến nửa bước, kề sát vào người nàng, giơ tay vuốt lọn tóc lạc bên tai nàng, "Chính là nàng nói đấy nhé."
Thẩm Du Khanh ánh mắt dừng ở trên người hắn một lát, hừ lạnh một tiếng: "Tưởng bở!"
Chỉ trong phút chốc, nhân lúc hắn không chú ý, nàng đã từ dưới người hắn trượt ra.
"Ta muốn nghỉ ngơi, chàng đi ra ngoài đi." Thẩm Du Khanh vừa nói vừa đi, mới được một bước chân, bên cạnh có bóng người, ngay sau đó liền bị hắn ôm lấy eo, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Hắn ngậm lấy môi nàng, cười ph óng đãng nói: "Chậc chậc, "làm" xong liền muốn chạy, đúng là không có lương tâm mà"
...
Nửa đêm, Ngụy Nghiên tìm một gian phòng khác, Thẩm Du Khanh một mình ngủ trên giường, hai mắt hơi nhắm lại, giống như đã ngủ say.
Về giấc mơ năm đó, bây giờ nàng rất ít mơ đến, hoặc có thể nói những giấc mơ đó đã dần biến mất theo sự xuất hiện của Ngụy Nghiên. Nàng không biết tại sao, nhưng dường như nó mang đến một điềm báo, và nàng đã quên mất.
Rạng sáng ngày hôm sau, dùng cơm sáng xong, đoàn người rời trạm dịch.
Thẩm Du Khanh vừa ra cửa quét mắt nhìn ra ngoài, tôi tớ vội vã chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi, sắp xếp xe ngựa và chỗ ở, Vương thị ở gian bên cạnh nàng, lúc này bà cũng ra cửa.
Sắc trời không còn sớm, Thẩm Du Khanh đỡ Vương thị xuống lầu.
"Tìm Ngụy Nghiên sao?" Vương thị cười nói.
Thẩm Du Khanh trên mặt không nhìn ra cái gì, nhưng cũng không phủ nhận, "Chắc là hắn đi ra ngoài."
"Đêm qua mẹ không ngủ được, ra khỏi phòng liền thấy binh lính ở bên ngoài tìm hắn, hắn nhận thư liền cưỡi ngựa đi." Vương thị lại nói.
Hắn đi rồi sao?
Thẩm Du Khanh cụp mắt xuống, khẽ mím môi.
Vương thị nói: "Nếu đêm khuya đi không nói lời từ biệt, sợ là Mạc Bắc có việc gấp, không muốn đánh thức con. Phu thê như một, nào có chuyện gì nói không được, mẹ thấy Ngụy Nghiên thực sự thương con, vậy tại sao con cứ cố chấp giận dỗi với hắn?"
Vương thị không biết chân tướng chuyện năm đó, nói như vậy cũng hoàn toàn hợp lý.
Thẩm Du Khanh không phản bác, chỉ im lặng lắng nghe, tự hỏi mă Mạc Bắc không biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ nói cũng có lý, nếu hắn đi không lời từ biệt, nhất định có việc gấp.
Khi lên đường, Vương thị bảo nàng không cần ngồi xe ngựa, nếu thích cưỡi ngựa thì cứ cưỡi. Thẩm Du Khanh không từ chối nữa, trong lòng cảm thấy hơi cáu kỉnh không thể giải thích được, cũng không muốn mẹ nhìn thấy cảm xúc của mình.
Đi được nửa canh giờ, phía xa đột nhiên có một đám bụi mù mịt bay tới, con ngựa hung hãn, một bóng người cao lớn ở trên lưng ngựa, nắm dây cương, phi nước đại.
Khi Thẩm Du Khanh nhìn rõ người nọ, nàng không khỏi hơi kinh ngạc, tim đập thình thịch, một cảm giác đập rộn ràng kỳ lạ khó nói thành lời.
Người nọ tiến lên và nhảy xuống ngựa.
Có lẽ do chạy quá nhanh, gió rất mạnh, mái tóc đen của người đó tung bay, đôi mắt đen láy đang nhìn thẳng vào nàng.
Ngụy Nghiên đến gần, vỏ đao vỗ vào bắp chân bị váy che khuất của nàng, "Xuống đi."
Đoàn khởi hành dừng lại, Thẩm Tuế Hàn ở phía trước, lúc này ông cũng quay đầu ngựa nhìn hai người họ.
Thẩm Du Khanh một tay nắm chặt dây cương, cứng ngắc nói: "Dựa vào cái gì?"
Ngụy Nghiên đè con đao trong tay, nhếch miệng cười, đột nhiên vòng tay qua eo nàng nhảy lên, dựa sát vào lưng nàng, trầm giọng nói: "Ta nghĩ mãi, vẫn là muốn nói cùng nàng mấy lời."
Nói xong, hắn kéo cương, đánh ngựa băng qua quan lộ, phi thẳng vào rừng sâu.
Cánh rừng đủ lớn để che bóng hai người họ.
Ngụy Nghiên ôm nàng ngồi trên lưng ngựa, một tay đặt ở eo nàng, khuỷu tay dùng sức, gân trên mu bàn tay nổi lên, đột nhiên xoay người kia lại, đối diện với hắn.
Ngụy Nghiên cúi mặt, thở hồng hộc, yết hầu lăn xuống, đột nhiên chặn môi nàng.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, bàn tay ôm lấy mặt nàng, lưu luyến trên đôi môi kia.
"Khuyển Nhung đột kích, Tiếu Liễu chết trận, quân vụ khẩn cấp, ta không thể không đi." Ngụy Nghiên lại cắn môi nàng, lòng bàn tay như muốn mài nhẵn làn da của nàng.
"Trương Hòa và Lệ Túc sẽ ở lại, hộ tống các ngươi đến Cù Châu."
Thẩm Du Khanh khẽ giật mình, lồ ng ngực căng thẳng hoảng loạn, nàng luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Đầu ngón tay vô thức túm lấy góc áo Ngụy Nghiên, cổ họng như bị chặn lại, một lúc sau mới nói: "Thiếp trở về cùng với chàng."
Ngụy Nghiên trong nháy mắt tối sầm lại, nhếch môi cười, tức thì lại hôn xuống.
Thẩm Du Khanh khóe môi khẽ nhúc nhích, chậm rãi đáp lại hắn.
Gió khẽ ngừng thổi, Ngụy Nghiên hôn lên giữa trán nàng, gắt gao ôm nàng vào lòng, hắn không nỡ để nàng đi theo mình chịu khổ.
Chậm rãi nói: "Chờ ta trở về tìm nàng."
...
Một đoàn người đi cả ngày lẫn đêm, gần như không dừng lại.
Ngụy Nghiên ngẩng đầu uống một hớp rượu, nắp bình buộc chặt bên hông, phía trên là bầu trời đêm đầy sao, nhưng hắn không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi.
Tình hình quân vụ tối hôm qua rất khẩn cấp, vốn định không nói lời từ biệt, nhưng lại nghĩ nàng chắc chắn sẽ tức giận, rốt cuộc vẫn muốn gặp nàng một lần rồi mới trở về. Thời gian của hắn ít ỏi, giờ phải nhanh chóng đuổi theo quân lính.
Ngụy Nghiên bố trí người ngựa ở một số thành ở biên quan, tử thủ suốt một tháng, thương vong vô số nhưng không thành nào thất thủ.
Nửa tháng sau, hơn mười người vội vã vào trong thành.
"Hoài An Vương vào thành!"
Lập tức có tiếng rống to, lệnh bài bên hông lộ ra, quan binh chỉ huy trên thành nhìn xuống, thấy đúng là Hoài An vương, lập tức mừng rỡ, vội gọi người mở cửa cổng thành.
Đêm đã khuya, sao trời thưa thớt, Ngụy Nghiên mới vào doanh trại uống miếng nước, lập tức triệu tập binh lính trong thành Mạc Bắc.
Lần này quân Khuyển Nhung tấn công thành là do Gia Luật Ân bí mật ra lệnh. Lần trước Gia Luật Ân chạy trốn, mặc dù bị bắt trở lại nhưng vẫn để hắn thả ra tiếng gió.
Ngụy Nghiên cau mày, nghe báo cáo.
"Vương gia, thuộc hạ phát hiện thủ lĩnh đứng đầu đám Khuyển Nhung là người Trung Nguyên, Tiếu Liễu tướng quân cũng là bị hắn giết." Trương Sinh ôm quyền nói.
Ngụy Nghiên thay một bộ giáp đen, trong tay cầm trường đao, cau mày nhìn bản vẽ trên án, "Tấn công từ chỗ nào?"
Hà Hoàn ở một bên lập tức chỉ phương hướng, "Hạ Quân."
"Một tháng trước, người Khuyển Nhung tập kết binh mã, chủ lực tấn công hạ quân, Tiếu Liễu tướng quân dẫn 2.000 người đến chi viện, sau khi đánh đuổi đám Khuyển Nhung thì đổi địa điểm, tấn công trực tiếp trên Hạ Quân. Tiếu Liễu tướng quân vì bảo vệ thành trì mới bị mũi tên bắn trúng ngực, mất máu mà chết. "
Nhắc đến đây, binh lính vây quanh đều im lặng cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Đột nhiên vị hán tử ở phía xa đập rầm một cái, "Đồ ch ó đẻ, tim bị chó ăn rồi. Rõ ràng là người Trung Nguyên lại muốn làm tặc giúp dị tộc."
"Mục đích của quân Khuyển Nhung không phải ở hai nơi này." Ngụy Nghiên nói, "Hạ Quân dễ công nhưng khó thủ, binh mã đầy đủ, bọn chúng đánh nơi này chỉ là dương đông kích tây, ngược lại ở quan giới Trung thành địa hình phức tạp, người Hồ rất nhiều, Khuyển Nhung hiếu chiến giỏi võ, có thể khiến bọn chúng tin tưởng làm tướng lĩnh tuyệt đối là kẻ phi thường."
"Hiện giờ đã qua một tháng, gần đây Khuyển Nhung hành quân lặng lẽ chính là đang âm thầm chuẩn bị công kích thành."
Mọi người nghe xong thì im lặng, một người trong đó gãi gãi đầu nói: "Ý của Vương gia là tên thủ lĩnh kia ít nhiều biết phương pháp thủ thành của chúng ta?"
"Tiếu Liễu đã từng đi theo ta, năng lực của hắn tuyệt đối sẽ không thất bại trong việc thủ thành." Ngụy Nghiên trầm giọng nói: "Người kia là ai, chúng ta sẽ sớm biết thôi."
Anh rũ mắt xuống, "Hà Hoàn."
"Có thuộc hạ!" Hà Hoàn ôm quyền.
Ngụy Nghiên nói: "Ta muốn trong một ngày có được tất cả thông tin về tên thủ lĩnh người Trung Nguyên."
Hà Hoàn sững sờ, nhưng quân lệnh không thể nghi ngờ, lập tức đáp ứng: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
"Trương Sinh Hội, Ấn Thành."
"Có thuộc hạ!"
"Hai người các ngươi điều 3000 người, bảo vệ hạ quân ở pháo đài Ngạc Loan ở Trung thành."
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ba người tuân lệnh ra doanh trướng.
Ngụy Nghiên chỉ vào bản vẽ trên án thượng, "Trần Hạnh ở lại Thượng Quận, những người còn lại theo ta chi viện quan giới Trung thành."
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Mành trướng xốc lên, tướng sĩ trong trướng lần lượt bước ra.
Ngụy Nghiên một mình đứng trước bản đồ hành quân, nắm chặt chuôi đao trong tay, mày mắt trũng sâu, trong mắt tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
"Vương gia, sao không đưa ta đi Trung thành." Ân Chỉ từ ngoài lều tiến vào, bên bên mái đã chớm hoa râm.
Ngụy Nghiên hoàn hồn, "Tiên sinh mới khỏi bệnh cũ, lúc này cứ ở Thượng Quận chăm sóc cho thỏa đáng."
"Ta xương cốt già rồi, cũng không quan trọng lắm." Ân Chỉ ho khan vài tiếng, "Vương gia chắc cũng hoài nghi kẻ đó chính là Tống Khuynh chăng, lúc đầu hắn tuy đã chết nhưng thi thể lại không tìm thấy đã khiến người ta nghi ngờ, vì tên đồ đệ bất hiếu này, ta sẽ thay Vương gia dạy dỗ hắn!"
Ân Chỉ càng nói càng kích động, run rẩy ho liên tục.
Ngụy Nghiên đỡ lấy ông: "Tiên sinh không cần lo lắng quá, nếu thật sự là Tống Khuynh, ta sẽ đem hắn đến trước mặt tiên sinh."
...
Gia Luật Ân bị giam trong đế lao*, ánh lửa xua tan bóng tối, đế lao phủ đầy bụi, dù cho vẩy nước quét qua vẫn bụi như cũ.
*đế lao: ngục dưới lòng đất Ủng da giẫm trên mặt đất, từng bước một lưu lại dấu vết đi lại.
Một nhà lao biệt lập kín gió, chỉ có một lỗ nhỏ thông ra thế giới bên ngoài để thông hơi. Những người bị giam giữ bị khóa chặt bằng xiềng xích nặng, cổ và chân bị cùm để không thể động đậy.
"Ngươi đã trở lại." Gia Luật Ân nghe thấy động tĩnh thì ngước mắt lên, thấy người đến là ai thì cười nham hiểm.
"Lúc này sợ rằng những người đó đã tập kích bên ngoài quan ngoại rồi." Gia Luật Ân ngồi xụi lơ, đầu tóc rối bù, "Ngươi giam giữ ta cũng vô dụng, ngươi đấu không lại kẻ bên ngoài kia."
"Làm sao ngươi biết ta không đánh được?" Ngụy Nghiên cúi người, thương hại nhìn hắn, "Kẻ ở Thượng Kinh bỏ rơi ngươi, hiện tại người của ngươi cũng sẽ bỏ rơi ngươi."
"Ngươi nói láo!" Gia Luật Ân kích động hộc máu, "Ngụy Nghiên, ta sẽ đợi bọn họ tới cứu ta, sau đó ta sẽ nhốt ngươi vào đế lao tăm tối này, cho ngươi nếm thử mùi vị trong đó."
Ngụy Nghiên thản nhiên cười nói: "Thủ lĩnh cầm đầu Khuyển Nhung đến từ Trung Nguyên, hắn không phải tộc nhân của ngươi, ngươi cho rằng hắn sẽ lo cho ngươi sao?"
Gia Luật Ân nghiến răng, "Tại sao hắn không phải tộc nhân của ta, cha hắn có huyết thống của người Khuyển Nhung, tổ tiên mẫu tộc cũng có huyết thống người Khuyển Nhung, hắn sẽ giúp ta chinh phục lãnh thổ Trung Nguyên này, sẽ khiến các ngươi phải thần phục. Ta đã thuần dưỡng hắn nhiều năm, hắn là con chó trong tay ta, ta nói gì nghe nấy, khi thành bị phá nhất định sẽ mang người tới cứu ta."
"Đến lúc đó, ta muốn ngươi nếm thử mùi vị của ngục giam này."
Ngụy Nghiên cười lạnh một tiếng, "Đợi đến ngày bị đánh hạ rồi hãy nói mấy lời mạnh miệng."
Hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm vào mắt gã, "Mẫu tộc có huyết thống Khuyển Nhung sao, sợ là năm đó chỉ có ở Vũ Lâm Quân." Hắn khẳng định, không chút nghi ngờ.
"Ngươi lừa ta!" Gia Luật Ân càng lúc càng kích động, nhe nanh múa vuốt lao về phía Ngụy Nghiên, vì bị xiềng xích nặng nề, mỗi ngày gã chỉ ăn nửa bát canh, mệt lả đến nỗi chỉ có thể lê thêm một bước.
Gã thở hổn hển nói: "Ngụy Nghiên, chờ ta ra ngoài nhất định sẽ hành hạ chết ngươi."
...
Bầu trời u ám như mực, gió cát hung hãn đập vào những thành lâu cao.
Một đại quân trong màn đêm từ cửa thành đi ra, thủ lĩnh mặc áo giáp đen, ngồi trên lưng hắc mã bóng loáng, lưng ngựa treo một trường đao dài, vó ngựa phi nhanh.
Đại quân khí thế lặng lẽ, đi đến đâu cỏ khô cũng bị san phẳng, gió hú che giấu động tĩnh trong đêm tối.
Chiến hỏa ở biên quan nổ ra, tiếng tù và nổ vang dội, quân thủ thành giương cung bắn nỏ, tiêu diệt toàn bộ quân địch dưới cổng thành.
Vừa mới qua một hồi công thành, Ngụy Nghiên ánh mắt nặng nề áp xuống, khí thế của đám Khuyển Nhung quả nhiên mạnh hơn trước rất nhiều.
"Vương gia, lần này tên thủ lĩnh Trung Nguyên không xuất hiện." Một binh lính đi tới bẩm báo.
Ngụy Nghiên lau vết máu trên mũi đao, "Cảnh giác, đừng xem thường."
"Tuân."
Binh lính lĩnh lệnh rời đi, lập tức lửa cháy ngút trời, hỏa xà cao vút lên, như có thể nuốt chửng vạn vật.
"Quân địch tập kích!" Hào binh thổi còi rống to, tiếng tù và vang lên, binh lính lập tức đứng lên, cầm trường đao trong tay, chuẩn bị nghênh địch.
Ngụy Nghiên đứng trong thành nhìn ra, xa xa tia lửa hội tụ, có xu hướng chuyển động.
"Tống Hân!" Ngụy Nghiên lớn tiếng nói.
"Có thuộc hạ!" Tống Hân ở ngay phía sau.
"Bọn chúng muốn dùng pháo dược, gọi người dùng trường nỏ cùng hỏa lực. Khi đám người kia đến gần một dặm, bắn ngay cho ta!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Dưới thành lâu nhanh chóng vận chuyển đến trưởng nỏ dầu hỏa, binh lính rút cung cài tên, động tác đồng loạt chỉ vào một chỗ.
Xe chở pháo dược dừng lại, trong nháy mắt ngọn lửa được đốt lên, cung tên trên thành lâu được b ắn ra liên tục.
Lửa cháy đầy trời, gió bắc thổi mạnh hướng cho đám cung tên tăng uy lực.
Trong biển lửa, dưới thành, một hàng thiết giáp cầm khiên tiến lên, cố gắng chặn mũi tên, chậm rãi tới gần cửa thành.
Ngụy Nghiên nhìn tình hình dưới thành lâu, nắm chặt trường đao, "Tống Hân, điểm cho ta một đội nhân mã, theo ta ra khỏi thành ngăn địch!"
Cửa thành mở ra, người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa lắc dây cương lao về phía trước, binh lính đi theo rống vang khắp trời, kiêu ngạo bá đạo, giận dữ như nuốt trôi sông núi.
Hai bên giao chiến, tất cả đều dẫn đầu, không ai khi lâm trận thì bỏ chạy lui bước.
Bình minh ló rạng từ phía đông, binh mã địch đã rút lui, trời đã sáng.
Trong thành áo giáp của tướng sĩ bị ngọn lửa xé toạc, vẻ mặt mệt mỏi, binh lính canh giữ thành thay đổi từng đợt, Ngụy Nghiên đứng trên thành lâu, suốt gần một tháng nay không hề nghỉ ngơi.
"Vương gia, tối hôm qua những binh lính kia đều đến từ Trung Nguyên, làm sao có thể có binh lính Trung Nguyên ở trong đám quân Khuyển Nhung?" Tống Hân không khỏi nghi hoặc.
Ngụy Nghiên thầm nói: "Tăng thêm 5.000 quân từ hai châu xông thẳng vào Trung Thành, tử thủ một tháng, đánh gần chết mới thôi cho ta, đến khi bọn chúng không còn sức chống cự".
"Vương gia..." Tống Hân sửng sốt, không dám hỏi tiếp.
Trong vòng 1 tháng, Trung Thành tăng thêm quân, quân địch tưởng như không địch nổi, chết hết đợt này đến đợt khác, nhưng dưới sức tấn công mạnh mẽ càng cảm thấy quân địch mệt mỏi, khí thế tiến công giảm đi một nửa so với lúc ban đầu.
Trong cả tháng ở Mạc Bắc, hai bên giao chiến đến mức không nhìn thấy ánh mặt trời. Mùa đông lặng lẽ trôi qua, đầu xuân tiết trời se lạnh, mặc dù khai xuân nhưng nước sông vẫn không phá băng, đóng băng toàn bộ khói lửa chiến tranh ở Mạc Bắc.
Một tháng sau, thời cơ đã đến.
Nửa đêm, một toán quân đến ngoài quan ngoại, châm lửa đốt lương thảo của địch, ngọn lửa bùng cháy nuốt chửng cả đường lui. Trong quân không có lương thực, lòng người liền hoảng loạn.
Ngụy Nghiên một mình vào quân doanh, người bên trong dường như chờ hắn đến đã rất lâu.
"Hành Chỉ huynh, nhiều năm rồi không gặp, Hành Chỉ huynh, vẫn hành quân một cách tàn nhẫn và quyết đoán như thế." Tống Khuynh ngồi sau án chậm rãi nói.
Trong lều ánh nến chiếu rõ ràng khuôn mặt người trước mặt.
"Quả nhiên là ngươi." Ngụy Nghiên ôm đao đứng ở bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào hắn.
Tống Khuynh nói: "Năm đó đa tạ Hành Chỉ huynh xuống đao đã nhân tử, để ta không chết."
"Ta luôn coi như ngươi đã chết." Ngụy Nghiên nói.
Tống Khuynh lau thanh kiếm sáng loáng trong tay, "Nếu ta đã chết, sao có thể tìm được chỗ này?"
"Tống Khuynh, tổ tiên của ngươi trung liệt, vì hộ quốc có thể chết nghìn lần, trận chiến năm đó, ngươi càng có lựa chọn tốt hơn." Ngụy Nghiên trầm giọng nói.
Tống Khuynh cười lạnh một tiếng, "Đừng nói mạnh miệng ở đây, ta vốn dĩ không có lựa chọn nào khác. Từ nhỏ trong nhà đã là con vợ lẽ, ta biết thân phận không bình thường của mình nên dạ dạ vâng vâng mới sống sót đến bây giờ."
"Năm đó ta còn tưởng rằng nhờ trận chiến ở Uyển Thành có thể gia quan phong tước, đem người khinh thường ta chà đạp dưới chân, nhưng mà tên cẩu hoàng đế kia đang làm cái gì? Hắn biết thân phận của ta, muốn phái người tới giết ta, Ngụy Nghiên, ta có lựa chọn sao?"
"Ngươi nói cho ta, ta có lựa chọn không? Ta biến thành dáng vẻ bây giờ, đều là các ngươi ép ta!"
"Nếu như ta nói, ta đã sớm biết thân phận của ngươi,vì ngươi mở đường thì sao?" Ngụy Nghiên sắc mặt lạnh xuống.
Tống Khuynh không ngờ hắn lại nói ra những lời này, gã sửng sốt một hồi, thật lâu sau mới nói: "Sự tình đã đến nước này, nói những lời này cũng vô dụng."
"Đúng là vô dụng." Ngụy Nghiên cười trầm nói.
Tống Khuynh nói: "Nếu ngươi dám đến đây một mình, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Ánh mắt của gã đột nhiên âm trầm xuống, vừa lấy ra trường kiếm trong tay, liền cao giọng nói: "Người tới!"
Trong lúc nhất thời, bên ngoài doanh trại vây mấy chục người, mắt đen tóc đen, đều là gương mặt người Trung Nguyên.
Ngụy Nghiên liếc mắt nhìn: "Đều là người Trung Nguyên sao?"
"Họ đều là hậu duệ của Vũ Lâm Quân năm đó, chỉ tuân theo mệnh lệnh của tổ tiên ta." Tống Khuynh nói, "Năm đó tổ tiên ta trung nghĩa, không thể chém được tên cẩu hoàng đế, hôm nay ta nhất định sẽ cho mọi thứ kết thúc, lặp lại vinh quang của Vũ Lâm Quân."
"Ngươi cũng biết lặp lại vinh quang của Vũ Lâm Quân sao!" Đôi mắt đen của Ngụy Nghiên sâu thẳm, "Vũ Lâm Quân năm đó vào sinh ra tử, vảo vệ quốc gia, mà nay lại giúp dị tộc sát hại đồng bào, thật đáng xấu hổ và lố bịch!"
"Tống Khuynh, ngươi dưới Cửu tuyền, còn mặt mũi nào gặp Tống lão tướng quân, ngươi chỉ là một con chó của Khuyển Nhung mà thôi!"
"Câm miệng!" Kiếm của Tống Khuynh thẳng đến yết hầu, "Ngụy Nghiên, ngươi và ta năm đó đã không còn nửa phần tình nghĩa, hôm nay ta giết ngươi là hợp lý!"
"Đúng là không thể trách được." Nụ cười của Ngụy Nghiên biến mất, hắn đúng lúc bắt lấy kiếm của Tống Khuynh, Tống Khuynh còn chưa kịp phản ứng, mũi kiếm đã xuất hiện trên cổ hắn.
Ngụy Nghiên nhìn gã, lấy từ trong túi ra một lệnh bài, một tay móc chiếc nhẫn của lệnh bài, đưa cho mọi người xem, "Lệnh của Vũ Lâm Quân!"
Tống Khuynh vừa nhìn thấy lệnh bài kia, sắc mặt gã tái nhợt ngay lập tức.
"Các vị tướng sĩ, ai nhìn thấy sắc lệnh này cũng giống như nhìn thấy Tống lão tướng quân." Ngụy Nghiên nói, "Mọi người đều biết năm đó Tống lão tướng quân trung nghĩa chính trực, bị Hôn quân ám hại mà chết thảm."
"Tống Khuynh muốn làm rạng danh Vũ Lâm Quân không sai. Nhưng Vũ Lâm Quân không phải loạn đảng để lợi dụng, mà phải được trung thần làm chủ. Năm đó, Tống lão tướng quân thà tự sát chứ không muốn nổi loạn làm loạn, khiến người ta vô cùng tiếc hận. Giờ thiên hạ đang thái bình, các ngươi lại vì tâm tư cá nhân khiến sinh linh đồ thán, thật đáng buồn!"
Ngụy Nghiên ánh mắt nặng nề, "Các ngươi tấn công Mạc Bắc đã hơn hai tháng, hai tháng liền một thành nhỏ cũng không chiếm được, các ngươi làm sao có thể gọi mình là hậu duệ của Vũ Lâm Quân, Khuyển Nhung chỉ coi các ngươi là bia ngắm, chờ đánh xong Mạc Bắc, bọn họ xưng vương sẽ xóa sổ, nhổ cỏ các ngươi tận gốc."
"Hôm nay ta tới đây chính là muốn khuyên chư vị một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không phải chỉ vì tính mạng của các chư chư vị mà còn vì chính nghĩa của gia tộc, của quốc gia!"
Lời nói vang lên hùng hốn khí phách, binh lính trong trướng im lặng hồi lâu, đột nhiên, một tên lính ném trường đao trong tay xuống, xé toạc ống tay áo của Khuyển Nhung, quỳ xuống, ôm quyền và nói: "Ta không muốn làm một con chó dị tộc, ta cam tâm tình nguyện trung thành với Hoài An Vương!"
Ngụy Nghiên cười to, "Được! Còn nữa không?"
Những người còn lại hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kiên định gật đầu, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, "Ta không muốn làm chó của dị tộc, Vũ Lâm Quân thề sống chết, nguyện trung thành với Hoài An vương!"
Tống Khuynh sắc mặt khẽ động, hai mắt híp lại, thừa dịp hắn không chú ý, từ trong tay áo lấy ra một mũi tên đoản tiễn, bắn về phía ngực Ngụy Nghiên, Ngụy Nghiên kêu lên một tiếng, tay rút nguyên đoản tiễn cắm sâu trong da thịt rút ra, máu chảy xuống dưới, trường kiếm trong tay vung lên, Tống Khuynh từ trong cổ họng phun ra một búng máu, khó có thể tin được mà ngã xuống đất.
Chiến hỏa hừng hực, tiếng đại quân trong gió gào thét, hàng vạn Vũ Lâm Quân theo Ngụy Nghiên lần lượt xông vào cửa thành, nhân lúc kẽ hở, hai đạo quân từ hai bên sườn tràn ra, nhanh chóng quét sạch quân kẻ thù.
Mây đen tan đi, ánh trăng xuyên qua mây mù chiếu rọi ra một đạo ngân quang cùng bóng đen, mặt trời mới mọc, mặt trời hắc ám nơi Mạc Bắc cuối cùng tiêu tán.
...
Thẩm Du Khanh nhận được tin tức khi còn chưa đi qua biên giới Trung Nguyên, nhận được tin liền bất chấp suốt đêm đánh ngựa tới Thượng Quận.
Bên trong nhà chính của Vương phủ, Thẩm Du Khanh ở ngoài cửa dừng một chút, không biết vì sao tầm mắt đột nhiên mơ hồ.
Cửa bị đẩy ra từ bên trong, Thẩm Du Khanh lùi lại một bước nhìn sang chỗ khác, lang trung nhìn thấy người tới, vội vàng chắp tay nói: "Vương phi, thảo dân bất tài, không giải được độc của Vương gia nên mới quyết định gửi thư mời Vương phi về Thượng Quân."
Nỗi sốt ruột đột nhiên dâng lên trong lòng Thẩm Du Khanh, lòng bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào da thịt, máu chảy ra: "Ngươi nên tìm ta sớm hơn."
"Vương phi thứ lỗi." Lang trung lại vội vàng cúi đầu.
Thẩm Du Khanh nhắm mắt lại, "Thôi." Nàng đi ngang qua lang trung,thẳng vào cửa.
Sau khi xuyên qua bình phong nồng nặc mùi máu và thuốc đắng, người trên giường nhắm mắt nằm yên lặng, bất động.
Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, Thẩm Du Khanh có chút hận, hận nàng vì sao cố tình lại thích tên đàn ông không màng sống chết này.
Nàng không có thời gian suy nghĩ, vội vàng đi tới, từ trong ngực móc ra hạt châu đeo vào ngực hắn, đã quá muộn rồi, hắn đã trúng độc rất sâu, hạt châu này chỉ có thể làm cho hắn giảm bớt đau đớn.
Thẩm Du Khanh đặt một tay lên cổ tay hắn để bắt mạch.
Loại độc này vừa quỷ dị vừa mạnh, mạch đập yếu ớt không liên tục, dấu hiệu không sống được bao lâu. Càng kỳ quái hơn chính là, trái tim vốn nên bị độc xâm nhập, giờ phút này tựa hồ có một loại nào đó bảo hộ, ngược lại cứu mạng hắn.
Thẩm Du Khanh lại thăm dò, thứ bảo vệ trái tim hắn giống như một loại cổ.
Nàng toàn thân chết lặng, vội vàng kiềm chế cảm xúc, kéo áo hắn ra xem vết thương, chỉ là một vết nhỏ nhưng máu chảy không ngừng.
Trên trán Thẩm Du Khanh không biết lúc nào đã chảy mồ hôi lạnh, cả người lạnh toát như rơi vào động băng.
Hai tay nàng dính đầy máu của hắn, khóe mắt đỏ bừng, "Ngụy Nghiên, chàng chịu đựng cho ta. Nếu chàng dám chết, ta liền hòa ly với chàng, gả cho người khác."
"Tỉnh Liễu." Nàng quay lại gọi.
Tỉnh Liễu đi theo phía sau, thấy dáng vẻ tiểu thư như vậy không dễ chịu, cúi đầu yên lặng.
Thẩm Du Khanh bảo nàng chuẩn bị dược liệu, nấu thuốc và mang đến phòng..
Tỉnh Liễu đáp lại rồi lui xuống.
...
Ngụy Nghiên rơi vào một giấc mộng.
Trong giấc mộng kì lạ đó, đêm sâu thăm thẳm. Đám mây trên bầu trời biến thành một đám mây đen như mực, bao trùm thành trì khiến mọi người nghẹt thở.
Uyển Thành được Ngụy Nghiên và Tống Khuynh trấn thủ, man di xâm chiếm, khi Ngụy Nghiên dẫn người đến chiến đấu thì Tống Khuynh đã dẫn thuộc hạ của mình trong thành ngăn nước.
Ngụy Nghiên hai mặt giáp địch, viện binh chậm trễ, 2.000 người còn lại căn bản không phải là đối thủ của Tống Khuynh và quân man di.
Hỏa dược được chôn ở Uyển thành, quyết không thể được rơi vào tay kẻ địch.
Ngụy Nghiên nhìn dòng nước lũ xối xả, quyết định để mình chịu tiếng ô nhục muôn đời, nước tràn ngập khắp thành.
Hắn vốn định giết Tống Khuynh xong sẽ cùng chết với Uyển thành.
"Tam hoàng tử, thời gian không còn nhiều, sau khi thuộc hạ lót đường, ngài mau đánh ngựa rời khỏi thành đi." Phó tướng Nhạc Khải hộ tống bên người Ngụy Nghiên nói.
Lũ lụt tràn ngập thành, lúc này đã có dấu hiệu tràn qua phía Bắc thành phố, nếu không rời đi thì thực sự đã quá muộn.
Ngụy Nghiên ngồi trên thành lâu, ôm đao trong tay, trước mặt hắn là những người dân tị nạn chạy tán loạn khắp mọi nơi, tiếng khóc và tiếng kêu r3n, dẫm đạp vang vọng bên tai.
"Chạy làm gì? Kẻ đáng chết nhất không phải ta sao?" Ngụy Nghiên uống một hớp rượu, thản nhiên nói.
"Tam hoàng tử, Hoàng thượng hạ lệnh, bất luận như thế nào thuộc hạ nhất định sẽ phải hộ người về kinh." Nhạc Khải kiên quyết nói.
Ngụy Nghiên liếc hắn một cái, "Đưa người chết trở về cũng giống nhau."
"Thuộc hạ không dám!"
Ngụy Nghiên hạ quyết tâm, cầm đao trong tay đứng dậy, mặc kệ hắn, đi thẳng vào trong thành.
Sau gáy chợt đau, hai mắt biến thành màu đen, bất giác ngất đi.
Khi đó, Ngụy Nghiên còn trẻ, không phải là đối thủ lão tướng Nhạc Khải.
Lúc tỉnh dậy đã cách Uyển thành mười dặm, quân tiếp viện đã đến, đánh lui đám man di, nhưng do lũ lụt ở Uyển Thành, hàng ngàn người dân vô tội đã thiệt mạng hoặc bị thương.
Ngụy Nghiên nhất quyết quay trở lại, giữa đống đổ nát tìm kiếm hy vọng của những người còn sống. Đột nhiên, hắn nghe thấy phía sau binh lính nói: "Tướng quân, ở đây có người!"
Đào lên tảng đá của đống đổ nát, một cô gái trẻ bị chôn vùi bên trong.
Lông mày Ngụy Nghiên trầm xuống, hắn lấy tay thử kiểm tra hơi thở của nàng, nghe thấy giọng nói run rẩy của nàng: "A huynh, nhanh lên... cứu với..."
...
Hơn nửa tháng trôi qua, người nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thẩm Du Khanh vắt khăn tay lau tay chân cho hắn, Ngụy Nghiên dáng người cao, tay chân dài, trước đây sau khi hai người vui vẻ, nàng lười động đậy, đều là Ngụy Nghiên lấy khăn ướt lau người cho nàng, đây là lần đầu tiên nàng hầu hạ hắn.
Bàn chân trắng hơn bàn tay rất nhiều, lòng bàn chân to, xương nhô ra, mu bàn chân nổi rõ gân.
Sau khi Thẩm Du Khanh lau tay xong, nàng lại ngồi xuống giường, nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt khẽ động, nàng đứng dậy cúi đầu, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mỏng khô khốc.
Người nằm dưới lông mi động đậy, Ngụy Nghiên trong mộng nhìn thấy nàng, nàng nói không cần hắn, muốn gả cho người khác.
Ngụy Nghiên cười lạnh một tiếng, nàng dám gả cho ai, hắn liền băm kẻ đó ra từng mảnh.
Vốn tưởng hắn sẽ một mình ở lại trong vực sâu, không nghĩ tới nàng lại ngoài ý muốn xông vào, vì hắn xua đuổi bóng đêm u tối.
Nàng chỉ có thể là của hắn, hắn không thể chết được.
Ngụy Nghiên đột nhiên mở mắt ra, thấy ánh sáng chói lòa, nàng đứng bên giường, giống như sửng sốt, không thể tin, mờ mịt nhìn chằm chằm hắn.
"Chàng..." Môi nàng hé mở, hắn vòng tay qua eo nàng, chặn môi nàng lại.
Thẩm Du Khanh lúc này mới ý thức được đó là sự thật, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, hai mắt không khỏi nóng lên, tựa vào trong lòng hắn đáp lại.
Một lúc sau, hai người dừng lại, Thẩm Du Khanh cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, đưa tay vuốt v e lông mày sắc bén của hắn, trong mắt mang theo ý cười, chậm rãi nói: "Tướng quân của ta, lần này để ta tới tìm chàng.
Hoàn chính văn