Dung Dữ không đến phòng vệ sinh.
Hắn đi thẳng đến phòng thay đồ.
Phòng thay đồ của nhà họ Đinh cũng thật lớn, Trương Văn Phàm ngồi trên ghế, mãi cũng không dám ra khỏi cửa.
Bất kỳ ai gặp lại một người mình cho rằng đã chết cũng sẽ thấy kinh khủng.
Huống chi... Trì Ngư là yêu.
Là yêu bị gã hại chết.
Cậu ta nhất định là về báo thù...
Trương Văn Phàm mải lo suy nghĩ, không chú ý tới cánh của phòng sau lưng mình dần mở ra.
Tiếng giày da đạp trên sàn đặc biệt rõ ràng, cộp cộp từng bước như tử thần đang đến gần.
Trương Văn Phàm giật mình quay lại, nhìn thấy gương mặt đẹp quen thuộc, cậu thanh niên nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng.
Mà Trương Văn Phàm lại như bị mây đen che phủ, sợ đến mức ngã ngồi dưới đất, không ngừng lết về sau.
"Đừng tới đây, cậu đừng tới đây! Đừng giết tôi!"
"Hại cậu là tên đạo sĩ đó, không phải tôi! Cậu muốn tìm thì tìm hắn đấy!" Trương Văn Phàm sụp đổ che mặt gào to.
Dung Dữ đứng im trước mặt gã, từ trên cao rũ mắt nhìn gã, trong mắt là khinh miệt như đang nhìn một con kiến hôi.
"Trương Văn Phàm, mày đúng là mặt người dạ thú."
Trương Văn Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt càng tái hơn: "Ngày đó ở hội đấu giá người kêu giá với tôi là cậu!"
Quả nhiên là cậu ta về báo thù!
Dung Dữ mỉm cười: "Lúc mày giết người cướp của sao không nghĩ tới có ngày tao sẽ trở về?"
Trương Văn Phàm kích động: "Tao không mưu tài hại mệnh ai, số tiền đó là mày tự nguyện cho tao! Bằng không sao tao phải làm bạn trai mày hả!"
Vả lại mày là yêu quái, vốn đã đáng chết!
Chỉ là câu này Trương Văn Phàm không dám nói ra, sợ chọc giận Trì Ngư, đối phương sẽ thẳng tay giết chết gã.
Yêu quái muốn giết người, gã làm sao có cơ hội phản kháng?
"Ồ, thế nên mày thừa nhận ở bên tao là vì tài sản cha mẹ tao để lại. Không những lừa gạt tình cảm, chiếm đoạt tài sản của tao, còn muốn hại chết con trai bọn họ, lại dùng tiền nhuốm máu này đi gầy dựng sự nghiệp xây dựng hình tượng của mày, khá khen cho một xí nghiệp trong sạch." Dung Dữ không khỏi vỗ tay cho gã.
"Để tao suy nghĩ chút, tao nên làm thế nào để chơi chết mày đây?" Dung Dữ bày vẻ suy tư.
Trương Văn Phàm hoảng loạn không thôi.
Trì Ngư khác hoàn toàn với trước kia.
Trước kia Trì Ngư dịu dàng hiểu ý, nói chuyện với gã giọng cũng nhỏ nhẹ, còn bây giờ lại vênh váo hung hăng, giây trước vừa nói xong giây sau giết gã cũng có khả năng.
"Không, đừng giết tao, đừng giết tao!" Trương Văn Phàm bò qua muốn ôm chân hắn, bị Dung Dữ đá văng.
Trương Văn Phàm lại tiêp tục bò tới cầu xin: "Trì Ngư chúng ta quay lại đi, cho anh làm bạn trai em lần nữa được không? Em không phải yêu anh sao? Bằng không sao ban đầu lại muốn ở chung với anh, anh, anh cũng yêu em. Chúng ta tiếp tục sống tốt như trước kia được không?"
Dung Dữ rũ mắt, dáng vẻ như đã hơi bị thuyết phục: "Thật không? Mày yêu tao?"
Trương Văn Phàm mừng quá đỗi, con cá yêu này quả nhiên vẫn còn tình cảm với gã, nhanh như thế đã mềm lòng. Gã vội vàng nói: "Tất nhiên là anh yêu em rồi."
Dung Dữ nghiêng đầu: "Tao không tin, rõ ràng mày đang quen tiểu thư nhà họ Đinh."
"Anh không yêu cô ta! Anh chỉ vì tài sản nhà họ Đinh mà thôi!" Trương Văn Phàm gấp gáp phủi sạch quan hệ, "Con đàn bà đó vừa ngu xuẩn vừa phiền phức, nào có tri kỷ như em, sao anh có thể thích cô ta được chứ."
Dung Dữ cười nói: "Không hổ là mày, vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Hắn xoay người mở cửa phòng, thấy được người đang đứng trước cửa mới giả vờ kinh ngạc thốt: "Đinh tiểu thư?"
Đinh Vi Vi đứng như trời trồng ngoài cửa, nước mắt đầy mặt.
Cô vì Trương Văn Phàm mà cãi nhau với mẹ, bị mẹ đánh, đang muốn chạy đi tìm bạn trai khóc kể, không ngờ rằng lại ở ngoài cửa nghe được một cuộc nói chuyện như thế.
Chuyện lúc nãy cô bất hòa với mẹ càng như một trò hề.
Đinh Vi Vi phờ phạc hỏi: "Lời anh nói đều là thật lòng ư?"
Cô đang hỏi Trương Văn Phàm.
Trương Văn Phàm mặt vàng như đất, trong đầu nghĩ, hết rồi, hết thật rồi.
Cái cây to nhà họ Đinh này trèo không được nữa rồi.
Tiền quan trọng mà mạng còn quan trọng hơn, trước mặt Dung Dữ gã không thể cho Đinh Vi Vi một câu trả lời như ý.
Trương Văn Phàm chỉ có thể hàm hồ lấy lệ, gã vội vàng bước lên nói: "Vi Vi em nghe anh giải thích..."
"Bốp!"
Đinh Vi Vi thẳng tay cho gã một bạt tai.
"Tôi tin tưởng anh như thế, mà anh lại đối xử như vậy với tôi?"
"Vì anh tôi cãi nhau với mẹ, đó là chuyện ngu xuẩn nhất trần đời mà tôi từng làm!" Đinh Vi Vi tháo chiếc nhẫn Trương Văn Phàm tặng ném thẳng vào mặt gã, "Thứ tồi tàn này trả lại anh, tôi không hiếm lạ!"
Chiếc nhẫn 'lách cách' rơi xuống đất, Đinh Vi Vi khóc chạy đi.
Cô tới tìm an ủi, không ngờ lại càng tuyệt vọng.
Chỉ là cũng tốt, coi như cô có thể nhìn rõ bộ mặt một người, không đến mức như một kẻ ngu bị người ta lừa hết lần này đến lần khác.
Dung Dữ đã đạt được mục đích, thành công xuống sân khấu.
Sau này Trương Văn Phàm có ra sao, tự nhà họ Đinh giải quyết, chắc chắn gã sẽ không có kết cục tốt.
Vòng Huyết Ngọc: Đây là quân tử động khẩu không động thủ hả? Hóa ra anh cũng quân tử phết.
Đại ma vương dùng vũ lực chinh phục cả thế giới, đã tới cái mức không cần dùng đầu óc.
Thế giới này từ đầu đến cuối Dung Dữ không chọn cách bạo lực máu me gì, chỉ dựa vào miệng lưỡi thôi đã giẫm nát cả đời của Trương Văn Phàm. Vòng Huyết Ngọc không thể không bội phục.
Dung Dữ: Xã hội pháp trị, tao mà ra tay chỉ có chết người.
Vòng Huyết Ngọc:... Anh cũng chịu tuân thủ pháp luật ghê.
Dung Dữ vừa ra khỏi cửa quẹo qua chợt đứng khựng lại.
Hình như xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Cố Minh Hoài đứng dựa vào tường, không biết đã đứng bao lâu.
Dựa theo độ cách âm của phòng thay đồ đến hành lang, vị trí này có thể nghe hết tất cả.
Dung Dữ hỏi: "Sao anh đứng đây?"
Cố Minh Hoài bình tĩnh nói: "Anh nghĩ lại không thấy yên tâm, nên đi theo em."
Sau đó thấy cá nhỏ không đến phòng vệ sinh mà lại vào phòng thay đồ, trong lòng anh thấy lạ bèn đứng ở hành lang nghe.
Anh tới còn sớm hơn Đinh Vi Vi, nghe được không sót một chữ, gồm câu 'Hại cậu là tên đạo sĩ đó'.
Trương Văn Phàm biết thân phận yêu của cá nhỏ, còn từng cùng đạo sĩ hại hắn.
Cố Minh Hoài nhớ tới lần đầu tiên gặp cá nhỏ là ở chợ. Cá chép nằm trong thau cá có gán giá rõ ràng, nếu như không phải anh có linh cảm nên mua nó về nuôi, thì cũng tưởng tượng được kết cục sau này như thế nào.
Trương Văn Phàm còn chưa có được hảo cảm của Cố Minh Hoài, đã xoát nổ giá trị tức giận của anh.
Cố Minh Hoài không hỏi nhiều, anh đi thẳng vào phòng thay đồ.
Trương Văn Phàm còn đang nằm liệt dưới đất.
Chuyện tới nước này sao gã còn không hiểu, Trì Ngư cố ý trở lại để báo thù, căn bản không có khả năng tha thứ cho gã. Đinh Vi Vi cũng bỏ gã, nhà họ Đinh không biết có chừa cho gã đường sống không. Gã đã mất hết tất cả.
Đương lúc gã cảm thấy cuộc đời u ám, liền trông thấy một người đàn ông tuấn mỹ cao lớn mở cửa đi vào.
Là chủ tịch Cố.
Trương Văn Phảm chợt thấy phấn chấn lên hẳn.
Chỉ cần có được sự che chở của chủ tịch Cố, chèn ép của nhà họ Đinh có là gì?
Gã vốn muốn lấy lòng chủ tịch Cố, một miếng ngọc bội còn chưa đủ thì còn bí mật Trì Ngư à yêu quái, đây chính là một ân huệ vô cùng vô lớn!
Nhất định phải chụp lấy cái phao cứu mạng này.
"Chủ tịch Cố." Trương Văn Phàm vội đứng lên, sửa sang lại quần áo, "Trùng hợp vậy, ngài cũng tới thay quần áo à."
Cố Minh Hoài không để ý tới gã.
Trương Văn Phàm móc túi ra cái hộp đựng miếng ngọc, lấy lòng dâng lên: "Tôi nghe nói chủ tịch Cố rất thích ngọc, đây là miếng ngọc bội cá tôi đã bỏ ra ba chục triệu để mua, lòng thành nho nhỏ bày tỏ ngưỡng mộ. Mong ngài nhận cho."
Gã ân cần mở hộp ra, một miếng ngọc đỏ xinh đẹp không lẫn tạp chất lẳng lặng nằm đó, môi cá chạm nhau đuôi giao nhau, triền miên đến cùng cực.
Cố Minh Hoài liếc nhìn, sau đó cầm ngọc bội cất vào trong túi áo, nhân tiện chỉnh lại tay áo.
Trương Văn Phàm thấy Cố Minh Hoài nhận ngọc bội, vui mừng lộ rõ, thầm nghĩ có hi vọng.
Đúng là trời không tuyệt đường người, cái thang họ Đinh để gã trèo lên mây mới vừa gãy, đã ngồi được trực thăng của chủ tịch Cố.
"Chủ tịch Cố, ngài đừng bao giờ tin tưởng Trì Ngư bên cạnh ngài, nó là yêu quái! Nó là một con cá chép thành tinh! Không tin ngài có thể tìm đạo sĩ..."
Một giây sau, một cú đấm đã bay tới.
Trên mặt bỗng đau nhức, Trương Văn Phàm hẵng còn lú, chưa rõ chuyện gì xảy ra thì bão táp mưa sa đã rơi xuống.
Trương Văn Phàm sốt ruột nói: "Chủ tịch Cố tôi thật sự không nói đùa với ngài, nó thật sự là yêu quái!"
Người đàn ông sắc mặt lạnh lẽo hung hăng đạp gã một đạp, dùng sức rất mạnh, Trương Văn Phàm nghi rằng gã đã bị đá gãy xương sườn.
Cố Minh Hoài thẳng tay dần Trương Văn Phàm một trận.
Anh ra tay cũng rất độc, trông mặt mũi gã sưng húp, kém chút là chưa đổ máu.
Từ trước đến giờ anh luôn bình tĩnh kiềm chế, rất ít khi ra tay đánh người, giờ núi băng bùng nổ còn đáng sợ hơn núi lửa.
Dung Dữ dựa vào cửa xem trò vui: " Này Vòng Nhỏ, ngài Cố đang trút giận cho tao à?
Vòng Huyết Ngọc: Biết rồi còn hỏi.
Nếu không sao lại vô duyên vô cớ đánh người?
Dung Dữ: Dáng vẻ của hắn không giống như kiểu sẽ kích động đánh người.
Vòng Huyết Ngọc: Anh nhầm rồi.
Bản tính Mặt Trời vốn hiếu chiến, trước khi Chủ thần đại nhân của chúng tôi trở thành vị thần tối cao đã từng là Chiến thần giết nửa vạn thần, trước giờ có thể động thủ sẽ không động khẩu.
Xét về mặt nào đó thì ngài với Đại ma vương đúng là cặp đôi hoàn hảo, có thể gọi là tổ hợp bạo lực.
Trương Văn Phàm đã hết sức đánh trả, ôm đầu cuộn trên mặt đất, thảm đến mức nhìn không nổi. Cố Minh Hoài hết giận, mặt lạnh dắt tay Dung Dữ: "Đi."
- -
Bên kia Đinh Vi Vi quay lại phòng, vừa mở cửa đã nhào lên đùi bà Đinh khóc: "Mẹ ơi con sai rồi..."
Bà Đinh giật mình: "Sao thế con?"
"Mẹ nói đúng, Trương Văn Phàm là tên lừa đảo!" Đinh Vi Vi khóc nấc, "Chính tai con nghe gã nói con vừa ngu xuẩn vừa phiền, chịu hẹn hò với con chỉ vì tài sản của gia đình mình. Gã còn không phải người, chàng trai chủ tịch Cố dẫn tới hình như là bạn trai cũ của gã, cũng bị gã lừa, quá đáng hơn là, gã lừa cả tài sản cha mẹ người ta, còn muốn hại người ta chết..."
"Người con coi trọng là cái thứ lòng lang dạ sói?!"
Bà Đinh kinh ngạc, bà đã biết Trương Văn Phàm lừa tình lừa tiền, còn chuyện hại người bà không nghĩ tới. Chuyện này làm bà không rét mà run, nghĩ nếu Trương Văn Phàm cũng tính kế nhà bọn họ như thế...
Cái thứ gây họa này nhất định không thể giữ.
Vui mừng là con gái cuối cùng cũng dứt ra được. Bà Đinh ôm Vi Vi vào lòng dỗ dành: "Không sao, con biết là tốt rồi, đau dài không bằng đau ngắn. Với điều kiện của con, cả khối đàn ông tốt tùy con chọn, sao phải treo cổ trên một cái cây rỗng như thế đúng không?"
"Hôm nay là sinh nhật con, phải vui vẻ ăn sinh nhật."
Yến tiệc đêm đó cuối cùng cũng viên mãn kết thúc, có người hài lòng vì bàn được hợp đồng.
Có người biết được chân tướng, tuyệt vọng lại tức giận.
Trương Văn Phàm bị nhà họ Đinh tống cổ ngay trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của người khác trong những lúc nhàn rỗi*.
(Gốc là trà dư tửu hậu: chỉ những lúc nhàn rỗi, như lúc vừa thưởng thức xong chén trà chén rượu.)
Dung Dữ cũng theo Cố Minh Hoài về nhà.
Chủ tịch Cố uy mãnh giận dữ vì lam nhan =))))