Yến tiệc kết thúc về đến nhà đã rất khuya, đèn phòng ngủ còn bật, Cố Minh Hoài không định đi ngủ, điệu bộ muốn tâm sự thẳng thắn đêm khuya.
"Bây giờ có thể kể chút chuyện của em và bạn trai cũ chưa?"
Dung Dữ: "Sao em lại ngửi thấy mùi chua đâu đây nhỉ."
"Không được đánh trống lảng."
"Ò." Dung Dữ ngoan ngoãn trả lời, "Chuyện này thật ra là vụ án đẫm máu liên quan đến trả ơn."
Cố Minh Hoài nhíu chặt mày: "Lại là trả ơn?"
Dung Dữ gật đầu. Có điều đây là chuyện của nguyên chủ, không liên quan đến hắn.
Cố Minh Hoài: "Nói tiếp."
"Cái chuyện này thì... muốn kể thì phải kể từ một ngàn năm trước."
Dung Dữ kể tất tần tật từ chuyện Trì Ngư được người đánh cá cứu thế nào, rồi tìm ân nhân làm sao, đến hiện đại cứu được Trương Văn Phàm, thấy gã giống y đúc ân nhân mới cầm tài sản trả ơn còn học con người lấy thân báo đáp, rồi bị cặn bã lừa dối.
Hắn kể rất bình tĩnh, vì dù sao đây cũng không phải câu chuyện của hắn.
Nhưng Cố Minh Hoài càng nghe càng tức.
"Vậy nên gã nói, em yêu gã, chủ động muốn ở bên gã..."
"Cái gì mà yêu? Em căn bản không hiểu, chính là loài người mấy anh nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, em mới nói như thế thôi."
Cố Minh Hoài nghe xong sắc mặt mới hơi bớt giận, nhưng ngay sau đó thấy sai sai: "Chẳng phải em không hiểu ý của lấy thân báo đáp à?"
Ban đầu cậu cá nhỏ này hùng hồn cho rằng lấy thân báo đáp đơn giản là tiếp xúc tay chân, nên ngày nào cũng dính chặt anh không rời.
"Hiểu một chút thôi." Dung Dữ giơ tay tỏ vẻ 'chút như này này', "Chính là hai người phải ở bên nhau. Em với gã đi theo hình thức này, nhưng không có chút tình cảm nào hết."
Cố Minh Hoài vẫn không vui: "Vậy em làm bạn trai anh, sẽ không vì anh cứu em từ chợ nên em muốn lấy thân báo đáp đấy chứ?"
Anh yêu cá nhỏ, chắc chắn không hi vọng cá nhỏ ở bên anh vì ân tình.
"Em đến với anh không phải vì ân tình*! Vốn là em không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi. Hai người không phải chỉ cần ở chung là được, mà phải có tình cảm với nhau." Dung Dữ chính đáng giải thích, "Sau khi gặp anh, em mới hiểu hai người chân chính có tình cảm với nhau là như thế nào."
(*chỗ này bản raw để ô trống nên mình xin phép nhìn ngữ cảnh tự thêm vào)
Cố Minh Hoài vẫn xụ mặt, sắc mặt lạnh như tiền.
Dung Dữ lười dỗ: "Có phải anh biết em có bạn trai cũ nên chê em không hả?"
Cố Minh Hoài cụp mắt: "Anh không có."
"Anh có." Dung Dữ hừ lạnh, "Từ lúc về đến nhà anh đã khó chịu với em, quả nhiên đám đàn ông đều như nhau. Nếu để ý thì đừng ngủ với em." Vừa nói vừa chui rúc vào chăn.
Cố Minh Hoài kéo người vào ngực ôm, nhẹ giọng nói: "Anh đau lòng em."
Đau lòng em tìm người tận ngàn năm.
Đau lòng vì khi em bị tổn thương anh lại không ở bên.
Dung Dữ ngạc nhiên: Hắn cũng biết đau lòng kìa.
Vòng Huyết Ngọc:... Này không phải chuyện anh trải qua, anh đồng cảm được à?
Đại ma vương cũng chẳng phải người biết đồng cảm gì cho cam.
Dung Dữ lười để ý vòng Huyết Ngọc, hắn nói: "Đau lòng cái gì? Đau lòng vì em quá thảm? Tìm nhiều năm như vậy lại tìm được một cặn bã."
Cố Minh Hoài: "Không phải đàn ông nào cũng cặn bã như thế."
Dung Dữ thầm nghĩ người khác có cặn bã hay không thì không biết, còn anh đừng có mà mặt dày.
Hắn tìm anh cũng đâu chỉ là một ngàn năm.
"Cá Nhỏ à." Cố Minh Hoài đột nhiên nói, ""Nếu em đã biết hai người có tình cảm với nhau là gì rồi thì."
"... Vậy có muốn biết, lấy thân báo đáp chân chính là gì không em?"
Dung Dữ: Hắn đang nói gì vậy?
Vòng Huyết Ngọc: Đang mời anh thực hiện hành động trao đổi linh khí một tháng đấy.
Dung Dữ: Mà đúng là chúa tể phiên dịch bậc thầy ngôn ngữ.
Dung Dữ dứt khoát kéo cà vạt Cố Minh Hoài qua hôn lên môi anh.
Đuôi mắt hắn cong cong, môi đỏ mọng khẽ mở.
"Được thôi, em cứ luôn không rõ ý của câu này, tốt nhất là anh nên giảng cho em hiểu rõ chút."
- -
Buổi học này kéo dài đến nửa đêm, từ tiết sinh học chuyển thành tiết thể dục.
Cố Minh Hoài thể lực dồi dào chậm rãi dạy Dung Dữ biết ý nghĩa của câu này, từ đủ loại ý nghĩa, hiểu rõ đến tận chân tơ kẽ tóc.
"Giờ em đã hiểu chưa?" Cố Minh Hoài đàng hoàng nói.
Dung Dữ giống như một học sinh tinh thần uể oải sau giờ học mệt mỏi, chỉ muốn nằm ngủ thẳng cẳng: "...Em hiểu rồi, có thể nghỉ dạy được chưa anh?"
"Không được, còn chưa tan học mà."
"...Một tiết của anh sao mà lâu thế hả! Với lại này là tiết thứ mấy rồi! Anh dạy lố giờ em có thể báo cáo anh với Bộ Giáo Dục đấy anh biết chưa!" Dung Dữ gắng sức giãy dụa, hắn rất muốn cúp tiết, tiếc là bị thầy Cố đè, chỉ có thể bị kéo lại tiếp tục 'nghe giảng'.
Dung Dữ cắn ngón tay nén lại tiếng rên rỉ nghẹn ngào sắp bật thốt, tức tối nghĩ tiết 'dạy học' này có thể đừng gắn thêm 'thiết bị kỹ thuật' to như thế không, đau chết hắn.
Cố Minh Hoài hôn lên nước mắt sinh lý của Dung Dữ, rút ngón tay hắn ra, thấy trên đó có hai dấu răng liền khựng lại: "Ngậm tay anh nào."
"Vậy em cắn anh đấy!"
Muốn đau thì cùng đau, không thể chỉ có hắn đau một mình.
Cố Minh Hoài cười khẽ: "Được."
...
Đêm nay vốn là một đêm vô cùng kiều diễm, thế nhưng bởi vì xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào đó, một giây sau đã biến thành đêm kinh hồn.
Khi Cố Minh Hoài nắm lấy mắt cá chân Dung Dữ, định dạy thêm một tiết nữa thì đôi chân trắng muốt ấy lại đột ngột biến thành đuôi cá đỏ.
Cố Minh Hoài: "..."
Mẹ nó là người bình thường thì chắc bị dọa héo queo rồi.
Cũng hên Cố Minh Hoài đã quá quen với tình huống này --- dù biến thành đuôi cá trong lần đầu ứ ừ --- nhưng anh vẫn có thể bình tĩnh đối phó.
Cuối cùng Dung Dữ cũng được giải thoát, không ngờ có một ngày đuôi cá lại cứu mạng hắn.
Giá trị linh khí của hắn đã đầy lắm rồi, còn giá trị nguồn nước thì đang vùn vụt giảm xuống, dù sao đây cũng là vận động vô cùng tiêu hao năng lượng.
Có thể thấy Cố Minh Hoài đúng là không phải người, chơi hắn đến mức biến thành cá.
Cố Minh Hoài nhìn cái đuôi này, nhất thời không biết xuống tay từ đâu.
"Anh ngớ ra đó làm gì? Còn không mau ôm em vào nước." Dung Dữ giễu cợt nói, "Đừng nói mới ngủ người ta xong đã chê bẩn nha?"
Cố Minh Hoài bế Dung Dữ vào phòng tắm, mở nước cho hắn, động tác thuần thục do đã làm vô số lần.
Dung Dữ liếc nhìn Cố Minh Hoài, không chút che giấu cười trên sự đau khổ của người khác: "Phiền thầy Cố đi tắm nước lạnh, chỗ của em không chào đón anh."
Cố Minh Hoài lại không đi tắm nước lạnh, chân dài bước thẳng vào bồn tắm.
Bồn tắm rất lớn nhưng hai người đàn ông cùng ngồi cũng có chút chật chội, Cố Minh Hoài vừa bước vào nước đã tràn ra.
Dung Dữ: "Anh muốn tắm chung à?"
"Tiếp tục học nào." Đêm nay Cố Minh Hoài không có ý nhịn.
Dung Dữ nhấc đuôi: "Đã thế này rồi sao làm?"
"Cá Nhỏ à, cá có xoang tiết thực.*" Cố Minh Hoài trần thuật, "Tiết sinh học cuối cùng, thăm dò bí ẩn xoang tiết thực của cá."
Dưới rốn của người cá ba tấc, có thể quan hệ thân mật.
"Ngoan, mở vảy ra nào em."
Dung Dữ: "..."
(Đcm =))))))))))
...
Tay Dung Dữ bám chặt thành bồn: "Trước kia lúc anh chê đuôi em, có nghĩ tới ngày này không?"
Cố Minh Hoài trả lời: "Khi anh chưa yêu em, sẽ không nghĩ đến sau này có em."
Dung Dữ siết đến mức ngón tay cũng trắng bệch: "Vào lúc này lại nói như thế, bạc tình quá đấy."
Cố Minh Hoài nắm lấy ngón tay hắn kéo người lại hôn. Hai bàn tay thon dài thuộc về đàn ông, mang vòng nhẫn với vòng ngọc đỏ, mười ngón quấn quýt chẳng rời.
Dung Dữ giương mắt, ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ lấm tấm nước đang kề sát.
Mờ ảo như một giấc mộng.
"Sau này yêu em rồi, mới hối hận vì trước đây chưa yêu em."
- --
Ngày hôm sau Cố Minh Hoài không đến công ty mà ở nhà với Dung Dữ.
Dung Dữ tựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Bà Đinh gửi tin nhắn cho hắn. Hiệu suất làm việc của nhà họ Đinh rất cao, một đêm đã tra ra Trương Văn Phàm từng ở bên đàn ông. Còn có chuyện trước kia Trương Văn Phàm không có đầu óc kinh doanh, thường thua lỗ, sau đột nhiên kiếm được số tiền không rõ lai lịch, cũng không phải trúng vé số, phất lên nhanh như vớ được vận may gì đấy, mà những chuyện này đều xảy ra khi cậu thanh niên kia cũng chính là Trì Ngư xuất hiện.
Cơ bản là giống hệt những gì Dung Dữ kể.
Có điều nặng nề nhất vẫn là Đinh Vi Vi nghe được những lời Trương Văn Phàm nói khi đó. Tiểu thư nhà họ Đinh đau lòng cả đêm, sáng nay bắt đầu học tập tiếp nhận kinh doanh của gia tộc, quyết định đá đàn ông cặn bã sang một bên.
Ông bà Đinh vui mừng đến mức suýt rơi nước mắt, nghĩ con gái cuối cùng cũng không yêu đương với loại cặn bã đó nữa.
Nhà họ Đinh không định bỏ qua cho Trương Văn Phàm dễ dàng như vậy, tối hôm qua đã đến Kỳ Hoá nói rõ tình huống sau đó lấy lại dây chuyền, đồng thời cũng chuẩn bị đơn gọi của tòa án đưa đến nhà họ Trương. Kỳ Hoá cũng không chịu tổn thất ba chục triệu, bọn họ không thiếu tiền nhưng cũng không thích bị lừa gạt. Nếu Trương Văn Phàm trả lại ngọc bội, Kỳ Hóa sẽ không truy cứu nữa, có điều từ nay về sau Trương Văn Phàm sẽ lọt vào danh sách đen của Kỳ Hóa, khó mà sống ở thành phố Chương Hoa này. Nếu như không chịu trả lại thì gặp trên tòa, lấy tất cả tài sản của Trương Văn Phàm ra thế chấp.
Tất nhiên Trương Văn Phàm sẽ không trả nổi, miếng ngọc bội cá đó gã đã đưa cho Cố Minh Hoài. Kỳ Hóa sẽ không vì một miếng ngọc mà đắc tội với Cố Minh Hoài, cho nên chỉ biết chĩa mũi nhọn vào Trương Văn Phàm.
Đây cũng là lý do Cố Minh Hoài nhận miếng ngọc đó.
Chặt đứt tất cả đường sống của Trương Văn Phàm.
Trương Văn Phàm cũng tự biết mình, đêm đó mua vé xe lửa trốn sang vùng khác.
Gã đã không thể sống ở thành phố Chương Hoa này được nữa.
Tài sản bị đóng băng, không có đồng nào trên người còn sắp bị truy nã, Trương Văn Phàm sẽ sống như thế nào... Chuyện này đã không còn là vấn đề Dung Dữ cần quan tâm.
Sau khi Trương Văn Phàm trốn tới vùng khác, nến Trường Minh của Trì Ngư lại dài thêm một khúc, nhưng ánh nến vẫn lờ mờ chập tắt.
Nội đan chưa lấy về, ánh nến sẽ không sáng, mà tên đạo sĩ kia vẫn chưa xuất hiện.
Dung Dữ không vội làm chuyện này, dù sao cũng còn hơn nửa năm.
"Cậu nhảy qua cửa rồng thì gần như đồng thọ cùng đất trời, sớm muộn gì cũng thấy chán chường cuộc sống này thôi. Ta giúp cậu nhiều như thế, cho ta ở thế giới này thêm nửa năm cũng không quá đáng chứ?" Dung Dữ nói với đèn hồn của Trì Ngư.
"Cậu có người cậu muốn tìm, ta cũng có người ta muốn gặp. Ta muốn gặp hắn, đã muốn 972 bãi bể nương dâu rồi, một cuộc bể dâu là khoảng thời gian tính từ lúc thế giới của cậu được sinh ra cho đến nay. Cậu có thể hiểu được không cá ngốc? Cậu không thể hiểu, vì cậu còn chưa đủ 1000 tuổi nữa kìa."
"Được, cứ quyết định vậy đi."
"Quyết định gì vậy?" Cố Minh Hoài từ ngoài đi vào, "Em đang nói chuyện với ai thế?"
Dung Dữ miễn cưỡng tựa vào giường: "Em tự nói chuyện một mình không được à?"
"Được." Cố Minh Hoài nói, "Rửa cho em trái táo này, ăn đi."
Dung Dữ nghiêng đầu từ chối: "Em không ăn táo chưa gọt vỏ."
"Yêu kiều." Cố Minh Hoài cầm dao gọt vỏ cho hắn, "À đúng rồi, miếng ngọc này tặng cho em."
Dung Dữ cầm lấy ngắm nghía chốc lát, xong giơ tay định đập.
"Cái này không được đập!" Cố Minh Hoài lập tức ngăn lại.
Dung Dữ nhìn anh: "Cho em một lý do."
Cố Minh Hoài nói: "Đây là vật định ước, hai con cá đó tượng trưng cho anh và em, em mà đập thành hai nửa thì chúng ta sẽ bị tách ra. Vì để anh và em mãi ở bên nhau, cá nhỏ à bỏ qua cho miếng ngọc này được không em?"
Dung Dữ nhìn chòng chọc anh một hồi, sau đó mới cất kĩ ngọc bội: "Coi như có lý do chính đáng."
"Ăn táo đi." Cố Minh Hoài gọt táo xong đưa hắn.
Dung Dữ cầm lấy cắn một miếng.
"Ngọt không?"
Dung Dữ bắt bẻ: "Tàm tạm."
"Vậy sao mắt lại đỏ rồi? Anh còn tưởng em bị chua khóc chứ." Cố Minh Hoài cười hỏi, "Lẽ nào được anh tận tay gọt táo nên em cảm động phát khóc hửm?"
Dung Dữ cắn trái táo, cặp mắt đào hoa xinh đẹp giờ đây hơi ửng đỏ, lộ vẻ minh diễm khó mà dùng lời diễn tả.
"Đúng thế đấy, sáng nay tỉnh dậy thấy anh không bỏ của chạy lấy người, con mẹ nó tôi cảm động phát khóc."