Qua một tháng, phi thuyền chậm rãi đáp xuống một tinh cầu màu xanh thẳm xinh đẹp.
Mấy ngày gần đây thủ đô Liên bang đã sớm truyền tin nhau --- con trai Phó tướng quân sắp trở về.
Lúc trước nhà họ Phó nhận được tin Phó Thiển Tri nói sắp về Lam Tinh, nhà họ Phó phấn khởi truyền tin khắp giới quý tộc, tạo thế lực cho sự trở về của Phó Thiển Tri.
Phải biết rằng hồi còn trẻ Phó tướng quân và người đứng đầu Liên bang là anh em tốt sống chết có nhau, có chiến công lật đổ Đế quốc, vô cùng quyền cao chức trọng. Mười tám năm đầu, ngài Thủ lĩnh chiến đấu ở tiền tuyến, thành công tiêu diệt Đế quốc, nhưng đứa con vừa tròn ba tuổi lại bị tàn dư Đế quốc bắt đi, từ đó bặt vô âm tín. Thủ lĩnh phu nhân đau lòng muốn chết, ngài Thủ lĩnh cũng áy náy khôn nguôi mới nhận con trai của bạn là Phó Thiển Tri làm con nuôi, đối xử như con ruột, tình cảm của hai người cũng gửi gắm hết vào y.
Từ đó cũng biết địa vị của Phó Thiển Tri trong thủ đô này cao bao nhiêu, tất cả thiếu gia quý tộc gặp y cũng phải nép sang một bên. Càng khỏi bàn đến từ bé xíu Phó Thiển Tri đã nổi bật về mọi mặt, lấy thành tích S tốt nghiệp Học viện Quân sự, khiến đám bạn cùng trang lứa hoàn toàn mờ nhạt dưới ánh sáng của y, nhìn đã biết y sẽ trở thành trụ cột vững chắc cho quốc gia sau này.
Nhưng sau đó không hiểu sao lại đến hành tinh lưu đày làm một Trưởng ngục nho nhỏ.
Lúc ấy chuyện này rất ầm ĩ, tất cả mọi người nói hết nước bọt, thậm chí cả Thủ lĩnh phu nhân cũng ra mặt khuyên nhủ, nhưng vẫn không lay chuyển được quyết tâm của Phó Thiển Tri. Thât giống như thanh niên đẹp trai ưu tú tài giỏi hai mươi năm lại đột nhiên ngớ ngẩn.
Chuyến này đi tận mười năm, có thể vị kia đã trải nghiệm cuộc sống đủ rồi nên quyết tâm trở về. Không dùng não cũng biết chức quyền của vị kia sau khi trở về tất nhiên sẽ không thấp, mấy nhà tinh mắt vồn vã dẫn con đến kết giao.
Ngay lúc phi thuyền hạ xuống, không chỉ có Phó tướng quân ra nghênh đón, mà toàn bộ quý tộc thủ đô thậm chí là ngài Thủ lĩnh và Thủ lĩnh phu nhân đều đi ra ngóng trông.
Chỉ có Phó Thiển Tri mới khiến người ta xếp hàng dài đợi như thế.
- -
Trong căn phòng ngủ sang trọng.
"Cậu chủ, cậu chủ Phó đã trở về, ngài không đi đón ạ?"
Thanh niên trên giường rúc vào chăn ngủ, không nhịn được nói: "Anh ta trở về thì liên quan gì đến tôi?"
"...Đó là chồng chưa cưới của ngài, hơn nữa quý tộc toàn thủ đô cũng đi nghênh đón rồi, ngài Thủ lĩnh và Thủ lĩnh phu nhân cũng đi. Thân phận hắn bất phàm, ngài không ra mặt thì có hơi thất lễ."
"Thân phận bất phàm? Có bất phàm như tôi không?"
"Đương nhiên ngài là thiếu gia tôn quý nhất Liên bang."
"Vậy còn không cút đi, đừng phiền tôi ngủ."
"...Vâng cậu chủ."
Người giúp việc cung kính lui ra, thuận tay đóng cửa lại.
Quý Vũ nghe thấy tiếng người giúp việc đi rồi, phiền não lầm bầm: "Phó Thiển Tri là ai vậy?"
Trong trí nhớ cũng không có người này.
Mấy hôm nay Quý Vũ nghe tên này truyền đi khắp thủ đô, nói là con trai của Phó tướng quân.
Phó tướng quân có con trai hả?
Quý Vũ cố gắng lục tung ký ức kiếp trước, hoàn toàn không nhớ Phó tướng quân có con trai, cũng không nhớ Phó Thiển Tri đó từ hành tinh lưu đày trở về lúc nào.
Có điều không biết cũng bình thường. Kiếp trước cậu ta vẫn luôn ở Liệp Mã Tinh xa xôi, không biết chuyện xảy ra ở Lam Tinh, không biết chút gì về mối quan hệ của đám quý tộc này.
Khi đó, thân phận của cậu ta không thể tiếp xúc với giới quý tộc.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Mấy ngày nay người giúp việc luôn nói cậu ta và Phó Thiển Tri có hôn ước. Bởi vì hai nhà Phó Quý qua lại thân thiết, khi Quý phu nhân mang thai hai nhà đã định hôn ước. Thời đại Tinh tế đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, dù là hai bé trai vẫn không ngăn được quyết định liên hôn của hai nhà.
Quý Vũ khịt mũi coi thường với cái gọi là hôn ước này, nghe nói tên Phó Thiển Tri kia vứt bỏ tiền đồ xán lạn mà chạy đến hành tinh lưu đày làm Trưởng ngục, nhất định đầu có bệnh, cậu ta sẽ không bao giờ kết hôn với thứ người như vậy. Ở thủ đô này thanh niên quý tộc lấy lòng cậu ta nhiều như lá mùa thu, mà cậu ta còn chẳng thèm ngó ngàng.
Nghĩ vậy ngay sau đó cậu ta đã hết hứng thú với chồng chưa cưới. Dù sao trong trí nhớ kiếp trước, cuối cùng Kỷ Thanh Du cưới một tinh tặc tên Phong Hành, chứ không phải Phó Thiển Tri thình lình ngoi lên này.
Chắc chắn không phải nhân vật quan trọng gì.
Quý Vũ lờ đi ngủ tiếp.
- -
Trong khu đậu phi thuyền tư nhân nhà họ Phó.
Phi thuyền mang huy hiệu có một không hai của nhà họ Phó vừa đậu xuống, tất cả mọi người đều kích động.
"Tới rồi."
"Không biết mười năm trôi qua Phó Thiển Tri trông ra sao nhỉ?"
"Năm đó anh ta là sinh viên đẹp trai nhất Học viện Quân sự đấy."
"..."
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cửa khoang chậm rãi mở, có hai người sóng vai bước ra.
Một người thân hình cao lớn, mặt mày sắc bén, khí chất lạnh lẽo không giận tự uy, vừa nhìn sẽ khiến sống lưng người khác phát rét.
Mười năm cũng không mang đến cho y chút dấu vết của năm tháng, người đàn ông vẫn tuấn mỹ chói mắt như thần, hơn nữa còn thành thục chững chạc hơn năm đó.
Mà một người khác...
Đó là một thanh niên rất đẹp, mặc hoodies đỏ, da dẻ hồng hào, trông vô cùng mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Đây là ai? Sao lại đi xuống cùng Phó Thiển Tri?
Hơn nữa... Thanh niên này mọi người rõ ràng chưa từng gặp, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi quen mắt.
Phó Thiển Tri nắm tay Dung Dữ, cùng đi đến trước mặt Phó tướng quân.
"Cha." Phó Thiển Tri mở miệng.
Phó tướng quân nhìn chăm chú đứa con trai đã mười năm không gặp, mắt dâng lên vui mừng xen lẫn phức tạp.
"Cậu---"
Một giọng nói mất khống chế phát ra từ một quý bà.
Phó Thiển Tri nhìn đôi vợ chồng, gọi: "Ngài Thủ lĩnh, phu nhân."
Thủ lĩnh phu nhân chăm chú nhìn Dung Dữ: "Cậu..."
Cậu thật giống con của tôi.
Dung Dữ hỏi: "Phu nhân, trên mặt tôi dính gì sao?"
Hai người mặt đối mặt, tất cả mọi người bỗng phát giác tại sao bọn họ thấy thanh niên quen mắt.
Bởi vì mặt mày cậu ấy giống Thủ lĩnh phu nhân đến bảy phần.
Bởi vì khác biệt giới tính và tuổi tác, nếu tách ra nhìn thì người khác không chắc liên tưởng hai người với nhau. Nhưng đứng chung một khung hình, ai cũng sẽ cảm thấy hai người họ cùng chung huyết thống.
Nếu sớm mấy tháng, bọn họ không chừng sẽ cho rằng thanh niên là đứa con lưu lạc bên ngoài của Thủ lĩnh phu nhân.
"Thời Viễn, em tìm được, em tìm thấy con của chúng ta rồi." Thủ lĩnh phu nhân níu lấy tay chồng mình, vội vã nói, "Cậu ấy chính là con chúng ta."
"Vân Thư, con chúng ta đã tìm được rồi." Thủ lĩnh nhỏ giọng trấn an bà, "Con đang ở nhà mà em."
Ông xấu hổ cười nhìn Dung Dữ: "Xin lỗi, tinh thần vợ tôi không ổn định."
Đường đường là người đứng đầu Liên bang, lại bày ra dáng vẻ đó trước một thanh niên tầm hai mươi tuổi, có thể nói vô cùng khiêm tốn.
Phó Thiển Tri hỏi: "Chú Quý, bệnh của dì Nguyễn vẫn chưa đỡ hơn ạ?"
Thủ lĩnh thở dài: "Đây là tâm bệnh, bác sĩ nói qua một thời gian sẽ tốt hơn."
Con mất tích không rõ sống chết, Thủ lĩnh phu nhân đau lòng quá độ mà dẫn đến tinh thần có chút bất thường. Mọi khi vẫn khá tốt nhưng khi thấy mấy thanh niên bằng tuổi con mình, hay hơi giống bà và Thủ lĩnh thì bà đều nhận thành đứa con mất tích của mình. Bác sĩ tâm lý không trị được, trừ khi tìm được con, cởi mối u sầu trong lòng.
Mấy tháng trước con trai ruột đã tìm được, đúng vết bớt, xét nghiệm DNA cũng không thấy vấn đề gì, chỉ là dáng vẻ không quá giống cha mẹ. Vợ chồng thủ lĩnh đều là tuấn nam mỹ nữ, đứa trẻ kia gương mặt lại bình thường.
Nhưng nghe nói con mình lớn lên ở khu dân nghèo, cuộc sống khốn khổ, chưa từng có thời gian chăm chút vẻ ngoài, đau lòng còn không hết nào dám chê con xấu xí. Cũng không ai biết đứa bé ba tuổi lớn lên trông thế nào, cũng rất có khả năng trưởng thành không thành công.
Nhưng tinh thần của Thủ lĩnh phu nhân không tốt hơn, vẫn nhắc rằng con mình chưa về nhà.
Đối với lần này bác sĩ tâm lý cũng chỉ có thể nói, đau khổ quá lâu không thể tốt liền được, cần phải có thời gian xoa dịu từ từ.
- -
Dưới ánh nắng chói chang không phải chỗ để ôn chuyện, người ngoài dù thế nào cũng chỉ là tới hóng vui, người nhớ Phó Thiển Tri nhất vẫn là Phó tướng quân đã xa con mười năm.
Các quý tộc ai về nhà nấy, Thủ lĩnh phu nhân được ngài Thủ lĩnh dìu đi, lúc đi còn quyến luyến quay lại nhìn Dung Dữ.
Cuối cùng chỉ còn hai cha con nhà họ Phó và một người ngoài là Dung Dữ cùng nhau về nhà.
Phó phu nhân mất sớm, nhà họ Phó chỉ còn hai người đàn ông. Phó tướng quân không phải một người cha biết biểu đạt tình cảm, còn Phó Thiển Tri từ nhỏ đã kiệm lời, hai cha con ở chung hầu như không nói được mấy câu, chia xa mười năm, giờ gặp lại càng không biết nói gì.
Nhưng khi Phó Thiển Tri vừa báo tin sẽ trở về, Phó tướng quân đã vui mừng chạy đến đưa cho ông bạn già xem, có thể thấy tình thương của ông đối với con cũng không ít chút nào.
Ngày nhận được tin hồi âm, ông xách mấy chai rượu đi tìm thủ lĩnh, uống say bí tỉ, vỗ vai anh em mình cười to: "Năm nay đúng là năm tốt, con trai tôi trở về, con trai ông cũng trở về. Ước định năm đó của chúng ta còn tính không?"
Thủ lĩnh cũng say tươi cười hớn hở nói: "Tính!"
Hai đứa bé đã trở lại, hôn sự cũng nên đặt lên đầu.
Vậy nên, lúc vừa ngồi xuống ghế salon Phó Thiển Tri thẳng thắn giới thiệu với Phó tướng quân "Đây là bạn trai con, là người yêu con sẽ kết hôn và bên nhau cả đời", Phó tướng quân lập tức sặc ngụm trà ngay cổ họng.
"Khụ khụ khụ!" Sắc mặt Phó tướng quân thoắt trắng thoắt xanh.
"Ngại quá." Phó tướng quân cười nói với Dung Dữ: "Trà này có cặn, chú kêu giúp việc pha bình khác cho Tiểu Du, Tiểu Du cứ tự nhiên ngồi uống trà. Chú và Phó Thiển Tri đã mười năm không gặp, có rất nhiều lời muốn tâm sự với nhau." Sau đó nhỏ giọng nói với Phó Thiển Tri, "Con theo cha vào thư phòng."
Đây rõ ràng là muốn tách Dung Dữ ra, Dung Dữ cũng không thèm để ý, hắn tin tưởng phó Thiển Tri có thể xử lý tốt.
Trà nhà họ Phó cũng rất ngon.
Phó Thiển Tri trấn an nhìn Dung Dữ, theo Phó tướng quân lên lầu.
...
Thư phòng.
"Con đã lâu không về, vừa về đã muốn chọc cha tức chết phải không?" Phó tướng quân đi đi lại lại, "Con nghĩ cha không biết thân phận đứa bé kia hả? Trước đó con nhờ nhà họ Phó tra người hại đứa bé đó ở tù, cha cũng tra luôn thân thận cậu ta rồi. Con muốn kết hôn với người đã từng ngồi tù? Con còn dẫn tội phạm ra ngoài. Con làm Trưởng ngục lại vì tình riêng mà làm trái luật vậy hả?"
Phó Thiển Tri mặt không đổi sắc: "Cha, Tiểu Liên Hoa không có tội gì cả."
"Tiểu Liên Hoa là ai?"
"... Thanh Du."
Phó tướng quân đứng khựng lại cười nhạt: "Tình cảm còn tốt quá nhỉ, tên thân mật cũng có luôn."
"Tất nhiên, con yêu em ấy."
"Con yêu nó, nó có yêu con không? Con có chắc rằng nó không phải vì thoát khỏi tù nên mới chịu bên con? Nó đang lợi dụng con!" Phó tướng quân vô cùng giận, "Dù nó không phạm tội giết người, nhưng nó được tinh tặc nuôi lớn, cái ăn cái dùng của nó đều từ tiền ăn cướp, con còn nói nó trong sạch vô tội hả? Nếu nó muốn vô tội thì nên khai hết đám tinh tặc đó ra để cảnh sát bắt đưa hết vào nhà tù Vô Tận, lúc đó mới là lấy công chuộc tội."
Bởi vì tinh tặc thời Đế quốc rất ngang ngược, đám nào cũng coi khinh vương quyền, đã có bài học trước đó nên sau khi Liên bang thành lập đã bắt đầu chèn ép thế lực tinh tặc. Luật pháp Liên bang với tinh tặc rất nghiêm khắc, dù là trộm một đồng hay một trăm triệu, không giết người hay giết người như ngóe, chỉ cần là gia đình của tinh tặc, chỉ cần có thân phận tinh tặc, dù lớn dù nhỏ có làm ác hay không, hễ bị bắt là xử chung thân. Thậm chí con của tinh tặc, vừa sinh ra đã định trước là có tội, vĩnh viễn không thể nào quay đầu.
Đây cũng là nguyên nhân tinh tặc ngày càng nhiều. Luật pháp không cho tinh tặc cơ hội sửa chữa, những đứa con của tinh tặc chỉ có thể kế nghiệp cha, truyền từ đời này sang đời nọ, cả đời đều lưu vong khắp nơi.
"Bị ai nuôi không phải chuyện em ấy có thể chọn, những tinh tặc đó cũng chưa từng lạm sát người vô tội." Phó Thiển Tri bình tĩnh nói, "Nếu em ấy vì thứ gọi là chính nghĩa mà đi lấy oán trả ơn, chẳng lẽ cha chịu cho em ấy vào cửa?"
Dĩ nhiên sẽ không, bởi vì loại người đấy còn đáng sợ hơn nhiều, hoàn toàn là kẻ ăn cháo đá bát.
"Con đang biện minh cho nó." Phó tướng quân thất vọng nói, "Năm đó con vào Học viện Quân sự, khẩu hiệu ngay ngày đầu nhập học là gì? Là vĩnh viễn đứng về phía chính nghĩa và công lý, tuyệt không dao động."
"Nếu bọn họ phải bị xử phạt nặng hơn sai lầm của mình, con cho rằng đó là bất công với bọn họ."
"Chẳng lẽ con còn muốn sửa luật?"
"Con có thể trở thành nghị viên."
"..."
Con trai làm sâu gạo mười năm không gượng dậy nổi bỗng muốn tham chính, nguyên nhân là vì một người đàn ông, Phó tướng quân nhất thời không biết nên vui hay giận.
"Được, tạm thời không nhắc đến chuyện nó có tội." Phó tướng quân nói, "Nó đã từng yêu đương với một người đàn ông, nếu không bị bắt hai người đã kết hôn. Chuyện này con cũng không để ý?"
"Không còn..."
"Nghĩ kĩ hẵng trả lời cha, đừng để chuyện này trở này gút mắc trong lòng con." Phó tướng quân vừa nhìn đã thấu suy nghĩ con trai, "Đàn ông nhà họ Phó chúng ta, ham muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt."
"..." Phó Thiển Tri im lặng chốc lát, nói, "Để ý."
"Mỗi giây mỗi phút con đều ghen tị, có người đã từng yêu, ôm, hôn em ấy, em ấy cũng yêu, ôm, hôn người đó. Con không được tham dự vào quá khứ của em ấy, đã bỏ lỡ tuổi thơ, thời niên thiếu, vui vẻ cùng đau khổ, hạnh phúc và gian khổ của em ấy. Mà tất cả đều bị một người khác chứng kiến. Con ghen tị đến phát điên."
"Thế nên, con không thể bỏ lỡ cuộc đời sau này của em ấy, con phải đi cùng em ấy qua từng giây từng phút từng tháng từng năm, vui buồn hờn giận, bi hoan ly hợp. Khi còn sống hay sau khi chết đi, con đều muốn có em ấy. Từng giây từng phút, con yêu em ấy còn nhiều hơn cả ghen tị."
Phó Thiển Tri nói, "Cha, con nghiêm túc."
Phó tướng quân cũng sửng sốt.
Ông biết con trai mình rất kiệm lời, lãnh đạm vô tình, chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nghe được những lời nóng bỏng như thế từ miệng con trai.
Tướng quân từng hiên ngang trên chiến trường phát hiện con trai giờ đã cao hơn ông, trong mắt đầy nghiêm túc, không còn là thằng nhóc nửa chữ yêu bẻ đôi cũng không biết.
Con mình trưởng thành rồi. Phó tướng quân lặng im hồi lâu, bỗng như già đi mấy tuổi, khoát khoát tay: "Ngày mai cha sẽ lấy mấy chai rượu ngon đến bồi tội với chú Quý."
Phó Thiển Tri ngẩn ra: "...Cha?"
Phó tướng quân nói: "Con không còn là con nít, cha cũng không thể xen vào chuyện của con cả đời được. Nếu con chọn cậu ta rồi, cha sẽ không nói gì cả, con từ nhỏ đã ưu tú, mắt nhìn người hẳn không tệ. Cha chỉ hy vọng đứa bé kia cũng thật lòng yêu con. Cha không quan tâm cậu ta có ưu tú hay không, cha chỉ để ý đến hạnh phúc của con."
Phó tướng quân không nhắc lại chuyện hôn ước, dù sao cũng trái ước rồi. Lời nói đùa giữa người lớn với nhau, chung quy cũng không quan trọng bằng hạnh phúc cả đời của con cái.
Ông yêu người vợ đã mất sớm, hối hận cùng đau lòng nhất cả đời này của ông, là không thể cùng người mình yêu bên nhau quãng đời còn lại.
Sao ông có thể để con mình đạp lên vết xe đổ ấy. Vợ ông mà biết, không chừng sẽ giận đến mức sống dậy đánh ông cho xem.
Hết chương 41.