Tác giả: Phù Bạch Khúc.Chuyển ngữ: Duma Winston anh ta ngon vãi. Dung Dữ nhớ đến hôn lễ Phó Triển Tri dày công chuẩn bị, đến cuối cùng hắn cũng không thể mặc đồ cưới đỏ thẫm ấy.
Oán niệm đúng là sâu.
"Anh càng ngày càng biết nói chuyện. Đừng quan tâm lúc còn sống hay kiếp trước nữa, bây giờ không phải em không muốn thành thân với anh, là chính anh không đồng ý." . Bạn đang đọc truyện tại [ T r u m T r u y e n .or g ]
Yến Chiêu không phản bác được, muốn giải thích không phải mình không muốn cưới, nhưng nỗi băn khoăn và sợ hãi vô duyên vô cớ ấy y không phải thích được, có nói cũng không ai tin.
May là Dung Dữ không cần y giải thích, đã xuống núi chạy thẳng đến thư viện của Ôn Ý Sơ.
Ôn Ý Sơ đã lập thư viện tên Văn Đạo trong trấn Nhạc Tây, ngụ ý là 'Văn Dĩ Tái Đạo'. Văn chương dạy con người ta đạo lý, đọc sách
làm người sáng suốt. Suy nghĩ của người trưởng trành đã ăn sâu bén rễ, vậy ít nhất cũng phải dạy dỗ tốt con trẻ, để con trẻ có một tương lai rộng mở hơn bọn họ.
Nghe rất có tham vọng, nhưng đến nơi mới phát hiện chỗ đó rất tồi tàn. Không giống những thư viện hoặc tráng lệ hoặc nguy nga, to lớn rộng rãi, ngay cả miếng ngói cũng lộ ra hơi thở của tri thức, thư viện Văn Đạo chỉ là một túp lều nhỏ có đặt mấy băng ghế dài, không có cửa không có tường, gió lùa bốn phía. Nhìn tới nhìn lui, ngay cả một bảng hiệu thiếp vàng cũng không có, chỉ có một lá cờ trắng với nét bút mạnh mẽ viết 'Thư viện Văn Đạo' --- không cần nói cũng biết mấy chữ này là Ôn Ý Sơ viết.
Tính cách Ôn Ý Sơ ôn hòa mà nét chữ lại rất cứng cáp, có thể thấy lúc viết bốn chữ này cậu đã kiên định thế nào.
Dù vậy.
Dung Dữ nhìn cái lều tranh còn không bằng chuồng nuôi trâu ở cung Ma vương của hắn: Hai chữ thư viện này lừa người* à?
Thư viện trong tưởng tượng của hắn, dù không tường đỏ ngói xanh nguy nga lộng lẫy, thì ít nhất cũng phải nền xanh ngói đen lung linh khéo léo chứ.
Cái túp lều tranh này là sao?
Mấy cái ghế cứng đó ngồi không sợ ê mông à?
Đã từng ngồi ghế quý phi, tháp mỹ nhân được làm từ thần mộc ngô đồng vạn năm, có mây ngũ sắc mềm mại làm đệm, Dung Dữ nhìn hoàn cảnh trước mắt, chậm chạp không bước vào.
Vòng Huyết Ngọc:
Người thầy có tâm* như thế sao gọi là lừa được? Vùng núi nghèo khó tất nhiên không thể so với đô thành sầm uất, Ôn Ý Sơ cũng đâu có tiền mua phòng, cậu ta đến thôn quê làm thầy tình nguyện. Trường học 'Hy vọng' thì không phải trường à? Dung Dữ: Rất có lý.
Hắn đi vào nhà lá đẩy cửa phòng ra. Thường ngày Ôn Ý Sơ dạy đám trẻ học ở ngoài, còn bên trong là chỗ ở của cậu.
Vòng Huyết Ngọc đang vô cùng vui vẻ vì nó thấy tư bản mục nát Đại ma vương cuối cùng cũng được trải nghiệm khổ cực và sự vĩ đại của nhân dân lao động dưới tầng chót rồi.
Chỗ ở của Ôn Ý Sơ rất nhỏ, đứng trước cửa đã có thể nhìn bao quát cả phòng --- Một cái giường gỗ, đầu giường đặt tấm chăn xanh đen xếp gọn. Một bộ bàn ghế, trên bàn có bài vị cha mẹ. Trừ cái này ra còn có bút mực giấy nghiên
(văn phòng tứ bảo), một chồng sách đặt ngay ngắn, có vẻ là tài sản quý báu nhất của Ôn Ý Sơ. Chim sẻ có nhỏ nhưng nội tạng vẫn đầy đủ, Ôn Ý Sơ sống thanh bần giữ phận yên vui, cảm thấy cuộc sống như vậy rất đầy đủ và hạnh phúc.
Nhưng trong mắt Dung Dữ, cái này gọi là gia đồ tứ bích*, khó mà sống được.
Không nhiễm chút bụi.
Nghèo rách mồng tơi.
Dung Dữ: Tao phải ở nơi này?
Vòng Huyết Ngọc:
Chứ muốn sao. Dung Dữ xoay người bỏ đi: "Hay là chúng ta về lại mộ đi."
Chỗ này còn không bằng mộ của Yến Chiêu!
Yến Chiêu thấy khó hiểu: "Sao thế?"
Trăm cay ngàn đắng mới về được nhà, sao lại muốn quay lại mộ?
Bọn họ khó khăn lắm mới ra khỏi núi.
Dung Dữ: "Chỗ này em ở không được."
Yến Chiêu nhìn sơ bên trong, đúng là có chút đơn sơ... Nhiều chút mới đúng.
Y đau lòng khi nghĩ mỗi ngày Dung Dữ đều ở một nơi như vậy. Nếu ở quen rồi thì không sao, nhưng đêm qua đã thấy phòng tân hôn hoa lệ, lại trở về một nơi lạnh lẽo sơ sài thế này, cảm giác chênh lệch lớn bao nhiêu y có thể hiểu.
"Không cần về." Yến Chiêu kéo Dung Dữ vào nhà, đóng cửa lại.
Y vừa làm phép, mọi thứ trong nhà đã thay đổi hoàn toàn. Trên giường ngủ chạm hoa khéo léo đặt một bộ áo ngủ bằng gấm, bàn ghế đổi thành gỗ Kim Ti Nam, vách tường loang lổ đã trắng sáng như vừa được cọ rửa, ngay cả kệ sách cũng trở nên khí khái hơn.
Ở bên ngoài vẫn là cái nhà lá nhưng bên trong gần như là dinh thự.
Thấy chỉ trong chớp mắt đã thay đổi long trời lở đất như thế, Dung Dữ lại xúc động, có pháp thuật dễ dùng như vậy đấy.
Hắn biết nguyên lý của chuyện này, chẳng qua chỉ là ảo thuật mà thôi, thật ra căn phòng này vẫn đơn sơ như cũ. Nhưng không quan trọng, thỏa mãn con mắt là được.
Dù sao bây giờ hắn là người trần mắt thịt, không thấy được dáng vẻ thật sự của những thứ này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ảo giác cũng chỉ là ảo giác, không thành thật được, nhà vẫn nhỏ như vậy, có biến cũng không lớn hơn được. Đối với Dung Dữ đã từng ở trong căn nhà lớn mà nói thì sớm muộn gì hắn cũng phải đổi chỗ.
Dựa theo tiêu chuẩn cao hơn đầu của Đại ma vương, dù là hoàng cung của người phàm cũng bị chê. Nhưng qua mấy thế giới, Dung Dữ chịu ấm ức quen rồi. Nhìn cũng biết vùng đất hoang nghèo nàn này không phải một nơi tốt lành gì, nhà lớn nhất cũng chỉ có nhà Hồ gia. Hắn đành phải đến đó ở tạm. Còn đám người Hồ gia á?
Ngủ ngoài đường hay gầm cầu, hắn chả quan tâm.
Dung Dữ quyết định: Tao phải hạ mình* chọn Hồ gia thôi, rồng đến nhà tôm đúng là hời cho nhà gã.
Vòng Huyết Ngọc:
Cách anh dùng cụm rồng đến nhà tôm này phải được liệt vào hàng học sinh cấp 2 dùng sai thành ngữ. Người Hồ gia mà nghe chắc hộc máu. Không ngờ bọn họ bị đuổi khỏi nhà còn phải biết ơn Đại ma vương.
Nó bắt đầu thấy đồng tình với những người phàm bị Dung Dữ để ý. Nó nhớ hôm qua nó hỏi Đại ma vương chọn gian khổ học tập hay vinh hoa phú quý, câu trả lời của Đại ma vương là vinh hoa phú quý, nhưng không muốn người khác ban cho, hắn chỉ công khai chiếm nhà của đám người Hồ gia, khống chế người khác...
Sợ rằng đến khi đó, ma trảo của Đại ma vương sẽ không tha cho Hồ gia.
Dung Dữ cây ngay không sợ chết đứng: Sai chỗ nào? Tao thay trời hành đạo, là ánh sáng của chính nghĩa. Ai bảo bọn chúng hại nhân vật chính?
Vòng Huyết Ngọc nhìn ra ngay:
Chính nghĩa của anh đâu phải vì đứa con số mệnh, chỉ là do trong trấn chẳng còn ngôi nhà nào tốt hơn Hồ gia thôi! Bằng không với cái tính trước kia của Đại ma vương, hắn đã dính ngấy với Chủ Thần đại nhân trong mộ cả hai tháng rồi, sau đó mới ra giải quyết Hồ gia trong vòng một ngày, chứ không phải ra khỏi mộ ngay ngày đầu tiên.
Điều kiện dưới lòng đất có tốt hơn đi nữa thì người phàm ở lâu cũng sẽ bị ngộp. Mới ngày đầu mà Đại ma vương đã chuyển chỗ thì tuyệt đối là không hài lòng với chỗ ở cũ.
Chứ chẳng phải tích cực làm nhiệm vụ đâu.
Dung Dữ: Suỵt, có những chuyện không cần vạch trần.
Một cây củ cải một cái hố, muốn chiếm hố phải bứng củ cải ra. Nếu muốn chiếm nhà lớn Hồ gia, phải đuổi người trong nhà ra trước đã. Dung Dữ bắt đầu bước một của kế hoạch bứng sạch củ cải --- hắn không ra mặt, chỉ cần Liễu Chiết và Phùng Uyển làm là được.
Ma vương vừa ra lệnh, luôn có vô số tiểu đệ đi trước theo sau cúc cung tận tụy, hắn chỉ việc ở phía sau yêu đương hưởng thụ là được.
- -
Dung Dữ nhìn căn phòng đã đẹp đẽ hẳn lên, khoái chí ôm Yến Chiêu: "Làm rất tốt."
Cái ôm mới chạm vào đã tách ra, đến khi hắn buông tay, Yến Chiêu mới chậm chạp phản ứng, lưu luyến ấm áp trong thoáng chốc ấy.
"Đói bụng không." Yến Chiêu lại biến ra một bàn thức ăn, "Ăn chút gì nhé."
Cả bàn này đâu chỉ một chút.
Dung Dữ ở trên núi cả ngày trời, vì tìm đường đến cơm trưa cũng không ăn. Tuy hắn luôn được cõng nên không tiêu hao thể lực gì nhưng bây giờ bụng cũng sôi ùng ục rồi.
Thấy bàn thức ăn nóng hổi thơm phức, Dung Dữ cũng không vội nhào vào ăn giống hôm qua, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ tìm được một tấm bài vị chưa khắc: "Đợi chút, em khắc bài vị cho anh trước."
Ôn Ý Sơ trừ dạy học bán chữ ra còn làm thêm việc giúp khắc bài vị. Từ chỗ này đi xa một chút là đến Nhạc thành, cả bốn trấn Nhạc Đông Tây Nam Bắc đều không giàu có sung túc gì, trong đó trấn Nhạc Tây nghèo nhất mà văn hóa cũng thấp nhất, hầu như không ai biết chữ. Người nhà ai chết đều phải chạy đến trấn khác mời một sư phụ chuyên khắc bài vị đến khắc bia khắc bài.
Sau khi Ôn Ý Sơ đến trấn Nhạc Tây này, cậu biết chữ biết điêu khắc, nên thường xuyên hỗ trợ khắc những thứ này. Cậu thu tiền ít, cũng không cần phải chạy đi thật xa mời những sư phụ của trấn khác, nên rất được bà con ở đây ủng hộ. Cậu cũng không ngại xui xẻo, chỉ thấy chuyện này dễ làm nên hay giúp đỡ bà con.
Dung Dữ không có đức tính tốt đẹp giúp người làm vui này.
Hắn chỉ khắc tên Yến Chiêu.
Yến Chiêu nhìn thanh niên ngồi cạnh bàn nương theo ánh nến cúi đầu nghiêm túc khắc từng nét tên y, lòng khẽ rung động.
Dung Dữ khắc rất nhanh, nét chữ rất đẹp, động tác cực kỳ quen thuộc, giống như cái tên này đã khắc mười triệu lần trong lòng hắn.
Vòng Huyết Ngọc:
Sao anh điêu luyện thế? Nguyên chủ có kĩ năng, Thần sử có thể dựa vào trí nhớ và độ quen thuộc của cơ thể mà khắc được mấy phần, nhưng sẽ không giống nguyên chủ trăm phần trăm. Nhưng Dung Dữ khắc còn hoàn mỹ điêu luyện hơn cả Ôn Ý Sơ.
Dung Dữ: Đáng kinh ngạc lắm à? Tao sống lâu, chỉ có không muốn học, chứ không có không học được, kỹ năng của tao nhiều đến mức nào mày không tưởng tượng nổi đâu.
Vòng Huyết Ngọc:
Kỹ năng bao nhiêu năm nay của anh không phải ăn uống chơi đùa hả? Cái khác thì nó không biết, nhưng về chuyện hưởng thụ thì Đại ma vương đã có thể tạo ra mười ngàn kiểu, cái gì mà đốt đàn nấu hạc, ao rượu rừng thịt hắn đều chơi chán cả rồi. Chỉ có Vòng Nhỏ không nghĩ ra, chứ không có chuyện Ma vương không làm được.
Dung Dữ: Mày đúng là không có đôi mắt phát hiện cái đẹp.
Dung Dữ khắc tên Yến Chiêu, giọng mỉa mai nhếch môi nói: Nhưng đúng thật là tao không có hứng thú với điêu khắc, lười học, sau đó nó lại trở thành trong những kỹ năng tao thành thục nhất.
Vòng Huyết Ngọc:
Nghe như có lý do đặc biệt. Dung Dữ rủ mắt khắc: Cũng không có gì. Chỉ là tao đi đến Tam Sinh Thạch tìm tên của chủ nhân mày, không tìm được, nên tao khắc lên.
Tương truyền rằng nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, khắc hai tên lên trên Tam Sinh Thạch, là có thể đổi lấy thiên trường địa cửu.
Sau đó Tam Sinh Thạch đã bị Ma vương đập nát rồi.
Vòng Huyết Ngọc nơm nớp lo sợ:
Anh đừng khắc mạnh quá, tôi thấy anh sắp khắc lủng bài vị rồi kìa... Nó nghi rằng Đại ma vương không phải muốn dùng dao khắc tên Chủ Thần đại nhân, mà là muốn khắc bản thân Chủ Thần đại nhân...
Dung Dữ: Đừng sợ, tao có chừng mực. Thật ra thì tao rất vui, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành được một tâm nguyện.
Vòng Huyết Ngọc:
Tâm nguyện gì? Dung Dữ mỉm cười: Lúc tao khắc tên chủ nhân mày lên Tam Sinh Thạch nhưng không có phản ứng gì, tao đã rất muốn khắc tên hắn lên bài vị.
Vòng Huyết Ngọc:...
Đừng nói nữa, tôi biết anh rất muốn Chủ Thần đại nhân đi chết...
Yến Chiêu không biết Dung Dữ đang nghĩ gì, chỉ thấy Dung Dữ cười tủm tỉm khắc họ tên y, lòng chợt thấy mềm mại quá đỗi, thầm nghĩ Dung Dung thật dịu dàng...
"Xong rồi." Chấm dứt nét khắc cuối cùng, Dung Dữ đặt bài vị lên bàn, cắm vào mấy nén nhang. Ôn Ý Sơ ngày nào cũng thắp nhang cho cha mẹ nên nhà không thiếu nhang.
Dung Dữ bình tĩnh gọi Yến Chiêu ngồi xuống: "Tới đây cùng nhau ăn cơm."
Yến Chiêu ngồi xuống phía đối diện, biến thành linh hồn nhẹ nhàng hút khói nhang trong lư hương, dần cảm thấy no nê.
Dung Dữ cầm đũa lên ăn tối cùng Yến Chiêu.
Nếu có người ngoài đi vào sẽ thấy trong căn phòng đơn sơ, một cái bàn chữ nhật có ba bài vị lần lượt là cha Ôn, mẹ Ôn, và Yến Chiêu, trước bài vị khói nhang lượn lờ. Thanh niên ngồi một bên, trước mặt bày đầy thức ăn nóng hôi hổi. Thanh niên kia vừa ăn vừa trông chừng ba cái bài vị, còn nói mấy câu với không khí, cảnh tượng nhìn sao cũng thấy ớn lạnh.
Dung Dữ ăn tối xong liền kéo Yến Chiêu lên giường, đêm nay cũng muốn ôm y ngủ.
Yến Chiêu sợ hắn bị đông lạnh, luôn lặng lẽ nhích ra mép giường, Dung Dữ nhắm mắt nhưng vẫn có thể chính xác dán tới tiếp tục cọ cọ trong ngực y.
Yến Chiêu nhỏ giọng: "Dung Dung, đừng nghịch. Tay em lạnh cả rồi."
"Không nghịch, phải ôm một tiếng, không cho thả ra." Dung Dữ vùi vào lồng ngực y, giọng khe khẽ: "Không chết được."
Yến Chiêu không biết phải làm sao, chỉ đành ôm lấy thanh niên, đếm ngược từng giây từng phút trong dằn vặt.
Này thật sự đang quậy y mà...
Đối với Dung Dữ, trong ngực Yến Chiêu tuy lạnh như băng, nhưng lại rất an tâm.
Dung Dữ ôm quỷ ngủ một đêm ngon lành, còn Hồ gia lại thức thâu đêm.
Chỗ bọn họ có ma quỷ quậy phá.
Hết chương 55.
Chú thích:
*gia đồ tứ bích: nhà không có gì ngoài bốn bức tường.
*gốc là 纡尊降贵: tạm bỏ địa vị cao quý.
*raw: 这是不是碰瓷书院这两个字了?
碰瓷: phương ngôn Bắc Kinh, ban đầu chỉ những kẻ chuyên ăn vạ, cầm đồ sứ ra đường vờ đụng người ta xong bắt đền. Sau này hay dùng với ý là những thứ động nhẹ là hỏng, đồ hàng mã.
Đọc đi đọc lại mãi không hiểu ý câu này là gì nên mình tạm để như thế:(( mình sẽ thỉnh cao nhân và beta lại sau.
*教书育人: nghĩa là giáo viên quan tâm, yêu mến học sinh, vừa truyền đạt kiến thức chuyên môn, vừa dùng chính hành vi đạo đức và sự duyên dáng của mình để giảng dạy bằng giới luật và việc làm để hướng dẫn học sinh tìm ra ý nghĩa của cuộc đời mình, nhận ra giá trị theo đuổi của cuộc sống, và hình thành nhân cách hoàn hảo của riêng họ.