"Chờ một chút, Dung Dung." Yến Chiêu vẫn đang không hiểu tình hình, thanh niên đã cởi gần hết xiêm áo, lộ ra cả thân thể trắng tuyết.
"Em đã không sợ lạnh." Dung Dữ nhìn y chăm chú, "Anh còn sợ thành thân với em à?"
Yến Chiêu mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
...Y vẫn sợ.
Dung Dữ hiểu ý nói: "Bây giờ không bảo anh phải bái đường. Đúng dịp đề tên bảng vàng thuận tiện động phòng hoa chúc luôn, em muốn có song hỷ lâm môn*."
(Đón hai niềm vui) Yến Chiêu lưỡng lự: "Không danh không phận, quá tủi thân em..."
"Không được thỏa mãn, em càng tủi thân. Thành thân anh không chịu, động phòng anh cũng không muốn, có phải anh không thích em, hay là người anh đợi không phải em." Sắc mặt Dung Dữ lạnh dần, leo xuống người Yến Chiêu: "Ghét thì cứ việc nói, cùng lắm là chia tay."
"Không phải." Yến Chiêu lật đật kéo người về lại, "Tất nhiên là ta...thích em."
"Vậy anh còn lằng nhằng cái gì?" Dung Dữ mất kiên nhẫn nói, "Em vất vả lắm mới làm quen được thân thể lạnh băng của anh, đừng để em lãng phí công sức vậy chứ."
Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Thân thể này, là của em à?"
Y biết Dung Dữ và Ôn Ý Sơ không phải cùng một người, y không muốn chạm vào thân thể của người khác.
"Hôn cũng hôn nhiều lần rồi, sao bây giờ mới hỏi?"
Yến Chiêu chột dạ cúi đầu. Này là do... tình nồng khó nhịn.
Dung Dữ buồn cười nói: "Yên tâm, không phải cơ thể của Ôn Ý Sơ. Anh thật sự nghĩ rằng người bình thường thích ứng được nhiệt độ cơ thể anh trong nửa năm à?"
Yến Chiêu bình tĩnh nói: "Ừm, Dung Dung rất giỏi."
Y biết Dung Dung rất lợi hại, nhưng không biết Dung Dữ thuộc loại tồn tại nào. Không biết một chút gì cả, sẽ lo được lo mất.
Dung Dữ nhìn bộ dạng y thế này, lòng cũng hiểu rõ, thế giới trước xem ra Mặt Trời thật sự bị dọa nên bóng ma tâm lý mới nặng nề đến thế.
Mang nỗi ám ảnh đó đến cả thế giới này thì phản ứng căng thẳng trên mặt tâm lý còn nghiêm trọng hơn người bình thường rất nhiều. Đó là nỗi sợ hãi đã hằn sâu tận linh hồn, khắc vào cốt ghi vào tâm.
Được gọi là chứng sợ cưới, nhưng thật ra là sợ hắn rời đi.
Nếu hắn nói thẳng thân phận của mình, là có thể dỗ dành được Yến Chiêu.
Nhưng mà, tại sao phải thế?
Đừng nói là bóng ma tâm lý, trái tim Ma vương đã từng là một màu đen ngay cả chút bóng xám còn không có, sống vô cùng tự do tự tại. Nếu không phải từng bị ánh sáng soi đến, trái tim đó sẽ không trở nên đỏ tươi nóng hổi, nếu ánh sáng đó không biến mất, trái tim của hắn sẽ không quay về hắc ám, từ đó rơi vào bất an vĩnh viễn.
Trong những năm tháng đằng đẵng ấy, ánh mặt trời không một lần quay lại dỗ hắn.
Đây là Mặt Trời tự làm tự chịu.
"Anh vẫn còn sợ em rời đi đúng không?" Dung Dữ hỏi thẳng.
Tâm tư Yến Chiêu bị vạch trần, nhất thời sửng sốt, giấu đầu hở đuôi nói: "Không có, ta tin em..."
"Anh tin em, nhưng anh không hề tự tin."
Dung Dữ gãi đúng chỗ ngứa.
Yến Chiêu không có tự tin mình có thể giữ Dung Dữ ở lại.
Ở thế giới này, Mặt Trời kiêu ngạo hoàn toàn không có chút tự tin nào.
"Em đưa anh một món đồ." Dung Dữ lấy miếng ngọc bội ra đưa cho Yến Chiêu.
Yến Chiêu nhìn miếng ngọc bội Song Ngư, khó hiểu nhìn hắn.
"Nhìn em làm gì? Cất đi."
Yến Chiêu nhận lấy ngọc bội: "Sao tự nhiên lại đưa ta ngọc bội?"
"Hai con cá này, một con là anh, con kia là em. Chỉ cần ngọc bội không vỡ làm hai, hai ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau." Dung Dữ nói rõ từng từ, "Bây giờ anh đã tin em sẽ không bỏ anh đi chưa?"
Lời giải thích này là Cố Minh Hoài ở thế giới đầu nghĩ ra, bây giờ Dung Dữ dùng để dỗ y.
Hắn còn phải ở đây hai năm rưỡi, thật sự không nhìn nổi dáng vẻ e dè của Yến Chiêu, giờ cứ cho một liều an thần trước đã.
Yến Chiêu ngẩn ra, hai mắt sáng lên, thái độ đối với ngọc bội bỗng trịnh trọng vô cùng.
Y nở nụ cười thật lòng, đáy mắt đầy nóng bỏng: "Ừ, ta tin em."
Dung Dung bằng lòng tặng y tín vật, cho y một lời cam kết, vậy y cũng nên thử vượt qua nỗi sợ.
Dung Dữ thả lỏng: "Vậy chuyện này coi như xong, tiếp theo vào chuyện chính... Ưm... Yến Chiêu, anh họ chó à? Nói anh hôn chứ không phải cắn!"
"Ta đã bị động quá lâu." Yến Chiêu cười nói, "Cũng nên chủ động một lần."
...
Sau nửa năm, Dung Dữ đã dần quen với nhiệt độ lạnh băng của Yến Chiêu, bình thường ôm một đêm cũng không thấy quá lạnh.
Nhưng tiếp xúc bên ngoài và tiếp xúc bên trong quả nhiên vẫn không giống nhau...
Dung Dữ có hơi hối hận. Mặc dù hắn thích ăn kem trong mùa hè nóng bức, nhưng không có nghĩa hắn thích bị 'cây kem' đóng đinh không thoát không xuống được, làm nửa ngày mà 'cây kem' ấy không chút dấu hiệu muốn tan, còn ngọn lửa như hắn đã sắp biến thành vũng nước xuân rồi...
Sau khi thưởng thức xong 'cây kem', Dung Dữ nằm trên giường trầm tư.
Chủ Thần đang tự chuốc lấy khổ, còn Ma Vương tự làm tự chịu.
Tám lạng nửa cân, ai cũng không khôn hơn ai.
Yến Chiêu thấp thỏm: "Dung Dung?"
Dung Dữ nhắm mắt: "Anh đừng nói chuyện với em, em nghe giọng anh là muốn phạm tội."
Yến Chiêu ho khan: "Vậy thật ra có thể thêm... Ta không ngại trở thành đồng phạm của em."
Dung Dữ: "Ý em là tội giết người."
Yến Chiêu: "..."
Dung Dữ than thở: "Em tình nguyện để anh nhỏ nến lên người em."
Cây nến không tổn thương được hắn, nhưng cái lạnh của Yến Chiêu có thể.
Yến Chiêu: "?" Dung Dung có ham mê đặc biệt ư?
Yến Chiêu không hiểu phiền muộn trong lòng Dung Dữ.
Sau ba thế giới, kỹ thuật của Yến Chiêu thật ra có tiến bộ. Có điều kiếp này đặc biệt, Dung Dữ không cảm thấy sướng, chỉ thấy lạnh.
Ban đầu Dung Dữ cho rằng, quan hệ thân mật là một cách giải trí vô cùng tuyệt vời, nghĩ rằng cố gắng không ngừng mình sẽ quen được với thân thể lạnh băng của Yến Chiêu. Bây giờ hắn đã thử rồi, cảm thấy không hề tuyệt vời, tâm trạng đó khó mà diễn tả thành lời.
"Hai ta có chung nhận thức rồi." Dung Dữ lên tiếng.
Yến Chiêu: "Hửm?"
Dung Dữ: "Em cũng sợ cưới."
Hành động ấy ấy trước khi cưới vẫn rất cần thiết, bằng không sau khi cưới phát hiện cuộc sống tình dục không hài hòa thì đó mới thật sự là thảm họa trần gian.
Yến Chiêu: "..."
- -
Dung Dữ ở thế giới này ba năm.
Ba năm qua, hắn từ quan Tứ phẩm thăng lên Tam phẩm, còn con đường sau này, sẽ phải giao cho Ôn Ý Sơ tự mình đi nốt. Đứa con số mệnh cũng cần phải rèn luyện, nếu hắn đi thẳng đến mãn cấp, đứa con số mệnh chưa chắc đứng được ở vị trí cao đấy.
Chuyện trên triều, Dung Dữ chưa từng hiểu, cũng không biết những thứ Yến Chiêu nói rung động lòng người bao nhiêu. Nhưng đèn hồn Ôn Ý Sơ nghe được từ đầu đến cuối, cậu có thể nhìn thấy linh hồn của Yến Chiêu, càng lắng nghe, càng kinh sợ.
Yến Chiêu hoàn toàn dùng suy nghĩ của một Đế vương để trị quốc, không chỉ dẫn dắt Ôn Ý Sơ, mà còn chỉ điểm rất nhiều cho vị Nhân Đế trẻ tuổi. Dù là Ôn Ý Sơ hay Nhân Đế cũng thật tâm sùng bái Yến Chiêu. Tất nhiên trong mắt Nhân Đế, người hắn tôn kính là Dung Dữ.
Trong tuyến thế giới bình thường, Ôn Ý Sơ ở triều đình cũng không quá thuận buồm xuôi gió. Cậu mới mười bảy tuổi đã làm quan, học rộng tài cao nhưng không hiểu lòng người. Bởi vì cậu ngay thẳng không a dua nịnh hót mà bị cáo già trong triều gạt bỏ, cũng bởi vì nói biện pháp cải cách ngây thơ khiêu chiến thế tục mà bị quần thần nhạo báng hãm hại. Nhân Đế cũng có hoài bão giống vậy, coi Ôn Ý Sơ như tâm phúc, nhưng chính Đế vương trẻ tuổi căn cơ chưa ổn định, không thể bảo vệ Ôn Ý Sơ chu toàn, thường thân bất do kỷ*, rất nhiều chuyện không biết phải làm sao. Mới vào triều mấy năm, Ôn Ý Sơ bị mưu hại, cách chức chỉ trích, con đường làm quan vô cùng trắc trở...
(Bất đắc dĩ, không tự làm chủ bản thân được.) Sau đó cũng từ trong gian khổ mà trưởng thành, hai người vua tôi cuối cùng tìm được phương hướng chính xác, khai sáng được thời đại thái bình được người người ca ngợi trong lịch sử.
Trên sách sử ghi ghép lại lúc đó bọn họ đã huy hoàng thế nào, mà ít ghi những khó khăn mà bọn họ đã gặp qua thời thiếu niên. Mà Yến Chiêu đang giữ chức làm thầy, nhìn như đang hỗ trợ Dung Dữ, thật ra là chỉ dạy cho Nhân Đế và Ôn Ý Sơ từng câu từng chữ, giảm bớt gập ghềnh không cần thiết trên con đường của bọn họ, cũng sẽ không gạt bỏ hết tất cả chướng ngại, vẫn để lại cơ hội rèn luyện cho hai người.
Lần đầu Ôn Ý Sơ gặp chuyện địa chủ áp bức dân lành, đã bất bình căm phẫn muốn lật đổ giai cấp địa chủ, đó là nhiệt huyết khi còn là thiếu niên. Yến Chiêu đứng ở thị giác khách quan càng thêm tỉnh táo cho cậu biết hậu quả của nóng vội và liều lĩnh chính là vương triều bị lật đổ.
Chỉ nghe một câu của quân, đã thắng cả mười năm đèn sách. Ôn Ý Sơ được rất nhiều lợi, cậu vẫn không thay đổi lý tưởng tạo phúc cho muôn dân, cũng không cố chấp với lý tưởng không thiết thực nữa.
Cậu không biết Yến Chiêu rốt cuộc là ai, khi còn sống chắc hẳn cũng là một nhân vật tầm cỡ.
Yến Chiêu đúng là bất phàm. Hoàng đế quản lý một nước, y chưởng quản muôn vàn thế giới, là vị vua trên mọi vị vua.
Ôn Ý Sơ cả đời cũng không đạt được thành tựu lật đổ giai cấp địa chủ, nhưng lại tỏa sáng ở những phương diện khác, tạo phúc cho bách tính, là người mở đường cho nữ tử đi học, được tôn sùng là người tiên phong của thời đại mới.
Học trò của cậu trải khắp thiên hạ, cuối cùng sau trăm ngàn năm, lý tưởng ban đầu được người sau thực hiện.
Cậu là viên ngọc sáng trong lịch sử, là người không thể thiếu trong tiến trình phát triển thế giới, quan trọng đến mức nếu xuất hiện một chút sai sót thì cả thế giới này sẽ bị hủy diệt trong chớp mắt.
Tất cả những thứ trên đều là chuyện sau này.
Trong ba năm qua, khắp nơi trên cả nước đều thành lập thư viện Văn Đạo cho những đứa trẻ không được đi học, triều Thịnh thêm vào luật pháp cấm âm hôn, Quan gia nghiêm khắc tra khảo tham ô, quan lại cấu kết, chỉnh đốn lại nếp sống thanh liêm....
Thế đạo đang dần thay đổi.
Năm thứ ba, Dung Dữ lấy cớ nhớ nhà mà quay về trấn Nhạc Tây, nơi đây đã thay đổi hoàn toàn. Nhà nhà được mùa bội thu, không còn ăn đói mặc rét nữa. Bọn nhỏ trong thư viện Văn Đạo đang dõng dạc đọc sách, thư viện đã sớm không còn là mái nhà tranh gió lùa bốn phía.
Sau khi có lệnh cấm âm hôn, đã không còn ai trắng trợn không tuân theo luật. Tham quan Huyện lệnh trước kia đã bị cách chức xử lý, mới nhậm chức là một vị quan thương dân như con...
Rất nhiều nơi cũng vượt qua tháng ngày tử khí âm trầm, giờ đây đang tản mát ra sức sống mãnh liệt.
- -
Dung Dữ biết chuyến này là đoạn đường cuối ở cùng Yến Chiêu trong thế giới này. Ba năm trôi qua rồi, dù hắn không muốn từ biệt cũng không thể làm gì khác.
Hắn dĩ nhiên sẽ không nhớ nhà, hắn về đây, chỉ là muốn trở về mộ với Yến Chiêu, hoàn thành hôn lễ dở dang ban đầu.
Đã nói muốn thành thân, kiếp này không thể để lại nuối tiếc nữa.
Lúc trở về trấn Nhạc Tây là nửa đêm canh ba, trong trấn rất yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ.
Dung Dữ và Yến Chiêu đi thẳng vào phần mộ sâu nhất trong trấn Nhạc Tây.
Có lẽ ba năm qua Dung Dữ đều ở bên cạnh, sự kháng cự thành thân của Yến Chiêu đã không còn mạnh mẽ như trước. Ba năm nay bọn họ sống chung như những cặp chồng chồng bình thường khác, tuy có lúc lên giường Dung Dữ luôn trách y quá lạnh... Khụ, tóm lại là y tin Dung Dữ sẽ không bỏ y mà đi.
Vậy nên lần này bái đường hết sức thuận lợi.
"Người phàm lạy trời lạy đất bái cha mẹ bái quân vương, em không giống." Dung Dữ nhìn y, khẽ hất cằm, "Em không lạy thiên địa, không bái cao đường, không bái quân vương, chỉ nguyện cùng anh bái ba lần. Yến Chiêu, hôm nay anh có chịu cùng em thành hân không?"
Yến Chiêu nói: "Được."
Vì vậy bọn họ bái lẫn nhau ba bái, lễ thành hôn hoàn thành.
Vẫn vào phòng tân hôn ban đầu.
Dung Dữ lấy hà bao chứa hai lọn tóc dưới gối ra, ngắm hồi lâu: "Đúng lúc, giảm bớt bước kết tóc."
Yến Chiêu không đồng tình: "Sao có thể bỏ bớt các bước thành hôn."
"Này ít một bước, em lại thêm một bước."
Dung Dữ cầm lấy bàn tay Yến Chiêu, nhìn chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út của y, lấy ra cặp nhẫn mình đã cầm đi từ thế giới trước.
"Hai ta trao nhẫn đi."
Yến Chiêu nhìn thấy rõ ràng hai chiếc là một đôi, hơi sửng sốt.
"Ngớ ra làm gì? Còn không mau đeo nhẫn vào cho em."
Yến Chiêu lúc này mới sực tỉnh: "...À."
Y đeo chiếc Liệt Hỏa vào ngón áp út của Dữ Dữ, không nhịn được hỏi: "Trao nhẫn là có ý gì?"
"Không khác kết tóc đồng tâm là mấy." Dung Dữ đeo chiếc Chân Kim lên cho y, mắt cong cong, "Ngụ ý chính là từ nay về sau, phải bên nhau trường trường cửu cửu đấy, quan nhân."
Hô hấp Yến Chiêu hơi chậm lại: "Vừa rồi em gọi ta là gì?"
Dung Dữ ngẩng đầu, giọng điệu tự nhiên: "Quan nhân."
Hắn cười nói: "Bây giờ anh không phải là quan nhân của em à?"
Yến Chiêu không dằn lòng nỗi, kéo Dung Dữ hoàn thành động phòng hoa chúc chân chính.
...
Hôm sau, Dung Dữ lười biếng nói: "Đưa em đi xem sính lễ của em, còn hơn một nửa ban đầu chưa xem đâu."
Yến Chiêu ân cần hỏi: "Em không mệt sao?"
Dung Dữ vươn tay: "Vậy anh cõng em."
Yến Chiêu chỉ có thể nghe theo: "...Được."
Lần trở về này, Yến Chiêu cõng Dung Dữ đi tham quan hết nhưng nơi ban đầu còn chưa đi, cuối cùng chỉ còn ngôi mộ chính.
Yến Chiêu đứng khựng lại: "Chỗ đó... đừng đi xem."
Dung Dữ hỏi: "Sao thế?"
Yến Chiêu nhỏ giọng: "...Xấu xí, khó coi."
Dung Dữ nhướng mày, không chút cố chấp: "Được, vậy chúng ta ra ngoài thôi."
Yến Chiêu không ngờ Dung Dữ lại dễ đồng ý như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."
Bọn họ ra khỏi mộ, liền thuấn di đến trấn. Đêm qua lén trở về, sáng nay vừa ra đã bị dân phát hiện.
Người dân thấy hắn quay lại, nhiệt tình vui mừng lập tức báo cho nhau biết: "Thầy Ôn trở lại rồi!"
Bọn nhỏ lập tức bỏ sách xuống chạy ra, ríu rít gọi: "Ôn ca ca! Ôn ca ca!"
Mẹ Tiểu Hổ kích động nói: "Tối nay thầy Ôn nhất định phải đến nhà ta làm khách, chúng ta sẽ lấy đồ ăn tốt nhất ra chiêu đãi thầy. May nhờ thầy nhậm chức đã thúc đẩy những chính sách giúp dân, bây giờ nhà nhà đều có thịt có cá ăn rồi!"
Bách tính vô cùng kính yêu vị quan tốt vì nước vì dân này.
Thấy tình cảnh này, đèn hồn của Ôn Ý Sơ cuối cùng cũng sáng.
Dung Dữ rủ mắt, thả tay Yến Chiêu ra, từ chối nhiệt tình của bà con, một mình lặng im đi đến bóng cây.
Yến Chiêu chỉ tưởng hắn không thích đông người, cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo ra.
Một giây tiếp theo, lúc y trông thấy thanh niên xoay người, mày mặt chợt dịu dàng lại.
Thân hình Yến Chiêu cứng đờ.
"...Hắn đâu?" Yến Chiêu nghe thấy giọng nói đang cố giữ bình tĩnh của mình.
Ôn Ý Sơ muốn nói gì đấy, nhưng không biết kể từ đâu, quỷ hồn trước mặt hiển nhiên chỉ để ý Dung Dữ.
Cậu cuối cùng chỉ đành nói xin lỗi: "Ta không nhìn thấy hắn."
- -
Dưới ngôi mộ chính.
Bốn vách tường của ngôi mộ treo đầy tranh vẽ, niên đại rất xa xưa, đã không còn nhìn rõ hình vẽ trên đó.
Rốt cuộc Dung Dữ cũng biết tại sao Yến Chiêu không muốn hắn đến nơi này.
Bởi vì trong quan tài có hài cốt của Yến Chiêu.
Mặc huyền y.
(y phục đen) Là một bộ xương trắng.
Bộ xương trắng nằm bên trái quan tài, chính giữa không đặt gì cả, còn bên phải trống không, giống như chuẩn bị cho hắn.
Dung Dữ mặc y phục đỏ, lẳng lặng đứng trước quan tài, nhìn bộ hài cốt ấy, lệ chí nơi khóe mắt bỗng đỏ tươi.
Hắn nhìn hồi lâu, sau đó bước vào quan tài, nằm bên cạnh bộ hài cốt, chống tay nhìn hốc mắt trống rỗng.
Anh đã ở chỗ này, đợi em ngàn năm ư? Hắn nhớ Phó Thiển Tri từng tưởng tượng ra tương lai của hai người, bọn họ sẽ ngao du Ngân Hà cả đời, cuối cùng dừng chân tại một tinh cầu xinh đẹp, chôn cất chung một chỗ, yên nghỉ dưới lòng đất.
Sinh không thể đồng khâm*, chết có thể đồng quan an nghỉ.
(同衾
: ngủ cùng nhau dưới chăn, trở thành vợ chồng.) "Còn sợ em chê anh xấu xí, em cũng đâu phải không chấp nhận được." Dung Dữ chọt chọt bộ xương trắng, tất nhiên không chạm được, linh hồn xuyên thẳng qua.
Hắn rút tay về, như đánh dấu nói: "Người trong quan, là quan nhân của em."
Lần này Dung Dữ mang hà bao kết tóc đi, tặng miếng ngọc bội Song Ngư lại cho Yến Chiêu.
Hắn trông thấy Yến Chiêu hớt hải chạy đến mộ, nhưng không nhìn thấy hắn.
Cùng là dạng linh hồn, nhưng tồn tại của hắn vẫn cao hơn thế giới này của Yến Chiêu, vậy nên người nọ không nhìn thấy hắn.
Nhưng hắn thấy được, Yến Chiêu ngồi trước quan tài, mắt đỏ hoe vuốt ve miếng ngọc bội Song Ngư, cắn răng nghẹn ngào nói từng chữ.
"Tên lừa đảo."
"Ta cũng biết." Y lặng im hồi lâu, khàn khàn nhỏ giọng nói, nghe như khóc lại như đang cười.
"...Em lại gạt ta."
Vòng Huyết Ngọc khóc thành sông, Chủ Thần đại nhân nói làm nó đau lòng quá hu hu hu hu...
Đại ma vương thờ ơ đứng bên cạnh nhìn, vô tình nói: "Truyền tống."
Hồng quang và kim quang lần lượt xuất hiện, hai bóng hình đồng thời biến mất trong ngôi mộ an tĩnh.
Bức tranh bạc màu trên tường, loáng thoáng có thể nhìn ra mi mắt của một đôi bích nhân.
Miếng ngọc bội Song Ngư kia không người cầm, từ giữa không trung rơi xuống, 'cạch' một tiếng, lọt vào quan tài.
Thế giới số 4444, đứa con số mệnh Ôn Ý Sơ, xóa bỏ hủ tục âm hôn, thành lập thư viện Văn Đạo, quét sạch tham nhũng, cải thiện cuộc sống bách tính, ngọn đèn thứ ba được thắp sáng.