Tác giả: Phù Bạch Khúc.Chuyển ngữ: June. Ánh mắt Sở Trác dừng lại trên gương mặt động nhân của thanh niên hồi lâu, dần lướt xuống, lướt qua thân thể suy nhược đầy máu, ngón tay lạnh cóng sưng tấy.
Cuối cùng ánh mắt nhìn xuống hai bàn chân trần đang giẫm lên nền tuyết lạnh buốt.
Y nhíu mày, phóng ngựa chạy thẳng đến chỗ Dung Dữ, không chút chần chừ. Trong phút chốc chiến mã đã đến trước mặt Dung Dữ, vó ngựa giơ lên thật cao, hí dài một tiếng, làm thanh niên đang đứng trước ngựa càng thêm nhỏ bé yết ớt.
Tướng quân đi theo đến không dám nhìn thẳng, thầm nghĩ xưa nay bệ hạ hung ác khắc nghiệt thích giết người, thế này chẳng lẽ bệ hạ muốn dùng vó ngựa nghiền thanh niên... Nhìn mi mục như tranh vẽ của thanh niên trong màn tuyết, tướng quân quen sát phạt chợt động lòng trắc ẩn, quay đầu chỗ khác không dám nhìn cảnh máu người bắn ra.
Một giây sau, Dung Dữ bị Sở Trác dùng một tay ôm lên ngựa. Sở Trác một tay dắt dây cương, tay kia che chở người trong ngực, chiến mã không ngừng nghỉ chạy thẳng về phía vương cung ở phương xa, biến mất trong gió tuyết mù mịt.
Tướng quân đứng bơ vơ trong gió: "..."
Do tuyết quá lớn nên hắn hoa mắt đúng không? Bệ hạ trước giờ thích đánh đánh giết giết người quen cũng chớ tới gần dám tới thì tất cả đều thành người chết... Mới vừa nãy ôm người lên ngựa á?
Chuyện này còn ảo hơn chuyện bệ hạ sống lại nhiều! Chẳng lẽ bệ hạ bị nhập xác!
Theo khía cạnh nào đó, tướng quân đoán được chân tướng.
Dung Dữ dựa vào người nam nhân phía sau, gió tuyết vút như đao băng cắt qua làm mặt hắn đau xót. Thân thể này của hắn lùn hơn Sở Trác một cái đầu, trước đó dùng thân thể suy yếu này xử nhiều thủ vệ, bây giờ đã không còn chút sức nào, ngoan ngoãn dựa vào ngực y, làm chim nhỏ nép người. Thân hình Sở Trác cao lớn, cơ thể ấm áp thay hắn chặn lại gió tuyết sau lưng, nhưng giá rét trước mặt vẫn làm Dung Dữ híp mắt lại.
Sở Trác để ý thấy Dung Dữ nhắm mắt, lấy chiến bào đang bị gió thổi phần phật lên bao lấy trước người thanh niên.
Tiếng gió bên tai lập tức nhỏ đi.
Dung Dữ nghe được giọng nói trầm thấp của nam nhân: "...Có ta ở đây."
Y ở đây là tốt rồi.
Thân thể suy yếu đã gắng gượng đến cực hạn, Dung Dữ yên tâm lâm vào bóng tối.
- -
Khi tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra thấy cảnh tượng xung quanh không còn là thiên lao ẩm mốc lạnh lẽo mà là tẩm cung của Cơ Ngọc.
Hắn nằm trong chăn nệm ấm áp, vết thương trên tay đã được xử lý.
Ánh mắt mông lung nhìn thấy Sở Trác đang nói chuyện với một thái y lớn tuổi. Sở Trác ngồi, thái y quỳ.
Nam nhân mặt mày lạnh lẽo, tâm trạng thoạt nhìn không tốt lắm.
Dĩ nhiên vị bạo quân này chỉ có lúc đánh trận thắng thì tâm trạng mới tốt hơn chút.
Dung Dữ nhắm mắt, giả vờ như chưa tỉnh.
"Những vết thương trên người hắn là làm sao?!" Giọng điệu tức giận như sắp hóa thành thực thể.
Thái y nơm nớp lo sợ, bạo quân nổi trận lôi đình thì lúc nào ông cũng khó giữ được tính mạng.
Mồ hôi thái y rơi như mưa: "Ngọc phi... không phải, Cơ công tử ở trong lao bị roi vụt côn đánh, còn bị kẹp tay, bị thương khá nặng..."
"Cô, không, mù." Sở Trác nghiến răng gằn từng chữ, "Cô hỏi là dấu ấn trên lưng hắn, còn ở chỗ đó... Sao lại có một cây trâm!"
Dung Dữ biết câu trả lời.
Dù sao hắn cũng nhận được trí nhớ của Cơ Ngọc, mà ký ức ấy khắc sâu nỗi thống khổ khi chịu vô số sỉ nhục.
Gọi là sủng phi, thật ra là đồ chơi bị Tề vương lăng nhục chà đạp. Tề vương coi Cơ Ngọc như vật sở hữu của gã, trước giờ không biết nặng nhẹ, mỗi lần lên giường đều để lại vô vàn vết thương.
Một lão thái y chuyên giúp Cơ Ngọc chữa những vết thương khó nói, dùng thuốc tốt nhất nước Tề, bảo đảm không để lại chút dấu vết nào, lần sau lại tiếp tục bị Tề vương chơi đùa.
Nhưng có một vài vết thương không bao giờ lành được.
Tề vương muốn trên người Cơ Ngọc có ấn ký của gã, dùng que sắt nung nóng in lên lưng cậu một chữ 'Nô', công khai biểu thị Cơ Ngọc mãi mãi là nô lệ của gã.
Tề vương bị bất lực không muốn thấy người khác bình thường. Gã thường dùng dụng cụ chơi đùa Cơ Ngọc, rồi chặn lại không cho bắn, còn chặn thế nào thì...
"Ngọc trâm phối với Ngọc phi, là đồ cô rất thích, ái phi phải ngoan ngoan mang, không được rút ra." Tề vương đã từng cười nói như vậy với Cơ Ngọc.
...Có thể tưởng tượng ra được, Tề vương biến thái, sớm muộn gì Cơ Ngọc cũng biến thái theo.
Mà Sở Trác kêu thái y đến kiểm tra toàn thân cho Cơ Ngọc, lại thấy thái y lấy ra được món đồ như vậy, tất nhiên là nổi giận.
Vừa hay người bị bắt tới trị thương cho Dung Dữ lại là thái y trước đây từng được chữa trị đặc biệt cho Cơ Ngọc.
Thái y vốn là người của Tề vương, nhưng hôm nay Sở vương chiếm được, chủ nhân của vương cung cũng thay đổi. Ông ta biết rõ thế cục bây giờ, lập tức không giữ bí mật cho Tề vương nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Ngay sau đó, thái y bèn kể chuyện Tề vương có bệnh khó nói, thích hành hạ người, ngày xưa đã từng ngược đãi Cơ Ngọc thế nào... Kể tất tần tật không sót chút gì.
Sắc mặt Sở Trác ngày càng âm trầm, y gác tay lên bàn, càng ngày càng siết chặt theo lời kể của thái y, khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Chờ thái y nói đến Tề vương vì đánh dấu chủ quyền mà dùng que sắt in lên lưng Cơ Ngọc, 'Rắc' một tiếng, góc bàn bị Sở Trác tay không bóp vụn.
Thái y sợ run, cảm thấy ông ta còn nói thêm gì nữa thì người nát vụn sẽ là ông ta...
"Nói tiếp." Sở Trác âm trầm lạnh lẽo nói.
"...Vâng." Thái y không dám lau mồ hôi, lại bắt đầu run cầm cập kể.
Ông ta nghi rằng những lời này là di ngôn cuối cùng khi ông ta còn sống, vì ánh mắt của Sở vương nhìn như muốn giết người.
Sở Trác cụp mắt, mặt không cảm xúc nghe xong, dường như đã bình tĩnh lại.
"Hôm nay ta giữ mạng ngươi, chữa khỏi cho hắn, cô muốn không còn dấu vết nào lưu lại."
Sở Trác nhàn nhạt nói, "Những chuyện kia của hắn, nếu ngươi dám nói ra nửa chữ..."
Những chuyện thanh niên gặp phải, y và thái y biết là đủ rồi. Thêm một người biết nữa thanh niên sẽ cảm thấy thêm một lần nhục nhã.
"Sở vương bệ hạ yên tâm, lão thần nhất định giữ kín miệng!" Vừa nghe còn có đường sống thái y lập tức đáp ứng, hồi lâu sau lại khổ sở nói, "Những vết thương khác có thể chữa, chẳng qua ấn ký trên lưng không có cách nào xóa được. Còn có tay của Cơ công tử, chỉ sợ là phế..."
"Gãy rồi?"
"Bên ngoài nhìn như không bị sao, nhưng thực tế đừng nói là cầm vật nặng, ngay cả đũa cũng cầm không chắc... Thương thế của công tử quá nặng, nước Tề không có thuốc chữa được..."
"Nước Sở có." Sở Trác lạnh lùng liếc ông ta, "Dược liệu tùy ngươi dùng, không trị hết cho hắn, ngươi sẽ chôn cùng đống thuốc đó."
Thái y: "..."
"Cút đi."
"...Vâng."
Thái y vội vàng cút ra ngoài, thấy mặt trời ngoài cung, cuối cùng thở phào một hơi xụi lơ trên đất.
May quá còn sống.
- -
Sau khi Thái y đi khỏi, Sở Trác xoay người lại.
"Cô biết ngươi tỉnh."
Sở Trác võ công cao cường, thân thể Dung Dữ chưa từng tập võ sao có thể giấu được y.
Dung Dữ cũng thẳng thừng mở mắt ra.
Sở Trác đã thay quân trang thành huyền y, càng làm nổi bật dung mạo không tầm thường.
Dung Dữ chú ý đến ngón áp út của Sở Trác không mang nhẫn cưới, mà trên ngón cái lại có một chiếc ban chỉ* bằng ngọc đỏ thẫm.
Thế giới trước giận đến mức...ngay cả nhẫn cưới cũng không muốn đeo à?
Không thể không nói chiếc ban chỉ cũng thật quý khí, vô cùng hợp với một thân y phục này.
Thời đại bây giờ Hoàng đế không mặc long bào* vàng, mà huyền y
(y phục đen) mới tượng trưng cho Đế vương.
Dung Dữ nhìn gương mặt quen thuộc, nhớ đến thế giới trước hài cốt của Yến Chiêu mặc huyền y, nhớ đến ngôi mộ rộng lớn như đế lăng
(lăng mộ hoàng đế). Có lẽ hắn đoán không sai, khi còn sống Yến Chiêu thật sự là một Đế vương.
Hắn làm quan ba năm ở thế giới đó, dù không quá quan tâm nhưng cũng hiểu được kha khá. Chữ viết của thế giới đó mấy ngàn năm qua chỉ có một kiểu, chưa bao giờ thay đổi.
Chữ viết trong mộ của yến Chiêu, lại là một loại chữ đọc không hiểu, loại chữ đó không thuộc về thế giới trước.
Từ ký ức của Cơ Ngọc là biết, đó là chữ viết của thế giới này.
Yến Chiêu là tên mà hắn đặt cho Quỷ Vương, là tên húy mà Mặt Trời từng nói cho hắn, hắn chỉ là trả lại tên thật cho Mặt Trời đã quên mất tên của bản thân.
Quỷ Vương khi còn sống, tên là Sở Trác.
Gương mặt như nhau, chữ viết giống nhau, vậy không thể là trùng hợp.
Nhưng Sở Trác lại là người trong thế giới 5497. Mỗi thế giới Mặt Trời đều tạo thân phận giả cho mình, tại sao lần này lại chọn dùng thân phận của người trong thế giới gốc?
Các thế giới không hề liên quan với nhau, thế giới 5497 và 4444 là hai thế giới hoàn toàn độc lập trong muôn vàn thế giới. Mộ của Sở vương của thế giới 5497 sao lại ở trấn Nhạc Tây trong thế giới 4444?
Còn có miếng ngọc bội Song Ngư.
Dung Dữ chợt nhớ đến buổi đấu giá ở thế giới 4082, MC đã giới thiệu lai lịch của miếng ngọc bội-----
"Vật đấu giá lần này là một miếng ngọc được khai quật từ cổ mộ phía tây Chương Hoa. Đó là một miếng ngọc đỏ, hình dạng hai con cá chép đuôi quấn nhau miệng chạm nhau, vậy nên gọi là ngọc bội Song Ngư. Trong quan tài cổ mộ không có xác cướp, tạm thời cho rằng đó là ngôi mộ chôn quần áo và di vật. Sau kiểm tra của chuyên gia cho thấy cổ mộ ấy đến bây giờ đã được hai ngàn năm, thần kỳ là chữ viết trên bia mộ lại không thuộc về bất kỳ triều đại nào trong lịch sử, đó là một triều đại chưa bao giờ được phát hiện, có ý nghĩa vô cùng to lớn..." Khi đó Dung Dữ cũng không để ý đến lời giới thiệu, hôm nay nhớ lại, khai quật từ một ngôi mộ trống... Hắn mang hài cốt đi, tòa lăng mộ đó đã trở thành mộ chôn di vật và quần áo.
Chữ trên bia mộ không thuộc về bất kỳ triều
đại nào trong lịch sử thế giới 4082, cũng không thuộc về thế giới 4444, nó là chữ viết của thế giới 5497.
Ngọc bội ở trong quan tài của thế giới 4444, nhưng được khai quật ở thế giới 4082.
Dòng thời gian hắn trải qua đang chảy ngược?
"Cô biết mình rất tuấn tú, nhưng em không cần nhìn lâu như vậy." Dung Dữ thật sự nhìn quá lâu, Sở Trác không nhịn được lên tiếng.
Thật ra y cũng đang làm dịu bầu không khí. Sở Trác biết thanh niên đã tỉnh từ lâu, cũng đồng nghĩa với việc nãy giờ thanh niên đã nghe bọn họ nói chuyện, biết thái y đã nói những chuyện mà hắn gặp phải cho y nghe.
Ai cũng sẽ thấy xấu hổ. Vì để ý lòng tự trọng của Dung Dữ, Sở Trác cố ý chọn một đề tài mở màn thoải mái.
Sau đó y trông thấy ánh mắt thanh niên trở nên kỳ lạ.
Dung Dữ: "..."
Vật cực tất phản*, thế giới trước tự ti thế giới này tự luyến à?
(khi sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, như tức nước vỡ bờ) Dung Dữ cười khẽ: "Cảm ơn, nhưng ta vẫn cảm thấy mình đẹp hơn."
Mặc dù chưa thấy nhan sắc của đứa con số mệnh ở thế giới này, nhưng Ma vương chưa bao giờ chịu thua.
Sở Trác: "..."
Sao phản ứng của nhóc đáng thương này không giống như y nghĩ nhỉ.
Mà cũng phải, dù sao cũng là một người ngoan độc từng thiến Tề vương...
Dung Dữ hỏi: "Có thể cho ta một cái gương không?"
Thứ hắn quan tâm nhất vẫn là gương mặt.
Sở Trác lặng im đưa tới một cái gương đồng.
Dung Dữ vươn tay nhận, sau đó phát hiện tay mình bị bó như xác ướp, trông vô cùng thê thảm đáng thương.
Sở Trác sợ hắn đau lòng vội vàng nói: "Cô cầm cho em."
Bạo quân vang danh thiên hạ cầm gương cho hắn, Dung Dữ được cưng mà sợ.
Đó tất nhiên là giả vờ, sự thật là Dung Dữ rất hưởng thụ được phục vụ.
Dung mạo của Cơ Ngọc là đẹp nhất trong bốn đứa con số mệnh, khi không cười thì xuất trần tuyệt thế như tiên giáng trần, lúc chúm chím cười lại vô song hệt yêu tinh.
Dung Dữ:
Miễn cưỡng bằng ba phần nhan sắc của tao. Hắn thở dài nói: "Toàn thân của ta, cũng chỉ có gương mặt nhìn được."
Vòng Huyết Ngọc đã chán phỉ nhổ cái tính tự luyến của Ma vương.
Còn Sở Trác nghe mà đau lòng không thôi. Bởi vì toàn thân Dung Dữ chỗ nào cũng đầy vết thương, chỉ có gương mặt là không chút thương tổn gì.
Nhất là đôi bàn tay, bị thương thật sự rất nghiêm trọng.
Thanh niên tỉnh lại đáng lẽ phải nghe được lời của thái y thì mới chán nản buồn rầu.
"Đừng lo." Sở Trác vụng về an ủi hắn, "Tay em sẽ không sao."
Dung Dữ cười khổ: "Thôi, tay ta đừng nói cầm kiếm, ngay cả cầm đũa cũng không được."
Vòng Huyết Ngọc:
Đấy đấy lại bắt đầu. Lòng Sở Trác đau nhói,
hắn quả nhiên nghe được. Y bật thốt: "Vậy cô sẽ đút em ăn."
Ánh mắt Dung Dữ ngậm buồn nhìn y: "Ta là một phế nhân, còn sống làm gì nữa?"
"Cũng may ta không thích múa kiếm, tay của một kiếm khách lại không cầm nổi kiếm, mới thật sự đáng tiếc." Dung Dữ cười, như đang an ủi chính mình, "Ta vốn đã vô dụng, phế thì phế thôi."
"Không, em còn biết vẽ, cô thấy trong cung này có rất nhiều tranh ngươi vẽ, vẽ rất đẹp." Sở Trác gấp gáp nói, "Cô sẽ cho người dốc sức chữa trị cho em, dù không thể cầm kiếm, ít nhất cũng làm em cầm được bút."
Vị bạo quân máu lạnh có thể dọa nín trẻ con giờ đây lại dịu dàng nói: "Trên lưng em còn mấy vết thương chưa kịp xử lý, để cô bôi thuốc cho em."
Hết chương 67.
Chú thích:
*ban chỉ:
*long bào:
Tạm thời để Sở Trác xưng Cô-em, Dung Dữ xưng ta-ngươi nhé, một vài chương sau mình đọc rồi sẽ điều chỉnh sao cho hợp lý. Vì TG này Sở Trác yêu Dung Dữ từ cái nhìn đầu tiên. Dung Dữ sẽ không xưng ta-ngươi lâu đâu tầm vài ba chương sẽ chuyển thành em-anh. Mới đầu để ta-ngươi là bởi vì lúc này Dung Dữ còn giả vờ chưa yêu =)))))