Sở Trác ngớ người, cảm thấy trên mặt như bị phỏng.
...Mà chỗ nào đó còn nóng hơn.
"Khụ khụ!" Y che giấu ho khan hai tiếng, ngay cả nói cũng bị vấp, "Sao, sao tự nhiên lại dùng kính xưng?"
Khắp thiên hạ dùng kính xưng với y là lẽ hiển nhiên, chỉ có Dung Dữ gọi chữ 'Ngài' này, Sở Trác cảm giác như đang nằm mơ.
Không, trong mơ Dung Dữ sẽ không khách khí với y như vậy. Dù là lúc nào, Dung Dữ đều rất ngông cuồng cao ngạo.
Dung Dữ ngẩng đầu nhìn y, miễn cưỡng nói: "Ngài không cảm thấy như thế càng tình thú à?"
Giọng nói ấy không có quá nhiều cung kính mà lại tràn ngập hài hước trêu chọc.
Tình thú, quá tình thú.
Nhưng cứ như thế y sẽ không bình tĩnh nổi nữa.
Sở Trác giữ bình tĩnh nói: "Không cần giữ lễ, em... nói chuyện bình thường là được."
Dung Dữ đột nhiên giữ lễ như vậy mới là bất thường.
"Cô không phải Tề vương, không giống gã." Sở Trác nói, "Em không cần lấy lòng cô, cô cũng sẽ đối tốt với em."
Thanh niên ở bên Tề vương nhất định đã chịu nhiều đau khổ, chỉ có hầu hạ quân vương thật tốt mới đỡ bị hành hạ. Đây là cách sinh tồn của thanh niên trong cung Tề vương.
Thế nên lần quyến rũ vừa nãy cũng là vì cuộc sống sau này, hoặc là muốn báo ơn nên mới lấy lòng y đúng không?
Sở Trác tìm được lời giải thích cho hành động của Dung Dữ.
Suy cho cùng, y không tin Dung Dữ yêu mình.
Trong màn tuyết, lần đầu tiên Sở Trác nhìn thấy Dung Dữ, đã không kiềm được mà yêu hắn, hết mực cưng chiều, hết lòng chăm sóc, hoàn toàn trao trái tim mình cho hắn. Nhưng Sở Trác vẫn nhớ, bọn họ chỉ mới quen được nửa tháng.
Y yêu người này, người này cũng yêu y ư?
Xác suất rất nhỏ. Trước kia thanh niên trông ngóng y tới là hy vọng y diệt trừ Tề vương, cứu hắn thoát khỏi biển khổ. Y tới rồi, cứu người ra khỏi hố lửa Tề vương, chăm sóc từng li từng tí, nên người này mới cảm kích y, ỷ lại y, báo đáp y...
Nhưng những thứ này không phải yêu.
Người từng bị ngược đãi rất khó tín nhiệm và yêu thương người khác. Thanh niên từng bị Tề vương tổn thương nghiêm trọng như thế, trong thời gian ngắn có thể mở lòng được không?
Không thể.
Sở Trác muốn dần dần chữa lành vết thương lòng của hắn, rồi lâu ngày sinh tình, làm người này yêu mình.
Y hy vọng bọn họ 'kết hợp' là vì yêu nhau chứ không phải vì các thứ tạp nham khác.
Trước đó, không thể nóng vội quá.
"Ồ." Dung Dữ chớp mắt nhìn, chậm chạp xoay người lại, mái tóc dài che cơ thể tán ra trong nước, lộ ra da dẻ trắng mịn.
Sở Trác nhìn mấy lần, tránh né liếc mắt sang nơi khác: "Lưng mới vừa lau xong..."
"Trên lưng hơi ngứa." Dung Dữ ngoái đầu nhìn y, "Giúp ta gãi."
Vừa nhìn đã khiến lòng Sở Trác ngứa ngáy khó nhịn, thật sự muốn trực tiếp làm y ngay trong bồn nước này.
Không được! Mới vừa nói không thể quá nóng vội.
Vết thương trên người Dung Dữ mới khỏi, trên tay còn bị bó thành bánh chưng, vẫn chưa thật lòng yêu y.
Nếu y cứ gấp gáp muốn hắn, thế có khác gì cầm thú đâu, nói không háo sắc ai tin?
Y không thể làm Tề vương thứ hai.
Nhưng chuyện này rất khó khống chế. Dung Dữ có sức hấp dẫn trí mạng với y, Sở Trác có thể kháng cự bất kỳ người nào trên đời, trừ Dung Dữ.
Sở Trác nghĩ bây giờ mình nên đi khỏi đây, tắm nước lạnh, đọc thanh tâm chú cả đêm để thanh lọc tâm hồn, chứ cứ ở nơi này thật sự quá hành hạ.
Dung Dữ nằm nhoài trên thành bồn, đợi hồi lâu cũng không thấy phía sau có động tác gì, bất mãn nói: "Ngươi nhanh lên, ta ngứa."
Sở Trác bỗng tỉnh hồn, bước chân đang muốn bỏ chạy lập tức bị đóng đinh tại chỗ.
"...À, được."
Sở Trác chưa bao giờ thấy căng thẳng như thế.
Y đứng bên ngoài bồn tắm, nhìn mỹ nhân không chút phòng bị nào, cảm thấy đây thật sự là thử thách cam go nhất là ông trời dành cho y.
Dung Dữ xoay lưng về phía Sở Trác, không thấy phản ứng hiện giờ của y --- đó là phản ứng đã không chịu nổi một chút khiêu khích nào nữa.
Y sợ mình chạm vào Dung Dữ sẽ lập tức mất khống chế.
Cần gì phải mê hoặc, lòng này đã thất thủ từ lâu rồi.
Dung Dữ không có cảm giác gì xoay lưng với y, hoàn toàn không biết cuộc chiến nội tâm của Sở Trác.
Sở Trác hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ ép mình tỉnh táo lại.
Y vươn bàn tay đang khẽ run dè dặt chạm nhẹ vào da thịt sau lưng Dung Dữ: "Là, là chỗ này à?"
"Phụt." Dung Dữ bật cười thành tiếng.
Tiếng cười làm xương Sở Trác như nhũn ra, y rút tay về như điện giật: "Sao thế?"
"Ngươi mạnh tay chút, nhẹ như thế làm gì? Làm ta ngứa hơn..." Dung Dữ nhỏ giọng oán trách, "Mà không phải chỗ đó, xuống thêm xíu nữa."
Lúc này tay Sở Trác đã dời xuống, lực đạo cũng mạnh hơn: "Là nơi này à?"
"Không phải, xuống xíu nữa."
Ngón tay thon dài lướt qua xương sống, đến eo.
"Nơi này à?"
"Không, ngươi căng thẳng thế làm gì? Kêu ngươi dời xuống một bàn tay chứ không phải cái móng tay. Ngươi không dám chạm à? Không sao, toàn thân ta tùy ngươi chạm."
Đầu óc Sở Trác lập tức trống rỗng.
Chỉ còn một câu tuần hoàn lặp lại.
Toàn thân ta tùy ngươi chạm.
Toàn thân tùy ngươi chạm.
Tùy ngươi chạm
Ngươi chạm.
Chạm.
Bùm!
Tiếng đứt phựt và tiếng tim đập hòa vào nhau, đồng thời nổ tung trong tâm trí và trong tim y.
"..."
Nghĩ gì đấy? Ngừng ngay.
Sở Trác chần chừ nói: "Xuống chút nữa là..."
Xương cụt rồi.
Từ eo trở xuống ngâm trong nước, xương cụt chính là điểm giao. Trên thì hoạt sắc sinh hương*, dưới lại như ẩn như hiện.
"Đúng, chính là chỗ đó, phía dưới cùng."
Sở Trác cẩn thận giúp hắn gãi hai cái: "Được chưa?"
"Nhanh hơn chút."
"Đã nhanh rồi."
Dung Dữ được gãi rất thoải mái: "Phía trên cũng gãi một xíu."
"...Không phải nói chỉ có nơi này à?" Dung Dữ thoải mái, còn Sở Trác sắp nổ tung rồi.
Dung Dữ thích ý hừ hừ: "Đều tại ngươi, lúc đầu chỉ ngứa bên dưới, vì ngươi sờ nên mới ngứa toàn thân."
Sở Trác cảm thấy y không thể nghe tiếp được nữa, đầu óc y bậy bạ nghe gì cũng thành bậy bạ, bây giờ Dung Dữ nói gì thì não y cũng rực rỡ như pháo bông.
Vất vả lắm mới kết thúc được màn gãi như cù lét này, Dung Dữ sảng khoái toàn thân, Sở Trác người đầy mồ hôi.
Thật quá hành hạ người.
"Lau khô người rồi đi ra, nước lạnh." Giọng Sở Trác khàn khàn.
Dung Dữ xoay người lại, đánh giá Sở Trác trong chốc lát, híp mắt nói: "Bệ hạ, sao mặt ngươi đỏ thế?"
Sở TRác đờ đẫn nói: "Bị hơi nóng xông."
"Nhưng ngươi vừa nói nước lạnh mà."
"Hơi nóng trước khi nước lạnh."
Dung Dữ cười tủm tỉm: "Dù bệ hạ có nói mình bị tâm hỏa* đốt ta cũng sẽ không cười nhạo."
(Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức.) Sở Trác: Em không cười nhạo? Bây giờ chẳng lẽ em không cười à? Cô thấy rồi!
Dung Dữ cười không ra tiếng, độ cong bên môi cũng không lớn, chỉ có đôi mắt tràn đầy ý cười, làm sao cũng không giấu được.
Sở Trác nhìn đôi mắt cong cong ấy, chợt cảm thấy bị cười nhạo cũng chẳng hề gì.
Hắn cười nhiều chút là tốt rồi.
Dù người tấu hài là mình.
Dầu gì cũng xem như niềm vui của đối phương là do mình mang đến đúng không? Sở Trác tìm vui trong khổ.
Nhưng mà có tự an ủi thế nào đi chăng nữa, khi Dung Dữ cụp mắt nhìn xuống, đã trông thấy phản ứng bên dưới của Sở Trác.
Ý cười kia đã hoàn toàn biến thành cười ra tiếng.
Sở Trác đen mặt: "..."
Dù rất muốn người này vui vẻ, nhưng em có cần phải vui vẻ quá mức thế không?
Dung Dữ càng cười không nhịn nổi, mặt mũi Sở Trác cũng sắp mất sạch.
Y thô bạo lau sạch cả người Dung Dữ, ôm người ra khỏi bồn tắm, ném lên trường kỷ bọc chăn cẩn thận, cả quá trình không dám liếc một chút.
"Cô đi đây!" Sở Trác cần phải nhảy vào hồ băng mới dập được lửa.
Dung Dữ rúc trong chăn cười xong, mới dè dặt nhếch môi: "Đừng đi mà."
Sở Trác nhàn nhạt nói: "Lại ngứa da à?"
Cô không đi, chẳng lẽ còn ở lại để em chê cười?
Dung Dữ chớp chớp mắt: "Muốn bệ hạ ngủ cùng ta."
Sở Trác nhướng mày: "Em mời gọi ta à?"
Dung Dữ thản nhiên đáp: "Nếu ta nói, đúng vậy thì sao?"
Sở Trác lại ho khan: "Cô đi tắm đã, rồi đến cùng em..."
"Đang rét đậm, tắm nước lạnh không tốt."
Dung Dữ nói một câu khiến Sở Trác dừng bước.
"Nếu bệ hạ không ngại, ta có thể giúp."
"...Giúp thế nào?" Sở Trác nhìn tay bánh chưng của Dung Dữ, hiển nhiên không thể dùng tay được.
Chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp luôn?
Mặc dù rất muốn, nhưng quá nóng vội... Y không thể đồng ý.
Dung Dữ khẽ liếm môi, câu hồn nhiếp phách, vẻ yêu mị như ngấm vào tận xương cốt.
Sở Trác: "!!!"
Đôi môi đỏ mọng từng ướt nước trái cây trong veo, ban ngày y vừa thấy đã sinh lòng khát khao, thậm chí còn ghen tỵ với trái táo đó.
Lúc ấy y cảm thấy ngay cả hôn cũng mạo phạm, không ngờ đến tối Dung Dữ lại cho y một niềm vui bất ngờ như thế.
Không, hẳn là khiếp sợ nhiều hơn.
Sở Trác trầm mặt: "Không được!"
Dung Dữ cong môi: "Bệ hạ xấu hổ?"
"Này không phải vấn đề xấu hổ hay không." Sở Trác nghiêm nghị nói, "Sau này không cho làm loại chuyện, loại chuyện hạ mình thế này!"
Y vốn muốn nói là chuyện thấp hèn, nhưng chuẩn bị thốt ra đã cảm thấy không hay, sẽ làm người nọ thấy tổn thương nên mới vội vã đổi sang từ khác.
Mắt Sở Trác nhìn Dung Dữ như có mang thêm kính lọc, cảm thấy người này thanh cao hơn cả thần tiên hạ phàm, sao lại biết loại chuyện đấy.
Nhất định là do trước kia bị Tề vương ép buộc, học được thủ đoạn hầu hạ đàn ông...
Vừa nghĩ đến đây, Sở Trác đã xót lắm rồi, còn lòng dạ nào mà hưởng thụ nữa.
Lòng tự tôn của thanh niên từng bị chà đạp dưới chân, y muốn đem tất cả kiêu ngạo nát vụn ấy trả lại hoàn chỉnh cho hắn.
Còn Tề vương... ánh mắt Sở Trác lạnh lẽo, xem ra mấy lần dạy dỗ ban đầu còn chưa đủ.
Nếu Dung Dữ biết suy nghĩ của Sở Trác, đã tặng cho y cái danh hiệu 'thánh suy diễn' rồi.
Chuyện này Tề vương thật sự bị oan. Cơ Ngọc hoàn toàn không làm loại chuyện này, Tề vương không cứng được, ép cậu học cái này làm chi? Gã chỉ dùng đạo cụ đùa giỡn cậu.
Nhưng Dung Dữ lại rất thành thục loại chuyện này.
Dù gì cũng đã ở cùng Mặt Trời mấy thế giới rồi, nói chưa từng làm thì rất không thực tế. Dung Dữ không thấy đây là chuyện sa đọa thấp hèn gì, hai người yêu nhau muốn dành vui sướng cho người kia, này không phải đạo lý hiển nhiên hay sao? Hắn giúp Mặt Trời, Mặt Trời cũng giúp hắn, nhưng hắn khá lười, Mặt Trời cũng xót hắn, vậy nên đa số đều là Dung Dữ nằm hưởng thụ.
Chẳng qua mỗi thế giới trí nhớ của Mặt Trời cũng bị xóa sạch, kinh nghiệm bằng không, thấy xấu hổ cũng dễ hiểu.
Dung Dữ cũng không ép: "Được, vậy tự ngươi giải quyết đi."
Sở Trác đỏ mặt: "...Cô đến nơi khác, chút nữa quay lại."
"Chuyện này cũng muốn tránh ta à?" Dung Dữ ra vẻ kinh ngạc, làm Sở Trác nghĩ 'thẩm du trước mặt người khác' mới là bình thường.
Nhưng cái này không phải biến thái à!
Sở Trác chết lặng nói: "Này không thích hợp..."
Thật sự không thích hợp.
"Có gì mà không thích hợp?" Dung Dữ lầu bầu, "Ta còn muốn ngươi làm xong cũng giúp ta đây."
Sở Trác: "!!!"
Này lại càng không thích hợp!
Y còn chưa kịp nói lời từ chối, Dung Dữ đã cụp mắt nói: "Ngươi cũng cảm thấy buồn cười đúng không, ta thân là đàn ông, nhưng ngay cả này còn không thể..."
Sở Trác chợt nhớ tới cây trâm kia.
Ngũ vị tạp trần bỗng chốc hóa thành đau lòng.
Bảo bối của y nhịn lâu như thế, không thỏa mãn hắn, đó còn là người không!
Sở Trác lập tức nói: "Không sao, nếu em muốn, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Hết chương 70.
Chú thích:
*Hoạt sắc sinh hương: hay còn gọi "Sống sắc sinh hương"
1. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa.
2. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh)
3. Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống thật.
(Theo rookie_girl tangthuvien)