Thân thể yếu ớt của Dung Dữ không nên hóng gió quá lâu, chỉ chốc lát đã ho sù sụ. Sở Trác không dám ở lại nữa, vội vàng đưa người về cung Ngọc Thanh.
Sở Trác cởi áo choàng đã dính đầy tuyết trên người Dung Dữ ra, đưa cho cung nữ đứng bên cạnh, lại kêu cung nữ nấu chén canh gừng để Dung Dữ uống cho ấm người.
Dung Dữ ngồi cạnh lò sửa ấm áp xoa tay, mới từ ngoài về, bàn tay đã cóng đến cứng đờ, trên mặt cũng lạnh lẽo. Sở Trác thấy vậy, đưa tay trùm lấy hai bàn tay hắn. Đôi tay ấy nóng hổi, đang không ngừng truyền hơi ấm đến cho Dung Dữ.
Lúc này sắc mặt Dung Dữ mới hồng hào được chút, bất mãn nói: "Cùng hóng gió lâu như thế, sao tay em lạnh cóng còn tay anh vẫn nóng?"
Sở Trác nói: "Ta là người tập võ, có nội lực phòng thân, tất nhiên không sợ lạnh giống em."
Dung Dữ bĩu môi, thầm nghĩ chờ thế giới sau giải phong ấn, đừng nói là chút gió tuyết, cả mùa đông rét đậm của thế giới này hắn cũng không sợ.
"Bệ hạ, canh gừng đến rồi ạ." Cung nữ cung kính bưng canh gừng lên, Sở Trác cầm chén, ra lệnh: "Lui ra."
Cung nữ hành lễ: "Dạ."
Chờ người đi rồi, khí thế uy nghiêm trên người Sở Trác mới biến mất, cầm thìa hỏi Dung Dữ: "Em muốn tự uống hay cô đút em?"
Dung Dữ vươn tay nhận chén, định ngửa đầu uống một hơi ---- canh gừng cũng không phải quỳnh tương ngọc lộ, một hơi hết luôn chứ cần gì phải đút từng muỗng.
Đầu lưỡi vừa chạm vào nước gừng đã lập tức rụt về, Dung Dữ thả chén xuống cau mày nói: "Nóng."
"Đừng uống gấp thế." Sở Trác không biết làm sao, "Cô thổi thổi cho em nhé?"
"Anh rảnh lắm à? Còn rất nhiều tấu chương cần phê mà?" Dung Dữ hỏi.
"Những chuyện đó không quan trọng bằng em." Sở Trác trả lời.
Nghe lời này xem, nói ra ai mà không tin Dung Dữ là yêu phi, quân vương đã bị mê hoặc đến mức độ này rồi.
"Không cần, anh vừa nãy đã đi dạo cùng em rồi, giờ anh làm việc đi." Dung Dữ cầm chén nói, "Em ngồi đây sưởi tay."
Sở Trác không miễn cưỡng hắn: "Đừng để quá lâu, lạnh rồi uống không ngon."
Đầy mặt Dung Dữ viết 'Sao anh phiền thế': "Biết rồi mà."
Sở Trác lắc đầu, đến ngồi vào án kỷ cầm bút lên. Dung Dữ tựa lưng vào ghế, rủ mắt nhìn hơi nóng lượn lờ trên bát canh gừng trong tay.
Một chén trà sau.
Bàn tay đang cầm chén canh của Dung Dữ bắt đầu run nhè nhẹ.
Lò sưởi trong phòng đang cháy rừng rực, chút run rẩy này rõ ràng không phải vì lạnh mà là vì cầm chén canh gừng quá lâu.
Tay không chỉ run khi viết chữ vẽ tranh mà khi cầm đồ lâu cũng sẽ run. Chứ đừng nhắc đến đồ nặng, trước khi tay phế Cơ Ngọc cũng không làm việc nặng bao giờ.
Đối với những người như vậy, tật xấu này ngoài khó coi thì không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng tay Cơ Ngọc giỏi cầm kỳ thi họa, thành ra như thế này quá đáng tiếc.
Dung Dữ bình tĩnh nhìn canh gừng sóng sánh vì tay run, giống như người không khống chế được bàn tay đó chẳng phải hắn.
Vòng Huyết Ngọc:
Đại ma vương, sao anh không uống đi, tay của anh sắp không cầm nổi chén rồi kìa. Dung Dữ hờ hững nói: Mày thật sự cho rằng tao không uống vì nóng à?
Vòng Huyết Ngọc hết hồn:
Chẳng lẽ canh gừng có độc? Cốt truyện cung đấu sắp bắt đầu hả! Dung Dữ: Tất nhiên là vì nó dở. Thứ này còn muốn vào miệng tao à, nó chỉ xứng làm ấm tay.
Vòng Huyết Ngọc:...
Lý do này rất củ chuối, nhưng vì Đại ma vương nói ra nên nghe hợp lý thật đấy.
Vòng Huyết Ngọc tốt bụng nhắc nhở:
Kẻo cảm lạnh nha, lúc đó thuốc còn khó uống hơn, thân thể này của anh mà hóng gió thì xác suất bị bệnh trăm phần trăm. Dung Dữ: Thế nên tao mới không đập chén.
Hắn thở dài: Nhưng làm sao đây, đã chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, tao vẫn thấy thứ này khó nuốt quá, đúng là khiến người ta xoắn xuýt.
Mà một giây sau, Dung Dữ đã không cần xoắn xuýt nữa. Vì bưng chén canh hồi lâu nên tay không chịu nổi, sẩy một cái, chén rơi xuống đất vỡ tan tành.
Dung Dữ không chớp mắt nhìn chằm chằm mảnh vụn đầy đất.
Dung Dữ xúc động: Ý trời, người tàn phế như tao, nhất định không uống được chén canh này.
Bố tổ sư chứ ý trời, Đại ma vương tin vào ý trời bao giờ. Hắn chỉ là không muốn uống chén canh gừng thôi!
Tiếng đổ vỡ này tất nhiên Sở Trác cũng nghe thấy.
Sở Trác ngẩng đầu, chỉ thấy thanh niên đang ngỡ ngàng thẫn thờ nhìn chén vỡ tan tành, canh vẩy đầy đất.
Y đứng bật dậy, lật đật đi tới: "Có bị bỏng không?"
Dung Dữ lắc đầu, nhìn y nói: "Em cầm không nổi."
Chỉ là một chén canh thôi sao người bình thường lại cầm không nổi.
Nghĩ đến chứng run rẩy của thanh niên, lòng Sở Trác khổ sở quá, y dịu dàng nói: "Cô sai người đến quét dọn, lại kêu người nấu chén canh mới, lần này cô đút em."
Dung Dữ vẫ lắc đầu: "Em không thể cứ ỷ lại vào anh mãi."
Dung Dữ: Còn uống?! Còn uống nữa?! Không!!!
"Cô mãi mãi là chỗ dựa của em." Sở Trác xoa đầu hắn, "Em mới vừa ho, không uống canh gừng, chẳng lẽ muốn uống thuốc đắng?"
Dung Dữ: Không, không muốn uống gì cả.
Dù là canh gừng hay thuốc đắng, đều khó uống và càng khó uống hơn mà thôi.
Về phương diện này Dung Dữ mè nheo vô cùng, hắn không muốn uống đấy, không muốn uống, không ai ép được hắn.
Hắn lắc đầu như trống bỏi: "Cũng không muốn."
"Nghe lời nào."
"Không nghe."
Sở Trác dữ dằn lên: "Không uống cô sẽ bóp miệng em đổ vào."
Dung Dữ lặng im nhìn y, vành mắt hồng hồng: "Anh hung dữ với em."
Sở Trác mềm lòng liền, chân tay luống cuống dỗ dành hắn: "Được được được, không uống thì không uống nhé, cô không ép em, đừng khóc đừng khóc."
Vòng Huyết Ngọc:
Chủ Thần đại nhân ngài tỉnh táo lại đi! Đại ma vương có rớt một giọt nước mắt nào đâu!!! Diễn xuất của Dung Dữ giả như thế, mà Sở Trác lại tin như thật mới ghê.
Dung Dữ mè nheo ỷ ôi, thành công làm Sở Trác tha cho hắn lần này, thoát được kiếp nạn uống canh gừng.
Nhưng cảm lạnh cũng không vì thế mà bỏ qua cho hắn.
Đêm đó, đúng như dự đoán, Dung Dữ bị bệnh.
- -
Bệnh tới như núi lở, Dung Dữ ngồi trong phòng cả buổi chiều cũng không có phản ứng gì bất thường, tưởng rằng không sao, ai ngờ đến chập tối đột nhiên xây xẩm mặt mày ngất xỉu, may mà Sở Trác đỡ được.
Sau đó toàn bộ thái y đều bị gọi đến, bọn họ sợ bệ hạ lại mắc bệnh, không ngờ chỉ là yêu phi kia bị cảm.
"Bệ hạ chớ lo lắng, Cơ công tử chỉ là bị cảm lạnh..."
Sở Trác giận tái mặt: "Chỉ là cảm lạnh, cớ gì còn hôn mê mãi không tỉnh?"
Một thái y hành lễ nói: "Cơ công tử thật sự chỉ cảm lạnh, nhưng hắn bệnh nặng mới khỏi, trước đó còn chịu cực hình... Xương cốt bị tổn thương. Bệnh nhẹ của người thường, lại là bệnh nặng với Cơ công tử... Có khả năng chống đỡ không nổi."
"Nếu hắn chống đỡ không nổi." Giọng Sở Trác lạnh như băng, phát huy hết danh tiếng bạo quân: "Các ngươi cũng không cần sống trên đời này nữa."
Các thái y: "..."
Bọn họ chọc ghẹo ai đâu, sao người nào cũng một hai đòi chém Thái Y Viện vậy, chẳng lẽ thái y là vật trút giận à!
Đáng tiếc người bọn họ đối mặt là bạo quân, chỉ biết giận mà không dám hó hé.
"Cút." Mặt mày Sở Trác đầy âm trầm, "Đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi."
Một đám thái y vội chạy ra khỏi cái nơi áp suất thấp này, vua của bọn họ đang bên bờ cuồng bạo đến nơi.
Chỉ còn lại một thái y già, vẫn đứng ở dó không đi.
Sở Trác nhàn nhạt hỏi: "Lưu thái y còn có việc?"
Lưu thái y đã làm thái y của nước Sở nhiều năm, cũng là quân y trong quân doanh. Những lần Sở vương chinh chiến bị thương đều là một tay ông xử lý vết thương, mấy lần cứu sở vương từ cõi chết trở về, Sở vương cũng có mấy phần tôn trọng ông.
Có một số việc người khác không biết, Lưu thái y biết. Có mấy câu người khác không dám nói, Lưu thái y dám.
"Bên ngoài đồn đãi bệ hạ cưng chiều Cơ công tử quá mức, lão thần cho rằng bệ hạ biết nặng nhẹ, không thể khiển trách." Lưu thái y thành khẩn nói, "Nhưng xin bệ hạ cũng lo nghĩ cho bản thân, hôm nay ngài giận công tâm vì hắn, nhọc lòng suy nghĩ cũng vì hắn, nhưng ngài còn nhớ tâm trạng ngài không thể dao động quá lớn hay không? Căn cốt Cơ công tử bị tổn thương là do biến cố trước kia, mà ngài từ khi ra đời đã ốm yếu..."
Cho tới bây giờ, ai cũng cho rằng ngày đó Sở vương chết bất đắc kỳ tử là tin giả. Lưu thái y lại biết, bệ hạ từ nhỏ đã mắc bệnh tim, hôm đó tim không đập cũng không còn thở, ngay cả hạ táng cũng sắp xếp xong cả rồi.
Nhưng ba ngày sau tang lễ, bệ hạ lại khỏe mạnh trở lại.
Bộ hài cốt trong vương lăng không cánh mà bay.
Chuyện này kể ra thì ghê người, nhưng đối với người Sở, chuyện vua băng hà còn bàng hoàng hơn, nên vua có thể quay lại tất nhiên bọn họ vui như trẩy hội. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng Lưu thái y vẫn âm thầm lo lắng.
Căn bệnh này giống như thuốc độc chẳng biết khi nào sẽ bộc phát, tính mạng của bệ hạ lúc nào cũng có nguy cơ bị đe doạ.
"Đủ rồi." Sở Trác cắt lời ông, "Cô biết, lui ra đi."
Lưu thái y: "Bệ hạ..."
"Từ trước đến nay cô luôn biết kiềm chế." Sở Trác cười một tiếng, "Nhưng lần này không thể đáp ứng Lưu thúc. Cô không phải cưng chiều hắn."
Sở Trác nhìn về phía thanh niên trên giường bệnh, chậm rãi nói: "Cô yêu hắn."
Lưu thái y chấn động.
Dưới ánh nến lờ mờ ông có thể trông thấy nét nghiêm túc trong mắt đế vương, ông không thể nói gì được nữa, đành im lặng hành lễ lui ra.
Sở Trác ngắm Dung Dữ thật lâu.
Thanh niên đắp chăn gấm nằm trên trường kỷ, sắc mặt trắng bệch, da tái nhợt, hơi thở mong manh, hàng mi dài không còn chớp động, hệt như một mỹ nhân bệnh tật.
Sở Trác không ngại phiền ngồi trông chừng bên mép giường, nhếch miệng cười khổ: "Hôm nay cô không nên dẫn em ra ngoài, càng không nên mềm lòng chiều em để em không uống canh, thế hoá ra lại hại em."
Thân thể Dung Dữ vẫn chưa tỉnh nhưng ý thức đã tỉnh táo, còn nói chuyện được với vòng Huyết Ngọc.
Vòng Huyết Ngọc:
Sao phải thế? Anh vầy không phải tốn công vô ích à? Dù sao cũng uống thuốc, còn đắng hơn, anh vui chưa? Dung Dữ: Uống thuốc gì? Tao không thể dựa vào sức đề kháng của bản thân à?
Vòng Huyết Ngọc:
Đây là cổ đại, Cơ Ngọc chẳng khác gì con ma ốm cả, một chút cảm lạnh thôi đủ chết người rồi. Anh cũng đừng có mà tạo ra kết cục BE 'qua đời vì cảm lạnh' nhé, kể ra người ta lại cười cho thối mặt. Dung Dữ: Im miệng đi, không muốn nghe mày nói chuyện.
Thể chất của người phàm sao lại yếu thế, đau đầu quá.
Đây là lần đầu tiên Dung Dữ trải nghiệm sâu sắc cảm giác bị bệnh. Bản thân Ma vương sẽ không bị bệnh tật hành hạ, mấy đứa con số mệnh trước đó, một người là yêu, một người là người Tinh Tế, tố chất thân thể cũng khá. Chỉ có Ôn Ý Sơ và Cơ Ngọc yếu ớt, nhưng người trước là người bình thường, còn người sau thì căn cốt đã bị khổ hình làm hư, hắn cũng không ngờ chỉ hóng gió tí mà đã bệnh nghiêm trọng đến vậy.
Đại ma vương chưa từng ốm yếu như thế.
Dung Dữ: Nghe lời của Lưu thái y đó nói, sinh ra đã yếu, tâm trạng không thể xao động... Sở vương có bệnh tim bẩm sinh à? . Truyện Quân Sự
Vòng Huyết Ngọc:
Đúng vậy, ban đầu Sở vương chết là vì nó đó. Nước Sở có một chuyện bí mật, đó là Sở vương mắc bệnh tim bẩm sinh, thái y khẳng định y sống không quá hai mươi. Theo người hiện đại, có bệnh tim bẩm sinh, đã định trước là mất khi còn trẻ.
Sở vương đúng là đã chết. Không có âm mưu quỷ kế, không có đao kiếm chiến tranh, chỉ là do lên cơn đau tim.
Nếu là một thế giới khác, người mang bệnh tim còn là quân vương sáu nước chắc chắn hợp tiêu chuẩn làm nam chính, chỉ tiếc thế giới này đứa con số mệnh không phải hắn, vận mệnh sẽ không quan tâm đến hắn. Huống hồ đây là thế giới BE, ngay cả đứa con số mệnh chân chính cũng có kết cục thảm hại, chứ đừng nói tới một bia đỡ đạn qua đường.
Cho nên hắn cứ chết thế thôi.
Sinh mệnh người phàm yếu ớt vậy đấy. Dù có nổi danh thiên hạ cỡ nào, trăm trận trăm thắng, nhưng vẫn bị một trận bệnh cướp đi tính mạng.
Mà cũng bởi vì thế, Chủ Thần mới thay thế thân phận của hắn.
Vòng Huyết Ngọc:
Theo tuyến thường của thế giới này á, có lẽ Sở vương chết vì đau tim, hời cho Tề vương lên làm chủ sáu nước. Nhưng Tề vương ngu ngốc vô dụng không giữ được thiên hạ, sau đó lập tức bị anh hùng hào kiệt lật đổ... Bây giờ Chủ Thần đại nhân thay thế thân phận Sở vương, có lẽ là để tiện cứu anh, nhưng Chủ Thần đại nhân siêu hơn Tề vương nhiều, chắc chắn không bị lật đổ, vậy lịch sử của thế giới sẽ bị lệch quỹ đạo ngay. Đại ma vương, anh phải làm sao cho người ta đánh đổ nước Sở! Dung Dữ: Thế nên tao thật sự trở thành yêu phi hại nước à?
Vòng Huyết Ngọc:
Đúng. Dung Dữ: Này còn phải cần tao nhọc lòng? Chủ nhân mày cũng chẳng làm hoàng đế ở đây cả đời, cuối cùng phải mất sớm vì bệnh. Trước khi hắn chết lại không có con cháu, nước Sở tất nhiên sẽ bị lật đổ thôi.
Vòng Huyết Ngọc:...
Cũng đúng ha. Dung Dữ: Chủ nhân mày dùng thân phận của Sở vương, ngay cả bệnh tim cũng phải chịu à?
Vòng Huyết Ngọc:
Đúng vậy, cho nên thế giới này anh tốt với Chủ Thần đại nhân chút đi, đừng chọc ngài ấy tức chết... Dung Dữ: Được đấy, hắn xác định phải chết trẻ.
Vòng Huyết Ngọc:
Cái đậu xanh, người tức chết đầu tiên là tôi đây này.