Sau ngày hôm đó, Sở Trác chiều chuộng Dung Dữ hơn, thậm chí Đế vương tôn quý còn tự mình xuống bếp, chẳng phải là nhất thời, mà là ngày nào cũng vậy, chỉ vì muốn Dung Dữ vui vẻ. Tin này truyền ra ngoài cung, người đời đều kinh sợ --- bệ hạ lại mê muội đến mức này, chẳng lẽ Cơ công tử đó là hồ ly tinh chuyển thế?
Các đại thần lo nghĩ không nguôi, nhưng thấy Dung Dữ không thổi gió bên gối, nói mấy lời quấy nhiễu triều chính giết hại trung quân, nên bọn họ tạm thời chưa tìm được lý do nổi giận. Bệ hạ thì bằng lòng yêu chiều hắn, chiều chuộng đến tận trời, không chịu nạp thêm người vào hậu cung, bọn họ cũng không biết làm thế nào.
Trừ việc sủng ái Dung Dữ quá mức, mấy phương diện khác Sở Trác không gì là không tốt, quản lý quốc gia cực kỳ chỉnh tề, không giống bị sắc đẹp làm cho mị cả đầu óc.
Các đại thần còn nói gì được nữa đây? Chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua thôi.
Trong khoảng thời gian rét đậm đến đầu xuân, Sở Trác đều ở cùng Dung Dữ trong cung Ngọc Thanh, không dám để hắn ra ngoài hóng một tí gió. Mà bọn họ ở trong phòng lại không nhàn rỗi, trừ thời gian Sở Trác làm việc, có khi đánh cờ, vẽ cả ngày, không nữa thì hứng lên, ghé tai thủ thỉ, hôn môi vuốt ve trên trường kỷ, tình nồng ý mật, như keo như sơn.
Đến khi hoa đào nở rộ, mặt đất đã không còn chút tuyết nào, cái lạnh rùng mình được gió ấm xua tan, mọi người trong cung cũng đổi từ quần áo mùa đông sang xuân sam (quần áo mỏng mùa xuân). Sở Trác sai người gắn một cái xích đu trong sân --- này là Dung Dữ yêu cầu, tất nhiên Sở Trác sẽ thỏa mãn hắn.
Xích đu được gắn trên một cây hoa đào, hoa nở rộ ngợp trời, đẹp không sao tả xiết.
Sở Trác cho Dung Dữ ngồi lên, còn y ở phía sau đẩy xích đu cho hắn, không dám đẩy quá cao, tránh cho Dung Dữ bị sợ. Còn Dung Dữ lại không sợ, nếu không phải thân thể này hở tí là rụng xương như chơi, hắn lượn một vòng 360 độ còn được nữa là.
Cánh hoa hồng nhạt lả tả rơi xuống, bị gió nhẹ cuốn đến đình viện. Dưới cây hoa đào ấy, Đế vương khoác huyền y đẩy xích đu cho mỹ nhân áo đỏ, khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ.
Một cánh hoa rơi xuống mái tóc như mực của Dung Dữ, Sở Trác đưa tay lấy, để trong lòng bàn tay xòe ra trước mặt Dung Dữ: "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia. Nó cảm thấy em và cô nên yên bề gia thất.*"
(Ý là kết hôn, về chung một nhà)
Dung Dữ nheo mắt: "Nói tiếng người."
"..." Sở Trác nhận ra mình không thể chơi văn nghệ với Tiểu Liên Hoa được, bèn nói thẳng: "Cô muốn thành thân với em."
Y dừng một chút, thấy Dung Dữ không phản ứng, mới dè dặt bổ sung: "Có được không?"
Ban đầu muốn chờ đến khi Dung Dữ khỏe hẳn mới cho hắn danh phận, nhưng lễ nghi của đại điển phong hậu rất rườm rà, phải đứng ngoài trời rét đợi mấy tiếng liền. Dung Dữ là người hóng tí gió đã ngã, nên Sở Trác quả thực không dám giày vò hắn trong mùa đông lạnh lẽo.
Lần trì hoãn này đã kéo dài đến mùa xuân ấm áp. Bên ngoài hết lạnh rồi, kế hoạch thành hôn của Sở Trác lại tiếp tục.
Dung Dữ nói: "Ý anh là, cưới em làm vương hậu?"
Sở Trác gật đầu: "Là ý này."
Dung Dữ từ chối liền: "Không được."
Sở Trác hơi sửng sốt: "Vì sao?"
Rõ ràng bọn họ đã biết tâm ý của nhau. . Truyện Hot
Dung Dữ liếc chiếc ban chỉ huyết ngọc trên ngón cái Sở Trác, hờ hững dời tầm mắt: "Tự nghĩ đi. Em cảm thấy như bây giờ rất tốt."
Nhẫn cưới còn không đeo mà đòi cưới, mơ à.
Lúc Dung Dữ mới đến thế giới này, trên ngón áp út còn đeo chiếc nhẫn Liệt Hỏa, nhưng khi thấy ngón tay Sở Trác trống trơn, lập tức tháo nhẫn ném vào không gian của vòng Huyết Ngọc.
Chính Mặt Trời đã phản bội hôn nhân của bọn họ, tháo nhẫn là đồng nghĩa với muốn ly dị, giờ muốn cưới lần nữa, nào dễ vậy.
Cho dù có ẩn tình tuyến thời gian... Hắn mặc kệ, dù sao bây giờ hắn rất dỗi.
Sở Trác: "...?"
Y có suy nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra được vấn đề nằm ở chiếc nhẫn. Triều đại này làm gì có khái niệm đeo nhẫn ở ngón áp út, y cũng không biết những chuyện xảy ra bên ngoài thế giới này.
Sở Trác chỉ nghĩ được về một hướng khác.
Có lẽ Tiểu Liên Hoa còn chưa chuẩn bị sẵn sàng... Dù sao Đế vương phong hậu là chuyện lớn, phải chiêu cáo thiên hạ, đối mặt với dư luận nhất định rất áp lực.
Thần dân cả nước vốn không hài lòng với Tiểu Liên Hoa, nếu nghe tin muốn phong hậu chắc chắn còn ầm ĩ hơn. Sở Trác không quan tâm mấy lời bàn tán ấy, nhưng Tiểu Liên Hoa nhất định không thích nghe.
Trước tiên y phải ra sức dẹp nghị luận của mọi người, làm mấy lời ra tiếng vào ấy biến mất mới bảo vệ được người yêu. Y hy vọng mình và Tiểu Liên Hoa bên nhau dưới sự chúc phúc, mà không phải chịu áp lực chửi rủa từ thần dân.
Phải suy xét thật cẩn thận.
Tất nhiên, ấn tượng của dân chúng khó mà thay đổi, nếu như đến lúc đó không thuyết phục được người đời... Cùng lắm không cần ngôi vua này nữa, y và Tiểu Liên Hoa sẽ trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, đỡ bị người đời nhìn soi mói nói ra nói vào.
Sở Trác không có dã tâm gì, từ trước đến nay y chỉ thích dẫn binh công thành, còn từ nay về sau chỉ thích Tiểu Liên Hoa. Giang sơn ngôi vua đối với y, chưa bao giờ là thứ không bỏ được hay không nỡ buông.
Y không bỏ được và không nỡ buông chỉ có mỗi Dung Dữ mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt mà suy nghĩ của Sở Trác đã vòng vèo mấy trăm vòng, nhưng thực tế thì y vẫn đang đẩy xích đu cho Dung Dữ như chưa có gì xảy ra.
"Cũng được, không gấp, cứ từ từ." Sở Trác nói.
"Nhưng cũng không cần chậm đến thế." Dung Dữ nói.
Mắt Sở Trác sáng lên: "Sao?"
Dung Dữ: "Đẩy xích đu nhanh lên một chút."
Sở Trác: "...À."
- -
Sau cơm tối, Dung Dữ đi dạo trong viện cho tiêu cơm, lại ngồi lên xích đu: "Qua đây."
Sở Trác đi qua: "Em thích chơi xích đu à?"
"Nó thú vị hơn vào nhà ngủ." Dung Dữ nói.
Sở Trác cười một tiếng, đang muốn ra sau xích đu đẩy, Dung Dữ đã nói: "Ngồi bên cạnh em."
Xích đu rất lớn, hai người ngồi dư sức.
Sở Trác ngồi xuống bên cạnh hắn: "Muốn đu đưa cùng nhau à?"
Dung Dữ nói: "Cùng nhau trụy lạc."
Sở Trác: "?"
"Anh không cảm thấy," Sung Dữ quay qua nhìn y, nhẹ giọng nói, "Ngủ trên xích đu, thú vị hơn vào trong à?"
Hô hấp Sở Trác hơi chậm lại, tự thấy mình sắp điên đến nơi rồi.
"Em đã cho người đi hết rồi, bây giờ cả cung Ngọc Thanh này chỉ còn em và anh..." Dung Dữ còn chưa dứt lời Sở Trác đã cúi đầu hôn xuống.
"Yêu cầu lắp xích đu vì nghĩ muốn như vậy?" Sở Trác hỏi hắn.
Dung Dữ thừa nhận vô cùng thản nhiên: "Đúng vậy." Không phải Ma vương luôn thích tìm kích thích theo đuổi cảm giác mới mẻ sao? Ở phương diện này hắn chưa bao giờ bảo thủ.
Sở Trác cong khóe môi: "Ủ mưu đã lâu."
"Em thấy anh rất vui vẻ mắc lừa."
"Thế thì cũng đúng." Sở Trác nói, "Ta cực kỳ tình nguyện."
Dây mây của xích đu hơi lay động, mưa hoa đổ xuống từ tán cây, ánh trăng bàng bạc len qua từng kẽ lá, bóng hai người đổ dài trên mặt đất. Sở Trác lo Dung Dữ bị lạnh, cuối cùng dùng áo bọc người lại, ôm vào phòng tiếp tục.
- -
Ngày hôm sau, vòng Huyết Ngọc kịch liệt phản đối: Hai người càng ngày càng quá quắt rồi nha! Trên giường trên bàn rồi trong bồn tắm thình lình quăng tôi vào phòng tối thì cũng được đi, nhưng tại sao ngay cả xích đu cũng không tha hả! Không thể chừa chút thời gian hay gì? Hả?!
Dung Dữ: Xích đu mà thôi, chút nhạc đệm, đừng ngạc nhiên quá làm gì.
Vòng Huyết Ngọc: Thế nguyên bản nhạc luôn thì là dạng gì nữa? Chẳng lẽ play long ỷ?
Dung Dữ: Đúng ha, này kích thích hơn, lần sau thử.
Vòng Huyết Ngọc:...
Vòng Huyết Ngọc: Tôi phát hiện ở thế giới này số lần vào phòng tối của tôi tăng lên vùn vụt, hai người sắp làm lành rồi hả?
Dung Dữ: Là do kiếp trước số lần ít.
Nhiệt độ lạnh như băng của Yến Chiêu cũng làm hắn mắc bệnh lãnh cảm luôn.
Vòng Huyết Ngọc câm nín.
Có lẽ biết hôm qua Dung Dữ mệt mỏi nên sáng nay trước khi vào triều Sở Trác không gọi hắn dậy, cho hắn ngủ thẳng một giấc. Dung Dữ chậm chạp mặc xong quần áo, đi ra ngoài thấy đồ ăn sáng bày trên bàn sách.
Dù hắn có ăn hay không, Sở Trác vẫn làm đồ ăn cho hắn. Không đặt trên bàn ăn mà là trên bàn sách, có thể là vì nghĩ đến vị trí bàn ăn khá xa, Dung Dữ lười đi đến đó.
Dung Dữ bước tới trước bàn đọc sách, ngồi xuống chậm rãi thưởng thức bữa ăn.
Trên bàn còn bày cả bút mực giấy nghiên, gọn gàng ngay ngắn, đều là một tay Sở Trác xếp --- Sở Trác không cho phép cung nhân dọn dẹp tủ sách, người vi phạm giết không tha.
Mới đầu Dung Dữ còn luyện vẽ một chút, nhưng sau khi phát hiện tật xấu run tay này không phải chỉ luyện là tốt lên được nên dứt khoát bỏ bút, lười làm chuyện vô ích. Chuyện hắn phải làm là chữa tận gốc cho đôi tay này.
Sau đó cái tủ sách đã thuộc về Sở Trác. Mỗi ngày Sở Trác vẽ cái gì Dung Dữ không để ý, giống như hắn lười quan tâm xem hằng ngày Sở Trác phê tấu chương như thế nào.
Nhưng hôm nay hắn có hứng lại rồi.
Bởi vì những đồ bày trên bàn không giống những thứ hôm qua hắn thấy, thuốc màu cũng bớt đi chút đỉnh.
Nói cách khác, đêm qua sau khi hắn ngủ, Sở Trác không ngủ cùng mà là tới đây vẽ một bức tranh.
Nghị lực gì, có thể khiến một người đàn ông sau khi trải qua đêm xuân lại không ôm người yêu ngủ, mà xuống giường đi vẽ?
Chẳng lẽ mị lực của hắn còn không bằng một bức tranh?
Dung Dữ phải tìm xem đêm qua Sở Trác vẽ cái gì.
Vừa mở cửa tủ, Dung Dữ đã trông thấy một chồng quyển trục. Hắn lôi chồng đó ra, mở một bức mới thấy tất cả đều là tranh vẽ Cơ Ngọc.
Không, người Sở Trác vẽ là hắn.
Dù cái xác là của Cơ Ngọc, nhưng động tác, thần thái khí chất, đều là Dung Dữ.
Dáng vẻ hắn chơi cờ, dáng vẻ uống trà, dáng vẻ ngậm điểm tâm, dáng vẻ ngồi trước gương được người buộc tóc, dáng vẻ nằm ỳ trong chăn không dậy nổi, dáng vẻ nằm trên giường lộ ra đóa Hồng Liên trên lưng...
Mỗi một bức tranh đều là hắn, bên dưới đề tên họ Sở Trác và thời gian.
Dung Dữ xem từng bức, cũng nhớ được cảnh tượng khi ấy.
Sở Trác cùng hắn đánh cờ, Sở Trác châm trà cho hắn, Sở Trác làm điểm tâm cho hắn, Sở Trác giúp hắn tết tóc, lúc ngủ mê cũng là Sở Trác gọi hắn dậy, đóa Hồng Liên trên lưng là Sở Trác vẽ...
Những khoảnh khắc mà hắn và Sở Trác sớm chiều bên nhau, được Sở Trác khắc hoạ lại trên giấy.
Nhưng trong bức tranh chỉ có hắn, không có Sở Trác.
Tất cả đều vẽ hắn, dù có cảnh, cũng chỉ để tô điểm cho hắn.
Bức tranh cuối cùng là vẽ vào ngày hôm qua, khung cảnh dưới cây đào nở rộ, một thanh niên áo đỏ ngồi trên xích đu, hoa đào lả tả điểm lên mái tóc như mực.
Trong bức tranh không có Sở Trác đứng sau lưng đẩy xích đu cho hắn.
Có lẽ trong mắt Sở Trác, bản thân y không quan trọng, người quan trọng chỉ có Dung Dữ.
Dung Dữ xem hồi lâu mới cuộn tranh lại, đang muốn cất về chỗ cũ, động tác bỗng khựng lại.
Hắn híp mắt, ấn xuống cơ quan kia, trong tủ thình lình xuất hiện một ngăn kín, đẩy ra một chồng quyển trục.
Giấu kín như vậy, chẳng lẽ là thứ không muốn cho người khác xem?
Dung Dữ lấy tranh mở ra xem thử ---
Bức thứ nhất, cảnh hắn tắm.
Bức thứ hai, cảnh hắn tắm xong.
Bức thứ ba, xuân, cung, đồ, của hắn và Sở Trác.
Bức thứ tư, cũng vậy, mà địa điểm đổi thành bàn sách.
Dung Dữ mặt không biến sắc trực tiếp lấy bức cuối cùng ra xem.
Quả nhiên, là một màn play xích đu đêm qua của hắn và Sở Trác.
Vòng Huyết Ngọc: Tranh này vẽ gì vậy? Sao trước mắt tôi có mosaic?
Dung Dữ bình tĩnh nói: "Cùng màu với chủ nhân nhà mày đấy." *
(Mặt Trời màu vàng, mà 'màu vàng' theo ngôn ngữ mạng TQ thì là những thứ đồi truỵ)
Vòng Huyết Ngọc: Gì?
Dung Dữ cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo cất lại mấy bức tranh.
Được lắm Mặt Trời.
Giả vờ đến là ngây thơ, không ngờ còn rất lẳng lơ cơ đấy.