Vòng Huyết Ngọc hoảng sợ hỏi: Anh có ý gì?
Chẳng lẽ thế giới này anh muốn lén chết để trả thù Chủ Thần đại nhân? Tôi nhắc anh nhé nếu anh chết thì sẽ BE ngay lập tức, đèn hồn của đứa con số mệnh sẽ tắt ngúm!
Dung Dữ: Nhìn tao giống mất não lắm à?
Vòng Huyết Ngọc: Vậy là anh định lừa chết á? Đi trước Chủ Thần đại nhân một bước?
Dung Dữ: Vốn là có ý này.
Hắn muốn cho Mặt Trời cảm nhận được nỗi đau tận tim giống như hắn ban đầu, trừ sinh ly, cũng bao gồm tử biệt.
Khi đó, hắn đã từng cho rằng Mặt Trời chết.
Nhưng đến thế giới này, phát hiện giữa hắn và Mặt Trời có vấn đề lệch tuyến, Dung Dữ đã ngừng dùng cái chết trừng phạt Mặt Trời.
Ít nhất... Ở thế giới này không thể.
Vòng Huyết Ngọc: À đúng rồi, anh nói vốn là... Vậy bây giờ anh hết giận, không tạo bóng ma tâm lý cho Chủ Thần đại nhân nữa?
Dung Dữ: Thế phải xem chủ nhân nhà mày muốn nói thật với tao không.
- -
Kim thu cửu nguyệt (tháng 9), cuối thu trong lành.
Ánh nến Trường Minh của Cơ Ngọc đã sáng rực, cho thấy tay Dung Dữ cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn.
Có thể vẽ tranh lại thì tâm nguyện của Cơ Ngọc đã hoàn thành hơn nửa, chỉ cần Dung Dữ thoát khỏi trói buộc ở nơi đây, ra ngoài du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại, là có thể kết thúc nhiệm vụ ở thế giới này.
Nhưng Dung Dữ lại chọn tiếp tục ở trong cung bầu bạn với Sở Trác.
Ngày Chử thần y chắc chắn hai tay Dung Dữ đã không còn gì đáng ngại, Sở Trác mừng rỡ, không chờ nổi nữa để Dung Dữ vẽ tranh, chứng minh tay đã hết tật.
Vòng Huyết Ngọc cũng thúc giục: Nhanh lên nhanh lên, tôi nhất định phải thưởng thức kỹ thuật vẽ của anh!
Vì liên quan đến giải phong ấn cho Đại ma vương ở thế giới sau, vòng Huyết Ngọc rất để ý chuyện này.
Chỉ bằng những nét nguệch ngoạc như vẽ bùa của Dung Dữ, vòng Huyết Ngọc không tin hắn sẽ vẽ được cái gì đẹp.
Dung Dữ nhìn tờ giấy lớn bày trên bàn, tay cầm bút rất ổn, nhưng chậm chạp không hạ bút.
Sắc mặt Sở Trác dần trở nên lo âu: "Tay còn vấn đề à em?"
Vòng Huyết Ngọc cười trên sự đau khổ của người khác: Không giả bộ được chứ gì, anh không biết vẽ!
Dung Dữ để bút xuống: "Vẽ trên giấy trắng vẽ không ra, những bức trước kia anh vẽ đâu?"
Sở Trác nghĩ có lẽ lâu quá Tiểu Liên Hoa không vẽ nên không quen tay: "Cô đi lấy, em muốn vẽ đồ theo à?"
Sở Trác lập tức mang một xấp tranh đến, mấy tháng qua, rõ ràng là càng có nhiều tranh hơn.
Bây giờ vẽ Dung Dữ hiển nhiên đã trở thành niềm yêu thích thứ hai của Sở Trác.
Còn thứ nhất là yêu Dung Dữ.
Dung Dữ chọn qua chọn lại, chọn một bức hắn ngồi một mình bên cửa sổ, tay cầm cờ trắng một mình chơi cờ. Những bức tranh này đều được tận tay Sở Trác vẽ, trừ một vài cảnh không thể nói, thì hầu hết cũng chỉ có một mình Dung Dữ.
Dung Dữ không chút nghĩ ngợi, hạ bút vẽ.
Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân vẽ đẹp như thế, anh vẽ lên không phải đang làm nhục tranh của Chủ Thần đại nhân ---- à...
Giọng vòng Huyết Ngọc nhỏ dần.
Tranh Sở Trác vẽ là theo tiêu chuẩn của đại sư, càng là vì lúc vẽ tranh lại tràn đầy tình yêu với người trong tranh nên khiến cho tranh vô cùng sống động. Dù là họa sĩ cung đình vẽ bức tranh này, tay nghề có cao đến đâu có khéo léo bao nhiêu, tất cả đều như vẽ rắn thêm chân*.
(Việc làm thừa thãi không cần thiết, đoạn này ý nói vì có tình yêu nên vẽ ra người mới sinh động)
Mà dưới nét bút của Dung Dữ, trên chiếc ghế trống trơn phía đối diện thanh niên áo đỏ, dần dần xuất hiện người đàn ông mặc huyền y tay cầm cờ đen. Giống như đúc, thần sắc sinh động, trông vào mi mắt, thế mà là Sở Trác.
Đặt trong bức tranh này, lại hài hoà đến lạ, hoàn toàn là sự dung nhập vô cùng tự nhiên.
Vòng Huyết Ngọc á khẩu.
Nó cũng đã từng xem Dung Dữ tập vẽ, những bức phong cảnh thú vật đó đều trông như con nít vẽ, mà lần này sao bỗng đạt tới cấp độ đại thần vậy!
Tuyệt không phải vì tay đã chữa khỏi, đa số người có một đôi tay bình thường nhưng không phải ai cũng vẽ được như vậy. Nếu nói thừa kế trí nhớ kỹ năng của nguyên chủ, vậy cũng không đúng lắm ---- Từ trước đến nay Cơ Ngọc chỉ vẽ cảnh vật, không vẽ người, phong cách thiên về phóng khoáng truyền thần, mà Dung Dữ lại theo hướng đậm đà màu sắc, tươi đẹp rực rỡ, phong cách vẽ của hai người hoàn toàn khác nhau.
Đây là tài nghệ của chính Dung Dữ.
Vòng Huyết Ngọc thấy hơi lú. Lúc trước Đại ma vương vẽ uyên ương thành gà rừng, cũng không giống giả heo ăn thịt hổ mà? Vậy chẳng lẽ lén đi học thêm hả?
Vòng Huyết Ngọc: Tôi không tin, đây không phải sự thật! Tại sao những thứ khác vẽ không tốt mà lại vẽ người giỏi như vậy!
Dung Dữ: Nhớ thế giới sau giải phong ấn.
Vòng Huyết Ngọc:...
Sở Trác nhìn từng nét dần hình thành dưới ngòi bút của Dung Dữ, vừa cảm động vừa vui.
Y biết Tiểu Liên Hoa vẽ rất giỏi, đống tranh non nước trong cung Ngọc Thanh đã đủ chứng minh, nhưng không ngờ phong cách Tiểu Liên Hoa vẽ người lại độc đáo đến vậy, chạm thẳng vào lòng người.
Dung Dữ vẽ xong, ở góc trái bên cạnh chữ ký của Sở Trác thêm một cái tên, không phải Cơ Ngọc, mà là Tiểu Liên Hoa.
Sở Trác nhìn tên bọn họ ở chung một chỗ, lòng nổi sóng cuồn cuộn: "Cô chưa bao giờ biết, em vẽ người đẹp đến thế."
Dung Dữ nói: "Người em vẽ là anh, anh cứ nói thẳng là anh rất đẹp là được, muốn tự luyến cũng không cần vòng vo như thế."
"Không phải, trước kia cô không quan tâm dáng vẻ của mình, chỉ là do em hạ bút vẽ ra, mới cảm thấy đẹp hơn chút." Sở Trác giải thích, "Cô xem những bức tranh trước của em, không có bức nào vẽ người..."
"Tất nhiên rồi, đây là lần đầu em vẽ." Dung Dữ nói.
Sở Trác hơi sững sốt: "Lần đầu em vẽ người?"
"Không thì sao? Trước nay không ai lọt nổi vào mắt em."
Sở Trác nói nhỏ: "Thế nên... Cô là người đầu tiên Tiểu Liên Hoa vẽ."
Nhận định này làm lòng y hân hoan quá chừng, thậm chí còn muốn không màng đến hình tượng ra ngoài chạy như điên vài vòng.
Dung Dữ nhấn mạnh: "Trừ em ra, thì là người duy nhất." Không phải người nào cũng được hắn vẽ. Đừng nói đến người, thế gian vạn vật muôn vàn phong thái, đều không xứng để hắn hạ bút.
Ma Vương coi trời bằng vung, cả đời chỉ từng vẽ một vầng thái dương.
Dĩ nhiên đây không phải lần đầu hắn vẽ người.
Chính xác mà nói, hắn chỉ từng vẽ một người.
Trong mắt Sở Trác đầy ắp ánh sáng.
Bây giờ y muốn ra ngoài chạy bộ, vòng quanh cả vương cung, mười vòng cũng không đủ.
- -
Sau khi mở khóa kĩ năng hội họa, Dung Dữ đã biến những bức tranh của Sở Trác từ một người thành hai người.
Sở Trác nấu cơm pha trà cho hắn, Sở Trác vì hắn tô mi vấn tóc, Sở Trác vì hắn vẽ Hồng Liên Sở Trác vì hắn đẩy xích đu...
Toàn bộ đều thêm vào.
Sở Trác nhìn mà âm thầm vui vẻ, bề ngoài lại ra vẻ dè dặt: "Dính cô như vậy à? Ngay cả trong tranh cũng không nỡ xa cô?"
Dung Dữ nói rất đương nhiên: "Đúng vậy, sinh tử không rời, trong tranh dĩ nhiên cũng phải ở bên nhau."
Nụ cười Sở Trác chợt phai nhạt.
Y nói: "Đừng mải vẽ cô, em vẽ thêm thứ khác đi."
Từ tranh vẽ có thể nhìn ra một người theo đuổi thứ gì. Trước kia Sở Trác thấy những bức tranh đề tên Cơ Ngọc đã nhìn ra được người vẽ có bao nhiêu nhiệt tình với thế gian này. Y tự an ủi mình, Tiểu Liên Hoa còn gửi gắm tình cảm vào khắp non sông nước biếc trên thế gian, xem y như mây khói. Mà nay Tiểu Liên Hoa vẽ tất cả đều là y, trái lại không ổn.
Dung Dữ nói: "Em sẽ không vẽ cái khác."
Sở Trác nói: "Trước kia rõ ràng em..."
"Cơ Ngọc là Cơ Ngọc, em là em. Ký tên Tiểu Liên Hoa khác Cơ Ngọc." Dung Dữ nhìn y, "Em chỉ biết vẽ anh."
...
Cuối cùng Sở Trác cũng không nói gì.
Dung Dữ không hề nổi giận, chờ hắn vẽ thêm một người vào tất cả các tranh của Sở Trác, cuối cùng bày một tờ giấy trắng, bắt đầu vẽ một đôi bích nhân.
Nhân vật chính tất nhiên là hắn và Sở Trác.
Chờ vẽ xong hai người trong tranh, đứng sóng vai, hoa mỹ bất phàm. Chỉ là không có bối cảnh, xung quanh trống trơn nom rất đơn điệu.
Dung Dữ bèn gọi Sở Trác tới: "Hỗ trợ thêm mấy nét đi, thêm bối cảnh vào."
Sở Trác bước đến, con ngươi khẽ động. Trong tranh là y và Tiểu Liên Hoa, hai người đều mặc y phục đỏ, đứng cạnh nhau trông cực kỳ xứng đôi.
"Em muốn thêm bối cảnh gì?" Sở Trác nhận bút hỏi.
Dung Dữ chỉ huy: "Phía sau vẽ một tòa cung điện."
"Được."
"Dưới hiên vẽ thêm mấy đèn lồng."
Sở Trác như phe Ất đầy kiên nhẫn: "Đèn cung đình?"
Dung Dữ chính là phe Giáp kén chọn: "Đèn Hồng Liên."
Sở Trác nghĩ một chút: "Là đèn sen dùng trong hội đèn lồng à?"
Dung Dữ: "Là một đèn Hồng Liên có thể phát ra ánh mặt trời."
Sở Trác: "..." Thôi được.
Y vẽ ba nét đã hoàn thành: "Là thế này phải không?"
"Không phải, ánh mặt trời nào có yếu như thế, sáng lên chút nữa..."
Dung Dữ đưa ra yêu cầu hà khắc, Sở Trác cũng chiều ý hắn, rất kiên nhẫn sửa đổi.
Sau khi sửa tám lần, Dung Dữ nhìn qua mới miễn cưỡng nói: "Thế này đi."
Sở Trác thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cũng không khó vẽ, sao em không tự vẽ? Cứ muốn dày vò cô thôi."
Dung Dữ nói: "Em không biết vẽ."
"Em như vậy là khi quân đấy biết không, vẽ đẹp như vậy, còn không biết vẽ một ngọn đèn sao?" Sở Trác nhìn người trong tranh, mới phát hiện chút khác thường, "Đuôi mắt em sao lại có lệ chí?"
Dung Dữ: "Vì em muốn có lệ chí."
Sở Trác không phản bác được.
"Cô mặc đồ đỏ lúc nào?"
Sở Trác là Đế vương, cả ngày chỉ khoác huyền bào, chưa bao giờ mặc y phục đỏ.
"Không thấy tranh này là tưởng tượng à? Anh cũng vẽ hai ta trên đám mây đấy thôi, chẳng lẽ em không thể vẽ anh mặc đồ đỏ?" Dung Dữ vẽ Sở Trác khoác y phục đỏ, là Yến Chiêu ở thế giới trước, hắn hoàn toàn dựa vào trí nhớ mà vẽ ra.
"Được, tất nhiên là được." Sở Trác tò mò hỏi, "Nhưng lúc này là cảnh tượng gì, cô lại không nhìn ra."
Dung Dữ thuận miệng nói: "Thành thân."
Sở Trác ngây ngẩn.
"Thành thân không phải mặc huyền y sao?"
Dựa theo phong tục của nước Sở, thành thân phải mặc đồ cưới sẫm màu, Đế vương nạp hậu đều mặc huyền y, không hề có đỏ thẫm.
"Thế mới là ảo tưởng đấy. Đồ cưới của chỗ các anh thật sự quá xấu, lễ thành thân còn mặc nghiêm túc như thế, nhìn không có chút không khí vui mừng, nên giống như em này." Dung Dữ chê bai.
Sở Trác tự giác tìm thấy trọng điểm: "Em không chịu thành thân với cô, chẳng lẽ là chê đồ cưới xấu?"
Dung Dữ im lặng trong chốc lát, nghiêm túc gật đầu: "Anh biết là tốt."
Tinh thần Sở Trác chấn động, lại rất dở khóc dở cười: "Vậy mà lại thế... Em nói sớm càng tốt, quy củ thế tục nào quan trọng bằng em? Bây giờ cô đi chuẩn bị đồ cưới đỏ!"
Bức tranh này là hôn lễ trong mơ của Tiểu Liên Hoa, Sở Trác lập tức chuẩn bị nghiên cứu cẩn thận bức tranh, nhất định phải hoàn thành mơ ước của Dung Dữ. Y tinh mắt thấy được trên hai ngon áp út của hai người trong tranh có đeo nhẫn, hỏi: "Đây có ẩn ý gì sao?"
Dung Dữ lời ít ý nhiều: "Chân Kim Liệt Hỏa, thiên trường địa cửu."
"Cô lập tức phân phó người đi làm!"
Sở Trác cầm tranh chạy như bay, dưới chân như có gió, vô cùng vui vẻ.
Dung Dữ ở lại trong phòng, hồi lâu, cười khẽ một tiếng.
"...Đồ ngốc."
Vòng Huyết Ngọc vẫn chẳng theo được tần sóng não của hai người bọn họ, nó vẫn đang xoắn xuýt một vấn đề: Tôi không hiểu, sao anh vẽ nhân vật thì là bậc thầy, còn mấy thứ khác như trẻ em tập vẽ vậy?
Họa sĩ có sở trường riêng rất bình thường, tỷ như Từ Bi Hồng vẽ ngựa, Tề Bạch Thạch vẽ tôm, luôn vô cùng xuất sắc. Nhưng cái này không có nghĩa bọn họ vẽ những thứ khác xấu, chỉ có thể nói tám mươi phần trăm khác trăm phần trăm.
Dung Dữ lại không giống thế, hắn vẽ người và vẽ những thứ khác, là chênh lệch giữa trăm phần trăm và không.
Dung Dữ: Mày cũng là đồ ngu.
Vòng Huyết Ngọc: Được tôi ngu, xin hỏi Đại ma vương thông minh có thể giải đáp nghi hoặc dùm Vòng Nhỏ đáng yêu này chăng?
Liên quan đến chuyện lớn giải phong ấn, nó có chết cũng phải biết!
Dung Dữ: Ở thế giới 6666 tao thường vẽ người, không vẽ thứ khác.
Vòng Huyết Ngọc vẫn không hiểu: Tại sao?
Dung Dữ: Thì vẽ chính tao. Tao xinh đẹp như này chỉ soi gương làm sao đủ, tất nhiên phải vẽ mười ngàn bức ra treo trong cung ngắm mỗi ngày. Những thứ đồ chơi khác xứng được tao vẽ à?
Vòng Huyết Ngọc:...
Được lắm, nguyên nhân cuối cùng là tự luyến.
Vòng Huyết Ngọc làm sao biết, mười ngàn bức tranh gọi là 'tự vẽ bản thân' đó, chính là vẽ dung nhan chủ nhân nhà nó.
Ma Vương từng vẽ mười ngàn bức tranh giống nhau, như thấy vật nhớ người, hoặc đưa đi tìm kiếm khắp nơi, sau cùng lại đóng lên tường phóng phi đao cho hả giận.
Cuối cùng dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả, mà lòng đã như tro tàn.
Cơ Ngọc biết vẽ thiên sơn vạn thủy, duy chỉ có không vẽ người, vì không ai được cậu đặt trong lòng. Dung Dữ không vẽ vạn vật, nhưng thông thạo vẽ người, bởi có một người đã đi vào lòng hắn.
Người ấy chiếm trọn cả trái tim hắn, khiến hắn chẳng thể dung nạp vạn vật được nữa.