Giấc mộng quỷ dị, đẹp lạ thường?
Hình dáng vật thể rơi vào trong tầm nhìn của cậu chồng lên nhau, màu cam, đỏ, vàng, cậu không thể nhìn rõ được.
Trước mặt mơ hồ nhìn thấy một tấm gương, sau đó mặt cậu bị chiếc khăn nóng ẩm lau từng chút một, cảm giác lớp trang điểm trên mặt đã được lau sạch. Sau đó hai ngón tay nhẵn nhụi lạnh lẽo vẽ gì đó lên mặt cậu.
Gác mùi rượu trên người câu sang một bên, thì có một chút mùi hương của mỹ phẩm lưu trên đó, ngón tay tinh tế vô cùng thành thạo trang điểm trên khuôn mặt cậu.
Chu Vụ thì cả người xụi lơ mệt mỏi dựa vào ghế, để mặc cho đối phương làm gì đó trên mặt mình.
“Hừ, đau, móng tay cào vào da rồi …” Má Chu Vụ bị móng tay bất cẩn cào xước, Chu Vụ vì uống rượu nên trở nên kỳ lạ hơn, không nhịn được nũng nịu oán trách.
Giọng nói đó yêu kiều yếu ớt, rất khác với Chu Vụ thường ngày.
Nghe thấy câu oán trách này, bàn tay đó dừng lại ngay.
Giống như rất kinh sợ, sau đó tốc độ bàn tay cũng chậm lại, rồi tiếp tục chậm rãi trêu ghẹo gương mặt Chu Vụ.
Có một giọng nói hỏi Chu Vụ: “Cô dâu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu? Ngày tháng sinh nhật là gì? Cha mẹ khỏe mạnh không? Có chị em gái không?”
Chu Vụ kỳ quái: “Cô dâu gì?”
Điều tệ nhất chính là Chu Vụ sau khi uống rượu vào thì đầu óc hệt như một vũng nước đọng, không chuyển động được, sau đó cậu bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề tiếp theo.
“Hai mươi hai tuổi … năm nay tốt nghiệp…”
“Sắp đến sinh nhật tôi rồi, chỉ vài ngày nữa thôi, dù sao cũng không có ai mừng sinh nhật tôi, bố mẹ đều ở quê… có một em trai ở thành phố bên cạnh…”
“À mà hộ tịch chắc là ở Thượng Hải. Không biết trường đã dời đến chưa nhỉ, gần đây không phải có một hạng mục “Tiến cử nhân tài” gì đó sao, nếu đủ điểm, không chừng thực sự có thể đăng ký hộ khẩu, đăng ký được hộ khẩu thì dễ mua nhà, nhưng tích góp tiền cọc cũng rất khó… “
Người ta nói rằng những người say rượu thường nói rất nhiều, Chu Vụ là một ví dụ điển hình, cái gì cũng đều nói ra ngoài, những lời nói ra đều lộn xạ lộn xộn, bình thường thì sẽ không ai muốn nghe, thường cũng sẽ bị ngắt quãng, nhưng lần này thì không ai ngắt lời cậu cả.
“Năm nay tôi muốn tiết kiệm năm mươi ngàn tệ, nghe bảo là chuyển thành nhân viên chính thức thì sẽ được thêm tám trăm, tiết kiệm một tháng thì có thể để dành được ba ngàn, cộng thêm tiền bồi dưỡng ăn uống, trợ cấp thuê nhà…”
“Mua nhà ở thành phố mà không thực hiện được thì để dành vài năm nữa về huyện mua, hình như hai trăm ngàn tệ thì có thể trả được tiền cọc, sau đó lại đi làm vài năm rồi trả dần. Sau này làm việc lâu năm rồi, nếu lên được chức vụ gì đó, thì tiền trong tay sẽ không eo hẹp nữa, đến lúc đó tôi muốn được đi du lịch… “
Bảo đầu óc cậu không linh hoạt nhưng khi tính toán chuyện này lại vô cùng rõ ràng, tranh thủ thời gian này cậu đã lên hết kế hoạch cho mấy năm tới.
Bên cạnh có tiếng cười truyền đến, nghe không ra được giới tính gì, Chu Vụ đang lâng lâng cũng cười theo.
Trên dọc đường không thấy cậu cười vui vẻ như vậy bao giờ, do ảnh hưởng của rượu nên cậu nở nụ cười xuất phát từ trong lòng, cười rất vui vẻ, khóe miệng hiện lên một cái lúm hạt gạo nhỏ nhỏ, khóe mắt cong như một đường cong, cười khanh khác.
“Muốn đi du lịch ở đâu?” Đột nhiên có một giọng nói hỏi.
“Tôi muốn đi du lịch thiên nhiên! Tôi cũng muốn xem kiến trúc Baroque! Còn muốn đến những nơi sầm uất nhất, ở trung tâm thành phố ngắm cảnh đêm! Du lịch balo cũng rất được.”
“Tôi chỉ sợ rằng cơ thể mình chịu không được thôi, mẹ tôi sinh non nên từ nhỏ thân thể tôi đã yếu ớt rồi. Họ nói rằng tôi có thể cao lớn như vậy là nhờ hưởng phước từ kiếp trước, không biết là người bác sĩ giỏi anh Đinh giới thiệu cho có giúp tôi cải thiện được chút nào không nhỉ…. “
“À đúng rồi, trước đây có một tên bịp bợm giang hồ nói rằng tôi hư nhược là do âm khí dồi dào, nhất định phải đeo ngọc Phật, nhưng tháng trước tôi đã làm vỡ mất món trang sức đã được làm phép ở Linh Ẩn Tự rồi, huhuhu, đắt lắm… “
Uống rượu vào thì người nhút nhát cũng to gan hơn, rượu cũng dễ làm cho người ta cảm tính hơn, Chu Vụ vậy mà bởi vì chuyện đó mà nhỏ giọng khóc sụt sùi: “Hu hu, đắt lắm…”
Người ta nói rằng cô dâu trước khi lấy chồng nhất định phải khóc một trận, trông vẻ Chu Vụ mặc đồ đỏ, trang điểm vui mừng lúc này, trông thế nào đi nữa cũng giống như hoàng hoa khuê nữ muốn khóc lúc xuất giá.
Chỉ là khuê nữ này có một “cây hàng”.
Cũng không ai ra khuyên giải Chu Vụ, cậu một mình khóc rất thương tâm, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì mà vừa khóc thì không ngừng được.
Cho đến khi Chu Vụ nghe thấy người bên cạnh cũng đang khóc cùng mình, cậu mới chậm rãi mở đôi mắt lã chã nước mắt ra, nhìn thấy tất cả những người trong phòng đều đang khóc cùng mình, cậu mới giật mình.
Chuyện gì vậy?
Cậu vừa định hỏi mấy người bị sao vậy? Cũng có chuyện gì đau lòng sao? Trước mặt lại bị một mảnh màu đỏ che lấp, đỉnh đầu trầm xuống bị một mảnh vải che lại.
“Cái gì đấy, ngột ngạt quá.” Bởi vì cậu đang dựa nghiêng nên thứ đó che mất cả miệng và mũi cậu.
Cậu đưa tay định xốc ra, nhưng bị người khác bắt lấy cổ tay.
Chu Vụ uống rượu nên không không còn sức, cậu rút tay ra, ngồi ở trên ghế mềm mại lẩm bẩm, yếu ớt nói: “Tay đau…”
Chu Vụ bình thường chưa bao giờ làm nũng với ai cả, nhưng bây giờ giống như trở thành một người thích làm nũng, nũng nịu mà yếu ớt, thật ra cổ tay cậu không đau, cậu chỉ thừa dịp say rượu để làm những chuyện mà thường ngày cậu không dám làm.
Cậu không thể làm nũng, đó là chuyện mà cậu em trai mới có thể làm.
Thật ra Chu Vụ từ nhỏ đến lớn chỉ từng say rượu một lần, là lúc vài tháng trước sau khi tốt nghiệp, ký túc xá trưởng và lão Tứ muốn dọn ra khỏi ký túc xá nên bọn họ cùng nhau uống một trận.
Rồi sau đó, Chu Vụ đã khiến cho tất cả bạn ở cùng ký túc xá bốn năm với cậu phải mở rộng tầm mắt.
Chu Vụ vốn được cho là kiểu đàn ông đẹp trai trong trẻo lạnh lùng, nhưng sau khi uống rượu thì lại biến đổi lớn, ai cũng có thể gục vào, không chịu xuống, sau khi tỉnh dậy, bạn cùng phòng nghiêm mặt nói với cậu: Sau này đừng uống rượu nữa.
Chu Vụ không thèm quan tâm. Trong lòng nghĩ, một người đàn ông trưởng thành như tôi mà sợ gì say.
Nghĩ đến đây thì bên tai như đùng một tiếng sấm ————
“Giờ lành đã tới!!”
Sau đó, giọng nói đó giống như ống chuyển lời, truyền từng chút ra bên ngoài: “Giờ lành đã tới …!”
“Tới rồi!”
Tiếng pháo nổ đùng đùng từ bên ngoài truyền đến, Chu Vụ càng say hơn, có chút ngồi cũng không xong.
Một đôi bàn tay kéo cánh tay của Chu Vũ nâng cậu lên, cậu đứng xiêu vẹo, sau đó bị đưa về phía trước. Người cậu lảo đảo, hoàn toàn dựa vào người đang ôm lấy cánh tay mình.
“Nhấc chân lên, có bậc cửa. ” Một giọng nói vang lên bên tai.
Chu Vụ ngoan ngoãn giơ chân lên, sau đó lại vụng nhấc chân còn lại bước ra ngoài.
Ngay sau đó là bậc thang rồi đến một con đường đá, bởi vì Chu Vụ đang say rượu nên đi rất chậm, người bên cạnh thì hơi sốt ruột, lẩm bẩm nói: “Cứ kéo dài như vậy sẽ qua giờ lành mất!”
Sau đó Chu Vụ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, cả người như bị kẹp lên, dắt cậu đi như bay về phía trước.
Tiếng kèn trong hoàn cảnh yên tĩnh không hề báo trước bỗng cất lên, “vu vu vu vu” ngân vang mà lảnh lót, vô cùng vui vẻ.
“Tới rồi tới rồi, lên kiệu thôi!” Người khiên kiệu hét lên, có người rắc rất nhiều cánh hoa, Chu Vụ nhìn thấy cạnh mấy bóng chồng mũi chân của mình rải đầy cánh hoa hồng đỏ.
Mình đang bơi sao?
Bơi trong biển hoa.
Lãng mạn quá.
Chu Vụ thầm nghĩ như vậy.
Những cánh hoa không ngừng rơi từ trên trời xuống, trên vai, trên đỉnh đầu, thậm chí còn rơi trên đầu ngón tay đang giơ lên của Chu Vụ.
Thân thể nhẹ nhàng lắc lư, Chu Vũ bị một đôi bàn tay to đưa về phía trước tiến vào trong kiệu, sau đó điều chỉnh vị trí để cậu ngồi đó sẽ không bị ngã.
Nhưng rốt cuộc, Chu Vụ nhanh chóng từ từ mềm nhũn người ra, giống như một vũng nước, cậu nửa dựa nửa nằm trên đó.
Chu Vụ đang say khướt, tiếng kèn bên ngoài thì trầm bổng lên xuống lẫn với nhiều tiếng người nói chuyện ồn ào, cậu muốn vén thứ đồ ở trên đầu ra xem thử.
Ngay khi cậu giơ tay lên thì nó đã mềm bủn rủn, đồ trang sức vàng trên tay quá nhiều, rất nặng, cộng thêm cậu đã đã mất hết sức lực rồi.
Chiếc kiệu màu đỏ sẫm đi trên con phố vắng vẻ tối om, mới vừa hơn năm giờ, mặt trời vẫn chưa mọc nhưng đã mơ hồ có chút ló rạng, chỉ có điều bây giờ bầu trời vẫn xám xịt như cũ. Hai đứa trẻ xách hai chiếc đèn lồng đỏ dẫn đường ở phía trước, người khiên kiệu nâng chiếc kiệu xa hoa lắc đi về phía trước.
Mà nó quá lắc lư khiến cho bụng của Chu Vụ cảm thấy khó chịu.
Thật sự cũng không có cách nào khác, nếu Chu Vụ có thể nhìn ra bên ngoài thì có thể thấy được những người khiên kiệu đã cố hết sức rồi, dù sao thì bọn họ cũng không có chân mà.
Như thể axit trong dạ dày sắp bị trào ra ngoài, cảm giác muốn ói của Chu Vụ tăng mạnh, trước mắt đen kịt, cậu cảm thấy mình như một con cá sắp trợn mắt ngửa bụng ra chết vậy.
Ngay khi sắp nôn ra thì cổ kiệu dừng lại.
Có người mở cửa kiệu ra, Chu Vụ cảm giác sự lạnh lẽo ập tới, không khỏi rụt chân lại, bàn tay giấu vào trong tay áo cuộn tròn lại.
“Đến rồi, đến rồi, cô dâu mau xuống đây.”
Cậu không muốn động đậy, mệt mỏi lắm.
Chu Vụ cau chặt mày rụt lại không chịu xuống kiệu, người bên ngoài đợi nửa ngày cũng không thấy cô dương bước xuống kiệu thì ló đầu vào trong nhìn thử rồi cười ồ lên, có người thò tay vào vào kéo người cậu đi ra.
Rất muốn giãy dụa, nhưng cậu làm gì còn sức lực nữa, đầu óc Chu Vụ mơ hồ bắt đầu có chút tỉnh táo hơn mới để ý tới từ: cô dâu.
Cô dâu gì vậy, không phải là đã kết thúc đám cưới rồi sao?
Cậu khó khăn mở mắt ra, nhưng trước mắt là một tấm màng màu đỏ, cậu liếc xuống thấy những tua rua của chiếc khăn đội đầu của cô dâu đang phấp pha phấp phới.
Cơ thể cậu bị một sức lực kéo đi, còn có tiếng của giọng nữ trung niên đang nói điều gì đó mà Chu Vụ không tài nào hiểu được, giống như một thuật ngữ của một nghi thức nào đó.
Chu Vụ chỉ mới tỉnh rượu được vài phần, cậu vẫn mê mê mang mang mà đọc theo.
Bước chân liên tục bước đi đột nhiên dừng lại, phía trước có một chậu lửa đang tỏa ra hơi lửa.
“Bước qua chậu than, nào nào nào, cô dâu đi theo tôi nào. Lên đây. Được rồi. Dừng. Giờ giơ chân lên, duỗi về phía trước ….. Ơ này này!”
Chu Vụ vô thức làm theo chỉ dẫn, nhưng cả người đong đưa suýt nữa ngã sõng soài.
Một đôi tay đưa ra đỡ lấy eo cậu.
Cách mấy lớp vải cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
“Ây da, sao chú rể lại đi ra đây rồi, ha ha ha, đi đi đi, tiếp tục vào trong.”
Bước qua chậu than, Chu Vụ bực bội với việc bị che mắt rồi lại bị người khác cứ kéo lê mình đi, vươn cánh tay mềm nhũn của mình kéo tấm vải trên đầu xuống.
Tay, bị giữ lại rồi.
“Lạnh quá, y như là bị một cục băng nắm tay …” Chu Vụ buột miệng nói.
Giọng nói sau khi say vào lúc nào cũng có chút ngọt ngào, dinh dính, cảm giác đó như đang nũng nịu, bàn tay vốn dĩ đang nắm nhẹ nhàng đột nhiên lại trở nên mạnh tay hơn.
“Lại đau nữa rồi, nhẹ một chút…” Chu Vụ lắc lắc cái tay, cũng không vung ra được, cậu bèn dùng ngón út của mình cào vào lòng bàn tay của đối phương, bàn tay đó ngừng lại, sức lực của người đó đột nhiên nhẹ nhàng hơn, dùng bàn tay mình bao lấy tay của Chu Vụ.
Đôi bàn tay thật to.
Một bàn tay lớn như vậy …
Ý thức nát bét của Chu Vụ bắt đầu gom lại được một ít, bàn tay to, dường như là …
Còn chưa nghĩ ra điểm mấu chốt, Chu Vụ đã bị đối phương nhẹ nhàng đẩy một cái, người bên cạnh dắt cậu bước qua ngưỡng cửa, bên trong phòng lập tức ấm áp lên. Chu Vụ vốn đang say, vừa rồi trên đường đi còn có thể tự gắng gượng chống đỡ được bây giờ đến được nơi ấm áp, thì lại cảm thấy mình rất lạnh lẽo.
Chu Vụ nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay trong tay áo, ngón tay trắng nõn rất thanh tú, đầu ngón tay dần dần ửng hồng lên.
Tiếng người xung quanh càng lúc càng nhiều, hình như có rất nhiều người đang chen chúc nhau, tiếng trò chuyện dày đặc, một giọng nữ chói tai cắt ngang hết mọi thứ.
“Nhất bái thiên địa!”
Một sức lực đè người cậu xuống, Chu Vụ cảm thấy cổ mình sắp bị đè gãy, cho nên cậu nhanh chóng bỏ đi ý định kháng cự, cậu bị bị đè xuố.ng đến cả eo cũng phải khom xuống.
Đau thật.
Chu Vụ đột nhiên cảm nhận được một nỗi sợ rất kinh khủng, giác quan thứ sáu của cậu cho biết rằng cậu đang gặp nguy hiểm, ngay cả nhịp tim cậu cũng không biết tại sao lại tăng nhanh.
Cho dù là choáng váng vì say, cậu cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ rơi vào tình cảnh rất gay go.
Lại một tiếng: “Nhị bái cao đường!”
Suy nghĩ và hành vi của Chu Vụ từ nhỏ đã thuộc loại ngoan hiền, mà hơn nữa còn là người không hứng thú với các văn hóa thịnh hành, thỉnh thoảng cũng có đọc lướt qua nhưng cũng không bao giờ nghĩ là mình sẽ trải qua tình huống giống vậy – cậu sẽ thành một cô dâu gả cho một quỷ nam.
Nếu ý thức cậu tỉnh táo hơn, cậu càng tin rằng mình đang kết hôn với quỷ nữ.
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, sức ép đó lại đè xuố.ng, cậu không kịp đề phòng, sức lực đó lại rất mạnh, nên Chu Vụ đang say rượu cộng thêm vốn dĩ lực eo cũng không khỏe lại bị đè khom xuống lại.
“Ưuuuu …” Đau đến mức nghiến răng thốt ra tiếng.
Bản năng khiến cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu giống như bị cố định ngay tại chỗ, chân không nhúc nhích được, cậu muốn xoay người chạy trốn, nhưng thân thể lại mềm nhũn, cậu nghiêng người ngã sang một bên.
Thân thể bị người bên cạnh đỡ lấy, rất lạnh, là người có bàn tay rất to đó.
Khoan, thật sự là người sao…?
Chu Vụ bị sự sợ hãi và cảm giác nguy hiểm làm cho bừng tỉnh, cảm giác say đã tan bớt một nửa, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, như thể vừa bước ra khỏi đống sữa dính nháp vậy.
Cảm giác sợ hãi ập đến, lòng bàn chân lạnh ngắt không thể đứng vững, cậu vươn cánh tay muốn tránh né, nhưng đối phương lại không chút động đậy.
Cánh tay ôm lấy cậu thanh niên đang nghiêng ngả, nghe thấy giọng nói mỏng manh bị đè nén của cậu: “Hu hu hu … Tôi không cần.”
Giọng nói giống như một con thú nhỏ bị mắc kẹt, cứ “ê ê a a “, khiến sự lạnh lẽo đó tản bớt đi.
Mọi người nhìn thấy cô dâu đột nhiên ôm ấp yêu thương phát cơm chó* cho bọn họ, thì lại phá lên một tràng cười vang, trong đó còn kèm một vài câu chúc phúc, chờ đợi màn màn bái lạy cuối cùng.
*Là từ ngữ ám chỉ những hành động cố tình hoặc vô tình thể hiện tình cảm, sự quan tâm ngọt ngào dành cho nhau của cặp đôi yêu nhau ngay trước những người độc thân với mục đích trêu ngươi, đùa giỡn với họ.
Một tiếng nói lanh lảnh: “Phu thê giao bái!”
Chu Vụ được phù chánh* vẫn như trước không thể chống cự lại sức lực mạnh mẽ đó, cứ như vậy mà bị đè người xuống. Ngay lúc đầu cúi xuống trong lòng cậu dấy lên một cảm giác kỳ quái.
*Làm vợ cả.
Cũng không biết đó là cảm giác gì, có sợ hãi, nhưng sợ hãi không phải cảm giác lớn nhất, mà còn có một cảm giác nào đó khó nói rõ khiến mắt cậu không khỏi chua xót, như thể sắp rơi nước mắt.
Ở dưới khăn trùm đầu có một khoảng trống, lúc Chu Vụ khom eo cúi đầu thì thấy những ngón tay của người kia, tái nhợt, có chút chuyền thành màu đen thẫm.
Cậu chợt thấy lạnh lẽo, môi dưới nhịn được mà run lên. Quả nhiên …
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!!”
Tuy rằng ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể cậu vẫn vô cùng nặng nề, vòng eo bị quấn chặt, mũi chân gần như không chạm đất, cánh tay này dán sát cánh tay tay kia, eo cũng dán vào nhau, gần như cả người đều bị bao bọc lại, hơi thở lạnh lẽo như phả lên đầu cậu, cậu cứ thứ mà bị đưa đi.
Sau khi cơ thể chạm vào chiếc giường mềm mại, Chu Vụ xiêu vẹo ngã xuống, có một ánh mắt mãnh liệt lướt quanh quẩn nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cậu, quá mức mãnh liệt đến nỗi cậu không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Ánh mắt rơi vào cái d.ái tai mượt mạ bị lộ ra dưới góc chiếc khăn phủ đầu đang ngổn ngang, vì uống rượu vào nên ửng hồng, nóng bỏng, đối phương dùng đầu ngón tay chạm vào.
Đầu ngón tay đó rất lạnh, khiến sườn cổ cậu nổi lên lớp da gà, thân thể run lên trong tiềm thức, vô cùng sợ hãi, ngón tay nõn nà nắm chặt lấy ga giường.
Lúc này, có người gõ cửa: “Chú rể!! Nên đi chúc rượu rồi!”
Cảm giác mát lạnh trên tai biến mất, người đó dừng lại một lúc rồi tiếng bước chân rời đi vang lên.
Trong phòng còn có một người, Chu Vụ cứ thế đặt lưng xuống giường không đứng dậy, bà ta cứ đi tới đi lui một lúc, qua mười phút sau đột nhiên nói: “Trời ơi, quên mất thứ này rồi”, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Chu Vụ đã tỉnh táo chậm rãi ngồi dậy, tuy rằng động tác vẫn còn chậm, nhưng cậu bỏ khăn trùm xuống, tự đỡ mình dậy.
Căn phòng rất lớn, lụa đỏ, hoa màu, nến đỏ, đèn hỉ, trên bàn còn bầy đày các thứ như hạt dưa, đậu phộng và hạt sen.
Ngọn nến đang cháy sáng lập lòe, bóng của những đồ bày biện cũng lắc lư, đợi sau khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Chu Vụ mới dám đi tới cửa, nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, trên hành lang không có ai.
Tiệc cưới ở sảnh trước vẫn tiếp tục, tiếng nói cười ồn ào, nhạc hỉ nghe lanh lảnh, tiếng ly chén cụng vào nhau, tiếng mời rượu, tất cả đều nghe rất chân thực, nhưng nếu có ai ở đó nhìn vào thì chỉ nhìn thấy một hỉ đường màu đỏ nhưng trống rỗng.
Tiếng bước chân ngày càng nhanh hơn, những tiếng kính rượu lại không mảy may làm xáo trộn bước chân quay về động phòng của chú rể. Cho đến khi một tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên, truyền ra dinh thự: “Cô dâu không thấy nữa rồi!! “
Một sự lạnh lẽo ập đến, hỉ nương quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt giống như Diêm Vương khiến bà ta sợ hãi, người bà ta mềm nhũn rồi ngã quỵ xuống đất: “Tôi chỉ, chỉ đi lấy một thứ thôi thì cô dâu đã không thấy đâu nữa rồi, vẫn chưa đi xa… “