Bách Lý Khí không trả lời, không phải vì anh do dự, mà là vì anh không hiểu.
0 với 1 là cái quái gì.
Vì vậy, anh không trả lời.
Anh không trả lời, điều này khiến Chu Vụ cảm thấy mình lại hỏi một câu hỏi thật sự rất ngu ngốc.
Đầu ngón tay vẫn còn lưu luyến nơi ngọn tóc, lành lạnh, khiến cho làn da đang nóng dị thường của Chu Vụ có chút dễ chịu.
Tựa như một trận mưa phùn dày đặc thấm vào mảnh đất khô cằn.
Chu Vụ bị sốt đến choáng váng bỗng có một ý nghĩ rất táo bạo. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Bách Lý Khí, mở miệng xong lại không dám nói ra, suy nghĩ trong giây lát xong thì lập tức kéo tóc của đối phương xuống.
Chu Vụ nói: “Lưỡi anh dài bao nhiêu?”
Bách Lý Khí: …
Chu Vụ vốn tưởng rằng sẽ thấy Bách Lý Khí tức giận, cậu chỉ muốn chọc ghẹo anh một câu, không ngờ lại có thể nhận được câu trả lời, cũng không ngờ rằng trước mắt Chu Vụ sẽ xuất hiện một bóng người, Bách Lý Khí cúi người, chống một tay xuống bên cạnh cậu rồi thè lưỡi.
Đầu lưỡi đỏ tươi có hơi cong, nhưng thật ra cũng không dài lắm, cùng lắm là dài hơn Chu Vụ một xíu.
Cậu cứ tưởng rằng mình có thể nhìn thấy cái lưỡi giống như một con ma treo cổ.
Đầu lưỡi cũng rất lạnh, cậu dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, rất ướt và trơn, kéo nhẹ một cái, co dãn không tồi.
Chu Vụ cười “ha ha ha”, cậu cảm thấy Bách Lý Khí như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Mà cậu chính là đứa trẻ hư đó.
Sau khi ăn hết cháo, Chu Vụ cảm thấy lượng đường trong máu tăng cao, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cơn sốt của Chu Vụ lại bắt đầu lặp đi lặp lại, cậu đắp thêm một chiếc chăn, lúc ngủ cậu không ngừng đổ mồ hôi, khuôn mặt vốn trắng bóc vì sốt trở nên hồng hồng.
Bởi vì ngủ quá sớm, nên khi Chu Vụ tỉnh lại, đôi mắt hạnh ướt át của cậu đối diện với màn đêm đen kịt và không gian yên tĩnh.
Da thịt Chu Vu đều trắng nên ngược lại có thể nhìn thấy làn da đang lộ ra ngoài của mình.
Yên tĩnh và bóng tối khiến cậu vừa mới bước ra khỏi giấc mộng cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh.
Hành lang bên ngoài của tầng 21 kỳ lạ quái dị, ngay cả khi đã đóng cửa lại vẫn khiến Chu Vụ đang nằm trên giường tràn đầy áp lực vô hình.
Cậu đưa tay sờ bên cạnh, tưởng rằng chạm vào sẽ thấy lạnh lẽo, nhưng lại không có gì cả.
Lúc bàn tay không chạm được gì cả, Chu Vụ rơi vào cô độc, như thể trên thế giới chỉ còn lại một mình mình.
Cậu từ từ co mình vào trong chăn, chỉ có thể nghe thấy tiếng th.ở dốc của chính mình.
Lý trí khiến Chu Vụ nghĩ rằng -cậu- ở một mình cũng có sao đâu.
Nhưng cảm tính trong lòng Chu Vụ lại gào thét: Mau lên, mau tìm người sống cùng.
“Bách Lý Khí… anh có ở đó không?”
Bên trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, giọng nói rụt rè của Chu Vụ vang lên, ngữ điệu rất không chắc chắn, rất do dự, cũng rất nhút nhát.
Rất lâu sau vẫn không có ai trả lời.
Cảm giác cô độc càng lớn hơn bao vây lấy Chu Vụ.
Cậu vùi đầu vào đầu gối, chỉ chừa lại cái cổ trắng ngần.
Trước đây, Chu Vụ đã từng nghe rằng: vào buổi tối, con người sẽ trở nên đa sầu đa cảm, và bóng tối sẽ khuếch đại những buồn phiền bất an đó lên.
Mặc dù Chu Vụ bị doạ khóc vô số lần, nhưng đó đều là bởi vì kinh hãi và hoảng sợ, mà bây giờ cậu lại chẳng biết vì sao mình muốn khóc.
Dù sao chính là muốn khóc.
Các khớp ngón tay dài mảnh khảnh luồn xuống dưới gối để tìm điện thoại.
Nhưng Chu Vụ không sờ được điện thoại, cậu mới nhớ ra rằng hình như lúc lấy đồ ăn bên ngoài giao tới, cậu đã để điện thoại ở phòng khách.
Tối quá, Chu Vụ không muốn rời giường.
Cậu đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực từ tận đáy lòng.
Chỉ là không tìm thấy điện thoại thôi, nhưng lại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tiếng khóc thút thít vang lên từ trong chăn.
Sẽ không ai lắng nghe tiếng khóc của cậu đâu.
Đây là lý do chính đáng để cậu có thể vùi đầu vào chăn gối để tự giải tỏa cảm xúc của mình.
“Tôi không đụng vào em, khóc cái gì.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên ngoài ổ chăn.
Tiếng khóc trong chăn đột nhiên ngừng lại, một đôi tay lạnh lẽo kéo Chu Vụ ra khỏi gối, thân thể cuộn tròn của cậu cũng bị kéo ra.
Một chút ánh sáng yếu ớt để cho cậu nhìn rõ khuôn mặt đối phương, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đang cau mày, giống như đang có vấn đề khó khăn gì, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm.
Lúc này, trái tim Chu Vụ đập thình thịch, dường như có thứ gì đó đang gieo vào lòng cậu.
Đầu ngón tay không nhịn được khẽ run lên, đáy lòng cậu cũng thuận theo mà run lên.
Nhìn vợ yêu của mình, Bách Lý Khí thầm nghĩ, sao em ấy lại khóc nhỉ?
Không chạm vào em ấy, cũng không làm em ấy sợ mà.
Chu Vụ bị nhìn thấy xấu hổ, cả người hoảng lên, muốn co cơ thể lại nhưng lại bị cưỡng ép mở ra, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Cậu lấy đại một lý do: “Tôi… tôi không tìm thấy điện thoại.”
Chu Vụ không nhận ra biểu hiện vẻ mặt có hơi mập mờ của Bách Lý Khí.
Anh nói: “Ở bên ngoài.”
Chu Vụ ngượng ngùng nhẹ đáp: “Ồ…”
Cánh tay mềm nhũn vươn ra khỏi chăn bông, bật đèn ngủ, duỗi đầu tìm đôi dép nằm lộn xộn bên cạnh giường.
Xỏ đôi dép cừu trắng vào, cậu nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
Bách Lý Khí nhìn chằm chằm bàn chân trắng sữa kia, cảm thấy đôi dép cừu trắng đó bị kém sắc đi rất nhiều.
Bật TV trong phòng khách lên, Chu Vụ tìm thấy điện thoại di động của mình trên bàn trà.
Cơn sốt của cậu dường như đã giảm bớt được một chút, cả người toàn mồ hôi.
Vẫn chưa thể tắm được nên chỉ có thể lau người bằng nước nóng.
Hơn nữa, trước khi đi ngủ uống bao nhiêu nước nóng như thế, cậu cũng cảm thấy bụng mình căng lên.
Lúc quay đầu bước vào phòng tắm, cậu nhìn thấy Bách Lý Khí đứng phía sau mình, suýt chút nữa thì đập trán vào cằm của đối phương.
Mặc dù hai lực tác dụng với nhau, nhưng khi sự khác biệt giữa hai vật thể va chạm chênh lệch quá lớn, Chu Vụ lập tức lùi lại hai bước, được một đôi tay kéo trở về.
“Tôi muốn đi tắm, người bẩn…”
Bách Lý Khí không trả lời.
Chu Vụ đi vòng qua anh, cầm lấy quần áo để thay, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Cơ thể đen kịt phía sau như hình với bóng đi theo tới cạnh cửa, Chu Vụ nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại, trong cửa truyền đến một giọng nói: “Đừng đi theo…”
Nhưng mà cái đồ vật như cửa này có ngăn được ma đâu.
Sau khi Chu Vụ giải quyết nỗi buồn xong, cậu chậm rãi cởi cúc áo ngủ, ngẩng đầu nhìn qua chiếc gương trên bệ gội đầu thì thấy màn sương mù màu đen đang chậm rãi ngưng tụ thành thực thể.
Chu Vụ nhanh chóng khép quần áo của mình lại, Bách Lý Khí chỉ thấy được một xíu cái bụng trắng nõn.
Nhưng sau đó, Bách Lý Khí đã nhìn thấy toàn bộ.
Anh nói: “Giúp em.”
Không…
Chu Vụ không nói ra câu này, bởi vì rất nhanh sau đó, cậu bị đối phương cởi bỏ đồ ngủ ra, nhưng lúc cởi ra thì lại cố tình dừng lại nơi cổ tay, thế là cổ tay của cậu bị quần áo ngủ trói ra phía sau.
Nước nóng tí tách lấp đầy bồn rửa tay, nước nóng thấm ướt khăn mặt, sương mù mờ mịt lắng đọng trên chiếc gương trên bồn rửa tay, khiến người ta có chút không thấy rõ được tình huống gì đã xảy ra.
Khoảnh khắc chiếc khăn ướt nóng chạm vào làn da, cơ thể run lên vì nóng.
Chu Vụ nói: “Nóng…”
Da của cậu rất mỏng, Bách Lý Khí nghĩ, tất nhiên là mỏng, bởi vì cảm giác lúc chạm vào rất mịn.
Để một lúc co chiếc khăn nguội, sau đó lại phủ lên da.
Cơ thể Chu Vụ rất trắng, ngoại trừ tóc và mắt, những chỗ khác đều không có sắc tố, ngay cả cọng lông trên người cũng trong suốt, cho nên cả người cậu giống như một con cá thịt trắng lớn.
Mồ hôi nhớp nháp trên người được lau sạch rất sảng khoái, tuy Chu Vụ chưa được tính là bằng lòng một trăm phần trăm, nhưng cơ thể trở nên khô mát khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu.
Thỉnh thoảng, khi những đốt ngón tay tái nhợt và lạnh lẽo vô tình chạm vào da thịt, cơ thể Chu Vụ sẽ co rúm lại.
Sau đó, cậu cảm thấy lực lau sẽ nhẹ đi một chút.
Bách Lý Khí cảm thấy cậu thanh niên trước mặt giống như một con thỏ trắng.
Lông mềm, da trơn nhẵn, ngay cả đôi tai dễ đỏ lên, đều có thể nhìn thấy từng tơ máu sung huyết.
Anh rất cẩn thận nâng niu trong tay.
Khi Chu Vụ nhận ra rằng thắt lưng của mình bị đụng vào, cậu lập tức nhảy ra khỏi cảm giác thoải mái của mình.
Chu Vụ kêu lên: “Á! Anh làm gì vậy!?”
Người thanh niên trắng trẻo linh lợi bày ra trước mắt, khăn tắm lại cẩn thận chăm sóc da cậu, ngay cả những chỗ rất nhỏ cũng không bị bỏ qua.
Da đầu Chu Vụ tê dại, dường như toàn thân cậu đang được làm lễ rửa tội, khi đối phương chăm sóc đến nơi vô cùng nhỏ bé kia, cậu hét lên: “Đừng… bẩn mà!”
Tuy nhiên, động tác của anh vẫn không dừng lại, cả vùng da từ cổ trở lên của cậu đều đỏ bừng lên.
Chu Vụ không thể tưởng được rằng đối phương sẽ cẩn thận tỉ mỉ như thế, cẩn thận đến mức chăm sóc từng kẽ hở từ trong ra ngoài cho cậu.
Nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến cái đêm vừa mới đến phòng trọ, cậu cũng được đối phương tắm rửa, gội đầu cho…
Ầm một tiếng, lần này không chỉ có cổ trẻ lên dều đỏ, mà làn da khắp người cậu cũng dần trở nên đỏ ửng.
Một cảm giác vô cùng xấu hổ bao trùm lấy cậu, cậu không kìm được mà mắng: “Đồ… bi.ến thái!”
Dù sao thì Chu Vụ cũng không thể chăm sóc một người đàn ông đến mức như thế này, ngay cả những nơi không thể chạm vào nhất cũng có thể cúi người xuống rồi từng chút tiến lại gần để có thể kỳ cọ những vết bẩn sau khi phát sốt.
Tất nhiên, bị nhìn từ khoảng cách gần như vậy, Chu Vụ gần như xấu hổ đến nỗi muốn cắn lưỡi tự tử.
Đầu óc trở nên trống rỗng, mãi đến khi đối phương mặc lại quần áo cho cậu, cài nút, rồi toàn vẹn mang cậu ra khỏi phòng tắm.
TV đang chiếu một bộ phim truyền hình cổ trang nào đó, Chu Vụ giữ im lặng, cúi đầu tìm gối ôm, ngồi xuống ghế sô pha, cố gắng tiêu hóa những chuyện vừa rồi.
Cậu bị một con ma nam lau người cho, phía trước phía sau phía trên phía dưới…!
Chu Vụ ôm gối đang hoài nghi nhân sinh!
Bởi vì bị bệnh nên cậu cứ luôn hơi trì trệ, bây giờ tinh thần mới hoàn toàn quay trở lại, cậu cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ.
Cậu cúi đầu, đầu ngón tay đảo vòng vòng trên sô pha.
“Uống –” TV đột nhiên truyền ra tiếng hét, Chu Vụ giật nảy mình, cơ thể giật một cái.
Cậu giống như con chim sợ cành cong, một chút gì đó cũng có thể khiến cậu sợ hãi.
Đến năm giờ rưỡi, Chu Vụ ngồi trên sô pha, trên người đắp một cái chăn nhỏ, dần dần lại cảm thấy buồn ngủ.
Chương trình trên TV giống như một bài hát ru: “Này, lão tặc, chịu một kiếm của ta…” cậu ngủ thiếp đi.
Cậu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa giống như một cơn ác mộng, lập tức kéo cậu ra khỏi giấc mơ.
Đôi mắt lờ đờ của Chu Vụ lập tức trở nên cảnh giác nhìn về phía cửa.
Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến: “Này, Chu Vụ, chuyển phát nhanh của cậu đến rồi.”
Giọng nói quen thuộc này khiến Chu Vụ kinh ngạc trong giây lát, cậu chạy “bạch bạch bạch” ra mở cửa.
Là Thái Du đứng ở ngoài cửa.
So với sự kinh ngạc người ngoài cửa là Thái Dụ, cái Chu Vụ để ý hơn là cái người này thế mà lại thăng tiến từ giao đồ ăn lên chuyển phát nhanh.
Chu Vụ kinh ngạc nói: “Anh đổi việc?”
Thái Du gật đầu: “Đúng vậy, giao đồ ăn rất phiền phức. Mỗi ngày chạy tới chạy lui, lại còn bị một đống người khiếu nại. Chuyển phát nhanh thì tốt, chỉ cần biết đường là được, không phiền phức như việc kia.”
Chu Vụ không nhớ mình đã mua gì trên mạng, nhưng khi nhìn thấy bao bì thì mới nhớ ra, suýt nữa thì quên mất mình đã mua một chiếc chuông cửa camera.
Thái Du nói: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu đi làm.”
Chu Vụ giải thích rằng mình bị bệnh, Thái Du nói: “Sống ở đây thì mắc bệnh là phải.”
Nghe vậy, Chu Vụ sửng sốt: “Là sao?”
Thái Du liếc nhìn hành lang có chút quá yên tĩnh: “Cậu không nghĩ rằng chỗ này quá u ám hay sao. Lần trước giao đồ ăn cho cậu, tô có cảm thấy rất lạ, có chút không thoải mái, giống như bị cái gì ảnh hưởng đấy. Rời đi rồi thì mới cảm thấy khá hơn nhiều.”
Chu Vụ ngơ ngác, Thái Du cũng không để ý, tuỳ tiện vẫy tay: “Giao xong rồi, tôi đi đây.”
Chào Thái Du xong, Chu Vụ chậm rãi đóng cửa lại, cầm đơn hàng chuyển phát nhanh quay trở lại phòng khách.
Chu Vụ đi tìm kéo, cậu mở gói hàng ra, cẩn thận đọc hướng dẫn.
Lời nói vừa rồi của Thái Du nhắc nhở Chu Vụ rằng, ngày đó quả thực cậu bị ảnh hưởng, suýt chút nữa là cậu nhìn trộm vào mắt mèo nhà người khác.
Theo sách hướng dẫn, Chu Vụ lắp đặt xong cái chuông cửa camera, cái cậu mua là loại nhỏ, có thể lắp mà không cần đục tường, camera ngoài cửa cũng rất nhỏ, trông không thu hút chút nào.
Bật công tắc, Chu Vụ có thể nhìn rõ tình hình ngoài cửa.
Cậu đã nhìn mười phút đồng hồ rồi nhưng ngoài cửa không có động tĩnh gì, thời điểm này sẽ không có người.
Nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống 38 độ, đã giảm đi rất nhiều, tinh thần của Chu Vụ cũng tốt lên không ít, nhưng hình như không có một hình ảnh nào xuất hiện trên chuông cửa camera.
Chu Vụ đang lướt điện thoại vu vơ, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, mở danh bạ ra rồi gọi cho chủ nhà.
Không ai nhấc máy, Chu Vụ đành phải gửi tin nhắn.
Đợi một lúc nhưng cũng không có phản hồi, cậu lại bắt đầu lướt web. Mở trình duyệt ra, Chu Vụ lại phát hiện lịch sử trình duyệt của cậu có thêm vô vàn đường link.
[Nuôi dưỡng sở thích]
[Có thể cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã ở đâu?]
[1 và 0 là gì?]
Chu Vụ giống như đã phát hiện ra bí mật long trời lở đất nào đó, hai mắt cậu mở to, hóa ra… Bách Lý Khí không hiểu 1 và 0 là gì.
Một người, một ma, như một đứa trẻ mới bắt đầu đi học, chẳng biết gì, một đứa thông qua bạn bè được truyền đạt kiến thức mới, một đứa tìm kiếm qua điện thoại di động.
Lại nhìn hai cái tìm kiếm kia, Chu Vụ mới nhớ tới câu hỏi mình hỏi lúc phát sốt, nhất thời cảm thấy không nói nên lời, cái tên ác ma kia lại nhớ rõ những gì cậu đã nói như vậy sao?
Cậu vội vã giả vờ như không nhìn thấy gì, thoát khỏi trang.
Lúc này, cậu kéo rèm cửa, trong phòng tối tăm mù mịt, bên ngoài có tiếng xe cộ nối đuôi nhau, trong phòng thì yên tĩnh.
Không thấy Bách Lý Khí đâu cả.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên chuông cửa camera, Chu Vụ vội vàng chạy qua.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, Kỷ Lãng mặc chiếc áo hoodie, chậm rãi bước qua cửa.
Chu Vụ nhanh chóng ngồi xổm ở cửa, rất lâu sau khi anh ta đi qua cũng không có động tĩnh gì, mãi đến khi Chu Vụ chuẩn bị trở về trong phòng, thì lúc này, cửa phòng đối diện mở ra.
An Dương đeo kính mặc quần áo thoải mái chậm rãi đi ra khỏi cửa, dường như trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt đen mịt của anh ta dừng lại trên cửa phòng Chu Vụ.
Hô hấp của Chu Vụ gần như ngừng lại trong chốc lát, bởi vì trong chuông cửa camera, suýt chút nữa Chu Vụ cho rằng mình đối mắt với anh ta.
Bị phát hiện rồi?
Ngay sau đó, An Dương rời khỏi phạm vị tầm nhìn.
Nhìn bóng dáng biến mất, Chu Vụ mới thở dài một hơi.
Sau khi cả hai người rời đi, Chu Vụ đã chia ra ghi nhớ mốc thời gian.
Cậu chợt nảy ra một ý tưởng, chạy về phòng ngủ, tô tô vẽ vẽ lên cuốn sổ.
Gần chín giờ tối, Chu Vụ đi xuống lầu, hô hấp của cậu có chút căng thẳng, hít sâu vài cái rồi mới chậm rãi đi tới cửa hàng tiện lợi.
Nhìn thấy Kỷ Lãng ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn mì đúng giờ, lúc này đèn ngoài đường đều đã sáng, bởi vì mưa nhỏ nên hầu như không có người trên đường.
Mưa tạt vào ô kêu tí tách.
Chu Vụ đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi ra, đợi đến lúc Kỷ Lãng sắp ăn xong, cậu mua một hộp mì trộn dầu hành rồi bước tới.
“Thật trùng hợp, Kỷ Lãng.” Chu Vụ nhếch khóe miệng, chào hỏi.
Kỷ Lãng dừng lại, nghiêng đầu nhìn.
Anh ta đeo một chiếc ba lô ở sau lưng, bên trong căng phồng, hình như có bỏ dụng cụ gì trong đó.
Biểu hiện của anh ta luôn luôn rất bình thản, đôi mắt không chút dao động, anh ta trả lời: “Ừ.”
Mì của Chu Vụ chín rồi, cậu ngồi bên cạnh anh ta, đợi đến lúc Kỷ Lãng đứng lên định rời đi, Chu Vụ đột nhiên nói: “Đợi tôi rồi đi cùng đi, tôi ăn nhanh lắm.”
Kỷ Lãng quay đầu, liếc nhìn Chu Vụ.
Vẻ mặt vẫn rất thờ ơ, Kỷ Lãng nói: “Được.”
Chu Vụ thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu khiến đầu ngón tay đừng run lên, giữ bình tĩnh ăn xong mì.
Bây giờ là chín giờ hai mươi ba phút, cậu ném cái hộp vào thùng rác: “Đi thôi!”
Cả hai đứng dậy và bước ra ngoài.
Kỷ Lãng không mang theo ô, Chu Vụ che ô cho cả anh ta, bầu không khí dưới ô rất yên tĩnh, khi bước vào tòa nhà, Chu Vụ ngước mắt lên nhìn.
Trong lòng cậu lộp bộp, cả một tòa nhà mà chỉ có vài ánh đèn thưa thớt.
Lúc đi vào thang máy, trái tim Chu Vụ đập nhanh vô cùng, cậu bấm thang máy, thang máy từ từ di chuyển lên. Cậu lén liếc nhìn đồng hồ, một cách chậm rãi, thang máy dần dần lên đến tầng 21.
Nếu Chu Vụ không tính toán sai thì thời điểm mở cửa thang máy…
“Ding dong–“
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cùng lúc đó, trên hành lang có tiếng mở cửa, Bạch Kiêm bước ra khỏi phòng mình với một túi rác trên tay.
Kỷ Lang và Bạch Kiêm bước ra ngoài, gần như đối mặt với nhau.
Ngay lúc này, nhịp tim của Chu Vụ gần như ngừng đập, cậu đè sự kích động muốn bỏ chạy xuống, kéo miệng giới thiệu: “Đây là người thuê phòng 04, còn đây là phòng 08, thật trùng hợp, Bạch Kiêm, chẳng phải trước đây anh nói muốn đi hỏi thăm phòng 04 sao?”
“Trùng hợp vậy à?” Bạch Kiêm nở một nụ cười thương hiệu.
Kỷ Lãng chỉ gật đầu: “Xin chào.”
Chu Vụ đứng giữa hai người họ, khó khăn lắm mới nói ra lời thoại của mình: “Kỷ Lãng, chẳng phải cậu nói rằng phòng 08 không có người ở sao? Bạch Kiêm ở đó.”
Kỷ Lãng liếc nhìn Chu Vụ rồi lạnh nhạt nói: “Tôi không nhìn thấy nên cho rằng không có ai ở, không để ý đến người thuê mới.”
Bạch Kiêm: “Ha ha, tôi cũng đang định đi hỏi thăm, nhưng thế này không được, tôi phải đi đổ rác đã.”
Kỷ Lãng: “Tôi đi ngủ sớm, không cần đâu.”
Bạch Kiêm: “Vậy thì tôi không qua nữa. Sau này nếu có chuyện muốn nhờ thì cứ tới tìm tôi, tôi toàn ở trong phòng thôi.”
Kỷ Lãng: “Ừ.”
Bạch Kiêm bước vào trong thang máy, vẫy tay: “Tôi đi đổ rác trước đây.”
Dường như đi đổ rác rất là một việc rất quan trọng trong cuộc đời anh ta, cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống dưới.
Kỷ Lãng nói: “Tôi về đây.”
Sau đó, anh ta cũng không đợi Chu Vụ, nhanh chóng quay về phòng 04.
Không có chuyện gì xảy ra, nhưng trái tim của Chu Vụ lại sắp nhảy cả ra ngoài.
Hai người có hành vi cư xử kỳ lạ đứng trước mặt cậu trò chuyện bình thường, lại làm cậu cảm thấy họ không bình thường chút nào, dường như hai người họ đã nắm chắc kịch bản và chỉ việc đọc thôi.
Cậu đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, rồi mới từng bước đi tới cửa phòng mình, mở cửa và bước vào trong.
Hôm sau là ngày cuối cùng Chu Vụ xin nghỉ phép, sau khi thức dậy, cơ thể lạnh lẽo bên cạnh đã không còn nữa.
Thời tiết ban ngày rất dễ chịu, cậu đã có tinh thần hơn một chút, chuẩn bị ra ngoài dạo phố.
Đi dạo một vòng thì mới phát hiện có một đồn cảnh sát gần đó, cách khoảng một trăm mét.
Cửa đồn cảnh sát dán các loại thông báo thông báo tìm người, đã có rất nhiều tờ bị gỡ bỏ xuống, chỉ để lại mẩu giấy vụn. Chỉ còn một tờ thông báo tìm người ở tít phía trên cùng.
Có một hộp nhỏ ở phía dưới, có thể tự lấy một tờ.
Chu Vụ cầm một tờ lên, người mất tích là một thanh niên 23 tuổi, từ nơi khác đến nội thành làm việc.
Nhìn ảnh chụp rất đẹp trai, cậu cầm nhìn rồi chậm rãi đi về.
Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá, cậu nhân tiện muốn mua ít nước uống, đặt tờ rơi lên quầy, đi đến ngăn tủ dưới lấy nước khoáng.
Chủ tiệm tạp hoá ở tầng dưới chỉ vào tờ rơi trên bàn và nói: “Tôi đã gặp qua chàng trai này.”
Chu Vụ ngẩng đầu: “Anh ta cũng sống trong tòa nhà này sao?”
Ông chủ nói: “Chàng trai này từng sống cùng tầng với cậu, tôi còn từng đến đưa nước cho cậu ta.”
Động tác Chu Vụ dừng lại: “Anh ta sống ở phòng số mấy?”
Ông chủ: “Phòng 2106. Trước đó cảnh sát tới tìm tôi, tôi còn phải đi lấy lời khai. Cậu ở phòng nào?”
Chu Vụ cầm lấy tờ thông báo tìm người, giọng nói có chút không ổn, cổ họng khô khốc: “2106.”
Ôm một thùng nước khoáng trở về, tay cậu có hơi yếu.
Người thuê nhà trước đây mất tích? Cảnh sát đã tìm ra chưa, không có kết quả?
Xách nước đến tầng 21, Chu Vụ đặt nước xuống trước cửa phòng mình, loay hoay tìm chìa khoá một hồi, càng lo lắng lại càng không tìm được.
Đột nhiên, hành lang đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng mở cửa “ken két”, Chu Vụ lập tức nhìn trái nhìn phải, nhưng không có ai mở cửa.
Chu Vụ không cầm chắc chìa khoá vừa tìm được nên làm rơi xuống đất, cậu ngồi xổm xuống nhặt lên.
Đột nhiên, phía sau lưng có tiếng bước chân, động tác Chu Vụ dừng lại, hô hấp cũng ngừng theo. Thuận theo tầm mắt, sau chân cậu xuất hiện một đôi giày da.
Dường như chỉ trong một giây, Chu Vụ suýt chút nữa bị dọa đến nỗi ngồi bệt xuống đất. Cậu đột ngột quay đầu lại, đứng dậy áp người vào cửa.
An Dương đứng trước mặt cậu.
“Tan làm muộn thế?” An Dương nói.
Chu Vụ suýt chút nữa buông lời chửi rủa: “Anh… anh doạ chết người rồi!”
An Dương nhếch miệng cười: “Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài.”
Chu Vụ cười gượng gạo: “Hôm nay tôi cùng đồng nghiệp ăn thịt nướng ở bên ngoài.”
Lời Chu Vụ nói ra gần như đều không trôi chảy, lục lọi chìa khóa trong tay, nghiêng người liếc mắt nhìn về phía An Dương rồi mở cửa: “Hôm nay tôi có hơi mệt, không tán nữa, tạm biệt.”
Nhanh chóng đóng cửa lại, giữa khe cửa đóng chặt, Chu Vụ nhìn thấy An Dương vẫy tay với mình: “Ngày mai gặp lại.”
“Lạch cạch”, cánh cửa đóng lại.
Ngay lúc đóng cửa lại, Chu Vụ bật chuông cửa camera của mình lên, gần như cậu không thở trong suốt chuỗi hành động này.
Trong chuông cửa camera, An Dương không rời đi.
Anh ta đờ người nhìn cửa phòng cậu.
Trong phòng không mở đèn, dù anh ta có muốn nhìn qua cái mắt mèo thì cũng không thể nhìn được gì.
Nhưng, mãi đến khi anh ta rời đi, anh ta cũng không nhìn vào cái mắt mèo.
Không phải anh ta à?
Chờ đến khi đối phương hoàn toàn đi khỏi tầm mắt, Chu Vụ mới mò mẫm bật đèn lên, Bách Lý Khí vẫn ngồi trước TV, thấy cậu vào cửa thì nghiêng đầu nhìn cậu.
Bách Lý Khí bình thản nói: “Không cần sợ.”
Chu Vụ chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh rồi mới dần dần bình ổn hô hấp dồn dập.
Mấy ngày sau, Chu Vụ phát hiện, sau cái ngày cậu làm rối loạn thời gian của Kỷ Lãng ấy, thời gian ra ngoài về nhà mỗi ngày của Kỷ Lãng đều trễ hơn mười mấy đến hai mươi phút, Bạch Kiêm cũng vậy.
Chỉ cần dựa theo lời Bách Lý Khí nói, trì hoãn thời gian của cả hai người bọn họ đến gần mười giờ thì có thể khiến An Dương, Bạch Kiêm, Kỷ Lãng đụng mặt.
Bọn họ sẽ như thế nào khi đụng mặt?
Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đã khiến Chu Vụ thở gấp hơn.