Edit: Yan
—-
Thích Bạch Trà không truy tinh (theo đuổi thần tượng), đối với phim truyền hình đã từng xem cũng không có hứng thú, rất nhanh liền cúi đầu lướt di động, TV chỉ để mở nghe âm thanh.
Tin tức đầu đề hôm nay, #1 hot search đều nói về cùng một sự kiện.
#Tháng 6 tuyết rơi tại Z thành. #
Trăm triệu lượt đọc, lượt bình luận cũng tận mấy vạn.
Cư dân mạng 1: Hôm nay thấy vòng bạn bè có người đăng ảnh tuyết rơi ở Z thành tui còn tưởng là photoshop, ai ngờ hot search cũng vậy. Đây là thần minh hiển linh đi, cái mùa này làm sao mà có tuyết đây aaa?
Cư dân mạng 2: Phản khí hậu thế này quá không bình thường, có thể sẽ xuất hiện thiên tai, vẫn là nhanh chóng chuẩn bị thôi.
Cư dân mạng 3: Có phải là nơi đó xuất hiện án oan hay không? chẳng phải trước đây có câu chuyện tháng sáu tuyết rơi, nỗi oan Đậu Nga hay sao…
Cư dân mạng 4: sao có thể, thời đại nào rồi, giờ cũng không phải thời cổ đại.
Cư dân mạng 5: Thời hiện đại chẳng lẽ không có án oan hay sao?
Cư dân mạng 6: Đừng có đoán mò, làm gì có án giết người bạn nào. Người dân địa phương nói với tui là thành phố của họ là thành phố công nghiệp hóa lớn, trị an rất tốt chỉ có điều môi trường xuống cấp, bình thường ra ngoài đều phải đeo khẩu trang. Trận tuyết này đổ xuống xong hiện tại cảm thấy không khí sạch sẽ không ít.
Cư dân mạng 7: Người địa phương +1, tỷ lệ tội phạm thực sự là thấp, PM2,5 lại rất cao. Khí thải từ nhà xưởng thoát ra không biết bao nhiêu, chẳng biết đến khi nào mới quản được. Hôm nay tuyết vừa rơi xuống, đám mây hình nấm phía trên thành phố cũng tan đi, tui có thể hô hấp bình thường được rồi.
Cư dân mạng 8:khoa trương như vậy thật sao? Tuyết rơi là có thể tinh lọc không khí, cũng không đến mức hấp thu được cả đám mây hình nấm đó đi? vả lại, sao các bạn không báo lên cấp trên để xử lý?
Cư dân mạng 9: Người dân đã khiếu nại vô số lần, là bên trên mặc kệ, lãnh đạo địa phương cùng với lãnh đạo mấy công ty kia đều là cá mè một lứa, tiền đã cầm rồi còn ai quản dân chúng chúng ta sống chết thế nào.
Cư dân mạng 10: Cái gì? Đầu năm nay vẫn còn có một bộ phận như vậy? Làm quan không vì bá tính không bằng về nhà trồng khoai lang đi.
Theo một hồi chú ý đưa tới từ việc tháng sáu tuyết rơi, cũng có càng ngày càng nhiều cư dân mạng chú ý đến vấn đề tại Z thành. Rất nhiều người địa phương tại Z thành cũng ra mặt lên án chất lượng không khí kém tại đây, nhà xưởng xả khí thải vi phạm quy định, lãnh đạo ban ngành liên quan vô trách nhiệm.
Trước đây bọn họ không phải không kháng nghị trên mạng, chỉ là tin tức trên internet che trời lấp đất, mỗi lần đều như đá chìm đáy biển. Lúc này bị một trận tuyết rơi tháng sáu kéo lại sự chú ý, rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra.
Sau khi các cư dân mạng tìm hiểu thông tin sâu hơn sôi nổi tỏ ý kiến, có lẽ bởi vìZ thành ô nhiễm nghiêm trọng đến mức ông trời cũng nhìn không vừa mắt, nên mới giáng xuống một trận tuyết để tinh lọc không khí, cũng là cảnh cáo đối với nhân loại – đây cũng là ý của Thích Bạch Trà.
Lúc hạ xuống trận tuyết kia, Thích Bạch Trà muốn tinh lọc không khí tại Z thành, nhưng đó không chỉ là một loại phương thức, tháng sáu tuyết rơi quá mức khác thường tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, cái này không thích hợp với chủ nghĩa khiêm tốn của hắn lắm.
Thần minh không thể ở trước mặt người thường bày ra quá nhiều điều không giống bình thường. Nhưng Thích Bạch Trà vẫn là lựa chọn hạ xuống một trận tuyết làm oanh động cả nước.
Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, không khí Z thành ô nhiễm thành như vậy chắc chắn không phải là ngày một ngày hai mà thành, cư dân địa phương không có khả năng chưa từng khiếu nại, lãnh đạo cấp cao cũng không có khả năng không biết. Chẳng qua là có qua có lại, mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.
Nếu đã như vậy, hắn gửi đi một phong thư báo tin đại khái cũng sẽ không có tác dụng gì.
Tuyết Thần không thể phụ trách hành vi của nhân loại, không thể mỗi lần đều đi tinh lọc không khí, rửa sạch môi trường, cái này không phải chức trách của hắn.
Nhưng hắn còn có thể hạ xuống một hồi tuyết tháng sáu, giúp cư dân cả nước chú ý khiến dư luận xã hội tạo áp lực giải quyết việc này.
“Ai lại ở chỗ này trồng nhiều hoa như vậy chứ, thật là như mê cung.” Trong tường hoa tường vi có một cô gái mang dáng dấp xinh đẹp nhỏ giọng oán hận.
Tường hoa không phân nhánh, chỉ là chỗ uốn cong tương đối nhiều. Ngày thường Thích Bạch Trà vẫn phải lái xe đi vào, nên Phó Minh Dã không thực sự làm một mê cung.
Thiết kế như vậy khiến cho cô có thể trốn paparazzi cách mấy tường hoa nhưng rất nhanh sẽ chạm mặt, tránh cũng không thể tránh.
Cô không khỏi có chút nôn nóng.
Thân là nhân vật của công chúng, ngày thường cũng không ngại bị paparazzi chụp ảnh, thậm chí rất hưởng thụ loại cảm giác được theo đuổi này, nhưng đêm nay không được…… cô mới vừa đi gặp vị đại nhân vật kia. Không thể để bọn họ phát hiện cô cùng vị kia gặp mặt được, nếu đến cả việc nhỏ này cũng làm không xong, cô nhất định sẽ bị ghét bỏ.
Ở dưới một bức tường khác, hai gã paparazzi khiêng camera đang châu đầu ghé tai nói chuyện.
“Vẫn chưa tìm được người sao?” Người trẻ hơn một chút hỏi.
“Chắc là đang trốn ở gần đây thôi.” Người lớn tuổi hơn một chút đáp.
Người trẻ tuổi có vẻ nhát gan:” Cũng đã theo đuổi nửa giờ rồi, cô ấy có phải là đã đi rồi hay không…. hay là chúng ta trở về đi?”
“Thật là, bảo sao chú lại không thể thăng chức tăng lương!” Lớn tuổi chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đây chính là Phương Nhã Nhi, nữ minh tinh một đường từ biệt thự cao cấp xa lạ đi ra, tin tức lớn như vậy sao có thể buông tha. Tiếp tục tìm!”
“Anh đã sớm đoán cô ta được người ta bao dưỡng. Giới giải trí nào có sạch sẽ, Phương Nhã Nhi thiết lập hình tượng ngọc nữ thanh thuần lâu như vậy, còn không phải cuối cùng cũng bị chúng ta vạch trần hay sao.”
Paparazzi nhịn không được hưng phấn, “Đến lúc đó hình tượng sụp đổ, oanh động toàn bộ internet, tin tức lớn như vậy là từ tay chúng ta mà ra ….Tóm lại tuyệt đối không thể buông tha cơ hội lần này!”
Trên tay bọn họ chỉ có một tấm ảnh chụp dáng vẻ nữ minh tinh vội vàng đi ra từ biệt thự cao cấp, không thể chứng minh là Phương Nhã Nhi, cần phải chụp thêm một tấm cô mặc cùng một bộ quần áo đó mới được.
Trên nóc nhà, Phó Minh Dã lạnh mắt quan sát ba người phía dưới tường hoa tường vi. Từ góc độ này nhìn lại, có thể thấy rõ vị trí của ba người họ. Bọn họ lại không cách nào ngẩng đầu nhìn thấy thần minh đang im lặng đứng trên nóc nhà ẩn mình trong bóng đêm.
Ba người kia, một người trẻ tuổi thuộc về phạm trù người bình thường, có lẽ là paparazzi mới ra đời không bao lâu vẫn chưa bị xã hội nhúng tràm.
Dư lại hai người… Một người tham lam, chanh chua đáng ghê tởm, một người lợi dục huân tâm, cả hai đều bị bao phủ bởi nồng đậm tà khí màu xanh lục của nhân loại. Phó Minh Dã nhìn đảo quả người phụ nữ cùng với paparazzi kia liền nhìn thêm một lần cũng cảm thấy chán ghét.
Thần minh khác chỉ có thể cảm ứng được tà khí của yêu ma quỷ quái trên người thường, Tà Thần còn có thể nhìn thấy tà khí và tà niệm của nhân loại mang trên người.
Cũng là bởi vì thế, thế giới trong mắt y so với chúng thần khác càng nhìn ra nhiều thứ ô trọc. Thứ tà khí này, y có thể ngửi thấy mùi vị ngọt lành, sau khi hấp thu sẽ cảm thấy vô cùng thoải
mái, đây là thần tính. Ăn vào thấy ghê tởm nhìn còn chướng mắt, đây là bản tâm. Y lại chỉ có thể dựa vào thứ ghê tởm như vậy mà sống sót.
Trên đời nếu không có tà niệm, sẽ không có Tà Thần. Bất hạnh chính là, trên thế giới không có khả năng không có tà niệm, vĩnh viễn không có khả năng.
Phó Minh Dã không quan tâm mâu thuẫn giữa ba người kia, chỉ là nếu không ngăn cản bọn họ có khả năng sẽ tìm được nơi y cùng Trà Trà đang ở.
Y giơ tay lên không, thi triển pháp thuật lên toàn bộ tường hoa tường vi, một lần nữa sắp xếp lại biến thành mê trận thực sự.
Vì thế ba người vốn dĩ đều đang hướng gần đến biệt thự vô hình chung lại bị thay đổi phương hướng quay trở về cửa ra, vĩnh viễn không thể tiến vào khu vực này.
“Sao chúng ta lại ra đây rồi?” Trở lại cửa ra quen thuộc, hai gã paparazzi hai mặt nhìn nhau mờ mịt, “vừa rồi chúng ta có theo đường cũ đi quay lại sao?”
“Hình như không có……”
“Cái này thật sự là mê cung?”
Hai gã paparazzi đang nghi hoặc thảo luận, trong mê cung tường vi đột nhiên vọt ra một người phụ nữ.
Phương Nhã Nhi vừa mới cảm thấy may mắn vì mình thoát khỏi mê cung, định chạy ra hướng khác trốn đi liền cảm thấy một trận không khí vi diệu.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy hai gã paparazzi đuổi theo một đường đang nhìn mình chằm chằm.
Phương Nhã Nhi: “…”
Hai gã paparazzi: “…..”
Người lớn tuổi hơn phản ứng cực nhanh giơ camera lên tách một tiếng chụp hình. Phương Nhã Nhi lập tức giơ tay che mặt nhanh chóng chạy đi.
Người kia xem xét máy ảnh một chút, chỉ chụp được nửa khuôn mặt bị ngăn trở mơ hồ không rõ. Mày hắn nhăn lại:” Chụp lệch rồi, đuổi theo!”
Ba người truy đuổi cứ tiếp tục, chiến trường đã cách nơi này càng ngày càng xa.
Lúc này Phó Minh Dã mới từ nóc nhà cao hơn mười mét nhẹ nhàng không một tiếng động nhảy xuống mặt đất.
Đuổi xong khách không mời mà đến, có thể đi mua bữa tối cho Trà Trà rồi.
Thích Bạch Trà còn đang lướt Weibo.
Đầu đề ngày hôm nay không nghi ngờ chính là bị tin tức Z thành hạ tuyết chiếm cứ, lướt xuống chút nữa đều là một ít tin tức giải trí cùng với tin tức xã hội.
Đứng thứ hai hot search là #Ảnh Giang Nghiên tại sân bay #
Vị đỉnh cấp lưu lượng này thường xuyên chiếm cứ tin tức hot search, hơn nữa trước nay đều là thứ nhất, hôm nay xuống thứ hai cũng là bởi vì Thích Bạch Trà tùy tay hạ tuyết.
Thích Bạch Trà thuận tay click vào, một chủ tài khoản đăng lên chín bức ảnh của Giang Nghiên, đều là ảnh chụp khi hắn vừa xuống sân bay. Quần áo thời thượng, hai bên tai đeo một đôi khuyên tai màu đỏ, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm lộ ra chiếc cằm với đường cong tinh xảo tuyệt đẹp.
Còn có một tấm tháo kính râm chớp mắt mỉm cười với fans. Một con mắt nhẹ nhàng nheo lại, một bên khác mang kiểu mắt hồ ly hơi nhọn, tươi cười xán lạn khiến cho khu bình luận fans cuồng cơ hồ là muốn hét chói tai.
“Nghiên ca đúng là nhân gian tuyệt sắc!”
“Muốn vì Ly U đại nhân sinh hầu tử aaaa!”
“Cái nháy mắt này giết chết ta rồi a a a!!!”
“Thần nhan! Không, thần tiên cũng không đẹp bằng Nghiên ca!!!”
Thích Bạch Trà đột nhiên bị nhắc đến: “…..”
Không thể hiểu nổi nữ sinh hiện tại nghĩ gì.
Trong số thần minh, mình cũng được tính là mỹ nhân, ngay cả ông xã cũng cực kỳ xinh đẹp, trong mắt Thích Bạch Trà Giang Nghiên nhiều lắm cũng chỉ được tính là đẹp mắt mà thôi.
Ảnh chụp sân bay của Giang Nghiên được chụp tại sân bay thành phố S, gần đây hắn đến S thành công tác, vừa đúng là thành phố nơi Thích Bạch Trà ở.
Thích Bạch Trà vốn cũng chỉ là tùy tiện nhìn xem, cũng không để bụng. Hỏng ở chỗ, đúng lúc này Phó Minh Dã lại trở về.
“Cơm chiều anh đã mua về rồi.” Phó Minh Dã đẩy cửa đi vào cất cao giọng nói, “anh mua cho em …” âm thanh Phó Minh Dã chợt tiêu tán.
Y thấy giao diện di động của Thích Bạch Trà là chín ảnh của tên đê tiện yêu diễm họ Nghiên.
Màn hình TV cũng vừa lúc vang lên thanh âm mị hoặc của hắn:” Người người yêu là Thanh Trần hắn, hay là yêu Khuynh Thành ta đây?”
Lịch sử lại lặp lại.
Thích Bạch Trà bất động thanh sắc tắt di động.
Sao có thể trùng hợp như vậy, vừa nãy TV còn đang phát tin tức của nam nữ chính, Phó Minh Dã vừa bước vào lại vừa vặn đến Yêu Vương Ly U lên sân khấu. Cái này đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nhớ tới hành vi ghen tuông của Phó Minh Dã lần trước, Thích Bạch Trà cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy thình thịch.
Khi đó Tà Thần đại nhân chỉ quan tâm Thích Bạch Trà, không hiểu biết gì về giới giải trí của nhân loại, sau khi bắt gặp vợ nhỏ nhà mình đang ngẩn người ngắm người khác thì vô cùng ủy khuất:” Em đang ngắm người đàn ông khác ư” Là mình không tốt sao? đến mức Trà Trà bị kẻ khác hấp dẫn mất rồi ô ô ô ô
Thích Bạch Trà: “…… Em chỉ đang ngẩn người thôi mà.”
Phó Minh Dã: “Em còn ngắm hắn đến ngẩn người á?”
Thích Bạch Trà: ” không phải em ngắm cậu ta đến ngẩn người”
Phó Minh Dã: ” rõ ràng em đang ngắm hắn, có phải là em hết yêu anh rồi không?”
Thích Bạch Trà giải thích:” Cậu ta là minh tinh, kể cả là em ngắm cậu ta thì theo đuổi thần tượng cũng là một hành vi rất bình thường của nhân loại …” Thật sự không cần vì thế mà ghen.
Phó Minh Dã khiếp sợ: “Em không chỉ ngắm hắn, em còn theo đuổi hắn?”
Thích Bạch Trà: “…..”
Tuy rằng cuối cùng vẫn giải thích rõ ràng, hơn nữa cái giá phải trả là ngày hôm sau không thể xuống giường, nhưng Giang Nghiên vô tội vẫn thành công nhận danh hiệu tiện nhân yêu diễm trong mắt Tà Thần đại nhân.
Giống như bạn trai nhìn thấy bạn gái mình thần tượng người khác, tuy hiểu rằng thực sự là không có gì cả, nhưng nhìn thấy bạn gái mình nhìn chằm chằm người đàn ông khác vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vấn đề là….. Thích Bạch Trà cũng không theo đuổi thần tượng.
Hắn nên giải thích như thế nào với Phó tiên sinh đây, hai lần đều là trùng hợp, thật sự hắn không chú ý yêu diễm đê tiện…… Không phải, Giang Nghiên.
Thích Bạch Trà đang còn tự hỏi vấn đề này.
Lúc này lại không đợi hắn giải thích, Phó Minh Dã liền thiện giải nhân ý ( am hiểu lòng người) mà bình tĩnh mở miệng: “Anh biết, theo đuổi thần tượng là hành vi bình thường của nhân loại.”
Y rủ mắt: “Em đang bị bệnh, anh cũng sẽ không bắt nạt em như lần trước.”
Thích Bạch Trà cảm thấy rất ngoài ý muốn. Thế mà Phó tiên sinh lại nói chuyện dễ nghe như vậy, đúng là thành thục không ít.
Phó Minh Dã mở túi đồ ăn ra, đưa một chén cháo trắng cho Thích Bạch Trà: “Em ăn cái này đi, em bị bệnh cần phải ăn kiêng, không thể ăn cay được, thanh đạm đạm một chút mới tốt cho thân thể.”
Thích Bạch Trà nhấp môi cười, Phó tiên sinh thật là tâm lý.
Giây tiếp theo, hắn trơ mắt nhìn Phó Minh Dã lại từ trong túi móc ra gà vịt thịt cá, sơn trân hải vị, toàn bộ bày ở trước mặt hắn, nói: “Anh ăn cái này.”
Vốn dĩ định chia một ít cho Thích Bạch Trà, hiện tại Phó Minh Dã quyết định rút lại ý nghĩ này. Y muốn cho Thích Bạch Trà nhìn mình ăn, đây là trừng phạt tàn khốc dành cho hắn.
Phó Minh Dã thuận tiện phẫn nộ mà đổ cho mình đầy một chén dấm.
Một chén dấm lớn.
Thích Bạch Trà: “….. Anh là người sao?”
Đây là chuyện mà con người có thể làm à?
Phó Minh Dã hung hăng uống một hơi cạn sạch chén dấm, cao lãnh nói: “Anh không phải người.”
Giây tiếp theo, Tà Thần đại nhân biến sắc, che miệng lại chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn oẹ.
Thích Bạch Trà đồng tình liếc mắt nhìn buồng vệ sinh, sau đó cầm lấy đũa, không chút do dự bắt đầu ăn phần cơm của Phó Minh Dã.