Lâm Triệt Ngôn không biết tại sao Du Tùy Thâm lại tức giận như vậy. Rõ ràng cậu mới là người bị hại mà!
Cậu liếc mắt nhìn Du tổng ngồi ở đầu ghế sopha, từ lúc về đến nhà đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, trong phòng có mở máy sưởi mà nhưng Lâm Triệt Ngôn vẫn đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Khó trách nhân viên công ty gọi Du Tùy Thâm là cỗ máy lạnh lùng hình người.
"Du..." Nhìn thấy vẻ mặt Du Tùy Thâm không đúng, vội vàng sửa miệng, "Anh ơi, anh đừng tức giận, tôi sai rồi."
Cậu liếc trộm nhìn vẻ mặt của Du Tùy Thâm, thấy đối phương không phản ứng gì, căng thẳng dịch lại gần Du Tùy Thâm hai lần, mãi cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau một bàn tay. Duỗi tay ra thử nắm lấy góc áo Du Tùy Thâm, "Tôi biết sai rồi mà, từ nay về sau có chuyện gì sẽ báo cho anh biết trước có được không?"
"Chỉ có thế thôi?" Du Tùy Thâm vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.
Lâm Triệt Ngôn nghĩ thầm, chẳng lẽ còn phải nói thêm gì nữa sao?
Du Tùy Thâm: "Đây là lời xin lỗi của cậu?"
Lâm Triệt Ngôn: "Tất nhiên không phải!"
Sau đó Lâm Triệt Ngôn thấy Du Tùy Thâm hơi ngẩng đầu lên, ý bảo cậu tiếp tục đi.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Sao lúc nói chuyện lại không suy nghĩ thế này.
Lại im lặng, giống như sau trận tuyết đêm tối trở nên yên tĩnh. Lâm Triệt Ngôn nghe thấy cả tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình, đứng dậy tắt đèn, toàn bộ phòng khách lập tức tối sầm lại.
"Cậu..."
"Anh đừng nói chuyện, tôi hơi xấu hổ." Lâm Triệt Ngôn vội vàng ngắt lời Du Tùy Thâm, sờ soạng tìm chỗ ngồi xuống ghế sopha, cuối cùng cũng chạm được ống quần của Du Tùy Thâm.
"Anh có thể ôm tôi được không?" Lâm Triệt Ngôn thấy lá gan mình quá to rồi, thế mà dám đưa ra yêu cầu như này với Du Tùy Thâm.
Sau đó mặt cậu bị đối phương chạm vào, hơi nâng cầm cậu lên.
"Tự mình ngồi lên đi."
Cơ thể Du Tùy Thâm rất ấm, có thể là do rèn luyện hàng ngay nên lần nào đến gần đều cảm thấy ấm áp. Đây cũng là lý do mỗi lần ngủ Lâm Triệt Ngôn đều không tự chủ dịch sát vào người Du Tùy Thâm, mỗi ngày đều tỉnh dậy trong lồng ngực đối phương.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình sắp tan trong lòng Du Tùy Thâm mất rồi, chưa làm gì cả mà người đã mềm nhũn. Cậu định chống lên vai DU Tùy Thâm ai ngờ lại trượt ra kungw ghế.
Rất muốn bỏ chạy.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, đối phương duỗi tay ôm lấy eo cậu.
'Cậu muốn làm gì, Lâm Triệt Ngôn?"
Bây giờ muốn chạy cũng không được nữa.
Lâm Triệt Ngôn cố gắng nhìn trong bóng đêm, giơ tay tháo kính của Du Tùy Thâm xuống. Sơi dây kính bằng kim loại lành lạnh chạm vào lòng bàn tay.
Có lẽ không nhìn thấy gì nên bóng tôi luôn cho người ta thấy can đảm hơn. Giống như lúc uống rượu say vậy.
"Tôi muốn câu dẫn anh."
"Câu dẫn?"
Nụ hôn đầu tiên hạ xuống, bởi vì nhìn không được rõ lắm nên hôn lên mũi Du Tùy Thâm. Hơi thở của Du Tùy Thâm phả lên cổ cậu, càng ngày càng nhiều hơn, làm cậu thấy hơi ngứa.
Hôn cũng đã hôn rồi, không thể bở dở giữa chừng được.
Cậu lần theo xuống bên dưới, cuối cùng cũng chạm được vào môi Du Tùy Thâm.
Mặc dù chưa từng thực hành nhưng Lâm Triệt Ngôn vẫn biết một chút về chuyện này. Cảm giác trở thành người dẫn dắt khác hoàn toàn với người phối hợp, là một kích thích mới mẻ, nhưng Du Tùy Thâm mím chặt môi không cho cậu chạm vào bên trong.
Lúc cậu sắp thẹn quá hóa giận chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên bị đối phương giữ chặt lấy sau gáy, tư thế hai người liền đảo ngược, Lâm Triệt Ngôn bị đẩy ngã lên ghế sopha, còn Du Tùy Thâm nửa quỳ trên người cậu.
Hai người dựa rất gần nhau, chóp mũi chạm vào nhau.
Hôm nay Lâm Triệt Ngôn mạc áo len kiểu rộng, cổ áo hơi lệch sang một bên lộ ra xương quai xanh, lúc nãy động tác của Du Tùy Thâm quá mạnh, làm cổ áo trượt ra vai, nên hơi lạnh.
Lâm Triệt Ngôn tưởng Du Tùy Thâm sẽ chủ động hôn nhưng đợi một lúc lâu đối phương vẫn không làm gì cả. Trong khoảng thời gian ngắn đó cậu cũng không biết phải làm gì. Chỉ thấy hơi thở của Du Tùy Thâm ngày càng nhanh, hơi thở hai người dây dưa với nhau, rất giống quan hệ của hai người lúc này.
"Tiếp tục."
Người ở phía trên cuối cùng cũng lên tiếng, làm người ta không hiểu gì.
Lâm Triệt Ngôn: "Tiếp tục...cái gì?"
Giọng nói của Du Tùy Thâm hơi khàn khàn: "Tiếp tục câu dẫn tôi."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu thử ngẩng đầu, chạm vào môi Du Tùy Thâm, lại bị đối phương nắm lấy cằm, bắt mở miệng ra.
Nụ hôn lúc này khác với các lần trước, Lâm Triệt Ngôn còn tưởn Du Tùy Thâm sẽ rất thô bạo, mấy lần trước Du Tùy Thâm đều như vậy, không cần biết gì cướp hết hô hấp của cậu, cho dù lúc tách ra đều phải cắn một cái, dường như nếu không làm như thế sẽ bị thiệt.
Lúc này Du tiên sinh có vẻ rất kiên nhẫn, dịu dàng như nước, từng chút từng chút cướp hơi thở của cậu, lúc lấy hơi sẽ cảm nhận được vị nước súc miệng hương chanh muối kết hợp với mùi nước hoa gỗ trầm hương trên người đối phương làm cậu cảm thấy yên tâm.
Lâm Triệt Ngôn nhớ lại buổi chiều vui vẻ cùng với Du Tùy Thâm, khi đó bọn họ đại diện trường học tham gia trận đấu bóng rổ. Khi đó Du Tùy Thâm học lớp mười hai, còn cậu học lớp mười một. Trận đó họ thắng rất hoàn hảo, hiệu trưởng bao mọi người một bữa ăn ngon. Lúc ây cậu ngồi bên cạnh Du Tùy Thâm.
Bởi vì thầy giáo đột nhiên có việc bận, nên không đến. Một bàn ăn chỉ có đám con trai, vì thế uốn rất nhiều rượu. Lâm Triệt Ngôn là học sinh lớp mười một duy nhất nên bị ép uống rất nhiều rượu.
Lâm Triệt Ngôn khi đó còn chưa đủ tuổi để uống rượu, chỉ cảm thấy rất mới mẻ, uống mấy ly đã choáng váng đầu óc, cơ thể bắt đầu lâng lâng. Nhưng không thể chịu nổi lời mời của cac đàn anh nên đã uống thêm ba ly nữa, sau đó cậu chống đỡ không nổi nữa, nhìn thấy ly thứ tư được rót đến, cậu định cố gắng uống thì Du Tùy Thâm cầm lấy ly của cậu, đợi đến lúc cậu phản ứng lại Du Tùy Thâm đã uống luôn ly của cậu.
Có lẽ từ bé chỉ có cậu đi bảo vệ người khác, đây là lần đầu cậu được người khác che chở. Cũng có thể lúc đó đã uống quá nhiều rượu nên tim cậu đập rất nhanh. Nhưng tóm lại, Lâm Triệt Ngôn vẫn biết được rằng mình đã thích Du Tùy Thâm.
Trên môi truyền đến đau đớn làm Lâm Triệt Ngôn giật mình thoát khỏi ký ức, giống như đang phạt cậu lúc hôn không tập trung, Du Tùy Thâm cắn nhẹ lên môi cậu.
Cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn kéo dài.
Quả nhiên vẫn rất thích căn người.
Lâm Triệt Ngôn sờ vào chỗ bị DU Tùy Thâm cắn trên cổ, không hiểu tại sao hơi tức, kéo lấy cổ Du Tùy Thâm rồi cắn một cái.
Cắn xong một lúc mới thấy gì đó không đúng. Sợ đối phương trả thù, vội vàng kéo áo che kín cổ mình, lại bị Du Tùy Thâm nắm lấy tay kéo lên trên đầu.
"Học cách căn người?" Giọng nói của Du Tùy Thâm khàn khàn, trầm thấp hơn mọi này, từ tính hơn so với thường ngày, càng có tính xâm lược hơn.
Tư thế lúc này quá mập mờ, thực tế chỉ có một khả năng làm ra tư thế này.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu quay đầu đi, nhỉ giọng nói: "Do anh cắn tôi trước."
Du Tùy Thâm không đáp lại, trong bóng tối, Lâm Triệt Ngôn không nhìn thẩy vẻ mặt của đối phương, nhưng chắc chắn đối phương đang nhìn cậu.
Nếu hắn muốn cậu...
Lâm Triệt Ngôn sẽ đồng ý.
Vừa mới nghĩ đến đây, đã phá vỡ vỏ bọc cậu xây dựng trước đây. Lâm Triệt Ngôn tưởng tình cảm mình dành cho Du Tùy Thâm đã phai nhạt, đã qua rất nhiều năm rồi. Huống hồ đối phương vừa xuất hiện đã hành động quá tùy hứng, làm cậu không chống đỡ được, không thể không làm theo. Thậm chí còn có suy nghĩ đến hình ảnh quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi đến khi ông đây giàu rồi xem ông đây trả thù anh như nào.
Nhưng sự thật chứng minh, đã qua nhiều năm, cho dù Lâm Triệt Ngôn đã gặp rất nhiều người, những người đó rất đẹp, nhưng không ai có thể cho cậu cảm giác giống như Du Tùy Thâm.
"A..."
Du Tùy Thâm di chuyển tay xuống dưới, không cẩn thận đụng phải chỗ bị vệ sĩ và Lâm Lập Đức bóp lúc nãy, một cơn đau truyền đến. Sau đó, Lam Triệt Ngôn cảm thấy Du Tùy Thâm đã buông lỏng tay.
Sau đó, đèn được bật lên.
Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng làm mắt không thích nghi kịp, cổ tay bị đối phương nắm lấy, kéo ống tay áo cậu lên.
Trên cánh tay bị bầm một mảng.
"Tôi không sao."
"Ai làm?"
Gần như là đồng thanh.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy Du Tùy Thâm là tên trai thẳng không hiểu phong tình, thế mà cmn mình còn muốn hiến thân.
Vẻ mặt Du Tùy Thâm rất khó xem, nói xong liền đi vào phòng ngủ. Lúc quay ra cầm theo một bình phun sương.
Lâm Triệt Ngôn: "Tôi không đau, mấy ngày là...ổn rồi."
Dưới ánh mắt chằm chằm của Du Tùy Thâm, Lâm Triệt Ngôn nói càng lúc càng nhỏ.
Du Tùy Thâm xịt lên cánh tay của cậu, sau đó lấy tay xoa. Lâm Triệt Ngôn không muốn, để yên đã thấy đau rồi, lúc chạm vào còn đau hơn.
"Tôi không sao đâu, anh...a..."
Nói hơi chậm, đối phương đã xoa rồi.
"Do Lâm Lập Đức làm?" Du Tùy Thâm không để ý vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Triệt Ngôn, "Hay là người trong phòng lam việc của cậu?"
"Đầu tiên là vệ sĩ của ba tôi, sau đó ông ta bóp một lúc." Lâm Triệt Ngôn chịu đựng cơn đau, muốn rút tay về nhưng Du Tùy Thâm nắm rất chặt, cơ bản không cho cậu cơ hội. "Từ nhỏ tôi đã như này rồi, chạm nhẹ vào một tý là bị bầm tím rồi, không sao đâu."
Du Tùy Thâm: "Tôi biết."
"Anh biết cái gì mà biết." Lâm Triệt Ngôn cảm thấy tay mình sắp gãy rồi.
Du Tùy Thâm: "Tôi sẽ bắt họ trả giá."
Lâm Triệt Ngôn: "...Sao anh lại trẻ trâu thế! Tôi nói với anh, bây giờ là xã hội pháp trị đấy."
Du Tùy Thâm à một tiếng, cảm thấy xoa thuốc ổn rồi liền thả tay Lâm Triệt Ngôn.
"Tối nay xem như tha cho cậu. Không có lần sau."
Lâm Triệt Ngôn: "...Vậy thì phải cảm ơn anh."
Đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình.
"Đã chuyển tiền cho ba cậu rồi." Du Tùy Thâm không cảm xúc nói. Giống như số tiền hắn vừa chuyển không phải là hai mươi triệu mà là hai mươi đồng, 'Nếu cậu không thích về sau không cần tiếp xúc."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
"Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Thâm nắm lấy tay cậu, cúi người, hôn nhẹ lên trán cậu. "Tôi đã mua đứt hai mươi hai năm của cậu rồi, cậu định trả ơn tôi như nào đây?"