Sính lễ?
Lâm Triệt Ngôn ngạc nhiên, mất một lúc lâu mới hiểu sính lễ có nghĩa là gì?
Ngậm ống hút nhìn người đàn ông đang yên lặng ăn đồ ăn ở trước mặt, suy nghĩ một lát, "Vậy có phải em cũng nên đáp lễ hay không?"
Du Tùy Thâm, "Không cần."
Trong lòng Lâm Triệt Ngôn nghĩ không được làm xấu bản thân! Tốt xấu gì bây giờ mình cũng có tài sản cả triệu bạc. Trả lại một món quà vẫn còn dư chán!
Nhưng mà câu nói tiếp theo của người đàn ông đã cắt đứt lời chửi mắng trong lòng cậu.
Du Tùy Thâm: "Dù sao, sau này cũng là của em, không cần phải trả tiền phí cho ngân hàng nữa."
Lâm Triệt Ngôn: "..." Cậu khó hiểu ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghiêm túc, luôn cảm thấy chưa chắc Du Tuy Thâm đã có ý đó. "Nếu không chúng ta vẫn nên làm một bản công chứng tài sản trước hôn nhân được không?"
Du Tùy Thâm: "?"
Lâm Triệt Ngôn cắn ống hút của cốc nước đá, suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói: "Hình như em quá phụ thuộc vào anh."
"Kể cả về ba em, hoặc là thực tập tốt nghiệp, thậm chí các khoản tiền. Kể từ thời điểm ký hợp đồng, về mặt cơ bản anh đã giải quyết mọi vấn đề giúp em."
"Trước đây em quá quá khích, lúc rời khỏi nhà họ Lâm ba luôn gọi em là đồ bỏ đi. Lúc ấy em không tin, sau này đi làm thuê ở Hắc Điền mới hiểu mình như thế thật, cho nên rất bi quan, đầu óc nóng lên mới đáp ứng yêu cậu của anh."
Những lời này Lâm Triệt Ngôn đã nghẹn rất lâu trong lòng, có lẽ đêm này không khí quá tốt, cậu đã nói ra toàn bộ.
"Du Tùy Thâm." Lâm Triệt Ngôn hít một hơi nhẹ nhàng, "Em không vì tiền của anh mới quyết định ở bên anh."
Nồi lầu quá nóng phát ra tiếng sôi ùng ục, nước dùng cùng với dầu đỏ văng lên rồi lại rơi xuống, nhiệt độ trong phòng rất cao, mùi hương nồng đậm tỏa khắp phòng.
"Anh biết." Du Tùy Thâm gắp tôm đã bóc vỏ vào bát của Lâm Triệt Ngôn, "Nhưng đó là hai thứ khác nhau."
Lâm Triệt Ngôn: "?"
"Anh không có ý định ly hôn, cho nên việc công chứng tài sản trước hôn nhân đối với chúng ta là không cần thiết." Du Tùy Thâm rất bình tĩnh, dường như đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới nói ra những lời này.
"Nhưng nếu có thì sao?"
Dù sao thân như cha con cũng có ngày đoạn tuyệt, sao Du Tùy Thâm lại khẳng định sau này bọn họ sẽ không ly hôn? Lâm Triệt Ngôn là một người dễ lo được lo mất, câu không hy vọng sau này cậu và Du Tùy Thâm tách ra sẽ tạo thành thế cục khó coi.
Du Tùy Thâm: "Không có nếu như."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu liếc nhìn Du tổng đang trên bở vực tức giận, suy nghĩ một lát vẫn quyết định nuốt những lời còn lại về. Khó khăn lắm hai người mới đi chung một lần, không nên cãi nhau mới đúng.
Cơm nước xong, Lâm Triệt Ngôn nhanh như chớp chạy đến quầy thu ngân để trả tiền, dù sao cũng đã đồng ý với Du Tùy Thâm là để cậu mời ăn cơm, hơn nữa bây giờ cậu coi như là người có tiền. Cũng may lần này Du tổng không ngăn cậu lại.
"Cậu Lâm, hôm nay chúng tôi có hoạt động rút thăm trúng thưởng giảm giá, mời cậu chọn một con số ngẫu nhiên, chúng tôi sẽ dùng hệ thống để xác định, thấp nhẫn vẫn lên đến 9.5% đó!" Chị gái ở quầy thu ngân nhẹ nhàng nói.
Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ một chút, quyế định chọn 521.
...Sinh nhật Du Tùy Thâm.
Sau đó cậu thấy chị gái ở quầy thu ngân kinh ngạc nhìn mình.
Lâm Triệt Ngôn: "?"
"Trời ạ, xin chúc mừng quý khách, hai người đã rút trúng phần quà miễn phí bữa ăn!" Vẻ mặt chị gái vui vẻ, "Cậu rất may mắn đấy, miễn phí bữa ăn chỉ có một thôi đó, tôi còn tưởng hôm nay sẽ không ai rút trúng nữa chứ!"
Lâm Triệt Ngôn: "!"
Cậu vội vàng nhìn về phía Du Tùy Thâm, người phía sau cũng đang cười nhìn cậu.
Cứ mơ màng như vậy là được miễn phí, lúc ra khỏi cửa, Lâm Triệt Ngôn còn chưa tin mình trúng thưởng. Phải biết rằng cậu rất đen, chơi trò rút thăm trúng thưởng, người ta bỏ năm đồng là có thể rút được skin, bình thường cậu dùng năm nghìn còn chưa chắc đã rút được. Đừng nói đến mấy cái hoạt động linh tinh như này.
Lâm Triệt Ngôn nhớ rõ năm ngoái học sinh trong trường tổ chức hoạt động, trên cơ bản là tặng quà, xoay vòng là có quà, bét nhất cũng là móc chìa khóa trường. Phần trăm không ra quà chỉ có 3%. Lúc bạn cùng phòng rút được con búp bê không lồ đã làm cậu ghen tỵ. Đến lượt cậu lên, đúng là trùng hợp rơi vào ba phần trăm kia, chệch nhịp hoàn toàn với đại đa số sinh viên trong trường.
"Vui không?"
Bên cạnh truyền đến tiếng của Du Tùy Thâm, ngay sau đó cảm thấy trên đầu hơi nặng, bị đối phương xoa đầu.
Lâm Triệt Ngôn gật đầu, xoa lại mái tóc lộn xộn, "Em chưa bao giờ may mắn như này đâu!"
Cậu suy nghĩ một lát, bữa lẩu hôm nay không thể xem là mình đã mời Du Tùy Thâm được, dù sao cũng được miễn phí, "Nếu không chúng ta đi xem phim đi! Em mời!"
Du Tùy Thâm gật đầu lời mời của cậu.
Bởi vì đây là giờ tan làm, hơn nữa xung quanh lại là trường đại học, lượng người xem phim rất nhiều. Lâm Triệt Ngôn nhìn đám người gần như đều có đôi, lại liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, cảm thấy như đang nằm mơ.
Bảy năm trước cậu từng nghĩ đến hình ảnh này, bây giờ đã thành hiện thực.
"Ngôn Ngôn?"
Giọng nói của người đàn ông làm cho cậu giật mình.
"Hả?"
Du Tùy Thâm: "Khi ở bên cạnh anh đừng có ngẩn người!"
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, trong lòng tự nhủ cậu ngẩn người vì nghĩ đến hắn mà! Nhưng cậu không định nói ra, thật sự quá xấu hổ.
"Em còn quan tâm gì hơn cả bộ phim?"
Du Tùy Thâm lướt nhìn một lượt phim đề cử trước cửa rạp chiếu phim, chỉ đúng bộ phim Lâm Triệt Ngôn muốn xem thật lâu, nhưng vì bận đi làm nên không có thời gian xem.
Còn nhớ hôm trước cậu còn ở trong ký túc xá gào mọi người phải đi xem cùng nhau, kết qur bị chửi bới không nên làm tổn thương đến chó độc thân.
Nhưng rõ ràng Du Tùy Thâm không giống kiểu người biết nhìn mặt đoán ý, hơn nữa mấy ngày trước vị tổng giám đốc này bận chận không chạm đất nên cậu cũng không có cơ hội nói ra.
Không ngờ Du Tùy Thâm lại chọn phim này!
"Anh chắc chắn không?" Lâm Triệt Ngôn cảm thấy hoặc là Du Tùy Thâm chọn sai hoặc là bị hoa mắt.
Nhưng tổng giám đốc đại nhân gật đầu chắc chắn, "Chính là phim này." Dừng lại một chút, "Có muốn mua bỏng ngô trước không?"
Lâm Triệt Ngôn: "!"
Mặc dù luôn cảm thấy hình tượng khác với thường ngày của Du Tùy Thâm, kiểu người không ăn mĩ vị nhân gian như Du tổng lại đột nhiên muốn ăn bỏng ngô, hơn nữa là sau khi ăn cơm xong, thật sự khiến người ta thấy mới lạ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên người đàn ông đưa ra yêu cầu của mình, đương nhiên bạn trai Lâm Triệt Ngôn sẽ làm hài lòng hắn!
Chạy đến trước quầy dịch vụ mua hai phần bỏng ngô.
"Thưa quý khách."
Lúc mới đi lại bị người ta gọi lại.
"Xin chào quý khách, cậu là khách hàng thứ một nghìn ngày hôm nay của chúng tôi, vì thế cậu đã nhận được món quá đặc biệt từ chúng tôi." Cô gái bán bỏng ngô mặc đồ lolita, cười rất đáng yêu, "Đây là hai vé xem phim, số tiền mua bỏng ngô chúng tôi sẽ hoàn lại trong vòng hai tư giờ vào thử của quý khách, xin lưu ý kiểm tra."
Lâm Triệt Ngôn: "??!"
Cậu cảm thấy mình quá may mắn rồi, dường như may mắn tích cóp hơn hai mươi năm được dùng trong ngày hôm nay.
Quan trọng là vé xem phim, lại còn vừa lúc cậu chuẩn bị đi xem phim với Du Tùy Thâm! Hơn nữa vị trí cũng rất tốt!
"Vui như vậy sao?"
Mãi cho đến khi vào rạp chiếu phim, Lâm Triệt Ngôn vẫn còn cười ngây ngô, nhưng lại thấy lo lắng, nói là mời Du Tùy Thâm xem phim, kết quả lại không cần mua vé xem phim.
"Tất nhiên là vui rồi! Đột nhiên em thấy nữ thần may mắn của ngày hôm nay yêu em rất nhiều!"
Lâm Triệt Ngôn nhìn về phía Du Tùy Thâm, "Anh xem, sáng nay Sài Thu Nam báo em có rất nhiều tiền ở chỗ cậu ấy! Sau đó, hôm nay anh lại có thời gian đi với em, ăn lẩu cũng được miễn phí, đến vé xem phim cũng được miễn phí luôn!" Cậu dùng từng ngón tay đếm cho Du Tùy Thâm nghe, híp mắt tựa vào ghế để duỗi thẳng lưng, "Em cảm thấy đây chính là thời gian vui vẻ nhất trong hai mươi hai năm cuộc đời của mình!"
"Không đúng." Người đàn ông ngồi bên cạnh nghiêm túc nói.
"Sao lại không đúng!"
Du Tùy Thâm nhàn nhạt liếc cậu một cái, "Em còn năm mươi hai ngày nữa mới tròn hai hai tuổi, bạn nhỏ Lâm ạ."
Lâm Triệt NGôn bị nghẹn.
Lâm Triệt Ngôn: "...Được rồi, bọn học DU!"
Nhưng đợi đến khi bộ phim được chiếu, cậu mới ra gì đó không ổn. Thậm chí còn liên tục nhìn tên phim trên vé.
Phải biết rằng bộ phim này rất nổi ở năm ngoái, nhân khí luôn đứng top. Hơn nữa dân mạng nói nhạc rất hay. Tại sao lại xảy ra chuyện chỉ có hai người bọn họ xem! Quá là sai!
Chẳng lẽ bất ngờ không chỉ nằm ở bỏng ngô mà còn là bao trọn rạp sao?
Cậu liếc nhìn người đàn ông bình tĩnh xem phim ngồi bên cạnh, cảm thấy không nên nói chuyện này vẫn là tốt hơn. Dù sao cảnh tượng này lý tưởng không thể lý tưởng hơn nữa.
Thừa dịp Du Tùy Thâm đang chăm chú xem phim, cậu lấy điện thoại ra, ánh sáng rất tối, cậu yên lặng đặt chân mình cạnh chân Du Tùy Thâm, chụp một tấm ảnh.
Suy nghĩ một lát, đăng lên nhóm bạn bè tiện thể chặn Du Tùy Thâm.
Bài đăng: [Xem phim với bạn trai.
Xem phim xong đã gần mười một giờ, cả con phố Bạch Thủ trở nên vắng vẻ, hai người đi bộ đến bờ sông.
Trời rất tối, nhưng ánh đèn đường ấm áp, nhìn xa gần giống mặt trăng trên bầu trời. Mặt trăng không phải là trăng tròn, nhưng quầng sáng là một vòng tròn hoàn hảo.
Đột nhiên Lâm Triệt Ngôn nhớ đến những chàng trai cô gái nắm tay nhau ở trong rạp chiếu phim, hình như cậu và Du Tùy Thâm còn chưa nắm tay nhau.
Có lẽ hôm nay là ngày may mắn, thần linh nghe được lời ước của cậu, một giây sau, tay đã bị đối phương nắm lấy. Giống như đụng thẳng vào trong lòng cậu, nắm chặt lấy sinh mệnh.
Du Tùy Thâm vẫn không có biểu hiện gì, dường như động tác của bọn họ đã làm vô số lần, cũng giống như hai người bọn họ vẫn luôn như thế.
"Anh nói xem, có phải anh là thần may mắn của em hay không?" Lâm Triệt Ngôn không nhịn được cầm chặt tay Du Tùy Thâm, dựa vào người hắn, con thuyền bên kia bờ sông, cách đó không xa chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng đường nét, gió không quá lạnh mang theo hơi nước.
"Từ chuyện tiền lời phía Sài Thu Nam do tham gia liên hoan với anh, ngày sinh nhật của anh ở quán lẩu đến lời nhắc mua bỏng ngô của anh ở rap chiếu phim."
Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn cô bé bán hoa ở đó, nói với Du Tùy Thâm một câu: "Đợi em một chút."
Chạy hai ba bước, chọn một bông hoa hồng đẹp nhất, đưa cho Du Tuy Thâm như vật quý.
"Em tặng cho anh...được không?"
Cả hoa hồng và tay đều bị đối phương nắm lấy.
"Ước đi, Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Thâm lên tiếng, "NẾu anh là thần may mắn của em, ước với anh, chắc chắn nguyện vọng sẽ trở thành sự thật."
Trong thoáng chốc, Lâm Triệt Ngôn rất muốn nói: "Em hy vọng anh sẽ không bao giờ rời xa em trong suốt quãng đời còn lại." Nhưng lời ước nguyện này sẽ không có hiệu quả gì, ngược lại nghe như bị trói buộc. Rất giống như pháo hoa.
"Vậy thì, ước được xem pháo hoa, đã nhiều năm chưa ngắm nghiêm túc."
Du Tùy Thâm: "Chỉ có cái này thôi sao?"
Lâm Triệt Ngôn gật đầu.
Du Tùy Thâm thở dài, giống như không hài lòng với ước nguyện của cậu, nhưng vẫn nói tiếp: "Anh là dân làm ăn, không thực hiện miễn phí nguyện vọng của em."
Lâm Triệt Ngôn nói, hôm nay không phải tết, làm sao có pháo hoa được, nhưng vẫn cười, "Được! Anh muốn gì? Nói ra xem được không nào?"
Nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên môi dưới của hắn.
Ước nguyện đã thành.
Đột nhiên bên kia bờ sông truyền đến tiếng vang nhỏ, một chuỗi sáng vụt lên, nhanh chóng nổ tung ở chân trời, ngay sau đó là vô số ánh sáng, rất nhiều tiếng vang nhỏ, nhiều loại pháo hoa bay lên, gần như làm đêm tối thành ban ngày.
Trên chiếc thuyền ở đó không xa, Lâm Triệt Ngôn nhìn thấy đồng nghiệp, nhân viên công ty, thậm chí còn có cả bạn cùng phòng và người trong câu lạc bộ.
"Quên chuyện hợp đồng đi, kết hôn với anh đi, Lâm Triệt Ngôn."