Huyện Kỳ Sơn thuộc quyền quản lý của quận Đam Châu, mà tỉnh thành của Đam Châu là Kim Lăng. Tuy rằng Đam Châu chịu tầm ảnh hưởng của kinh tế và chính trị ở những giai đoạn cuối cuộc thay đổi trào lưu ở đế quốc Đường Tống, nhưng tỉnh thành Kim Lăng lại nổi tiếng với những sự kiện lịch sử có tầm ảnh hưởng cả nước.
Nhưng A Điêu đã lâu không nhớ tên tỉnh thành này, thậm chí những ký ức mơ hồ về tuổi thơ cũng gần như biến mất, nay chợt bị nhắc tới… Dường như, ký ức nào đó sắp ùa ra, nhưng cô lại đè nó xuống, dồn dập hỏi: “Cái này có ảnh hưởng gì sao ạ? Trước kia, em đều đi học ở trường này.”
“Nói không có ảnh hưởng cũng là không có khả năng, bởi vì em là người ở Kim Lăng, hộ khẩu lại không ở huyện Kỳ Sơn này. Trước kia, nó đúng là không có việc gì, dựa theo luật pháp cũ, hộ khẩu ở trên tỉnh thành là có thể ứng tuyển ở huyện dưới mà không bị hạn chế ở cuộc thi tuyển sinh đầu vào. Thế nhưng ngược lại, người ở dưới huyện lại không thể thi ứng tuyển vào những trường ở trên tỉnh thành. Hiện tại, triều đình đã ra lệnh cấm, các nơi tuyển sinh đầu vào phải theo tuyến*, không được lẫn lộn, nên hộ khẩu ở đâu liền học ở đó. Nếu có ẩn tình, chủ hộ khẩu phải đăng ký làm thủ tục với Bộ Hộ* cùng bộ giáo dục, mọi trường hợp cần phải được xét duyệt và thông qua thì mới có thể nhập học vào các trường cấp ba ở quận huyện.”
(Tuyển sinh theo tuyến: học đúng tuyến là trong trường hợp học sinh đăng kí học ở trường phải có sổ hộ khẩu tại nơi có trường học muốn đăng ký. Hộ trú ở quận nào thì học trường quận đó.
Bộ Hộ – 戸部: là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến, tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay ở Việt Nam.)
“Lại nói tiếp, cái hộ khẩu này của em là một ưu thế đó. Những kẻ giàu có phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua bán tài sản và đầu tư nhà đất mới có thể đáp ứng được các quy tắc được châu phủ định ra, chỉ nhằm có thể được di dời hộ khẩu, để con cái họ có thể vào tỉnh thành đi học. Em này…”
Các giáo viên hiểu rõ tầm quan trọng của nguồn tài nguyên giáo dục hơn bất kỳ ai. Do tầm quan trọng của phân tuyến trường học theo hộ khẩu, vì tránh những trường hợp luồn lách học trái tuyến, luật pháp triều đình đã nâng độ bảo mật của tất cả tin tức về học sinh ở bộ giáo dục, cho dù là giáo viên của trường học cũng không có quyền hạn xem xét, cho nên hầu hết các giáo viên cũng không biết hộ tịch cùng gia đình tư liệu của học sinh trong lớp học.
Nghe vậy cô liền nhận ra, giọng nói của giáo viên này mang theo chút hâm mộ.
Để có thể có được hộ khẩu ở Kim Lăng, bỏ ra trăm vạn tinh tệ chưa chắc đã di dời được.
Nhưng A Điêu biểu tình như vừa giẫm phải phân chó vậy, “Thưa thầy, thực sự không có biện pháp khác sao ạ?”
Giáo viên thật nhanh cũng hiểu rõ chỗ khó xử của A Điêu. Là con nhà tỉnh thành lại phải sống ở huyện thành nhỏ nơi hẻo lánh xa xôi thuộc tuyến mười tám này, sau lưng tự nhiên cũng có chút lý do khó nói, cũng chẳng trách A Điêu lại rối rắm như vậy. Thấy vậy, giáo viên nghiêm mặt nói: “Nếu như em không có biện pháp nhập học ở bên Kim Lăng, hiện tại em chỉ có thể đi tới Kim Lăng… Mau chóng hoàn thành các thủ tục tương quan, chỉ cần em cùng chủ hộ đi xử lý các hồ sơ giấy tờ, quan nha châu phủ cũng sẽ không gây khó xử. Nói cho cùng thì em cũng chỉ di dời xuống, chứ không phải chuyển hộ khẩu lên trên.”
Dù nghe được đây không phải là việc khó gì, nhưng A Điêu vẫn không yên lòng lắm. Cô chỉ đành miễn cưỡng ứng phó vài câu, rồi xin giáo viên cho một phần công văn, để tiện cho cô đi giải quyết hồ sơ…
Nhìn A Điêu kéo vali một người rời đi, Triệu Dân liền muốn an ủi vài câu, nhưng lại bị người nhà kéo đi đăng ký.
“Cô bé kia không phải là học sinh đứng nhất trường hay sao?”
“Đúng rồi, là hạng nhất trường, trước kia thường được trường tuyên dương nên phụ huynh có nhìn thấy.”
“Ồ, nguyên lai người trong tỉnh thành, vậy cô bé có thể đi học ở trường trong tỉnh thành?”
“Cô đúng là suy nghĩ nhiều, số lượng tuyển sinh mỗi năm của các trường học trong tỉnh thành là rất ít. Những kẻ có tiền trên khắp Đam Châu đều muốn nhét con mình vào danh sách ứng tuyển. Dù có thành tích tốt, thì cô bé cũng chỉ là hạng nhất ở trường làng mà thôi. Cho dù cô bé có hộ khẩu ở tỉnh thành cũng vô dụng, thì cũng chưa chắc đã xin được một suất để nhập học, người đứng xếp hàng đều đến chờ mấy năm. Trường hợp này, tôi nghĩ cô bé cũng chỉ có thể nắm chặt thời gian hoàn thành các thủ tục cần thiết rồi quay lại đây nhập học… Nhưng đống thủ tục này rắc rối lắm, người lớn còn muốn phát điên, cô bé này còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, sợ là làm không kịp. Nếu bỏ lỡ thời gian tuyển nhận, nói không chừng cô bé cuối cùng ngay cả đi học cũng không được. Giáo viên vừa rồi có thông báo, thời gian tuyển sinh bắt đầu vào nửa tháng sau đó.”
“Cũng không biết gia đình cô bé đã làm gì, mà lại khiến người lưu lạc như vậy, thật là vô trách nhiệm.”
“Cô bé hình như là trẻ mồ côi… Được lão đạo sĩ nhận nuôi. Trước kia, người ta có nhắc tới tiểu đạo cô mang điềm xui chuyên làm tang sự cho người chết, chính là cô bé… bị người nhà vứt bỏ, khó trách ba mẹ Triệu Dân không cho cậu bé đi qua đó.”
Có người cảm thấy đáng tiếc, có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người làm người nhà bớt nói một hai câu để tích đức một tí, đừng thiếu đạo đức như vậy.
Giữa lúc ồn ào nhốn nháo, cuối cùng những người này vẫn tập trung vào vấn đề học hành của con em mình.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Trong trường, ai cũng ầm ĩ ồn ào, cổng trường lại an tĩnh.
Bác bảo vệ ở cổng trường thấy được một cô bé lẻ loi kéo vali đi đến sạp bán khoai lang nướng trước cổng. Cô mua một củ nhưng không ăn mà cầm nó phủng trong tay, ngồi xổm ở bên đường.
Bác nhận ra được cô bé này, từ ngày đầu tiên nhập học liền gầy trơ xương trông chẳng khỏe mạnh cho lắm, tuy hiện giờ đã có da có thịt, nhưng vẫn nhỏ gầy so với các bạn học hơn rất nhiều.
Cô nhìn như một đứa trẻ tội nghiệp không ai quan tâm.
Bác định đi qua hỏi tình huống, sợ cô bé xảy ra chuyện, lại thấy một chiếc xe huyền phù dừng lại ở ven đường.
Chiếc xe đến trước mặt A Điêu liền dừng hẳn.
Cửa xe mở ra, quan ủng* cùng đôi chân dài lọt vào trong tầm mắt, A Điêu ngẩng đầu, Phong Đình giống như con gấu đang cúi đầu xuống nhìn cô.
(Quan ủng: Giày ống của quan)
Anh cái gì cũng không nói, chỉ đưa cho cô một phần văn kiện.
A Điêu buồn bực, cầm lấy xem, đột nhiên trợn to mắt lên, “Thư đề cử?!!”
“Anh được thăng chức?!”
Phong Đình nhướng mày, “Xem ra em biết rất rõ về những chuyện chính vụ này.”
Suất nhập học vào trường cấp ba ở những nơi như Kim Lăng là cực kỳ khó kiếm, muốn ứng tuyển cần phải có hộ khẩu thường trú ở tỉnh thành cùng thành tích loại ưu, không thì cũng phải đập tiền luồn cúi quan hệ, ngoài ra còn có một trường hợp ngoại lệ nữa là thư đề cử.
Thư đề cử có ý nghĩa tương tự với việc đi cửa sau, nói chính xác thì thư đề cử chính thống hơn. Chúng thuộc về quan liêu quan viên trong bộ máy hành chính dùng để tiến cử học sinh vào trường học, thường sẽ có trọng lượng hơn nhiều so những doanh nhân giàu có đập tiền đi cửa sau. Việc này cũng được pháp luật cho phép.
Trên văn bản được giải thích như sau: những nhân tài tiềm năng được phát hiện trong hoàn cảnh đặc biệt, họ có thể được đặc cách xét tuyển và tiến cử nhập học.
Mà nếu anh chỉ là bộ đầu ở huyện Kỳ Sơn, liền quan cửu phẩm cũng chưa đến, anh sẽ không có tư cách tiến cử.
“Không phải đâu, đây là em ngẫu nhiên đọc sách liền biết, anh hiện tại là mấy phẩm?”
Chẳng lẽ đã là cửu phẩm Võ Học Dụ (九品的武学谕)? Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi anh có thể tra được hộ tịch của cô.
“Tòng bát phẩm Phó Đoàn Luyện (从八品副团练).” Phong Đình nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng A Điêu lại có chút kinh sợ, hơi một suy tư, rồi ngay ngắn hỏi: “Tai họa ma linh lần này rất nghiêm trọng sao?”
Cô cũng không cảm thấy bản thân mình có nhiều mị lực hoặc là ưu tú đến độ có thể khiến người ta tiêu vốn đầu tư trước, có thể làm Phong Đình giúp cô mà không cần lý do. Luôn có chút nguyên nhân, đó chẳng qua là muốn cảm kích sự hỗ trợ của cô, lại nói —— nếu như cô không trình báo lên, phỏng chừng hậu quả sẽ thật thảm thiết, đừng nói thăng quan, Phong Đình không bị giáng chức vị đã là không tồi rồi. Vì vậy, anh mới có qua có lại.
“Huyện Kỳ Sơn cùng bảy tám huyện cằn cỗi khác ở phía bắc đã phát hiện được chín Địa Quật. Những cái ở ngoài huyện thì không nói, nhưng phía dưới những Địa Quật trong huyện có rất nhiều ma linh như giun đất biến dị, cửa ra vào lại bí ẩn. Cơ thể chúng có thể biến hình đổi dạng, đuôi còn phun ra độc khí gây tê, ăn thịt người không một tiếng động. Số thương vong bên kia đã lên đến hàng nghìn đơn vị, không như chúng ta bên này có em nhận thấy có điều bất thường mà trước tiên báo án, lại nhờ manh mối mà chúng ta có trực tiếp tìm được Địa Quật bên dưới gốc đa già. Hầu hết chín cái Địa Quật kia đều được tìm thấy vào ngày hôm sau, thậm chí có chỗ gần hai ba ngày sau mới tìm được. Hơn nữa, dưới tình huống chúng ta chỉ phát hiện ngay sau khi nhận được tin tức em đăng báo lên cùng dấu vết ma linh có thể dùng hốc cây che lấp cửa xuất nhập sào huyệt, em nói thử xem đã chết bao nhiêu người rồi?”
A Điêu hít hà một hơi, bỗng nhiên ý thức được rằng thật may mà bản thân chui ra từ cái hầm kia vừa đúng lúc thấy được con giun đất biến dị trên cây đa kia.
Ai sẽ nghĩ đến ma linh xuất hiện lại là giun đất biến dị chứ? Ai lại có thể ngờ rằng đến giun đất hiện giờ sẽ mượn hốc cây cùng Linh Môn hợp thành Địa Quật dùng để ra vào lòng đất giết người lúc nửa đêm?
Khí độc gây tê kia thoạt nhìn không lợi hại mấy, nhưng kết hợp với những đặc tính của giun đất lại trở nên lợi hại vô cùng, khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Cây cao đón gió, do những hậu quả ở những huyện khác thật sự quá thảm thiết, dân chúng sôi sục lầm than, ngược lại so với huyện Kỳ Sơn chúng ta bên này có thể khống chế được tình huống, chiến tích nổi bật, từ quan huyện lệnh đến quan sai như anh cùng với những người khác đều được đến ngợi khen cùng đề bạt thăng chức.”
“Tuy nhiên, theo lý thuyết thăng quan tiến chức cũng sẽ không nhảy qua nhiều phẩm cấp như vậy, em thử đoán xem đây là vì cái gì?”
Được huyện lệnh đề bạt là chuyện bình thường, do người ta là người đứng đầu một huyện. Nhưng việc đề bạt thăng chức cho quan sai cũng chẳng thể nào ba bước nhảy vọt trực tiếp lên thành tòng bát phẩm Phó Đoàn Luyện, ngày sau thăng quan tiếp liền có thể cùng cấp phẩm huyện lệnh được.
“Bởi vì… Hiện tại nha môn muốn tuyển chọn người tài —— tu luyện nhân tài. Hiệu quả tu luyện của anh bên cạnh Linh Môn dưới tán đa đạt được rất tốt, nên triều đình kiểm tra xác định được tư chất của anh không tồi, rồi mới được thăng chức cao như vậy?”
Phong Đình cười, giơ tay chỉ thư đề cử trong tay cô: “Đúng như những gì em hiểu, đây xem như là quà tạ lễ, hai người chúng ta ngày sau không ai nợ ai.”
Thư đề cử không phải là có thể tùy tiện viết, mỗi vị quan viên chỉ có số lần tiến cử tương ứng với cấp phẩm riêng của mỗi quan chức, như Phong Đình là phó đoàn luyện sử, thì trong suốt nhiệm kỳ nhiều năm, anh cũng chỉ có hai lần tiến cử.
Số lần ít như vậy, với tình trạng căng thẳng của quan liêu triều đình hiện nay, hầu hết các quan viên đều trao đổi với nhau mà đề cử con cháu trong nhà đối phương để tụi nhỏ có vào học ở trường tốt.
Cũng không biết Phong Đình có con cháu gì hay không, nhưng dù bản thân anh không có, thì những người thân của anh phỏng chừng cũng trông mong không thôi.
A Điêu là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng da mặt cũng khá dày, hành vi đạo đức lại không cao, “Tuy nói em đã giúp anh, nhưng anh từng cứu mạng em, tính đi tính lại thì có vẻ anh vẫn bị thiệt thòi. Nhưng nếu anh thật sự muốn giúp em, cho em cơ hội tốt như vậy, em cũng không tiện từ chối, em cảm ơn ạ, ngày sau… chờ em sau này thành công phát đạt, nhất định sẽ hồi báo lại phần ân tình này, anh có thể cho em phương thức liên hệ được không?”
A Điêu tinh ranh cất thư đề cử đi, thầm nghĩ tiền đồ tương lai của đối phương là vô hạn, hiện tại mượn sức trước, về sau nói không chừng có thể là cái đùi vàng đó.
Phong Đình nhìn thấy sự giảo hoạt đầy tính trẻ con trong tròng mắt đen như trân châu của cô, bật cười, “Liên hệ liền quên đi, em người này quá xui xẻo, dính tới em chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.”
A Điêu: “…”
Lời này là của anh, em một chút cũng hổng muốn nghe.
“Trần A Điêu, mặc dù anh không biết trong quá khứ em đã trải qua chuyện gì ở Kim Lăng bên kia, nhưng anh nhắc nhở em một câu, hiện giờ thế giới này đã thay đổi, mạng người như cỏ rác, em chắc hẳn đã cảm thấy được rõ ràng.”
“Thế cục rộng lớn, nếu có thể hướng lên trên đi được liền bò lên, đừng dùng tầm mắt thiển cận mà giới hạn bản thân tại huyện Kỳ Sơn này.”
Phong Đình thuận tay lấy đi khoai lang nướng trong tay cô, rồi lên xe nghênh ngang mà đi.
A Điêu: “?”
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Ba ngày sau, trên một phi thuyền đi đến Kim Lăng, A Điêu một bên đọc sách, một bên lại đau lòng tiền vé tận 888 tinh tệ, nhưng tiêu tiền cũng có chỗ tốt.
Thế giới rộng lớn, ba quốc gia chia cắt phần lớn lãnh thổ cùng tinh vực. Ngay cả chuyến di chuyển của phi thuyền bay qua các huyện thành cũng là một ngày hành trình, huống khoảng cách từ huyện thành đến Kim Lăng lại xa xôi, nếu còn ngồi đoàn tàu huyền phù cũng cần chạy tận mười ngày đường mới tới.
Hiện tại thời gian rất quý giá, dù cô còn tận nửa tháng, nhưng cô cũng còn cần phải lo chạy thủ tục giấy tờ cùng đề phòng có việc ngoài ý muốn xảy ra, nên thời gian của cô có chút eo hẹp. Ngày đó, sau khi Phong Đình rời đi, cô lập tức mua vé phi thuyền đi Kim Lăng.
Cứ như vậy, thời gian ba ngày chắc là đủ cho cô lo liệu xong mọi việc.
Trên thực tế, phi thuyền huyện thành tuy tốt hơn cái của Tưởng gia một chút, nhưng lại không thể so với những phi thuyền trung cấp cùng cao cấp.
Suy cho cùng, nó cũng là một phi thuyền, mà hầu hết những người có thể ngồi ở đây đa phần là những người có kinh tế tốt, nên linh thông mọi tin tức cũng như những lời đồn thổi, về cải cách giáo dục, về dịch tả đang bùng phát ở nhiều nơi, cùng với việc ai đã có được Linh Môn và vật dẫn linh khí.
A Điêu đã đến căn tin ăn cơm mấy lần, nên có nghe được vô số lời bàn tán, khó phân biệt thật giả, nhưng có mấy lần cô cũng bị doạ sững sờ.