Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Có người nói nhân tài hạng ba chờ giá cao, nhân tài hạng hai lên giá ngay tại chỗ, còn nhân tài hạng nhất lại chào giá trên trời mà người ta sẽ không trả giá thấp xuống.

Song, bi3n thái hạng nhất lại làm tất cả thiên tài điên hết.

Vốn chuyện này chỉ có người bên Ớt Xanh Da Hổ mới biết. Vì sợ người khu khác vây công, bọn họ không đánh tiếng ra bên ngoài, thậm chí ước gì tin tức này chìm xuống, tránh cho 30 quái thai siêu việt tại vị trí đầu giế t chết. Bọn họ bị tai bay vạ gió là thế nhưng sau lưng vẫn bày đủ loại sục sạo thăm dò: Là ai, rốt cuộc tên hạng nhất này là ai, giở quẻ à! Tìm đường chết sao! Có phải là mày không, thằng Âm Chó Già!

Bị mấy chục người nhắn riêng phiền phức vô cùng, Âm Thương Hạc nhất trí đóng phần mềm. Toan đổi tên, chợt Từ Duệ nhắn sang: Dữ quá.

Âm Thương Hạc sửng sốt, người này trúng tà? Còn tới liên lạc với mình.

Cảm thấy mình làm việc này? Còn làm tới độ đầy khí phách lồ lộ ra ngoài?

Âm Thương Hạc: “Không phải tôi.”

Từ Duệ: “Ờ.”

Âm Thương Hạc suy nghĩ một chặp, nghĩ về việc kế tiếp giả như có trận thi cần đoàn đội, cậu ta không cần cân nhắc Liên minh Học phủ gì đó như Tiêu Ải.

Học phủ móc nối với Học phủ có ích lợi gì, một đám người liên lụy cả thôi.

Cậu ta chỉ cần cá nhân những người ưu tú.

Từ Duệ này đủ mạnh mẽ, nếu cộng thêm Tiêu Ải và Hàn Trạc nọ, tỷ lệ sinh tồn của bốn người bọn họ sẽ cao hơn rất nhiều.

Về phần mấy người khác ấy à, cậu ta mặc kệ.

Cứ vậy đi, không đổi tên, cứ để cho người ta hiểu lầm thế thôi, dù sao có hảo cảm bên Từ Duệ là được.

Vả lại chỉ sợ những quái thai xếp hàng đầu sẽ không phản ứng với chuyện nhỏ nhặt này… Cậu ta cũng không sợ!

Âm Thương Hạc cân nhắc toàn diện, nhanh chóng bỏ qua chuyện đổi tên.

Bên kia, Từ Duệ kiểm tra sức nóng của việc ồn ào trên mạng một hồi, thấy Âm Thương Hạc không đổi tên bèn buông điện thoại di động xuống, bắt đầu kiểm tra căn phòng trước mắt.

Mặt ngoài các căn phòng đều như nhau, mặt trong sẽ có sự đồng bộ khác biệt, mỗi tội có lẽ đẳng cấp sẽ dựa theo điểm tích lũy hoặc tổng xếp hạng để tính toán.

Cô ấy xếp đằng sau hơn một trăm người, không biết có được đãi ngộ gì.

.....

Giống như Âm Thương Hạc dự liệu, những người xếp hạng đầu có động tĩnh rất nhỏ, có lẽ không đoái hoài tới, có lẽ thấy không quan trọng, có lẽ nhìn từ trên cao xuống và chỉ thấy tôm tép nhãi nhép nên chẳng màng; tuy nhiên thật sự có người điều tra.

Đáng tiếc Viện Lộc Sơn này đáng tin cậy tột cùng, họ tách ra thành các khu và bạn không thể tìm ra danh tính thực của người đã đổi tên ID, trừ phi bạn tập trung tất cả 998 người ở khu Ớt Xanh Da Hổ Số 13 và lần lượt sàng lọc.

Vẫn có người tìm tới A Điêu nhưng họ nhanh chóng lướt qua, dù có là người trong nội bộ, tham gia kỳ thi, vẫn không ai xác định được đó là cô.

Bởi vì ngay từ đầu Nhiêu Tuyết Nhã đã trao đổi tin tức với A Điêu, trước hết đổi tên, kế đó… cảm ơn mấy người tại Đại học Đông Lâm đã tung cho một cơn bão trước đó.

(P1)

Một người có huyết thống nguyền rủa, không có duyên với Vi Quang, sẽ không có năng lực và tính cách mạnh mẽ nhường này.

350 là một số điểm không thấp, thật nhiều người xếp sau đó toàn là rồng phượng trong số những người đi ra từ đại học và Học phủ hàng đầu Kinh Đô. Bạn muốn bỏ con nhóc thối khúm núm Trần A Điêu, cái đứa đắc chí vì lôi kéo được Triệu Nhật Thiên và bày đặt làm X, vào hình tượng nhân vật cường hãn như vậy ắt làm nhiều người không tiếp thu nổi. Quan trọng nhất là loại nữ sinh nhỏ bé dễ dàng bị giày vò gây hấn này còn có thời gian đi kiếm đồ ngọt, trong khi chỉ dựa vào thời gian đã không cách gì trù liệu cho kín kẽ.

Trừ phi có thể xác định được nhân vật KO bọn Đại học Đông Lâm là Trần A Điêu.

“Bề ngoài giống nhau nhất thì thường sẽ không có khả năng nhất. Nó lớn lối thế không sợ bản thân bị hoài nghi? Chưa kể còn dám gây hấn với 30 người đầu tiên như vậy, chả lẽ đầu óc nó úng nước.”

“Tôi hoài nghi là người có thù với Đông Lâm. Trương Sinh Cáp bên Đông Lâm kiêu căng cỡ đó, gây hấn với nhiều người; hoặc là thiên tài từng qua lại với Triệu Nhật Thiên bèn giúp nó xử lý?”

“Đam Châu thú vị đấy. Tôi có tin tình báo, tộc họ Gia Luật còn chưa bị diệt sạch, có thể đang ẩn nấp ở Học phủ Đam Châu hoặc Hàn Châu.”

“Học phủ Đam Châu và Hàn Châu?”

Có người nhàn rỗi đi thăm dò. Suy cho cùng không cần họ tự mình ra tay vì phần lớn người trong top 100 đều có bối cảnh, mạng lưới giao thiệp rõ rành.

Ngặt nỗi có người nhanh chóng tra ra bọn bên Đại học Đông Lâm bị KO rụng hết đều dính dáng tới cùng một người.

Ai nấy cùng là thành viên của cùng một mạng lưới giáo dục, có mối quan hệ lợi ích mạnh mẽ.

Giờ phút này, người của điểm sát hạch khu Cánh Đồng Hoa Cải Dầu Số 11 nhất loạt ở hết trong nhà mình. Biểu hiện của khu vực họ vẫn ổn, có được hai ông lớn trong top 30, một người là Bách Lý Nhàn Quân, một người là Nam Cung Chước Liệt.

Hai gia tộc bất hòa, hai người sao đồng lòng, song bấy giờ họ cùng khó chịu về một người.

Loại khó chịu này xuất phát từ tâm tình vốn đã xấu.

Quá trình dự thi đơn giản cỡ đó vậy mà bọn họ chưa tới được 10 vị trí đầu. Không vào top 10 thì thôi, còn không lọt vào nổi 20 vị trí đầu tiên.

Nhục nhã vô cùng.

Hết lần này tới lần khác còn có một tên ất ơ lén lút mặt dày trơ tráo xếp hạng gần 30 bày ra ID kiêu ngạo gì nữa.

Đúng là biết thu hút sự chú ý người ta, thế mà nhát như thỏ. Nhân vật bực này… đáng khinh thường không?

Tất nhiên khinh thường rồi, tuy nhiên tính cách hai người ngông cuồng điên loạn là thế thì sao mà tha cho đối phương được.

Vợ? Con chó, mày xứng à!

Vì thế bọn họ đều vận dụng lực lượng khổng lồ của gia tộc bắt đầu điều tra.

Bên Bách Lý Nhàn Quân, ả nhìn cấp dưới phân tích báo cáo các loại suy đoán và tỷ lệ khả năng, thốt nheo mắt.

Trần A Điêu, hình như cái tên này nghe khá quen.

(P2)

.....

A Điêu thây kệ liệu những người này hoài nghi tới cô hay chăng. Hoài nghi càng tốt, làm chuyện này ầm ĩ lên thôi. Nói gì thì nói cô đã ở trong địa bàn Viện Lộc Sơn, kế đó không cần chạy đi bậy bạ là không sao.

Dù sao đợt ID đầu tiên đã moi ra được 1 tỷ, đợt ID thứ hai có tận 3 tỷ, chưa kể nó vẫn còn tiếp tục tăng vọt.

Chao ôi, kỳ thi của Viện Lộc Sơn này đúng là cứu tinh của cô mà, nóc nhà quá dữ.

Cô hài lòng, đoạn liếc nhìn các nhân vật trong top 20 của bảng tổng xếp hạng.

Ghê thật, tâm cảnh không tầm thường đâu, không có ai cho tí năng lực niệm gì cả.

Trái lại có hơn 20 người dao động tương đối lớn, một người trong đó còn có vẻ quen mắt.

Bách Lý Nhàn Quân.

A ha, vô thức chọc vào người ta? Không chừng hiện tại tìm ra mình rồi, với năng lực của nhà họ Bách Lý âu có thể sục sạo ra được.

Điều này thật tuyệt vời.

“Nhưng có phải người hạng nhất này có độc không, 2000 điểm, gấp đôi vị trí thứ hai. Chẳng lẽ tìm được khu nghỉ ngơi của người mặc đồ đen rồi diệt sạch?”

A Điêu đoán đại vậy mà đã nói trúng chân tướng.

Quái thai trên đời này đúng là vô tận.

Song đây là chuyện của người khác. Bấy giờ cô kiểm tra nơi ở, phòng khách không có gì ngoài việc cổ điển, có phong thái riêng, trông ra được Viện Lộc Sơn có gốc gác.

Lúc A Điêu dùng đồng hồ xem đại khái khu tu luyện, cô thốt ngỡ ngàng.

Khu tu luyện được chia thành ba khu vực.

Khu đọc sách, khu tu luyện, khu dược liệu.

Không khác Học phủ là bao cũng không khác gì nhà ở Học phủ, nhưng đẳng cấp tới cỡ mấy cái Eo Vì (LV- Louis Vuitton).

Dù sao A Điêu không hay được người khác mang cấp bậc gì, nhưng nồng độ linh khí của khu tu luyện có thể sánh với nồng độ do hai Cổng Linh Hồn lớn phóng thích; trên mặt đất còn có Trận Tụ Linh cao cấp và Trận Pháp Tĩnh Tâm phụ trợ. Thuốc trong khu dược liệu cũng có trận pháp tương ứng, trên kệ có thật nhiều loại thuốc đặt thẳng thừng ở đó để bạn tùy ý lấy dùng. Dẫu chỉ mang cấp tầm trung nhưng vẫn đủ để bổ sung tối đa một ít thiếu sót của người tu luyện rễ cỏ.

“Vì để cho bọn họ tận lực đuổi kịp một ít trong những ngày này? Xem chừng về sau chắc chắn có thi đấu.”

Nhưng những thứ này đều không phải điều A Điêu để ý bởi lẽ cô không thiếu thốn trong phương diện ấy, thậm chí tăng gấp đôi những đãi ngộ đây vẫn không đủ ảnh hưởng đến cô quá nhiều. Thứ làm mắt cô sáng lên chính là khu đọc sách thoạt trông khiêm tốn nhất.

“Trời ơi, toàn là sách cổ đời đầu tiên! Còn có cả mấy nghiên cứu của các nhà khoa học đương đại về năng lượng linh khí...”

Mắt A Điêu nhanh chóng nhìn chằm chằm vào một khu vực.

Sách cổ huyết thống đời đầu tiên + báo cáo cốt lõi về nghiên cứu huyết thống đỉnh cao đương đại.

“Đây mới là lòng thành tâm lớn nhất của Viện Lộc Sơn rồi, quá ư dồi dào hùng hậu.”

.....

Lúc A Điêu ra sức đọc chăm chỉ, bên Tiêu Cận cũng biết tình huống dự thi hôm nay.

Đối với cô ấy mà nói, nghiên cứu hướng đi của những thiên tài đỉnh cao này có lợi cho việc phân tích thế lực phân bố sau lưng bọn họ. Ngặt nỗi thằng em nhà mình nhắc tới vụ ba tôi làm cô ấy thấy đôi phần thú vị, kế đó nhìn cái tên được đổi lại mà thấy buồn cười.

Cười xong, cô ấy điều tra tình báo thu thập được từ nhân viên tình báo tại Kinh Đô về đợt thi tại Viện Lộc Sơn và nhíu mày.

(P3)

Xử được nhà họ Trần chính là xử được Đam Châu, kế đó là năm châu.

Người này không hào sảng, hệt con đường lén lút của mấy người đó.

Bàn đầu không để ý cho lắm, có điều Tiêu Cận nhìn ID dính líu tới Trần A Điêu này, tiếp đó kéo cả Triệu Nhật Thiên ra. Cô cảm thấy trong đó có quỷ.

Xem ra phải tới Kinh Đô sớm hơn thôi, còn thú vị hơn những gì cô ấy hằng dự đoán.

“Triệu Nhật Thiên, Trần A Điêu...”

Nếu phân thân đã thành, như vậy tố chất của người ta vượt xa dự đoán của cô ấy.

Phải biết rằng chính cô đã luyện ba tháng, Trần A Điêu này lấy được bia cổ mới 20 ngày mà thôi.

Nhưng vấn đề huyết thống này là gì?

Tình báo về tổ tiên nhà họ Trần bị xóa sạch? Ai đã làm chuyện này?

“Niên đại lịch sử của 300 năm trước đã bị xóa tuy nhiên nhà họ Trần không phải trường hợp đặc biệt, hễ những bên cặp cảnh này đều có liên quan đến chiến dịch hủy diệt cuối cùng của đời đầu tiên. Nhà họ Trần này nhìn bình thường là thế đâu ngờ được cũng có tổ tiên tham dự, thậm chí còn bị nguyền rủa đến nỗi huyết thống tiêu tan.”

Đây là hận thù lớn cỡ nào? Và người phát ra loại nguyền rủa này lại mạnh nhường nào?

.....

Màn đêm buông xuống, trên bàn làm việc trải rộng bản thảo, đủ loại trận đồ và tính toán, so với việc không làm được khi trước, giờ đây hình như cô mơ hồ bắt được một ít cảm hứng với những tài liệu trân quý này. Tuy nhiên cô vẫn cần nghiên cứu vì nói gì thì nói việc này quá lớn, cô lại không muốn mượn tay người khác để rồi lộ bí mật. Cho nên cô đành tự làm lấy.

Đêm khuya vắng lặng, bỗng nhiên đồng hồ gửi tin nhắn sang.

Tám giờ sáng ngày mai, kỳ thi đầu tiên của Viện Lộc Sơn: thi Văn.

Ngoài ra không còn gì nữa ngoài ghi chú bảy giờ phải tập hợp ở quảng trường, và được dịch chuyển tập thể tới nơi thi.

.....

Ngày hôm sau, A Điêu nhìn mình trong gương sau khi tắm xong, nhìn chằm chằm vào đám quần thâm vào lúc sáu giờ: “Đúng là cha mẹ cũng không nhận ra.”

Cô xoa mặt, biến mặt thành bộ dáng thích hợp. Dẫu cho cô yêu cái đẹp nhưng bình thường như bao người mới giữ mạng an toàn được.

Tiếp đó cô chuẩn bị ăn ở phòng bếp. Lúc vừa mới chiên trứng, cô nhìn thấy phòng bếp đối diện của nhà bên cạnh. Cũng là phòng bếp, cũng với cửa sổ mở hoang hoác.

Nhưng không nhìn thấy người, chỉ thấy muôi phẳng và nồi tự động.

(P4)

Nấu ăn bằng cách điều khiển từ xa.

Ghê thật.

Khi A Điêu kinh ngạc, cô nhận ra người này là Tề Biệt Viện.

Trước đây cô từng quan sát thấy chốn này không phân chia khu vực dựa theo thứ hạng, có thật nhiều người xếp hạng phía sau cô đang ở bên cạnh, đâm ra ở cạnh bên Tề Biệt Viện là điều trùng hợp mà thôi.

Tề Biệt Viện cũng nhìn thấy cô bèn lên tiếng chào hỏi, bộ dáng rất hiền lành.

A Điêu cười đáp lại, đoạn, cậu ta đổ đồ ăn trong nồi ra và nói với sang cách một cái cửa sổ: “Hôm nay cô nương Trần ra ngoài nhớ cẩn thận một chút. Tôi thức dậy đã phát hiện chuyện của cô và bên Đại học Đông Lâm bị người ta tiết lộ ra ngoài. Bấy giờ người nhà của bọn họ đang tố cáo cô dùng việc công báo thù riêng... Có thể cô sẽ gặp rắc rối.”

A Điêu sửng sốt một hồi: “Ai? Người thân bọn họ đang gây rắc rối cho tôi? Không thể nào đâu, chắc chắn Viện Lộc Sơn cản người ta được, bọn họ sẽ không thể xông tới đánh tôi.”

Tề Biệt Viện thở dài: “Đúng là có nghĩa lý này, quấy quá thật. Ngặt nỗi không chỉ có mấy người kia mà là mấy chục người, bọn họ đều cảm thấy do cô làm hết.”

A Điêu vớt trứng chiên ra, trứng muốn cháy tới nơi. Cô khó chịu bảo: “Tùy bọn họ đi, dù sao vẫn không làm gì tôi được, nhưng mà cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Tề Biệt Viện: “Khách sáo rồi.”

A Điêu bưng mâm đi tới phòng ăn ăn sáng, vừa ăn vừa thông qua tầm mắt bên Triệu Nhật Thiên xem xét tình báo của phủ Đô đốc. Cô nhíu mày khi xem xong.

Bồn Cầu: “Tối hôm qua cô nói nhất quyết chuyện bên Đại học Đông Lâm sẽ nổ ra, sau lưng có người lợi dụng việc này nhằm xử cô. Thế là cô đã để cao thủ tình báo bên phủ Đô đốc chuẩn bị từ trước, chờ xem động tĩnh hôm nay. Vậy giờ tìm ra được chưa?”

A Điêu: “Điều tra ra rồi, đến từ phía Bắc, có quan hệ với lợi ích giới quân sự và chính trị phía Bắc. Chậc chậc, cứ bảo nói phía Bắc hung hãn vậy nhưng đâu chống đỡ được như phía Nam đâu, còn mông cứ quay về phía vương tộc và dòng họ nhà vua. Xử phía Nam à, e tôi chỉ là một mắt xích trong đó.”

“Thanh Châu quá mạnh không xử nổi thế là bọn chúng muốn xử Đam Châu yếu nhất. Khéo sai Khúc Giang Nam tại Đạm Châu trở mặt với nhà họ Khúc, hệ thống chính trị phía trên nhà họ Tống không dám ra tay thiếu suy nghĩ… Thế là họ muốn lấy nhà họ Trần để tạo cơ hội cạy cục đá Đam Châu. Vừa lúc Trần Nhiên quản lý doanh trại Quân Tuần tra, nửa bước nhúng tay vào quyền lực quân sự, trong khi đã trải đệm xong bên Trần Tốn. Thế là hiện tại chỉ thiếu việc bắt thóp được nhược điểm của Trần Nhiên, đổ tội vấn đề của hai cha con thẳng lên tới Trung ương. Sau đó bọn chúng đổi thành người khác, từng bước nuốt chửng quân quyền Đam Châu, cuối cùng phân chia năm châu, đến lúc đó chính là thời cơ cho thế lực phía trên xâm chiếm năm châu.”

Không phải là một thế lực độc lập mà là có sự hợp tác phân công của nhiều bên; hoặc trùng hợp, hoặc sớm có âm mưu, dù sao lợi ích của chúng là thứ thống nhất.

Giống như vụ Trần Tốn bị xử, quẳng qua anh ta đụng phải lợi ích của một đoàn người bên Đại học Đông Lâm. Kẻ cao nhất của nhóm người này nằm ở Viện Nghiên cứu Khoa học, là một viện sĩ.

Lấy việc nhỏ mưu toan chuyện lớn, phải nói bố cục quân cờ thế này là điều đúng đắn.

Nhiều thủ đoạn chính trị toàn cân nhắc con đường như vậy.

“Sai là sai ở chỗ nhà họ Trần không có căn cơ, quá yếu.”

Bây giờ A Điêu không màng tới chuyện nhà họ Trần có yếu hay không. Ngặt nỗi thế giới này chú trọng liên đới trong việc diệt tộc nên trước khi cô hãy còn chưa thoát ly nhà họ Trần hoàn toàn, cô đành phải xuống tay trước.

Hết thảy xem hôm nay.

.....

Bảy giờ, người bên Ớt Xanh Da Hổ đến quảng trường khu vực này để tập hợp.

Giờ phút này ai nấy mới biết cái chỗ này được Viện Lộc Sơn gọi là gì. Hôm qua họ không chú ý lắm, giờ đây mới thấy cột đá sừng sững. Đúng là khí phách rầm rộ và tài hoa lộ hết ra ngoài đấy. Mỗi tội nom tên ngó bộ…

“Địa Đàng Nhân Gian*?”

*Địa Đàng Nhân Gian: tên một quán bar hiện có ở Trung.

“Tên hay ghê.”

“Đúng là cái tên hay.”

A Điêu ngỡ ngàng, cô hút trà sữa xong mới thốt lên: “Hình như câu lạc hạng nhất ở Kinh Đô cũng có tên này.”

(P5)

Cô đã tìm ra được tin tức này lúc tra tư liệu về Kinh Đô. Trong nhà một tên quái thai có sản nghiệp về ngành giải trí này, là bá chủ là đầu rồng, Địa Đàng Nhân Gian chính là địa bàn của người ta.

Mọi người: “???”

Câu lạc bộ, câu lạc bộ nào, là câu lạc bộ mà tôi biết sao?

Bầu không khí nhất thời lúng túng.

Nhưng... người này đúng là không tim không phổi mà, xem ra không phải là nó.

“Phụ huynh của đám bên Đại học Đông Lâm làm ầm ĩ cả, đồng lòng ký một lá thứ gửi lên Bộ Giáo dục muốn hủy bỏ tư cách thi vào Lộc Sơn của Trần A Điêu.”

“Bộ Giáo dục nói gì?”

“Nói cứt chứ nói. Bộ Giáo dục không dám hỏi Lộc Sơn chuyện này. Đám phụ huynh kia quấy quá ghê, để cho Bộ Giáo dục đi lên mặt trăng, ăn vạ Viện Lộc Sơn. Nói gì thì nói, Viện Lộc Sơn không nói gì tức không ai có thể hủy bỏ tư cách thi cử của nó.”

Mấy người Trình Chương thầm nghĩ: Nói cứt! Người mặc đồ đen bị cô PK 350 lần còn chưa bảogì, trong khi hai mươi mấy sinh viên đại học bị đánh ngã không nhìn rõ ai đánh mình mà còn làm náo loạn không biết ngại là gì.

Nhưng hiển nhiên đằng sau việc này có người thúc đẩy, bởi lẽ trên mạng đã có người kéo Trần Tốn ra, chỉ trích anh học tập không đúng mực gì đó. Trong lúc nhất thời nhà họ Trần bấp bênh.

Nhiều người hay tin tức trên mạng, có kha khá người đánh giá A Điêu và nhận ra con nhỏ này không có phản ứng gì, trái lại còn đang bàn tán ăn đồ ngọt vì với đám bạn học.

Đúng rồi, trong tay người này còn cầm trà sữa, hiển nhiên mang tới để uống.

Âm Thương Hạc đã bị rất nhiều người âm thầm chèn ép, nhất là ở bên phía Bắc. Có điều không phải khơi khơi tai tiếng tên này lan xa, thế nên cậu ta nào chú tâm tới bọn A Điêu, trái lại còn ngồi trên quan tài mình khắc chữ.

Ai xài xể cậu ta một câu là cậu ra sẽ khắc tên người ta lên đó.

Sức tổn thương không nặng nhưng sự xúc phạm lại lớn quá đỗi.

Rất nhanh sau khi người phía Nam có mặt, họ phát hiện quan tài dưới mông tên này cómột mảng hoa văn rậm rạp.

Dạng hoa văn kinh điển như đồ Eo Vì.

Nhiều người bên phía Nam bị chọc cười, nhưng cười xong lại mau chóng không cười nổi.

Bởi lẽ trên đó cũng có tên của họ.

Mẹ kiếp, người cùng Học phủ của cậu mà cũng bị khắc tên?!

Người phía Bắc hận cậu ta muốn chết, người phía Nam thì nổi đóa tới mức cùng cực.

A Điêu nhìn thấy tên của mình, thậm chí nó còn bị khắc mấy lần.

Lặp đi lặp lại.

** má!!!

Từ đầu A Điêu những tưởng mình bỏ chút sức để cho người này mang tiếng giùm, giờ đây lại nhận ra đúng là vẽ vời thêm chuyện.

Tuyển thủ âm phủ này đã chinh phục được người ta bằng sức mình, tiện thể chinh phục cô luôn.

Ngon lắm.

Song vẫn có người nghi rằng không phải Âm Thương Hạc, bởi vì bọn họ hiểu biết cậu ta. Cậu ta ác độc thâm hiểm là thế nhưng không bao giờ… nghịch ngợm tới mức làm màu như vậy.

(P6)

Tin tức nhanh nhạy, tỉ như nhóm Bảy Sao phía Bắc căn cứ vào tình cảnh mấy người bên Đại học Đông Lâm gặp phải, họ đã tập trung vào ba mục tiêu.

1. Trần A Điêu.

2. Người tộc họ Gia Luật ẩn giấu trong Học phủ Đam Châu.

3. Mạng lưới của Triệu Nhật Thiên. Dù gì người biết xuất thân của Triệu Nhật Thiên sẽ là những nhân tài đứng đầu. Người này đâu phải không thể đánh rơi sinh viên Đông Lâm cũng như đánh ra được 350 điểm, chưa kể đúng lúc phù hợp với liên quan nhân quả, cho Trần A Điêu trút giận.

Nói gì thì nói, A Điêu vừa đến, Liên Đình Bích đã tới ngay bên cạnh A Điêu.

“Náo loạn lớn như vậy, cô có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Thử tôi à?

A Điêu uống trà sữa nhìn hắn một cái, hút thêm thật nhiều trân châu, đoạn, lấy điện thoại di động ra gọi số của Triệu Nhật Thiên.

“Anh trai này mới sáng sớm đã thích nói chuyện với người ta mà anh Nhật Thiên của tôi cũng vậy. Hai người nói chuyện với nhau ha?”

“....”

Ngay cả trận chiến võ mồm giấc sáng mà A Điêu cũng không cho người ta cơ hội, cứ thế để Liên Đình Bích rời đi với khuôn mặt sưng sỉa.

Người tới vẫn là cô giáo từ Viện Lộc Sơn nọ. Vì không hay tên tuổi nên cứ gọi cô ấy là cô Ớt Xanh đi, dù gì vẫn dễ nghe hơn cô Da Hổ.

Tâm tình cô Ớt Xanh tốt lắm, dù biết A Điêu gây chuyện là thế nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh đối xử, không lộ ra tí gì. Đoạn, cô ấy đểmọi người tiến vào Trận Dịch Chuyển.

Lần này dịch chuyển xem chừng khá lâu.

Một lát sau, đám người A Điêu vừa mở mắt ra, phát hiện mình đã đến... một thế giới mờ ảo.

Sa mạc Gobi – hồ nước – hồ Dương Lâm, phong đỏ cây thủy sam vào ngày thoáng đãng.

Sắc trời màu đất hợp làm một, vẽ lên cầu vòng và phân cách đàn nhạn lạc.

A Điêu vừa nhìn thấy chỗ này là đã thích ngay.

Một nơi tuyệt vời.

“Hình như chỗ này là sa mạc Gobi, nằm ở cố đô Lâu Lan và hang Đôn Hoàng!!!”

“Chúng ta đến sa mạc rồi?”

Gobi là vùng trực thuộc Vô Châu ở phía Tây Đường Tống, những năm đầu được xem là nơi quan trọng để phát triển du lịch văn hóa, mấy năm nay khai phá rất tốt, ngay cả người ở các quốc gia khác cũng thường xuyên đến du lịch. Có điều không ngờ tới khi nãy bọn họ còn ở trong Kinh Đô, vừa đảo mắt đã đến sa mạc Gobi trải dài mấy chục ngàn cây số theo đường thẳng.

Trận Dịch Chuyển này thật dữ dằn.

(P7)

A Điêu nghĩ đến thủ đoạn không gian của mình mà than thở đúng là đồ cho con nít, khi nào cô làm ra được dịch chuyển tầm xa thì đó mới coi như đáng gờm.

Vẻ đẹp hào hùng trùng kích thị giác mãnh liệt vẫn tồn tại, đối với loại người quật khởi gần đây như A Điêu, cô chưa từng đi tới đâu chơi từ tấm bé nên còn mang tính tình thiếu niên, đôi mắt chưa được soi sáng, làm sao bì được với những người từng tới nơi này. Cho nên có người vừa liếc mắt một cái là nhận ra chỗ này ngay và không kích động như cô.

“Cô ơi, hôm nay chúng ta thi ở đây?”

Cô Ớt Xanh mỉm cười: “Chính xác mà nói là thi ở trong hang Đôn Hoàng. Trước đó Viện Lộc Sơn đã tiến hành bố trí trong sa mạc Gobi, sắp xếp đợt thi trong hang Đôn Hoàng thuộc cố đô, vừa không tổn hại đến văn hóa cổ xưa đồng thời tăng thêm nội dung thi cử. Hiện tại chúng ta đang ở lối vào khu 13 bên ngoài cố đô. Khi các em đi vào rồi sẽ được chia thành các tổ, tổ các em được gọi là tổ 13, dùng đợt thi Văn để sàn lọc một đống người.”

Vừa nghe đến sàng lọc, mọi người lập tức nghĩ đến cảnh hung tàn chém mất một nửa nhân số từ đợt dự thi hôm qua, nhất thời ai nấy đồng loạt thận trọng hẳn lên.

Nhưng thi Văn là lọc ra người ngay?

Không để lại cơ hội để thi Võ sau đó?

Mọi người có phần ngỡ ngàng, cảm thấy điều này hoàn toàn trái với định nghĩa về thi cử trước kia của bọn họ.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của mọi người, cô Ớt Xanh nói thản nhiên: “Viện Lộc Sơn không thu đồ bỏ không có đầu óc vào cửa, không có não thì ngộ tính tuyệt không xài được. Dạng người chỉ có tư chất sẽ thích hợp với ba cái trường kia hơn.”

** má!

Ba trường đại học top bị cô móc mỉa?

Nếu như không vào được Viện Lộc Sơn, ba trường này chính là lựa chọn đầu tiên của bọn họ, ai nấy đâu dám tiếp lời.

Nhưng nhờ vậy có thể chứng minh địa vị Viện Lộc Sơn thật sự vượt xa ba trường. Như vậy mấy anh chị sinh viên của ba trường đại học ấy cũng ở trong lần thi cử này.

Thật ra nếu không có việc linh khí khôi phục, bọn họ sẽ là thành viên của ba trường ấy vào các khóa tiếp theo. Đây có thể xem như cuộc PK của năm khóa trước sau của 3 trường đi.

Dù sao hiện tại trong bảng tổng kết vòng sơ tuyển, bên xếp hạng cao nhất và chiếm nhiều nhất chính là học sinh sinh viên của 3 trường đại học top ơi, Học phủ châu tỉnh và Học phủ Kinh Đô, nhất là học sinh trung học của ba Học phủ mạnh nhất Đường Tống lần lượt là Học phủ Kinh Đô + Học phủ Bắc Xuyên + Học phủ Minh Hải. Họ quá siêu phàm kh ủng bố, choán tới 50% số người trong top 300 trên bảng tổng tổng kết vòng sơ tuyển, 30% còn lại là người của ba trường đại học nổi tiếng, 20% cuối cùng mới đến từ các trường đại học Học phủ các nơi cũng như tổ chức xã hội khác và nhân viên này nọ.

Điều này cũng xác nhận tuyên bố về một thế hệ vàng.

Đúng là nghiền ép.

Đương nhiên cũng minh chứng Kinh Đô và các vùng lân cận độc chiếm nhân tài, e rằng họ đã bắt đầu thu người trước khi linh khí sống lại.

A Điêu cụp mắt thầm nghĩ: Ngó bộ hai quốc gia khác cũng có mô hình như vậy, cho nên linh khí sống lại có liên quan đến vương thất Tam Quốc?

Chết tiệt, Tam Quốc đánh nhau hệt gà chọi, vậy mà lại có trận doanh thống nhất trong chuyện này.

(P8)

.....

Cái đẹp bàng bạc có sức trùng kích vào thị giác vẫn còn, ai nấy tiến vào cố đô. Viện Lộc Sơn không sừng sỏ, không có thủ đoạn bao hết đuổi người lạ ra khỏi nơi này, thành ra chốn này hãy còn có rất nhiều du khách. Nhiều người vừa nhìn thấy những thí sinh đã chụp ảnh ngay.

Vừa chụp vừa la lên: “Đây là người bên Ớt Xanh Da Hổ?”

“Hình như là vậy, chụp mau đi, xem ai là cậu chàng hùng mạnh Lầu Dưới Lầu Trên nọ.”

“Ha ha ha, làm một cuộc điều tra bỏ phiếu!”

Mặt ai nấy thuộc khu 13 tái xanh.

Thẩm Gia Khê nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm một câu: “Đúng là con quỷ bịp bợm!”

Mấy người Tống Linh: “...”

Cô bé, vậy mà cô đã đoán được chân tướng.

Bên trong cố đô có một kiến trúc tròn, vòng ngoài là trung tâm văn hóa mua sắm lớn, vị trí trung tâm được vòng trong bao lấy chính là hang Đôn Hoàng. Không gian vòng tròn ở giữa rộng 500 mét cho nên rộng rãi phải biết, có thể cho ngựa chạy tại chỗ.

Đám người A Điêu tiến vào và đến cổng vào khu 13 để đăng ký. Mỗi tội lúc còn đang đăng ký, bọn họ thấy cửa vào bên cạnh có không ít du khách đang đăng ký hệt vậy, thậm chí còn đang mua vé, thành ra?

Những du khách này vẫn còn tới tham quan hang Đôn Hoàng trong lúc bọn họ thi cử sao?

Cô Ớt Xanh phủ nhận: “Không, bọn họ tới xem mấy em. Còn cách kỳ thi một giờ, 8 giờ check-in, 9 giờ chính thức thi, đến lúc đó sẽ có phát thanh thông báo. Dù gì mấy em đừng ra vòng ngoài này, vừa nghe đài phát thanh thì tới ngay quảng trường khu 13 tập hợp.”

Chỉ có A Điêu và một vài người thấy ngoài ý muốn, trong khi cơ man là người trông có vẻ đã biết trước.

Tống Linh cho hay: “Hôm nay cha mẹ tớ tới hết.”

Chuyện lớn thi vào Lộc Sơn cỡ này thì cha mẹ cô thường ngày lịu địu công việc là thế nhưng vẫn xin nghỉ từ trước. Thậm chí đơn vị phê duyệt rất nhanh, chủ động sắp xếp phương tiện đưa đón; đương nhiên bên đó yêu cầu bọn họ thông báo tình huống theo thời gian thực, để cho đơn vị được thơm lây.

Đây là kỳ thi ghê gớm nhất cả nước. Đơn vị bọn họ coi như là nơi tập trung những người mang chỉ số thông cao nhất ở Đam Châu, là nhà giáo dục hàng đầu, vậy mà toàn bộ đơn vị chỉ có con gái duy nhất của vợ chồng nhà họ Tống vượt qua kỳ sơ tuyển. Chất lượng bên trong của kỳ thi này nhỏ giọt thật.

Cho nên bạn nói thử xem bọn họ có theo đuổi hay không, thiếu điều ước gì đứa con yêu trong nhà không chịu thua kém nữa đấy!

“Hả, tôi lập tức kêu ba mẹ mua vé!”

“Mẹ kiếp, còn có thể xem trận đấu?! Tôi sẽ gọi cho ba má ngay!”

“Còn tôi thì thôi vậy, trót mà không qua được thì họ sẽ thất vọng lắm…”

Người người vội vàng mua vé lại phát hiện vé đã bán sạch thuở nào, hiển nhiên tin tức này đã bị tiết lộ từ trước, không biết có bao nhiêu người khắp cả nước ùn ùn kéo tới.

Toang!

Không ít người thất vọng.

(P9)

“Nhà tôi có vé, có thể bán cho mọi người, ai cần cứ tìm tôi.” Bất thình lình Viên Thuật mở lời.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Ngay cả những người ở Thanh Châu và các châu khác cùng nhất loạt nhìn lom lom Viên Thuật.

Viên Thuật không thoải mái: “Tôi đã mua đứt trước 1,000 vé, từ vé giao thông đến vé tham quan đều có, có nhu cầu thì tìm tôi.”

Mọi người kinh ngạc nhưng rất nhanh đã đổ xô sang, tốn thời gian xếp hàng một hồi là bán hết.

Viên Thuật ngớ người nhìn về phía Trung Xuyên Minh Tú, thằng chó này cũng coi như thông minh. Trung Xuyên Minh Tú cứ thế mỉm cười: Mới qua một học kỳ, không phải cậu em trai giàu nứt đố đổ vách vẫn rơi vào cái hố hệt mình sao, hừ hừ.

Nhưng mà Viên Thuật này, 1,000 vé vẫn không đủ dùng đâu.

“Tôi đây có năm ngàn tờ, còn muốn không? Bán trước cho mấy cậu, còn lại tôi sẽ chuyển cho người ở khu khác.” Chu Dịch thốt một câu thong dong…

Kế đó 5 ngàn vécũng được bán sạch bách.

Không có cơ hội để bán cho người khác, hoàn toàn không có!

Toàn bộ 998 người có người thân và bạn bè, chia mỗi người mấy tấm là không còn, huống chi đại đa số mọi người đều có gia tộc.

Song, Chu Dịch và Viên Thuật này có kênh riêng nên biết được tin tức trước?

Đúng là xứng với danh là ông trùm giới kinh doanh.

A Điêu không để ý chuyện này cho lắm, chỉ hút trà sữa nhìn văn tự cổ xưa trên cổng tường cố đô phía trước. Đang nhìn, thốt nhiên điện thoại reo, cô nhìn thoáng qua số điện thoại di động không có ghi chú rồi nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, sau đó mới bắt máy.

Bên kia truyền đến giọng nói mềm mại, làm ra vẻ tươi vui.

“Này... Là Điêu Điêu hả? Hôm nay mấy người bọn mẹ tới xem kỳ thi của con được không? Nếu con không đồng ý thì cũng không sao, giờ bọn mẹ quay về cũng được… dù cho muốn về phải chờ chuyến xe buýt bảy giờ, mua được vé rồi cũng tiếc lắm. Nhưng không sao cả, mẹ đợi được mà, dù sao tất cả nhất loạt dựa theo nguyện vọng của con để quyết định.”

Bà coi tôi khờ chắc? Phi thuyền phủ Đô đốc có thể đi thẳng đến Gobi. Là người nhà của Đô đốc, thân nhân dòng chính không cần mua vé vào hang Đôn Hoàng.

Vốn A Điêu muốn nói nói chuyện, kết quả một giây sau Tạ Ngọc Khanh đã tiếp tục nói thật êm tai: “Mẹ còn tự mình làm mấy món con thích ăn như sườn xào chua ngọt, đậu phụ Ma Bà, lòng đỏ trứng hấp với bí đỏ, canh chua cá, thịt ướp mắm chiên…”

Ngon! Bà đang dùng đồ ăn dụ dỗ tôi?!!! Chả lẽ tôi còn bị lừa?!!!

Ba giây sau, A Điêu báo vị trí của mình.

Trình Chương bên cạnh: “...”

Lần sau mình cứ mua thẳng đồ ăn luôn, cảm thấy hiệu quả hơn bất cứ thứ gì.

Để mình xem cái đứa họ Nhiêu tranh với mình ra làm sao!!!

.....

Xếp hàng đăng ký chấm dứt, mọi người tiến vào hành lang vòng ngoài, vào rồi sẽ tới quảng trường vành đai trống trung tâm, và đưa mắt nhìn về phía sau là trung tâm mua sắm cỡ lớn hình vòng tròn. Mỗi tội hiện tại bên trong trung tâm mua sắm này đã được dựng tường xây thành một khán phòng hình vòng tròn.

Chả lẽ phải để cho những du khách này xem bọn họ thi đấu?

Thi Văn thì có gì để mà xem.

(P10)

Không ít người mơ mơ màng màng, nhưng ai nấy nhanh chóng nhìn thấy các thầy cô và hiệu trưởng dẫn họ tới ban đầu.

Người bên Đam Châu vừa quay đầu là thấy ngay Giang Chu ăn mặc đúng mốt đầy túi lớn túi nhỏ.

Giang Chu bảo sâu kín: “Từ trong ánh mắt kinh ngạc của mấy em là tôi đã đọc được tư tưởng đại nghịch bất đạo ‘Mẹ kiếp, sao lão già họm hẹm như ông lại ở đây’.”

Cả bọn ngượng ngùng.

Cái này mà cũng bị thầy phát hiện?

Giang Chu không có gì hay để dặn dò người khác, dù sao 20 người đều vượt qua kỳ sơ tuyển, chẳng qua người đứng đầu…

“Phong thủy khu 13 mấy em không được tốt lắm đấy, bày ra cái gì mà Lầu Dưới Lầu Trên, không phải chỉ là cứt chuột thôi à? Vậy mà có một viên cứt thật lớn, quá phách lối, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết. Mấy em đừng để bị ảnh hưởng, cứ yên tâm dựa vào chính mình.”

Ông ấy dặn dò, mọi người nghe với sự mất tập trung.

Sau đó kha khá phụ huynh đến, ông ấy kéo riêng A Điêu đi và bảo: “Cô em ở bên ngoài, không cách nào tới được. Có điều không sao cả, cô ấy là thầy phụ thôi, còn thầy mới là sư phụ chân chính của em. Nghe thầy, cứ yên tâm mà thi... đừng để cứt chuột ảnh hưởng tới.”

A Điêu hãy còn ngỡ ông già này đã nhìn thấu tất cả mọi thứ mà cứ xem nhẹ cô, song cô nhanh chóng phát hiện ra không phải như vậy.

Ý của hiệu trưởng ám chỉ tới là một đám người cách đó không xa.

Là phụ huynh sinh viên Đại học Đông Lâm, người phía Bắc, đang nhìn lạnh lùng.

Ngon, đã đuổi tới bên này rồi, hơn nữa có vẻ muốn tới tìm cô sinh sự.

“Nào, trốn phía sau sư phụ, sư phụ xử lý thay em.”

“Được rồi ạ, thầy hiệu trưởng.”

“Gọi là sư phụ.”

“Em đã ghi âm, gửi luôn cho cô giáo rồi ạ.”

“......”

(P11)

Lúc Giang Chu đen mặt, thốt ông ấy nghe được có người hành lễ, những phụ huynh vốn hùng hổ muốn xông tới chợt kìm nén, bầu không khí nghiêm trang hơn rất nhiều.

Bởi vì người nhà của Tiêu Ải đã đến.

Cảm giác tồn tại của Tiêu Khiết La và Tiêu Cận quá mạnh, chưa kể còn là quan chức quyền thế trong triều đình.

Tống đại nhân nhà họ Tống chủ động hành lễ.

Ban đầu người phía Bắc kiêu ngạo áp chế phía Nam thế mà giờ phút này cùng nhau tiết chế. Song hôm nay hai người Tiêu Khiết La hòa mình vào không khí; Tiêu Cận ngồi trên xe lăn nhã nhặn tột cùng, cười chào hỏi học sinh năm châu phía Nam, sau đó... nhìn về phía A Điêu.

“Đây là em gái mới nhận của Triệu đại nhân?” Tiêu Cận cười khanh khách hỏi.

Trong lòng A Điêu giật thót một hồi.

Gì chứ, hai người này nhạy bén như vậy, hoài nghi mình rồi?

Có điều vẫn coi như giải vây cho nhà họ Trần? Tên chó Trần Nhiên này có tài đức gì, nhờ ánh sáng của mình là cái chắc!

A Điêu đối mặt với ánh mắt của Tiêu Khiết La mà cứ thấy nơi đáy mắt người này có gì đó.

Cô toan đáp lời.

“Điêu Điêu...”

Giọng nói này làm động lòng người dữ lắm, hễ là con người đều theo bản năng nhìn qua.

Vừa nhìn, 997 người dự thi ở khu Ớt Xanh Da Hổ, kể cả những phụ huynh muốn tới đây gây phiền toái, đều ngẩn người.

Nhà họ Trần rất khiêm tốn, siêu cấp khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi người ta chỉ biết nhà họ Trần có Trần Nhiên, Trần Tốn và Trần A Điêu.

Nhưng thật ra bọn họ nổi danh về chính chuyện họ từng làm. Bàn về cách xử sự, hai người đầu tiên chưa bao giờ chủ động gây chuyện, có muốn thì cũng làm trong bí mật chứ chưa từng lật mặt ngoài sáng, bo bo giữ mình hạ mình tới cùng cực. Chỉ có A Điêu là con quỷ mánh khóe.

Những người khác trong nhà họ Trần càng biết điều hơn.

Có lẽ bởi vì quá khiêm tốn, cho nên việc xuất hiện đột ngột ngày hôm nay trông quá vênh vang.

Nhưng cũng có thể là do... bản thân họ không cách nào khiêm tốn cho được.

Cữ hễ xuất hiện là mang hiệu quả nổ tung.

Vận váy dài màu xanh lá bên hông buộc một đoạn gấm xám trông khiêm tốn và đi khoan than thai theo sau Từ Chiêu Ẩn, Tạ Ngọc Khanh vừa lọt vào mắt người ta đã khiến nhiều người theo bản năng nghĩ đến một câu trong lời một bàt hát.

“Lại mộng mưa bụi Giang Nam, sông dài chảy vào cố hương, khói bếp lượn lờ lan tỏa qua trăm ngàn vạn dặm.

Ta nghe khúc khèn sáo, nhân gian tràn ngập niềm vui.”

(P12)

Tạ Ngọc Khanh chính là “niềm vui” ấy. Dẫu cho bộ đồ xanh đầy kín cổng nhưng vẫn làm người ta tơ tưởng về vẻ đẹp thuần khiết của đóa sen khi tận hưởng tất cả niềm vui đêm nay. Còn Từ Chiêu Ẩn lại quá “thanh”, cho dù có mặc bộ đồ đỏ nhã nhặn đầy mẫu mực nhưng vẫn làm lộ ra sự hời hợt và thong dong của bà. Nó áp chế tất cả cảnh sắc diễm lệ, ổn định được sự mời gọi gió hoa tại bầu không khí sa mạc rộng lớn này.

Khi ai nấy hãy còn đắm chìm trong rung động, ắng đi ngôn ngữ.

A Điêu sờ mũi đi qua, coi như lễ phép hành lễ: “Con chào Đại phu nhân và mẹ.”

Mọi người: “!”

Sau đó, Từ Duệ đi ra khỏi nhóm người dự thi, hành lễ với Từ phu nhân: “Con gái chào mẹ, chào Khanh nương tử.”

Tạ Ngọc Khanh địa vị rất đặc biệt trong nhà họ Trần. Trần Nhiên cho bà ta sự cưng chiều và mặt mũi tối cao, ngay cả Trần Tốn nhìn thấy bà ta cũng sẽ hành lễ.

Nhưng tất cả mọi người: “!!”

Người Học phủ Thanh Châu khiếp sợ, bọn Âm Thương Hạc nhìn Từ Duệ và A Điêu mà đầu óc hệt bột nhão.

Không phải chứ, hai người này là chị em à? Không thể nào được!

Bề ngoài quá... Còn nữa, mắc gì hai người không nhận ra bộ dáng của nhau suốt hành trình?

Lúc này tại chỗ tôi tớ phía sau hai người bên họ Tạ và Từ có một thiếu niên chui ra. Thiếu niên đẹp trai mười hai tuổi với nhan sắc cao tót vời, thậm chí vượt xa Hàn Trạc, xách hộp thức ăn trông có phần nhút nhát. Ấy vậy mà nó vẫn nhảy cẫng lên và hành lễ với hai người con gái.

Mới không gặp một khoảng thời gian mà lễ nghĩa của thằng sao chổi này ra dáng con người rồi đấy; nhưng cũng có thể đơn giản vì bị hai người chị treo lên đánh nên mới ngoan ngoãn.

“Chào chị, chào chị hai.”

Mọi người: “!!!”

Lúc ấy họ nhìn nhà họ Trần, lại nhìn sang Trần A Điêu và Từ Duệ.

Kể cả nhóm người Tống đại nhân cũng cùng có một ý nghĩ trong đầu: Lão chó Trần Nhiên này.

Tiêu Khiết La nhìn Tạ Ngọc Khanh, lại nhìn sang A Điêu, và cụp mắt xuống.

Con nhóc đã bắt đầu trưởng thành trông giống mẹ, song có lẽ nó còn cao hơn một bậc trong tương lai.

Nhà họ Trần này... có huyết thống bị nguyền rủa nên giá trị nhan sắc bèn bật hack?

Hack tới mức độ nào?

Một mạch cho tới lúc người nhà họ Trần đi phòng riêng, mấy người muốn tìm cớ bên Đại học Đông Lâm đã quên bén mọi chuyện.

Vẻ đẹp có thể giết người.

Mà còn lại là dạng diệt sạch lòng người.

Chẳng qua đến cuối Tiêu Khiết La cũng không phải là ngoại lệ: Tên chó Trần Nhiên này… số hưởng thật.

.....

Trong phòng khách, Từ Chiêu Ẩn chống một bên má, bặt thinh nhìn Tạ Ngọc Khanh đang nhẹ nhàng dỗ dành A Điêu ăn cái này cái kia.

Tạ Ngọc Khanh cũng gọi Từ Duệ và Trần Dương ăn cùng.

Từ Duệ vốn muốn từ chối, ngặt nỗi Tạ Ngọc Khanh là người có thể để cho người ta từ chối?

(P13)

Ngoại trừ vị lão tổ tông đáng sợ kia, không ai trong nhà họ Trần có thể từ chối bà ta, không một ai!

Dưới việc đồng ý ngầm của Từ Chiêu Ẩn, cô ấy ngồi xuống, ngồi đối diện A Điêu và nhìn cô một cái. Kế đó cô ấy gắp đũa ăn đầy tao nhã mà chẳng nói chẳng rằng.

Ánh mắt hai người chị gái đối đầu nhau thi thoảng nhưng họ không nói lời nào, không khí đầy quái dị. Có là gì vẫn khiến Trần Dương nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng.

“Điêu Điêu, con thấy sao, ăn ngon đúng không. Mẹ tự làm đấy.”

Tạ Ngọc Khanh hỏi dịu dàng.

A Điêu: “Mẹ làm?”

Tạ Ngọc Khanh: “Mẹ tự mình nhìn các đầu bếp làm, mẹ dùng suy nghĩ để chỉ đạo.”

Ngay cả trình độ hướng dẫn bằng miệng cũng không có, giờ bảo dùng suy nghĩ thì bạn có tin nổi không?

Trong lĩnh vực nghệ thuật ngôn ngữ, hai mẹ con đều thừa kế lẫn nhau.

Tuy nhiên trong lúc ăn cơm, A Điêu nhìn thoáng qua điện thoại di động và lướt tin tức.

Có người chỉ ra những thí sinh Đại học Đông Lâm bị đào thải đều là học trò của một viện sĩ từ Viện Nghiên cứu Khoa học. Mạng lưới đáng sợ quá, rất nhanh những người này bị người ta moi ra sạch thông tin.

Không có chuyện gì thì còn tốt, hễ có khuyết điểm là bị đều bị phóng đại vô hạn.

Cái gì mà đồ đu đần trong học tập, uck boy câu gái, cặn bã, đầu gấu trấn lột tại trường cấp 3, đủ loại lịch sử đen tối bị người ta lật ra bên ngoài. Hơn nữa chuyện bọn họ còn lập nhóm bắt nạt A Điêu trước kỳ thi tuyển đã khiến cho cư dân mạng có loại nhiệt độ khác

Lời ồn ào bàn tán đã làm danh tiếng của những “nạn nhân” mất hết.

Nếu như bọn họ đều bị Trần A Điêu hoặc người sau lưng Trần A Điêu trả thù, như vậy nguyên nhân chính bắt nguồn từ viện sĩ Viện Nghiên cứu Khoa học bị vu oan này.

Tin tức kiểu gì vậy?

Chả ra làm sao cả.

Nhưng sức nóng đã được đẩy lên vì cha mẹ của những sinh viên đó bùng nổ, nghi ngờ viện sĩ này lợi dụng con mình vì nhằm vào Trần Tốn, dẫn đến mọi chuyện phát sinh thế này. Hắn ta phải chịu trách nhiệm!

A Điêu lạnh lùng nhìn những phụ huynh vốn còn muốn tấn công cô giờ đã quay đầu tấn công một vị viện sĩ nào đó trên mạng, đổ hết trách nhiệm cho người ta, làm cho nhiệt độ những tin tức ấy ngày càng cao.

Cuối cùng Viện Nghiên cứu Khoa học đành phải xuống nước… dù sao bây giờ mọi chuyện đã là một mớ hỗn độn.

Bởi vì trên mạng đã có người đẩy Bộ Giáo dục và Viện Lộc Sơn lên.

Càng muốn tiêu diệt Trần Tốn và Trần A Điêu, thì lực lượng này lại càng mất điều khiển, hiện giờ cắn trả càng dữ dằn.

Bồn Cầu: “Vừa nhìn không đụng được Viện Lộc Sơn, không cách gì bỏ đi tư cách tham dự kỳ thi của cô, hơn nữa lại không cách gì bù đắp được tương lai và thanh danh của con cái nhà mình, khiến họ chịu không nổi tổn thất này, cứ thế quay đầu xử tên viện sĩ kia. Người đứng sau màn đã đánh giá thấp bản chất con người rồi.”

(P14)

A Điêu cười gằn: “Bởi vì tôi không có nhược điểm và còn thi vào khu 13. Người khác không hay chứ người của Viện Lộc Sơn thì có. Nếu đã ngầm thừa nhận đứa hạng nhất này ắt sẽ không cho phép người khác khoa tay múa chân. Việc này khiến tôi đứng ở thế bất bại, song đám người đó lại không chịu được hao tổn lợi ích. Tất cả lực lượng đều là một con dao hai lưỡi.”

Từ khi cô hủy diệt tương lai đám người đó, cô biết viện sĩ kia phải là người bị giá họa cuối cùng.

Bởi lẽ tạm thời không đụng nổi cô, người đang ở trong Lộc Sơn thi cử, sau chót những phụ huynh nọ đành phải đi tìm người phát ti3t bởi lẽ vì lợi ích của con cái là lợi ích cốt lõi cao nhất trong cuộc đời bọn họ.

Chưa kể đám khán giả cư dân mạng để ý chân tướng cũng như đúng sai tuyệt đối chắc? Khi nhiệt độ cuốn thành vòng xoáy, vàng thau lẫn lộn, e rằng đó là sức mạnh ở cấp bậc mà ngay cả nhà họ Bách Lý cũng không kiểm soát nổi. Mỗi người ẩn ở phía sau máy tính trong vòng xoáy này chỉ biết khoan vào mỗi một lỗ thủng mình phát hiện ra, phóng đại hết thảy, cuối cùng để miệng lưỡi đao kiếm vấy máu, còn họ lại đắc thắng ra về.

Đó chính là bản chất con người.

Cho nên vùng Internet đáng sợ gì cũng làm được này sẽ thay cô đào ra bằng sạch những gì vị viện sĩ này không thể nhìn thấy.

Và rồi... đánh bại hắn!

Nhưng viện sĩ này chỉ một mâm thức ăn, cô phải xử xong các món ăn khác trong bài thi Văn mới được.

.....

Cơm nước xong, thời gian đã tới, Từ Chiêu Ẩn không thích nói dông dài bèn bảo đầy hiền từ: “An tâm thi cử, thắng bại tùy tâm.”

Cả hai cùng vâng dạ, đoạn, đi đến quảng trường bên kia và đợi kỳ thi bắt đầu.

Không ai trong nhà họ Trần đề cập đến nguy cơ Trần Tốn và Trần Nhiên tại nơi làm việc.

Đây là nếp nhà của nhà họ Trần: không làm việc ngoài tầm với, không nói tùy tiện.

Tạ Ngọc Khanh rất đỗi lo lắng trước đợt thi cử, bà ta liếc nhìn Từ Chiêu Ẩn: “Chị không lo tụ nó thi không tốt à? Đến lúc đó đừng có khóc đấy.”

Từ Chiêu Ẩn liếc bà ta, cầm lấy một quyển sách, nói đầy hời hợt: “Tôi càng sợ cô khóc hơn, khóc hoài không dứt.”

Tạ Ngọc Khanh: “...”

Người này đáng ghét thật, bà ta, Tạ Ngọc Khanh, sẽ khóc? Mắc cười ghê!

.....

Lúc ra khỏi phòng đến quảng trường, Từ Duệ thản nhiên nói một câu: “Nhận ra tôi từ lâu?”

A Điêu giả ngu: “Cái gì?”

Từ Duệ: “Chắc là vậy rồi, vốn là từ nhỏ đã ghét tôi, chỉ dính lấy Trần Tốn.”

A Điêu hừ nhẹ một tiếng: “Cũng như nhau thôi.”

(P15)

Một em ba từ nhỏ chỉ biết bám lấy anh và đem lòng không ưa.

Một chị hai từ nhỏ đã có bộ dạng hoa nhường nguyệt thẹn làm nổi bật cỏ đuôi chó và đem lòng không ưa.

Không phải điều này bình thường lắm à?

Dù sao A Điêu cũng nghĩ như vậy.

Hai người nhìn thấy nhau là ghét, về sau không ai để ý tới người còn lại.

Ban đầu người bên Đam Châu và Thanh Châu còn muốn hỏi đôi lời, vừa thấy tình hình thế này làm họ chả dám xì ra một tiếng dù là tiếng đánh rắm.

Tống Nhị Hồ nhìn hai người đi qua lại và thầm nghĩ: Quỷ Kiến Sầu gia truyền?

Gien nhà họ Trần này đúng là, tuyệt vời!

Vòng tròn trung tâm được chia thành 15 cụm với gần 20,000 người ở 15 khu.

So với khu 13 khi có nhiều người bị đào thải, những khu còn lại còn kha khá người ở lại và nó chứng minh bên Ớt Xanh Da Hổ thật sự yếu hơn một tí.

20,000 người phân chia ra, nhìn đã thấy nhiều. Nói gì thì nói ai nấy trên khán phòng nhìn bằng mắt thường đã nhìn thấy hàng trăm hàng nhìn thí sinh ở phía trước các cụm. Ai nấy toàn là dân tinh anh cao cấp, khí thế không tầm thường, từng người làm khán giả cảm thấy rúng động, chứ đừng nói đến số lượng 20 ngàn người.

Dù có thế nào thì tất cả mọi người đều chọn ngồi tại khu vực mình cảm thấy hứng thú hoặc chú ý.

Lúc 8 giờ 55 phút, quảng trường phát sóng, có màn hình ánh sáng lơ lửng, giọng nói và văn bản cùng phát lên.

“Kỳ thi đầu tiên của Viện Lộc Sơn Đường Tống, thi Văn về ‘Hang Đôn Hoàng’ sẽ bắt đầu sau 5 phút.”

“Quy tắc cuộc thi như sau:

Quy tắc thứ nhất: Hang Đôn Hoàng chia thành 15 khu thi, mỗi khu đều có 300 bức tượng Phật đang ngồi, thỉnh thoảng chúng sẽ tung ra cuộn đề thi. Nếu không có người ngồi ở phía trước chờ và bắt lấy đề thi, vậy thì cuộn đề sẽ bay đi, có thể thông qua việc bay trên không để bắt lấy đề thi, cuối cùng giải được sẽ có điểm.

Quy tắc thứ hai: Độ khó của bài kiểm tra từ cao xuống thấp sẽ theo thứ tự năm màu tím, vàng kim, đỏ, vàng và xanh da trời với mỗi cấp độ khác nhau. Mỗi cấp độ của các câu hỏi tương ứng cho 100, 50, 20, 10 và 2 điểm. Thời gian thi kéo dài 12 tiếng, tổng điểm sẽ được quy đổi thành điểm của bài thi Văn theo một tỷ lệ tính toán nhất định.

Quy tắc thứ ba: 15 khu khi được vượt qua khu khác, có thể tranh đấu, chém giết. Chỉ cần không gây chết người, không hủy tu vi, sẽ không giới hạn thủ đoạn. Nhưng thời gian tới khu khác sẽ cố định vào tiếng cuối cùng. Vào tiếng cuối đó, lớp ngăn khu vực có từ đầu mới được mở ra, nếu không sẽ không cách gì vượt sang khu khác.”

20 ngàn người đều nghiêm túc ghi nhớ quy tắc thi này. Đến khi nghe được có thể chạy tới khu khác, nhiều người cứng đờ cả mặt.

Cái gì quỷ đây, không phải như thế sẽ để mấy quái thai kh ủng bố nọ tới khu khác tàn sát trên diện rộng à?

Nhưng hên sao chỉ có một tiếng cuối.

“Xem ra tiếng cuối cùng này tương đương với thời gian săn bắn bổ sung của đám quái thai.” A Điêu thầm đoán.

Lúc này năm phút đã đến. Đúng chín giờ, tất cả lối vào chỗ thi đều mở ra, trong ánh sáng chói lòa, tại lối vào khu 13, A Điêu và 997 người nối tiếp đi vào.

Kỳ thi bắt đầu!
Nhấn Mở Bình Luận