"Nợ đào hoa của anh nhiều quá nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên uống hết ly nước bâng quơ nói.
Thật ra đây cũng không hoàn toàn là lời nói bâng quơ của Lâm Ngọc Yên, thật sự Phó Thẩn có rất nhiều người yêu thầm, để ý, điển hình như Lôi Vân, Trương Thể Loan, Đường Liên Hoa... ngoài kia còn không biết có bao nhiêu nữa.
"Bọn họ tự mình đa tình sao có thể trách tôi được? Tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, không lừa gạt tình cảm của ai, trong lòng tôi lúc trước chỉ toàn công việc, bây giờ thì có thêm em đó!"
Phó Thần cười nói.
"Đừng có thêm tôi, phiền phức tôi gặp vì anh đủ nhiều rồi. Có nhiều lúc tôi rất hối hận vì sao hôm đó lại cứu anh, khiến anh cứ bám lấy tôi cứ cái bóng!"
Lâm Ngọc Yên trả lời, trong giọng nói của cô có mấy phần giận dỗi.
"Vì chúng ta vẫn còn duyên phận đấy!" Phó Thần mỉm cười, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, những thứ hắn chuẩn bị đã bắt đầu, không thể để Lâm Ngọc Yên vì chuyện không đâu ảnh hưởng đến tâm trạng: "Yên Yên, em nhìn ra ngoài một chút đi!"
Phó Thần vừa nói vừa xoay người Lâm Ngọc Yên.
Còn chưa kịp phản ứng với hành động tùy ý của Phó Thần, tiếng reo hò xung quanh đã bắt đầu vang lên.
Ngay lúc này, từ dưới chân núi bay lên rất nhiều đèn lồng, phải có đến mấy trăm cái đủ màu sắc, thả đèn trời không phải là chuyện gì mới lạ nhưng với thời đại này, chuyện thả đèn trời gần như đã bị lãng quên.
Lâm Ngọc Yên kinh ngạc nhìn trăm chiếc đèn lồng đang bay lên bầu trơi tịch mịch, dù ở xa nhưng cô vẫn nhìn thấy được chữ "Yên" viết rất to ở trên đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là món quà Phó Thần đã nói sẽ tặng cho cô.
Lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên nhận được quà không phải là hiện vật.
"Có thích không? Mấy thứ này là chính tay tôi làm đó!"
Phó Thần cười hỏi khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên không nói thành lời của Lâm Ngọc Yên.
"Đèn trời bên ngoài có đến mấy trăm chiếc, bình thường nếu anh không ở Phó Thị thì đến quán cà phê của tôi phụ giúp, anh còn có thời gian để làm đèn trời cho tôi à?"
Lâm Ngọc Yên không tin hỏi lại.
"Tranh thủ thời gian là sẽ được thôi, hơn nữa mấy cái đèn trời kia tôi chuẩn bị cũng lâu rồi, không phải mới đây đâu." Phó Thần xoa cằm ngẫm nghĩ: "Chắc cũng bắt đầu từ khi em giận dỗi tôi chuyện của anh trai em, khi ấy tôi chỉ định làm vài chiếc dỗ em nhưng sau đó xảy ra chuyện tôi bị nhân viên cũ đâm lén, kế tiếp lại phát sinh thêm rất nhiều chuyện nữa nên tôi chuyển thành quà trung thu, tuy nhiên buổi sáng hôm nay tâm trạng của em lại không tốt vì vậy tôi quyết định sẽ tặng món quà này luôn, xem xem em có vì nể mặt khung cảnh đẹp này và mấy chiếc đèn lồng mà vui vẻ hơn không."
Phó Thần dừng lại nhìn Lâm Ngọc Yên rồi lại nói tiếp: "Tâm trạng của em bây giờ chắc không chỉ là vui không đâu nhỉ?"
"Đừng làm như mình hiểu tôi lắm, tôi không có vui đâu, không có chút nào cả!"
Lâm Ngọc Yên vừa cười vừa nói, rõ ràng là lời nói và bộ dạng của cô hoàn toàn trái ngược với nhau.
"Nói dối không tốt, sau này con của chúng ta sẽ học theo thì sao?"
Phó Thần gõ nhẹ lên trán Lâm Ngọc Yên.
"Cái gì mà con của chúng ta? Chúng ta ly hôn rồi, không có chuyện tôi tái hôn với anh đâu!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!