Buổi sáng trên núi có rất nhiều người, những người này là những người tham gia hoạt động leo núi do nơi tổ chức du lịch hướng dẫn, đỉnh núi rộng rãi thoáng chốc đông đúc, những hoạt động trên núi cũng bắt đầu. Đầu tiên là đi săn sau đó là mang thành phẩm về cho nhân viên nhà nghỉ sơ chế rồi bày ra một bàn để nướng thịt, kế tiếp là chơi nhiều trò chơi giải trí, buổi chiều và tối là hoạt động tự do, có thể đến khu cắm trại để cùng đốt lửa trại hoặc là nhìn ngắm thiên văn ở đài quan sát được Lâm Thị xây dựng... tuy nhiên, Lâm Ngọc Yên lại không hề có râm trạng chơi đùa, cô ngồi ở một góc nhìn về phía trời xanh mây trắng.
Lâm Ngọc Yên không hiểu bản thân đang gặp phải chuyện gì mà tâm trạng ngày càng tồi tệ, bắt đầu từ việc sau khi gặp Đường Liên Hoa, cô ta cứ tìm cách quấn lấy hai người bọn họ, bày đủ trò để lôi kéo được Phó Thần tách khỏi cô, hiện tại Phó Thần và nhóm người của Đường Liên Hoa đang vào rừng săn, tiếng cười nói rộn rã càng làm cho Lâm Ngọc Yên khó chịu.
Lôi Vân và Trương Thể Loan mặc dù cũng bám lấy Phó Thần nhưng cũng không đến mức như Đường Liên Hoa.
Lâm Ngọc Yên không tham gia buổi săn bắn, cô ngồi ở bìa rừng chờ đợi. Nói là đi săn cho vui vậy thôi chứ động vật trong rừng là do khu nhà nghỉ nuôi, toàn là các động vật nhỏ.
"Yên Yên, em xem, tôi săn được thỏ và gà rừng nè, hôm nay tôi đãi em một bữa tiệc thịt nướng nhé?"
Phó Thần hớn hở mang túi chiến lợi phẩm của mình đến khoe với Lâm Ngọc Yên, sở dĩ hắn đồng ý đi săn là muốn cô thấy hắn oai phong thế nào khi cầm súng, đáng tiếc là cô lại không đi cùng nên chỉ có thể dùng mấy con thỏ và gà chứng minh với cô.
"Tôi không muốn ăn, tôi muốn về nhà!"
Lâm Ngọc Yên lạnh nhạt nói.
Thái độ kì lạ của Lâm Ngọc Yên từ nãy đến giờ khiến cho Phó Thần cảm thấy khó hiểu. Bình thường Lâm Ngọc Yên luôn coa thái độ hòa nhã, ngoại trừ lần xảy ra chuyện của Lâm Đình Vũ, cô ấy chưa bao giờ nổi giận hay xa cách với hắn thế này, kể cả mấy lần hắn tỏ tình trực tiếp với cô.
"Yên Yên, em sao vậy? Em không khỏe sao?"
Phó Thần bỏ túi săn xuống lo lắng nhìn trước nhìn sau Lâm Ngọc Yên để kiểm tra xem cô đang khó chịu ở đâu.
"Tôi không sao, tôi rất bình thường, tôi muốn về nhà!"
Lâm Ngọc Yên bực tức gạt tay của Phó Thần nói lớn.
Âm thanh khi nói chuyện của cô khá to nên mấy người chung quanh ai cũng nghe thấy.
Ngay lặp tức, hai người bọn họ trở thành tâm điểm chú ý.
"Ây da cô gái trẻ, cãi nhau với bạn trai sao? Từ nãy giờ bác cùng anh chàng này đi săn, thấy cậu ta rất vui vẻ khi săn được nhiều thú rừng cho cháu, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng gắt gỏng với cậu ta như vậy."
Một bác trai tốt bụng lên tiếng.
Bác trai này khi nãy có gặp Phó Thần ở rừng săn, bởi vì tâm trạng của hắn cực kỳ phấn khích nên hai người có trò chuyện mấy câu.
"Bác hiểu lầm rồi, anh ta không phải bạn trau của cháu, cháu không có bạn trai suốt ngày dụ dỗ ong bướm lượn lờ bên cạnh."
Lâm Ngọc Yên nóng nảy giải thích.
Nói xong, Lâm Ngọc Yên ý thức được câu vừa rồi của mình có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Cô gái, cháu đang ghen à? Cũng phải nhỉ, bạn trai cháu trông tuấn tú thế mà."
Một bác gái khác mỉm cười hỏi.
Lúc này, khi nghe bác gái kia nói xong cả Lâm Ngọc Yên và Phó Thần đều ngẩng người, cuối cùng Lâm Ngọc Yên cũng biết lời khi nãy của cô sai ở đâu, thái độ và giọng điệu giống hệt mấy người đang ghen tuông, nhưng mà cô không có tình cảm với Phó Thần làm sao lại ghen được chứ?
"Cháu không yêu anh ta, không có chuyện cháu ghen đâu ạ!"
Lâm Ngọc Yên cứng miệng phủ nhận.
Tuy nhiên việc cô phủ nhận này lại khiến cho mấy bác gái bác trai kia cười nhiều hơn, cả Phó Thần đang sững sờ cũng phải kiềm nén để không làm Lâm Ngọc Yên mất mặt.
Công sức hắn bỏ ra đã không uổng phí, cuối cùng vợ cũ của hắn cũng chú ý đến hắn rồi.
"Cháu thật sự không có..."
"Cô gái, có yêu thì mới có ghen, cháu nên thành thật với bản thân mình một chút!"
Bác gái khi nãy lại nói.
"Cháu..."
Lâm Ngọc Yên cắn môi rối rắm.
Đột nhiên, trên vai cô xuất hiện cảm giác nặng nề, Phó Thần nhân lúc mọi người chú ý vào Lâm Ngọc Yên đã khoát vai cô cười nói:
"Cháu rất yêu bạn gái của mình, đúng là cô ấy đang giận dỗi với cháu nên mới phủ nhận, cảm ơn mọi người đã giúp cháu khuyên cô ấy. Bây giờ cháu sẽ tự mình nổ lực dỗ dành cô ấy."
"Biết sai chịu sửa là tốt, chàng trai trẻ, dỗ được bạn gái thì tối nay có rảnh dẫn bạn gái đến khu cắm trại của mấy ông bà già này chơi nhé! Đừng tưởng bọn ta già rồi không theo kịp lớp trẻ, bọn ta rất biết chơi đấy!"
"Vâng ạ, dỗ được cô ấy thì bọn cháu sẽ đến, giờ thì cháu xin phép cùng cô ấy quay về khu nhà trọ ạ."
Phó Thần lễ phép tạm biệt, nếu là bình thường hắn sẽ không dùng thái độ như vậy để nói chuyện, nhưng từ khi tiếp xúc với Lâm Ngọc Yên, tính tình kiêu ngạo của hắn cũng dần dần thay đổi.
Phó Thần đưa Lâm Ngọc Yên về lại nhà trọ, hắn giao túi săn cho quản lý, vì biết Phó Thần là ai nên quản lý cực kỳ cung kính.
Nhà trọ này có ba dãy phòng, mỗi dãy có ba tầng lầu, mỗi tầng có năm phòng trọ, vì số lượng người trọ lại rất ít, phần đông là tập trung bên khu cắm trại nên khi cho xây dựng, Lâm Đình Vũ hạn chế lại số phòng ở từng tầng, thay vào đó, mối phòng được nới rộng diện tích, bố trí rộng rãi, thoáng đãng và rất tiện nghi.
"Anh buông tôi ra được rồi đấy!"
Lâm Ngọc Yên cáu kỉnh khi cả hai đứng trước phòng của mình.
"Yên Yên, chúng ta nói chuyện với nhau một chút đi!"
Phó Thần thay đổi thái độ, hắn thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói chuyện với Lâm Ngọc Yên, hắn muốn biết có thật sự là Lâm Ngọc Yên đã có tình cảm với hắn không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!