Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

CHƯƠNG 247: CHỈ ĂN MỖI MÌ KHÔNG THỂ THỎA MÃN TÔI

Cánh tay Triệu Mịch Thanh ôm lấy eo cô vẫn chưa thả lỏng ra, lúc nhân viên phục vụ đưa bọn họ vào phòng bao anh còn cúi đầu ghé bên tai cô thấp giọng nói: “Lần trước Cố Thời giới thiệu tôi tới đây, tôi thử qua rồi, mùi vị không tệ, vẫn luôn muốn đưa em tới.”

Tai Lương Hạnh có chút ngứa ngáy, trong lòng lại thấy ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn góc mặt nghiêng của anh, bất kể mục đích cuối cùng của anh là gì, ít nhất anh cũng từng thực sự quan tâm cô.

Một nồi cháo được bưng lên, mới được mang ra từ bếp, vẫn đang sôi nổi bong bóng, những hạt gạo nếp lăn tăn, Lương Hạnh ngửi được mùi hương ánh mắt liền sáng rực lên.

Người đàn ông xoay mâm để bát cháo xoay về phía mình, ánh mắt Lương Hạnh di chuyển theo bát cháo giống như một đứa trẻ không ăn được đồ ăn ngon, thấy bát cháo càng lúc càng xa, cô mới phản ứng lại, kinh ngạc há miệng nhìn anh.

“Nóng lắm, tôi múc vào bát cho em.” Người đàn ông nhịn cười giải thích, tiện tay lấy một cái bát nhỏ bên cạnh.

Lương Hạnh ngơ ra một lúc, ngay sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tư thế, nhàn nhạt nói: “Ừm, nhìn thì đúng là nóng thật.”

Nhưng vừa nói xong thì cô lập tức muốn cắn lưỡi mình, sao lại có thể mất mặt như vậy chứ…

Người đàn ông bật cười.

“…”

Múc một nửa bát cháo, dùng thìa khẽ khuấy để cháo bớt nóng nhanh hơn một chút, sắc mặt anh vẫn rất ung dung.

Sắc mặt Lương Hạnh phức tạp, nhìn anh vài lần, nếu như mơ tưởng anh có thể mãi đối xử với cô như vậy thì có phải là một loại xa xỉ không?

Tự chế giễu bản thân mình, yêu thương vỗ về bụng mình, còn bốn tháng nữa là hai đứa bé ra đời, cuộc sống sau này như thế nào, sao có thể do cô kiểm soát được.

Đợi đến khi bát cháo không còn nóng nữa, Triệu Mịch Thanh khẽ đẩy đến trước mặt cô. Lương Hạnh liền ăn ngay một thìa lớn, đôi mắt cong cong lên, có vẻ là rất vui.

Người đàn ông cười vẻ bất đắc ĩ, may mà để nguội một lúc lâu rồi, nếu không cô ăn chắc chắn sẽ bị bỏng.

Chưa tới mười phút, một nồi cháo lớn đã thấy đáy, lúc ngẩng đầu lên, cô thấy Triệu Mịch Thanh đang ung dung nhìn mình.

Mặt cô bất chợt đỏ ửng, cô đúng là ăn có hơi nhiều chút…

Nhưng chẳng phải là có đến ba người sao.

Khẽ hắng giọng, nhìn đáy nồi trống không một cách nghiêm túc, cô nhướng mày: “Anh tưởng rằng mang theo hai đứa trẻ bên người dễ dàng như vậy sao? Chúng cũng cần ăn đó.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Người đàn ông mỉm cười gật đầu: “Ăn no chưa? Tôi gọi mì rồi, em có thể thử xem.”

Anh nói với giọng dễ nghe như vậy, ai cũng khó mà trừng mắt lạnh lùng nữa, cô khẽ chớp mắt: “Đương nhiên phải thử rồi.”

Ngay sau đó lại tự bật cười nói: “Cố Thời này cũng biết tìm chỗ ăn ghê đó…”

Không ngờ người đàn ông ấy lại nghe thấy, nhìn cô với ánh mắt trêu chọc: “Người đưa em tới thì không cảm ơn, người không liên quan tới thì em lại nhớ rõ đến như vậy.”

Lương Hạnh tức giận, khẽ mấp máy môi, nuốt cục tức này xuống.

Mì được mang đến, anh đẩy đến trước mặt cô, mỉm cười: “Nếu em thích, ngày mai gọi người giao đến nhà, đến đây một chuyến thì xa quá, em không tiện đi.”

Phản ứng đầu tiên của Lương Hạnh là muốn từ chối, nhưng lúc thấy Lưu Nam đi về phía hai người, tay cầm điện thoại thì cô lại quên béng định nói gì.

“Là của cậu hai Cố ạ.”

Đúng thật là không chịu thôi mà.

Triệu Mịch Thanh mất kiên nhẫn nhíu mày, đặt điện thoại lên tai.

Cố Thời gác chân lên bàn làm việc: “Tìm được chưa? Bắt được người ta chưa?”

Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, có chút khí thế bức người: “Liên quan gì đến cậu?”

Cố Thời thu chân lại, lập tức ngồi thẳng người: “Mẹ nó! Anh qua cầu rút ván không sợ tôi cắn lại anh sao?”

Ánh mắt quyến rũ lóe lên, đổi thành một biểu cảm xấu xa: “Sao nào, nghe giọng điệu này của anh có vẻ là đang gió xuân phơi phới nhỉ…”

Triệu Mịch Thanh nhướng mày, giọng điệu ung dung: “Cúp đây.”

“Rồi rồi rồi! Anh cứ vui vẻ đi, không làm phiền nữa!”

Lúc cúp máy, còn nói thêm một câu: “Vậy Mục Điệp gì đó giải quyết thế nào? Người này có vẻ không đơn giản đâu.”

Người đàn ông khẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc, vẻ mặt vẫn thờ ơ: “Không giải quyết.”

Rất nhanh lại nói: “Không nói nữa, tôi còn có việc, hôm khác mời cậu ăn cơm.”

Cố Thời vẫn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng “tút”, không kìm được mà chửi một tiếng vào cái điện thoại, khóe miệng nhếch lên một cách tinh nghịch.

Lương Hạnh vốn tưởng rằng có chuyện gì gấp, thấy anh mới nói được vài câu đã cúp máy, không kìm được hỏi: “Có chuyện quan trọng sao?”

Sắc mặt người đàn ông không thay đổi: “Không phải, chuyện công ty.”

Thấy anh hoàn toàn không có ý định nói, cô nhìn về phía bát mì, đột nhiên không có khẩu vị nữa.

“Sao lại không ăn nữa?”

Lương Hạnh xoa bụng: “Thấy no rồi, tối rồi không ăn nhiều nữa.”

Người đàn ông gật đầu, đứng dậy: “Vậy chúng ta về nhà.”

“Anh không ăn à?!” Lương Hạnh kinh ngạc.

Anh khẽ nhếch môi: “Tôi không đói.”

Đột nhiên bị giữ bàn tay đang cầm áo khoác lại, anh quay đầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Lương Hạnh chớp chớp mắt, mất tự nhiên cúi đầu xuống.

Lên xe cô đã thấy sắc mặt anh không tốt lắm, mắt thâm quầng, cũng gầy đi không ít, tuy không làm giảm khí thế, nhưng vẻ mệt mỏi khó mà che giấu được.

“Ít nhiều cũng nên ăn một chút.” Giọng nói cô mềm mại đi không ít, còn có một chút đau lòng.

Triệu Mịch Thanh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, bước vòng qua bàn ăn, ghé sát cô: “Thương tôi à?”

Lương Hạnh bị anh dọa một phen, phản ứng lại liền cảm thấy bản thân đáng đời, người đàn ông này vốn dĩ không cần người khác thương.

“Muốn ăn không thì tùy anh!” Cô nghiến răng rồi đẩy anh ra.

Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh trước nay luôn khô ráo, ấm áp, khiến người ta thấy an lòng.

“Tôi ăn, nhưng mà…” Lương Hạnh nghe giọng nói khàn khàn của anh, trong lòng liền vang lên hồi chuông cảnh báo, quả nhiên…

“Chỉ ăn mỗi mì không thể thỏa mãn tôi, đợi tôi trở về phải ăn thêm một bữa nữa.” Anh nhếch miệng cười xấu xa.

Mặt Lương Hạnh tái mét, ngại người xung quanh, cô nghiến răng hung dữ nói: “Lúc này lại quên tôi là người đang mang thai à?”

Ai ngờ người đàn ông ấy lại nở nụ cười càng tươi hơn, anh cọ cọ mũi lên mặt cô: “Nhớ, nhưng tôi cũng tìm hiểu rồi, thời điểm này sức khỏe của thai phụ tốt thì hoàn toàn có thể làm, cho dù có vì an toàn… em cũng có thể giúp tôi.”

Đồ cuồng dâm này!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận