Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

CHƯƠNG 356: RẤT XỨNG VỚI ANH

Mặc dù lần này đưa ra quyết định quyết tâm muốn đăng ký kết hôn với Triệu Mịch Thanh, ít nhiều gì cũng có phần như là hình thức, nhưng mà trong lòng của Lương Hạnh vẫn có chút khẩn trương và lo lắng không thể kiềm chế được.

Thật ra thì câu trả lời đã xoay chuyển hơn mấy trong lần, trong lòng chậm chạp không có đáp án, dường như là do thiếu một vài lý do từ bên ngoài, một vài lý do để lừa gạt mình.

Cô rất cẩn thận, bởi vì cô với Triệu Mịch Thanh đã từng ly hôn một lần, cô không có cách nào chấp nhận được sau khi kết hôn một lần nữa thì có bất cứ một chút gợn sóng hay là chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Ngày hôm nay ăn cơm tối xong, lúc tắm rửa trong phòng tắm, một mình Lương Hạnh ngâm mình trong bồn tắm, cúi đầu nhìn vết sẹo nhàn nhạt ở trên bụng của mình, khóe miệng không tự giác mà cong lên.

Triệu Mịch Thanh là số mệnh của cô, đời này gặp được, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận số mệnh.

Sau khi tắm rửa xong, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn áp tường, Lương Hạnh mượn chút ánh sáng này nhìn thấy rõ người đàn ông ở trên giường đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, hô hấp của anh nhẹ nhàng đều đều, sau khi ngủ thì trên khuôn mặt vẫn nhuộm hơi thở ôn hòa.

So sánh với khuôn mặt lạnh lùng của thường ngày có chỗ khác nhau.

Nở nụ cười nhẹ bước đến gần, lặng lẽ xốc chăn lên chui vào trong, nhưng mà giống như đã làm phiền đến người đàn ông ở bên cạnh, anh giật giật thân thể, nhắm mắt lại liền kéo cô vào trong lồng ngực.

Cánh tay cong lên ôm cô thật chặt.

Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Lưu Nam nghe lời dặn dò lái xe chờ đợi ở ngoài cửa, tối ngày hôm qua lúc mà anh ta nghe thấy Triệu Mịch Thanh muốn đến ủy ban nhân dân anh ta còn âm thầm vui vẻ cho tổng giám đốc nhà mình một hồi lâu.

Ăn xong bữa sáng, Lương Hạnh trang điểm tinh xảo, lại lấy mấy bộ váy từ trong tủ quần áo bày ở trên giường, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mịch Thanh đang khoanh tay trước ngực đứng ở cạnh cửa: “Chọn cho em một bộ đi.”

Triệu Mịch Thanh nâng trán, bày ra biểu cảm bị làm khó: “Vợ anh mặc cái gì cũng đẹp.”

Lương Hạnh mới không nghe máy lần khen giả dối như thế này, sắc mặt chìm hơn mấy phần: “Có phải là anh không muốn đi không?”

Người đàn ông thỏa hiệp, đứng thẳng dậy dạo bước đi tới, ánh mắt di chuyển hết đi rồi lại về trên mấy bộ quần áo mấy lần: “Vậy thì chọn cái này đi.”

Anh chọn một chiếc váy dài màu đỏ thẫm cổ chữ v, dùng tay ướm ướm trước người Lương Hạnh hai lần, cuối cùng còn bày ra một bộ dạng đã nghiêm túc suy nghĩ: “Cái này rất đẹp.”

Lương Hạnh nghi ngờ đưa tay nhận lấy, chỉ nghe thấy lúc đi ngang cửa thì dì không nhịn được mà che miệng cười: “Bà chủ, ảnh kết hôn có nền màu đỏ, bà chủ mặc bộ váy này đã bị trùng màu rồi.”

Lương Hạnh nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt hoàn toàn sụp đổ, không vui nhét đồ vào trong tay của Triệu Mịch Thanh: “Anh mặc đi!”

Nói xong liền quay người lấy một bộ quần áo chuyên nghiệp từ trong tủ quần áo, đẩy người ra khỏi phòng, thở phì phò đóng cửa lại.

Triệu Mịch Thanh vẫn còn chưa phản ứng thì người đã đứng ở ngoài cửa rồi, trong tay vẫn còn cầm bộ váy màu đỏ, ánh mắt lạnh nhạt đối diện với dì đang nhịn không được mà cười trộm, lập tức có chút xấu hổ.

Dì nhìn Triệu Mịch Thanh, cảm thấy người đàn ông này không phải giống như báo chí đã đưa tin, cũng lẩm bẩm nhỏ giọng nói một câu: “Ông chủ, bà chủ là một người rất tốt, ông chủ phải đối xử với cô ấy tốt một chút.”

Nói xong thì lại sợ mình lắm miệng làm cho người đàn ông không vui, liền nhanh chóng nện bước chân trốn vào trong phòng bếp.

Triệu Mịch Thanh ngây ngốc một giây, lập tức trên mặt có ý cười nhẹ nhàng.

Không bao lâu sau cửa phòng bị mở ra, Lương Hạnh mặc một bộ quần áo công sở thẳng thớm bước ra ngoài, cứng ngắc chỉnh sửa lại đầu tóc: “Sao lại như thế này?”

Nụ cười trên mặt của Triệu Mịch Thanh càng trở nên nhu hòa hơn, đưa tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của Lương Hạnh, nhẹ giọng đánh giá một câu: “Rất xứng với anh.”

Lương Hạnh vô thức rụt cổ ra đằng sau, dùng ánh mắt kinh hoảng tránh né bàn tay đang đưa tới của Triệu Mịch Thanh: “Đừng có nhéo làm mất lớp trang điểm của em.”

Nói xong, không đợi người đàn ông kia phản ứng, cô liền nắm lấy túi xách đi ra ngoài.

Trên đường lái xe đến ủy ban nhân dân, Lương Hạnh có hơi không kiềm chế được mà khẩn trương, ngón tay siết chặt lại với nhau, giả bộ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra thì trong lòng bàn tay đều bị dính dấp mồ hôi. Người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên lại đưa tay nắm lấy tay của cô, trong nháy mắt lòng bàn tay dán vào nhau, anh nhịn không được mà cau mày: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

Lương Hạnh rút tay về, gương mặt tái nhợt mấy phần, vẫn lắc đầu: “Không có việc gì.”

Bầu không khí quỷ dị xấu hổ, người đàn ông lại muốn nói gì đó, trong không gian đột nhiên lại vang hai lên tiếng chuông điện thoại gần như rất khớp nhịp, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đều sửng sờ, cả hai đối mặt nhìn nhau.

Cả hai tự lấy điện thoại từ trong túi mình ra, thân thể thuận đó mà dựa vào cửa sổ xe, nhận điện thoại.

Người gọi điện thoại cho Lương Hạnh chính là Châu La La, điện thoại vừa mới được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét như trong tưởng tượng: “Lương Hạnh, cậu đang ở đâu hả?”

Lương Hạnh nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy bon bon trên con đường dài vô tận, trong lúc nhất thời không phân biệt được đang ở hướng nào, cho nên không để ý đến câu hỏi của cô, ngược lại lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Châu La La ở đầu day bên kia quả nhiên đang đứng trước cánh cửa sổ sát đất sau bàn làm việc, một tay chống eo: “Cậu xem tin tức ngày hôm nay chưa vậy?”

“Rồi.” Lương Hạnh trả lời rất tùy ý, dường như cũng không để ý cho lắm.

Điều này khiến hai mắt của Châu La La muốn toát ra lửa: “Này bà cô ơi, cậu xem tin tức rồi mà còn bình tĩnh như vậy nữa hả? Cậu nói xem mẹ của anh Triệu nhà cậu có ý gì vậy chứ?” Suy nghĩ lại cảm thấy mình tìm từ không đúng, lại thay đổi giọng nói: “Tớ không phải là cố ý mắng chửi người khác đâu, tớ nói là mẹ ruột của anh ta đó, cái bà già kia đó.”

Lương Hạnh bị mấy lời nói không rõ ràng của Châu La La làm cho nhíu chặt lông mày, không bao lâu liền hồi thần lại, cô bậc thốt lên: “Cái gì mà mẹ ruột, bà ấy làm sao?”

Châu La La khẽ giật mình: “Cậu còn chưa biết nữa hả? Ngày hôm nay mẹ của anh ta đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của truyền thông rồi kìa, nói là con trai của mình cùng với cô cả nhà họ Tề là thanh mai trúc mã, từ bé tình cảm của hai người đã sâu sắc, bà ta cũng chỉ nhận một đứa con dâu đó thôi, cái gì mà hoa dại cỏ dại khác cũng đừng nghĩ bước chân vào nhà họ Triệu của bọn họ. Cậu nói xem bà ta có ý gì chứ, ngày nào cũng đối nghịch với con trai nhà mình…”

Phía sau đó Châu La La còn đang tức giận nói cái gì nữa, Lương Hạnh đã không thể nghe được rõ ràng, chỉ cảm thấy sức lực cả người đột nhiên đã bị rút sạch, ngón tay buông lỏng điện thoại liền rơi xuống đất.

Yên lặng nhặt lên cúp máy, đúng lúc cũng nghe thấy âm thanh cúp máy trong điện thoại của Triệu Mịch Thanh.

Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, Lương Hạnh lặng lẽ quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh, phát giác trong đáy mắt của người đàn ông xuất hiện sự giận dữ rất đáng sợ, cái cằm căng cứng giống như là đang cố gắng kiềm chế không cho cảm xúc bộc phát.

Lương Hạnh rũ tầm mắt, cô cũng đã hiểu được chắc có lẽ là anh đã nhận được tin tức giống như mình.

Trong lòng dâng lên một loại cảm giác uất ức và khổ sở mơ hồ, cô nặn ra một nụ cười đắng chát: “Triệu Mịch Thanh, nếu không thì thôi đi.”

Người đàn ông trầm mặc một hồi lâu, biểu cảm dần dần trở nền thống khổ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận