CHƯƠNG 380: CHỚP MẮT ĐÃ QUA VẠN NĂM
Trên đường lái xe từ Tấn Thành quay về, mẹ Lương vẫn luôn rầu rĩ, vì giận Lương Hạnh để cho mẹ Triệu bế đứa bé, dọc đường đi ánh mắt bà nhìn chằm chằm An Ngôn đang ngồi trên ghế trẻ em, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn không nỡ di chuyển, giống như rất sợ chỉ cần sơ ý một chút thôi, cậu nhóc sẽ trốn mất vậy.
“Ôi chao…” Lương Hạnh đang tập trung lái xe, đột nhiên nghe thấy sau lưng, mẹ Lương hét lên một tiếng kinh hãi, cô nhíu chặt hai mày, còn chưa kịp hỏi gì, trong nháy mắt bà đã giận dữ: “Con nói đi, có người làm bà nội như bà ta sao? Đứa bé hơn một tuổi rồi mới bế lần đầu tiên, chưa nói cho nó cái gì, lại còn lén lút cắt tóc nó đi!”
Lương Hạnh kịp phản ứng lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhếch miệng cười nhạt: “Đến bây giờ bà ta vẫn chưa khẳng định trăm phần trăm đứa bé là con của Triệu Mịch Thanh, có thể làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ lạ chút nào.”
Lương Hạnh không kinh ngạc chút nào, thậm chí trong giây phút đưa đứa bé vào tay bà, cô cũng đã chuẩn bị cho điều này rồi, cố tình tách khỏi bà Triệu trong chốc lát, tạo cơ hội cho bà.
Mẹ Lương lại không hiểu, gương mặt nhuộm màu đỏ ửng thật đậm vì tức giận, nói ra hết những lời vốn dĩ vẫn luôn giấu trong đáy lòng.
“Mẹ nói này Hạnh, tại sao con lại muốn đưa đứa bé cho bà già kia bế chứ, ban đầu hai đứa trẻ này vốn dĩ đã không có chút liên quan gì đến nhà họ Triệu bọn họ rồi, nếu bà ta cho rằng đứa bé không phải con của Triệu Mịch Thanh thì càng tốt, tránh cho sau này cứ nhớ mãi không quên, lại không biết sau lưng sẽ ngấm ngầm chơi trò ám muội gì.”
Nói đến đây, mẹ Lương không kiềm được lo lắng, Lương Hạnh vững vàng lái xe, sau lưng, lời mẹ vừa nói lọt vào tai cô không sót một từ.
“Bà ta có giở trò gì chăng nữa, miễn là xác nhận thân phận của bọn trẻ rồi, sẽ không nỡ ra tay với bọn chúng.” Cô nói thẳng một câu, trong mắt có hơi thở lạnh lùng chìm nổi, sau đó lại chậm rãi nhếch môi: “Dù sao cũng là bà nội ruột, ôm một cái cũng không tránh được.”
Lời nói này nói ra rất thờ ơ, nhưng lại khiến mẹ Lương kinh ngạc đến mức lập tức đổ mồ hôi lạnh, thân thể nghiêng về phía Lương Hạnh đang ngồi đằng trước, giọng nói cũng sắc bén hơn một chút: “Hạnh, mẹ nói con cũng đừng làm chuyện hồ đồ, nếu con mềm lòng, cuối cùng người thua thiệt cũng chỉ có mình con thôi.”
Lương Hạnh hơi rũ mắt, vẻ mặt càng u ám hơn nữa: “Mẹ, con biết rồi, chuyện này mẹ không cần lo lắng.”
Bài học này Lương Hạnh đã học được rất nhiều rồi, đương nhiên sẽ không dễ dàng giẫm lại vết xe đổ trong quá khứ, nhưng hôm nay tại sao sau khi nhìn thấy Đào Mỹ Ân xong lại lập tức đưa ra quyết định như vậy, đưa con đến bên cạnh mẹ Triệu, trong nháy mắt khi Lương Hạnh bình tĩnh lại, chính cô cũng cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Chẳng lẽ là vì Triệu Mịch Thanh.
Trong lòng chìm nổi một câu trả lời duy nhất này, cố gắng đè nén suy nghĩ này xuống, nhưng trong lúc lơ đãng lại lặng lẽ chui ra.
Ngày hôm sau, Lương Hạnh tăng ca xong đang từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy xe con màu đen của Triệu Mịch Thanh ở ven đường, đôi mắt trầm xuống suy nghĩ một lát rồi cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa, đứng đó im lặng đợi cửa xe mở ra, sau đó Triệu Mịch Thanh duỗi chân dài bước ra, dáng người cao thẳng xuất hiện.
Cô nắm chặt túi xách trong tay, duy trì cảm xúc bình tĩnh thản nhiên trên mặt, mở miệng nói với người đàn ông còn cách xa mấy mét: “Sức khỏe An Ngôn đã bình phục rồi, anh không cần cố tình chạy đến đâu.”
Sắp vào thu, bên đường có gió lạnh nổi lên cuốn theo không khí se lạnh, ép mình đứng trong gió sẽ khiến đầu óc con người tỉnh táo hơn một chút.
Triệu Mịch Thanh đứng bên cạnh xe, ánh mắt tối sầm, từ xa xa nhìn thấy hơn nửa thân hình Lương Hạnh bị bóng của tòa nhà cao tầng trên đầu bao phủ, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, cũng không nhận ra cảm xúc trong lời nói của cô.
Hai người cứ im lặng như vậy, vậy mà đứng rất lâu.
“Không phải anh đến thăm bọn trẻ.” Một lúc lâu sau, cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, giọng nói khàn đến tận cùng, lộ ra mấy phần mệt mỏi không cách nào che giấu.
Triệu Mịch Thanh vừa vặn dưới đèn đường bên cạnh, từ góc độ của Lương Hạnh nhìn sang, đã cảm thấy quanh người anh sáng ngời, toàn thân được ánh sáng rực rỡ nhuộm lên, cho nên tất cả mệt mỏi và cô đơn trong đáy mắt đều được cô nhìn thấy rõ ràng không tốn chút sức nào.
Cô lập tức nghi ngờ đây là mưu kế Triệu Mịch Thanh đang cố tình khơi gợi cảm xúc không nỡ trong lòng cô, nhưng đành chịu là mặc dù nhìn thấu, cô vẫn không cách nào khống chế được mà trúng kế anh.
Bước chân bước về phía trước hai bước, từ trong bóng mờ rất lớn bước ra, cuối cùng Triệu Mịch Thanh cũng nhìn thấy rõ gương mặt Lương Hạnh, trong trẻo lạnh lùng thờ ơ, gương mặt không có chút cảm xúc và mong muốn gì.
Hai người chỉ còn cách nhau khoảng hai, ba mét, ánh sáng của đèn đường bao phủ cả Lương Hạnh, cô im lặng đứng đó, bình tĩnh nói: “Vậy anh đến tìm em làm gì?”
Triệu Mịch Thanh hơi thu lại cảm xúc trong đáy mắt, mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ quyết đoán: “Mẹ anh làm giám định người thân cho bọn trẻ, bảo anh đón con về nhà họ Triệu.”
“Em biết.” Lương Hạnh nghe vậy cười khẩy, theo bản năng vòng hai tay trước ngực: “Có phải bà ta phái anh đến đàm phán với em, chỉ cần có thể để bọn trẻ quay về nhà họ Triệu các anh, em có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì, thuận tiện còn dùng nữ bác sĩ kia để đe dọa lợi dụng anh?”
Triệu Mịch Thanh nghe vậy không kiềm được hơi kinh ngạc, sau khi phản ứng lại khóe môi hơi nhếch lên, hơi gật đầu: “Hoặc là đón con về, hoặc là lại sinh thêm một đứa nữa, tốt nhất là cặp sinh đôi.”
“Vậy anh sinh đi thôi.” Sắc mặt cô hơi suy sụp, không có ý dây dưa thêm nữa, xoay người dọc theo lối đi bộ đi về phía bãi đỗ xe.
Bước chân Triệu Mịch Thanh nhanh chóng đi theo, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với cô, hai tay đút túi dáng vẻ nhàn hạ: “Anh đến để nói với em, anh vẫn đứng về phía em, chuyện của mẹ anh sẽ xử lý ổn thỏa, về phần bọn trẻ, nếu em không muốn nuôi thì có thể đưa cho anh…”
Nói đến đây, trong giây lát Lương Hạnh dừng bước, xoay người, trong mắt tràn đầy vẻ chất vấn.
Triệu Mịch Thanh thấy thế, vẻ dịu dàng trong mắt càng nồng đậm hơn nữa, nụ cười trong sáng êm ái tiếp tục nói: “Đương nhiên nếu em muốn nuôi, thì không ai có thể cướp bọn trẻ khỏi em được.”
Lương Hạnh hơi nghiêng đầu, lúc này gió lạnh bao phủ thổi qua đúng lúc xốc mái tóc dài của cô lên, đuôi tóc tung bay trên không trung một lát, cuối cùng che khuất mảng lớn tầm mắt trước mặt.
Trong im lặng, ánh mắt vẫn xuyên thấu qua khe hở từ làn tóc tung bay, nhìn chằm chằm anh không hề chớp mắt.
Thế giới dường như chỉ còn lại có hai người họ, trong chốc lát có cảm giác như chớp mắt đã vạn năm.
“Triệu Mịch Thanh, em biết rồi.” Cuối cùng Lương Hạnh vươn tay đẩy sợi tóc bị xô lệch ra, cố gắng không lộ ra chút cảm xúc nào trả lời câu nói của anh.
“Về phần Đào Mỹ Ân…”
Anh còn định nói tiếp gì đó, không ngờ lại bị nụ cười dịu dàng của cô cắt ngang: “Chuyện liên quan đến người phụ nữ kia, anh không cần phải giải thích nhiều với em, vấn đề giữa chúng ta không có chút liên quan gì đến cô ta hết.”
“Được.” Triệu Mịch Thanh nhếch môi cười nhạt, nuốt lại hết những lời vẫn luôn quanh co trong lòng rất lâu.
Lương Hạnh nhướn mày, bước chân hoàn toàn chuyển hướng đi về phía bãi đỗ xe: “Vậy em đi trước.”
Sau đó tăng nhanh tốc độ, không nhận ra người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, mãi đến tận khi bóng hình hoàn toàn biến mất trong tầm mắt đen tối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!