Edit: Raury
Mình muốn để xưng hô mày-tao của Thành Ngự với anh em tốt của cậu ấy. Vì trong giao tiếp hằng ngày mình nói chuyện với bạn thân đều là mày-tao. Chỉ có không thân mới khách sáo cậu-tôi, bà-tui,....Khang Bằng tức giận xoay người rời đi, đội trưởng Khương vỗ vai Thành Ngự, nói rằng anh ta sẽ đi trực đêm trước.
Quách Dực nói: "Tao với mày ở một phòng đi."
"Không, mày qua ở chung với Khang Bằng đi."
"Mày lo anh ta hả?"
Thành Ngự nói: "Đừng phát sinh xung đột, quan sát kỹ. Anh ta có tiền lệ một mình hành động khiến nhiệm vụ thất bại."
Quách Dực thở dài một hơi, "Mày nói xem chúng ta thành tích tốt nhất, vì sao đội trưởng lại phân chúng ta vào đội ngũ như này chứ, muốn chơi chúng ta sao. Đội viên của họ có chỉ số thiệt hại cao nhất, dù họ chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ có độ khó cao nào, một gã đội trưởng chỉ biết ba phải, đám đội viên nếu không càn quấy, thì cũng tỏ vẻ không liên quan đến mình. Tính tình một khi trở nên nóng nảy liền không quan tâm đến bất kỳ điều gì, chẳng có tinh thần đồng đội cùng làm nhiệm vụ gì cả, cùng người như vậy làm nhiệm vụ, lúc đụng chuyện không chừng còn bị hãm hại."
Thành Ngự kéo chiếc khăn xuống, "Có lẽ đây là dụng ý của đội trưởng, đội ngũ phiền toái tất nhiên không phải trường hợp đặc biệt, chúng ta vừa ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, cần xử lý một số tình huống phức tạp mới có thể dần trưởng thành, dù sao thời đại này không cho chúng ta cơ hội để trau dồi từ từ, đóa hoa trong nhà kính chắc chắn sẽ chết."
Khi Thành Ngự cùng Quách Dực nói chuyện, ngữ khí ôn hòa rất nhiều, hiển nhiên vô cùng tín nhiệm Quách Dực.
Quách Dực chậc lưỡi, "May mà đội trưởng đã hứa, khi nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, sẽ cho chúng ta cơ hội được tự do thành lập tổ đội, gáng nhịn một chút sẽ qua nhanh thôi. Tao đi thu dọn sạch sẽ, mày cũng cẩn thận chút, đừng nên quá xem nó là người, dù sao cũng là thây ma, trên người có virus."
Thành Ngự gật gật đầu, nhìn Quách Dực đi ra ngoài, khi quay đầu nhìn về phía Thời Tần, phát hiện anh còn chưa đứng dậy, cố gắng vùng vẫy, nhưng tư thế ngã xấp xuống quá khó để ngồi dậy.
Thành Ngự một tay xách Thời Tần đặt lên sô pha. Suy nghĩ làm sao để đưa anh đi một cách an toàn, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện Thời Tần vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Vừa rồi bị che nửa khuôn mặt nên không nhìn thấy rõ, lúc này nam chính đã ở gần trước mắt, Thời Tần nội tâm không khỏi hưng phấn, giống như đang nhìn thấy siêu sao vậy, dù sao cũng là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết anh theo suốt bấy lâu, bá khí trắc lậu, người đã làm đảo lộn trái đất - Đế vương thức tỉnh Thành Ngự đại lão.
Thời Tần chăm chú nhìn hắn một lúc lâu.
Thành Ngự lúc này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt đẹp tinh xảo không phù hợp với bối cảnh thời đại này, giống như công tử quý tộc ở thế kỉ trước, đẹp ngất ngây, ở đuôi mắt có một nốt ruồi, tăng thêm phần gợi cảm, không kể đến khí chất kinh người trên đôi lông mày hắn, không giận tự uy, đã mang theo một phần khí thế của đại lão rồi.
Nếu bạn gặp được người thật, bạn sẽ nhận ra những ngôn từ hoa mỹ trong tiểu thuyết không thể miêu tả chính xác về hắn.
Chưa kể đến dáng người được rèn dũa từ những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, Thời Tần nhớ rõ trong tiểu thuyết miêu ta, vai rộng eo thon, hông hẹp chân dài, một thân hình tam giác ngược cực chuẩn. Mặc dù mọi thứ đều được che giấu trong bộ đồng phục chiến đấu màu đen khiến Thời Tần không nhìn rõ được, nhưng cùng một bộ đồng phục, hắn mặc lên người trông hệt như người mẫu.
Đàn ông thường không thừa nhận đàn ông khác đẹp trai, nhưng Thời Tần hoàn toàn bị thuyết phục bởi vẻ ngoài của Thành Ngự.
Bên hong đeo hai thanh đao, sau lưng là một thanh kiếm dài, tay cầm súng tiểu liên, trên đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn được cài thêm một khẩu súng lục.
Với hình dáng đẹp trai như vậy có thể trực tiếp đi chụp poster, làm đại ngôn cho một game nào đó.
Thời Tần si mê nhìn chăm chú, bất giác đem những lời khen trong đầu nói ra."Đẹp trai quá đi."
Thành Ngự bị một con thây ma nhìn chằm chằm nửa ngày trời, tâm lý rất không thoải mái, đột ngột nghe một câu như thế, vẻ mặt trở nên kỳ quái, trong lòng cũng khá phức tạp.
Hắn có nên nói cảm ơn lời khen của nó không?
Nhưng mà Thời Tần nói câu này bằng một giọng rất nhỏ, lẽ ra là đang lẩm bẩm một mình, vậy nên Thành Ngự vờ như không nghe thấy, lảng tránh ánh mắt đảo tới đảo lui của anh rồi nhìn lên bộ quần áo bị dính đầy dấu giày trên người anh, bộ quần áo vốn dĩ đã rách nát nay càng thêm trở nên dơ bẩn, chẳng phải anh vừa bị ăn vài cú đá đó sao.
Thành Ngự hỏi theo bản năng: "Cậu......không sao chứ."
Thời Tần ngay lập tức cảm động, nam chính vậy mà còn quan tâm đến anh. Cho dù đó chỉ để đảm bảo tính toàn vẹn của thí nghiệm đi chăng nữa, anh đều cảm thấy thoải mái.
"Cảm ơn..... cảm ơn anh đã cứu tôi."
Bị một con thây ma cảm ơn, Thành Ngự cảm thấy ngượng ngùng. "Cậu...... có cảm thấy đau không?"
""Không, nhưng tôi cũng không muốn bị đánh nữa! Là đàn ông ai mà không tức giận. Nếu không phải đang bị trói, dù có đánh không lại tôi cũng quyết đánh trả đến cùng. Đánh gãy răng nó, ai kêu nó ỷ mạnh hiếp yếu!" Thời Tần căm giận, lập tức nói ra lời tán thưởng: "Anh vừa rồi đẹp trai thật đấy, tên Khang Bằng kia không phải là đối thủ của anh đâu."
Thành Ngự đột nhiên muốn cười một tiếng, nếu không phải bị biến thành thây ma, hẳn sẽ là một cậu thanh niên tràn đầy năng lượng. Trái tim lạnh lẽo bởi sự không hòa hợp của đội viên dường như được khôi phục lại.
【 Đinh, giá trị hắc hóa -1, 44】
Thời Tần sửng sốt, vậy mà lại giảm, anh đã làm gì? Chẳng lẽ bởi vì vừa khen anh Thành sao? Xem ra nam chính rất dễ dỗ, chỉ bằng cách này mà đã giảm xuống, cũng không khó như hệ thống nói.
Thời Tần tràn đầy tự tin, nhìn thấy Thành Ngự thay đổi thần thái, cảm thấy có thể nói chuyện phiếm, ý đồ muốn kéo gần quan hệ.
Nhưng mà Thành Ngự đối với anh vẫn còn tâm phòng bị, dù sao đối phương cũng là thây ma, còn chưa biết rõ nhau, hắn không thể chỉ vì sự thân thiện của đối phương mà buông xuống tâm đề phòng.
Hắn không tiết lộ nhiều thông tin về đội của họ, thay vào đó hắn hỏi kỹ lưỡng về đặc điểm thây ma của Thời Tần, logic phù hợp, nhờ vào thái độ tốt cùng với cách ứng xử như một cuộc nói chuyện phiếm của hắn ta, Thời Tần đến phút cuối mới nhận ra, mình đang bị thẩm vấn.
Nếu không phải hệ thống có cơ chế cấm spoil, thì chẳng được bao lâu, đến chiếc quần lót Thời Tần đang mặc trên người cũng bị Thành Ngự lột xuống.
Lúc này, Doãn Thường Lâm gõ cửa kêu mọi người đi ăn cơm, thấy bọn họ tấn gẫu, cậu ta bất ngờ há hốc mồm, vừa nghi hoặc vừa ghê tởm nhìn Thời Tần.
"Đội Phó, đi ăn cơm đi, em giấu cho anh một miếng thịt lớn, ngay cả anh Khang cũng không có."
Thành Ngự sờ đầu Doãn Thường Lâm, bọn họ đều cùng đợt đi làm nhiệm vụ đầu tiên, Doãn Thường Lâm nhỏ hơn hắn và Quách Dực một tuổi, nếu không phải do thiếu nhân lực, thanh niên mười tám tuổi như cậu ta đã ra ngoài làm nhiệm vụ. Doãn Thường Lâm tuy rằng không mạnh, nhưng rất nghe lời.
Mà Doãn Thường Lâm cũng rất ngưỡng mộ Thành Ngự, hắn hệt như thần tượng của cậu ta vậy, được thần tượng chạm vào, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta càng trở nên tươi tắn.
Trước khi rời đi, Thành Ngự liếc nhìn Thời Tần một cái, tuy rằng trông như một cái nhìn thản nhiên, nhưng thật ra Thành Ngự đang xác nhận lại dây trói trên người anh có chắc không, liệu có khả năng trốn thoát không, sau đó thì khóa trái cửa lại.
Thừa dịp trong phòng chỉ còn một mình mình, Thời Tần nhanh chóng hỏi hệ thống tất cả những thắc mắc của mình.
Thời Tần đã biết rằng mình không được spoil, khi anh vừa muốn nói gì đó, ngoại trừ tình huống về thân phận thây ma của mình, một khi nói đến tương lai vận mệnh của những người ở đây, yết hầu như bị một lực vô hình bóp lại, không thốt nên lời.
Như vậy suy ra, anh phải từ bỏ một vài con đường tắt.
Tóm lại, anh phải sửa văn, nhưng thế giới trong tiểu thuyết rất chân thật, nhân vật bên trong có quan hệ nhân quả, không phải anh muốn sửa văn thế nào cũng chắc chắn sẽ nhận được kết quả như ý muốn, anh không phải là thượng đế, không thể lường trước được hiệu ứng cánh bướm. Có vẻ như cách an toàn nhất hiện tại là dựa theo đầu mối chính ban đầu mà từng bước điều chỉnh, đảm bảo hoàn thành hai mục tiêu của anh là được.
Trong phòng không có mùi thơm của máu thịt người, Thời Tần giống như bị mất điện, chốc lát đã cảm thấy buồn ngủ mệt mỏi, tuy hai tay hai chân bị trói chặt, nhưng vẫn tự mình nằm xuống được.
Cho nên khi Thành Ngự trở về, nhìn thấy một thây ma gầy gò nằm co quắp trên sô pha ngủ say sưa, trông có vẻ hơi đáng thương.Nhưng khi vừa đến gần, như được khơi dậy điều gì đó, Thời Tần bật dậy ngay lập tức.
Bốn mắt nhìn nhau, Thời Tần chưa kịp phản ứng đã thấy cánh tay của Thành Ngự căng cứng, hắn đã rút súng lục chĩa vào anh, chờ thời cơ lao vào.
Tác giả có chuyện muốn nói: Thời Tần: quần lót của người xuyên qua sẽ bị nam chính cởi bỏ.
Thành Ngự: tôi muốn chọn loại quần lót khác.
Thời Tần: →. →