Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ
Edit: Nguyệt Ảnh
Đế đô, rạng sáng 1 giờ rưỡi, đêm còn rất sâu.
Trên bầu trời, điểm điểm sao trời cùng ánh trăng bị mây đen âm u bao phủ, tiếng sấm nặng nề vang lên phía chân trời, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, nặng nề mà áp lực.
Bên ven hồ nhân tạo tinh xảo, cây cối cao to rậm rạp xanh um tươi tốt, trên cây cành lá xum xuê, không chút lay động.
Không khí ẩm ướt, không có gió.
Cửa sổ sát đất của biệt thự bên hồ lộ ra ánh đèn mờ nhạt, rơi trên mặt hồ, phản xạ ra từng điểm ánh sáng, lại xuyên không thấu tầng lá cây trùng điệp kia.
Trong rừng cây cao lớn, ánh sáng âm u.
Ban đêm không có gió, nhưng chỗ sâu trong rừng lại như có thứ gì đó bay tới bay lui, cùng với tiếng cười khẽ và hơi thở thô suyễn.
"Hồng hộc......"
Ban đêm không gió có chút oi bức ẩm ướt, cho dù là áo sơ mi cao cấp trị giá mười mấy vạn, bị mồ hôi làm ướt dán ở trên người cũng dính dính nhớp nhớp làm người ta khó chịu.
Nhưng người đang ra sức chạy nhanh lại không rảnh lo mấy chuyện đó.
Mồ hôi to như hạt đậu từ cái trán chảy xuống, sau đó lăn vào trong đôi mắt, khiến đôi mắt cày xè.
Nhưng thanh niên cũng không dám dừng bước chân lại để lau đôi mắt.
Hắn không dám, cũng không thể!
Nhưng là, thật sự quá mệt mỏi.
Hai cái đùi giống như bị rót chì, nặng đến sắp nâng không lên nổi. Chiếc quần tây sang quý đến độ có thể cho một gia đình bình thường táng gia bại sản cũng không ở lúc hắn đang mệt lả cho hắn một chút sức lực.
Tại sinh tử phía trước, hàng hiệu cùng hàng vỉa hè không có gì khác nhau.
Phía sau truyền đến thanh âm sàn sạt sàn sạt.
"Sàn sạt."
Nghe như tiếng lá cây cọ xát vào da thịt.
Nghe được tiếng động, thanh niên trừng lớn con mắt, dùng hết toàn lực chạy vội, thanh niên há to miệng, muốn thét chói tai rồi lại cố gắng nghẹn trở về, nghẹn đến nước mắt đầy mặt.
Không thể kêu, nó sẽ nghe thấy!
Advertisement
Càng không thể dừng lại, nó sẽ đuổi theo!
"Hồng hộc...... Hồng hộc......"
Nhưng mà, thật sự quá mệt mỏi, mệt quá.
"Thình thịch"
Thanh niên hoảng loạn dẫm phải hố, trẹo chân, ngã trên mặt đất, đôi chân mềm như bông không thể dùng lực, thanh niên giãy giụa trên mặt đất hồi lâu cũng chưa thể đứng lên.
"Sàn sạt."
Thứ đồ vật kia, càng lúc càng gần.
"Cút ngay! Mày cút ngay! Cứu mạng a a a!"
Nghe thấy thanh âm càng ngày càng gần, thanh niên đang quỳ rạp trên mặt đất làm sao cũng không dậy nổi bắt lấy một nhánh cây bên cạnh, múa may lung tung, tâm thái hoàn toàn hỏng mất!
"Sàn sạt sàn sạt!"
Thanh âm quỷ dị đột nhiên dồn dập lên.
Có thứ gì vội vã muốn lao ra từ trong rừng cây.
"Mày cút mày cút đi a a a a! Tao cho mày tiền, cho mày tiền cả đời này dùng không hết, mày cút đi!"
Thanh niên ném lung tung nhánh cây trong tay, một bên nước mắt một bên nước mũi rống to lên, dục vọng cầu sinh bạo lều vừa rồi đã không còn chút nào, thanh niên chỉ có thể trở thành con cá trên thớt đợi người làm thịt.
"Tao không muốn chết! Tao không muốn chết a a!"
"Sàn sạt sàn sạt!"
Thanh âm càng ngày càng dồn dập ở trước mắt.
"Ầm ầm ầm!"
Một tia chớp dữ tợn như ác long từ phía trên rừng cây vạch hướng phương xa, xé rách không trung thành hai nửa, theo sau là tiếng sấm nặng nề đột nhiên rõ ràng hơn, giống như đang lăn lộn ngay phía trên khu rừng!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc qua đi, trong rừng một mảnh yên tĩnh.
Mưa to đổ xuống một đêm.
Sáng sớm cuối tuần tại đế đô, mưa nhỏ còn đang rơi tí tách.
Advertisement
Người trẻ tuổi không phải đi làm hoặc đang ôm gối nằm ngáy o o, hoặc hâm nóng sữa bò cùng bánh mì ngồi bên cửa sổ đang rộng mở, một bên ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, một bên vui sướng thưởng thức bữa sáng.
Mà các hàng quán trên đường phố, lần lượt mở cửa.
Tiệm bánh bao bên cạnh tiểu khu cao cấp của Đế đô cũng như mọi ngày đã sớm mở cửa, sau đó nghênh đón từng vị khách quen thuộc.
Trong màn mưa tí tách, một thân ảnh thon dài từ cổng tiểu khu nhỏ bước tới, phá vỡ mưa bụi mịt mờ, từ xa tới gần, cuối cùng dừng tại cửa tiệm bánh bao.
Đó là một thanh niên luôn chấp nhất dùng một chiếc ô màu xanh đen che mưa.
Thanh niên mi thanh mục tú, dáng người cao gầy, mặc quần jean sơ mi trắng, cả người nhanh nhẹn lưu loát, tuấn lãng bất phàm.
Đặc biệt là bàn tay cầm ô kia, thon dài trắng nõn.
"Tiểu Ngọc tới rồi, vẫn như mọi khi?"
Chủ tiệm bánh bao là một lão đàn ông trung niên mày rậm mắt to, nói chuyện lớn giọng, tâm địa lại rất tốt.
"Hôm nay thêm một phần cá khô."
Thanh niên nâng tay cầm ô hướng lên trên một chút, lộ ra mặt mày thanh tú, còn nở nụ cười nhàn nhạt với chủ tiệm.
"U, có phải mèo nhà cậu đã trở lại hay không?"
Chủ tiệm nhanh nhẹn dùng túi giấy dầu đựng mấy cái bánh bao, lấy ra một ly sữa đậu nành nóng hổi, sau đó lại xách ra một bình thủy tinh cao ba tấc từ trong tiệm.
"Vài ngày không gặp mèo con, đây là cá hộp bà nhà tôi chuyên môn làm cho mèo con, không cần trả tiền!"
Chủ tiệm kiên quyết không thu tiền cá hộp.
Thanh niên nói lời cảm ơn, xách theo bữa sáng tiến vào màn mưa.
Ngọc Tế xách theo bữa sáng vào cửa nhà, đã thấy một con mèo đen mắt đen lười biếng nằm trên sô pha màu trắng, hai móng vuốt màu đen còn đang bạch bạch bấm màn hình di động.
Đó là một con mèo toàn thân đen nhánh, ngay cả tròng mắt cũng một mảnh đen kịt, toàn thân không có một chút tạp sắc.
Đen đến quỷ dị.
"Trước khi cậu vào cửa Cục Giám Sát đã tuyên bố một nhiệm vụ khẩn cấp, thù lao thực không tồi, tôi đã đoạt giúp cậu. Để báo đáp, bình cá hộp này tôi đành vui lòng nhận lấy!"
Mèo đen thấy Ngọc Tế vào cửa, đẩy đẩy điện thoại hướng về phía Ngọc Tế, sau đó ngao ô một tiếng chuẩn xác nhào vào cá hộp Ngọc Tế xách trên tay trái.
Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới là cơ quan chính phủ tam giới hơn một ngàn năm trước ba giới nhân yêu quỷ hùn vốn thành lập nên, ban đầu chỉ phụ trách duy trì hòa bình cùng trị an tam giới, nhân viên công tác bên trong đều là đại lão tinh anh của tam giới, làm việc đều là lấy bạo lực trị bạo lực.
Là một tồn tại cực uy quyền tại tam giới.
Nhưng theo thời gian trôi đi, công việc của Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới càng ngày càng nhiều, nội bộ cũng càng ngày càng phức tạp tỉ mỉ hóa, tuyển nhận người càng ngày càng tạp.
Đóa cao lãnh chi hoa Cục Giám Sát này đã chậm rãi suy sụp.
Suy sụp cho đến bây giờ, các đại lão tam giới lại lần nữa hùn vốn, trực tiếp mua một tòa cao ốc thương nghiệp cao tới 60 tầng ở trung tâm thành phố thủ đô phồn hoa, làm căn cứ địa cho Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới ở thế kỷ 21.
Còn cùng quốc gia bắt tay, mở một công ty an ninh hợp pháp, có trên vạn chức vị đang chờ con cháu Huyền Học Giới tới nhậm chức, bên trên là quốc gia ngũ hiểm nhất kim, thù lao tiền lương từ tài chính tam giới phát, địa khí quả thực được buff lên 18 tầng.
Ngọc Tế đang ở Huyền Học Giới, cũng theo trào lưu kiếm một chức nhỏ tại Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới, ngoài ngũ hiểm nhất kim, mỗi tháng còn có thể lãnh một chút trợ cấp, ngoài trợ cấp khi nhận nhiệm vụ yêu cầu ra còn có trợ cấp khi đi công tác.
Chủ yếu là, có thể nhận một số nhiệm vụ Cục Giám Sát Tam Giới tuyên bố để kiếm tích phân, đi đổi một ít vật phẩm đại loại như bùa chú hay đan sa.
Hơn nữa Ngọc Tế còn có nơi xử lý sự vật đặc thù tổ tiên truyền xuống, ngày thường ăn uống không lo.
Ngọc Tế mới tiếp nhận một vụ án ở vùng ngoại ô Đế đô, thù lao là lá bùa trừ tà Ngọc Tế vẫn luôn rất thích.
Ăn cơm sáng xong, Ngọc Tế mang theo mèo đen hướng ngoại ô phía Bắc đi đến.
Thời điểm Ngọc Tế ôm mèo đen đi tới khu biệt thự trứ danh vùng ngoại ô Đế đô, mưa còn đang tí tách rơi xuống, bên cạnh rừng cây xung quanh biệt thự đang rất náo nhiệt.
Tốp năm tốp ba người tụ tập gần nhau, hướng phía rừng cây chỉ chỉ trỏ trỏ, cảnh sát kéo đường ranh giới, vây quanh bờ hồ nhân tạo bên cạnh rừng cây.
Bên trong đường ranh giới là một thanh niên sắc mặt tái nhợt.
Gân xanh trên trán thanh niên bại lộ, miệng mở lớn, đôi mắt trừng to, một nhánh cây lớn cỡ ngón cái xỏ xuyên qua yết hầu thanh niên cắm sâu xuống đất ba phần.
Bởi vì mưa lớn cọ rửa, miệng vết thương trên yết hầu thanh niên đã trở nên trắng, mặt đất dưới thân đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Ngực thanh niên bị mở ra một cái lỗ đen tuyền to chừng nắm tay, không có một chút vết máu, trái tim bên trong lại không biết tung tích.
Chung quanh thi thể đã bị phong tỏa, các cảnh sát tới tới lui lui thu thập bằng chứng, pháp y vây quanh thi thể đi tới đi lui, một người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt đang đứng bên cạnh đường ranh giới.
Nam nhân có ngũ quan đoan chính, thân thể thẳng thắn, mặc cảnh phục, chỉ cần đứng thôi đã trở thành một phong cảnh đẹp trong làn mưa, chọc đến nhóm cả trai lẫn gái bên cạnh liên tục ngoái đầu nhìn lại.
Trong những đám người đang chỉ chỉ trỏ trỏ đó, có hơn phân nửa ánh mắt đều nhìn về phía người đàn ông.
Ngọc Tế ôm mèo đen đi đến trước người đàn ông: "Xin chào, là cảnh sát Trương đúng không? Tôi là Ngọc Tế."
Trương Cảnh Hoán đánh giá thanh niên trước mắt.
Thanh niên mi thanh mục tú, làn da trắng nõn thủy linh, trên người mặc áo thun trắng quần jean xanh, dưới chân đi một đôi giày trắng không nhiễm một hạt bụi, trong lòng ngực còn ôm mèo con màu đen chỉ to bằng bàn tay.
Thân cao 1 mét 8, khuôn mặt lại non nớt giống như học sinh trung học.
Trương Cảnh Hoán có dự cảm không tốt: "Ngọc Sư của Cục Giám Sát?"
Ngọc Tế gật đầu: "Đúng vậy, xin chỉ giáo nhiều."
Trương Cảnh Hoán: "......"
Buổi sáng, cục cảnh sát bọn họ nhận được báo nguy, nói là khu biệt thự phía Bắc Đế đô xảy ra án mạng, người bị hại là ba nam một nữ.
Bọn họ sau khi nhận được tin tức hoang mang rối loạn chạy tới hiện trường, nhưng đi được nửa đường, bọn họ nhận được điện thoại từ cấp trên, nói là vụ án này ly kỳ, phía trên phái người tới trợ giúp, kêu bọn họ toàn lực phối hợp.
Đi vào hiện trường nhìn thấy tử trạng người bị hại, Trương Cảnh Hoán mới lý giải phía trên nói ly kỳ là cái gì.
Trương Cảnh Hoán sống hơn ba mươi năm, đã tham gia qua mười mấy vụ án mạng giết người, lại chưa từng gặp qua thủ pháp giết người quỷ dị như vậy.
Đối mặt vụ án quỷ dị như vậy, Trương Cảnh Hoán vốn tưởng rằng vị phía trên phái tới là một lão tiền bối kiến thức rộng rãi kinh nghiệm già dặn, không nghĩ tới lại là một cậu trai trẻ măng tựa hồ còn chưa có thành niên.
Trương Cảnh Hoán rất muốn gọi điện thoại hỏi cấp trên một chút, để một đứa trẻ con như vậy tới phá án, còn để cho bọn họ toàn lực phối hợp, thật sự là nghiêm túc sao!?
Trương Cảnh Hoán rối rắm cùng nghi ngờ đều bị Ngọc Tế xem trong mắt, hắn không giải thích gì cả, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Còn ba cỗ thi thể nữa ở đâu?"
Trương Cảnh Hoán hít sâu, trong lòng liều mạng thuyết phục chính mình: Đây là phía trên phái tới! Đây là phía trên phái tới! Đây là phía trên phái tới!
Mặc niệm ba lần, Trương Cảnh Hoán mở miệng: "Ở sâu trong cánh rừng một chút, vị thanh niên bị nhánh cây xuyên qua yết hầu nằm cạnh rừng kia, là Lâm Bối con trai của chủ tịch tập đoàn Lâm thị về già mới có, được người nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, cả ngày chơi bời lêu lổng. Ngày hôm qua vị thiếu gia này mời ba nam hai nữ đến căn biệt thự này mở party cuồng dã."
"Pháp y kiểm tra đo lường thời gian Lâm Bối tử vong ước chừng là ở rạng sáng 1 giờ rưỡi đến hai giờ, vết thương trí mạng hẳn là bị đâm thủng yết hầu."
"Còn ở bên trong, hai nam là bạn bè của Lâm Bối, còn có một nữ streamer kinh dị đang rất nổi gần đây."
Dừng một chút, Trương Cảnh Hoán ho nhẹ một tiếng: "Ba vị kia nguyên nhân tử vong cùng tử vong thời gian còn cần kiểm tra đo lường, đến nỗi thi thể...... Quá kinh khủng quá bạo lực, cậu cũng đừng nhìn."
Ngọc Tế: "Bên trong không có mùi máu, thi thể người chết hẳn là sẽ không bạo lực đẫm máu hơn so với vị bên ngoài kia. Nếu không xem thi thể, tôi không thể xác định nguyên nhân tử vong."
Trương Cảnh Hoán nhíu mày: "Nguyên nhân cùng thời gian tử vong đợi đến khi trở về cục có công cụ, pháp y tự nhiên sẽ giám định ra, giám định xong tôi sẽ nói cho cậu."
Ngọc Tế liếc mắt nhìn Trương Cảnh Hoán một cái: "Anh xác định?"
Trương Cảnh Hoán: "......"
Mẹ nó, xem thì xem!
Đau mắt hột cũng đừng trách ca không cản cậu!
Trương Cảnh Hoán mang theo Ngọc Tế đi vào trong rừng đại khái 200 mét, dừng chân, chỉ về phía trước: "Ở kia."
Nói xong, Trương Cảnh Hoán khoanh tay đợi xem phản ứng Ngọc Tế.
Ngọc Tế nhìn thấy một căn lều trại màu đỏ.
Bên ngoài lều trại là một chiếc giường đôi trải thảm đen. Trên thảm bày một ít dụng cụ dùng để livestream, còn có vài ngọn nến màu đỏ.
Trong lều trại, là ba bộ thi thể chồng lên nhau.
Nhóm thi thể trần truồng dây dưa với nhau, trong em có anh chúng ta gắn bó giao điệp bên nhau, toàn thân không có một vết thương, biểu tình ba người mê loạn hưởng thụ.
(Edit: -_- thật ba trấm....)
Ngọc Tế tiến lên vài bước ngồi xổm bên cạnh thi thể quan sát.
Trương Cảnh Hoán: "......"
Vị thành niên nhìn thấy cảnh full HD không che của thi thể, còn có thể mặt không đỏ tâm không loạn, còn bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt thi thể quan sát, thật sự ổn sao?
Phải biết rằng, thời điểm hắn nhìn thấy còn mất tự nhiên thật lâu!
Hai nam nhân một nằm một quỳ, kẹp cô gái xinh đẹp bên trong, ba người như bị ấn xuống nút tạm dừng, động tác cùng biểu tình đồng thời đứng hình.
Cô gái có mái tóc quăn dài màu nâu cuộn sóng, đôi mắt nửa khép, làn da oánh nhuận thấu hồng, trắng nõn mọng nước, toàn thân tràn ngập hơi thở thoả mãn.
Mà hai tên đàn ông kia biểu tình đều là hưởng thụ khi sắp leo lên đỉnh rồi lại làm bộ dáng ẩn nhẫn, làn da nhăn nhúm dúm dó sụp xuống, trắng như tuyết, trắng đến không có một tia huyết sắc, như bị rút cạn máu.
Hai tên đàn ông toàn thân không có máu, mà da thịt của nữ thi lại như trứng gà chín bị lột đi màng mỏng bên ngoài lòng trắng, sáng loáng mọng nước.
Có thể chết thành như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra không bình thường.
Ngọc Tế: "Loại tư thế kẹp sandwich tiền hậu giáp kích này, khoái cảm hai bên nam nữ đều sẽ rất mạnh mẽ, khi đến cực hạn hormone sẽ phát tán vô hạn, mùi hương rất nồng đậm."
Mèo đen: "Meo ~"
Ăn cũng rất thơm.
Yêu giới có một loại hồ ly, thích nhất ăn như vậy.
Trương Cảnh Hoán: "......"
Vị thành niên mặt không đổi sắc ở bên cạnh thi thể đàm luận vấn đề tư thế sướng hay không sướng, thật sự ổn sao?
Còn có, cô gái này mông không đau sao?
Ngọc Tế đứng lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, thi thể xếp chồng kia liền nhẹ nhàng tách nhau ra, vai sát vai nằm trên mặt đất, giây tiếp theo còn được phủ thêm tấm ga giường màu vàng nhạt.
Còn là cái loại chỉnh chỉnh tề tề, không có nếp nhăn này.
Một giây trước vẫn là phim 18+, giây tiếp theo đã đổi sang phim huyền huyễn......
Trương Cảnh Hoán: "......"
TF!?
Ngọc Tế nhìn về phía rừng sâu.
Trương Cảnh Hoán theo tầm mắt Ngọc Tế nhìn qua.
Tuy rằng đã là buổi sáng 8-9 giờ, nhưng bởi vì mưa dầm kéo dài, hơn nữa trong rừng cây cối cao lớn, cành lá tươi tốt, ánh sáng sâu trong rừng rậm vẫn rất âm u.
Có thể là có gió, hoặc là do nước mưa rả rích lay động cành lá, Trương Cảnh Hoán luôn cảm thấy lờ mờ bên trong.
Giống như có vô số vật sống, lại hoặc không phải vật sống, đang ngọ nguậy, phiêu đãng.
"Sàn sạt"
Có thanh âm sột soạt từ trong rừng truyền ra.
Giống như lá cây đang lay động.
Lại như thanh âm cái gì đang cọ xát cùng lá cây.
..........