Người đàn ông hơi cúi người, đôi mắt đỏ rực phản chiếu gương mặt kinh ngạc của chàng thanh niên, trên môi treo nụ cười thân thiết như thể đang làm nũng với người nọ.
Nhưng sâu trong ánh mắt cho thấy hắn không hề đùa giỡn mà đã hoàn toàn quyết định, chừng nào còn chưa đạt được mục đích hắn sẽ không từ bỏ.
Sau đó, Diệp Ca cảm thấy trói buộc trên người mình lỏng dần.
“…” Vẻ mặt anh như đã cạn lời.
Cuối cùng, Diệp Ca nhắm mắt và hít thật sâu.
Bình tĩnh… bình tĩnh nào, ít nhất phải tiễn được Kê Huyền trước đã.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Diệp Ca nghiến răng, sau đó chồm tới mổ nhẹ lên môi đối phương.
Động tác của anh rất nhanh, gần như chỉ chạm phớt qua.
Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp lui về, bàn tay lạnh băng của người đàn ông đã đè chặt gáy anh ghì về phía mình.
Tiếng thở gấp cùng sự vùng vẫy yếu ớt của anh bị hắn nuốt hết vào họng.
Bên dưới sảnh, đám quái vật run rẩy cúi đầu sát đất, chỉ hận không thể lột bỏ mọi cảm quan của mình, chúng điên cuồng lặp đi lặp lại trong lòng: Tui không biết gì hết, tui không biết gì hết… tui không nghe gì hết, tui không nghe gì hết…
Cuối cùng Kê Huyền cũng buông tay.
Diệp Ca ngả hẳn người ra sau, lập tức kéo giãn khoảng cách với hắn, đôi mắt nhạt màu ngấn nước cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Kê Huyền lại chẳng có vẻ gì là tức giận.
Hắn híp đôi mắt với mống mắt đỏ rực đang giãn to vì thỏa mãn, ánh mắt tối tăm lướt qua gương mặt của đối phương.
Làn da của chàng thanh niên mang vẻ nhợt nhạt ốm yếu, cũng vì thế mà khi anh đỏ mặt trông càng thêm rõ ràng, sắc đỏ lan dần từ khóe mắt đến gò má anh, tiếp đó vành tai cũng đỏ bừng; đôi môi mỏng thường xuyên mím chặt cũng bị cọ sát đến hồng hào ướt át, thoạt trông như một bức tượng không buồn không vui, không dục không cầu bị kéo vào khói lửa nhân gian hỗn loạn.
Phiền muộn và nóng nảy vừa dâng lên vì sự lí trí quá đỗi của đối phương trước đó đều bị quét sạch.
Kê Huyền cong môi, ngón cái nhẹ nhàng miết qua môi dưới hơi sưng đỏ của chàng thanh niên. Hắn nhỏ giọng, nói: “Em sẽ về nhanh thôi.”
Nhìn bóng dáng đối phương biến mất ngoài cổng, Diệp Ca thở phào.
Anh ngồi một mình trên chiếc ngai xương trống vắng, chợt nhận ra lưng mình không biế đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào, lúc này bị gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Ánh đao hiện lên trong tay Diệp Ca.
Anh loại bỏ những thứ trói buộc sót lại quanh người mình, sau đó chống tay vịn đứng lên…
Diệp Ca vẫn ngồi nguyên trên ghê: “…”
Nhũn chân.
Anh hít sâu, nghiến răng nhỏ giọng mắng: “Mẹ kiếp.”
Đúng lúc này, một tiếng ngáp ngái ngủ chợt vang lên từ trong túi Diệp Ca: “Oáp, ngủ ngon quá.”
Diệp Ca giật mình, anh thò tay vào trong túi lấy viên đá màu xanh nho nhỏ kia ra.
Thiên Nhãn: “Chào buổi sáng.”
Diệp Ca: “Chào cái đầu mày.”
Thiên Nhãn phát ra âm thanh như tiếng chẹp miệng: “Người trẻ tuổi, cậu làm gì mà cáu bẳn vậy, coi chừng nổi mụn đấy.”
Thời gian nó tỉnh lại quá ngắn, Diệp Ca lười cãi nhau với nó, anh tranh thủ thời gian vào thẳng vấn đề: “Tình hình hiện tại của Kê Huyền là thế nào?”
Thiên Nhãn: “Thế nào là thế nào?”
Diệp Ca siết chặt ngón tay, anh gằn từng chữ, nói: “Đừng ép tao phải bạo lực với mày.”
“Được rồi, được rồi.” Thiên Nhãn vội vàng nói: “Nếu cậu đã muốn biết thì tui nói là được.”
“Quỷ vực của con quỷ này không chỉ khiến một người nhìn thấy thứ họ sợ nhất không thôi.” Nó rề rà nói: “Nếu chỉ như vậy thì nó chẳng thể nào đối phó được với những thứ có tâm trí kiên định, nhất là với những người đang dần có khả năng miễn dịch với những thứ này…”
Diệp Ca: “Nói trọng điểm.”
Thiên Nhãn thở dài, tiếp tục nói: “Nó có thể khuếch đại bản tính.”
Diệp Ca giật mình.
“Chỉ cần bản tính của con người được khuếch đại thì cho dù tâm trí của họ có kiên định hơn nữa, có biết rõ nỗi sợ trước mắt chỉ là chiêu trò kẻ địch tạo ra để tấn công mình, họ vẫn sẽ không cách nào kiểm soát được nỗi sợ từ trong tiềm thức.”
Quả thực, nếu chỉ dùng sự sợ hãi để can thiệp vào lòng người thì không thể khiến những người chơi kì cựu kia phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Diệp Ca híp mắt, chậm rãi nói:
“Nhưng Kê Huyền có thấy sợ đâu.”
Nếu bảo hắn bị dục vọng bản năng chi phối thì đúng là rất phù hợp với trạng thái bất bình thường của Kê Huyền hiện tại.
Nhưng khi đối diện với quá nhiều bản sao của mình, cảm xúc của Kê Huyền phần nhiều là tức giận và khinh thường chứ không phải sợ hãi.
Do hắn là lệ quỷ sao?
Diệp Ca lại cảm thấy dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Dĩ nhiên.” Thiên Nhãn trả lời: “Bởi vì hắn ta không để con quỷ kia đọc được nỗi sợ của mình.”
Diệp Ca sửng sốt: “Gì cơ?”
Thiên Nhãn đáp: “Đúng thế, đúng là như cậu đoán đó, vì lúc này hắn đã phong bế toàn bộ nỗi sợ của mình nên mới không bị quỷ vực của con quỷ kia ảnh hưởng, phản kích từ bên trong và cắn nuốt đối phương.”
“Đợi đến khi đối phương bị nuốt chửng, phong ấn sẽ được cởi bỏ, mọi thứ sẽ trở về bình thường.” Nghe giọng Thiên Nhãn có vẻ nể phục: “Tóm lại, hắn là một kẻ tàn nhẫn.”
Diệp Ca trầm tư.
Thiên Nhãn vẫn tiếp tục lảm nhảm: “À, đúng rồi, sở dĩ hắn ta đối xử với cậu như vậy cũng là vì hắn không còn biết sợ.”
Khi một con quỷ mạnh mẽ tùy hứng mất đi nỗi sợ, nó sẽ trở nên ngông cuồng bừa bãi, không gì có thể trói buộc.
Những lời này thức tỉnh Diệp Ca, anh cau mày, lạnh lùng nói:
“Ý… ý của mày là gì?”
Sự tàn ác khốc liệt ánh lên sâu trong mắt chàng thanh niên, cảm giác áp bách của kẻ bò ra từ núi thây biến máu tràn ra quanh anh.
Tiếc rằng mái tóc nhạt màu và vành tai trắng nõn hơi ửng đỏ khiến anh chẳng còn vẻ uy nghiêm nữa.
Thiên Nhãn cười “khà khà”, không trả lời câu hỏi của Diệp Ca.
Nó chỉ vươn vai rồi ngáp một cái, nói: “Được rồi, một câu hỏi cuối cùng, hỏi xong tui còn phải đi ngủ nữa.”
Diệp Ca nén giận, quyết tâm không so đo với nó.
Anh hỏi: “Làm sao để cởi bỏ phong bế?”
Thiên Nhãn ngạc nhiên: “Hả? Cậu muốn cởi ra làm gì? Nói sao giờ vị đó nhà cậu đang thắng thế mà, chỉ cần chờ đến khi hắn nuốt chửng con quỷ này là hai người có thể trực tiếp ra ngoài rồi mà?”
Diệp Ca: “…”
Ở cùng Kê Huyền trong trạng thái này trong một không gian khép kín… hơn nữa còn là không gian khép kín bị đối phương chi phối hoàn toàn… trong ba trăm năm?”
Nhất là bây giờ anh đã biết những suy nghĩ không an phận của đối phương…
Xin lỗi chứ tôi còn trẻ lắm, tôi không muốn chết trên giường đâu.
Diệp Ca không trả lời nó mà cau mày, hỏi: “Thế tóm lại mày có biết không?”
“Cái gì!” Thiên Nhãn ré lên như bị sỉ nhục: “Tui là Thiên Nhãn! Làm gì có chuyện tui không biết chứ?”
Diệp Ca: “Rồi rồi rồi, cái gì mày cũng biết, không gì không thể.”
Bấy giờ Thiên Nhãn mới “Hừ” một tiếng, chậm chạp nói tiếp: “Phong ấn được giấu đâu đó trong thế giới này, chỉ cần cậu tìm được và lôi nó ra ngoài là xong.”
…Nghe cái câu này chẳng đâu vào đâu hết.
Diệp Ca cau mày: “Ý là sao? Phong ấn đó ở đâu? Lôi nó ra ngoài là thế nào?”
“À đúng rồi.” Thiên Nhãn như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Tui tặng cho cậu thêm một tin.”
Diệp Ca xốc lại tinh thần.
“Lấy viên đá chườm khoảng ba phút chắc là hết sưng đó.”
Nói xong câu này, viên đá xanh nhạt lại nằm bất động trong tay Diệp Ca, hệt như vật chết không có linh hồn.
Diệp Ca: “…”
Vết sưng trên môi anh lúc này càng thêm nóng rẫy, cảm giác nóng bỏng nhanh chóng lan ra gò má và vành tai anh, đỏ bừng cả lên.
Đệt!
Cục đá rác rưởi!
Diệp Ca lạnh mặt siết chặt ngón tay, đốt ngón tay nắm Thiên Nhãn trắng bệch vì dùng sức.
Anh vứt Thiên Nhãn vào trong túi, sau đó đứng dậy.
Đại sảnh quanh anh rộng rãi mà tĩnh mịch, sắc đỏ như máu từ bầu trời đằng xa len lỏi chiếu vào từ những khe hở giữa đám xương cốt khổng lồ, phủ lên căn phòng một màu đỏ tươi đầy hung hiểm.
Diệp Ca nhìn quanh, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh từ từ nâng tay chạm vào môi dưới của mình.
“Shssss.” Cảm giác đau nhói truyền đến.
Ánh mắt Diệp Ca càng thêm lạnh lẽo, nặng nề như chìm sâu dưới nước.
Anh thô bạo quệt môi, sau đó đi về phía cửa.
Diệp Ca thử đẩy nhẹ cửa, không ngờ cánh cửa bằng xương lại có thể mở ra dễ dàng như chẳng bị thứ gì cấm cản, cánh cổng lẳng lặng mở rộng sang hai bên, bày ra bầu trời tràn ngập màu máu cùng hòn đảo xương.
Thế giới rộng lớn trải rộng trước mắt anh.
Năng lượng dao động sinh ra từ cuộc chiến giữa những ác quỷ lan tràn trên bầu trời, mọi thứ dường như đều đang chậm rãi biến dị, âm khí nồng đậm cuồn cuộn khiến người ta gần như không thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ bé.
Không gian đằng sau cánh cửa này đã mở rộng tối đa vì cuộc đối đầu giữa hai ác quỷ cấp lãnh chúa.
Nếu như trước khi trò chuyện cùng Thiên Nhãn Diệp Ca còn nghĩ “có lẽ có thể cố giao tiếp với Kê Huyền”, thì sau khi nói chuyện xong cái ý tưởng đó đã bị loại bỏ hoàn toàn… bởi vì những gì đang xảy ra trước mặt là tình trạng bết bát nhất anh có thể tưởng tượng ra.
Một ác quỷ cấp cao hoàn toàn tuân theo bản năng, mất khả năng kiểm soát bản thân.
Cùng với một không gian gần như đã thành quỷ vực kiểm soát.
Ở nơi này anh hoàn toàn lâm vào tình thế bất lợi, anh phải nhanh chóng thoát khỏi trạng thái bị người khác chế ngự.
Nhưng trong không gian khổng lồ thế này, Diệp Ca không thể cảm nhận được thứ gọi là “nỗi sợ bị che giấu” đang ở đâu.
Tuy anh có thể lần mò từng chút một trong thế giới này, nhưng việc này quá tốn thời gian, mà giờ thì Thiên Nhãn cũng chẳng thể giúp được gì.
Nhưng Diệp Ca không có thời gian chờ đợi.
Dù sao Kê Huyền cũng đã nói rõ… hắn sẽ nhanh chóng trở lại.
Anh nhìn bầu trời bị nhuộm thành màu sắc kì dị phương xa, đôi mắt khẽ híp lại, đôi mắt nhạt màu toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Kê Huyền là ác quỷ.
Hết thảy ác quỷ đều là sinh vật tham lam ích kỉ, chúng không có sự thấu cảm cơ bản nhất, cũng thiếu sự tin tưởng, vì thế nếu hắn phải giấu đi nhược điểm của mình, chắc chắn hắn sẽ chọn nơi gần mình nhất.
Diệp Ca xoay người nhìn lâu đài phía sau.
…Sau khi suy nghĩ lại thật kỹ, khả năng hắn giấu ở nơi này là lớn nhất.
Trong phạm vi nhỏ thế này, anh vẫn có thể dùng Thiên Nhãn như một công cụ sàng lọc.
Diệp Ca nhanh chóng cẩn thận khám xét toàn bộ tòa nhà.
Nơi này tuy lớn nhưng lại vô cùng tĩnh mịch, thay vì là một tòa nhà thì nó lại giống một đống xương trắng vươn thẳng lên trời giữa nơi hoang vu đẫm máu hơn, phía dưới là sảnh lớn rộng rãi mà trống rỗng, không có phòng ngủ, không chia gian, không có đồ trang trí, hệt như một ngôi mộ khổng lồ lặng lẽ chôn vùi người bên trong.
Dù Diệp Ca đã kiểm tra kĩ mỗi một tấc đất, mỗi một đoạn xương song cũng không phát hiện thứ Thiên Nhãn nhắc đến.
Anh cau mày đứng giữa đại sảnh trống trải.
Không lẽ mình đoán sai rồi?
Kê Huyền không giấu nó ở nơi gần hắn nhất?
Nhưng nếu đúng là vậy thì anh chẳng có chút phần thắng nào.
Con tim dồn dập nảy trong ngực anh, bơm dòng máu nóng hổi đến khắp các chi, nhịp đập ồn ào dồn thẳng vào tai anh.
Diệp Ca thở dài, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Trong trò chơi, anh từng rơi vào đường cùng vô số lần, mà con người như một dây cung bị kéo căng, áp lực càng lớn, tiềm năng được kích phát càng lớn; tình huống càng bế tắc lại càng gần chân tướng.
Nếu suy nghĩ như một ác quỷ không có tác dụng, vậy thử đổi sang hướng khác nghĩ tiếp.
…Nếu anh là Kê Huyền, anh sẽ giấu nhược điểm duy nhất của mình ở đâu.
Diệp Ca rùng mình mở mắt.
Anh nhìn mặt đất bằng xương nơi người thay thế đã chết từng nằm… xương cốt dày đặc không hề lưu lại chút dấu vết nào, trơn nhẵn sáng bóng như chưa từng có ai bị nghiền nát trên đó, chỉ có ao máu bên dưới đang âm thầm dâng trào.
Cả thành phố bằng xương là một hòn đảo trôi nổi trên biển máu.
Trung tâm của đảo xương là tòa lâu đài này, mà bên dưới cung điện… lại là ao máu?
Toàn bộ thi thể của những thứ hàng giả kia đều được lôi từ dưới đó lên.
Nếu như anh là một lệ quỷ điên cuồng và cố chấp, anh sẽ che giấu nỗi sợ của mình như thế nào?
Câu trả lời gần như đã rõ ràng.
Đặt nó cùng chấp niệm.
Bóng dáng lưỡi hái to lớn hiện ra trong tay Diệp Ca, ánh sáng rét lạnh lóe lên, mặt đất dưới chân anh nứt ra một khe hở trơn nhẵn, những mảnh xương vỡ rơi xuống ao máu cuộn trào bên dưới lại không hề phát ra tiếng động nào.
Anh chăm chú nhìn cái ao sâu không thấy đáy dưới chân, hít thật sâu rồi tung người nhảy xuống.
Ào.
Chất lỏng tanh mặn không ngừng ập về phía anh, bên trong như chứa đựng loại sức mạnh khổng lồ mang tính hủy diệt nào đó, bóp nghẹt và xé nát kẻ xâm lăng.
Mùi gỉ sắt tràn ngập trong miệng Diệp Ca, anh mở to mắt, nhưng tầm nhìn lại rất hạn chế.
Anh gồng hết sức chống đỡ những cơn sóng không ngừng dâng trào xung quanh, rướn người lao sâu vào ao máu.
Tay chân mảnh mai của chàng thanh niên dưới nước linh hoạt như cá, anh lách qua những đợt sóng xô, lặn xuống sâu hơn.
Một bóng đen thấp thoáng phía xa.
Diệp Ca gắng sức bơi về hướng đó.
Khi đến gần hơn, anh nhận ra đó là vô số “mình” đang xếp hàng chỉnh tề giữa ao máu, khuôn mặt tái nhợt hoặc bình thản hoặc hoảng sợ, hoàn toàn ngừng lại trong khoảnh khắc cái chết ập đến; một số còn tương đối nguyên vẹn, một số lại như bị loài quái vật nào đó xé nát, biến thành những mảnh vụn mà ngay cả anh cũng chẳng thể phân biệt được, song lại bị sức mạnh vô hình nào đó chắp nối với nhau.
Từng hàng ngay ngắn, gần như không thấy được điểm cuối.
Diệp Ca: “…”
Ha ha, trạng thái tâm lí của Kê Huyền thật sự rất đáng yên tâm.
Anh cúi xuống, bất chợt nhận ra ao máu vẫn chưa đến đáy.
Dường như… có thứ gì đó bị chôn ở nơi sâu hơn.
Diệp Ca muốn tiếp tục lặn sâu xuống, nhưng vừa bơi chẳng được mấy giây đã cảm thấy mắt cá chân mình bị một thứ gì đó lạnh băng bắt được.
Anh ngạc nhiên nhìn ra sau.
Những kẻ thay thế vẫn bất động không biết từ lúc nào đã đồng loạt nhìn về phía anh, những gương mặt tái nhợt dù nguyên vẹn hay khiếm khuyết đều khoác lên vẻ hung dữ đáng sợ.
Giây kế tiếp, vô số thi thể lao về phía Diệp Ca.
Trong làn máu đỏ tươi, chi gãy chi chít vờn quanh, gần như lấp kín mọi khoảng hở trước mặt, nhanh chóng nhấn chìm con người hoàn chỉnh toàn vẹn trước mặt.
Giữa lúc sóng máu cuộn trào, một tia sáng rét lạnh bất ngờ xẹt qua, lưỡi hái trăng khuyết khổng lồ nhẹ nhàng quét qua đám chi gãy, vạch ra một khe hở trơn nhẵn rồi va chạm với sức mạnh đầy tính áp đảo sâu trong ao máu tạo nên những cơn sóng lớn cuồn cuộn, đẩy những kẻ giả mạo kia ra xa, tạo cho Diệp Ca một khoảng không gian trống để lấy sức.
Diệp Ca hơi choáng váng.
Anh chớp mắt thật mạnh vài lần, xua tan bóng tối đang dần lan tràn trước mắt.
Dưỡng khí của anh sắp cạn.
Diệp Ca lướt mắt nhìn lên đỉnh đầu… mặt ao dập dờn cách anh rất xa, nhưng vẫn mơ hồ thấy được ánh sáng dao động.
Hẳn là vẫn đủ thời gian để trồi lên.
Những thi thể bị đẩy ra đang giãy dụa cách đó không xa, ngay khi cơn sóng dừng lại, chúng tiếp tục ra sức lao về phía Diệp Ca.
Diệp Ca nghiến răng trở người, dứt khoát lao xuống sâu hơn.
Sau lưng anh vang lên tiếng tay chân va chạm và tiếng làn máu rào rạt đuổi sát theo anh.
Dưỡng khí trong phổi anh nhanh chóng cạn kiệt, tay chân cũng dần mất sức, ánh sáng trước mắt cũng từ từ nhòe đi, biến thành bóng tối lạnh băng xa vời.
Cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay của xác chết lại truyền đến từ mắt cá chân.
Diệp Ca lại gắng sức đạp lần nữa!
Ngay giây sau, anh bất chợt đáp đất, nặng nề đập mạnh xuống một vùng hoang vu hỗn loạn, lăn vài vòng trước khi dừng lại.
Diệp Ca ho sù sụ, anh hít từng ngụm lớn không khí tanh tưởi xung quanh, những đốm sáng trước mắt cũng từ từ biến mất.
Sau nửa phút nghỉ ngơi, Diệp Ca ngẩng đầu nhìn lên.
Những con sóng máu và thi thể tái nhợt đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là bầu trời đỏ rực.
Mùi máu tanh tràn vào khoang mũi khiến người ta hít thở không thông, trong phút chốc Diệp Ca không tài nào xác định được đây là mùi hương đọng lại trong mũi mình từ trước hay là đang lan tỏa trong không khí.
Anh lau mặt rồi thong thả đứng dậy.
Diệp Ca quan sát khung cảnh xung quanh, chợt giật mình.
Anh biết nơi này.
Cảnh tượng trước mắt như đã khắc sâu trong trí nhớ anh, dù có qua bao lâu chăng nữa anh cũng không thể quên được.
Trên nền đất đen xốp ẩm, như thể chỉ cần dùng sức bóp mạnh sẽ chảy ra chất máu sền sệt.
Sâu trong lòng đất chôn vô số hài cốt, cũng vì thế mà không khí nồng nặc mùi giết chóc lạnh lẽo.
Nơi này là một chiến trường cổ.
Là phó bản cao cấp nhất mà chưa một người chơi nào khiêu chiến qua.
…Cũng là nơi anh tự tay giết Kê Huyền.
Diệp Ca híp mắt đứng giữa mảnh đất hoang vu, từng cơn gió cuốn theo mùi máu lướt qua bên cạnh, luồn vào tóc anh.
Anh cất bước đi theo trí nhớ.
Trên vùng đất hoang vu tiêu điều, chàng thanh niên lẻ loi độc hành.
Xa xa là vách núi khổng lồ đen kịt, đỉnh núi cheo leo chót vót, bên dưới là hang động nham thạch to lớn, nơi anh chia tay với người bạn thân nhất của mình.
Ký ức vốn tưởng rằng đã bị chôn vùi thật sâu bỗng thoát khỏi trói buộc, tranh nhau ùa về trước mắt anh.
Diệp Ca không muốn nhớ lại, song những hình ảnh đó lại như chỉ vừa xảy ra hôm qua.
Rõ ràng và mới mẻ, tràn ngập hơi thở hận thù.
Đau hơn cả việc bị người thân cận nhất phản bội chính là phát hiện từ đầu đến cuối người đó đều đang lừa gạt mình, hơn nữa còn định “cắn nuốt” mình.
Ánh mắt Diệp Ca sâu thẳm mà hờ hững, gương mặt nhợt nhạt không rõ cảm xúc, sắc đỏ trước đó đã tan hết không còn chút gì, hệt như một khối cẩm thạch lạnh băng, chỉ còn sót lại một vệt đỏ tươi trên môi như vừa uống máu.
Giữa ngón tay anh loáng thoáng hiện ra ánh sáng rét lạnh của lưỡi dao sắc bén.
Tấm lưng và cơ bắp từ từ căng lên, hệt như loài dã thú chuẩn bị săn mồi.
Phía trong hang động rất tối, Diệp Ca thả bước trên con đường gồ ghề dưới chân như đang đi trên đất bằng, quen thuộc cứ như anh đã từng đến đây rất nhiều lần.
Bỗng nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đi phía trước mình.
Bóng hình đó thật sự quá quen thuộc, dù cách rất xa Diệp Ca vẫn có thể nhận ra… đó là Kê Huyền.
Trong đầu Diệp Ca thoáng vang lên câu nói kia của Thiên Nhãn: “Lôi nó ra ngoài.”
Ý nó là thế này sao?
Diệp Ca vừa nghĩ vừa lấy viên đá xanh nhạt trong túi ra giơ lên mắt.
Trong bóng tối hỗn loạn chỉ có bóng lưng cậu bé phía trước sáng lên, là điểm sáng duy nhất trong màn đêm mờ mịt.
Xem ra chỉ cần lôi cậu ta ra ngoài, mọi thứ sẽ kết thúc.
Diệp Ca cất Thiên Nhãn vào túi, sau đó bước nhanh tới trước, vươn cánh tay mảnh khảnh về phía cậu bé.
Nhưng không ngờ… Diệp Ca vồ hụt.
Diệp Ca: “?”
Anh nghi hoặc nhìn tay mình, sau đó lại chộp vai đối phương.
Song anh cứ như đang chạm vào không khí không có thực thể, ngón tay anh xuyên thẳng qua cơ thể của đối phương.
Bé trai vẫn không hay biết gì, tiếp tục tiến về phía trước.
Diệp Ca đành tăng tốc đuổi theo, gọi: “Này!”
Anh huơ tay trước mật cậu, muốn thu hút sự chú ý của đối phương.
Nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, cậu bé bước thẳng qua bàn tay anh, tiếp tục đi thẳng.
Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, Diệp Ca phát hiện mình không thể nói chuyện với đối phương, càng không thể chạm tới cậu bé, cứ như đang xem lại một đoạn kí ức từng xảy ra.
Nhưng…
Diệp Ca lại lấy Thiên Nhãn ra, nhìn qua nó xem xét xung quanh.
Đúng là chỉ có cơ thế cậu bé đang sáng.
Lạ thật.
Anh không thể chạm vào đối phương, thì phải làm sao để kéo cậu ta ra ngoài đây?
Đang lúc Diệp Ca bối rối không biết làm gì, họ đã đi đến cuối con đường.
Đột nhiên, Diệp Ca sững sờ, dường như vừa nghĩ ra chuyện gì đó.
…Anh chợt nhận ra đây không phải cảnh tượng trong trí nhớ mình.
Anh và Kê Huyền đã vào hang động này cùng nhau, không có chuyện đối phương đi vào một mình mà không có anh đi cùng.
Đúng lúc này, cậu bé dừng lại, giương mắt nhìn xa xăm, giọng nói non nớt khàn khàn mà trầm tĩnh rét lạnh:
“Mẹ.”
Diệp Ca giật mình, anh quay đầu nhìn về phía Kê Huyền đang nhìn.
Trên ao máu quen thuộc là một khối thịt khổng lồ lơ lửng, nó gần như lấp kín toàn bộ hang động, bề ngoài bóng dầu, những đường gân xanh phập phồng, vô số khối thịt lớn nhỏ chồng chất chen chúc tạo thành một sinh vật ghê rợn đáng sợ khó tả.
…Đây là Mẹ sao?
Con ngươi Diệp Ca co lại.
Khối thịt ngọ nguậy phát ra những tiếng nhớp nháp quái dị, tiếng vù vù đáng sợ vang vọng trong hang động khiến Diệp Ca phải dùng hết để khống chế bản thân không giơ tay bịt tai.
Nhưng có vẻ như Kê Huyền nghe hiểu.
Cậu gật đầu: “Vâng, Mẹ.”
Diệp Ca biết đối phương đang tiếp nhận nhiệm vụ Mẹ giao cho cậu.
Đôi mắt anh thoáng sầm xuống, trở lại vẻ lạnh lùng.
Diệp Ca không hề muốn nhìn tiếp, vì vậy anh đưa tay định thử thêm lần nữa.
Nhưng anh còn chưa kịp chạm đến đối phương, cậu bé trước mặt đã ngẩng đầu, dường như cậu đang nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng vui vẻ, khóe môi cậu cong lên, nở nụ cười ngây thơ đơn thuần.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà đượm buồn như được thắp sáng, ánh mắt đỏ rực lấp lánh, dường như đang mong đợi điều gì đó:
“Vậy thì… chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi, phải không?”
—————————-
Tác giả:
Có người nhìn như bách chiến bách thắng, thực tế lại bị em trai hôn đến nhũn chân.