Căn phòng nhỏ hẹp chất đầy những món đồ lặt vặt cũ kĩ, ánh sáng lờ mờ chiếu vào qua ô cửa sổ bám lớp bụi dày.
Trong phòng tràn ngập mùi mục nát lâu năm.
“Ngồi đi…” Bác sĩ Trần khập khễnh đi vào phòng rồi ngồi xuống chiếc ghế salon ngổn ngang đủ thứ linh tinh, run run nói: “Các cậu muốn biết chuyện gì?”
Diệp Ca nhìn bà cụ nhăn nheo, mái tóc bạc trắng trước mặt, chậm rãi nói: “Năm xưa, bà là một trong những pháp y tham gia khám nghiệm hai thi thể kia đúng không?”
“Đúng vậy.” Bà cụ thở dài cảm thán: “Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng bà già này vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy thi thể đó… thật sự rất thảm.”
Với bác sĩ pháp y mà nói thì chuyện vợ bị chồng chém chết chẳng có gì mới lạ.
Nhưng làm trong nghề lâu vậy rồi, cũng chỉ có lần đó bà mới thấy có người băm vằm nội tạng trong bụng người khác đến gần như không tài nào phân biệt như vậy, để làm được thì không còn cần đến thù hận hay kích động nữa mà là một sự kiên nhẫn và tỉ mỉ đến điên cuồng… Cơ thể từ vai trở lên và xương chậu trở xuống của thi thể hoàn toàn nguyên vẹn, không có bất cứ thương tổn nào, song từ phần ngực trở xuống đã hoàn toàn biến thành một hỗn hợp tạo thành từ máu thịt và nội tạng nát vụn; do nội tạng bị tổn hại quá mức nghiêm trọng, thậm chí họ không thể xác định được nguyên nhân cái chết của người bị hại.
Mà thi thể còn lại… thì đơn giản hơn nhiều.
Từ cánh tay đến bàn tay người đàn ông đều bị máu tươi nhuộm đỏ, móng tay gã dính đầy vụn máu thịt, gương mặt tái xanh vẫn đang nở nụ cười điên cuồng và quái dị, đôi mắt đục ngầu trợn trừng khiến người ta vô thức thấy lạnh sống lưng, giữa ngực gã có một vết thương đỏ tươi, da thịt trắng ởn lộ ra ngoài, đã thôi không chảy máu.
Nghe đâu, đứa con trai độc nhất của nhà họ vừa tan học về thì chứng kiến cảnh tượng mẹ mình bị bằm thây.
Nghe nói đứa bé lảo đảo bỏ chạy nhưng lại bị đuổi theo, vì vậy trong lúc hoảng hốt cậu đã nhặt con dao gọt trái cây dưới đất lên đâm vào ngực cha mình.
Hơi nóng lượn lờ bốc lên từ tách trà sứ trắng, ám một lớp hơi nước mỏng lên cặp kính của bác sĩ Trần.
Bà thở dài ngừng câu chuyện, sau đó đặt tách trà lên bàn rồi gỡ kính xuống, nhấc vạt áo chầm chậm lau chùi.
Diệp Ca cụp mắt lặng lẽ nghe.
Anh nhìn nước trà sóng sánh trong cốc, tựa như đầm nước bị mưa xối gợn sóng sâu trong ký ức của anh.
Bên ngoài sấm sét ầm ầm dữ dội, mưa như trút nước.
Đôi mắt nhạt màu run rẩy co lại vì sợ hãi, tuyệt vọng và thống khổ, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé tái nhợt đang nắm chặt cán dao lại không run chút nào, cậu chầm chậm, đâm lưỡi dao vào ngực người đàn ông từng chút một, máu tươi ấm nóng trào ra từ vết thương, chớp mắt đã nhuộm màu đỏ thắm chói mắt lên ngón tay cậu.
Đứa bé buông tay.
Cơ thể nặng nề của người đàn ông đổ ầm xuống trước mặt cậu.
Cậu quay người bước từng bước ngang qua căn phòng khủng bố tàn khốc như địa ngục trần gian, vũng máu dưới chân phát ra những tiếng lép nhép dính dớp.
Cậu dừng lại bên chiếc điện thoại cố định, chậm chạp cầm ống nghe lên, ngón tay lưu lại vết máu trên những phím số.
Sau một hồi báo bận ngắn, cuộc gọi được kết nối.
Giọng nói non nớt mang theo sự bình tĩnh và lí trí đến hãi hùng:
“Xin chào, cháu muốn báo cảnh sát…”
“Hai người chết… đúng, là mẹ và bố cháu.”
“Địa chỉ là…”
Một tiếng “cạch” vang lên, cậu đặt ống nghe về chỗ cũ.
Đứa bé quay đầu lại, lúc này mới không kiềm chế được nữa mà run rẩy.
Cậu đứng bất động giữa vũng máu và thịt vụn, ngoài cửa số là sấm chớp và mưa như thác đổ, mà cậu hệt như chiếc lá run rẩy giữa giông bão.
Lúc cảnh sát đến nơi, đứa bé cả người nhuốm máu cúi đầu quỳ trước cơ thể mẹ mình trong căn phòng nồng nặc mùi máu tanh, mái tóc vẫn ướt rượt nước mưa, bên cạnh là thi thể cha cậu đang dần lạnh đi, ngực cắm một con dao gọt trái cây lút cán.
Bác sĩ Trần thở dài: “Sau đó, cảnh sát xác nhận đứa bé chỉ tự vệ, không truy cứu trách nhiệm, nhưng tiếc là cảnh sát không tìm được bất kì người thân nào khác của nó nên hình như đã cho vào trại mồ côi rồi…”
Bà như chợt nghĩ đến gì đó, đột ngột ngừng câu chuyện.
Bác sĩ Trần ngẩng đầu nhìn Diệp Ca ngồi đối diện, ngại ngùng nói:
“Ôi, tôi già rồi, cứ nói là lại thành ra lải nhải thế đấy, cậu trai trẻ, vừa rồi cậu định hỏi tôi chuyện gì?”
Diệp Ca ngước mắt, mím môi, nói:
“Cho tôi hỏi, thi thể nạn nhân nữ kia… có thiếu bộ phận nào không?”
“A…” Bác sĩ Trần giật mình, như thể không ngờ đối phương lại hỏi một câu như vậy, bà nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, rồi nói: “Vì lúc đó thi thể bị phá hoại rất nghiêm trọng, nên có thiếu mất nội tạng nào không nói thật là tôi cũng không biết nữa…”
Diệp Ca không hề bất ngờ với đáp án này.
Dù gì cả thi thể mới tử vong tháng trước kia cũng vậy, nếu không dẫn cánh tay đen theo thì anh cũng không thể phát hiện thi thể bị băm thành thịt vụn kia thiếu mất quả tim.
Anh hỏi tiếp: “Vậy… trong quá trình giải phẫu, bà có phát hiện chuyện gì bất thường không?”
Bác sĩ Trần nhíu mày chặt hơn, như thể đang vắt óc nhớ lại: “Hình như… cũng không có gì.”
Tuy đã lường trước kết quả này nhưng anh vẫn không khỏi thất vọng.
Diệp Ca lặng lẽ thở dài, đặt tách trà trong tay xuống khay, phát ra một tiếng va chạm nhỏ.
Anh viết số điện thoại của mình lên một mảnh giấy rồi để lên bàn, nói:
“Nếu như bà nhớ thêm được gì, bất kì chi tiết nào, xin hãy gọi cho tôi.”
Nói xong, Diệp Ca đứng dậy, quay người định đi.
Đúng lúc này, giọng nói già nua của bác sĩ Trần vang lên sau lưng anh: “À… hình như đúng là có vụ này hơi kì lạ.”
Diệp Ca sững lại, quay đầu nhìn ra sau.
Chỉ thấy bà cụ nhăn nheo trước mặt ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn Diệp Ca xuyên qua lớp kính, như thể đang chìm vào những kí ức xưa cũ: “Ừm, tôi nhớ trên xương sống của thi thể có một dấu vết khá lạ… Tôi thấy nó không giống dấu vết do lưỡi dao để lại, nhưng lúc đó cũng không có cách giải thích nào khác…”
Hơi thở Diệp Ca trở nên nặng nề.
Anh nói: “Bà có thể vẽ ra giúp tôi được không?”
…
Ngoài chung cư, ánh mặt trời ấm áp bao phủ xuống người, thoáng chốc đã xua đi cảm giác lạnh lẽo mục nát trong hành lang.
Diệp Ca cúi đầu nhìn chăm chú nhìn hình vẽ trên tờ giấy.
Tay bà cụ không mấy vững vàng, nét vẽ run rẩy không đều nhưng cũng đủ để Diệp Ca nhận ra hình dáng của nó.
…Một dấu hiệu cực kì quen thuộc.
Logo của cục Quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Ngón tay anh siết chặt khiến tờ giấy nhăn nhúm.
Diệp Ca chậm rãi hít thật sâu, nhưng hơi thở lại hơi run rẩy, anh nghiến răng gấp gọn tờ giấy rồi cất vào túi.
Sau đó anh rút điện thoại gọi cho Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ được phân công điều tra hai vụ án còn lại, nói ngắn gọn:
“Để ý kĩ trên xương sống thi thể xem có dấu vết kì lạ nào không.”
Sau khi cúp máy, anh nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
Trên mặt anh không có chút biểu cảm gì, hệt như chiếc mặt nạ hoàn hảo giấu đi mọi thứ.
Kê Huyền đứng cạnh anh, đôi mắt đỏ rực cụp xuống đăm đăm nhìn chàng thanh niên trước mặt.
Hai người trầm mặc đứng đó như đang chờ đợi điều gì.
Sau một lúc lâu, điện thoại trong tay chàng thanh niên rung lên.
Diệp Ca giật mình như vừa bị đánh thức, sau đó cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã sáng màn hình.
…Vệ Nguyệt Sơ và Trần Thanh Dã lần lượt gửi tin nhắn đến cho anh.
Phần lớn thi thể đã được chôn cất hoặc hỏa thiêu chứ không được giữ lại, song họ đã xem qua bản báo cáo và phát hiện trên báo cáo của pháp y có đề cập đến việc phát hiện những lấm chấm đen kì lạ trên xương sống thi thể, những đốm đen đó không gây ảnh hưởng gì đế chất xương cũng không phải triệu chứng của bệnh lí nào nên họ cũng chỉ ghi chú lại mà không miêu tả cụ thể.
Tổng cộng có hai mươi thi thể, chỉ có bốn báo cáo viết về dấu vết này.
Có thể là chỉ có bốn, nhưng cũng có thể pháp y đã bỏ sót khi giải phẫu… dẫu sao hình vẽ kì lạ trên xương sống cũng không phải điểm chính họ cần chú ý.
Diệp Ca siết chặt điện thoại.
Anh nhìn đăm đăm về phía xa, sau đó quay sang nhìn Kê Huyền, nói:
“Tôi muốn đến nghĩa trang.”
Ba mươi năm trước, thi thể không cần phải hỏa táng, nghĩa trang tuy cũ nhưng vẫn rất nguyên vẹn, có rất nhiều dấu vết của người đến thăm viếng, trước không ít bia mộ đều có một bó hoa hoặc còn tươi hoặc đã khô héo, không khí tràn ngập mùi bùn đất mốc meo.
Bia đá lạnh băng phủ đầy bụi đất, xung quanh mọc đầy rêu xanh và cỏ dại, có vẻ đã rất lâu không được ai chăm sóc.
Diệp Ca ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng chạm tay vào bia mộ, dưới lòng bàn tay, bia đá lạnh lẽo cấn lên tay anh.
Anh mở quỷ vực kéo cánh tay đen ra ngoài.
Cánh tay đen ôm điện thoại trong lòng, bất ngờ không kịp phản ứng: “Ấy ấy ấy anh làm gì đó?”
Nó vừa đọc xong chương cuối của ‘Minh hôn: Quỷ vương bá đạo yêu tôi’ thì bị Diệp Ca kéo ra.
Nó tức giận, nói: “Anh không thể báo trước một câu hả!”
Ngay khi cánh tay đen đang giương nanh múa vuốt thì nhìn thấy Kê Huyền cách đó không xa, nó lập tức cứng đờ.
Đôi mắt đỏ rực không chút tình cảm của Kê Huyền quét sang phía này, cánh tay đen sợ đến mức vội ôm chặt ngón tay Diệp Ca: “Đại…đại…đại ca, anh cần tui làm gì! Cứ nói!”
Diệp Ca vứt nó xuống bia mộ, nói: “Vào xem thử đi.”
Cánh tay đen: “…Há?”
Diệp Ca chầm chậm hít sâu, nói: “Tao nhớ mày từng nói trong tòa nhà nơi phát hiện thi thể người phụ nữ bị lột da, mày ăn phải linh hồn bị ô nhiễm của cô ta nên mới mất lí trí, đúng không?”
Cánh tay đen uốn éo: “Đúng vậy.”
Diệp Ca cụp mắt, tiếp tục nói: “Mày cũng cảm nhận được ác ý tương tự trên thi thể bị móc tim đúng không?”
Cánh tay đen hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đúng.”
Diệp Ca chạm tay vào bia mộ trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt lạnh băng của bia đá, chậm rãi nói: “Mày đi xem thử xem thi thể trong này có dấu vết bị ô nhiễm không.”
Cánh tay đen “À” lên, sau đó cơ thể nó chìm xuống, chớp mắt đã biến mất dưới mặt đất.
Sau vài giây, giọng nó nghèn nghẹn phát ra từ dưới đất: “…Không có.”
Diệp Ca ngạc nhiên.
Không có?
Anh nói: “Mày nhìn thử xương sống của thi thế, xem có…”
Diệp Ca còn chưa nói xong, cánh tay đen đã trồi lên từ dưới mặt đất ngắt lời anh, nó loạng choạng bò ra từ dưới đất, ló đầu nhìn Diệp Ca, sốt ruột nói:
“Ây dà! Anh không hiểu ý tui gì hết, tui nói là dưới đó không có gì cả.”
Tức thì, Diệp Ca như bị sét đánh.
Anh sững người, sau đó vội vàng bước tới, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm cánh tay đen trước mặt, giọng nói căng thẳng, anh nghiêm giọng hỏi:
“Ý mày là gì?”
Không có… gì hết?
Cánh tay đen bị Diệp Ca dọa hết hồn.
Nó quơ quơ ngón tay, không hiểu nổi thái độ của anh, sau đó nói tiếp:
“Đúng rồi, trong này là quan tài rỗng mà.”