Đèn sen nhỏ bò ra khỏi áo khoác lông của Ôn Bạch, đổi sang ngồi trong lòng Lục Chinh, hai cái lá vỗ vỗ lên tờ giấy khen màu sắc sặc sỡ, nhìn Lục Chinh đầy mong đợi, chờ cha mình đánh giá.
Đèn sen nhỏ quá nhỏ bé, tờ giấy khen lại hơi dài, mặc dù đã được Ôn Bạch cuộn lại thành ống nhưng nó vẫn không ôm nổi, ôm thử hai lần rồi bỏ cuộc, đổi sang dùng cánh hoa lăn mấy cuộn giấy qua.
Ôn Bạch thấy nó đang vui vẻ chơi với Lục Chinh nên không xen vào.
“Cái này, cái này, còn có cái này nữa, đều là của Nguyên Nguyên hết, Lục Chinh xem đi!” Đèn sen nhỏ lăn hết mấy cuộn giấy khen tới trước mặt Lục Chinh.
Lục Chinh không mở ra cũng biết bên trong viết gì, hắn xoa đầu nhóc con ăn giỏi ngủ giỏi của mình, “Xem rồi.”
Đèn sen nhỏ hưng phấn lăn lộn trong lòng Lục Chinh.
Ôn Bạch vừa dọn bút màu vừa nói với Lục Chinh: “Nghe Cửu Chương nói hôm nay anh cũng rất bận mà, ban nãy hình như còn thấy anh đang ở văn phòng, sao đột nhiên lại ra đây?”
“Cạch” một tiếng, Ôn Bạch đóng nắp hộp bút màu, “Có chuyện gì cần tìm em à?”
Lục Chinh đè đèn sen nhỏ đang kích động lại, mi mắt hơi nhấc lên một chút, không nói chuyện.
Ôn Bạch chờ mãi không thấy câu trả lời mới ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của Lục Chinh.
Ôn Bạch hơi giật mình.
Hình như lâu rồi cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ “rất không vui” này của Lục Chinh.
Lúc trước, khi đang còn là “ông chủ Lục” chứ chưa phải “bạn trai”, ánh mắt này rất thường gặp.
Ôn Bạch vô thức ngồi thẳng người lên, “Sao vậy… A!”
Lục Chinh nhéo má cậu, “Đến chỗ bạn trai của mình mà phải cần có việc mới được à?”
Nhéo xong, nhìn thấy lớp da đang đỏ lên, Lục Chinh lại đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, “Bạn trai và ông chủ dùng chung một đãi ngộ hả?”
Trước đây hắn luôn kiếm cớ để giữ cậu ở ngay dưới mí mắt của mình, bây giờ đang ở ngay dưới mí mắt rồi nhưng lại không được gặp.
“Tại Cửu Chương nói hôm nay anh bận mà…” Ôn Bạch oan ức biện giải.
Lục Chinh: “Không bận bằng em, mấy ngày nay đến cái bóng cũng mất hút.”
Nói xong Lục Chinh mới trả lời câu hỏi của Ôn Bạch: “Ngày hôm nay bận, hôm qua thì không.”
Lúc không bận cũng không thấy tới tìm hắn.
Ôn Bạch thật thà nói: “Ngày hôm qua em lại bận.”
Lục Chinh: “…”
Lúc trước Ôn Bạch không chú ý, bây giờ nghe Lục Chinh nói vậy mới nhận ra hình như đúng là mình đã ném bơ cho bạn trai hai ngày rồi.
Cậu nhìn bút màu cùng với mấy tờ giấy khen còn trống trong tay, muốn tận dụng luôn mấy thứ này.
Sau đó Lục Chinh và đèn sen nhỏ thấy Ôn Bạch lại mở hộp bút màu đã đóng lại ra, chọn cây màu đỏ, cầm thêm hai tờ giấy khen trống, cắm cúi viết gì đó.
Đèn sen nhỏ tò mò: “Nguyên Nguyên lại có giấy khen nữa ạ?”
Ôn Bạch vuốt ve cánh hoa của nó, đáp: “Nguyên Nguyên có nhiều rồi, lần này không phải cho Nguyên Nguyên nữa.”
Mấy giây sau, Ôn Bạch đóng nắp bút lại, đẩy hai tờ giấy khen tới trước mặt Lục Chinh.
Lục Chinh cúi đầu, nhìn thấy ở ngay giữa tờ giấy khen màu đỏ nghiêm túc viết bốn chữ “Ông Chủ Tốt Nhất”.
Lục Chinh: “…”
“Chỉ cái này thôi?” Lục Chinh vừa bực vừa buồn cười.
Ôn Bạch hất cằm, “Bên dưới còn một tờ nữa.”
Lục Chinh kéo ra xem thử.
Bên dưới “Ông Chủ Tốt Nhất” còn có thêm một tờ “Bạn Trai Tốt Nhất”.
Lục Chinh bật cười.
Mới vừa nãy hắn còn nghĩ mấy cái “Ngủ Ngoan Gương Mẫu” hay “Chuyên Gia Ăn Uống” này chỉ dùng để lừa gạt đứa con trai ngốc ham chơi của mình thôi, không ngờ mấy phút sau người bị gạt từ con trai biến thành hắn.
Mà chết người nhất chính là hắn thực sự bị “gạt”.
Lục Chinh nén cười, lật qua lật lại tờ giấy viết bốn chữ “Bạn Trai Tốt Nhất”, hỏi: “Giấy khen còn thừa của Nguyên Nguyên phải không?”
Ôn Bạch: “Phần thưởng là mới đó, anh có thích không?”
Ngón tay Lục Chinh mân mê cạnh của tờ giấy, “Tờ đầu tiên miễn cưỡng, tờ thứ hai cũng được.” Nhìn thấy trên bàn vẫn còn giấy trống, lại hỏi: “Còn mấy tờ nữa?”
Ôn Bạch đếm thử, “Ba tờ.”
Lục Chinh “ừm” một tiếng, “Em không viết thêm nữa à?”
Ôn Bạch lắc đầu: “Giấy khen quý ở chất, không quý ở lượng.”
Chủ yếu là sợ viết giấy khen cho Lục Chinh nhiều hơn, con trai sẽ không vui, hơn nữa rất khó nghĩ nội dung cho phần thưởng.
Lừa gạt đèn sen nhỏ còn dễ, viết cái gì cũng được nhưng bạn trai thì không, bạn trai không dễ gạt, viết nhiều có khi lại khiến bạn trai cảm thấy mình đang qua loa.
Ôn Bạch lại thu dọn đồ nghề.
Dọn xong, cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Chinh đang nhìn chằm chằm giấy khen của mình, Ôn Bạch hỏi: “Anh sao vậy?”
“Thiếu mất một thứ.” Lục Chinh trả lời.
“Thiếu?” Ôn Bạch thấp giọng, “Thiếu cái gì?”
Cậu hơi nghiêng người qua thì bị Lục Chinh nắm sau gáy, kéo gần hơn về phía hắn.
Một tay Lục Chinh giữ gáy Ôn Bạch, một tay che mắt đèn sen nhỏ đang ngồi trên bàn, nghiêng người đặt lên môi cậu một nụ hôn.
“Thiếu đóng dấu, giờ thì đủ rồi.”
Ôn Bạch chưa kịp phản ứng Lục Chinh đã tách ra.
Ngơ ngác một hồi, hai má cậu chậm chạp đỏ lên, sau đó mới nhớ đến đèn sen nhỏ vẫn còn đang ở đây, con trai vẫn đang bị Lục Chinh đè xuống bàn trà.
Ôn Bạch: “…”
Đèn sen nhỏ hoàn toàn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, đột nhiên bị cha mình đè đầu xuống, hai mắt tối thui.
Ôn Bạch hít sâu một hơi, cứu đèn sen nhỏ ra khỏi bàn tay của cha nó, đến tận khi Lục Chinh thả lỏng tay đèn sen nhỏ mới tìm lại được ánh sáng.
Nó sà vào lòng Ôn Bạch, lát sau lại ngẩng đầu lên thắc mắc: “Bạch Bạch! Sao tai của anh lại đỏ vậy!?”
Mấy giây sau.
Vành tai Ôn Bạch càng đỏ hơn.
Bởi vì chuyện “đóng dấu” này mà đêm đó lúc đi ngủ Lục Chinh không được ôm bạn trai của mình.
*
Ngày hôm sau thức dậy, Ôn Bạch phát hiện đèn lồng ở âm ty đã được đốt lên hết.
“Anh chắc là mượn chứ?” Ôn Bạch cảm thấy lương tâm mình đang cắn rứt.
Mấu chốt là cậu mua đèn lồng để trang trí chứ không phải để thắp sáng, có vài cái sáng được bên trong cũng là bóng đèn điện chứ không thể… lấp lánh ánh lửa như bây giờ.
Nếu Chu Tước bằng lòng cho mượn lửa, Ôn Bạch cũng không còn gì để nói nữa.
“Các anh gắn thêm nến bên trong à?” Ôn Bạch hỏi.
“Cái đèn lồng này để trống treo lên nhìn không đẹp lắm, chúng tôi cũng định gắn thêm nến vào nhưng không bền, gió thổi qua một cái là tắt mất, cũng có thể thêm ít linh lực nhưng ngọn lửa sẽ rất đơ, gần như không có linh hồn, mà linh lực của chúng tôi lại đậm mùi âm ty, sợ phá hỏng mất bầu không khí xung quanh.”
Các âm sai vỗ ngực bảo đảm, mồm năm miệng mười chứng minh.
Chu Tước vội nói: “Vậy thì tốt quá, làm phiền cậu rồi.”
Chung Thời Ninh lắc đầu, tiện tay gỡ một chiếc đèn lồng xuống, động tác cực kỳ thản nhiên khiến trái tim Ôn Bạch run rẩy.
Một âm sai thò đầu qua cười nói: “Mượn đại nhân Chu Tước ít lửa ấy mà.”
“Đây là cái gì vậy?” Ôn Bạch lẩm bẩm.
“Không phải nến.” Chung Thời Ninh trả lời.
Cũng may sau khi đến âm ty, Tiểu Chu Tước ngủ li bì, không làm ầm ĩ không gây rối, cũng không cần ăn uống gì, ngược lại cũng bớt lo.
Bây giờ các âm sai cũng biết chuyện đại nhân Chu Tước “đưa lông chim” rồi, trả lời cực nhanh: “Mượn thật đó! Tí lửa ấy đại nhân Chu Tước không để bụng đâu, Tiểu Bạch cậu yên tâm.”
Cậu làm sao nhỉ?
Thông qua phần miệng tròn, Ôn Bạch nhìn thấy đồ vật bên trong, quả thực không phải nến mà là một đốm lửa nhỏ cỡ đồng tiền xu.
Ngẫm nghĩ giây lát, Chu Tước rút từ trong tay áo ra một món đồ, đưa tới cho Ôn Bạch: “Sợi lông lần trước coi như bù cho Lục Chinh, còn đây là quà nhận lỗi và cảm ơn chính thức của tôi thay cho thằng nhóc kia.”
Ôn Bạch nhíu mày, không hiểu lắm dụng ý của Chu Tước, bèn thử bóc cái bao thì thấy một làn khói xanh nhẹ nhàng bay ra.
Ngọn lửa kia sáng nhưng không phải đang đốt, Chung Thời Ninh lật ngược chiếc đèn lồng cũng không sao.
Dường như sợ Ôn Bạch từ chối, Chu Tước đặt món đồ lên bệ cửa sổ.
“Ai làm cái này vậy?” Ôn Bạch hiếu kỳ.
Ôn Bạch từng nhìn thấy lửa đầu ngón tay của Lục Chinh, cũng từng nhìn thấy linh hỏa của Đế Thính, có lẽ vì liên quan đến khí tức của âm ty nên màu sắc thẫm hơn, so với vẻ ngoài thì nặng về khí thế hơn.
Tuy Ôn Bạch nói vậy nhưng Chu Tước vẫn cảm thấy mình thiếu nợ một ân tình.
Một âm sai thò đầu qua cười nói: “Mượn đại nhân Chu Tước ít lửa ấy mà.”
Cậu thử sờ nắn cái bao, ban đầu Ôn Bạch tưởng đồ vật bên trong rất mỏng nhưng sờ một hồi lại thấy không phải mỏng mà là trong này căn bản chẳng có gì cả.
Ôn Bạch chưa đến chỗ Đế Thính thì nhìn thấy Chu Tước ở hành lang.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch ngạc nhiên: “Tôi qua nước lạnh thì sao? Có tác dụng gì đặc biệt à?”
Ôn Bạch còn đang nghĩ “có lòng” mà Chu Tước nói là gì, nghe vậy mới hiểu ra, “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ của người phàm, tôi thấy khá đẹp nên mua thôi.”
Chân trước vừa mới nhổ một sợi lông, chân sau lại đi xin lửa, Chu Tước đã tạo nghiệp gì vậy…
Mấu chốt là cậu mua đèn lồng để trang trí chứ không phải để thắp sáng, có vài cái sáng được bên trong cũng là bóng đèn điện chứ không thể… lấp lánh ánh lửa như bây giờ.
“Anh chắc là mượn chứ?” Ôn Bạch cảm thấy lương tâm mình đang cắn rứt.
Thông qua phần miệng tròn, Ôn Bạch nhìn thấy đồ vật bên trong, quả thực không phải nến mà là một đốm lửa nhỏ cỡ đồng tiền xu.
Bây giờ các âm sai cũng biết chuyện đại nhân Chu Tước “đưa lông chim” rồi, trả lời cực nhanh: “Mượn thật đó! Tí lửa ấy đại nhân Chu Tước không để bụng đâu, Tiểu Bạch cậu yên tâm.”
Ôn Bạch: “Tôi?”
Các âm sai vỗ ngực bảo đảm, mồm năm miệng mười chứng minh.
Ôn Bạch lắc đầu: “Tôi không tìm Đế Thính, nghe các âm sai nói mượn lửa của anh để thắp đèn lồng nên muốn tìm anh cảm ơn, tiện thể thăm Tiểu Chu Tước.”
“Cái đèn lồng này để trống treo lên nhìn không đẹp lắm, chúng tôi cũng định gắn thêm nến vào nhưng không bền, gió thổi qua một cái là tắt mất, cũng có thể thêm ít linh lực nhưng ngọn lửa sẽ rất đơ, gần như không có linh hồn, mà linh lực của chúng tôi lại đậm mùi âm ty, sợ phá hỏng mất bầu không khí xung quanh.”
“Lửa của đại nhân Chu Tước thì khác, lửa này được tôi qua nước lạnh rồi.”
Chung Thời Ninh lắc đầu, tiện tay gỡ một chiếc đèn lồng xuống, động tác cực kỳ thản nhiên khiến trái tim Ôn Bạch run rẩy.
Ôn Bạch ngạc nhiên: “Tôi qua nước lạnh thì sao? Có tác dụng gì đặc biệt à?”
Âm sai: “Hình như… không có, chủ yếu là đỏ hơn, trông rất đẹp.”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch chưa kịp nói gì, quay đầu sang thì không còn thấy bóng dáng Chu Tước đâu nữa.
Âm sai: “Hình như… không có, chủ yếu là đỏ hơn, trông rất đẹp.”
“Ôn Bạch?” Chu Tước nhìn thấy Ôn Bạch, nghĩ cậu đến tìm Đế Thính nên nhắc: “Đế Thính mới ra ngoài rồi.”
Trên tay Chu Tước đang cầm một cái đèn lồng màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ hơi buồn chán.
Ôn Bạch: “…”
Lời này nghe thật thiếu đòn, mượn lửa của Chu Tước chỉ vì lửa đó đẹp, nhưng quả thực là có sao nói vậy, ngọn lửa thực sự rất đẹp.
Ngọn lửa kia sáng nhưng không phải đang đốt, Chung Thời Ninh lật ngược chiếc đèn lồng cũng không sao.
Ôn Bạch từng nhìn thấy lửa đầu ngón tay của Lục Chinh, cũng từng nhìn thấy linh hỏa của Đế Thính, có lẽ vì liên quan đến khí tức của âm ty nên màu sắc thẫm hơn, so với vẻ ngoài thì nặng về khí thế hơn.
Chân trước vừa mới nhổ một sợi lông, chân sau lại đi xin lửa, Chu Tước đã tạo nghiệp gì vậy…
So sánh tương quan, lửa đã tôi qua nước lạnh của Chu Tước rất thích hợp để thắp đèn lồng.
“Lửa của đại nhân Chu Tước thì khác, lửa này được tôi qua nước lạnh rồi.”
Nếu Chu Tước bằng lòng cho mượn lửa, Ôn Bạch cũng không còn gì để nói nữa.
Ôn Bạch bị dọa giật mình, suýt chút nữa đánh rơi món đồ kia.
Cậu muốn cảm ơn Chu Tước, tiện đường thăm Tiểu Chu Tước luôn.
Cậu muốn cảm ơn Chu Tước, tiện đường thăm Tiểu Chu Tước luôn.
Sau khi mang từ nhà của Dư Tề về, Tiểu Chu Tước vẫn luôn được Đế Thính chăm sóc.
Nghe Đế Thính nói linh khí của nó hơi yếu, dù sao cái bình đầu người kia cũng bị chôn dưới đất suốt mấy trăm năm, lại còn là vật bồi táng, Tiểu Chu Tước nằm trong đó, ít nhiều dính chút âm khí, dương khí trên người Chu Tước lại mạnh, lần trước va chạm với linh hồn của Ôn Bạch, Chu Tước vẫn còn bóng ma trong lòng, sợ đè hỏng con trai của mình nên tính tạm thời chưa mang con trai đi.
Cũng may sau khi đến âm ty, Tiểu Chu Tước ngủ li bì, không làm ầm ĩ không gây rối, cũng không cần ăn uống gì, ngược lại cũng bớt lo.
“Ai làm cái này vậy?” Ôn Bạch hiếu kỳ.
Ôn Bạch chưa đến chỗ Đế Thính thì nhìn thấy Chu Tước ở hành lang.
Nghe Đế Thính nói linh khí của nó hơi yếu, dù sao cái bình đầu người kia cũng bị chôn dưới đất suốt mấy trăm năm, lại còn là vật bồi táng, Tiểu Chu Tước nằm trong đó, ít nhiều dính chút âm khí, dương khí trên người Chu Tước lại mạnh, lần trước va chạm với linh hồn của Ôn Bạch, Chu Tước vẫn còn bóng ma trong lòng, sợ đè hỏng con trai của mình nên tính tạm thời chưa mang con trai đi.
Trên tay Chu Tước đang cầm một cái đèn lồng màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ hơi buồn chán.
“Ôn Bạch?” Chu Tước nhìn thấy Ôn Bạch, nghĩ cậu đến tìm Đế Thính nên nhắc: “Đế Thính mới ra ngoài rồi.”
Ôn Bạch lắc đầu: “Tôi không tìm Đế Thính, nghe các âm sai nói mượn lửa của anh để thắp đèn lồng nên muốn tìm anh cảm ơn, tiện thể thăm Tiểu Chu Tước.”
Chu Tước cười toe toét, khoát tay, “Chút lửa thôi chẳng đáng bao nhiêu, không có lòng bằng cậu.”
Ôn Bạch: “Tôi?”
“Không phải nến.” Chung Thời Ninh trả lời.
Cậu làm sao nhỉ?
Chu Tước gật đầu: “Tôi nghe con trai nói túi thơm và cát là cậu đưa cho nó?”
Chu Tước gật đầu: “Tôi nghe con trai nói túi thơm và cát là cậu đưa cho nó?”
Ôn Bạch còn đang nghĩ “có lòng” mà Chu Tước nói là gì, nghe vậy mới hiểu ra, “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ của người phàm, tôi thấy khá đẹp nên mua thôi.”
“Cảm ơn cậu, con trai tôi rất thích.” Chu Tước hơi xấu hổ, bình thường gã chẳng bao giờ để ý tới mấy cái này.
Ôn Bạch: “Không phải thứ gì đáng tiền, lúc mua cho Nguyên Nguyên tiện mua cùng, nếu Tiểu Chu Tước thích, lần sau tôi sẽ mua thêm mấy cái khác cho nó.”
Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Ôn Bạch vô thức tăng thêm vài phần kính trọng.
Cậu hết cách, chỉ có thể tập trung vào món đồ trên cửa sổ.
Đều là nuôi nhóc con, rõ ràng ai kia của Lục Chinh nuôi rất cẩn thận.
Ôn Bạch: “Không phải thứ gì đáng tiền, lúc mua cho Nguyên Nguyên tiện mua cùng, nếu Tiểu Chu Tước thích, lần sau tôi sẽ mua thêm mấy cái khác cho nó.”
Chu Tước vội nói: “Vậy thì tốt quá, làm phiền cậu rồi.”
Lời này nghe thật thiếu đòn, mượn lửa của Chu Tước chỉ vì lửa đó đẹp, nhưng quả thực là có sao nói vậy, ngọn lửa thực sự rất đẹp.
Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Ôn Bạch vô thức tăng thêm vài phần kính trọng.
Ôn Bạch: “Không có gì.”
Tuy Ôn Bạch nói vậy nhưng Chu Tước vẫn cảm thấy mình thiếu nợ một ân tình.
“Các anh gắn thêm nến bên trong à?” Ôn Bạch hỏi.
Ngẫm nghĩ giây lát, Chu Tước rút từ trong tay áo ra một món đồ, đưa tới cho Ôn Bạch: “Sợi lông lần trước coi như bù cho Lục Chinh, còn đây là quà nhận lỗi và cảm ơn chính thức của tôi thay cho thằng nhóc kia.”
Trông như một cái… bao lì xì?
Dường như sợ Ôn Bạch từ chối, Chu Tước đặt món đồ lên bệ cửa sổ.
“Cảm ơn cậu, con trai tôi rất thích.” Chu Tước hơi xấu hổ, bình thường gã chẳng bao giờ để ý tới mấy cái này.
Ôn Bạch chưa kịp nói gì, quay đầu sang thì không còn thấy bóng dáng Chu Tước đâu nữa.
Chu Tước cười toe toét, khoát tay, “Chút lửa thôi chẳng đáng bao nhiêu, không có lòng bằng cậu.”
Cậu hết cách, chỉ có thể tập trung vào món đồ trên cửa sổ.
Tiếng của Chu Tước truyền đến từ hư vô: “Cậu mở ra xem thì biết.”
Trông như một cái… bao lì xì?
“Đây là cái gì vậy?” Ôn Bạch lẩm bẩm.
Tiếng của Chu Tước truyền đến từ hư vô: “Cậu mở ra xem thì biết.”
Ôn Bạch bị dọa giật mình, suýt chút nữa đánh rơi món đồ kia.
Cậu thử sờ nắn cái bao, ban đầu Ôn Bạch tưởng đồ vật bên trong rất mỏng nhưng sờ một hồi lại thấy không phải mỏng mà là trong này căn bản chẳng có gì cả.
Ôn Bạch nhíu mày, không hiểu lắm dụng ý của Chu Tước, bèn thử bóc cái bao thì thấy một làn khói xanh nhẹ nhàng bay ra.