Ôn Bạch trở về phòng, phát hiện có rất nhiều đồ chơi nhỏ, ngoại trừ của cậu mua ra thì còn có cả của Chu Vỹ và Chính Thiên Quán.
Lần trước ở nhà Dư Tề, sau khi Lâm Khâu nhìn thấy chân thân của đèn sen nhỏ, cậu ta thường xuyên gửi mấy món đồ chơi qua đây. Lâm Khâu hoàn toàn không ngờ linh vật mà Lục Chinh nuôi lại là một ngọn đèn nói còn chưa sõi.
Đối với người tu hành như bọn họ, bỏ qua những linh vật trộm được hay giành được, linh vật bên người nuôi bằng linh lực tự thân cơ bản đều là vật giống người, chính bởi vậy nên Lâm Khâu mới cảm thấy với năng lực của Lục Chinh, linh vật được nuôi nhất định sẽ thuộc dạng hung hãn phi thường.
Kết quả lại chỉ là một ngọn đèn nhỏ, còn là một ngọn đèn không sợ người lạ.
Lâm Khâu không biết, đó là lần đầu tiên cậu ta gặp đèn sen nhỏ nhưng đèn sen nhỏ thấy cậu ta rất nhiều lần rồi, thậm chí nó rất hiếu kỳ với đạo bào mà cậu ta mặc, thỉnh thoảng còn ngồi lên bả vai Lâm Khâu.
Trong mắt đèn sen nhỏ, Lâm Khâu là một người quen, bởi vậy lúc rời đi, nó vừa dùng lá vẫy vẫy với Lâm Khâu vừa nói “tạm biệt Khâu Khâu”.
Chỉ với một câu “tạm biệt Khâu Khâu” đó mà kho bạc của nhóc đèn mập lại nhiều thêm ít đồ.
Ôn Bạch xem qua một lượt, có mấy sợi dây thắt màu đỏ thường dùng để buộc vào đèn lồng, là món đồ chỉ giới hạn dùng trong dịp tết xuân, qua rồi sẽ không tiện dùng nữa nên cậu bỏ hết vào rổ.
Ôn Bạch xuống lầu với một cái rổ đầy ụ, chưa đi được mấy bước thì điện thoại trong túi rung lên nhưng tạm thời cậu chưa thể để ý tới được.
Điện thoại yên lặng phút chốc rồi lại rung lên, cứ như mở ra tín hiệu gì đó, bắt đầu rung ong ong mãi không ngừng.
Ôn Bạch đành đặt rổ xuống nền, rút điện thoại ra, nhìn thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc, ban đầu cậu còn tưởng là của bọn Phương Nhạc Minh, hóa ra là Chung Hạo.
Ôn Bạch nhíu mày.
Bình thường Chung Hạo ít khi gửi tin nhắn cho cậu và Chu Vỹ, đại loại là do sợ quấy rầy mọi người làm việc, mà dù có gửi cũng chưa từng gửi liên tục nhiều như thế.
Ngày hôm qua Chung Hạo mới gửi tin nhắn chúc tết cho cậu rồi, theo lý mà nói thì không còn việc gì nữa mới đúng.
Ôn Bạch ôm tâm trạng nghi hoặc mở khóa màn hình.
Đập vào mắt là câu đầu tiên: [Anh ơi!!!]
Dùng hẳn ba dấu chấm than kề nhau.
Cậu xem tiếp.
[Chúc anh năm mới vui vẻ! Ngày ba mươi rồi còn làm phiền anh, thật ngại quá, cơ mà em mới gặp phải một chuyện, không nói với anh em không chịu được!]
[Cái người này, em không biết gã trộm ảnh của ông nhỏ hay photoshop đặt làm avatar, còn gửi lời kết bạn cho em, giả mạo thành ông nhỏ của em. Em biết anh có quan hệ tốt với tiểu đạo trưởng Lâm Khâu của Chính Thiên Quán, anh có thể bảo Lâm đạo trưởng tính cho em vị trí của người này không? Không lôi đầu gã ra em sôi máu quá!]
[Là người xa lạ thì thôi đi, mấu chốt đây chính là người ở gần quanh đây, gửi lời mời kết bạn thông qua giới thiệu bạn bè!]
Gửi kèm bên dưới là mấy bức ảnh chụp màn hình.
Ôn Bạch xem qua: “…”
DYYS-ZSN.
Avatar quen thuộc, nickname quen thuộc.
Âm ty Đông Nhạc – Chung Thời Ninh. (Dong Yue yin si – Zhong Si Ning)
Thật một trăm phần trăm là ông nhỏ của nhà họ Chung.
Bức ảnh “trộm hoặc photoshop” mà Chung Hạo nói chính xác là ảnh chụp chứng nhận của ông nhỏ vào ngày tới âm ty nhận việc.
Ôn Bạch: “… …”
Nhân gian tồn tại bao lâu, âm ty tồn tại bấy lâu, thậm chí âm ty còn có trước cả nhân gian, bởi vậy thứ mà âm ty có, so với nhân gian, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, bao gồm cả cái gọi là “mạng internet”.
Có điều trước khi âm ty xuất hiện người phàm, cũng chính là khoảng thời gian trước khi Ôn Bạch đến làm việc, “mạng internet” của âm ty và nhân gian không được kết nối với nhau.
Sau đó Ôn Bạch đến nhận việc, mọi người ở âm ty ngại phiền phức nên mới nối thông với mạng của nhân gian luôn.
Mấy cái này Ôn Bạch đều biết, cậu chỉ không hiểu vì sao đột nhiên Chung Thời Ninh lại gửi lời mời kết bạn wechat cho Chung Hạo?
Chung Hạo tiếp tục gửi tin nhắn tới: [Anh, anh nói xem em có nên báo cảnh sát không?]
Ôn Bạch: “…”
Cậu vội vàng trả lời: [Chờ đã, em thêm bạn với người kia chưa?]
Chung Hạo: [Em thêm rồi! Vừa thêm xong em lập tức nhắn tin mắng hết cả lò nhà gã!]
Ôn Bạch: “…”
Mắng cả lò nhà nào cơ?
Nếu không có Ôn Bạch nói chờ đã, có khả năng Chung Hạo rất quyết tâm xử lý người kia, việc đó cậu nhóc lại không thể nói với người nhà được.
Tuy tức thì tức, Chung Hạo vẫn thử phóng to bức ảnh kia lên, tỉ mỉ xem xét một lượt, cuối cùng ấn lưu về.
Khá khen cho người này, vì để lừa cậu ta mà cố gắng rất nhiều, kỹ thuật pts cũng rất tốt.
Ông nhỏ của cậu ta không để lại bức ảnh nào, chỉ có một tấm hiếm hoi chụp năm mười lăm, mười sáu tuổi, cũ kỹ ố vàng không ra hình thù gì, còn mỗi đường viền khuôn mặt coi như khá rõ ràng.
Chất lượng ảnh không thể nào so được với tấm làm chứng nhận.
Mắt ra mắt, mũi ra mũi, chỉnh ảnh nhìn như thật.
Nếu không phải vì đối phương tự xưng là ông nhỏ nhà họ Chung, mánh khóe bịp bợm thực quá thấp kém, cậu ta còn muốn đưa bức ảnh tới cho ông nội mình xem.
Chung Hạo càng nghĩ càng giận.
Bạn bè trong danh sách của cậu ta đều biết nhà họ Chung mới tìm được ông nhỏ về, chuyện này đối với nhà họ Chung tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất.
Chưa nói đến đám tiểu bối như Chung Hạo, đến ông nội còn đang không dám hành xử tùy tiện.
Chung Hạo cũng chẳng cần đám bạn bè của mình phải tỏ ra kính trọng ông nhỏ như nhà bọn họ đối với ông nhỏ nhưng ít nhất không thể làm ra loại chuyện điên rồ thế này!
Cho nên ngay lúc thêm bạn xong, Chung Hạo lập tức mắng người, cậu ta lớn từng này rồi, đây là lần mắng tàn nhẫn nhất.
Chung Hạo nói liên miên, nửa ngày trời không thấy Ôn Bạch hồi âm nên dừng lại, hỏi: [Anh, sao anh không nói gì?]
Ôn Bạch: “…”
[Em chờ một chút để anh xem thử.] Ôn Bạch nhắn lại một câu rồi mất hút.
Chung Hạo ở đầu bên kia tuy không rõ “anh xem thử” là có ý gì nhưng cậu ta tin tưởng Ôn Bạch vô điều kiện, bởi vậy nên chỉ trả lời một cái meme ra dấu “OK”.
Ôn Bạch chạy tới khu làm việc, vừa bước vào thì nghe thấy tiếng các âm sai ồn ào.
“Ôi, Tiểu Ninh đừng khóc đừng khóc, thằng nhóc nhãi ranh bất hiếu này, đêm nay tôi sẽ câu hồn của nó luôn!”
“Đúng đó, để chúng tôi gửi cho cậu mấy cái meme của âm ty, cậu gửi qua cho nó, dọa nó chết khiếp luôn!”
“Tôi gửi tôi gửi tôi gửi… Hả? Đối phương đang mở xác minh bạn bè là sao?”
“Bị chặn rồi.”
“Con thỏ nhỏ chết bầm này! Dám block ông nhỏ của mình luôn hả!?”
Ôn Bạch: “…”
Lúc Ôn Bạch đi tới, Chung Thời Ninh đang ngồi xổm trong góc khóc thút thít, các âm sai đứng đầy xung quanh.
“Có chuyện gì vậy?” Cậu cất tiếng.
Các âm sai nghe thấy tiếng của Ôn Bạch, đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu rồi thở dài một hơi: “Tiểu Bạch, cậu đến rồi à?”
Ôn Bạch cũng ngồi xổm xuống, vừa mới tiến sát vào thì ngửi thấy trên người Chung Thời Ninh toàn là mùi rượu. Mùi không quá nặng nhưng người thì phiêu phiêu rồi.
“Thời Ninh?” Ôn Bạch lay lay cơ thể của Chung Thời Ninh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt cậu ta.
Chung Thời Ninh khịt mũi, hai mắt mờ mịt đáp “ừm” một tiếng, đuôi mắt đỏ ửng, rõ ràng là đang say quắc cần câu.
Nói chuyện với một người say coi như vô ích, Ôn Bạch đành quay về phía các âm sai: “Sao thế này?”
“Bị thằng cháu mắng.”
“Mắng đến khóc luôn.”
“Cháu của Thời Ninh tên là gì nhỉ? Hình như là Chung Hạo? Tiểu Bạch cậu cũng có quen đúng không?”
Chuyện này Ôn Bạch biết rồi, thậm chí cậu còn biết Chung Hạo mắng những gì.
“Chuyện của Chung Hạo lát nữa nói tiếp, sao Thời Ninh lại uống say?” Ôn Bạch hỏi.
Các âm sai tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng một người bị đẩy ra làm đại diện.
“Chỉ… nhấp một ngụm rượu thôi.”
Ôn Bạch: “???”
“Thật đó chỉ một ngụm thôi.” Âm sai miêu tả bằng nửa đốt ngón tay, “Nhiều khoảng từng này.”
Ôn Bạch: “Tôi nhớ trong đồ ăn mà Cửu Chương chuẩn bị đâu có rượu?”
Cứ coi như thật sự có rượu, đối với các âm sai mà nói thì khác gì nước trắng đâu, vô cùng nhạt nhẽo, thỉnh thoảng hứng lên lấy ra ngửi tí mùi, dù có uống thật cũng không thể say.
Các âm sai cười ha ha: “Không phải rượu của nhân gian.”
Ôn Bạch: “???”
“Đại nhân Chu Tước mang rượu tới, là rượu đào tiên, thực ra cũng chỉ là một loại rượu trái cây, không có mùi gì đặc biệt, số độ cũng thấp, không biết bị ai mở nắp bình ra để trên bàn, Tiểu Ninh nhầm thành nước lọc nên uống vào một hớp.”
Chính các âm sai cũng không ngờ Chung Thời Ninh lại bị một ngụm rượu trái cây đẩy ngã.
“Chắc là do từ nhỏ đến lớn chưa từng uống rượu nên không kịp thích nghi.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu thấy hơi đau đầu.
“Vậy còn chuyện wechat của Chung Hạo là sao?” Ôn Bạch lại hỏi.
“Lúc đó Tiểu Ninh uống say, trùng hợp nghe thấy bọn tôi đang nói chuyện trưởng bối phát tiền mừng tuổi cho tiểu bối, chắc là cậu ấy nghe được.”
“Sau đó trùng hợp bên nhà họ Chung làm lễ cúng tế, Tiểu Bạch chắc cậu chưa biết, nếu ở nhân gian có người dâng hương cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cảm nhận được, Tiểu Ninh cũng cảm nhận được, đương lúc mơ mơ màng màng, trước đó chúng tôi cũng mới phát tiền mừng tuổi cho cậu và A Vỹ, Tiểu Ninh liền nói mình cũng phải mừng tuổi cho tiểu bối trong nhà.”
Các âm sai không có phương thức liên lạc với người nhà họ Chung nhưng Chu Vỹ và Ôn Bạch có.
Lúc đó cũng chỉ có Chu Vỹ ở đây, cậu ta không để ý lắm, các âm sai cũng không để ý, Chung Thời Ninh hỏi, Chu Vỹ liền gửi luôn thông tin liên lạc của Chung Hạo cho Chung Thời Ninh.
Sau đó Chung Thời Ninh bị cháu mình mắng đến khóc.
Bọn họ cầm lấy điện thoại xem thử, mới biết có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cũng may thằng cháu này không cho ông nhỏ của mình cơ hội nói chuyện, vừa thêm bạn xong lập tức mắng xối xả, mắng ông nhỏ khóc luôn, nếu không nhân lúc say rượu hồ đồ, nhắn lại “gọi video với ông nhỏ đi” thì có mà xác định ăn phạt.
Sự tình coi như đã rõ ràng.
“Bạn tốt” chia sẻ thông tin của Chung Hạo chính là Chu Vỹ, “kẻ lừa đảo thiếu đạo đức” chính là ông nhỏ của cậu ta.
Ôn Bạch: “…”
“A Vỹ đâu rồi?” Ôn Bạch ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng của Chu Vỹ.
Một âm sai trả lời: “Đi tìm đại nhân Chu Tước, bên đấy có quả giải rượu trái cây.”
Ôn Bạch gật đầu, cùng một âm sai dìu Chung Thời Ninh ngồi xuống cái ghế sô pha gần đó.
Chu Tước tới rất nhanh.
Sau khi biết Chung Thời Ninh mới uống có một ngụm rượu đào tiên đã gục, Chu Tước vô cùng kinh ngạc: “Tửu lượng của âm sai lứa này kém thế cơ hả? Rượu đào tiên đó đến con trai tôi cũng uống được hết một ly.” Vừa nói vừa đưa quả giải rượu.
Chu Vỹ sững sờ nhận lấy, “Con trai của anh? Con trai nào của anh?”
“Còn con trai nào nữa?” Chu Tước chưa từng nghe ai hỏi câu này, “Tôi chỉ có một đứa con trai thôi.”
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ chụm hai ngón tay mô tả quả trứng kia: “Đứa con lớn từng kia á?”
Chu Tước “ừ” một tiếng.
Chu Vỹ: “…”
“Đại nhân Chu Tước, con trai của anh mới nhỏ xíu như vậy mà đã cho uống rượu rồi ấy hả!?” Chu Vỹ nghìn lần không thể hiểu nổi đám thần tiên này nuôi con kiểu gì.
Chu Tước nhíu mày, “Rượu đó chỉ đánh gục nổi mấy người các cậu thôi.”
Chu Vỹ: “…”
Các âm sai dỗ dành Chung Thời Ninh ăn hết quả giải rượu, may mà Chung Thời Ninh chỉ uống một ít, lát sau bắt đầu tỉnh táo dần.
“Tiểu Bạch, nó mắng tôi.” Chung Thời Ninh lấy điện thoại ra, kéo lại một lượt tin nhắn của Chung Hạo, cáo trạng với Ôn Bạch.
Ôn Bạch nhận lấy điện thoại của Chung Thời Ninh, thay Chung Thời Ninh xóa bạn với Chung Hạo rồi trả điện thoại lại, mỉm cười nói: “Ừm, tôi sẽ phê bình em ấy.”
Đôi mắt Chung Thời Ninh vẫn còn hơi hồng, các âm sai nói đùa: “Tiểu Ninh, tôi đề xuất một ý tưởng, đêm nay cậu báo mộng cho cháu lớn của cậu, bảo cháu lớn dạy dỗ lại cháu nhỏ đi.”
Chung Thời Ninh lắc đầu: “Không nên đâu, tính tình của cháu tôi không tốt lắm.”
Trong đầu Chu Vỹ thoáng qua hình ảnh lão chủ tịch cùng với cây gậy chống đầu rồng.
Xin thứ lỗi, cậu ta không thể nào kết nối được hai chữ “cháu lớn” và lão chủ tịch Chung lại với nhau.
Ôn Bạch biết các âm sai chỉ đang nói đùa, giải thích: “Chung Hạo tưởng có người giả mạo thành anh nên mới mắng, không phải mắng anh.”
Chung Thời Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Giải quyết xong chuyện của Chung Thời Ninh, Ôn Bạch mới gửi tin nhắn cho Chung Hạo.
Ăn ngay nói thật chắc chắn không được, nhưng qua loa chắc chắn cũng không được.
Ôn Bạch biết rõ mức độ coi trọng của nhà họ Chung đối với Chung Thời Ninh, ví dụ như Chung Hạo, bối phận cách mấy đời, chỉ có thể nhìn thấy tên người trong gia phả, tôn kính thì tôn kính nhưng chung quy chưa từng gặp mặt, nếu không có tầng quan hệ máu mủ buộc lại thì trước sau gì cũng chỉ tương đương với một người xa lạ mà thôi.
Nhưng Chung Thời Ninh là khúc mắc mấy đời của nhà họ Chung, từ lúc Chung Hạo còn nhỏ đã nghe ông nội mình kể về Chung Thời Ninh rồi, hơn nữa ông cố của cậu nhóc cho đến lúc chết vẫn không được gặp lại em trai ruột của mình, trong lòng luôn tâm niệm, cho nên sự kính trọng của Chung Hạo đối với Chung Thời Ninh cực kỳ khác biệt.
Nếu chỉ giải thích qua loa hai ba câu, Ôn Bạch sợ mình sẽ càng chọc giận Chung Hạo hơn, cậu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trả lời: [Chuyện liên quan đến ông nhỏ của em thì để ông nhỏ tự mình giải quyết đi.]
Chung Hạo sau khi nhận được tin nhắn: “…”
Chung Hạo biết Ôn Bạch và Chu Vỹ cùng thuộc “một nhóm”, dù sao nhà bọn họ hao tốn công sức tiền của tìm kiếm ông nhỏ suốt bao nhiêu năm như vậy mà cũng không tìm được, anh Bạch tìm một phát ra luôn, đạo trưởng Lâm Khâu của Chính Thiên Quán cũng gọi anh Bạch là tiền bối, nhưng dù trước đó có hỏi thế nào, Ôn Bạch đều chưa từng trả lời trực tiếp.
Nhưng lần này, Chung Hạo cẩn thận đọc đi đọc lại ba lần tin nhắn mà Ôn Bạch gửi tới.
Để ông nhỏ tự mình giải quyết đi…
Có phải là điều mà cậu ta đang hiểu không?
Ý của anh Bạch là sẽ nói lại chuyện này cho ông nhỏ ở dưới lòng đất biết?
Chung Hạo run rẩy nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì kích thích quá lớn, đến nỗi Chung Hạo không muốn gõ chữ nữa mà bấm gọi qua luôn: “Anh… để ông nhỏ của em tự mình giải quyết là có ý gì vậy ạ?”
Ôn Bạch: “Ý trên mặt chữ.”
Chung Hạo: “!!!”
Ôn Bạch thâm thúy bổ sung thêm: “Việc này nhớ đừng nói cho bất kỳ ai khác biết.”
Chung Hạo lập tức đồng ý.
Đang tết nhất cuối năm, vì chuyện của Chung Thời Ninh mà Chung Hạo đau đầu một phen, Chung Thời Ninh lại chưa kịp phát tiền mừng tuổi, Ôn Bạch nảy ra ý định để cháu lớn của Chung Thời Ninh phát thay.
“Em có muốn tiền lì xì không?”
Ôn Bạch: “Không sao, cứ để anh ấy ngủ đi.”
Ôn Bạch yên lặng một hồi rồi nói: “Em không nói trước đây đó, sớm hơn nữa cơ.” Cậu nghiêm túc nhìn Lục Chinh, “Là trước khi nhặt được đèn sen nhỏ.”
Nói xong, cậu vòng tay qua cổ Lục Chinh, chôn mặt vào vai hắn.
Đột nhiên Ôn Bạch hỏi câu này làm Chung Hạo vô cùng bối rối.
Chu Tước thấy tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy.
Mới giây trước đang nói về chuyện để ông nhỏ tự mình “báo thù”, giây sau lại hỏi về tiền lì xì rồi?
Thỉnh thoảng uống ít rượu cũng không phải chuyện xấu gì.
“Em uống bao nhiêu?” Lục Chinh nhỏ giọng hỏi.
Nhưng cậu ta đâu thể nhận tiền lì xì từ anh Bạch, theo lý mà nói thì còn phải trả cho anh Bạch phí vất vả mới đúng.
Ôn Bạch: “Không phải, anh bảo em đưa bức ảnh đó cho ông nội xem thôi, không cần nói gì nhiều, chỉ cần nói là anh bảo thế.”
Chung Hạo không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Em không muốn không muốn, anh, anh đừng có gửi tiền lì xì cho em!”
Ôn Bạch mỉm cười, “Không phải anh mừng tuổi em.”
“Trên bàn chỗ Thời Ninh có mấy chai nước đó, qua bên đó lấy uống tạm.” Chu Vỹ nói.
Chung Hạo: “???”
Ở một bên khác, đèn sen nhỏ và Lục Chinh trò chuyện xong xuôi, đợi mãi mà chưa thấy Ôn Bạch quay lại.
“Mau mau! A Vỹ! Mau đi tìm đại nhân Chu Tước! Bảo đại nhân mang mấy quả giải rượu qua đây!”
“Uống nguyên một ngụm to!”
“Em lưu tấm hình kia về rồi đúng không?” Ôn Bạch hỏi thẳng.
Ôn Bạch thả lỏng tinh thần, phát hiện thời gian trôi qua khá lâu rồi, cậu nói nhiều tới mức miệng lưỡi khô ran.
Chung Hạo hoang mang không theo kịp nổi dòng suy nghĩ của anh Bạch, “Hình nào hả anh?”
Ôn Bạch: “Ảnh đại diện của tài khoản kia ấy.”
Sau đó cậu nhóc nhận được tiền mừng tuổi nhiều nhất, dày nhất, xứng đáng lấy một địch trăm của ông nội.
Dứt lời, Ôn Bạch cảm thấy hai chữ “tạm thời” hình như kết thúc rồi, bởi vì đầu ngón tay của cậu bắt đầu tê rần.
Bấy giờ Chung Hạo mới kịp phản ứng, hóa ra anh Bạch đang nói về bức ảnh đại diện của người giả mạo thành ông nhỏ, cậu ta đáp “vâng” một tiếng, sốt ruột hỏi lại: “Bức ảnh đó có vấn đề gì hay sao vậy anh?”
Chung Hạo không dám thể hiện nỗi khiếp sợ của mình quá rõ ràng, chỉ hỏi: “Anh, việc này có thể nói với ông nội của em sao?”
Chung Hạo: “???”
Ôn Bạch: “Không phải, tấm hình đó không tệ.”
Lục Chinh không muốn để ý đến gã, thậm chí còn thấy phiền nhưng câu tiếp theo của Chu Tước thành công khiến bước chân của Lục Chinh dừng lại.
Trước đó cậu ta còn tự mắng mình vì cho rằng “bản thân thế mà lại thấy một bức ảnh photoshop lừa đảo không tệ”, hóa ra anh Bạch cũng khá hài lòng, xem ra bức ảnh kia được chỉnh sửa rất tốt.
Chung Hạo gật gù.
Động tác của Lục Chinh khựng lại trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt thôi rồi lại bế cậu đứng lên, nhưng mà lần này hắn đổi sang tư thế khác, tự mình ngồi xuống giường và để Ôn Bạch ngồi lên đùi mình.
Ôn Bạch lại lắc đầu: “Em không nói hiện tại, nói trước đây.”
Trước đó cậu ta còn tự mắng mình vì cho rằng “bản thân thế mà lại thấy một bức ảnh photoshop lừa đảo không tệ”, hóa ra anh Bạch cũng khá hài lòng, xem ra bức ảnh kia được chỉnh sửa rất tốt.
Rõ ràng là tư thế muốn ôm.
Sau đó Chung Hạo nghe thấy anh Bạch của mình nói tiếp: “Ông nhỏ của em cũng rất hài lòng, em có thể đưa cho ông nội xem.”
Ôn Bạch: “Ảnh đại diện của tài khoản kia ấy.”
Chung Hạo hít sâu một hơi.
Âm sai: “Rượu đào tiên.”
Ôn Bạch thật thà trả lời: “Tạm thời không sao.”
Ai hài lòng?
Những người khác của nhà họ Chung không nhận ra Chung Thời Ninh nhưng lão chủ tịch Chung thì khác, được báo mộng nhiều lần như thế, dĩ nhiên nhìn cái sẽ nhận ra luôn.
Ông nhỏ hài lòng?
Sau đó Chung Hạo nghe thấy anh Bạch của mình nói tiếp: “Ông nhỏ của em cũng rất hài lòng, em có thể đưa cho ông nội xem.”
Các âm sai vốn đã chuẩn bị tâm lý chịu phạt, nhìn thấy động tác này của Ôn Bạch, lại nhìn thấy ánh mắt rất đỗi nhu hòa của ông chủ, nhanh trí âm thầm chuồn hết đi.
Âm sai: “À, khát à, cậu… Khát!!?”
Với lại đưa cho ông nội xem là có ý gì?
“Nhân lúc Lục Chinh chưa phát hiện, mau đi tìm Đế Thính đi!”
Bây giờ đâm lao đành phải theo lao, coi như lách luật đáp ứng tâm nguyện nhỏ của ông lão.
“Đừng đừng!!”
Chung Hạo không dám thể hiện nỗi khiếp sợ của mình quá rõ ràng, chỉ hỏi: “Anh, việc này có thể nói với ông nội của em sao?”
Lúc đang ở cầu thang, hắn nghe thấy tiếng nói: “Tôi lấy đâu ra nhiều quả giải rượu thế? Mấy quả còn lại cho con trai ăn vặt hết rồi.”
Giải quyết xong chuyện của Chung Thời Ninh và Chung Hạo thì đã sang buổi chiều.
Ôn Bạch: “Không phải, anh bảo em đưa bức ảnh đó cho ông nội xem thôi, không cần nói gì nhiều, chỉ cần nói là anh bảo thế.”
Lục Chinh nhìn đôi mắt cậu đã sáng trở lại, tay dừng linh khí nhưng miệng lại nói: “Người say đều nói mình không say.”
Thực ra Chung Hạo không hiểu lắm dụng ý của Ôn Bạch nhưng nếu anh Bạch đã nói vậy, chắc chắn là có lý riêng của mình, cậu ta hoang mang đáp lại một tiếng trong trạng thái trên đầu bay đầy dấu chấm hỏi chấm than.
Ai hài lòng?
Đám âm sai vội vàng chạy đến nhưng muộn mất rồi.
Vốn dĩ rượu được cất trong một cái bình hồ lô, sau đó bọn họ cảm thấy mang theo cái bình hồ lô rượu này đi khắp nơi không thích hợp lắm, vì vậy đổi sang chai nước, ngờ đâu người đầu tiên bị đánh gục là Chung Thời Ninh, giờ lại đến Tiểu Bạch trúng chiêu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với anh Bạch, Chung Hạo ngồi tại chỗ mười mấy phút, cuối cùng quyết định mang bức ảnh tới cho ông nội mình xem.
Ôn Bạch đặt “chai nước” xuống, hít sâu một hơi.
Sau đó cậu nhóc nhận được tiền mừng tuổi nhiều nhất, dày nhất, xứng đáng lấy một địch trăm của ông nội.
Lục Chinh bình tĩnh hỏi: “Rượu gì?”
Lục Chinh: “Ừm.”
Chung Hạo: “…”
Ôn Bạch biết mà.
Ôn Bạch vừa mới uống xong một ngụm: “…”
Cũng may chỉ là rượu đào tiên.
Những người khác của nhà họ Chung không nhận ra Chung Thời Ninh nhưng lão chủ tịch Chung thì khác, được báo mộng nhiều lần như thế, dĩ nhiên nhìn cái sẽ nhận ra luôn.
Mấy giây sau, Lục Chinh nhìn Ôn Bạch đang ngồi ở ghế sô pha bốc lên mùi rượu: “…”
Ôn Bạch bị các âm sai bao quanh bốn phía, các âm sai cũng không hiểu tại sao sự tình lại biến thành thế này.
Điều mà ông cụ luôn nuối tiếc chính là chú nhỏ của mình không để lại tấm hình nào, hiếm hoi còn sót lại một tấm, lúc đó sau khi di dời mộ của Chung Thời Ninh xong, nhà họ Chung tìm kiếm ở nơi mà ông nhỏ từng sống hồi bé, tìm được trong một quyển sách cũ ghi chép của địa phương bức ảnh chụp chung của Chung Thời Ninh với mấy người bạn học cùng lớp mà cha nuôi dạy năm đó, trong hình Chung Thời Ninh chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Ôn Bạch gật đầu.
Lão chủ tịch Chung cũng từng hỏi Ôn Bạch về vấn đề này nhưng vi phạm quy định của âm ty nên Ôn Bạch không thể đồng ý.
Bấy giờ Chung Hạo mới kịp phản ứng, hóa ra anh Bạch đang nói về bức ảnh đại diện của người giả mạo thành ông nhỏ, cậu ta đáp “vâng” một tiếng, sốt ruột hỏi lại: “Bức ảnh đó có vấn đề gì hay sao vậy anh?”
Bây giờ đâm lao đành phải theo lao, coi như lách luật đáp ứng tâm nguyện nhỏ của ông lão.
Lão chủ tịch Chung cũng từng hỏi Ôn Bạch về vấn đề này nhưng vi phạm quy định của âm ty nên Ôn Bạch không thể đồng ý.
Giải quyết xong chuyện của Chung Thời Ninh và Chung Hạo thì đã sang buổi chiều.
Vào phòng, Lục Chinh muốn đặt Ôn Bạch xuống giường nhưng cậu lại bám chặt lấy hắn.
Lục Chinh nắm lấy tay Ôn Bạch, rất tự nhiên hôn lên ngón trỏ của cậu.
Ôn Bạch thả lỏng tinh thần, phát hiện thời gian trôi qua khá lâu rồi, cậu nói nhiều tới mức miệng lưỡi khô ran.
Ông nhỏ hài lòng?
Nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, cái ôm hiện tại khác với cái ôm linh hồn lần trước.
Ôn Bạch nhìn về phía bình nước thì thấy bình trống rỗng.
“Tiểu Bạch, cậu có cần giúp gì không? Cứ gọi bọn tôi là được.” Âm sai lại nói.
Chu Vỹ đang đứng cạnh Ôn Bạch, để ý động tác của cậu, bèn hỏi: “Cậu khát à?”
Chung Hạo gật gù.
Ở trạng thái linh hồn, cậu ôm lấy Lục Chinh, nguyên nhân lớn nhất là do bị mất hết sức lực, không ôm sẽ không đứng được, nhưng bây giờ chỉ là cậu muốn ôm hắn mà thôi.
Ôn Bạch gật đầu.
“Không phải! Lần này không phải Thời Ninh! Là Tiểu Bạch!”
“Trên bàn chỗ Thời Ninh có mấy chai nước đó, qua bên đó lấy uống tạm.” Chu Vỹ nói.
Chung Thời Ninh không còn ở đó nữa nhưng quả thực trên bàn có mấy chai nước.
Ôn Bạch đứng dậy đi qua chỗ Chung Thời Ninh.
Nghĩ vậy, cậu liền nói: “Em không buồn ngủ.” Sợ Lục Chinh không tin nên bổ sung: “Em cũng không có say.”
Ôn Bạch đứng dậy đi qua chỗ Chung Thời Ninh.
Chung Thời Ninh không còn ở đó nữa nhưng quả thực trên bàn có mấy chai nước.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh. Đầu óc Ôn Bạch đang bị rượu thiêu đốt, suy nghĩ chậm chạp, thấy Lục Chinh đến đón mình, cậu lập tức vươn tay ra theo bản năng.
Âm sai cho là Ôn Bạch tới tìm Chung Thời Ninh, nói: “Hình như lấy lại chút sức lực nên kiếm chỗ khác ngủ rồi.”
Xét thấy bạn trai cho rằng mình đang lạnh mặt, hắn hơi cong khóe môi: “Bây giờ thì sao?”
Ôn Bạch: “Không sao, cứ để anh ấy ngủ đi.”
“Tiểu Bạch, cậu có cần giúp gì không? Cứ gọi bọn tôi là được.” Âm sai lại nói.
Chung Hạo: “…”
Ôn Bạch: “Không có gì, tôi khát nên tìm nước uống thôi.” Vừa nói cậu vừa vặn nắp chai nước ra.
Âm sai: “À, khát à, cậu… Khát!!?”
“Tiểu Bạch!”
“Đừng đừng!!”
Cậu đi tìm nước mà? Sao giờ lại biến thành rượu rồi?
Đám âm sai vội vàng chạy đến nhưng muộn mất rồi.
“Sau khi Thời Ninh uống nhầm lẽ ra phải cất đi, trách chúng tôi chưa kịp nói rõ, Tiểu Bạch, cậu có thấy khó chịu ở đâu không? Có choáng đầu không?”
Ôn Bạch vừa mới uống xong một ngụm: “…”
“Mau mau! A Vỹ! Mau đi tìm đại nhân Chu Tước! Bảo đại nhân mang mấy quả giải rượu qua đây!”
“Không phải! Lần này không phải Thời Ninh! Là Tiểu Bạch!”
“Uống nguyên một ngụm to!”
Lục Chinh cạn sạch kiên nhẫn, ra khỏi bức Dắt Trâu đi xuống tầng.
“Sau khi Thời Ninh uống nhầm lẽ ra phải cất đi, trách chúng tôi chưa kịp nói rõ, Tiểu Bạch, cậu có thấy khó chịu ở đâu không? Có choáng đầu không?”
Ôn Bạch đặt “chai nước” xuống, hít sâu một hơi.
Chẳng biết có phải do di chứng mất hồn của lần trước hay không, Ôn Bạch cực kỳ thích kiểu ôm này, mang lại cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.
Linh khí của Lục Chinh lưu chuyển từ từ, Ôn Bạch không còn bị choáng váng dữ dội như trước đó nữa, đến khi rượu tan gần hết, cậu giữ lấy bàn tay đang sử dụng linh khí của Lục Chinh.
Cậu đi tìm nước mà? Sao giờ lại biến thành rượu rồi?
Bóng dáng của Lục Chinh biến mất khỏi cầu thang.
Ôn Bạch bị các âm sai bao quanh bốn phía, các âm sai cũng không hiểu tại sao sự tình lại biến thành thế này.
Rượu tan gần hết nhưng khuôn mặt của Ôn Bạch vẫn hơi nóng, cậu vùi mặt vào cổ Lục Chinh thêm một lát nữa rồi mới chậm rãi tách ra.
Vốn dĩ rượu được cất trong một cái bình hồ lô, sau đó bọn họ cảm thấy mang theo cái bình hồ lô rượu này đi khắp nơi không thích hợp lắm, vì vậy đổi sang chai nước, ngờ đâu người đầu tiên bị đánh gục là Chung Thời Ninh, giờ lại đến Tiểu Bạch trúng chiêu.
Trong lúc Lục Chinh hỏi các âm sai, Ôn Bạch đang ngồi ở ghế sô pha.
“Thế nào? Có ổn không?” Các âm sai mồm năm miệng mười hỏi.
“Em có muốn tiền lì xì không?”
Ôn Bạch thật thà trả lời: “Tạm thời không sao.”
Dứt lời, Ôn Bạch cảm thấy hai chữ “tạm thời” hình như kết thúc rồi, bởi vì đầu ngón tay của cậu bắt đầu tê rần.
Ôn Bạch bắt chước âm sai, dùng nửa đốt ngón tay miêu tả: “Một chút.”
Ở một bên khác, đèn sen nhỏ và Lục Chinh trò chuyện xong xuôi, đợi mãi mà chưa thấy Ôn Bạch quay lại.
Lục Chinh không ngờ câu “một lát” mà bạn trai mình nói lại là lâu như vậy, lâu đến nỗi người giấy chơi mệt, nằm nhoài trên lưng trâu ngủ rồi.
Lục Chinh cạn sạch kiên nhẫn, ra khỏi bức Dắt Trâu đi xuống tầng.
“Lục Chinh.” Ôn Bạch khẽ gọi.
“Thế nào? Có ổn không?” Các âm sai mồm năm miệng mười hỏi.
Lúc đang ở cầu thang, hắn nghe thấy tiếng nói: “Tôi lấy đâu ra nhiều quả giải rượu thế? Mấy quả còn lại cho con trai ăn vặt hết rồi.”
Lục Chinh nhớ tới khoảng thời gian mình vừa tỉnh dậy, quả thực lúc đó tính khí của hắn không tốt lắm.
Giọng của Chu Tước.
Lục Chinh không muốn để ý đến gã, thậm chí còn thấy phiền nhưng câu tiếp theo của Chu Tước thành công khiến bước chân của Lục Chinh dừng lại.
“Nhân lúc Lục Chinh chưa phát hiện, mau đi tìm Đế Thính đi!”
“Tiểu Bạch!”
Bóng dáng của Lục Chinh biến mất khỏi cầu thang.
“Em lưu tấm hình kia về rồi đúng không?” Ôn Bạch hỏi thẳng.
Mấy giây sau, Lục Chinh nhìn Ôn Bạch đang ngồi ở ghế sô pha bốc lên mùi rượu: “…”
Chu Tước thấy tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy.
“Ông chủ, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi rót rượu qua chai nhưng không nói cho Tiểu Bạch biết, Tiểu Bạch uống nhầm.” Các âm sai không dám giấu giếm, chủ yếu là sợ Ôn Bạch sau khi uống rượu này sẽ xảy ra chuyện.
Lục Chinh bình tĩnh hỏi: “Rượu gì?”
Chung Hạo không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Em không muốn không muốn, anh, anh đừng có gửi tiền lì xì cho em!”
Âm sai: “Rượu đào tiên.”
Trong lúc Lục Chinh hỏi các âm sai, Ôn Bạch đang ngồi ở ghế sô pha.
Với lại đưa cho ông nội xem là có ý gì?
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh. Đầu óc Ôn Bạch đang bị rượu thiêu đốt, suy nghĩ chậm chạp, thấy Lục Chinh đến đón mình, cậu lập tức vươn tay ra theo bản năng.
Rõ ràng là tư thế muốn ôm.
Các âm sai vốn đã chuẩn bị tâm lý chịu phạt, nhìn thấy động tác này của Ôn Bạch, lại nhìn thấy ánh mắt rất đỗi nhu hòa của ông chủ, nhanh trí âm thầm chuồn hết đi.
Lục Chinh thở dài cạn lời, tiến đến ôm bạn trai nhỏ vào lòng, vừa dùng linh khí giúp cậu giải rượu vừa bế người lên tầng.
Cũng may chỉ là rượu đào tiên.
Giọng của Chu Tước.
“Em uống bao nhiêu?” Lục Chinh nhỏ giọng hỏi.
Ôn Bạch biết mà.
Ôn Bạch bắt chước âm sai, dùng nửa đốt ngón tay miêu tả: “Một chút.”
Nói xong, cậu vòng tay qua cổ Lục Chinh, chôn mặt vào vai hắn.
Ôn Bạch mỉm cười, “Không phải anh mừng tuổi em.”
Chẳng biết có phải do di chứng mất hồn của lần trước hay không, Ôn Bạch cực kỳ thích kiểu ôm này, mang lại cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, cái ôm hiện tại khác với cái ôm linh hồn lần trước.
Ở trạng thái linh hồn, cậu ôm lấy Lục Chinh, nguyên nhân lớn nhất là do bị mất hết sức lực, không ôm sẽ không đứng được, nhưng bây giờ chỉ là cậu muốn ôm hắn mà thôi.
“Lục Chinh.” Ôn Bạch khẽ gọi.
Lục Chinh: “Ừm.”
Ôn Bạch nhìn về phía bình nước thì thấy bình trống rỗng.
Ôn Bạch: “Không phải, tấm hình đó không tệ.”
Qua hồi lâu sau không nghe thấy Ôn Bạch nói tiếp, Lục Chinh hỏi: “Sao thế?”
Ôn Bạch lắc đầu, hai gò má nóng lên, cọ cọ vào vai và cổ của Lục Chinh, hắn nghe thấy giọng nói mềm nhũn của cậu: “Chỉ muốn gọi anh vậy thôi.”
Hắn nở nụ cười, ôm cậu càng chặt hơn: “Ừm.”
Linh khí của Lục Chinh lưu chuyển từ từ, Ôn Bạch không còn bị choáng váng dữ dội như trước đó nữa, đến khi rượu tan gần hết, cậu giữ lấy bàn tay đang sử dụng linh khí của Lục Chinh.
Thỉnh thoảng uống ít rượu cũng không phải chuyện xấu gì.
Nghĩ vậy, cậu liền nói: “Em không buồn ngủ.” Sợ Lục Chinh không tin nên bổ sung: “Em cũng không có say.”
Lục Chinh nhìn đôi mắt cậu đã sáng trở lại, tay dừng linh khí nhưng miệng lại nói: “Người say đều nói mình không say.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với anh Bạch, Chung Hạo ngồi tại chỗ mười mấy phút, cuối cùng quyết định mang bức ảnh tới cho ông nội mình xem.
Vào phòng, Lục Chinh muốn đặt Ôn Bạch xuống giường nhưng cậu lại bám chặt lấy hắn.
Động tác của Lục Chinh khựng lại trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt thôi rồi lại bế cậu đứng lên, nhưng mà lần này hắn đổi sang tư thế khác, tự mình ngồi xuống giường và để Ôn Bạch ngồi lên đùi mình.
Lục Chinh thở dài cạn lời, tiến đến ôm bạn trai nhỏ vào lòng, vừa dùng linh khí giúp cậu giải rượu vừa bế người lên tầng.
Rượu tan gần hết nhưng khuôn mặt của Ôn Bạch vẫn hơi nóng, cậu vùi mặt vào cổ Lục Chinh thêm một lát nữa rồi mới chậm rãi tách ra.
Chung Hạo hít sâu một hơi.
Ôn Bạch nhớ tới cảnh tượng bên trong làn khói xanh, nhìn chằm chằm Lục Chinh hết nửa ngày, sau đó cậu bỗng đưa ngón trỏ ra, kề sát bên khóe miệng của Lục Chinh rồi nhẹ nhàng nâng lên, thầm thì nói: “Sao lúc nào cũng lạnh mặt thế này?”
Lục Chinh nắm lấy tay Ôn Bạch, rất tự nhiên hôn lên ngón trỏ của cậu.
Xét thấy bạn trai cho rằng mình đang lạnh mặt, hắn hơi cong khóe môi: “Bây giờ thì sao?”
Ôn Bạch lại lắc đầu: “Em không nói hiện tại, nói trước đây.”
Lục Chinh nhớ tới khoảng thời gian mình vừa tỉnh dậy, quả thực lúc đó tính khí của hắn không tốt lắm.
Ôn Bạch yên lặng một hồi rồi nói: “Em không nói trước đây đó, sớm hơn nữa cơ.” Cậu nghiêm túc nhìn Lục Chinh, “Là trước khi nhặt được đèn sen nhỏ.”