Trung Nguyên qua không bao lâu thì tới Trung Thu.
Gió thu se lạnh, đảo mắt lại tới Trùng Dương, Hàn Y, lần đầu tiên Lục Chinh ở trên nhân gian trải qua đủ bốn mùa, cũng lần đầu tiên biết hóa ra nhân gian có nhiều lễ tiết đến vậy.
Vào hôm tiết Hàn Y, Ôn Bạch dẫn đèn sen nhỏ và nhóc người giấy đến Chính Thiên Quán một chuyến, mải mê chơi bất chấp gió lạnh, sáng hôm sau ngủ dậy cậu phát hiện nhiệt độ cơ thể của mình hơi cao.
Dùng nhiệt kế đo thử, khoảng 38 độ.
Ôn Bạch sờ cái trán nóng nhẹ của mình, ngơ ngác mất một lúc, sau đó cậu đi ra chỗ sô pha phòng khách, đồ ngủ cũng chưa thèm thay.
Lục Chinh đang ngồi ở đó.
Thấy Ôn Bạch đi tới, hắn vươn tay đón cậu sà vào lòng mình.
Ôn Bạch nắm lấy hai tay của Lục Chinh, đẩy nhẹ, cả hai lập tức nằm ra ghế sô pha, sau đó tay Lục Chinh vòng qua thắt lưng của Ôn Bạch, ôm lấy cậu tránh cho bị rơi xuống.
Chưa kịp nói gì thì Ôn Bạch đã áp trán mình lên trán hắn.
Nhiệt độ cơ thể hơi cao truyền qua da thịt kề cận, giọng nói của Ôn Bạch mang theo ý cười hỏi: “Anh có thấy hơi nóng không?”
Lục Chinh nhíu mày, “Em bị sốt à?”
“Vâng.” Ôn Bạch giữ nguyên tư thế trán tựa trán, gật đầu.
Lục Chinh bị cái người không ý thức được rằng mình đang bệnh này làm cho cạn lời, cậu lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, thậm chí biểu cảm còn có vài phần vui vẻ.
“Bị sốt mà sao trông em vui thế?” Vừa nói hắn vừa truyền linh lực cho Ôn Bạch.
Nhưng linh khí vừa mới bắt đầu di chuyển thì bị Ôn Bạch ngăn lại.
Ôn Bạch hơi chống tay lên, “Sốt nhẹ thôi, lát nữa là hết, anh không cần phải làm vậy đâu.”
Lục Chinh từ chối nghe, “Dù sao cũng là sốt.”
Ôn Bạch: “Thỉnh thoảng sốt cũng tốt cho cơ thể mà.”
Lục Chinh: “Ai nói?”
Ôn Bạch: “Baidu.”
Lục Chinh: “…”
Tới nhân gian lâu như vậy rồi, dĩ nhiên Lục Chinh biết “baidu” là thứ gì.
Ôn Bạch không cho dùng linh lực, Lục Chinh đành phải đi kiếm một cái chăn đắp cho cậu, “Ngụy biện vớ vẩn.”
Ôn Bạch túm chăn bọc kín mình, “Người ta thường nói sốt cũng là một cách thúc đẩy quá trình trao đổi chất bên trong cơ thể, là khoa học đó.”
Nói xong, cậu ngả ra dựa vào lòng Lục Chinh, không biết đang nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên phì cười.
Lục Chinh: “Lại sao vậy?”
Ôn Bạch: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nói về khoa học với anh hình như không thích hợp lắm.”
Lục Chinh: “???”
Ôn Bạch: “Bởi vì sự tồn tại của anh chính là ví dụ không khoa học lớn nhất.”
Lục Chinh “ừm” một tiếng, áp bàn tay lên gáy của Ôn Bạch, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Cảm giác quen thuộc lại truyền đến.
Ví dụ không khoa học nhất đang dùng cách không khoa học nhất để hạ sốt cho cậu.
Lần thứ hai Ôn Bạch lôi bàn tay của “ví dụ không khoa học” xuống, nói: “Không được.”
Lục Chinh nhăn mày.
Ôn Bạch nhìn hắn, “Chúng ta còn phải sống ở nhân gian rất lâu, phải quen với cách sống của nhân gian, không thể lúc nào cũng làm thế này.”
Lý lẽ của Ôn Bạch rất chính đáng, thực ra là do cậu phát hiện dạo gần đây mình có hơi “không phải là con người” nữa.
Hôm Trung Nguyên sau khi đi một chuyến xuống âm ty dưới lòng đất, Ôn Bạch bắt đầu thường xuyên qua lại hai nơi.
Đi nhiều nên cũng học được một chút bản lĩnh.
Có lần nhìn thấy một bức tường, suýt chút nữa cậu quên mất mà định đi xuyên qua.
Ôn Bạch rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm phải xử lý từ ngọn nguồn, mà ngọn nguồn này chính là Lục Chinh.
Ôn Bạch tự cho là mình đang rất nghiêm túc, không ngờ Lục Chinh lại đoán được bảy tám phần, biết ngay là do lần trước suýt chút nữa đâm phải tường của khu chung cư.
Lục Chinh cảm thấy buồn cười nhưng nhìn dáng vẻ tỏ ra nghiêm túc của cậu, hắn cố gắng nhịn xuống, chỉ hỏi: “Ví dụ như cái gì?”
“Ví dụ như…” Câu chữ lên đến miệng nhưng Ôn Bạch lại nuốt trở về, không muốn nhắc đến chuyện xuyên tường đầy xấu hổ kia, “Ví dụ như lông của Chu Tước.”
Lục Chinh: “Lông của Chu Tước làm sao? Dùng không tốt à?”
Ôn Bạch: “…”
Không phải không tốt mà là quá tốt.
“Dùng nhiều quá thành quen, nhỡ một ngày nào đó lại mặc đồ cộc tay ra ngoài thì biết làm thế nào?”
Trời đông giá rét, người khác chỉ muốn trùm đủ thứ lên người mình, mà cậu lại chỉ mặc đồ ngắn tay hoặc áo khoác mỏng.
“Chuyện lần trước A Vỹ dọa cho bác bảo vệ của sơn trang sợ hết hồn anh quên rồi à?”
Mấy tình huống này cậu không dám nghĩ đến.
Lục Chinh khẽ cười, chấp nhận chiều theo ý cậu, dùng cách của nhân gian để giải quyết, “Vậy chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Thuyết phục bạn trai thành công, thỏa mãn mục đích, Ôn Bạch lắc đầu, “Nhiệt độ hơi cao chút thôi, ngủ một giấc là khỏe lại, ngoài trời lạnh quá, em không muốn đi.”
Sợ Lục Chinh lo lắng, cậu bổ sung thêm: “Không sao đâu mà, trước kia thỉnh thoảng cũng bị sốt, em có kinh nghiệm rồi.”
Lục Chinh thở dài, ôm cậu chặt hơn một chút, “Khó chịu thì phải nói với anh.”
“Vâng.” Ôn Bạch yên tâm tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng Lục Chinh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sợ Ôn Bạch đau đầu nhiều, Lục Chinh chầm chậm xoa bóp hai bên thái dương cho cậu.
Lần bị bệnh này thực ra chẳng khó chịu chút nào, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể hơi cao ra thì không còn đáng ngại gì khác, Ôn Bạch chỉ nằm một lát rồi ngồi dậy.
“Nguyên Nguyên đâu rồi anh?” Sao nửa ngày rồi mà không nghe thấy tiếng của đèn sen nhỏ.
Lục Chinh: “Nó đang ngủ.”
Ôn Bạch: “Trong bức Dắt Trâu?”
Lục Chinh gật đầu.
“Tiểu Viên cũng ở đó?” Ôn Bạch lại hỏi.
Lục Chinh: “Ừm.”
Thảo nào yên tĩnh thế, Ôn Bạch nghĩ thầm.
Bên ngoài bắt đầu đổ mưa, sắc trời xám xịt, trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, gặp thời tiết này đúng là chỉ muốn cuộn tròn trong chăn.
Ngồi một lúc thì thấy mỏi, Ôn Bạch lại nằm ra.
Hai người câu được câu chăng tán gẫu mấy chuyện linh tinh, cơ thể dựa sát vào nhau.
Sau khi trả lời xong một câu hỏi của Ôn Bạch, Lục Chinh hơi cúi người xuống.
Từ khi chuyển vào căn nhà này, Lục Chinh cho rằng thời gian cả hai ở bên nhau sẽ nhiều hơn khi ở âm ty.
Tính ra cũng khá đúng, thời gian bên nhau nhiều hơn, địa điểm cũng riêng tư hơn, nhưng hai đứa nhỏ lại không có ai trông chừng.
Nếu là ở âm ty, lúc bọn nhỏ làm ầm ĩ có thể ném cho âm sai hoặc Đế Thính trông, nhưng giờ thì chẳng có ai, thời gian bị làm phiền cũng nhiều lên, hầu như rất ít khi yên tĩnh bên nhau như lúc này.
Trong lòng không tránh khỏi rục rịch.
Ôn Bạch phì cười, hơi đẩy bả vai của Lục Chinh ra, nói: “Coi chừng em lây cho anh đó.”
Lục Chinh cầm lấy tay của Ôn Bạch, “Anh chưa từng bị bệnh bao giờ.”
Dứt lời liền đặt xuống một nụ hôn.
*
Ôn Bạch ngủ một giấc, trưa hôm đó thì hết sốt, đèn sen nhỏ và nhóc người giấy cũng ở trong bức Dắt Trâu ngủ cả ngày, đến tối một lớn hai nhỏ đều sảng khoái tinh thần.
Rảnh rỗi không có gì làm, Ôn Bạch muốn xuống bếp nấu cơm, mở tủ lạnh ra thì phát hiện bên trong trống trơn.
Lúc Lục Chinh bước từ phòng tắm ra, thấy Ôn Bạch đang đứng ở huyền quan.
“Em đi đâu thế?” Lục Chinh nhìn Ôn Bạch mặc xong áo khoác, hỏi.
“Tủ lạnh hết đồ ăn rồi, hình như sữa tắm và dầu gội cũng sắp hết, em đi siêu thị mua.” Ôn Bạch vừa khom lưng mang giày vừa đáp, “Ban nãy anh đang tắm nên em dặn hồn tranh, bảo nó lát nữa nói lại với anh.”
Lục Chinh với lấy cái áo khoác trên giá, nói: “Anh đi cùng em.”
Ôn Bạch: “Cách đây có một đoạn thôi.”
Lục Chinh: “Giờ muộn rồi.”
Ôn Bạch gật đầu.
Tiếng cửa vừa “cạch” một tiếng mở ra thì đèn sen nhỏ và nhóc người giấy bỗng cùng nhau chạy đến, thế là kế hoạch chỉ định mua ít đồ bổ sung biến thành dạo chơi mua sắm.
Đây không phải lần đầu tiên Ôn Bạch và Lục Chinh cùng đi siêu thị nhưng dẫn theo hai đứa nhỏ thì là lần đầu tiên.
Khi đi ngang qua khu thực phẩm tươi sống, đèn sen nhỏ bám vào hộp kính xem cá, vì nó vẫn còn nhỏ tuổi nên chưa biết thu bớt uy áp trên người mình, làm toàn bộ cá trong khu thực phẩm tươi sống bị dọa bơi hết vào góc.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch vội vàng ôm nó đi.
“Xem cá kìa anh.” Đèn sen nhỏ ngẩng đầu nói với Ôn Bạch.
Ôn Bạch vuốt ve lá của nó, đang định nói “hai ngày nữa anh dẫn em đến Chính Thiên Quán xem” thì Lục Chinh điểm lên đầu đèn sen nhỏ một cái, sau khi thu lại khí tức cho nó còn dặn thêm: “Đừng chạy quá xa.”
Đèn sen nhỏ gật đầu lia lịa.
Ôn Bạch hơi không yên tâm, hỏi: “Xong rồi à anh?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Ôn Bạch thận trọng thả đèn sen nhỏ đi, nó lại bay đến chỗ lũ cá, thấy cá bên trong không có gì khác thường cậu mới yên tâm.
Sợ hai đứa nhỏ mải chơi dễ bị ngã vào trong nước, tốc độ mua đồ của Ôn Bạch cực kỳ nhanh, mà quay đầu lại thì phát hiện không thấy Lục Chinh đâu.
Ôn Bạch ngó ngiêng một hồi mới tìm thấy Lục Chinh đang đứng trước quầy rau củ, hắn đang cúi đầu chọn gừng.
Ôn Bạch nhớ lúc nãy đi đường, Lục Chinh có nói lát nữa mua thêm ít gừng về để hắn nấu canh gừng cho cậu.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của người nọ, Ôn Bạch cảm thấy hơi hiếm lạ nhưng lại cũng thấy bình thường.
Giống như ngày cậu nhận việc mới chỉ là hôm qua, hồi đó hắn còn là “ông chủ Lục” lạnh lùng nói một không hai, hiện tại lại có lúc “củi gạo mắm muối” như thế này.
“Em vẫn chưa hết cảm cúm hoàn toàn, ăn thanh đạm một chút.” Lục Chinh cất tiếng, kéo Ôn Bạch đang mất tập trung quay trở về, tiện tay cất hết mấy gói khoai tây chiên mà cậu vừa lấy.
Ôn Bạch cảm thấy vô cùng đáng tiếc, thử nói: “Em mua cho Nguyên Nguyên mà.”
Lục Chinh: “Nhưng toàn là em ăn.”
Ôn Bạch: “…”
Ông chủ Lục nói một không hai cũng có lúc vẫn là ông chủ Lục nói một không hai.
Về đến nhà, sau khi bỏ gạo vào nồi hầm cháo, Ôn Bạch tranh thủ đi tắm qua.
Sữa tắm và dầu gội được đổi sang loại mới, là đèn sen nhỏ chọn, mùi hoa lan thơm nức khiến Ôn Bạch cảm thấy hơi lạ lẫm.
Lúc bước ra, Lục Chinh đang ngồi ở sô pha chờ cậu, trong tay cầm sẵn cái máy sấy.
“Qua đây.” Lục Chinh gọi.
Ôn Bạch đi tới, ngồi xếp bằng trên tấm thảm trải sàn.
“Tóc em hơi dài rồi.” Tiếng của Lục Chinh xuyên qua tiếng ồn ào của máy sấy.
Ôn Bạch bới bới tóc của mình, nói: “Vâng, để mấy ngày nữa em sẽ đi cắt.”
Lục Chinh: “Chờ khi nào trời ấm lên rồi cắt.”
Ôn Bạch khẽ cười, “Anh muốn nuôi tóc qua mùa đông luôn hay sao?’
Lục Chinh: “Cũng được.”
Nhắc đến tóc dài, Ôn Bạch bỗng nghĩ tới một chuyện, “Lần đó em chưa kịp nhìn rõ anh.”
Động tác của Lục Chinh dừng lại, “Lúc nào?”
Ôn Bạch: “Ở nhân gian một nghìn năm trước, lúc đó tóc anh cũng dài.” Cậu dùng tay áng chừng bên hông mình, “Dài khoảng tầm này.”
Lục Chinh cười nói: “Không dài đến mức đó.”
Ôn Bạch nhích lên một chút, “Vậy khoảng từng này à?”
“Tự em xem đi.” Nói xong, âm thanh của máy sấy biến mất.
Ôn Bạch quay người lại, nhìn thấy trên đầu Lục Chinh đã biến thành tóc dài rồi.
Khác với một nghìn năm trước, Lục Chinh hiện tại không mặc trường sam mà chỉ mặc một bộ đồ ngủ giống hệt bộ cậu đang mặc.
Sắc mặt cũng không hề lạnh nhạt, cậu có thể nhìn thấy bản thân mình trong đôi con ngươi của đối phương.
Ôn Bạch ngơ ngác vài giây, sau đó nở nụ cười, vươn tay vuốt ve mái tóc dài của Lục Chinh.
Lục Chinh bế cậu lên ghế, để cậu gối đầu lên đùi mình, mở máy sấy làm khô nốt chỗ tóc mái còn hơi ẩm của Ôn Bạch.
Gió thổi, tóc của cả hai như đang quấn vào nhau.
Nhân gian của một nghìn năm sau dùng nhẫn để thể hiện tình yêu.
Nhân gian của một nghìn năm trước dùng tóc kết vào nhau.
Bọn họ đều có đủ.
Cháo trong nồi sôi lăn tăn, đèn sen nhỏ và nhóc người giấy đang ngồi nghe hồn tranh kể chuyện xưa, ngoài cửa sổ mưa tầm tã.
Nhân gian bận rộn nhưng quy củ, ngày đêm luân phiên, bốn mùa thay đổi, năm này sang năm nọ, không có gì không tốt.
Lục Chinh mỉm cười, in một nụ hôn lên trán cậu bạn trai đang mơ màng sắp ngủ của mình.
[Hết chương 92]