Thẩm Lật để cửa mở, nhường Cố Dịch đi vào. Khóe miệng anh mang theo ý cười: “Ồ, cung cấp dịch vụ gì?”
Cố Dịch cởi áo khoác ngoài: “Chơi, tán gẫu, thậm chí là ngủ cùng, miễn là khách hàng thích”.
Thẩm Lật cười nói: “Giá cả thế nào?”
Cố Dịch cho biết: “Giá hữu nghị, giảm 20%.”
Thẩm Lật mỉm cười, tiếp tục cùng hắn cười nói, rót một ly nước, nhỏ hai giọt sốt hoa đào, dùng ống hút khuấy đều, đưa cho Cố Dịch: “Nếm thử xem hương vị thế nào.”
Cố Dịch nhấp một ngụm, gật đầu, “Ngon thật.”
Thẩm Lật nói: “Thích là được. Hoa đào ở sân sau nhà tôi vừa lúc nở. Tôi làm một ít sốt hoa đào. Lần này mang theo một ít. Pha vào nước uống hoặc ăn đều ngon, phù hợp dùng vào mùa này. Cậu có thể mang bình này về.”
Cố Dịch nhìn lọ thủy tinh bằng lòng bàn tay. Sốt hoa đào lấp lánh, sền sệt, mở ra có mùi thơm sảng khoái. Cả lọ được đổ đầy ắp. Nút chai bằng gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Nhìn chiếc lọ được chăm chút như vậy, không giống lọ mang theo bên mình, mà giống lọ để mang tặng.
Cố Dịch không có ý kiến gì, gật đầu: “Được.”
Hai người đều có chuyện riêng giấu kín trong lòng, nói xong liền im lặng một hồi.
Thời gian trôi từng phút, không khí đặc quánh đến mức khiến người ta khó thở. Thẩm Lật nghĩ đến điều muốn thổ lộ, nhịp tim của anh khiến tai chính mình như ù đi. Tay anh nắm chặt điện thoại di động, các khớp xương trắng bệch.
Cố Dịch không biết đang nghĩ gì đến xuất thần.
Thẩm Lật cắn lưỡi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, phá vỡ sự im lặng: “Cậu cũng tới đây để ghi hình?”
Cố Dịch định thần lại, gật đầu: “Tôi đến ghi hình một cuộc phỏng vấn. Ban đầu kế hoạch là ngày mai. Nhưng có chút chuyện xảy ra, tôi đã đổi thành tối nay.”
Thẩm Lật cảm thấy thật may mắn, anh vô thức xoa đồng xu đang cầm trên tay.
Cố Dịch tinh mắt nhìn thấy, “Cái gì trong tay cậu thế?”
Thẩm Lật vô thức che lại, sau đó ra vẻ như không có chuyện gì, xòe lòng bàn tay, chỉ cho Cố Dịch: “Đại Dương(1). Vốn dĩ nó được vùi trong lư hương ở từ đường, tôi mang theo để làm bùa hộ mệnh.”
(1) Ngày xưa, Trung Quốc một nguyên tiền (ngân tệ) gọi là “đại dương”
Cố Dịch cầm qua xem kỹ, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, có vẻ như đã được vùi trong lư hương khá lâu. Đồng xu vẫn còn hơi ấm từ người Thẩm Lật. Cố Dịch cảm giác ngón tay mình chạm đến đâu như bị thiêu đốt đến đấy, đốt thẳng vào trong tim.
Cố Dịch nói, “Cái này có phải đồ thật không?”
Thẩm Lật gật đầu, “Chắc là thật.”
Cố Dịch: “Nghe nói nếu thổi vào nó sẽ có âm vang, cậu thử xem.”
Thẩm Lật khó hiểu: “Sao lại muốn tôi thử?”
“Bởi vì ngốc” Cố Dịch nói sự thật.
Thẩm Lật làm ra vẻ tức cười: “Vậy mà cậu còn bảo tôi thổi?”
Cố Dịch: “Cậu thổi không ngốc.”
Thẩm Lật cười nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin à?”
Biểu cảm của Cố Dịch có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, “Tôi không biết.”
Thẩm Lật cười một tiếng, ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, ra hiệu cho Cố Dịch. Cố Dịch cầm đồng xu bạc, đưa tới bên miệng Thẩm Lật. Thẩm Lật vừa cười vừa nhìn Cố Dịch nói, “Nhìn kỹ đấy.” Nói xong, anh thổi vào đồng xu bạc, một tiếng vang ong ong chấn động.
Đôi mắt của Cố Dịch chỉ nhìn thấy bờ môi nhạt của Thẩm Lật khẽ chu lên. Đôi môi đẹp như cánh hoa phớt hồng. Sau đó, một luồng hơi nóng ẩm thổi qua đầu ngón tay của Cố Dịch. Cố Dịch im lặng, hầu kết khẽ trượt. Hai ngón tay cầm đồng xu khẽ co lại. Có trời mới biết Cố Dịch đã phải kiềm chế đến mức nào để ngón tay không tì ép vào đôi môi nhạt màu. Tốt nhất hắn nên tiến sâu hơn một bước, thâm nhập vào khoang miệng mềm ẩm, khuấy lên chiếc lưỡi nhạt màu…
“Nghe rõ chưa? Tự cậu thử xem?”
Cố Dịch định thần lại, ho nhẹ một tiếng, “Không, quả thật rất ngốc.”
Thẩm Lật nghe vậy trừng mắt tức giận, được, anh thổi trông ngốc lắm phải không? Thẩm Lật lấy lại đồng xu bạc, không cho Cố Dịch xem nữa.
Cố Dịch nắm chặt tay, mân mê hai lần chỗ Thẩm Lật vừa chạm vào mình, thấy sắc mặt Thẩm Lật không tốt, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhà cậu có rất nhiều đồ cũ, cậu vẫn còn vài đồng xu như này đúng không? Cho tôi đồng xu này đi.”
Thẩm Lật không khách khí: “Không có.”
Cố Dịch: “Được rồi, được rồi, mặc dù ngày nào tôi cũng bay vòng vòng khắp nơi, còn treo mình trên đống đạo cụ, nhưng chưa chắc đã chết. Không sao đâu.”
Thẩm Lật cau mày khi nghe hắn nói chết với không chết, “Nói bậy bạ gì đó, chờ lần sau sẽ lấy cho cậu.”
Cố Dịch nói: “Tôi cũng muốn một cái giống như vậy.”
Thẩm Lật giận dữ: “Cậu là đồ ấu trĩ.”
Cố Dịch: “Không sao, lớp trưởng lớp mẫu giáo lớn có ấu trĩ một chút cũng có sao?”
Thẩm Lật tức đến bật cười trước bộ dạng không biết xấu hổ của hắn, “Chỉ là cậu nhiều chuyện thôi, lần sau tôi sẽ tìm một cái sạch sẽ cho cậu.”
Cố Dịch nói: “Ai bảo gia đình chúng tôi xuất thân chân lấm tay bùn, không bằng gia đình cậu gốc gác thâm sâu.”
Lời này có thể coi là lời khiêm tốn. Nhà họ Cố một nửa làm kinh doanh, một nửa làm chính trị. Tuy nền tảng không lâu đời như nhà họ Thẩm, nhưng cũng không phải là nhà giàu mới nổi.
Thẩm Lật nói: “Ai dám nói dòng họ nhà cậu chân lấm tay bùn? Tôi mà kể với cha cậu thì cậu chắc chắn bị ăn mắng.”
Cố Dịch: “So với nhà cậu thì không phải sao, ông già cũng phải thừa nhận.”
Thẩm Lật cười cười, không nói gì, gia cảnh của bọn họ thâm hậu, thế gia sa sút cùng gia tộc mới nổi, không thể nói được ai vượt trội ai thấp kém.
Thẩm Lật đổi đề tài, ngập ngừng nói: “Cô gái hôm nay vượt qua đám đông ở ngoài cửa trông rất đẹp.”
Sắc mặt Cố Dịch không tốt lắm: “Cậu thích không?”
Thẩm Lật vội lắc đầu, vẻ mặt của Cố Dịch không đúng lắm, sợ Cố Dịch hiểu lầm anh khao khát người phụ nữ đó nên vội vàng nói: “Tôi không có hứng thú với cô ấy. Tôi thấy hai người… thân thiết, tưởng là bạn gái của cậu.”
Cố Dịch nghĩ tới điều gì đó, người khẽ run lên, sắc mặt càng ngày càng xấu, “Cô ấy du học nước ngoài về, tương đối cởi mở, không quen.”
Thẩm Lật thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại căng thẳng không kiềm chế được, “Tôi thấy gần đây trên mạng… cậu đang đi xem mắt.”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt Cố Dịch càng thêm khó coi, khóe miệng hiện lên nụ cười chế giễu, “Ứng phó với ông già, sao? Cậu muốn giới thiệu người cho tôi.”
Thẩm Lật nghĩ: Tôi, được chứ?
Cuối cùng anh vẫn không nói ra, chỉ nói: “Tôi nghe nói … cuối năm trước cậu đến tìm tôi?”
Cố Dịch: “Tôi đi ngang qua thành phố S, tiện đường có ghé qua.”
Thẩm Lật, “Ồ”, không nói rõ được mình đang cảm thấy tư vị gì.
Cố Dịch, “Cậu cứ ấp a ấp úng là muốn nói chuyện gì?”
Thẩm Lật nắm chặt tay, đứng lên đi tới trước cửa sổ kiểu Pháp, không ngừng tung đồng xu bạc trong tay, liên tục tung đi tung lại, mặt trái, mặt trái, mặt trái…
Thẩm Lật cảm thấy chua xót trong lòng, ôi, với cái vận may này, tốt nhất là đừng mua vé số.
Được rồi, mặt trái thì mặt trái…
Thẩm Lật nói: “Tôi chỉ là nợ cậu một lời giải thích. Sau bao nhiêu năm, giờ cũng đến lúc rồi.”
Cố Dịch nghe vậy, vô thức nín thở. Dường như hắn cảm giác được điều gì đó, chỉ mơ hồ, không thật lắm, như bị một lớp giấy cửa sổ che lại. Tuy rằng bị xuyên thủng quá muộn, nhưng hắn có thể nhìn thấy qua mảnh giấy đó sự lo lắng, căng thẳng, lấp ló chút vui sướng ngất ngây.
Thẩm Lật cười khổ: “Tôi, khi còn nhỏ, tôi phát hiện, phát hiện mình thích…con trai … Tôi cảm thấy tự ti trong lòng, sợ bị cậu phát hiện, sợ bị cậu chán ghét, cho nên tôi cố gắng tránh né… Tôi không biết bây giờ cậu nghĩ gì. Nếu cậu cảm thấy kinh tởm thì cửa ở đằng kia. Nể tình quen biết nhiều năm… để lại cho tôi chút mặt mũi…”
Trước khi kịp nói xong, Thẩm Lật đã bị đè hai vai trên cửa kính, đôi môi cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại.
Đồng xu bạc tuột khỏi tay, lăn hết một vòng. Thời điểm nó nằm xuống khẽ phát ra âm thanh nhỏ, mặt phải hướng lên trên.
Nụ hôn dài đằng đẵng như đã trôi qua cả thế kỷ, Cố Dịch ôm chặt người đó vào lòng, mạnh mẽ cắn vành tai anh: “Nếu em nói con mẹ nó sớm thì chúng ta sao có thể bỏ lỡ mười năm như này…”
……
Vì có một lịch trình vào sáng hôm sau, Cố Dịch vội vàng rời đi để kịp chuyến bay sau nửa đêm.
Thẩm Lật thức cả đêm với đôi mắt mở thao láo. Anh đang chết lặng, đầu óc trống rỗng. Ngày hôm sau, khi Tiểu Trương tìm đến anh, Thẩm Lật lâng lâng như nổi trên mặt nước.
Tiểu Trương thấy Thẩm Lật ngẩn người, lo lắng anh bị bệnh, “Anh Thẩm không khỏe sao, hay chúng ta đi bệnh viện trước đi?”
Thẩm Lật lắc đầu, liếc nhìn Tiểu Trương, cười ngốc nghếch “Không, không, về nhà thôi.”
Tiểu Trương bị nụ cười của Thẩm Lật làm cho giật mình, toàn thân nổi da gà, “Anh Thẩm, anh Thẩm, đừng làm em sợ, sao vậy? Đây là…”
Thẩm Lật vỗ vai Tiểu Trương, thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười: “Không sao đâu, ước mơ của anh đã thành hiện thực rồi.”
Tiểu Trương vô cùng bối rối, sau khi trở về nhà vẫn lo lắng không thôi. Tiểu Trương nói với A Dương về hành vi của Thẩm Lật, cứ thuyết phục mãi để A Dương đưa Thẩm Lật đến bệnh viện.
A Dương trời sinh thất khiếu linh lung tâm(2), nghe lời kể của Tiểu Trương đã đoán ra được cái gì, nói: “Không sao, mày đừng lo lắng, anh đi xem cậu ấy.”
(2) một trái tim có bảy lỗ quý hiếm – xuất phát từ tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa, nhân vật Tỷ Can là trung thần đã can gián Trụ Vương không nên chìm đắm vào sắc dục cùng Đát Kỷ – dùng ở đây ý chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.
A Dương chọn hai chai rượu ngon từ nhà mang đến chỗ Thẩm Lật.
Thẩm Lật về đến nhà còn chưa kịp cất dọn hành lý. Anh đến nhà ông Trương đón Tart về, từ lúc đó anh chỉ ôm lấy Tart không buông tay.
Tart dường như cảm nhận được sự kích động của chủ nhân, nó vui vẻ vẫy vẫy đuôi, “Tart, làm sao bây giờ? Cháu xin lỗi ông nội, nhưng cháu thật sự rất vui. Tao vẫn không thể tin được, tao vẫn còn đang mơ phải không?…”
Thẩm Lật nói liên miên không dứt. Tart không nói được, nhưng nó muốn đáp lại chủ nhân vài câu nên sủa gâu gâu hai tiếng, dáng vẻ như nghe hiểu thật.
Khi A Dương đến, Thẩm Lật mới nhận ra chân mình đã tê cứng vì ngồi ôm Tart quá lâu.
Thẩm Lật vừa mở cửa, A Dương chìa ra hai chai rượu, “Có nên nói chúc mừng không?”
Thẩm Lật nhìn A Dương một lát, phụt ra cười, “Tôi đến tận bây giờ vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ.”
A Dương đẩy người vào phòng, véo mặt anh, dùng sức để lại một vết đỏ.
Thẩm Lật “hừ” một tiếng vì đau mà vẫn cười ngốc nghếch.
A Dương lườm anh một cái: “Không có tiền đồ.”
Thẩm Lật vui vẻ, anh không nghe, anh không nghe gì hết.
Lịch làm việc gần đây của Cố Dịch dày đặc. Công ty vừa mới thành lập, Cố Dịch đã nhận một bộ phim và vài hợp đồng quảng cáo, bận đến choáng váng.
Thẩm Lật vẫn ổn. Anh quay video, nấu một số món ăn, trồng cây, trồng hoa và chăm sóc Tart. Mặc dù anh chưa gặp lại Cố Dịch kể từ lần gặp gỡ tại thành phố S một tuần trước, thậm chí gọi điện và nhắn tin cũng rất ít, nhưng Thẩm Lật vẫn luôn ôm trong lòng một mảnh tâm tư ngọt ngào.
“That Kitchen” được phát sóng vào lúc 10:00 tối thứ sáu, cũng chính là tập có Thẩm Lật tham gia. Lúc này rảnh rỗi, anh ôm Tart ngồi bệt trước TV xem chương trình.
Đội ngũ sản xuất đã chỉnh sửa xong phần hậu kỳ. Không khí ngại ngùng đã hài hòa hơn nhiều bởi nhạc nền vui nhộn, còn có bình luận của khán giả xem chương trình, đôi chỗ được chèn thêm tiếng cười.
Màn mở đầu của Thẩm Lật rất bình thường, ống kính quay anh rất ít.
Phần làm hậu kỳ cho Bữa Tiệc Hoa Đào, anh được lên hình rất nhiều phân đoạn quay cận cảnh.
Nhưng phân cảnh của Thẩm Lật chủ yếu là quay từ xa và cận cảnh khuôn mặt, còn những đoạn quay cận cảnh bàn tay của anh thực sự rất ít. Điều này chẳng khác gì họ chỉ muốn dùng vẻ bề ngoài của anh để thu hút người xem, Thẩm Lật cảm thấy bất lực.
Sau đó, cảm thấy quá nhàm chán, anh tắt ti vi, lên phòng làm việc trên tầng để vẽ bản thảo thiết kế.
Ngày hôm sau, Thẩm Lật thức dậy từ sáng sớm, mở điện thoại lên, anh thấy một làn sóng thông báo từ Weibo, “Bữa Tiệc Hoa Đào” siêu hot, mùa xuân này bạn vẫn chưa thử bữa tiệc hoa đào sao?
Thẩm Lật click vào Weibo, thấy có hai từ khóa “Bữa Tiệc Hoa Đào” và “Thẩm Lật” leo lên Hot Search.
Thẩm Lật nhìn lại số lượng người theo dõi mình, năm mươi vạn người? Anh chắc chắn rằng đêm qua vẫn là hai mươi hai vạn. Anh không ngờ sức công phá của một chương trình ti vi lại mạnh mẽ đến vậy.
Anh nhấn vào lượt tìm kiếm “Bữa Tiệc Hoa Đào” đang hot, nổi bật nhất là video anh làm tiệc hoa đào. Trong bình luận, nhiều người than thở không ngờ hoa đào vẫn có thể ăn được như thế này, có người khen ngoại hình của anh, thậm chí còn tóm tắt sáu món ăn trong bữa tiệc hoa đào. Sáu món đó là: bánh hoa đào, trứng hấp đào, bánh trôi hoa đào thủy tinh, khoai tây chiên, sườn heo sốt hoa đào, và món cuối cùng chính là anh.
Thẩm Lật chết lặng rời khỏi trang tin tức, đăng một thông báo Weibo rằng anh sẽ livestream vào buổi trưa.
Thẩm Lật chỉ đăng hai bài đăng trên Weibo kể từ Tết Nguyên Đán, fan ỉ ôi mãi, gõ đầy chữ ‘vô lương tâm’ dưới phần bình luận.
Ban đầu, Thẩm Lật cũng định phát sóng trực tiếp vào ngày hôm nay, nhưng hôm qua anh vẽ bản thảo thiết kế nên quên đăng thông báo trên blog. Đến nửa đêm, anh buồn ngủ quá nên cũng quên đăng.
Hiện tại, số người theo dõi đông hơn, anh cần có lời chào tới họ.
Thẩm Lật chốt lại thời gian phát sóng trực tiếp, đi chuẩn bị một chút nguyên liệu.
Anh dự định hôm nay sẽ livestream ở khung cảnh rộng hơn. Anh tính làm món canh cá thác lác, một chiếc bánh hoa đào đơn giản và một ấm trà hoa đào.
Khi Thẩm Lật mở chương trình livestream, anh đã bị sốc khi thấy hơn 60,000 người hâm mộ vào xem phát sóng. Thông thường, livestream của anh chỉ có hơn 20,000 người xem, bây giờ có tới hơn 60,000 chỉ sau vài phút bắt đầu, Thẩm Lật cảm thấy mình nổi tiếng hơn một chút rồi.
Trên tay cầm gậy tự sướng, anh đứng cạnh hồ nước ở sân trước chào hỏi mọi người.
“Xin chào mọi người, mình là Lật Tử. Hôm nay mình thấy có nhiều gương mặt mới. Cho mình gửi lời chào tới mọi người và cảm ơn các bạn đã chú ý theo dõi. Buổi phát trực tiếp hôm nay khá đặc biệt. Những bạn đã xem ảnh mình đăng trước đây có thể phát hiện ra mình sống ở nông thôn, trong một ngôi nhà có sân. Mình trồng một số loại hoa, cây và rau trong sân. Nhiều người theo dõi nói muốn xem sân của mình được quy hoạch như thế nào. Hôm nay mình sẽ giới thiệu với các bạn.”
Thẩm Lật điều chỉnh camera của điện thoại di động về phía sau, giới thiệu cách bố trí của sân từ trước ra sau, từ trái sang phải.
Thẩm Lật chỉ vào hai hàng tre trước cổng sân, “Một hàng tre đây. Bởi vì bao quanh sân là hàng rào sắt nên sự riêng tư không tốt lắm. Trồng một vòng tre là được, thanh lịch mà kín đáo. “
“Hai bên con đường lát đá cuội dẫn từ cổng vào đến cửa nhà có trồng vài khóm ngọc lan, xem kẽ là hoa nguyệt quý. Hoa nguyệt quý lâu tàn, nở thành từng khóm rất đẹp. Loại hoa nguyệt quý này bông rất lớn, có chút giống hoa mẫu đơn, mùi thơm rất nồng. Bạn có thể trồng rau hai bên cũng đẹp. Mình rất thích hoa ngọc lan. Nếu bạn phóng to và xem kỹ hơn, những bông hoa của nó thực sự rất đẹp.
“Trước cửa nhà là hai cây hồng mai.”
Thẩm Lật nhìn màn đạn, có người hỏi cành cây hồng mai tạo hình như thế nào đẹp vậy, anh nói: “Cành cây do ông nội mình cắt tỉa. Mình không am hiểu vấn đề này lắm.”
“Các gia vị phổ biến như hành lá, gừng và tỏi được trồng ở phía xa bên trái.”
Những mảng đất nhỏ ngay ngắn trong sân được ngăn cách bằng những viên sỏi tạo hình cố định.
“Bởi vì mình sống một mình và khả năng có hạn, mình không trồng được nhiều.”
Ở phía bên phải cũng là một mảnh ruộng nhỏ đều đặn được khoanh lại bằng đá cuội. Cách sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp mang vẻ đẹp khiến trẻ nhỏ rất thích.
“Đây là cà tím, cà chua, ớt và dưa chuột.”
“Phía trước đây là một cái hồ nhỏ, cũng bằng đá cuội. Diện tích không lớn, không bơi lội được, trong đó cũng trồng một ít hoa sen, đến mùa thu có thể ăn củ sen. Hồ nước có vài loại cá có thể ăn được. Bạn có thể nhìn thấy cá trắm cỏ. Chúng rất béo. “
Thẩm Lật vừa nói vừa dùng tay khuấy nước hai vòng. Anh có thể nhìn thấy rõ những con cá béo trong nước đang chao đảo, vội bơi đi.
Bình luận của cư dân mạng có chút thán phục, sân không lớn lắm nhưng được quy hoạch gọn gàng, sạch sẽ, hoa lá, cây xanh, tre, nứa, rau, hồ nhỏ đều sạch, trang nhã và có thể sử dụng được.
<Cheese Cheese Cheese>: Trời ơi! Đây chính là một ngày của thần tiên!
<Mạch Thượng Y Giai Nhân>: Ah ah ah ah! Tôi cũng muốn về quê làm ruộng!
: Sân nhà Lật Tử được thiết kế đẹp thật! Nhà bà ngoại tôi ở quê cũng có một cái sân, tôi cũng muốn cải tạo cái sân nhà bà ngoại như thế này.
<Nam Vương>: Ôi lần đầu tiên tui cảm thấy vui mừng vì nhà mình ở nông thôn còn có sân!
: Lật Tử, chi phí để cải tạo sân này hết bao nhiêu?
Thẩm Lật nhìn những bình luận đó, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mình không biết nữa. Hoa, cây và tre trong sân được trồng từ khi ông tôi còn sống. Mình chỉ đào một cái hồ nhỏ và khoanh những mảnh đất này bằng đá cuội. Hình dạng của chúng vẫn chưa rõ ràng.”
“Thực ra mình không khuyên bạn làm việc này. Nếu bạn không có việc như mình hoặc có người ở nhà có thời gian chăm sóc thì không sao, còn không thì đây sẽ là gánh nặng, vì khối lượng công việc khá lớn.”
“Nhưng bạn có thể trồng thêm cây xanh tại nhà, rất tốt cho sức khỏe của chính bạn. Dâu tây, cà chua nhỏ hay giá đỗ đều có thể tự trồng tại nhà. Có rất nhiều cách trên Internet, mình sẽ không nói nữa”.
“Lại nhìn tiếp bên này, bởi vì gần cửa sổ, trồng rau cũng không phù hợp cho nên mình trồng hoa hồng hai bên.”
Thẩm Lật thấy mọi người hỏi về hoa cẩm tú cầu. Hoa cẩm tú cầu anh trồng năm ngoái nở rất đẹp nên anh có đăng vài tấm hình lên mạng, không ngờ có người vẫn nhớ. Anh nói: “Hoa cẩm tú cầu ở phía sau, vì nó chưa nở nên mình sẽ không quay đến.”
Trong màn đạn có người hỏi: “Sau nhà Lật Tử có sân không?”
Thẩm Lật cười nói thẳng: “Có một mảnh nhỏ.”
Sân sau quá bắt mắt, Thẩm Lật không muốn dễ dàng bị lộ ra ngoài. Sân trước đã là cực hạn rồi, Thẩm Lật không thể quay video ở sân sau.
Hết chương 25