Ngay khi Cố Dịch vừa mở cửa đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, Tiểu Trần không biết đã lẻn đi từ lúc nào, cách bài trí trong phòng có gì đó sai sai. Lúc sáng Cố Dịch đi vội, vắt bừa hai bộ quần áo lên lưng ghế sofa, giờ lại chẳng thấy đâu. Phòng của Cố Dịch vốn không cho người khác vào, tất cả đều do hắn tự sắp xếp. Tiểu Trần Tiểu Trương biết thói quen này của Cố Dịch nên càng chắc chắn không thể là họ.
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt Cố Dịch, chẳng lẽ là…
Cố Dịch điềm nhiên đóng cửa, cởi áo khoác bước vào trong.
Điều kiện sống ở nơi này không thể so sánh với bên ngoài, vì nằm ở vùng sâu vùng xa, không có khách sạn sang trọng. Nhưng hai năm trở lại đây vẫn có đoàn phim lần lượt đến lấy cảnh quay, điều đó mang đến cho nơi này một dòng chảy kinh tế nhỏ.
Ai đó từ nơi khác đến, tâm tư linh hoạt, mang căn nhà đất lợp ngói của một nông hộ sửa lại. Tuy rằng điều kiện đơn sơ nhưng nhìn chung vẫn có thể chống chọi được.
Cố Dịch sống cùng một nhà với trợ lý. Phòng của Cố Dịch có hai gian, tương tự như gian chính và gian phụ trong nhà cổ. Phòng ngủ ở tận cùng bên trong gian phụ, gian chính ở bên ngoài có một cái bàn lớn, bên trên đặt bộ ấm trà.
Từ xa nhìn thấy một góc áo ở ngưỡng cửa bên trong, trái tim khẽ run lên, ánh mắt Cố Dịch thay đổi, trong mắt trào dâng cảm xúc sâu thẳm, suýt chút nữa tràn ra ngoài.
Cố Dịch tiến lên hai bước, đẩy người nào đó dựa vào tường. Hai mắt Thẩm Lật tròn xoe vì kinh ngạc, trái tim run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra như đang mời ai đó nếm thử.
Cố Dịch vuốt má Thẩm Lật, dùng ngón tay miêu tả trán, mũi, mắt, miệng và cuối cùng là chiếc cằm thanh tú của Thẩm Lật.
Cố Dịch ép chặt người con trai trước mặt vào tường. Hai chân Cố Dịch chen vào giữa hai chân Thẩm Lật, lồng ngực dán vào nhau, nghe rõ nhịp tim của đối phương.
Mũi Thẩm Lật tràn ngập mùi hương của Cố Dịch. Mùi nước hoa nhàn nhạt mang theo mùi hormone nam tính trên cơ thể Cố Dịch. Thẩm Lật chỉ cảm thấy mình bị mùi hương của Cố Dịch vây quanh, chẳng khác nào một con mèo nghiện bạc hà mèo. Trái tim rung động. Đôi chân mềm nhũn.
Thẩm Lật đỏ mặt, tim đập dồn dập, không dám thở dốc, chỉ dám hít vào thở ra chậm rãi.
Cố Dịch nắm cằm Thẩm Lật, nâng mặt anh lên.
Thẩm Lật đột ngột phải trực tiếp đối mặt với vẻ đẹp của Cố Dịch, mặt anh đỏ rực như quả táo chín, cố lấy dũng khí cho chính mình, cao giọng hỏi: “Anh định làm, làm gì!”
Ai ngờ rằng những gì anh nói nghe chẳng khác nào tiếng rên rỉ của chú mèo con, anh càng lo Cố Dịch không nghe rõ.
Cố Dịch từ trên cao nhìn xuống anh, giọng nói êm dịu như tiếng đàn cello: “Nhớ anh không?”
Bụng dưới của Thẩm Lật vô thức siết chặt, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại vướng phải cơ bắp cứng rắn. Thẩm Lật lùi dần về phía sau, anh sợ sau một lúc nữa chính mình sẽ phải xấu hổ.
Cố Dịch nhận ra động tác của Thẩm Lật. Hắn vòng bàn tay lớn ra sau eo Thẩm Lật, kéo anh về phía mình đè lại. Cố Dịch cúi đầu ghé vào tai Thẩm Lật hỏi: “Làm sao vậy, hả? Chỉ nhớ anh thôi sao?”
Thẩm Lật xấu hổ muốn chết. Anh đỏ mặt, chẳng có chút tiền đồ nào, rụt đầu như đà điểu, môi mím chặt không nói lời nào.
Cố Dịch mang ý đồ xấu dụ dỗ bên tai anh. Giọng hắn trầm thấp nhẹ nhàng như nước chảy: “Bé ngoan nói thật đi, anh sẽ thả em ra.”
Thân thể Thẩm Lật cứng đơ như ván quan tài, nghiến chặt răng không nói lời nào.
Cố Dịch thở dài, “Anh nhớ em nhiều như vậy, xem ra em không nhớ anh…”. Cố Dịch là người đã cầm qua cúp ảnh đế, kỹ thuật diễn xuất phải nói là xuất thần nhập hóa. Hắn có thể nhẹ nhàng buông ra một câu nói mà so với khóc lóc kể lể còn khiến người ta đau lòng hơn.
Trái tim Thẩm Lật lập tức như bị nhéo một cái, vòng tay ôm lấy Cố Dịch, nhỏ giọng vội vàng nói gì đó.
Âm mưu của Cố Dịch thành công, hắn vui sướng không thôi, kiềm chế khóe miệng sắp cong lên tận mang tai, hỏi: “Nhớ anh bao nhiêu? Đúng, nhớ anh như thế nào?”. Nói xong, hắn đè lên tiểu Lật đang ngẩng cao đầu mà cọ cọ.
Thẩm Lật nào dám nghĩ mình bị đối xử như vậy. Anh không kịp ngăn lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trước mắt trắng xóa, một cảm giác ẩm ướt ập đến.
Cố Dịch nhìn ánh mắt đờ đẫn của Thẩm Lật, trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ: Xong! Ngốc! Rồi!
Thẩm Lật khóc, bộ dạng trông rất đáng thương.
Trong mắt anh như có màn sương mù, lông mi ướt nhẹp, đuôi mắt hồng hồng như một vết son, vừa khóc vừa thút thít.
Cố Dịch nóng ruột chỉ muốn tự tát cho mình hai cái, nếu hắn biết Lật Tử nhạy cảm như vậy… Có trời mới biết, hắn phải làm sao giờ.
Thẩm Lật lấy tay áo lau nước mắt, giọng điệu bình tĩnh bị tiếng khóc nấc đánh vỡ: “Buông, buông ra…”
Cố Dịch sao có thể thả tay ra. Hai tay hắn như hai gọng sắt giữ chặt lấy chiếc eo nhỏ của Thẩm Lật không buông: “Không muốn.”
Viền mắt Thẩm Lật dâng lên một tầng hơi nước.
Cố Dịch khàn giọng nói: “Nếu em lại khóc, anh cũng phải …ưm…ưm…”
Cố Dịch còn chưa kịp nói xong Thẩm Lật đã lấy tay bịt miệng hắn lại.
Cố Dịch ưm ưm hai tiếng thấy Thẩm Lật không chịu buông ra, hắn thè lưỡi liếm lòng bàn tay Thẩm Lật.
Thẩm Lật bị xúc cảm ướt át mềm mại dọa sợ, phản xạ có điều kiện rụt tay về.
Cố Dịch ôm lấy Thẩm Lật giở trò đồi bại, một tay giúp Thẩm Lật lau nước mắt: “Không khóc. Có phản ứng với người mình thích là chuyện bình thường. Nếu em không có phản ứng thì anh mới là người nên khóc.”
Cố Dịch dắt tay Thẩm Lật dần dần đi xuống, giọng nói khàn khàn: “Phản ứng như này em thấy vui hay là không vui?”
Tay của Thẩm Lật bị Cố Dịch lôi kéo luồn vào trong lớp vải. Khuôn mặt Thẩm Lật đỏ bừng, tay khẽ run lên, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Dịch. Nhưng sức lực của Cố Dịch mạnh đến bất ngờ, Thẩm Lật chỉ có thể phó mặc cho tình huống mà cảm nhận.
Giọng Cố Dịch càng ngày càng khàn, “Giúp anh.”
Tai của Thẩm Lật bị câu nói này hun cho đỏ bừng.
Hơi nước từ trong phòng tắm chậm rãi khuếch tán ra ngoài, làm ẩm không khí hanh khô của vùng Tây Bắc.
Cố Dịch lấy khăn chà xát tóc tai hai lần, ngồi xổm bên vali, lục tìm bộ quần áo mới cho Thẩm Lật.
Thẩm Lật thấp hơn hắn một chút. Cố Dịch lục trong vali, tìm được một chiếc quần bò mỏng và một chiếc áo phông bó sát. Ngón tay của Cố Dịch lơ đễnh bỏ qua túi quần lót mới, cầm lên một chiếc đã giặt sạch.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Cố Dịch gõ cửa, đưa quần áo vào. “Nhìn xem có vừa không. Khụ khụ, không có quần lót mới. Mặc tạm vào trước đi…”
Thẩm Lật mặc quần áo tử tế, mang khuôn mặt đỏ thẫm chậm rì rì ra khỏi phòng tắm, Cố Dịch vẫn còn ở bên trong.
Quần lót gì đây, trời ơi! Quá xấu hổ!
Thẩm Lật cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sắc mặt ửng hồng từ đầu đến cuối vẫn không biến mất. Anh lấy hộp giữ nhiệt, bày lần lượt từng món lên bàn, rồi gắp nụ bạch hoa và măng khô trong lọ ra đĩa nhỏ.
Cố Dịch nhìn thức ăn trên bàn, màu sắc, mùi thơm, vị đều rất ngon, nhiều ngày không đụng vào thịt cá, đến dạ dày cũng nhao nhao hết cả lên.
Thẩm Lật xới một bát cơm đầy từ hộp giữ nhiệt cho Cố Dịch, “Ăn đi, gầy như vậy rồi, là đạo diễn yêu cầu sao? Ăn thịt có gây trở ngại gì không?”
Cố Dịch nhận bát cơm, lắc đầu, “Không, đạo diễn cũng nói anh gầy đi, mỗi ngày đều bảo quản lý bếp ăn cho anh thêm thịt mỡ.”
Cố Dịch thực sự đói bụng, hắn gắp liên tiếp mấy miếng thịt vào miệng.
Thẩm Lật tìm một chiếc cốc giấy dùng một lần, rót một cốc canh cá cho Cố Dịch, “Lúc anh rời đi, em nói muốn làm cá cho anh ăn. Lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng mang đến được.”
Cố Dịch đút cho Thẩm Lật một miếng thịt lợn kho, “Sau này có rất nhiều cơ hội, em mau ăn đi, đừng nhìn anh.”
Thẩm Lật nói: “Em ăn rồi, em ngồi nhìn anh.”
Cố Dịch nghe xong thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi mấp máy, muốn cười nhưng không cười được, “Cứ như vậy nhớ anh sao? Chờ một chút, chờ anh bận nốt hai tháng là tốt rồi.”
Với thân phận của Cố Dịch, sợ rằng sẽ không tốt đẹp được, Thẩm Lật gật đầu, không nói gì nữa, gắp cho Cố Dịch một miếng cá, cẩn thận nhặt xương ra, muốn bỏ vào bát của Cố Dịch. Nhưng Cố Dịch lại cúi đầu xuống, há mồm ngậm lấy.
Thẩm Lật lại đỏ mặt, anh cúi đầu xấu hổ gỡ một chiếc xương cá cho Cố Dịch.
Anh vẫn chưa thể thích nghi với thân phận mới của Cố Dịch, nhưng Cố Dịch dường như không cần quá trình thích nghi, điều này khiến anh có chút bối rối và xấu hổ…
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lật đứng dậy đi tìm nước để rửa hộp giữ nhiệt, Cố Dịch nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Lật, ôm người vào trong lòng, “Đừng đi, ngồi với anh một lát.”
Thẩm Lật bị Cố Dịch ôm vào lòng, nhiệt độ trên người Cố Dịch truyền qua hai lớp áo mỏng. Thẩm Lật có thể cảm nhận được độ cong cùng sức mạnh dưới lớp quần áo, còn có nhịp tim đều đặn, mạnh mẽ trong lồng ngực Cố Dịch.
Thân thể Thẩm Lật cứng ngắc khó chịu, nép vào trong lòng Cố Dịch, không dám nhúc nhích.
Cố Dịch vỗ vỗ lưng Thẩm Lật: “Không mệt sao? Dựa vào đây.”
Thẩm Lật mím môi, liếc mắt nhìn Cố Dịch, thận trọng nhích lại gần tựa vào. Cố Dịch ôm lấy anh, xoay người sang hướng khác để anh dựa cả lên người hắn.
Thẩm Lật giật mình, vội vàng vươn tay ôm lấy cổ Cố Dịch, sau khi ngồi vững mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Lật không nhận ra chính mình đang khẽ mỉm cười, trong lòng anh thầm oán thán vì xấu hổ.
Cố Dịch cúi đầu hôn lên trán Thẩm Lật, “Nghĩ gì vậy?”
Thẩm Lật sẽ không nói cho Cố Dịch biết những suy nghĩ lộn xộn trong lòng mình, chỉ hỏi: “Em nghe Tiểu Trần nói buổi sáng anh có cảnh quay rất quan trọng, quay xong cũng rất mệt.”
Cố Dịch: “Cậu ấy nói linh tinh đấy, những cảnh quay như này anh có thể xử lý thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Lật cười: “Anh đúng là không biết xấu hổ, nếu các vị lão tiền bối trong đoàn làm phim nghe thấy anh nói như vậy sẽ nghĩ anh thế nào?”
Cố Dịch: “Họ nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng anh.”
Thẩm Lật cười tủm tỉm, không chấp Cố Dịch: “Anh nói cho em một chút về bộ phim này đi, khó khăn như thế nào, quan trọng ra sao.”
Cố Dịch không tiếp tục tranh cãi cùng Thẩm Lật, nói: “Thực tế cũng không có gì. Mọi người cảm thấy đây là bộ phim đầu tiên của anh sau khi nhận cúp, muốn thể hiện sau bộ phim này diễn xuất có sự tiến bộ. Vì vậy anh cơ bản sẽ từ một người mẫu chuyển đổi hình tượng thành diễn viên. Bằng cách này, đẳng cấp của anh và tài nguyên sẽ càng tăng lên, thậm chí có thể hoàn toàn chuyển mình từ ngôi sao thành nghệ sĩ.”
Thẩm Lật: “Giống Trường Thanh?”
Cố Dịch gật đầu: “Đúng, nhưng anh trẻ hơn cô ấy và tình huống cũng tốt hơn.”
Trường Thanh là nữ diễn viên đầu tiên nhận được cúp nữ diễn viên xuất sắc nhất, có địa vị cao trong giới điện ảnh quốc tế, có thể nói cô là một người phụ nữ được nâng lên thần đàn.
Thẩm Lật: “Vậy anh nghĩ như thế nào?”
Khóe môi Cố Dịch câu lên, tỏ vẻ rất đắc ý với với câu hỏi của Thẩm Lật: “Anh thật sự cũng không muốn đứng cao như vậy. Lật Tử, em biết chúng ta giống nhau ở chỗ nào không?”
Thẩm Lật lắc đầu, Cố Dịch không vừa ý, cong ngón tay gõ lên đầu Thẩm Lật: “Điểm chúng ta giống nhau nhất chính là không có tham vọng.”
“Anh thích diễn xuất, nhưng anh không có tham vọng. Điều này cũng có thể khiến anh không có cách nào đi tới vị trí kia.”
Thẩm Lật lắc đầu, nhìn đôi mắt Cố Dịch như có những vì sao lấp lánh. Anh cười nói: “Thế nhân đều biết “dã tâm” là con đường nhỏ dẫn tới đỉnh cao, nhưng thực tế “yêu thích thuần túy” mới là cây gậy trong tay lữ nhân. Anh không phải là không thể đi tới vị trí kia. Chỉ cần anh muốn thì đều có thể.”
Cố Dịch bình tĩnh nhìn Thẩm Lật phút chốc, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh, “Miệng thật ngọt.”
Cố Dịch quay phim cả buổi sáng không tránh khỏi mệt mỏi. Hai người nằm ở trên giường nhỏ giọng tán gẫu.
Bộ phim của Cố Dịch có tên là “A Phong”, kể về những thăng trầm của chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo ở Tây Bắc vào những năm 1970 và 1980.
Bộ phim này là một tác phẩm lớn. Đạo diễn là đạo diễn hàng đầu trong nước Hồ Nhạc Dương. Ngoài vai nam chính của Cố Dịch, nữ chính là nữ diễn viên Trương Huệ, ngoài ra còn có rất nhiều tiền bối trong nghề. Cố Dịch hợp tác với những người này hơi có chút vấn đề, diễn xuất của nam chính rất có thể bị vai phụ lấn át. Do đó, mỗi cảnh quay đều phải trau chuốt kỹ lưỡng.
Kể từ khi vào đoàn phim, Cố Dịch luôn tập trung cao độ, gần như không lúc nào trong đầu không nghĩ về kịch bản. Buổi tối, Cố Dịch đều thức đến một hai giờ sáng chỉ để nghiên cứu một cảnh quay.
Thực ra Cố Dịch gầy nhanh như vậy không phải do hoàn cảnh ăn uống thiếu thốn, dưới cường độ làm việc cao, cơ thể ai cũng không chịu nổi.
Hiếm khi Thẩm Lật đến thăm, căng thẳng trong đầu Cố Dịch dần buông lỏng. Hắn nằm trên giường ôm Thẩm Lật một lúc, miệng còn chưa nói hết câu đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Lật ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cảm thấy đau xót. Anh mím môi nhìn Cố Dịch, không nỡ dời mắt.
Cố Dịch ngủ chưa được nửa tiếng, Tiểu Trần đã gõ cửa: “Anh Thẩm, anh Cố, dậy thôi. Buổi chiều còn có cảnh quay.”
Thẩm Lật cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, trong lòng không ngừng tự an ủi: Không sao, không sao, bạn bè cũng có thể ngủ chung một giường.
Tiểu Trần vừa bước vào cửa, Cố Dịch đã tỉnh dậy. Hắn nhìn đồng hồ, mơ mơ màng màng ngồi trên giường một lát mới đi rửa mặt, bôi chút toner, vuốt tóc, mặc áo khoác, chuẩn bị xong xuôi.
Cố Dịch đi tới cửa, bảo Tiểu Trần đứng bên ngoài đợi, nói mình có đồ quên cầm theo. Thấy Tiểu Trần đã đi ra, Cố Dịch xoay người lại, ôm Thẩm Lật, đặt xuống một nụ hôn thật dài “Anh đi đây.”
Thẩm Lật thở gấp gật đầu.
Sau khi Cố Dịch rời đi, Thẩm Lật giúp Cố Dịch dọn dẹp phòng, đem đồ ăn vặt đặt ở tủ đầu giường của hắn. Anh dán một tờ giấy nhớ trên hộp đồ ăn: “Em về nhà đây, anh nhớ ăn đồ ăn vặt. Thời điểm đọc kịch bản không có việc gì bận thì ăn.”
Sau khi Thẩm Lật rời đi, anh gọi cho Tiểu Trần, nhờ Tiểu Trần chuyển lời với Cố Dịch rằng anh đã đi.
Tiểu Trần: “Anh Thẩm, sao anh về sớm vậy? Anh Cố gặp anh xong tâm trạng tốt hơn nhiều. Anh về sớm như vậy, sợ là anh Cố sẽ buồn đấy.”
Thẩm Lật: “Anh có biến mất đâu. Anh thấy lúc cậu ấy đọc kịch bản rất căng thẳng. Nếu anh ở lại, cậu ấy còn phải nhọc lòng tiếp đón anh, làm lỡ thời gian nghiên cứu diễn xuất mất. Lại nói trong nhà anh có chút việc, chờ khi nào cậu ấy đóng máy lại cùng nhau ăn bữa cơm là được.”
Tiểu Trần nghe xong không nói gì nữa, nhắc Thẩm Lật đi đường cẩn thận rồi cúp máy.
Hôm Thẩm Lật về nhà, ở nhà trời đang đổ mưa. Bên ngoài, mưa xuân rơi tí tách trên lá cây. Những chùm hoa mân côi trồng bên cửa sổ kiểu Pháp nở rất đẹp. Từng hạt mưa rơi trên cánh hoa, bắn lên thành giọt nước phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh ngoài sân.
Thẩm Lật đứng trước cửa kính, nhìn cảnh vật trong vườn, khóe miệng hơi nhếch lên, thoải mái nhàn nhã.
Tart mặc áo mưa, vui vẻ lăn lộn ngoài sân, đến lúc chơi mệt, nó chạy về nhà nhào lên người Thẩm Lật.
Trên người Tart toàn là nước bùn, Thẩm Lật sao có thể để nó nhào tới.
Anh cởi áo mưa cho Tart, lấy khăn ướt lau sạch phần thân và phần chân rồi mang Tart đi sấy khô.
Tart không thích máy sấy tóc, sấy được một lát nó đã vung chân bỏ chạy.
Gần đây, do mối quan hệ với Cố Dịch nên thời gian Thẩm Lật lên Weibo của Cố Dịch đã tăng đáng kể. Mặc dù Cố Dịch là một người bận rộn, hiếm khi đăng Weibo, nhưng rất nhiều fan trên Weibo đều có trong tay những bức ảnh của hắn. Thẩm Lật lên Weibo mỗi ngày chủ yếu để xem ảnh.
Tối hôm đó,Thẩm Lật vừa mở Weibo đã thấy tên của Cố Dịch trên Hot Search. Thẩm Lật vô cùng sửng sốt, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh chắc chắn lúc mình đi thăm Cố Dịch không bị ai bắt gặp. Dù sao thời gian lúc đó có hạn, hai người đều ở trong phòng từ đầu đến cuối, không ra ngoài.
Sau khi trong lòng chắc chắn, Thẩm Lật mới dám bấm vào hot search kia.
Sợ bóng sợ gió một hồi hóa ra là Cố Dịch tự đăng Weibo.
Cố Dịch V @: Donuts, Black Forest Cake, Tiramisu, Strawberry Cake Roll, Macarons, Durian Pastries, Puffs, Nougat … đều muốn ăn.
<Dịch Thanh Dịch Thế>: Chúa ơi! Ngày hôm nay là thế nào! Nam thần thực sự đã đăng Weibo!!!!
<Dịch Thanh Dịch Sự>: Ah ah ah ah! Nam thần đang làm nũng sao?!!!!!
<Dịch Sinh Hữu Nhĩ>: Ah ah ah ah ah ah ah!!!! Đều cho anh, đều cho anh, đều cho anh hết!!!!!!!
……
<Vợ Của Cố Dịch>: Trần Phát Thải còn năm giây để ra chiến trường…
<Cố Ý Nhữ Bồn Vũ>: Ha ha, Trần Phát Thải có cho anh ăn không? Chắc không? Đến chỗ em, em giúp anh ngăn anh ta!
……
Thẩm Lật nhìn bình luận một lát, mặt anh lại đỏ lên. Không hiểu sao, anh có cảm giác như Cố Dịch đang nói chuyện với mình…
Ngày hôm sau, buổi sáng Thẩm Lật lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu đầy cốp sau.
Bột ca cao, nam việt quất, kem nhạt, bơ, weak flour (bột mì hàm lượng gluten thấp), bơ, bột matcha …
Thẩm Lật cảm thấy mình bị điên rồi. Tối hôm qua vừa đọc xong bài đăng của Cố Dịch, anh như phát rồ mà đi mua đầy đủ nguyên liệu.
Thôi, dù sao cũng đã mua rồi, nếu không thì hôm nay lại phát livestream cũng được nhỉ?
Thẩm Lật vốn định quay video, nhưng nghĩ lại anh vẫn chọn livestream. Nếu Cố Dịch có thời gian rảnh, có phải hắn cũng có thể nhìn thấy anh đang làm những món hắn muốn ăn không?
Kể từ khi Thẩm Lật đi ghi hình cho chương trình tập kỹ lần trước, số người theo dõi anh đã tăng hơn 500,000 người. Hiện tại, con số này đã đạt gần 800,000 người theo dõi.
Tuần này, anh liên tiếp nhận được lời mời từ nhiều chương trình hoặc dạ tiệc, hầu hết đều là sự kiện hoành tráng, có ý lấy lòng người xem. Thẩm Lật không có hứng thú nên đã từ chối. Mặc dù nổi tiếng, nhưng như Cố Dịch nói cả hai đều không có tham vọng, vì vậy những hoạt động kia trở thành mối phiền toái. Sinh hoạt của anh trước như thế nào thì bây giờ vẫn vậy.
À không, điểm khác biệt duy nhất là anh có người bạn trai đang yêu xa.
Thẩm Lật mở chương trình livestream, đợi một lúc để tín hiệu kết nối, anh tranh thủ sắp xếp nguyên liệu. Sau khoảng năm phút, Thẩm Lật ngẩng đầu nhìn, số người vào xem livestream đã tăng từ hàng trăm lên hàng nghìn người.
Thẩm Lật mỉm cười, “Xin chào mọi người, mình là Lật Tử. Hôm nay mình mới mua nguyên liệu, vì vậy mình muốn chia sẻ một vài công thức làm món tráng miệng với các bạn. Món đầu tiên mình sẽ làm hôm nay chính là donut.”
“Cá nhân mình rất thích món tráng miệng ngọt ngào lãng mạn này. Nhiều bạn nữ cũng thích vì câu chuyện nguồn gốc của nó. So với các loại bánh ngọt khác, các bước làm bánh donut rất đơn giản nhưng nếu làm bánh donut không kỹ thì rất dễ làm thành mùi vị bánh quai chèo (bánh quẩy thừng)”
Thẩm Lật giới thiệu: “Nguyên liệu gồm: trứng gà, bơ, sữa, weak flour và đường.”
Thẩm Lật dùng một bộ đồ sứ có đường vân rạn nứt, đặt từng chiếc bát lên bàn, cầm điện thoại hướng camera về phía nguyên liệu, chỉ vào từng nguyên liệu một.
Trong màn đạn, nhiều người hỏi Thẩm Lật về bộ bát đĩa này.
<Kkk>: Lật Tử, bộ bát đĩa này đẹp quá, bề mặt làm dáng vẻ cũ nhìn đặc biệt đẹp. Đây có phải là sản phẩm mới không? Để mình tự mua về, siêu đẹp!
<Thỏ Đuôi Dài>: Câu hỏi tương tự! Ah ah ah đẹp quá!
: Ahhhh, xin link, xin link!
Thấy nhiều người thắc mắc, Thẩm Lật lấy ra một cái bát nhỏ trong cùng túi đựng bộ bát kia ở tủ bên cạnh. Đầu tiên Thẩm Lật nhìn thành bát, sau đó nhìn đến đáy bát, cuối cùng nhìn kỹ đế bát. Sau khi nhìn xong, tim đập thình thình, cơ mặt Thẩm Lật hơi cứng lại, cẩn thận cầm bát cất vào trong tủ.
Trời ơi, sao anh lại lấy nhầm bộ bát men rạn mà cụ nội thích nhất thế này… Chắc là lúc đó ông nội hoa mắt cất nhầm, cũng trách anh lúc lấy ra không nhìn kỹ.
Thẩm Lật cất những chiếc bát này đi, nói, “Cái này được mình mua ở một quầy hàng trên phố, lâu lắm rồi không lấy ra dùng. Bạn có thể mua một bộ tương tự. Loại bát này có bán rất nhiều ở trên mạng.”
“Được rồi, kết thúc đề tài này ở đây, chúng ta bắt đầu nào.”
Thẩm Lật khéo léo đun cách thủy bơ cho đến khi tan chảy, để sẵn bên cạnh. Sau đó, anh thêm đường vào trứng, dùng máy đánh trứng đánh tới khi bông mịn. Anh thêm bơ vào sữa rồi trộn đều. Bột mì được rây mịn vào trứng, trộn đến khi không còn thấy hạt bột, sau đó anh đổ hỗn hợp bơ sữa vào. Thẩm Lật nhanh chóng trộn đều hỗn hợp rồi cho vào túi đựng bột, khoét một lỗ nhỏ trên túi đựng rồi ép bột bánh vào trong khuôn bánh donut. Thẩm Lật cho bột vào đến chín phần mười khuôn.
Lò được làm nóng ở 170 độ C, bật lửa trên và dưới nướng khoảng 20 phút.
Sau khi nướng chín, bánh được ra lò, tháo khuôn.
Thẩm Lật để bánh donut một bên cho nguội, xoay người đi chuẩn bị phần trang trí bên trên.
“Đun cách thủy để sô cô la nóng chảy rồi rót lên trên bánh donut. Tùy theo sở thích của mỗi người, bạn cũng có thể rắc một số hạt cốm hoặc trang trí bằng sô cô la với nhiều màu sắc khác nhau.”
Thẩm Lật bẻ một chiếc bánh donut dễ thương, giơ trước camera cho mọi người xem, “Bánh rất ngon, có mùi thơm đặc trưng của sữa. Bạn có thể thêm đường nhiều ít tùy vào sở thích của mình, đơn giản chỉ có vậy thôi.”
Trước khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Thẩm Lật chợt nhớ tới một chuyện.
“Mấy hôm nay ở đây có mưa. Chắc ngày mai mình sẽ lên núi xem có nấm không. Khoảng 8, 9 giờ sáng sẽ có buổi livestream. Đúng, đây là buổi livestream ngoài trời. Nhưng mình không có đủ thiết bị ở đây, có thể mình sẽ đến chỗ A Dương mượn thiết bị và một người quay.”
“Ha ha, nếu A Dương không bận, anh ấy có thể đích thân đến đây.”
“A Dương gần đây không livestream hay đăng video sao? Có lẽ anh ấy lại bắt đầu bận rộn rồi, mình cũng vài ngày rồi chưa gặp anh ấy.”
……
Sau khi kết thúc chương trình phát sóng trực tiếp, Thẩm Lật chụp ảnh mấy chiếc bánh donut mình vừa làm, đăng lên Weibo. Anh cũng không hiểu tâm tình mình ra sao, rõ ràng muốn làm cho Cố Dịch xem, cuối cùng lại không trực tiếp gửi cho hắn mà đăng trên Weibo. Tâm tư rẽ trái lượn phải như này khiến anh cũng không hiểu chính mình muốn gì.
Ngay khi Thẩm Lật đăng Weibo xong, anh nhìn thấy Cố Dịch gửi tới một tin nhắn. Tai Thẩm Lật đỏ bừng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Cố Dịch: Bánh donut đã làm xong rồi? Ý là không thể chờ đợi được nữa, muốn anh quay lại ngay hả?
Thẩm Lật trả lời: Không còn cách nào có thể đo được độ dày của da mặt anh nữa rồi, thật sự là đã vượt qua giới hạn của nhân loại.
Cố Dịch: Hầy, đàn ông, nói một đằng làm một nẻo.
Thẩm Lật: Công việc của anh đã xong chưa?
Cố Dịch: Chưa, có một cảnh anh thay đổi một chút. Biên kịch và đạo diễn đang đến phòng họp để cãi nhau.
Thẩm Lật: Anh là nguyên nhân sâu xa của mâu thuẫn mà sao giọng điệu nghe hả hê thế?
Cố Dịch: Hai người này cãi nhau cũng không có vấn đề gì nhiều, bởi vì biên kịch là cô Kim Như.
Thẩm Lật không biết nhiều về giới giải trí, nhưng anh đã thực sự nghe nói về cô Kim Như này.
Bà là biên tập viên vàng hàng đầu ở Trung Quốc. Kim Như vốn là một giáo viên trung học, nhưng sau đó đã từ chức để trở thành một bà nội trợ. Bà là bạn cùng lớp đại học với người chồng Hồ Nhạc Dương. Vâng, đạo diễn là chồng của biên kịch.
Họ kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai luôn rất tình cảm. Đạo diễn Hồ Nhạc Dương khi còn trẻ mãi không nổi tiếng. Kim Như không chê sự nghèo khó của ông, luôn ủng hộ chồng hết mình. Cho đến năm ba mươi tuổi, sau khi đạo diễn Hồ Nhạc Dương trở nên nổi tiếng, cô Kim Như nghỉ việc, trở thành một bà nội trợ ở nhà chăm sóc con cái toàn thời gian.
Cũng chính vào lúc này, Kim Như bắt đầu tiếp xúc với tiểu thuyết trên mạng. Có lẽ do tích lũy kiến thức hoặc tài năng bẩm sinh, Kim Như bắt đầu thử nghiệm viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên. Cuốn tiểu thuyết thứ hai <Hàn Xuân Ký> sau đó đã đột ngột leo lên đầu bảng xếp hạng.
Ba năm tiếp theo, bà xuất bản hai cuốn sách bán rất chạy. Một lần như vậy bà đã trở thành một trong những nhà văn “hot” nhất trên mạng lúc bấy giờ.
Sau đó, một cách tình cờ, bà chuyển sang làm biên tập và giành được giải thưởng cho tác phẩm đầu tay của mình.
Gần như kể từ năm bắt đầu viết tiểu thuyết, cuộc đời của cô Kim Như giống chiếc móc treo trên cao, đến bây giờ bà đã trở thành nhà biên kịch vàng trong làng giải trí.
Hai người kết hôn hơn hai mươi năm, tình cảm vẫn như xưa, đạo diễn Hồ Nhạc Dương trước kia trong nội tâm sợ vợ, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vợ chồng ông cãi nhau, dù có cãi thắng, e rằng về nhà ông vẫn bị phạt quỳ trên ván giặt quần áo.
Đây cũng là lý do khiến hai vợ chồng này không thích hợp tác cùng nhau, nguyên nhân sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ.
Thẩm Lật cười một tiếng, nhắn với Cố Dịch: Anh hòa giải một chút đi, đừng khiến hai vị ấy thêm ngột ngạt.
Cố Dịch: Quá ưu tú cũng là lỗi của anh à?
Thẩm Lật: [Trợn mắt]
Cố Dịch: [Hôn nhẹ]
Thẩm Lật không muốn đùa tiếp cùng hắn, luôn cảm thấy gần đây Cố Dịch có chút không đúng.
Thẩm Lật: Khi nào anh về?
Cố Dịch: Còn một tháng nữa, đừng nhớ anh nhiều quá.
Cố Dịch nhắn xong một lúc sau mới nhắn tiếp: Đạo diễn quay lại rồi, mang theo khuôn mặt cười cay đắng, xem ra tối về phải quỳ ván giặt rồi.
Thẩm Lật tắt WeChat, gọi điện cho A Dương.
“A Dương, anh gần đây có bận không?”
Giọng nói của A Dương ở đầu bên kia như đang buồn ngủ, “Khéo thế, tôi vừa xong việc, cậu không thấy bài đăng sản phẩm mới à? Tôi thật là đáng thương, một mình ở đây bận từ sáng đến tối. Ngược lại nhà thiết kế Thẩm sướng thật đấy, phất tay áo cái là nhẹ nhàng rời đi. Tôi ở đây bận rộn chỉ muốn phân thân, nào có thời gian nói chuyện yêu đương như ngài. Ầy, thói đời ý mà, thật là tàn khốc.”
Thẩm Lật rùng mình một cái: “Sao thế này, một cỗ oán khí đang xông thẳng vào mặt tôi.”
A Dương cười nhạt, “Không có gì, chỉ là có người quên mất thời gian ra mắt sản phẩm mới, không tiếc ngàn dặm đi gặp tình lang.”
Thẩm Lật cắn rứt lương tâm: “Làm sao anh biết?”
A Dương: “Hôm trước phát livestream, người mẫu đột nhiên xin nghỉ phép. Tôi không liên lạc được với người mẫu dự phòng nên lái xe đi tìm cậu. Kết quả gặp ông Trương dắt Tart đi dạo qua cửa. Ông cụ nói là cậu đi Tây Bắc chơi. Đừng tưởng là tôi không biết ai đang ở Tây Bắc.”
Thẩm Lật không nói nên lời, khẽ lẩm bẩm: “Có phải ông Trương dắt Tart đi qua cửa nhà mình tám lần một ngày không?”
A Dương: “Ông Trương nói là Tart rất ngoan, nó chỉ ngóng về nhà, rời nhà lâu sẽ cảm thấy không yên.”
Thẩm Lật đỡ trán, sợ là lúc anh gửi Tart cho nhà ông cụ Trương đã quên cầm theo cái gì đó cho nó, nếu không Tart sẽ không u oán như thế.
“Được rồi, là tôi không tốt, lần sau tôi sẽ chủ động cống hiến sức lao động cho anh, ok nhé.”
A Dương nói: “Tạm biệt, con trai đã gả đi như bát nước đổ ra, cuối cùng vẫn là con nhà người ta, cha già nào dám ép ở lại.”
Thẩm Lật bật cười “xì” một tiếng: “Nói chuyện chính đi, nếu anh không bận, ngày mai cho tôi mượn một thợ chụp ảnh.”
A Dương: “E là không được. Tôi vừa cho cả đội nghỉ mấy hôm, mọi người đều về nhà rồi. Cậu cần người làm gì?”
Thẩm Lật: “Cũng không có gì, mấy hôm nay trời mưa. Ngày mai tôi muốn lên núi hái một ít nấm, muốn nhân cơ hội phát livestream ngoài trời.”
A Dương: “Sao mấy ngày nay cậu chăm chỉ thế?”
Thẩm Lật lúng túng cười hai tiếng, xấu hổ không dám nói ra vì yêu xa, sợ rảnh rỗi lại nhớ người nào đó.
Thẩm Lật không nói, A Dương nhìn phản ứng của anh cũng đoán ra, trợn mắt nhìn trời: “Trong lòng con trai rốt cuộc đã không còn vị trí cho người cha già này nữa rồi, đúng không?”
Thẩm Lật: “Vốn là còn một chút, tôi định làm món cá lăng sóc chua ngọt cho anh, thế nhưng nghe anh nói vậy đột nhiên lại không muốn làm nữa.”
A Dương: “Con trai ngoan, cha yêu con, cha giúp con quay hình, con không thể bỏ rơi người cha già này.”
Thẩm Lật: “Được rồi, ngày mai tám giờ.”
A Dương: “Đã biết.”
Thẩm Lật: “Ngủ ngon, cha già.”
A Dương, “Giữa trưa rồi, là chính ngọ an ổn thôi con trai?”
Thẩm Lật cúp điện thoại, buổi trưa anh không nấu ăn, chỉ ăn mấy cái bánh donut mình vừa làm.
Ừm, ngon thì ngon nhưng nếu ăn nhiều thì hơi ngấy.
Rạng sáng hôm sau, A Dương đến gõ cửa nhà Thẩm Lật.
Thẩm Lật đang ở trong nhà vệ sinh, Tart nghe thấy tiếng bước chân từ xa, hào hứng chạy ra mở cửa.
Thẩm Lật đã lắp một nút ấn cỡ lòng bàn tay gần mặt đất ở cửa, dành riêng cho Tart.
Tart chạy tới, giơ móng vuốt lớn bấm vào nút, khóa cửa tự động mở ra.
A Dương vừa mở cửa đã thấy Tart đi vòng quanh vẫy đuôi. A Dương ngồi xốm xuống ôm lấy Tart xoa xoa, “Lật Tử đâu? Còn chưa dậy sao? Sao lại để mày mở cửa? May là mày cũng ngoan, không tự chạy ra ngoài. Đi, chúng ta đi tìm cậu ấy.”
A Dương bước qua cửa, thấy Thẩm Lật đang ngồi xổm trong phòng khách gói đồ gì đó, “Cậu chỉ cần đổi sang một cái khóa cửa mật mã là được, sau này tôi sẽ tự mở cửa, đỡ phải để Tart chạy ra bên ngoài. Nhỡ may bị người ta bắt cóc thì sao?”
Thẩm Lật nghe vậy gật đầu: “Được đó, tôi cũng thấy đổi sang khóa mật mã tiện hơn. Nhưng nếu tôi không muốn cho Tart ra ngoài thì nó cũng không ấn nút mở cái cửa kia được, hơn nữa, các ông các bà trong thôn đều biết Tart, ai nhìn thấy nó đi lạc nhất định sẽ dắt về cho tôi.”
A Dương: “Thôn của cậu dân phong thuần phác, đặc biệt, tôi thấy nhà nào cũng có ý chăm sóc nhà cậu. Nhưng nếu có người ở bên ngoài vào thì không chắc.”
Thẩm Lật nói: “Cũng không thể vơ đũa cả nắm, kỳ thật có mấy người từ nơi khác tới cũng tốt.”
“Ở phía đông thôn, hàng xóm của bà Triệu là người ngoại địa. Chồng làm thợ hồ, vợ ở nhà trông con nhỏ, chạy máy khâu. Hai vợ chồng chân chất, tốt bụng. Tháng trước, bà Triệu ở nhà đột nhiên ngất xỉu bên cầu, người vợ đi ngang qua thấy vậy đã nhảy xuống đưa bà cụ lên.”
“Thực ra trong thôn khá bài ngoại, nhưng những người thiện lương thực sự, mọi người không phải không nhìn thấy. Cái gì có thể chấp nhận được và cái gì không thể chấp nhận được, con mắt của quần chúng đều sáng như tuyết.”
A Dương, “Chỉ cần con mắt của cậu sáng là được.”
Thẩm Lật chớp mắt, “Còn rất sáng đấy chứ?”
A Dương nhìn anh, “Đi thôi.”
Tháng tư đang dần chuyển mình sang tháng năm. Khí trời dễ chịu. Buổi sáng trời không nắng to, cả hai chậm rãi bước đi. Gió xuân lướt qua mang theo mùi thơm hoa cỏ và không khí trong lành. Không khí ở thành phố hoàn toàn không sánh được với nơi đây, cảm giác như chỉ cần hít một hơi, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra.
Cỏ trên mặt đất xanh tươi mềm mại, hai người đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh. Bởi vì đi đường nhỏ nên có thể nhìn thấy một mảnh rừng đào, hoa còn chưa nở hết. Sau mảnh rừng đào là hai cây dâu đã ra quả.
Hai người đi bộ một đoạn thì cách rừng đào chưa đến một trăm mét, A Dương nói: “Phong cảnh ở đây khá tốt. Bây giờ có muốn bắt đầu livestream không? Tín hiệu ở đây tốt không?”
Thẩm Lật: “Tốt. Trên đỉnh núi có một tháp tín hiệu.”
Hai người bắt đầu buổi livestream, số lượng người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên đến con số 80.000, Thẩm Lật sửng sốt: “Xin chào mọi người, không ngờ khi lên sóng lại gặp nhiều bạn như vậy. Hôm qua mình có nói hôm nay sẽ livestream ngoài trời. Có điều mình sẽ không dạy mọi người cách sinh tồn ở nơi hoang dã. Mình chỉ lên núi hái nấm và dâu tằm. Mấy hôm trước trời vừa mưa. Mọi người có thể thấy bùn và cỏ dưới chân mình. Đây chính là màu xanh tươi sau cơn mưa.”
“Hôm nay mình đã thành công mời A Dương, người mà các bạn nhớ mãi không quên. A Dương đã hạ mình làm thợ chụp ảnh cho mình.”
A Dương chuyển lại ống kính về phía mình, chào hỏi: “Xin chào mọi người. Tôi là Ayang. Tôi vốn là người cha già của Lật Tử. Bây giờ tôi tạm thời chuyển sang làm thợ chụp ảnh của Lật Tử, vì một món cá sóc chua ngọt tôi đã quyết định bán mình.”
Màn đạn dày đặc một mảnh tiếng cười, dòng chữ ha ha ha ha ha quét đầy màn hình. Nhiều người hâm mộ vui vẻ không nhịn được đập quà tặng.
A Dương gật đầu bày tỏ lòng biết ơn: “Các fan đập phá quà xin hãy chú ý, dù sao đây cũng không phải là tài khoản của tôi, nên đừng tiêu nhiều tiền như vậy.”
Màn đạn gần như đứng hình, toàn bộ màn ảnh tràn đầy hahahaha, thậm chí còn không nhìn rõ ID.
Thẩm Lật dở khóc dở cười, “Tôi còn đang ở bên cạnh đây, muốn cá sóc chua ngọt gấp ba lần muối?”
A Dương giật giật khóe miệng, nhìn camera, “Mọi người nhìn thấy chưa, sau này muốn có con nhất định đừng sinh con trai, không hiếu thuận gì cả, con gái mới là tri kỷ.”
Hai người đấu khẩu một hồi, cười cười nói nói đi vào trong rừng đào.
“Rừng hoa đào này tuy rằng không lớn, nhưng khá lâu đời. Nhìn thân cây này lớn bằng một người ôm. Chốc lát lại có một trận cánh hoa rào rơi xuống. A Dương, anh có thể quay toàn cảnh để mọi người xem một chút.”
Ống kính lia từ trên xuống dưới cho thấy màu xanh da trời, màu phấn hồng và xanh lục, giống như một bức tranh dưới ánh mặt trời. Bầu trời xanh thẳm, có vài đám mây mỏng manh như đang nối liền với những đám mây hồng tạo ra từ rặng hoa đào, đi xuống chút nữa là thảm cỏ xanh tươi.
Màn đạn im ắng một lúc, sau đó quà tặng cùng bình luận bay ngập tràn màn đạn.
Thẩm Lật: “Mọi người khi có thời gian đều nên đến những nơi có nhiều thực vật. Không chỉ có thể hít thở không khí trong lành mà còn là một cách giải tỏa áp lực.”
<Không phải Bội Kỳ mà là Bội Kỳ(1)>: Uuuuuuuu! Lật Tử sống ở xứ sở thần tiên nào vậy!!!! Thật là một khung cảnh đẹp! Thật đáng ghen tị!
(1) Tên tài khoản của bạn fan này mình đã từng chú thích ở chương 8, mọi người có thể xem lại nhé. Bạn Bội Bội này chắc là fan cứng đó.
: Woa woa woa ~ Đây chẳng lẽ chính là chốn đào nguyên? Mình vừa muốn sống ở nơi như này, vừa không nỡ rời cuộc sống thành thị!
: Ah ah ah ah! Tại sao cũng là nông thôn mà quê tôi không có mấy nơi đẹp như vậy!
A Dương nhìn thấy dòng chữ trên đàn mạc, nói “Không, quê hương của bạn nhất định cũng rất đẹp. Nhất định có một nơi còn đẹp hơn thế này ẩn sâu trong ký ức của bạn.”
<Chương Du Tiểu Hoàn Tử>: A, A Dương bày tỏ!!!
<Mặc Nhiễm>: Woa woa woa, làm sao bây giờ, tại sao đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ có cảm giác rất giống CP!
<Âu Ni Tương Tương Cá Đầu>: Chú ý! Chú ý! Phía trước có hủ nữ! Người không phận sự xin mời tránh ra!
<Hoàn Nam>: Phụt ha ha ha ha, tại sao khắp nơi đều có hủ nữ! Mặc dù tui cũng cảm thấy rất xứng đấy chứ ~
<Thảo Tử>: Im đi! Mấy người đang nói cái gì! Lật Tử là của tôi! Không ai có thể cướp được! Kể cả A Dương! Tôi cũng… cần cân nhắc đã…
<Vợ Lật Tử>: Hì hì, cô nương, cô đang nói cái gì vậy? Lật Tử là của ai?
…
Thẩm Lật thấy chủ đề đang phát triển theo chiều hướng kỳ quái, vội vàng chuyển đề tài, “Phía sau rừng đào này có hai cây dâu. Giờ chắc đã chín rồi. Chúng ta đi xem nào.”
Thật sự có hai cây dâu sau rừng đào, nói hai cây dâu chính là hai cây, nhất định không nhiều thêm một cây.
Hai cây dâu này đã có từ bao đời nay, cao lớn xum xuê. Hai cây tuy xa nhau nhưng cành lá lại nối liền một cụm.
Quả trên cây đã chín rất nhiều, một số ít màu tím, hầu hết đều có màu đỏ, cũng có nhiều quả vẫn xanh.
Thẩm Lật và A Dương thay phiên nhau cầm điện thoại quay. Lúc này, A Dương đang đi phía trước, Thẩm Lật cầm điện thoại.
Đầu tiên Thẩm Lật quay toàn cảnh hai cây dâu, sau đó quay đặc tả cận cảnh, tập trung vào mấy quả dâu đỏ đỏ tím tím.
Anh hái một quả màu tím trên cây đưa cho A Dương. A Dương sợ dính màu ra tay nên trực tiếp ăn luôn.
“Ui” Mặt A Dương nhăn nhó.
Thẩm Lật cười xấu xa: “Có chua không?”
Đầu lưỡi A Dương còn có chút tê: “Cậu thử xem.”
“Thử thì thử.”
Thẩm Lật đi vòng quanh cây hai lần, chọn được một quả dâu tằm màu tím trông chín mọng. Đầu tiên anh liếm nhẹ, sau đó cảm thấy mùi vị vừa miệng mới cắn một miếng.
A Dương thấy đôi mắt lông mày Thẩm Lật cau lại, không khỏi bật cười, “Ha ha ha, Lật Tử, chỉ có thể nói vận may của cậu thật tệ.”
Thẩm Lật giật giật khóe miệng, không tin: “Vậy anh thử đi.”
A Dương nhướn mày, hái hai quả dâu tằm đỏ trên cây, một quả đưa cho Thẩm Lật, một quả cho chính mình.
Thẩm Lật thấy A Dương há mồm nuốt vào không chút thay đổi sắc mặt, nghi ngờ A Dương đang nói dối mình, vì vậy cẩn thận cắn một miếng nhỏ: “Ngọt?”
Thẩm Lật lật xem dâu tằm trong tay, thế này cũng được sao, đây rõ ràng là một quả màu đỏ mà?
Hết chương 27