Không gì bằng tiểu biệt thắng tân hôn, thời điểm nhu tình mật ý.
Cố Dịch mang theo không khí hường phấn ngập tràn bong bóng màu hồng quanh mình, bám đuôi Thẩm Lật từ trên tầng xuống phòng bếp, từ phòng khách lên phòng ngủ. Thẩm Lật đi đâu, Cố Dịch bám theo tới đó. Thẩm Lật không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, nhấc chân đá văng người nào đó ra khỏi phòng vệ sinh, đóng “rầm” cửa lại.
Anh chỉ muốn yên ổn đi vệ sinh.
Bong bóng hường phấn của Cố Dịch vỡ lộp bộp sau tiếng sập cửa. Khuôn mặt hắn u ám như ngày mưa, loáng thoáng còn kèm theo chớp giật sấm rền.
Thẩm Lật từ bên trong đi ra thấy Cố Dịch đang ngồi xổm trước cửa phòng vệ sinh. Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mặt không biểu cảm, không nói một lời, không mở miêng, giả vờ như không thấy hắn, không thấy sắc mặt đang viết đầy chữ “Mau đến dỗ anh đi.”
Thẩm Lật gần như không nhịn nổi cười. Anh không muốn làm theo ý Cố Dịch. Anh muốn xem thử phản ứng của Cố Dịch sẽ như thế nào nếu anh phớt lờ hắn.
Thẩm Lật cố nín cười, mắt nhìn thẳng, rời khỏi Cố Dịch, hướng về phía phòng khách.
Thân thể Cố Dịch cứng đờ trong chốc lát, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Lật một hồi, lẳng lặng tiếp tục đi theo.
Thẩm Lật vẫn không thoát khỏi cái đuôi lớn phía sau. Chỉ khác là cái đuôi từng không an phận quấy rối anh không ngừng, nắm tay, ôm eo, hôn vào cổ, nghịch tóc anh lúc trước giờ chuyển sang đứng cách anh một khoảng nhất định, kiên trì dùng ánh mắt “đâm” anh. Nếu ánh mắt thực sự giống như ngón tay có xúc giác, Thẩm Lật nghĩ khéo lưng mình đã bị đâm thủng.
Anh giả vờ hoàn toàn không quan tâm đến Cố Dịch. Sau không biết bao nhiêu lần đứng dậy cùng Cố Dịch đụng nhau, Thẩm Lật đỡ trán nói: “Phiền chết mất, khi nào anh quay lại đoàn phim?”
Rắc rối ngọt ngào chết tiệt này.
Được lắm, bây giờ thì ghét hắn rồi, Cố Dịch vô cùng khó chịu, sừng sộ lên, cười lạnh nói: “Hừ, đi đây”, nói xong hắn mang giày đi ra ngoài. Hắn sải bước ra khỏi cửa, đi chưa được hai mét thì giảm tốc độ, liên tục quay đầu lại nhìn trộm, nhưng không có bóng ai ở phía sau.
Còn không đuổi theo hắn! Vẫn không đuổi theo hắn! Bọn họ mới ở cùng nhau được mấy ngày? Thẩm Lật đã thay đổi rồi, quả nhiên đồ bắt tới tay sẽ không còn thấy quý báu nữa! Cố Dịch nhấc chân đá văng một hòn đá nhỏ, ngay lập tức nghe được tiếng kêu “Ai ui.”
Cố Dịch chợt tỉnh táo lại, nhìn sang bên cạnh thấy gương mặt già nua của ông Trương. Một tay ông cụ đang che mông, miệng hô hoán: “Là thằng nhóc thối nào dám đánh vào mông ông! Ai ui, đừng để ông bắt được mày, nếu không ông đánh cho cái mông mày nở hoa luôn!”
Sắc mặt Cố Dịch cứng đờ, hắn lặng lẽ tránh sang một bên, cố gắng tránh khỏi tầm mắt của ông Trương.
Mắt thấy còn một bước nữa là có thể trốn sau thân cây, giọng nói nhiệt tình của ông Trương đột nhiên truyền tới.
“Ồ! Thằng nhóc, lại là cậu!”
Cố Dịch phát huy kỹ năng diễn xuất xuất sắc, nở một nụ cười không hề xấu hổ, khuôn mặt thể hiện sự vui mừng cất tiếng gọi: “Ông Trương”. Âm điệu hơi lên cao, thể hiện cảm xúc nội tâm của nhân vật vừa vui vừa ngạc nhiên lúc này, “Lại gặp mặt rồi!, Ông lại đi tản bộ nu… tản cháu…”
Cố Dịch cắn đầu lưỡi, thôi, đừng nói gì nữa, hắn đang nói cái quỷ gì đây, đi ra ngoài tản cháu là cái gì?
Cố Dịch đang nghĩ cách giảng hòa, chợt nghe tiếng “gâu gâu” truyền đến từ phía sau. Quay đầu lại, hắn thấy Tart đang thè lưỡi đuổi theo. Cố Dịch theo bản năng muốn lùi về phía sau hai bước, nhưng dù hắn cố nhấc chân vẫn không di chuyển được. Hắn liếc sang thấy tầm mắt của hai ông cháu kia cũng đang đặt trên người Tart, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ông Trương ngoắc ngoắc tay với Tart. Tart chạy được nửa đường thì xoay người nhào về phía ông Trương.
Ông Trương ôm lấy Tart xoa xoa, cầm tay cháu gái nhỏ nhẹ sờ lông Tart. Cô bé Loli tầm bốn, năm tuổi trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe trong veo như thiên sứ nhỏ. Con bé chạm vào lông Tart, vui vẻ cười khúc khích không ngừng.
Ông Trương bảo cháu gái chơi với Tart, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Cố Dịch, “Cậu vừa nói cái gì?”
Khóe miệng Cố Dịch run run, hắn nói: “Chỉ nói cháu gái của ông thật xinh xắn.”
Ông Trương tự hào nói: “Đương nhiên, không nhìn nó giống ai à.”
Cố Dịch thầm nghĩ ngược lại không giống ông. Nhưng hắn ngậm chặt miệng, không nói ra.
Ông Trương thấy Cố Dịch không lên tiếng, “Cậu không thấy cái này sao? Cái mũi, đôi mắt, lông mày này không phải cùng một khuôn đúc với ông à?”
Cố Dịch: “…”
Cố Dịch: “Vâng, ông nói đều có lý.” Ông nói cái gì cũng đúng, miễn ông vui là được rồi.
Ông Trương nhận được sự tán đồng, lúc này mới nhớ tới điều chính mình muốn hỏi: “Cậu có thấy thằng nhóc con nào dùng đá đập vào mông ông không? Ông phải tóm nó đi gặp mẹ nó.”
Cố Dịch cười vừa chân thành vừa quan tâm: “Cháu vừa đi đến đây nên không thấy. Ông có ổn không?”
Ông Trương xua tay, “Không sao đâu, ầy, bây giờ mấy đứa nhóc này đầu gấu lắm, điên thật rồi. Cả ngày chạy loăng quăng bắn súng nhựa với súng cao su. Tháng giêng năm ngoái còn cầm súng nhựa bắn vỡ bóng đèn tròn các nhà, bóng đèn tròn trong cả thôn đều vỡ hết. Cậu nói có tức hay không.”
Cố Dịch gật đầu: “Nên như vậy.”
Ông Trương, “Bọn nhóc này là thích ăn đòn đây mà. Cậu không cần nói, ông đều biết là thằng nhóc thối nào rồi. Cả thôn chỉ có mấy đứa chơi súng cao su như vậy. Lát ông đi gặp cha mẹ bọn nó. Mấy đứa đầu gấu này phải cho ăn đòn, không thể để thành thói quen được.”
Cố Dịch nở nụ cười, miễn cưỡng gật đầu: “Nên như vậy.”
Ông Trương nói xong nắm lấy tay Lolita nhỏ, cười nói: “Đương nhiên, đối xử tốt với đứa nhỏ ngoan của nhà ông là được rồi.”
Cố Dịch tiếp tục gật đầu: “Nên như vậy.”
Ông Trương nghe vậy lại liếc nhìn Cố Dịch, ánh mắt thương hại: Sao thằng nhóc này vẫn kém thông minh như vậy.
Ông Trương nhớ tới người thanh niên này thường xuyên đi tìm Thẩm Lật, lôi kéo Cố Dịch nói chuyện: “Lần này tìm được Lật Lật chưa?”
Cố Dịch gật đầu.
Ông Trương đắc ý nói: “Ông đã bảo là gọi điện trước cho thằng bé là có ích mà. Cậu ý, không gọi điện trước, cứ thế đến thẳng trước cửa ngồi xổm đợi làm trễ biết bao việc. Ai mà biết được.”
Khóe miệng Cố Dịch co rúm: “Ông nói đều đúng.”
Ông Trương hỏi: “Cậu giờ về nhà à?”
Cố Dịch: “Cháu ra ngoài đi bộ loanh quanh một chút.”
Hai người nói tiếp mấy câu, đột nhiên nghe thấy âm thanh bi bô của bé con: “Ông ơi, ông xem này, xem vui này!”
Ông Trương cười đáp: “Được rồi, đi thôi, ông nội dẫn con đi xem trò vui.”
Cố Dịch tưởng mình đã được giải thoát, cũng không định đợi Thẩm Lật đuổi theo, bây giờ thà quay về liều mạng còn hơn hàn huyên tiếp với ông cụ này.
Nhưng ai ngờ ông Trương lại gọi hắn lại, “Thằng nhóc, ông lớn tuổi rồi không bế được con bé. Cậu đang rảnh thì bế giúp ông một lát, ông dẫn cậu đi xem trò vui.”
Cố Dịch kiên trì, “Cháu không biết bế trẻ con.” Cháu cũng không muốn xem náo nhiệt…
Ông Trương cười: “Không sao đâu, ông dạy cậu.”
Bé con ngoan ngoãn duỗi cánh tay nhỏ bé về phía Cố Dịch: “Chú bế.”
Cố Dịch bị đôi mắt trong veo xinh đẹp kia nhìn chằm chằm, không nói được lời từ chối, lúng túng duỗi hai tay ra. Dưới sự hướng dẫn của ông Trương, Cố Dịch bế bé con nhỏ nhắn mềm mại. Hai cánh tay ngắn cũn vòng quanh cổ hắn, thoang thoảng mùi sữa, xinh xắn như một chú thỏ trắng nhỏ.
Cố Dịch cẩn thận ôm bé gái vào lòng. Ông Trương dẫn Cố Dịch đi về phía trước vừa đi vừa giải thích: “Ông nghe bà nhà nói nhà Xuân Thân ở đầu thôn đang loạn hết cả lên. Ông muốn chạy nhanh qua xem có giúp được gì không. Bà nhà đang đi chợ mua đồ ăn nên ông phải dẫn con bé theo. May mà vừa lúc gặp cậu. Dáng người cậu to cao, nếu có xảy ra việc gì, bọn họ nhìn thấy cậu cũng không dám làm xằng làm bậy. Đúng là cùng một ruột.”
Cố Dịch không nói tiếng nào, đi theo ông Trương đến đầu thôn, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc, chửi bới và thuyết phục. Nhiều người đứng vây xung quanh ngôi nhà, tất cả đều là các bậc trưởng bối trên bốn mươi, năm mươi tuổi. Thời điểm này không có thanh niên nào ở đây, Cố Dịch thở phào nhẹ nhõm, chắc không ai nhận ra hắn đâu.
Hắn bế bé con cao lên một chút, che khuất nửa khuôn mặt, chen vào trong đám đông cùng ông Trương.
Phía trước là một ngôi nhà gỗ, kiểu thường thấy của một ngôi nhà mặt tiền hai chái, sân rộng nhưng trống trải, không đến nỗi như trống không. Nhà cũ kỹ, tường bong vôi, lộ ra gạch hồng. Nhìn qua cũng biết, gia đình này điều kiện không tốt.
Trong sân, một người phụ nữ đang vừa khóc vừa ôm một cậu bé tầm bảy, tám tuổi. Nghe cuộc trò chuyện của dân làng thì đứa bé là con người phụ nữ, được bảy tuổi. Người phụ nữ cũng còn khá trẻ nhưng tóc đã bạc, những thăng trầm của cuộc đời hiện lên trên gương mặt. Cuộc sống đã ép người phụ nữ trẻ tuổi này già đi quá nhanh.
Cô uất ức rơi nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng, ôm chặt con trai vào lòng, đem mặt đứa con vùi vào ngực mình, hai tay ôm chặt lấy tai con trai, dáng vẻ đang bảo vệ.
Cách người phụ nữ này không xa, một bà cụ lớn tuổi cũng đang lau nước mắt. Bà ta gầy gò, mặc bộ quần áo không mới nhưng sạch sẽ, tóc nhuộm đen, nếu không nhìn những nếp nhăn trên da thì trông bóng lưng của bà ta còn có cảm giác trẻ tuổi hơn người phụ nữ đang ôm con khóc.
Nhưng bà cụ tóc đen này lại là mẹ ruột của người phụ nữ tóc hoa râm.
Gia đình này chính là gia đình Xuân Thân mà ông Trương đã nói.
Xuân Thân là tên con trai cả của gia đình này, là con trai của bà cụ nhuộm tóc đen, người phụ nữ tóc bạc là em gái của Xuân Thân, Xuân Quy. Nhà họ còn có một người con trai là Xuân Sinh, chính là người đứng trước mặt Xuân Quy lúc này, đứng bên cạnh là cô vợ mang vẻ mặt thờ ơ, kinh tởm của gã – Anh Quế.
“Chị hai, chị nói chúng tôi làm sao bây giờ, nhà chị không chăm sóc cho chị sao? Chúng tôi không muốn giúp chị sao? Chúng tôi hầu hạ chị và Tuấn Trạch đồ ăn ngon. Nhưng lão chồng quỷ quái của chị lại mang phiền phức đến cho cả nhà. Chị xem cả nhà chúng tôi không phải sống à? Cháu trai của chị không phải đi học à? Chị muốn kéo cả nhà chết chung đúng không?”
Xuân Quy không nói gì, chỉ tiếp tục khóc.
Anh Quế không tha nói: “Chị hai, chúng tôi không phải muốn ép buộc chị đâu. Chị nói xem con gái đã gả đi, lại chưa ly hôn, làm gì có đạo lý cả ngày ở nhà mẹ đẻ ăn uống? Lúc chị hưởng phúc nào có chia cho ai, giờ gặp bất hạnh lại muốn mang về cho cả nhà cùng chịu.”
Hàng xóm xung quanh giúp khuyên mẹ Xuân Thân, “Mẹ Xuân Thân, con gái bà cũng là người đáng thương, đứa trẻ cũng còn nhỏ, sao có thể không cho họ ở nhờ mà đuổi ra ngoài bơ vơ như vậy.”
Không đợi mẹ Xuân Thân lên tiếng, Anh Quế đã lườm một cái, “Này, thím Giang, người đứng nói nói chuyện thì không đau eo. Đây không phải chuyện nhà thím.”
Thím Giang bị đâm cho hai câu, nóng nảy muốn bỏ về, lại bị người xung quanh ngăn lại, “Cô ấy là người như thế nào, thím còn lạ gì, đừng chấp cô ấy.”
Xung quanh ồn ào, đám đông vẫn không có dấu hiệu giải tán, Xuân Quy vẫn đang ngồi khóc trên mặt đất không nói nên lời.
Giọng điệu của Anh Quế càng ngày càng quá đáng: “Chị hai, sao chị lại khóc? Chị làm như chúng tôi bắt nạt chị vậy. Chị gây chuyện thì chỉ biết khóc, khóc có thể giải quyết được vấn đề, trả lại được tiền sao!”
Cố Dịch nghe những người xung quanh mồm năm miệng mười, đại khái cũng hiểu câu chuyện.
Điều kiện gia đình Xuân Thân không tốt, lại trọng nam khinh nữ. Hồ Kiến Khải, chồng của Xuân Quy, từng ngồi tù hai năm. Các thôn xung quanh không ai dám gả con gái cho gã. Nhưng gia đình Xuân Quy coi trọng số tiền sính lễ nhà họ Hồ, đồng ý gả Xuân Quy cho gã.
Sau khi kết hôn, Hồ Kiến Khải là lãng tử quay đầu, cuộc sống mỗi ngày của Xuân Quy cũng không phải khổ sở. Nhưng năm ngoái gã đứng ra bảo lãnh cho người ta vay tiền. Người vay ôm tiền bỏ trốn, gã phải trả hết số nợ còn lại. Gia đình gã vốn khá giả, nhưng hai năm nay gã làm ăn thua lỗ, thật sự không bỏ ra nổi năm mươi vạn tệ, bị chủ nợ đánh gãy một cánh tay, đồ đạc trong nhà cũng bị đập phá.
Xuân Quy cãi nhau với gã, muốn ly hôn nhưng Hồ Kiến Khải không đồng ý. Xuân Quy tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhưng ai ngờ lúc Xuân Quy không có nhà, Hồ Kiến Khải lén bỏ trốn. Chủ nợ không tìm được Hồ Kiến Khải, quay sang hỏi thăm nhà Xuân Quy, đến tận cửa làm loạn đòi nợ.
Xuân Quy làm gì có tiền, cô van xin đủ đường chủ nợ cho hoãn lại mấy ngày để đi tìm Hồ Kiến Khải trả nợ. Chủ nợ thấy nhà này cô nhi quả phụ, lần đầu cũng không làm khó dễ.
Xuân Quy hoảng sợ, làm cách nào cũng không tìm được Hồ Kiến Khải, muốn ly hôn cũng không ly hôn được. Lần thứ hai chủ nợ đến đòi tiền đã đập phá hết bàn ghế.
Xuân Thân đang làm việc ở tỉnh khác, biết tình hình trong nhà, không nói gì chỉ gửi mười vạn tệ về, nói là cho em gái. Nếu tiếp tục xảy ra chuyện, trong nhà tự xem xét lo liệu. Hắn đi làm công ở bên ngoài, điều kiện cũng không tốt, có thể bỏ ra từng đấy tiền cũng không dễ. Số tiền này hơn nửa đã vào túi vợ chồng Xuân Sinh, hai vợ chồng gã cam đoan sẽ không quấy rầy nhà Xuân Thân nữa.
Từ khi Xuân Quy ôm con trở về, Anh Quế và Xuân Sinh đã không vừa mắt. Vợ chồng nhà này chế giễu, châm chọc hai mẹ con mỗi ngày nhưng cũng không dám đuổi người ra ngoài. Lần này, chủ nợ đến đập nát một cái bàn, buông lời đe dọa, Xuân Sinh ngăn cản bọn họ phá đồ đạc còn bị đấm sưng mắt. Anh Quế và Xuân Sinh sợ hãi, không dám để Xuân Quy ở lại. Mẹ Xuân Sinh vốn thiên vị con trai, cũng không giữ con gái ở tiếp.
Xuân Quy nhát gan, không có chính kiến, không có chồng cùng nhà mẹ đẻ có thể dựa dẫm, phải tự mang con đi trốn nợ, vừa sợ vừa hoảng.
Anh Quế rất khó chịu khi thấy Xuân Quy chỉ khóc mà không lên tiếng, nóng nảy chửi rủa: “Khóc có ích lợi gì! Chị nói xem chị định làm thế nào. Dù sao nhà chúng tôi cũng không có năm mươi vạn tệ để trả nợ, cũng không có cách nào để giữ chị lại.”
Xuân Quy lau nước mắt, hai mắt hoảng hốt bất lực, liếc nhìn xung quanh cũng không có ai muốn giúp. Cô tuyệt vọng đến mức cái gì cũng dám thử, vội nói: “Tôi, tôi đi tìm người nhà họ Thẩm! Đúng, tôi đi tìm nhà họ Thẩm!”
“Hoang đường! Hoang đường!”
“Thật là vô liêm sỉ!”
“Không biết xấu hổ, đừng có mơ!”
Xuân Quy vừa nói xong, trong đám đông truyền đến tiếng mắng chửi, những người lên tiếng đều là trưởng bối trong thôn. Xuân Quy bị phản ứng của họ làm cho sợ hãi, ôm chặt lấy đứa nhỏ, khiếp sợ nói: “Nhà họ Thẩm là người tốt, nhất định sẽ giúp tôi…”
Một cụ ông trong thôn tóc bạc phơ nghe lời này thì tức đến đỏ mặt, gõ gậy xuống mặt đất, tay run run chỉ về phía Xuân Quy: “Cô là cái thá gì? Vốn thấy hoàn cảnh nhà cô đáng thương, mọi người đều muốn giúp đỡ, cô sao có thể nói đi tìm nhà họ Thẩm! Thật không biết xấu hổ!”
Một ông lão khác cũng khịt mũi: “Nhà họ Thẩm chỉ còn lại một đứa trẻ, cũng không có việc làm. Cô nhờ nó bỏ ra năm mươi vạn tệ giúp cô! Cô thật không biết xấu hổ, lời này mà cũng nói ra được!”
Ông Trương vừa tức vừa chạy ra mắng: “Sao không bán nhà đi mà trả nợ hả? Chồng có nhà riêng, bố mẹ chồng cũng có nhà, thiếu gì chỗ để ở. Cô có thể trả nợ mà không trả, còn muốn nhờ Lật Lật giúp cô. Làm gì có lý lẽ đó!”
Xuân Quy bị mắng đến phát run, rơi lệ lắc đầu: ” Không bán được, nhà cũng không bán được, Hồ Kiến Khải trở về sẽ giết tôi.”
Dân làng nghe xong, một vài người lạnh lùng khịt mũi, một vài người chửi bới, không thèm xem nữa, đám đông dần dần giải tán.
Cố Dịch bối rối rời đi, khuôn mặt ông Trương đỏ phừng phừng vì tức giận, chưa đi được xa, Cố Dịch tò mò hỏi: “Ông ơi, chuyện vừa rồi tại sao lại liên quan đến Thẩm Lật?”
Ông Trương thấy Cố Dịch thân với Thẩm Lật, coi hắn như đứa nhóc trong thôn, kể: “Chuyện này bắt đầu từ nguồn gốc nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn, tổ tiên làm quan, chức vị cao nhất từng làm tới là Đại học sĩ. Dòng họ này thật sự là hào môn quý tộc, đời đời thư hương thế gia. Cụ của Thẩm Lật là bậc thầy nổi tiếng về hội họa truyền thống của Trung Quốc, sách sử của cháu ông cũng có nhắc tên, thật đáng kính trọng.”
“Người của toàn bộ thôn chúng ta, đếm không hết, đều là con cháu của người hầu nhà họ Thẩm. Về sau, nhà họ Thẩm thoát khỏi chiến tranh, mang theo một gia tộc lớn đến đây định cư. Tổ tiên của chúng ta theo gia chủ đến đây sống, cái thôn này dần dần hình thành. Nhà họ Thẩm là gia chủ, chúng ta là người hầu, được gia chủ che chở.”
“Sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, mối quan hệ chủ tớ không còn tồn tại. Gia chủ vẫn chăm sóc chúng ta. Nạn đói những năm sáu mươi, bảy mươi chết biết bao nhiêu người, trong thôn lại vẫn sống sờ sờ không ai chết đói. Hồi đó Thẩm gia là gia tộc lớn, nhà có vô số tranh chữ trân bảo. Năm đó vì người trong thôn mà bán sạch sẽ, từng hòm từng hòm bán ra bên ngoài. Đáng tiếc cho đồ cổ với trân bảo lúc đó còn không đáng giá bằng một bao gạo.”
“…” Cố Dịch nhớ tới trong nhà Thẩm Lật có phòng để đồ cổ, từng phòng từng phòng, phòng khách, nhà bếp, khắp nơi đều là đồ cổ, đồ cổ này chẳng lẽ đều là giả hay sao?
“Nhờ kinh tế phát triển, mấy năm qua cuộc sống ngày càng khá hơn. Mấy năm trước nhà ai không vượt qua nổi cũng không cần nói, ông Thẩm sẽ nhân lúc trời tối, lặng lẽ đặt một bao tiền trước cửa nhà kia. Cuộc sống cứ vậy tiếp tục. Trong thôn không có nhà nào không nhận qua ân huệ của nhà họ Thẩm.”
“Con người phải có lương tâm, thằng nhóc, cậu nói có đúng không?” Ông Trương thở dài hỏi.
Cố Dịch gật đầu.
Ông Trương nói: “Nhà họ Thẩm còn độc đinh Thẩm Lật. Cho dù chúng ta già cả xương cốt ọp ẹp cũng không thể để người ta ức hiếp nó. Lòng tham là không đáy, nhận giúp đỡ còn được voi đòi tiên, Xuân Quy thật chẳng ra gì, cô ta thật không có lương tâm.”
Cố Dịch: “Nếu Xuân Quy có bố mẹ chồng, tại sao những người đòi nợ lại không tìm đến họ?”
Ông Trương khịt mũi, “Đều chạy trốn hết rồi! Xuân Quy là đứa ngốc. Có nhà không bán lại đợi người khác trả tiền cho, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Thằng nhóc, cậu trở về để ý một chút, nếu người phụ nữ này đi tìm Lật Lật thì cản lại. Đứa nhỏ Lật Lật là người dễ mềm lòng, đừng để nó móc của cải ra giúp bạch nhãn lang(1).”
(1) “Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. (nguồn baomoi.com)
Hết chương 30