“Chuẩn bị 125g bơ, 35g đường, 1g muối, 10g nước, 125g bột mì ít gluten (weak flour), 25g bột bắp, 15g sữa bột…” Thẩm Lật lục lọi trong ngăn tủ lạnh để tìm đồ, Cố Dịch đứng bên cạnh cầm điện thoại đọc danh sách.
Thẩm Lật đã chuẩn bị đủ đồ, anh giục Cố Dịch để điện thoại di động xuống đi rửa tay.
Cố Dịch quay lại nhìn nguyên liệu Thẩm Lật chuẩn bị, cúi đầu nhìn di động so sánh một lượt, cuối cùng hắn mới nhớ ra một chuyện “Cậu không có cân sao?”
“Không có”. Thẩm Lật dứt khoát nói.
“Vậy làm thế nào cậu chuẩn bị được 125g, 35g, 1g… này?” Cố Dịch hỏi.
Thẩm Lật nghe vậy mỉm cười “Không lo, tất cả dựa vào cảm giác.”
Cố Dịch hoài nghi liếc mắt nhìn anh, “Đều là… dùng cảm tính? Cậu có chắc là ăn được không?”
Thẩm Lật gật đầu: “Đúng vậy, nếu không, cậu nghĩ canh gà nấm trước đó làm như thế nào? Sao vậy, cậu nghi ngờ năng lực của food blogger nổi tiếng à?”
Cố Dịch trừng mắt nhìn “nổi tiếng?” Nổi tiếng mà số người theo dõi còn chưa bằng số lẻ của hắn.
Thẩm Lật cạn lời rồi, Cố Dịch là nhân vật hot trên weibo có hơn 100 triệu người theo dõi, nếu nói số người theo dõi của Cố Dịch gấp một ngàn lần của anh cũng không ngoa.
Thẩm Lật nheo mắt, nguy hiểm trừng Cố Dịch.
Cố Dịch có cảm giác không ổn, hắn là hổ lạc Bình Dương, thậm chí khẩu phần ăn còn bị người này nắm trong tay, hắn không thể đả kích lòng tự trọng của chủ nhân. Vì vậy, Cố Dịch để điện thoại di động xuống, lặng lẽ đi rửa tay.
Thẩm Lật lấy một khối bơ ra tính toán trọng lượng. Anh lấy một cái nồi thủy tinh, đổ nước nóng vào trong, đặt khối bơ vào một cái bát sắt, đem ngâm trong nước nóng.
Thấy mặt Cố Dịch đầy vẻ tò mò, anh không nhịn được giải thích “Đây là đun cách thủy để bơ chảy ra.”
Trên mặt Cố Dịch xẹt qua dáng vẻ đã hiểu ra, nhưng hắn lại mạnh miệng nói: “Tôi chỉ nhìn xem cậu có làm sai hay không thôi.”
“Ồ, vậy cậu thấy thế nào?” Thẩm Lật hỏi.
“Tạm được.”
Thẩm Lật bất lực lắc đầu, không muốn nói hắn trẻ con.
Thẩm Lật dùng máy đánh trứng để đánh mềm bơ, cho vào một lượng đường thích hợp, đánh từng lớp một. Hỗn hợp bơ đường được đánh bông lên, màu sắc dần chuyển sang trắng ngà.
Cố Dịch nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy sự mới lạ.
“Có mệt không, tôi có thể giúp cậu đánh tiếp.” Cố Dịch hiếm khi ân cần hỏi.
“Cậu muốn nghịch thì cứ nói thẳng.” Thẩm Lật đưa máy đánh trứng cho Cố Dịch, “Đánh thêm hai phút nữa thôi.”
Cố Dịch biểu cảm như đứa nhỏ được mua cho đồ chơi, hắn còn chẳng ngại thể hiện trước mặt Thẩm Lật.
Sau khi Cố Dịch đánh bơ đến màu trắng ngà, Thẩm Lật lấy một lượng nước vừa đủ, pha thêm một thìa muối, một chút tinh dầu vani thành hỗn hợp cho vào bơ, anh nói: “Tiếp tục đánh đến khi nào thấy trộn đều là được.”
Đánh bơ xong, Thẩm Lật dùng một chiếc âu sạch để rây bột mì, bột bắp và sữa bột rồi trộn đều thành hỗn hợp, chia làm hai nửa đổ dần vào bơ, trộn đều.
Cố Dịch bắt đầu hết thấy thú vị, hắn đứng một bên nhìn đến phát chán, tay nắm một nhúm bột ướt coi như đất nặn vò đến vò đi, khiến cho một tay dính nhơm nhớp. Lúc nghịch hắn chẳng chê dơ, chơi chán thì bày ra bộ mắt ghét bỏ. Mặt hắn vô cảm đứng bên bồn rửa sạch tay.
Thẩm Lật liếc nhìn, không nói gì, chỉ hỏi: “Cậu thích hình gì?”
Cố Dịch nghe vậy dè dặt hỏi: “Có những hình gì?”
Thẩm Lật lấy khuôn bánh ra từ trong ngăn kéo ra, anh không mua nhiều khuôn lắm “Chỉ có ba loại: hình tròn, ngôi sao và trái tim.”
“Xấu thế.” Cố Dịch có vẻ không hài lòng, hắn tỏ ra không đồng tình với thẩm mỹ của Thẩm Lật “Chọn đại trong đó đi.”
Thẩm Lật gật đầu, cán phẳng cục bột, cùng Cố Dịch dùng khuôn ấn ra những phôi bánh có hình dáng khác nhau, mỗi phôi lại có rất nhiều hoa văn.
Anh chuẩn bị rất nhiều bột, ấn ra được hơn ba mươi cái mà vẫn còn hơn nửa chỗ bột. Thẩm Lật cảm thấy những hình dáng này có hơi đơn điệu, anh đảo mắt chợt nhớ ra điều gì đó. Anh khom lưng lấy hai chiếc túi giữ đồ tươi từ dưới ngăn kéo, cho bột vào, dồn xuống một góc túi, cắt góc, tạo thành một chiếc túi giống túi bắt kem. Anh thử bóp nhẹ một lượng bột, cuối cùng cũng tạo được thêm những chiếc bánh có hình dạng mới.
Anh đưa cho Cố Dịch một cái, hai người vừa nghịch vừa làm được rất nhiều bánh quy.
Trước khi cho bánh vào lò nướng, Thẩm Lật theo thói quen lấy điện thoại di động ra chụp hình, dạo gần đây, anh rất chăm chỉ tạo nội dung cho blog.
Bánh quy được cho vào lò, nướng ở một trăm hai mươi độ trong ba mươi phút. Thẩm Lật chụp thêm một tấm ảnh khác, xong xuôi thì kéo Cố Dịch, người đang ngồi trước lò nướng táy máy tay chân, ra phòng khách xem tivi.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn chưa lặng. Cách một lớp thủy tinh dày có thể nghe thấy tiếng gió hung hăng rít gào, cảnh này chỉ có một tác dụng duy nhất là tôn lên khung cảnh ấm áp trong căn phòng.
Thẩm Lật cùng Cố Dịch ngồi khoanh chân trên sofa, trước mặt là hai đĩa bánh quy vàng ươm, thơm ngào ngạt vừa ra lò. Trên bàn còn có hai tách trà đen bốc hơi nghi ngút, một bộ phim tình cảm kinh điển đang được chiếu trên tivi. Tất cả tạo nên một bữa trà chiều thật đẹp và ấm áp.
Thẩm Lật vùi mình trên ghế sofa êm ái, thoải mái nhấp một ngụm trà, hai mắt híp lại, tâm trạng rất tốt.
Cố Dịch lười biếng dựa bên cạnh, tay ôm một cái gối, nhấm nháp miếng bánh quy. Hắn vừa nhìn đã không thích hình dáng bánh quy: “Xấu thế này chắc chắn là cậu làm.”
Thẩm Lật nghe vậy quay sang liếc nhìn, Cố Dịch vội vã nhét miếng bánh vào trong miệng.
Thẩm Lật nheo mắt nói: “Ừ, bánh tôi làm không chỉ xấu mà còn có độc. Bây giờ cậu ăn bánh quy tôi làm, cậu sẽ không sống lâu được nữa đâu. Nếu cậu cầu xin tôi, có thể tôi sẽ tha mạng cho cậu.”
Cố Dịch khinh khỉnh lầm bầm: “Ấu trĩ.”
Thẩm Lật lười biếng nói: “Lớp trưởng của lớp mẫu giáo lớn mà dám nói người khác ấu trĩ?”
Cố Dịch đáp: “Dĩ nhiên lớp trưởng lớp mẫu giáo lớn có thể nói lớp trưởng lớp mẫu giáo nhỏ ấu trĩ.”
Thẩm Lật nhét một chiếc bánh quy vào miệng hắn: “Trật tự.”
Cố Dịch ngậm bánh quy nheo mắt đầy nguy hiểm, Thẩm Lật vẫn đang nhìn màn hình tivi không hay biết gì, đột nhiên anh không kịp đề phòng bị Cố Dịch đè trên sofa, cù lét khắp người.
Thẩm Lật không chịu được bị cù lét, sau hai lượt bị cù đã không chống đỡ nổi, xin tha “Ha ha ha ha… Tôi sai rồi, ha ha ha, đừng đừng, Cố Dịch, ha ha ha, tha cho tôi…”
Cố Dịch không chịu bỏ qua “Cậu chê tôi phiền à?”
“Ha ha ha, không có, không có.” Thẩm Lật không cười nổi nữa, thở dốc xin tha mạng.
“Nói dối. Cậu có phải đang sốt ruột muốn tôi rời đi không?” Cố Dịch ép hỏi.
“…Không, ha ha ha, thực sự, tôi rất vui khi cậu ở đây.” Thẩm Lật sắp không trụ nổi.
“Thật không?” Cố Dịch hỏi.
Thẩm Lật cười liên tục nên không nói nổi, chỉ có thể không ngừng gật đầu. Viền mắt anh ửng hồng, khóe mắt ngân ngấn nước, kết hợp với khuôn mặt trong sáng nhìn càng đẹp mắt.
“Vậy tôi có thể ở lại bao lâu?” Cố Dịch hỏi.
“…Cậu muốn ở bao lâu tùy thích… ha ha ha…”
Cố Dịch dường như không hài lòng với đáp án này, động tác trên tay nhanh chóng đổi sang vị trí khác.
Thân thể Thẩm Lật run lên, trong lòng thầm rên rỉ, một trận cười lớn hơn lại vang lên. Thẩm Lật tự biết mình nên trả lời thế nào “…Cậu ở bao lâu cũng được, lúc mệt cứ quay trở về đây, bất cứ lúc nào cũng được.”
Cố Dịch khá hài lòng với câu trả lời này, tay hắn ngừng lại, Thẩm Lật chậm rãi ngừng cười.
Thẩm Lật mềm nhũn nằm trên ghế sofa, thở hổn hển.
Cố Dịch nghĩ đến điều gì đó, một bàn tay khẽ cử động.
Thẩm Lật cảnh giác, thân thể lập tức căng thẳng, tay theo phản xạ nắm chặt lấy tay Cố Dịch, không chịu buông.
Cố Dịch không rút tay ra, chỉ hỏi: “Cậu có thành ý không? Không miễn cưỡng chứ?”
Thẩm Lật nhanh chóng lắc đầu: “Không, không, không, tôi hoàn toàn không cảm thấy bị ép buộc, trong lòng tôi rất vui vẻ.”
Cố Dịch nói: “Làm thế nào để cậu chứng minh được?”
Thẩm Lật chợt cảm thấy khát vọng sống dâng lên mãnh liệt, đại não nhanh chóng vận hành, lập tức bật thốt lên: “Tôi sẽ làm cho cậu bất cứ cái gì cậu muốn ăn, tuyệt đối không nói hai lời.”
Cố Dịch hỏi: “Thật không?”
Thẩm Lật gật đầu như gà mổ thóc: “Thật.”
Cố Dịch nói: “Ngày mai tôi muốn ăn gà rán, bia và bánh Tart.”
Thẩm Lật vội vã gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ làm. Tối nay cũng được luôn.”
Cố Dịch nói: “Tối nay tôi muốn ăn cơm.”
Thẩm Lật: “Được, đều được.”
Cố Dịch nói: “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”
Thẩm Lật: “Chỗ nào cũng được.”
Cố Dịch nhướn mày: “Hả?”
Thẩm Lật: “Không, cậu ngủ ở, ngủ ở phòng ngủ chính.”
Cố Dịch gật đầu.
Thấy Cố Dịch cúi đầu suy tư, Thẩm Lật nói: “Bây giờ, cậu có thể buông tôi ra không?”
Cố Dịch suy nghĩ một chút, miễn cưỡng buông tay.
Thẩm Lật vừa được Cố Dịch thả ra, biểu cảm thay đổi, nhanh tay ấn Cố Dịch xuống, thề sẽ trả thù.
Tiếc rằng từ nhỏ thể lực của Thẩm Lật vẫn kém hơn Cố Dịch, thời gian trôi qua, Cố Dịch đã cao lớn hơn rất nhiều. Thẩm Lật càng không phải đối thủ của hắn. Mắt thấy Cố Dịch bất khả chiến bại, Thẩm Lật định mở miệng gọi Tart. Cố Dịch nhanh tay che miệng Thẩm Lật lại “Tôi sẽ không phạm sai lầm một lần nữa.” Vì vậy, Thẩm Lật, người phản công thất bại, lại bị Cố Dịch đè ở dưới dạy dỗ một lần nữa.
Thẩm Lật rơm rớm nước mắt, trông rất đáng thương.
Cố Dịch tâm tình rất tốt, hắn sửa sang lại quần áo, ung dung bưng tách trà đen lên nhấp một ngụm.
Thẩm Lật cay đắng ngồi dậy, nhét bánh quy đầy miệng, anh coi Cố Dịch như mấy miếng bánh quy này mà cắn răng rắc.
Mặc dù hai người vừa đánh nhau, nhưng ngồi dậy lại dựa lưng vào nhau, cúi đầu cùng nói chuyện xem phim. Không khí vẫn tốt như trước.
Thẩm Lật ngứa tay, không nhịn được lại đứng lên chụp hình.
Cùng hai tấm ảnh chụp lúc làm bánh quy, anh chụp thêm một tấm ảnh khi bánh quy hoàn thành, một tấm ảnh về trà đen, một tấm ảnh về bộ phim đang chiếu, cuối cùng là một tấm cho cảnh tuyết bên ngoài. Anh gộp sáu tấm hình cùng đăng lên weibo.
@Lật Tử (V): Bữa trà chiều ấm áp trong ngày tuyết rơi cùng một bộ phim điện ảnh phù hợp ~ [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh] [ảnh].
Thẩm Lật đang rảnh rỗi, đăng weibo xong lại kéo xuống đọc bình luận.
Luôn có những cư dân mạng nhanh chóng ủng hộ và để lại bình luận gần như ngay sau khi nội dung được đăng trên Weibo. Chỉ trong vòng chưa đầy hai phút đã có tới hai hoặc ba trăm người tương tác.
Anh lướt xem bình luận, có người nói muốn ăn bánh, có người ghen tị, có người khen nghệ thuật.
Thẩm Lật hài lòng, nhấn thích hai bình luận khen.
Nhưng càng xem lại càng thấy có chút không đúng.
Lúc chụp bức ảnh trà đen, anh không nghĩ nhiều, chụp luôn hai tách trà.
Một số cư dân mạng từ cốc trà còn lại đoán rằng anh đã thoát kiếp FA.
<Cáo đi giày chống trượt>: A a a a, Lật Tử, chẳng lẽ anh thoát kiếp FA rồi?! Tại sao lại có hai cái chăn ở đây!!! [Ảnh]
<Kawaii1121>: Yeah, Lật Tử, dạo này anh chăm đăng Weibo lắm nha, thật bất thường.
<Khúc ngoặt đại đại vương>: Liên hệ tôi nhé □□ [Ảnh]
Đây là bức ảnh cắt ra từ tấm hình chụp phim điện ảnh của Thẩm Lật. Mái tóc đen của nhân vật trên màn hình đã phản chiếu lại hai bóng dáng mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được họ đang ngồi tựa vào nhau.
Sau đó, phần bình luận bắt đầu dậy sóng, vài bình luận la hét bên dưới.
Thẩm Lật bất lực đỡ trán. Mọi người có thể có ý thức tự giác một chút không? Mọi người là fan của food blogger đấy, không phải fan của thám tử.
Thẩm Lật nhìn nội dung bình luận phía dưới càng ngày càng kích động, có chút không nói nên lời. Anh phân vân có nên xóa Weibo, nhưng nghĩ kĩ cũng thấy không cần thiết, cho dù thoát kiếp FA, anh cũng không thật sự là người nổi tiếng. Xóa đi lại càng khiến người khác nghĩ anh chột dạ. Mọi người chỉ là thích buôn chuyện thôi, có trách thì tự trách anh không cẩn thận.
Nhưng chắc sẽ không có ai phát hiện ra Cố Dịch từ cái bóng mơ hồ này đâu nhỉ?
Cố Dịch thấy mặt Thẩm Lật ảo não, nên quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Lật trong vô thức vội giấu điện thoại di động đi, chột dạ trả lời: “Không có gì…”
Hết chương 6